Đại minh giang hồ trạch nữ ký - Chương 28 Phần 1

Chương 28

Ngày thứ tư sau khi Nam Cung Tuấn Khanh rời đi, chúng
tôi tiến vào Giang Tô thuộc địa giới của Sở bá vương. Lúc đó đang vào chính
ngọ, trong vòng một canh giờ Đào Hoa Thiếu liên tiếp nhận được ba phong thư từ
bồ câu đưa thư, dọc đường đi cứ trầm ngâm. Cho đến lúc hoàng hôn, rốt cuộc mới
xác nhận tin tức: “Hoàng đế Chu Cao Sí băng hà!

Theo như lịch sử ghi lại, Hán Vương Chu Cao Húc sau
khi nghe tin ca ca của hắn chết, hắn không có gan đánh Bắc Kinh mà chỉ âm thầm
cho binh mã lén mai phục chặn giết hoàng thái tử Chu Chiêm Cơ đang vội vàng về
kinh để chịu tang, sau đó tự lập thành đế. Điều bất ngờ chính là, hắn không chờ
lúc đó Chu Chiêm Cơ tới nhưng lại chờ lúc nghe được tin Chu Chiêm Cơ đăng cơ.

Theo lý thuyết, Chu Chiêm trấn thủ ở Nam Kinh, còn Hán
Vương ở Nhạc An rất gần với Bắc Kinh, hắn có thừa thời gian để chuẩn bị, nhưng
vì sao hắn lại không đợi được Chu Chiêm Cơ?

Đây là bí ẩn vĩnh viễn của lịch sử. Nhưng nếu độc giả
đã xem phần đầu của cuốn tiểu thuyết này thì sẽ biết đáp án.

Đấy là nói sau này, tạm thời không đề cập tới.

Còn vào giờ khắc này, Đào Hoa Thiếu nghe xong tin tức
liền lệnh cho Đỗ Đỗ Điểu dừng xe ngựa lại, một mình đi vào giữa cánh đồng bát
ngát cỏ dại, quần áo bạch y trong ánh tà dương hoàng hôn mờ ảo lạnh bạc, mông
lung mà xa xăm.

Đỗ Đỗ Điểu hỏi tôi: “Sở tiên sinh muốn làm gì vậy?”

Tôi phớt lờ cậu ta.

Cậu ta mất mặt, đặt mông vào xe ngựa lấy bầu rượu ra,
ngửa đầu uống một hớp, tấm tắc.

Đào Hoa Thiếu đi một lúc thì dừng lại, đứng giữa một
đồng cỏ đầy hoa cải dầu, vẫy tay ý bảo tôi qua. Tôi đi đến đó, anh cũng không
nói gì, chỉ nắm tay của tôi đi xuyên qua những cây hoa cải dầu thơm ngào ngạt,
chân trời ráng đỏ như lửa, ánh hào quang chiếu vào người, mặt trời to đỏ rực
như một vòng nguyệt quyến rũ đang dần dần lặn xuống.

Đột nhiên trong lúc đó, tôi lại một lần nữa cảm thụ
được sự huyền bí của số phận, tôi xuyên qua trăm năm thời không, chứng kiến một
đế vương phong kiến chết đi và một đế vương phong kiến quật khởi, tôi còn là
người tham dự trong thời khắc lịch sử trọng đại này, thật là kỳ diệu!

Đào Hoa Thiếu ngắm nhìn mặt trời đỏ hồng xa vời, bỗng
nhiên khe khẽ thở dài.

Tôi cũng thở dài.

Anh không nói gì, một lát lại thở dài tiếp.

Tôi lần thứ hai cũng thở dài theo anh.

Đào Hoa Thiếu nghiêng người liếc nhìn tôi, giả vờ giận
dữ nói: “Muội đang vui sướng, sao lại thở dài hả?”

Tôi lấy lòng: “Huynh không vui, muội làm sao mà vui
được chứ?”

Ánh mắt trong trẻo của anh hiện lên ý cười, cũng không
nói gì.

