Đại minh giang hồ trạch nữ ký - Chương 29 Phần 1
Chương 29
Đỗ Đỗ Điểu đứng ở đám cỏ dại bên mép nước dõi mắt quan
sát khắp nơi, nhà ở hai bên bờ sông được phân chia ra làm hai, vùng hoang vu dã
ngoại không thể so với trong thành, thỉnh thoảng mới có vài đốm lửa nhỏ cũng
không biết là phát ra ở đâu, nhìn khắp nơi thấy mờ mờ, chú tâm lắm mới thấy có
một vài đường nét. Cậu ta cũng không quan tâm nơi này như nào, liền ngồi chồm
hỗm xuống giữa đám cỏ dại, đá giày đi, ôm chân xoa xoa. Một lúc lâu sau, bị
muỗi đốt nhiều quá không chịu nổi nhưng vẫn không dám trái lời căn dặn của Đào
Hoa Thiếu. Trong lòng oán giận…đêm hôm khuya khoắt, bảo cậu ta đến nơi khỉ ho
cò gáy này chỉ để chờ một con thuyền. Chờ tới giờ cũng không thấy một ma nào
đến.
Chờ người có lẽ là trường hợp khó khăn nhất, lại hơn
nửa canh giờ nữa, Đỗ Đỗ Điểu thực sự không nhẫn nại được nữa, đi giày vào để đi
về, mới đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, vểnh tai lên lắng nghe.
Trên mặt nước trống trải truyền đến một tiếng động
nhỏ, nghe mơ hồ như là tiếng mái chèo thuyền.
Đỗ Đỗ Điểu vội vãn cúi người xuống, vén đám cỏ dại
tươi tốt ra để ngó xa xa, chỉ thấy trên mặt nước có gợn nước trắng xóa, càng
gần hơn thì thấy một cái bóng hiện ra, trông xa xa rất mờ mờ không rõ ràng,
nhưng theo tiếng động vang đến gần thì đó là một con thuyền đang tới.
Cậu ta vừa nhìn thấy, miệng há hốc.
Chiếc thuyền đó thậm chí không thể gọi là thuyền, mà
giống như một chiếc bè rất lớn, bốn tấm vách dựng đứng xung quanh, ở giữa chỉ
đơn giản là một khoang thuyền, trên thuyền có mười sáu người, trái phải mỗi bên
tám người, đều trần trụi nửa người, vóc dáng cường tráng, khỏe mạnh.
Đứng ở đầu thuyền là một bạch y thiếu niên, mặt trái
xoan. Mắt sáng, quả nhiên là tuấn tú. Phía sau hắn có bốn gã hắc y nhân, mặt
lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt như loài lang sói, vừa nhìn là biết giết người
vô số.
Chiếc thuyền từ ngoài thành đến rất nhanh không gì
sánh được nhưng lại phát ra âm thanh rất nhỏ, thoáng cái đã đi khá xa rồi, Đỗ
Đỗ Điểu không dám chần chờ vội vã khom lưng chạy ven theo bờ đi theo chiếc
thuyền đó.
Càng gần nội thành vực nước càng eo hẹp, chỉ chốc lát
chiếc thuyền đã cập bờ, bạch y thiếu niên đứng yên bất động, nghiêng đầu hướng
sang bên nói gì đó với người bên canh, mấy người nói chuyện với nhau một hồi,
hai người ở lại trông coi thuyền, những người còn lại rời thuyền đi về vùng
hoang vu phía đông nam.
Đỗ Đỗ Điểu nổi lòng hiếu kỳ, chăm chú bám theo, thi
triển khinh công hết mức. Nhưng người trên đường thì đông, mục tiêu lại nhiều,
cậu ta cố gắng lắm mới theo được. Chỉ chốc lát sau, đoàn người đi tới một chiếc
miếu đổ nát hoang vu.
Bạch y thiếu niên nhướng mắt lên nhìn một lúc rồi mới
mở miệng nói: “Chính xác là đây phải không?”
