Thủy Hử - Chương 16 - Phần 1
Hồi 16
Đánh chén không tiền gặp tay đao quỷ;
Trói sư lập mẹo cướp núi Nhị Long.
Bấy giờ
Dương Chí đương bực mình nóng tiết, chạy ra bên cạnh đồi co cẳng định nhẩy xuống
để tự tử, chợt lại tỉnh ngộ mà nghĩ lại rằng:
- Cha
mẹ sinh ra ta, đường đường một đấng nam nhi, sức dài vai rộng, võ giỏi tài
nhanh thế mà quanh quẩn không làm được một việc gì bổ ích cho đời, nay lại hoài
thân đến đây tự tử thì thực là uổng công cha mẹ sinh thành mà sống bấy nhiêu
lâu cũng là vô chuyện. Chi bằng ta hãy nấn ná ở đời để xem cơ hội ra sao rồi ta
hãy liệu.
Tiểu
nhơn sống lắm cũng thừa
Anh
hào chết vội cũng chưa đáng đời
Còn
non còn nước còn người
Lẽ đâu
phó mặc đất trời cho cam.
Dương
Chí nghĩ vậy quay trở vào bên cạnh chỗ mấy người nằm, thấy anh nào cũng mở mắt
trao tráo nhìn lên Dương Chí mà không sao cựa dậy được, chàng liền trỏ vào mặt
mà mắng rằng:
- Chỉ
tại chúng bây đồ khốn nạn ngu si, không nghe lời ta nói, gây nên cơ hội thế này
để cho liên lụy đến ta, thực chúng bây không còn trách ai được nữa.
Nói đoạn
lại dắt dao găm vào lưng rồi vớ lấy thanh đao, tần ngần đứng lặnhg nhìn bốn
xung quanh một lúc rồi thở dài mà lững thững đi xuống dưới đồi.
Lênh
đênh ngọn núi chân đồi
Ai làm
cho khách anh tài gian truân!
Bọn
lão Đô Quản cùng mười một tên cấm quân kia nằm lăn lóc mãi đến mấy trống canh mới
tỉnh dậy, anh nào anh nấy nhìn nhau mà tưng hửng cả người, chỉ rền rĩ trông trời
kêu khổ.
Lão Đô
Quản mắng chúng rằng:
- Chỉ
vì các anh không nghe lời Dương Chí thành ra làm khổ cả đến ta, bây giờ còn biết
làm sao được nữa?
Chúng
nói với lão Đô Quản rằng:
- Lão
già ơi; bây giờ sự thế đã ra thế, chúng ta phải liệu mà thương lượng thế nào
cho xong chuyện mới được?
- Các
anh nghĩ thế nào?
- Cái
này thì quả là lỗi tại chúng tôi thực, nhưng cố nhân đã nói! "Lửa cháy đến
nơi, có thân phải tháo, ong bám vào áo, phải cởi cho mau". Bây giờ nếu có
Dương Đề Hạt ở đây thì chúng ta không còn nói năng chi nữa. Song Đề Hạt đã bỏ
chúng ta mà đi mất rồi, thì khi về tới phủ ta đổ hết cho ông ta, kêu là khi đi
đường ông ta bức bách đánh nhiếc làm cho chúng ta không thể đi được, rồi lại
thông đồng với bọn cướp lấy đi các đồ kim ngân châu bảo, như thế có tiện không?
Lão Đô
Quản gật gù khen phải và bảo chúng rằng:
- Ta
hãy đợi đến sáng mai vào trình Quan Tư bản sứ, và để Ngu Hầu ở đấy nghe xem
công việc rồi ta sẽ về Bắc Kinh báo với Quan Lưu Thủ để bẩm vào quan Thái Sư và
sức cho quan phủ Tế Châu truy nã bọn cướp, thế mà tiện nhất.
Chúng
bàn định đâu đấy rồi sáng hôm sau dậy sớm cùng đi với nhau.
Gớm
quân mặt nạc đóm dày
Làm
không nổi việc còn hay hại người
Công
to việc lớn trên đời
Xưa
này tan nát tại thời tại ai?
Còn về
phần Dương Chí tay vác thanh đao lủi thủi một mình đi xuống dưới đồi Hoàng Nê rồi
thẳng trông về phía Nam, mãi đến nửa đêm mới tìm một chỗ khu rừng để nghỉ. Bốn
phương non nước mịt mù, bạn bè không có, tiền nong cũng hết, một mình vơ vẫn,
chưa tính con đường lui tới ra sao?