Tôi bật cười, thuận miệng tìm chuyện để nói: “Thật ra,
Chu Cao Húc căn bản là người không đáng để huynh giúp hắn, huynh nghĩ mà xem,
hắn đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn tà tâm, bắt chước cha hắn chém giết cháu trai gì
đó, chưa kể là hắn không đoạt được, còn có ý tranh giành, giết người. Hơn nữa,
hắn là người bạc nhược thay đổi thất thường, gặp chuyện thì do dự không quả
quyết, thiết quyết đoán…”

Đào Hoa Thiếu sắc mặt vẫn kín bưng thì giờ con ngươi
chợt lóe sáng, biểu hiện có chút kinh ngạc, ngạc nhiên nói: “Ồ, muội có thể
hiểu hắn như thế?”

Tôi hơi sửng sốt, rồi lập tức đắc ý, ngửa mặt lên trời
thổi nhẹ một hơi, cười nói: “Muội làm sao mà hiểu hắn chứ, bởi vì muội ghét hắn
nên thuận miệng nói thế thôi, ha ha…”

Tôi thấy anh hơi nhíu mày, vội vã nói lại: “Nhưng,
muội cũng không phải nói lung tung đâu, sách sử có ghi, hắn dẫn binh mưu phản,
hoàng đế phái người khuyên hắn đầu hàng, hắn liền đồng ý luôn. Nhưng thủ hạ của
hắn có một thuộc cấp không đồng ý, nói cái gì ‘Thà rằng đánh một trận sống
chết, chứ không làm người không nguyên tắc như vậy’…Hắn thấy người đó kiên
cường như vậy, lập tức tuyên bố sẽ không đầu hàng, kết quả là…”

Tôi nói đến đây cố ý dừng lại.

Anh rất phối hợp hỏi tôi: “Làm sao?”

Tôi cười nói: “Kết quả hắn vừa nói xong, lại lén chuồn
ra thành đi đầu hàng luôn.”

Đào Hoa Thiếu trừng mắt với tôi một lát, rốt cuôc bật
cười lên.

Tôi thuận miệng, lại nói: “Cho nên, muội cho rằng, đem
bảo tàng đó đưa cho Hán Vương thật sự là …”

Anh khẽ nhướng mày lên: “Hả?”

Tôi vội vàng sửa lại câu nói: “Hắc hắc…dù sao bọn hắn
đều là người Chu gia, kệ bọn hắn chi tiêu như nào, bọn hắn
muốn dùng để đánh nội chiến, chúng ta không xen vào…”

Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng.

Tôi cố sức lấy lòng: “Hơn nữa, cho dù không có bảo
tàng, chắc chắn Chu Cao Húc sẽ có biện pháp vơ vét tiền tài của dân, như này
vậy, coi như chúng ta làm một chuyện tốt, có thể hành động trượng nghĩa vì nước
vì dân…”

Đào Hoa Thiếu rốt cuộc cười mắng một câu: “Huyên
thuyên.”

Tôi im bặt miệng không nói nữa.

Lúc này, gió đêm thổi tới, xa xa phía thôn trang khói
bếp lượn lờ nổi lên những làn khói nhạt bay lên trời, từ màu xám chuyển sang
màu trắng, càng làm cho đồng ruộng thêm mênh mông hơn, gần ngay trước mắt là
hạt lúa nặng trĩu yên bình …nó không biết ngày hôm nay, có một đế vương vừa rời
khỏi trần thế, hoặc có thể nó biết, nhưng đối với nó mà nói thật ra đó là những
điều vô cùng bình thường, bắt đầu từ lúc nó ở thời hồng hoang được khai hoang
đã lặng lặng nằm đây, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, việc trong nhân gian
thay đổi đế vương đã là thường xuyên, không có ai là không già và chết đi, chỉ
có nó là vĩnh hằng.