Hắn vừa mở miệng, Đỗ Đỗ Điểu nghe lập tức hiểu ra,
trợn mắt quan sát hắn một lần nữa rồi tự âm thầm nói: thì ra là một cô nương,
ta đã nói rồi trên đời này người khiến cho Nam Cung Tuấn Khanh yêu được là rất
ít.
“Toàn bộ lộ tuyến đều
theo ký hiệu dẫn tới đây, hoàn cảnh bốn phía miễn cưỡng có thể phù hợp, chắc là
không sai được.”
“Sao lại hẹn ở một nơi như này được? Thật là quá tùy
tiện.” Nữ tử có vẻ như không tin được.
Hắc y nam tử cười nói: “Những nơi càng không nghĩ đến thì càng an
toàn nhất, huống hồ lúc đó khá gấp gáp, tùy tiện chọn một chỗ để giấu cũng là
điều có khả năng thôi. Có người nói rằng năm xưa những người xây dựng ngôi miếu
này là người trong nội cung, đương nhiên thời điểm đó đèn nhang cực thịnh, sau
này thành tổ hoàng đế…” Hắn nói rất nhỏ như là đột nhiên y thức được gì đó.
Bạch y nữ tử chỉ cười nói: “Điều đó cũng khá hợp lý.
Mọi người đi vào nhớ cẩn thận một chút.”
Mọi người lên tiếng trả lời rồi nối đuôi nhau đi vào,
bạch y nữ tử chỉ đứng yên bất động, một lát sau mới chậm rãi đi vòng quanh ngôi
miếu đổ nát, tỉ mỉ quan sát xung quanh.
Đỗ Đỗ Điểu giấu mình trong đám cỏ dại, thở cũng không
dám thở mạnh, chỉ nương theo ánh trăng mà nghển cổ nhìn về phía căn miếu đổ
nát, thấy trong miếu tượng phật rách nát từ lâu, trên người phật loang lổ, theo
kinh nghiệm hay ngủ đêm tại miếu đổ nát của cậu ta mà phán đoán thì đại khái
toàn là phân và nước tiểu của các loài chim. Bức tường bị đổ nát không ít, mạng
nhện chăng đầy…Không biết bên trong có bảo bối gì có giá trị để phải điều động
nhiều người đến…
Thời gian trôi qua trong vắng vẻ hoang dã, mặt trăng
dần dần ngả dần phía tây, những ngôi sao ngủ gật dần mất hẳn độ sáng, nhạt dần
và xa vời.
Cuối cùng, trong ngôi miếu đổ nát có tiếng động. Đầu
tiên là hai người khiêng ra một hòm sắt, sau đó liên tiếp khiêng ra hơn mười
chiếc rương. Trên nét mặt mỗi người đều lộ ra những tia hưng phấn
cực độ, mắt sáng lấp lánh. Trong đám người đó có một người xoay người lại định
động vào chiếc khóa, tay vừa chạm vào, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bạch y nữ tử tra kiếm vào vỏ. Ánh mắt sắc bén đảo khắp
lượt, lạnh lùng nói: “Đây là lễ vật hiến cho thái tử điện hạ, ai dám có ý nghĩ
muốn động vào, cẩn thận móng vuốt của các ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Các
ngươi nếu vì điện hạ làm tốt chuyện này, đương nhiên là tiền đồ vô lượng, chỉ
sợ vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
Lúc này, tên kia xoa mười ngón tay vào nhau, vội vã
xin xỏ: “Thuộc hạ chỉ là muốn xác nhận một chút có đúng là đồ vật đó không chứ
tuyệt đối không dám…”
Nữ tử cắt ngang lời hắn, cười lạnh nói: “Đừng có già
mồm nữa, ngươi hãy nhìn lại xem, thiên hạ có ai dám động tới chiếc rương này
không. Hừ, hôm nay nếu là do ngươi mở chiếc rương này, ta làm sao ăn nói với
điện hạ đây? Tự ngươi đã không muốn sống, đừng làm liên lụy tới các huynh đệ
nữa.”