Sáng
hôm sau chàng trở dậy thực sớm, để đi cho mát. Đi được hơn hai mươi dặm đường,
nghe trong mình mệt nhọc đói khát, rất là khó chịu, chợt trông thấy bên đường
có một hàng rượu, mà sờ lưng không đồng nào, chàng liền nghĩ ra một kế để vào
đó để mà uống rượu ăn cơm.
Khi
vào tới nơi, Dương Chí tìm chỗ ghế ngồi dựng thanh đao vào một , rồi có người
đàn bà ra hỏi rằng:
- Ngài
muốn xơi cơm rượu gì?
Dương
Chí đáp:
- Cho
tôi hai chai rượu, rồi lấy gạo, thổi cơm, có thịt cá gì mang ra đây một thể.
Người
đàn bà sai tên đầy tớ rót ra hai chai rượu rồi quay ra thổi cơm xào thịt mang
lên. Dương Chí ăn uống xong rồi, vác thanh đao đứng lên đi thẳng ra cửa, mà
không nói năng gì cả.
Người
đàn bà thấy vậy ra hỏi rằng:
- Tiền
cơm tiền rượu ông đã trả đâu?
Dương
Chí đáp:
- Hãy
để cho tôi chịu, tôi đi thẳng đằng này một lát, rồi lại trả ngay.
Nói
xong bước rảo cẳng đi luôn. Tên đầy tớ thấy vậy chạy theo nắm Dương Chí lại.
Dương Chí đánh cho một đấm ngã lăn xuống đất, rồi người đàn bà kêu ầm ĩ cả lên.
Dương Chí cứ mặc kệ, lặng yên mà đi. Chợt thấy đằng sau lưng có tiếng người kêu
gọi lên rằng:
- Thằng
kia mày chạy đi đâu?
Dương
Chí quay cổ lại xem, thấy một anh chàng to béo cởi trần, vác gậy đuổi theo đằng
sau, chàng liền đứng dừng lại mà không chạy nữa.
Đoạn rồi
lại thấy tên đầy tớ cùng hai ba đứa trang khách cũng vác gậy, chạy răm rắp mà đổ
xô theo đến.
Dương
Chí nghĩ thầm "Đánh chết một thằng đầu này, tất là chúng không dám đến nữa".
Liền múa đao xông lại để đánh với anh kia. Anh kia cũng giơ gậy lên đánh lại.
Hai bên đấu nhau được đến hai ba mươi hiệp, song sức anh kia không thể nào địch
nổi với Dương Chí, chỉ quanh co che đỡ cũng không xong. Bấy giờ tụi đầy tớ người
nhà đã toan xông vào cả một lượt để đánh Dương Chí, thì bỗng thấy anh chàng kia
nhảy ra ngoài vòng mà kêu lên rằng:
- Khoan
tay, bác là ai, nói tên tuổi cho tôi biết?
Dương
Chí vỗ bụng đáp:
- Ta
đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Thanh Diện Thú Dương Chí chính là ta.
Người
kia hỏi:
- Có
phải Dương Chế Sứ ở Điện Tư Phủ bên
Đông
Kinh đó không? Dương Chí đáp:
- Làm
sao ngươi lại biết đến tên ta? Chính ta là Dương Chí đây.
Anh
chàng kia vội vất gậy ra, rồi cúi xuống lạy mà rằng:
-
Chúng tôi thực là có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, xin ngài tha lỗi.
Dương
Chí chạy lại đỡ người kia dậy mà rằng:
- Ông
là ai? Tôi không được biết.
Người
kia đáp:
- Tên
tôi là Tào Chính, người ở phủ Khai Phong, là học trò Giáo Đầu Lâm Xung khi trước.
Nguyên nhà tôi ngày xưa chuyên nghiệp đồ tể, sau tôi cũng thiện nghệ về mặt sát
sinh, nên ai cũng gọi tôi là Thao Đao Quỷ. Mới đây có một ông Tài Chu giao cho
tôi năm nghìn quan tiền đem sang Sơn Đông buôn bán, bất đồ thua lỗ mất cả,
thành ra không dám về nhà, mà lần lữa lấy vợ ở đây, người rót rượu lúc nãy là
em vợ tôi đó. Tôi được gặp Chế Sứ thực là may mắn, vừa rồi tôi trót lỡ mạo phạm
đến ngài, mới biết thủ đoạn của ngài thực là tài giỏi, không khác gì Lâm sư phụ,
chúng tôi không thể nào mà địch được?