Chạng vạng ngày hôm sau, chúng tôi đến thành Nam Kinh,
tại Miếu phu tử tìm một khách điếm thượng đẳng nghỉ ngơi. Tôi sắp xếp hành lý
xong liền kéo Đào Hoa Thiếu đi ra ngoài đến quán trà mà lần đầu gặp nhau, thăm
lại chốn xưa quả là có một cảm giác rất đặc biệt, phong cảnh vẫn thế, chuyện cũ
hiện ra trước mắt. Tôi nhớ lần đầu gặp anh coi anh như một tay ăn chơi bạt mạng
liền buồn cười thầm.

Đào Hoa Thiếu trên đường đi trầm mặc không nói gì, đợi
đến lúc ngồi xuống quán trà, mới cười nói: “Lúc đó muội thật sự là ngốc nghếch
một cách đáng yêu.”

Tôi khẽ nghiêng người quay sang đối diện với anh:
“Người ngốc có cái vui của người ngốc.”

Anh cười nói :”Tiền tài là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm
nghiệm tấm chân tình. Ha hả, câu nói này của muội thật là quá trực tiếp.”

Tôi lần thứ hai định trình bày với anh về tư tưởng hám
của của mình, bỗng nhiên nhớ tới bảo tàng của Kiến Văn đế, liền đổi giọng:
“Chúng ta hiện giờ đang ở thành Nam Kinh rồi, vậy đi đâu tìm bảo tàng đây?”

Đào Hoa Thiếu bĩu môi: “Đừng nóng vội.”

Tôi choáng, anh không rốt ruột chút nào sao. Tôi chỉ
vừa mới nghe tin bảo tàng giấu ở nơi nào đã muốn đi tìm ngay bằng được, gấp gáp
muốn chết, như là bản thân mình vừa đánh mất một khoản lớn chỉ sợ người đi
đường nhặt được.

“Đêm dài lắm mộng.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười, rót một chén trà, nói: “Ta
đang đợi Lâm Vãn Từ. Không có cô ta, chúng ta sẽ không tìm ra bảo tàng.”

Tôi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Sao huynh biết cô ta sẽ
đến?”

Đào Hoa Thiếu không đáp nhưng lại biểu thiện thái độ
rất thản nhiên. Chốc lát sau mới nói: “Cảm giác.”

Tôi im lặng.

Cho đến lúc này, tôi không muốn thừa nhận rằng đối mặt
với Lâm Vãn Từ quả thực tôi có chút tự ti. Lúc đầu tôi cự tuyệt đi làm trang
chủ Ngự trì sơn trang, không phải là sợ mà không dám làm. Tôi quá quan tâm đến
anh, cho nên không dám thăm dò nói đến điểm mấu chốt kia.

Đào Hoa Thiếu từng nói, Lâm Vãn Từ đưa ra yêu cầu làm
tôi bất an. Anh chỉ nói đúng một nửa, nghiêm túc mà nói, cô ta là người khiến
tôi bất an. Tôi cũng không biết trên đời này có một người đúng là vô cùng hoàn
mỹ không một chút khiếm khuyết gì. Đêm đó tại nhà thủy Dao Quang, cô ta đánh
một khúc nhạc, Đào Hoa Thiếu vỗ tay tán thưởng…Tôi chưa từng thấy một Đào Hoa
Thiếu như vậy, lại càng chưa từng thấy anh tán thưởng một vật gì, lại càng chưa
từng tán thưởng tôi bao giờ, tôi cũng không có tài nghệ gì để anh khen ngợi cả,
tôi chỉ mang đến phiền phức cho anh, chỉ biết luôn tự cho mình là thông minh,
lại không ngờ có lúc như này…Còn Lâm Vãn Từ, cô ta đẹp hơn tôi, thông minh hơn
tôi, hiểu Đào Hoa Thiếu hơn tôi…Nói chung sự xuất hiện ngắn ngủi của cô ta đã
cảnh tỉnh tôi, càng khiến tôi muốn cùng Đào Hoa Thiếu rời khỏi giang hồ.

Nói cho cùng tôi chỉ là một cô gái ích kỷ, nhưng, tôi
không thể tránh khỏi cô ta.

Cô ta đã muốn tới.

Hơn nữa còn tới rất nhanh.

Lúc chúng tôi trở lại khách điếm thì cô ta đang ngồi
trong nhã các, y phục thanh nhã đoan trang, không hề trang điểm, mười ngón tay
trắng nõn đang gảy huyền cầm, tiếng nhạc róc rách như tiếng nước suối chảy,
thanh u nhã tuyệt.

Tôi khẽ liếc nhìn Đào Hoa Thiếu, khuôn mặt anh bình
tĩnh, trong ánh mắt đã toát lên tia thưởng thức.

Trong giây lát, Lâm Vãn Từ dừng khúc nhạc, ngước gương
mặt rạng rỡ lên, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Các ngươi dã trở về, ta đã chờ
ngươi rất lâu rồi.” Câu nói sau tất nhiên là nói với Đào Hoa Thiếu.

Đào Hoa Thiếu không nói gì.

Tôi hỏi: “Sao cô biết chúng tôi ở đây?”

Cô ta đứng lên mỉm cười thản nhiên nói: “Đệ tử bản
trang đông đảo, ngươi lại là trang chủ tiền nhiệm, đương nhiên phá lệ quan tâm
một chút.”

Tôi cứng họng, đi thẳng vào phòng ngủ, cho dù là cô ta
tới tìm Đào Hoa Thiếu, Đào Hoa Thiếu sẽ tiếp cô ta. Chẳng có chuyện gì của tôi
ở đó cả.

Tôi phiền muộn ở trong phòng nửa ngày cũng không thấy
Đào Hoa Thiếu vào, Đỗ Đỗ Điểu cũng không biết đi đâu chơi rồi. Tôi mở cửa sổ
nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai bên bờ sông Hoài đèn đuốc sáng rực, thuyền hoa sóng
sánh, thỉnh thoảng có tiếng ca tiếng cười theo gió vọng tới, quả nhiên là phù
hoa.

Đáng tiếc lúc này tôi không có tâm trạng thưởng thức
cảnh đêm, một mình đấu tranh tư tưởng, trong lòng đầy nỗi buồn bực khó hiểu.
Tôi định đóng cửa sổ lại. Bỗng nhiên nhìn thấy trong đám đông đó có một bóng
dáng quen thuộc. Tôi thấy kỳ lạ nhìn thoáng theo rồi vội vã leo lên tường rồi
trượt ra ngoài, chăm chú đi theo bóng trắng kia trong làn sóng người. Đi được
một lúc, đối phương bỗng nhiên lên một con thuyền hoa, con thuyền bồng bềnh rời
đi xuôi theo dòng sông.

Tôi đi dọc theo sông Hoài một hồi, mắt thấy thuyền hoa
càng lúc càng xa, trong lòng sốt ruột, trên sông có hai chiếc thuyền đang đi
theo chiếc thuyền hoa kia, nếu thi triển khinh công cũng có thể vượt qua đến
chiếc thuyền đó, nhưng tôi không biết bơi nên cũng khá sợ hãi.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định thử một lần, liền
thả người nhảy lên bay vút tới chiếc thuyền đó, mũi chân vừa chạm vào đầu
thuyền liền mượn lực lần thứ hai nhảy lên, bên trong thuyền vẫn vang lên tiếng
leng keng, đúng là chưa bị phát hiện ra. Bản lĩnh này tôi luôn được xem qua ti
vi, lúc này tự mình thi triển cũng thấy vô cùng đắc ý. Vừa nghĩ như vậy hai
chân đã đặt lên boong thuyền bằng gỗ lim của chiếc thuyền hoa, thân thuyền vững
chãi không hề lắc lư.

“Công phu giỏi.”

Một thiếu niên bạch y ngồi ngay ngắn trong khoang
thuyền vỗ tay khen ngợi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Gương mặt tươi tắn đầy
sức sống, hai cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vỗ vào nhau, âm thanh vang
dội.

Tôi hất đầu hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

“Bởi vì ngươi.”

“Hả?”