Người kia mặt xám ngoét, ngây người ra một chút, bỗng
nhiên rút trong người ra một chủy thủ đâm mạnh vào bụng, thổ huyết mà chết. Mọi
người như bừng tỉnh, một lần nữa lại khôi phục thần sắc lạnh lùng như trước.
Bạch y nữ tử mặt không đổi sắc, không hề liếc mắt tới
thi thể đó, chỉ phân phó thuộc hạ: “Được rồi, mọi người khiêng rương lên
thuyền, chúng ta đi thẳng vào kinh.”
Mọi người theo phân phó của nàng đem rương quay trở
lại đường cũ.
Đỗ Đỗ Điểu thấy cô ta xử lý như vậy liền rùng mình một
cái. Lúc này thấy bọn họ đã đem đồ vật quay trở lại, nhưng Đào Hoa Thiếu lại
không nói là có được tiếp tục theo dõi hay không nên chần chừ do dự. Cạu ta vô
cùng tò mò muốn biết trong chiếc rương có giấu vật gì có giá trị mà phải cần
đến đám người có võ nghệ cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy…Đang do dự, chợt
thấy cổ mát lạnh, một thanh kiếm lạnh lẽo kề vào.
Một giọng nói thanh thoát những lãnh khốc vang lên
lạnh lùng: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Đỗ Đỗ Điểu đã thấy qua thủ đoạn của cô ta, sợ đến mức
run lẩy bẩy. Tát vào mồm cũng không nói lưu loát được.
Đúng lúc, một người bỗng kêu “a” một tiếng, nói : “Tiểu tử này là người của
Sở Thiên Dao.”
“Hả?” Ngữ khí nữ tử có vẻ hơi ngạc nhiên. Trầm ngâm
một chút nói: “Đưa hắn lên thuyền trước, sau đó giao cho lão Hình thẩm vấn cho
rõ ràng.”
Nói xong, dùng tay điểm mấy huyệt trên người cậu ta,
còn hai gã bên trái phải thì xốc nách cậu ta lên rồi chạy như bay.
Đỗ Đỗ Điểu bị ném lên thuyền, cả người tuy không thể
cử động nhưng thần trí vẫn chưa hết sợ, trong lòng bất an lo lắng, nóng như lửa
đốt. Ở trên thuyền được khoảng một nén hương lại bị đổi sang xe ngựa, cậu ta bị
nhét vào một chiếc thùng xe ngựa đen kịt, xóc nảy lửa một trận nhừ tử. Cuối
cùng xe ngựa dừng lại, một người nhét cậu ta vào một chiếc túi lớn xách cậu ta
vào trong nhà rồi vứt vào mọt góc không ai để ý tới. Cậu ta ở trong túi không
thể động đậy được, cố vận công để giải huyệt nhưng bất luận thế nào cũng không
giải được, lúc này mới hối hận trước đây mình không chuyên tâm học võ.
Đỗ Đỗ Điểu mắt không thể nhìn thấy nhưng tai thì có
thể nghe được, cậu ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, nhớ lại cô ta nói đi
một mạch vào kinh, đại khái là đang chuẩn bị….vậy hơn hai mươi mấy rương gì đó,
e rằng xe ngựa tốt đến mấy cũng không chịu được. Nếu đưa cậu ta đi theo vào
kinh, vậy thì thực sự là sống không bằng chết, phản tặc là người của Sở Thiên
Dao, làm sao có thể để yên được chứ? Thực sự là càng nghĩ càng sợ, giống như là
hồi quang phản chiếu, nhớ tới những ngày tháng tươi đẹp xưa khoát hoạt ăn ngủ
vô lo nghĩ, miếng ngon đến miệng, …Trong lòng chỉ nhớ dưới ánh trăng đó,
trong lòng chỉ nhớ đến ánh trăng …
Cậu ta ảm đạm miên man suy nghĩ, có rất nhiều điểm lộn
xộn, đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương nhẹ thơm ngát, sau đó chợt nghe thấy
bên ngoài có tiếng cười nói: “Chúc mừng Phong cô nương.”