Dương
Chí nói:
- Té
ra anh là học trò Lâm Giáo Đầu mới bị Thái
Úy hãm
hại, phải đổi nghề đi lạc thảo, hiện bây giờ ở Lương Sơn Bạc đó. Tào Chính nói:
-
Chúng tôi cũng được nghe láng váng như thế song chưa biết đích xác ra sao? Xin
đón Chế Sứ hãy vào chơi tạm trong hàng đã.
Nói đoạn
mời Dương Chí vào ngồi chơi trong hàng gọi vợ và em vợ ra bái kiến rồi nhất diện
sai làm rượu khoản đãi.
Khi ngồi
uống rượu, Tào Chính hỏi Dương Chí rằng:
- Chế
Sứ vì cớ gì mà lại đi đến đây?
Dương
Chí liền đem chuyện từ khi đánh mất Hoa Thạch Cương, cho tới khi đánh mất các đồ
lễ vật của Lương Trung Thư, nói cho Tào Chính nghe một lượt. Tào Chính nghe vậy
liền nói rằng:
- Nếu
thế thì xin ngài hãy ở tạm đây trong ít bữa, rồi bàn định việc sau.
Dương
Chí đáp rằng:
- Bác
có lòng tiếp tôi thế, tôi cũng lấy làm cảm tạ lắm, song chỉ e Quan Tư truy nã đến
nơi, ở đây lâu có điều không tiện!
- Vậy
thì ngài định đi đâu bây giờ?
- Tôi
định đi sang Lương Sơn Bạc tìm Lâm Giáo Đầu một thể. Dạo trước tôi đi qua đấy,
gặp ngay ông ta xuống đánh nhau với tôi một lúc, rồi sau Vương Luân thấy võ nghệ
hai người đều khá cả liền mời lên chơi rồi định lưu giữ ở trại, vì thế nên tôi
nhận biết Lâm Giáo Đầu ngay từ độ đó. Bấy giờ Vương Luân đã có ý bảo tôi ở lại;
Song tôi nhất định không chịu làm nghề lạc thảo, tới nay trên mặt đã phải thích
kim ấn mà lại gặp bước thế này, nên phải liều mà định đi đến đấy, nhưng nghĩ ra
thì cũng là bất đắc dĩ lắm, bởi thế nên tôi vẫn còn phân vân chưa quyết ra sao?
- Ngài
nói cũng có lẽ, tôi cũng thấy nhiều người nói rằng: Vương Luân là một anh hẹp
hòi không có độ lượng gì, ngày trước sư phụ tôi đến đấy cũng bị anh ta bắt hành
bắt họe mãi rồi mới chịu dung, nhưng thế thì những người chí khí chịu sao cho
được. Nay ở gần đây về hạt Thanh Châu có một trái núi gọi là núi Nhị Long Sơn
trên có ngôi chùa gọi là Bảo Châu, địa thế cũng đẹp đẽ, mà chỉ có một lối là đi
lên núi được. Xưa nay có một người tên là Kim Nhỡn Hổ Đặng Long trụ trì ở đó,
nhưng mới đây anh ta đã phá giới mà để tóc và tụ họp đến bốn, năm trăm lâu la để
cướp bóc kiếm ăn. Vậy Chế Sứ có ý muốn đi lạc thảo, thì chi cho bằng đến đó tiện
hơn?
Dương
Chí nghe nói cả mừng mà cảm ơn Tào Chính. Tào Chính lưu Dương Chí ngủ lại ở đấy
một đêm. Đến sáng hôm sau nhờ Tào Chính cấp đỡ cho một ít hành lí, rồi từ tạ mà
đi sang núi Nhị Long. Cho hay:
Có ăn
mới biết ớt cay
Có từng
trải lắm mới hay mùi đời
Cao
lang mấy kẻ ra ngoài
Quê
mùa rau cháo là nơi hữu tình.
Đường
đi vào khoảng gần hôm, đã trông thấy một tòa núi cao cao, Dương Chí liền nghĩ
trong bụng định tìm chỗ rừng cây để ngủ một đêm, rồi sáng hôm sau sẽ lên núi.
Chúng nghĩ đoạn bèn lần lần vào chỗ rừng cây ở trước mặt. Bất đồ bước chân đi
vào thì bỗng giật mình đứng lại, rồi thấy có một ông sư bụng phệ, đương cởi trần
để hở những nét hoa chạm ở trên sống vai và ngồi hóng mát dưới gốc cây thông.
Nhà sư ấy trông thấy Dương Chí đến thì vớ lấy cây thuyền trượng dựng ở gốc cây,
đứng dậy quát lên rằng:
- Thằng
quái nào? Mày ở đâu đến đây?
Dương
Chí nghe tiếng biết là người ở Quan Tây cùng xứ với mình, liền hỏi lại rằng:
- Nhà
sư ở chùa nào đến đây?
Nhà sư
không nói năng chi cả, vác ngay thuyền trượng sư phụ xăm xăm ra đánh ngay luôn
Dương Chí.
Dương
Chí tức mình mà quát lên rằng:
- Thằng
trọc này vô lễ thật, để ta đánh một trận cho biết tay.
Nói đoạn
múa đao vào để đánh. Đôi bên đánh nhau trong khu rừng, có tới bốn, năm mươi hiệp,
mà không bên nào chịu kém bên nào.
Sau
nhà sư lựa thế nhảy tót ra ngoài vòng mà quát lên rằng:
- Khoan
tay đã.
Bên
kia Dương Chí cũng dừng tay mà lại nghĩ thầm trong bụng rằng:
- Lão
sư này ở đây đến mà thủ đoạn khá lắm, có lẽ ta đây cũng khó lòng địch được hắn
chắc.
Bấy giờ
nhà sư hỏi Dương Chí rằng:
- Anh
chàng mặt xanh kia, anh là ai?
- Ta
là Đông Kinh Chế Sứ Dương Chí đây.
- Có
phải là người bán đao ở Đông Kinh mà giết chết thằng Ngưu Nhị đó không?
-
Không trông thấy kim ấn ở trên mặt ta đây à!
Nhà sư
nghe nói cười ầm lên mà rằng:
- Tưởng
là ai? Té ra là bác, sao lại gặp ở đây?
Dương
Chí nói:
- Tôi
hỏi khí không phải, hoà thượng là ai sao lại biết việc tôi bán đao ở Đông Kinh?
Vị hoà
thượng cười mà đáp rằng:
- Tôi
chính là quân quan ở Kinh Lược Lão Chung phủ Duyên An, là Lỗ Đề Hạt đây, nhân
vì ba cẳng tay đánh chết thằng Trấn Quan Tây Giả, lên phải lên núi Ngũ Đài cắt
tóc đi tu, sao người ta thấy tôi có thích hoa trên sống vai, cho nên thường gọi
tôi là Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm.
Dương
Chí nghe nói cả cười mà rằng:
- Nếu
vậy thì người cũng một hội cả chứ đâu? Trong khi giang hồ, tôi vẫn được nghe tiếng
sư huynh đến tu ở chùa Đại Tướng Quốc, thế mà bây giờ sao lại gặp đây?
Lỗ Trí
Thâm nói:
- Chuyện
tôi dài dòng lắm, khi tôi coi vườn rau Giải Vũ ở chùa Đại Tướng Quốc; Gặp Báo Tử
Đầu Lâm Xung bị Cao Thái Úy toan giết hại, tôi vì giữa đường thấy sự bất bình,
phải đưa anh ta đến Thương Châu để cứu cho thoát nạn. Dè đâu lúc trở về hai đứa
công sai lại toan hót với Cao Cầu là chúng định giết Lâm Xung ở rừng Dã Trư,
nhưng bị tôi cứu mất, nên chúng không thi hành được. Nhân thế Cao Cầu đem tâm
thù ghét, cấm sư cụ chùa Đại Tướng Quốc không cho tôi ở đấy và lại sai người đến
để bắt tôi. Sau đó mấy đứa trong bọn du đảng đến báo cho tôi biết, tôi tức mình
cho một nắm lửa đốt Giải Vũ mà trốn đi nơi khác. Khi đi quanh quẩn vẩn vơ đến một
hàng rượu ở chỗ Thập Tự Pha Mạnh Châu, lại bị con mẹ đàn bà ở trong hàng ấy
đánh thuốc mê, mà toan giết hại tính mạng. May sao lại có chồng hắn về nhà
trông thấy tướng dạng và các đồ giới đao thuyền trượng của tôi, thì lấy làm
kinh ngạc, liền cứu cho sống lại và kết nghĩa anh em. Hai vợ chồng nhà ấy cũng
có tiếng là hảo hán, trong đám giang hồ, người chồng tên là Thái Viên Tử Trương
Thanh, vợ là Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương đều có can đảm nghĩa khí hơn người. Tôi ở
đấy được dăm hôm, nghe nói ở đây có chùa Bảo Châu trên núi Nhị Long có thể dung
thân được, bèn từ giã hai vợ chồng nhà kia, mà định đến đấy để mà vào đảng. Ai
ngờ những thằng ở trên núi này không chịu cho tôi ở đó, thành ra đôi bên sinh sự
đánh nhau. Về sau sức nó yếu đuối, không thể nào địch nổi với tôi, liền đóng cả
ba tòa cửa núi mà giữ riết ở trong nhà. Tôi tính quanh không thấy đường nào lên
được, tức mình chửi mắng suốt ngày, chúng cũng lặng yên không thằng nào thò mặt
xuống, làm cho càng thêm căm giận trong lòng, chịu khoanh tay mà ngồi đợi ở đấy,
chứ không có kế gì cho hả giận được?
Dương
Chí nghe nói đến đó cả mừng liền dắt tay vào rừng quét chỗ đất sạch cùng ngồi
nói chuyện với nhau suốt đêm.
Dương
Chí lại đem chuyện từ khi đánh mất đá hoa cho đến lúc gặp vợ chồng Tào Chính thế
nào, kể cho Lỗ Trí Thâm nghe rồi nói rằng:
- Bây
giờ chúng nó giữ chặt sơn trại không chịu mở cửa ra, thì ta ở đây cũng là vô
ích, vậy bất nhược ta hãy đến nhà Tào Chính để nghỉ ngơi, và sẽ bàn định xem
sao?
Nói đoạn
hai người cùng ra mà tìm đến tửu điếm Tào Chính. Khi tới nơi Dương Chí trỏ Lỗ
Trí Thâm bảo cho Tào Chính biết, Tào Chính lấy làm vui mừng liền sai làm rượu
cơm để thiết đãi hai người, rồi cùng bàn chuyện đánh phá núi Nhị Long.
Tào
Chính nói:
- Nếu
đám ấy mà nó đóng chặt cửa không chịu ra, thì dẫu có tới một vạn quân mã cũng
khó lòng đánh nổi, không cứ là hai người. Vậy đám ấy chỉ có thể dùng mẹo mà phá
mới được, chứ dùng sức thì không ăn thua.
Trí
Thâm nói:
- Lúc
tôi mới đến đấy còn tiếp nhau ở ngoài cửa, sao thấy hắn không chịu cho mình nhập
bọn, liền đá cho một cẳng chân ngã lăn xuống đất, rồi định vào giết luôn một thể!
Bất đồ bị đám lâu la chạy ùa ra cứu đem về sơn trại, rồi đóng chặt cửa lại, tha
hồ cho mình mắng nhiếc ở ngoài, nhất định không thằng nào ra nữa.
Dương
Chí nói:
- Chỗ ấy
đã là một chỗ thú, thì hai người chúng ta cùng đến đánh lấy có được không?
Lỗ Trí
Thâm lắc đầu đáp rằng:
-
Không thể nào mở được cửa mà lên, thì còn làm gì được.
Tào
Chính nói:
- Tôi
có một kế sách này, không biết các ngài có cho là phải không?
Dương
Chí nói:
- Thế
nào xin cứ nói cho chúng tôi nghe.
Tào
Chính nói:
- Bây
giờ Chế Sứ phải ăn mặc giả làm một anh nhà quê, cũng như chúng tôi đây, đoạn rồi
tôi cùng vợ và em vợ tôi với ngài đem các đồ thuyền trượng giới đao, đưa hòa
thượng tới cổng núi trói thòng lọng lại rồi bảo với bọn kia rằng: "Nhà tôi
mở hàng rượu ở gần đây có vị hòa thượng này vào uống rượu say nhừ say nhựt mà
không chịu trả tiền, mồm còn nói lảm nhảm: Định đi tìm người đến đánh phá núi
Nhị Long. Tôi nghe thấy vậy liền thừa lúc hòa thượng say bắt trói đem lên để nộp
Đại Vương". Như thế tất là họ mở cửa, cho ta vào. Khi tới nơi hễ gặp Đặng
Long là tôi cầm đầu dây thòng lọng rút phăng ra, rồi đưa thuyền trượng cho hòa
thượng, để mặc hòa thượng cùng ngài đánh cho nó một mẻ, không còn trốn đi đâu
được nữa, còn những tụi tẹp nhẹp bên dưới, thì thấy chủ chết là tự nhiên tất
chúng phải hàng phục mình cả, kế ấy các ngài nghĩ sao? Lỗ Trí Thâm cùng Dương
Chí đều vỗ tay khen là diệu kế.