“Ta vốn phụng lệnh của thái tử điện hạ đem ngươi đi
gặp hắn ở kinh thành, nhưng hiện giờ…” cô ta đứng lên, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy
sát khí, “hiện giờ, ta đã thay đổi chủ ý.”

“Bởi vì Phong Đình Tạ phải không?”

Cô ta không đáp.

Tôi nói: “Hoàng đế đã băng hà rồi, cô biết là tôi
không nói dối, hoàng thái tử chắc chắn thuận lợi đăng cơ. Coi như tôi đã giúp
Phong Đình Tạ hoàn thành tâm nguyện, cô cần gì phải tự làm
mình đau khổ?”

Ánh mắt cô ta sắc bén nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ngươi
không phải là Dung Sơ Cuồng.”

Tôi nghe thế ngẩn ra, trong lòng thầm kêu không ổn
rồi: quả nhiên là ngoài dự liệu, phiền phức đã tới! Nhưng nét mặt tôi vẫn lạnh
tanh, hỏi ngược lại: “Ý cô là gì vậy?”

Cô ta chăm chú nhìn tôi nhưng không nói lời nào.

Tôi cũng đối diện với cô ta một lúc, bỗng nhiên đầu óc
lóe lên, nói: “Nói như vậy, trên đường tôi gặp phải sát thủ, là cô
phái tới đúng không?”

Cô ta gật đầu nói: “Không sai.”

Tôi cười khổ nói: “Phong cô nương làm việc thật khiến người
khác khó hiểu.” Dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Nhưng, nếu thái tử điện hạ muốn gặp tôi,
còn Phong cô nương lại muốn giết tôi, vậy cô sẽ ăn nói thế nào đây?”

Cô ta lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ta.”

Tôi bất đắc dĩ, hỏi tiếp: “Cô dựa vào đâu mà cho rằng
tôi không phải là Dung sơ Cuồng?”

Cô ta không đáp, nhưng ánh mắt như muốn xuyên thủng
qua người tôi.

Tôi lại hỏi: “Nếu như tôi không phải là Dung Sơ Cuồng,
vậy tôi là ai? Dung Sơ Cuồng thật sự đang ở đâu?”

Lúc này tôi đã hạ quyết tâm, cho dù đã bị vạch trần,
vậy đơn giản là thừa nhận, vứt bỏ cái thân phận Dung Sơ Cuồng này luôn đi để đỡ
phải có nhiều phiền phức. Ai ngờ cô ta nói: “Ta không biết.”

Tôi ngẩn ra.

“Ta mặc kệ ngươi là ai? Mặc kệ ngươi muốn giả trang
Dung Sơ Cuồng để làm gì? Nhưng ta tuyệt đối không cho ngươi đi gặp thái tử điện
hạ.”

Tôi nín thở không nói gì, không gian tĩnh lặng.

Khuôn mặt cô ta lạnh như sương, ngữ khí lạnh băng:
“Ngươi làm sao mà biết được sự việc trong nội cung? Thậm chí ngay cả bệnh tình
nặng nhẹ của hoàng đế mà ngươi cũng biết…Tổ chức của ngươi là gì? Có mục đích
gì?”

Nghe vậy, trong lòng tôi nảy sinh cảm giác dở khóc dở
cười.

“Nếu ngươi không nói, lòng sông Hoài sẽ là nơi chôn
xác của ngươi.”

Cô ta nói xong vẫy tay, trong thuyền hoa xuất hiện bốn
gã hắc y nhân. Xung quanh xuất hiện một bầu không khí nghiêm trọng.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện từ lúc nào chiếc
thuyền hoa đã ở giữa mặt nước rộng mênh mông, ánh trăng chiếu xuống mặt nước
lóng lánh, mỹ lệ khiến người khác mê mẩn.

Phong Tịnh Ly khẽ cười, nói: “Nếu là đơn đả độc đấu,
ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi, thêm bốn cẩm y vệ kia cũng chưa chắc có
thể thắng ngươi. Nhưng ta phát hiện ra ngươi có một nhược điểm trí mạng, đó là
sợ nước.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3