Cậu ta nghe giọng nói đó liền giật mình, cả người tỉnh
táo lại.
Phong Tịnh Ly nói: “Ta còn phải đa tạ Lâm tiểu thư,
nếu không có bản đồ của ngươi thì làm sao tìm thấy bảo tàng chứ? Chuyện này ta
sẽ bẩm báo lại thái tử điện hạ, đến lúc đó Ngự trì sơn trang…”
“Lòng tốt của Phong cô nương ta xin nhận.” Lâm Vãn Từ
ngắt lời cô ta: “Đệ tử bản trang trong giang hồ luôn luôn thích tự do, không
thích bị ràng buộc. Chuyện này trước mặt điện hạ không nhắc tới là tốt nhất.”
Phong Tịnh Ly cười nói: “Vậy chẳng lẽ lại nói bảo tàng
kia từ trên trời rơi xuống?”
Lâm Vãn Từ cũng cười: “Phong cô nương đã quên rồi sao,
không phải còn có một Dung Sơ Cuồng ư?”
“Dung Sơ Cuồng là phu nhân của Sở Thiên Dao, cô ta làm
sao mà tặng bảo tàng cho ta được chứ?”
“Đương nhiên là ngươi giết cô ta, đoạt được bản đồ bảo
tàng, sau đó may mắn mà tìm được.”
Yên lặng trong chốc lát, hai người cùng nở nụ cười
cùng hiểu ý nhau.
Đỗ Đỗ Điểu giật mình, đầu óc bắt đầu phản ứng.
Phong Tịnh Ly bỗng nhiên nói: “Lâm tiểu thư, có một
việc ta rất hiếu kỳ, nếu không nói ra, chỉ e cuộc sống hàng ngày không yên…”
Lâm Vãn Từ cười nói: “Có phải Phong cô nương muốn hỏi
ta, vì sao nhất định phải đẩy Dung Sơ Cuồng vào chỗ chết?”
“Lâm tiểu thư chấp nhất chuyện này, chắc chắn phải có
lý do?”
Lâm Vãn Từ đầu tiên im lặng, sau đó cười khổ một
tiếng, nói: “Đây là di mệnh của gia mẫu, trong đó nguyên nhân cụ thể thế nào ta
cũng không biết.”
Phong Tịnh Ly không nói gì.
Bên trong lại yên tĩnh.
Một lát sau, có người đến báo, tất cả đã chuẩn bị xong
chỉ chở lệnh xuất phát.
Phong Tịnh Ly nói: “Để tránh đêm dài lắm mộng, ta muốn xuất
phát đi cả đêm, không tiễn Lâm tiểu thư.”
Lâm Vãn Từ mỉm cười nói: “Phong cô nương đi đường cẩn
thận.”
Lâm Vãn Từ từ bên trong đi ra thấy ở cổng lớn đã chuẩn
bị sẵn kiệu. Cô ta ngồi vào trong kiệu, nhắm đôi mắt mỹ lệ lại, im lặng một lúc
lâu, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Kiệu phu đi vào trong hẻm nhỏ, quanh co lòng vòng một
lúc rồi đi vào hậu viện của một tòa nhà. Lâm Vãn Từ từ trong kiệu bước ra, lập
tức có người ra đón dìu đưa vào trong phòng, đám tỳ nữ mang tới chậu nước nóng,
bên trong chậu nước ngâm một loại bột màu trắng, sau đó đặt chiếc chậu gỗ dưới
chân cô ta, rồi nhất nhất khom người lui ra ngoài.
Cô ta chậm rãi cởi giầy ra, đặt chân lên rồi tháo
miếng vải trắng quấn chân ra, để lộ ra một đôi chân trắng nõn quái dị. Thật
không thể tin đây là một đôi chân, càng không thể tin là cô ta có thể bước đi
bằng đôi chân đấy.
Cô ta ngâm chân vào chậu nước nóng, đôi chân quái dị
không thể diễn tả thành lời, dường như đó là một loài quái vật không có tên gọi
trong biển.
Lâm Vãn Từ nhìn chân của mình, rất chậm rãi, khuôn mặt
mỹ lệ đột nhiên co quắp, toàn thân trở nên run rẩy. Giọng nói của cô ta không
còn ôn nhu như trước mà trở nên the thé chói tai: “Sở tiên sinh mà cũng giở trò
xem trộm ư?”
“Xin lỗi Lâm tiểu thư, tại hạ tới mà không đưa thiếp.”
Đào Hoa Thiếu quay mặt về phía tấm rèm hướng lưng lại về phía cô ta, anh đứng
trước ánh trăng sáng tỏ, mái tóc trắng tỏa sáng rực rỡ, giọng nói trong trẻo
nhưng vô cùng lạnh lùng.
“Lâm tiểu thư, ta rất thưởng thức tài trí thông minh
của ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác lừa dối ta.”
“Sở tiên sinh nói gì vậy?”
“Một lượng lớn bảo tàng hiện đang ở đâu?”
Lâm Vãn Từ cười: “Ta còn tưởng Sở tiên sinh hỏi Dung
Sơ Cuồng hiện đang ở đâu chứ?”
Đào Hoa Thiếu cười lạnh nhạt, nói: “Lâm tiểu thư, ta
không phải là người thương hoa tiếc ngọc, cũng không còn là thiếu niên đa tình,
càng không có tính kiên nhẫn.”
Lâm Vãn Từ cười lạnh nói: “Ta biết Sở tiên sinh võ
công cái thế, nhưng nếu ta dám làm như vậy, tự nhiên cũng đã dự liệu có thể phá
hỏng toàn bộ.”
Đào Hoa Thiếu quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn
cô ta: “Lâm tiểu thư hao tổn tâm cơ dùng mọi thủ đoạn để giết Sơ Cuồng, ta
không thể hiểu, lẽ nào bởi vì Sơ Cuồng có một đôi chân khỏe mạnh phải không?”
Lâm Vãn Từ khẽ bật cười, không đáp, cúi xuống xoa xoa
đôi chân, dùng tấm vải khéo léo quấn lại, vô cùng tỉ mỉ chăm chú, giống như đang
làm một chuyện cực kỳ thần thánh.
Đào Hoa Thiếu nhìn cô ta, trong lòng nảy sinh cảm giác
thương hại.
Hai chân này đối với một người như Lâm Vãn Từ mà nói,
thật sự là một điều tiếc nuối.
Cuối cùng, Lâm Vãn Từ đi giày vào, đứng lên rũ xiêm y
xuống, dùng một giọng nói hài hước lẫn đắc ý: “Đêm nay ngươi là người thứ hai
hỏi ta vấn đề này. Đáp án của vấn đề này là một điều bí mật, bí mật này sẽ làm
tổn hại đến danh dự của Lâm gia, cũng tổn hại đến danh dự của Ngự trì sơn
trang. Không phải ai cũng có thể biết, nhưng, đối với Sở tiên sinh, ta không hề
giữ lại bí mật này.”
Cô ta dừng lại, mỉm cười nhìn Đào Hoa Thiếu, ánh trăng
chiếu vào khuôn mặt cô ta, thánh thiện không thể tiếp cận. Đào Hoa Thiếu đứng
trong bóng tối, không nhìn rõ thái độ trên mặt, chỉ hơi nghiêng đầu, dường như
không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta.
Giọng nói của cô ta êm nhẹ như nước: “Sở dĩ ta giết
Dung Sơ Cuồng, là bởi vì di mệnh của gia mẫu.”
“Lâm lão phu nhân vì sao muốn làm vậy?”
“Bởi vì bản đồ bảo tàng.”
Đào Hoa Thiếu nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén.