Thủy Hử - Chương 18 - Phần 1

Hồi 18

Lâm Xung đốt cháy nơi Thủy Bạc;

Tiều Cái cướp lấy vũng Lương Sơn

Khi ấy
Hà Quan Sát lĩnh lời Tri Phủ quay xuống phòng cơ mật, để thương nghị với mọi
người. Có một người công sai, bảo với Hà Đào rằng:

- Thôn
Thạch Kiệt gần kề với vũng Lương Sơn, là một nơi bến nước mênh mông cỏ lau rậm
rạp, nếu không có Đại đội quan quân, thì ai dám đến đây mà bắt được cướp?

Hà Đào
nghe chúng nói, mới nghĩ ra là phải, liền quay lên bẩm với Tri Phủ rằng:

- Khoảng
hồ ở thôn Thạch Kiệt, chính là tiếp giáp với Lương Sơn, xung quanh toàn thị
vũng hồ sâu rộng, lau cỏ um tùm, ngày thường vẫn hay cướp bóc người ta ở đó.
Nay lại thêm có một bọn cường nhân mới đến, nếu không có Đại đội quân mã kéo
đi, thì khó lòng mà bắt được?

Tri Phủ
truyền rằng:

- Nếu vậy
thì ta cho mấy viên tuần giang tinh giỏi điểm lấy hơn trăm quân mã, cùng đi với
người có được không?


Quan Sát vâng lời, xuống phòng cơ mật, gọi mấy tên công sai, chọn lấy hơn trăm
người, rồi sắp sửa lấy các đồ khí giới để sáng mai ra đi. Sáng hôm sau mấy tên
Tuần giang lĩnh công văn quan Phủ Tế Châu, rồi điểm năm trăm quân mã cùng với
Hà Quan Sát và đám công sai cùng đi đến thôn Thạch Kiệt.

Nói về
Tiều Cái, Công Tôn Thắng đêm hôm ấy, đốt bỏ trang viện rồi đi vội vàng để trốn
sang thôn Thạch Kiệt. Khi tới nửa đường đã gặp ba anh em họ Nguyễn, đều mang
khí giới ra đón ở đó, mấy người cùng nhau kéo về tạm trú ở nhà Nguyễn Tiểu Ngũ.

Bấy giờ
Nguyễn Tiểu Nhị đã cho vợ con vào ở tất cả phía trong hồ, rồi bảy người cùng
bàn kế với nhau để nhập bọn Lương Sơn.

Ngô Dụng
nói:

- Hiện
nay ở ngoài đường cái, có Chu Quý mở cửa hàng bán rượu, để chiêu nạp hảo hán bốn
phương, nếu chúng ta muốn nhập bọn, thì phải đến nói với anh ấy trước. Vậy ta
hãy đem các đồ sản vật xếp sẵn xuống thuyền, rồi kiếm cái gì, đưa cho Chu Quý,
để hắn dẫn ta lên.

Đương
khi bàn soạn với nhau, thì bỗng thấy mấy người đánh cá chạy đến báo rằng:

- Hiện
có quan quân kéo đến để truy nã.

Tiều
Cái nghe báo, đứng dậy bảo với anh em rằng:

- Bọn
họ đã đến, thì chúng ta đừng chạy nữa.

Nguyễn
Tiểu Nhị nói:

- Các
ông đừng sợ, ta sẽ có cách đối phó lại với họ, cứ cho một nửa xuống nước, còn một
nửa thì ta chém chết cho rảnh.

Công
Tôn Thắng nói:

- Các
ông cứ lặng im, để bần đạo thử chút tài mọn cho các ông xem.

Tiều
Cái bảo với Lưu Đường rằng:

- Bây
giờ bác cùng với Học Cứu tiên sinh mang tất cả tài vật và người nhà, xếp xuống
thuyền, rồi đi đến bên tả con đường Lý Gia để đợi chúng tôi, chúng tôi liệu thế
nào rồi sẽ đến sau.

Nguyễn
Tiểu Nhị liền lấy hai con thuyền, rồi đem mẹ và người nhà, cùng các tài vật xếp
xuống thuyền, để Ngô Dụng, Lưu Đường mỗi người áp một thuyền, rồi sai bảy tám
tên phường chài, chèo thuyền đến bên tả con đường Lý Gia. Lại dặn Nguyễn Tiểu
Ngũ và Nguyễn Tiểu Thất, lái một chiếc thuyền con, cứ theo cách thế, để đối địch
với quan quân.

Bên
kia bọn Hà Đào với Tuần giang cùng tụi quân mã đi gần đến thôn Thạch Kiệt, thấy
ở bến đó có bao nhiêu thuyền để đó đều cướp lấy cả. Rồi sai bọn quân lính thiện
nghề thủy thủ nhảy xuống thuyền để tiến đánh đường thủy, còn bọn mã binh thì tiến
mặt đường bộ. Trên ngựa dưới thuyền, thủy bộ đều tiến thẳng kéo đến Nguyễn gia
trang.

Khi tới
nơi quan quân hò reo vang động, rồi cùng kéo nhau vào, thì chỉ thấy cái xác
nhà, và mấy thứ đồ dùng nặng nề bỏ đó, Hà Đào truyền bắt những bạn chài gần đấy
đến để hỏi; thì đều nói rằng:

- Hai
anh em nhà Nguyễn Tiểu Ngũ và Nguyễn Tiểu Thất đều ở vào phía trong hồ cả.

Hà Đào
bàn với Tuần giang rằng:

- Phía
trong hồ toàn thị kênh ngang ngòi tắt, đường lối tào lạp, vả chăng nước rộng
vũng nhiều, nông sâu chưa biết, nên đến đấy mà chia nhau từng ngã để tìm, thì lỡ
khi mắc kế gian nhân tất là nguy hiểm. Vậy ta nên để cả ngựa trong thôn này,
cho người ở đây coi giữ, rồi xuống tất cả dưới thuyền mà đi mới được.

Nói đoạn
Hà Quan Sát cùng Tuần Giang, và tụi quân lính đều nhất tề xuống thuyền cả. Bấy
giờ có tới hơn trăm con thuyền, cái thì chèo, cái thì chở, thẳng vào phía trong
hồ, để tìm nhà anh em Nguyễn Tiểu Ngũ.

Thuyền
đi được độ năm sáu dặm, trên mặt nước, chợt thấy trong đám lau lách có tiếng
người hát. Chúng liền dừng thuyền lại để nghe, thì thấy tiếng hát véo von rằng:

"Quanh
năm đánh cá vũng hồ trong.

Lúa má
đay gai chẳng thiết trồng...

Giết hết
quan tham cùng lại nhũng,

Báo đền
non nước dốc lòng trung."


Quan Sát cùng mọi người nghe thấy, đều giật mình kinh sợ, mà ngơ ngác nhìn
nhau. Dần dần thì thấy một người hiện ra đứng trên con thuyền, vừa chèo vừa lái
ở đằng xa đi đến. Có người nhận biết trỏ bảo với chúng rằng:

- Người
ấy chính là Nguyễn Tiểu Ngũ, liền giơ tay vẫy một cái, chúng đều hết sức cầm đồ
binh khí mà sấn thuyền đến đuổi.

Nguyễn
Tiểu Ngũ thấy vậy cười mà nói rằng:

-
Chúng bây là quân giặc, tàn dân hại nước, lại còn dám cả gan tìm đến đây làm
gì? Bây muốn vuốt râu hùm chơi hay sao?

Trong
bọn Hà Đào có nhiều người giỏi nghề cung tên, liền giơ cung lấy tên ra, nhất tề
trỏ vào Nguyễn Tiểu Ngũ để bắn.

Nguyễn
Tiểu Ngũ thấy bên kia quân bắn, liền cầm chèo nhảy tót xuống nước trốn đi mất.
Quân chúng đuổi đến nơi đã không thấy gì nữa, liền cùng nhau giong thuyền đi
tìm.

Đi được
vài quãng kênh, lại nghe tiếng còi huýt ở trong đám lau lách. Chúng bèn dàn
thuyền ra để xem thì thấy có hai người chèo một con thuyền trên mũi thuyền có một
người đầu đội nón lá, mình khoác áo tơi, tay cầm cây gậy nhọn đầu như quản bút,
miệng véo von rằng:

Ta đây
sinh trưởng ở thôn này,

Bẩm
tính xưa nay thích giết người.

Hãy
chém Hà Đào tuần giản trước,

Kinh
sư đem hiến Triệu Vương chơi.


Quan Sát cùng mọi người nghe thấy, đều ngạc nhiên kinh lạ. Sau có người nhận biết
trỏ mà bảo rằng:

- Anh ấy
là Nguyễn Tiểu Thất đó.

Hà Đào
liền quát quân chúng rằng:

- Bây
hết sức xông lên, bắt thằng giặc ấy cho ta, chớ để cho nó chạy mới được.

Nguyễn
Tiểu Thất nghe nói cười rằng:

- Quân
thối thây này!

Nói đoạn
cầm gậy trỏ một cái, thuyền đã ngoắt vào trong kênh mất. Làm chúng hết sức dong
thuyền đuổi theo, con thuyền Nguyễn Tiểu Thất vẫn đi vun vút vào trong kênh
con, mà miệng vẫn còn huýt còi làm hiệu.

Thuyền
quân đuổi mãi vào tới trong, thấy bến nước hẹp dần mãi đi, Hà Đào liền bắt quân
sĩ dừng thuyền mà kéo nhau lên bộ.

Khi
lên đến gần bờ thấy bốn mặt mênh mang, toàn là lau lách, không có một lối nào để
len chân đi được. Trong bụng Hà Đào lấy làm nghi hoặc, gọi hỏi những người ở
thôn ấy, thì chúng đều nói rằng:

-
Chúng tôi tuy ở đây, nhưng cũng không biết rằng chỗ này đường lối ra thế nào cả.

Hà Đào
nghe nói lại càng kinh lạ, bèn sai hai chiếc thuyền, mỗi đem vài ba người công
sai chèo đi để thăm đường lối.

Hai
thuyền đi một lúc lâu không thấy trở về. Hà Đào tức giận mà rằng:

- Mấy
thằng ấy sai đi không được việc gì cả.

Nói đoạn
lại năm tên công sai thạo việc khác, chở hai chiếc thuyền nữa, đi thám thính
xem. Được một hồi lâu, lại không thấy tăm hơi gì cả. Hà Đào lẩm bẩm gắt lên rằng:

- Mấy
thằng công sai ấy, xưa nay vẫn nhanh nhẹn mà sao bây giờ lờ mờ như thế? Đi từ
bao lâu đến giờ cũng không thấy một thằng nào về cả?

Bấy giờ
trong đám quan quân ở đó, không ai hiểu biết đầu đuôi ra sao mà mặt trời thì
nghe chừng đã gần tối. Hà Đào lấy làm sốt ruột nghĩ một mình rằng: "Bây giờ
đứng mãi đây, thì rồi làm ra thế nào? Bất nhược ta phải thân chinh đi mà xem mới
được."

Nghĩ
đoạn sai chọn một chiếc thuyền nhẹ nhàng cắt mấy tên công sai lão luyện đều cầm
theo khí giới, rồi Hà Đào xuống ngồi ở mũi thuyền bắt năm sáu tay chèo thực
nhanh, đi vào các chỗ lau lách để thám thính.

Bây giờ
mặt trời đã xế non tây, thuyền đi ước được năm sáu dặm nước, đến một nơi gần bến,
thấy có một người vác cái cuốc đương ở đâu chạy lại, Hà Đào liền hỏi rằng:

- Anh
chàng kia! Anh là người nào? Ở đây là chỗ nào?

Người
kia nghe hỏi đứng dừng lại mà đáp rằng:

- Tôi
là người làng ở đây, chỗ này gọi là chỗ Đoạn Đầu Cảng, hết lối đi rồi.

Hà Đào

- Anh
có thấy hai chiếc thuyền đi qua đây không? Người kia nói:

- Có
phải là thuyền đi bắt Nguyễn Tiểu Ngũ? Ấy họ đương đánh nhau ở rừng Điếu Lâm, về
phía trước mặt kia.

- Đây
đến đấy có xa không?

- Ở
ngay trước mặt đây kia thôi.

Hà Đào
nghe nói liền sai cắm thuyền lại, bắt mấy tên công sai cầm khí giới đi lên bờ để
cứu đám kia. Mấy tên công sai vừa bước lên bờ, thì anh chàng vác cuốc kia giơ
thẳng cánh, cuốc cho mỗi tên công sai một cuốc, đứt phăng đầu ra mà lăn xuống
nước.

Mấy
tên công sai còn ở thuyền thấy vậy, hoảng hốt toan nhảy chạy, thì bỗng đâu anh
chàng vác cuốc trên bờ đã nhảy tót xuống thuyền, mà tặng cho mỗi tên công sai một
nhát cuốc nữa chết lăn ra cả đó.

Bấy giờ
Hà Đào bị một người kéo xuống nước, rồi ôm thốc lên bờ cởi đai nịt ra mà trói
chặt vào, rồi đến khi trông mặt mới biết người ấy chính là Nguyễn Tiểu Thất, mà
người vác cuốc chính là Nguyễn Tiểu Nhị.

Hai
anh em Nguyễn Tiểu Thất, Nguyễn Tiểu Nhị cùng chạy đến trỏ mặt Hà Đào mà mắng rằng:

- Ba
anh em ông xưa nay chỉ thích giết người đốt nhà, phỏng mày nghĩ hơi sức được
bao nhiêu mà dám cả gan dẫn quan quân vào bắt lũ chúng ông?

Hà Đào
nói:

- Hảo
hán ơi! Chúng tôi là vâng lệnh quan trên, không đi không được, nào có phải tự
mình dám cả gan đến đây mà bắt hảo hán đâu? Xin hảo hán thương tôi còn chút mẹ
già tám mươi tuổi đầu, không ai nuôi nấng mà tha tính mạng cho tôi ...

Anh em
họ Nguyễn bảo nhau trói tròn lại bỏ xuống sạp thuyền, rồi vất những xác đứa kia
xuống nước, đoạn rồi thổi mấy tiếng khẩu hiệu, thì thấy trong đám lau lách có tới
bốn năm anh chài trổ ra cùng nhảy lên thuyền cả, còn Nguyễn Tiểu Ngũ, Nguyễn Tiểu
Thất cũng mỗi người cưỡi một chiếc thuyền con mà cùng ra đi.

Bấy giờ
vào khoảng giữa canh một, bọn Tuần giảng cùng quân lính mong mãi không thấy Hà
Quan Sát về, thì ai nấy ngơ ngác không hiểu ra sao, đành phải ngồi bó cánh trên
thuyền mà nghỉ mát.

Chợt
đâu có một trận quái phong ở sau lưng thổi lại, làm cho dây buộc thuyền đều bị
đứt tất cả. Chúng đương không biết đường thi thố, thì bỗng lại nghe thấy hiệu
còi thổi ở phía sau, rồi có một vầng lửa sáng ở trong đám lau lách đi ra. Đám
quan bảo nhau rằng: Phen này không còn cách chi mà sống được nữa! Khi đó vừa một
trăm chiếc thuyền vừa lớn vừa nhỏ, đều bị gió đánh lật lộn nghiêng trành không sao
giữ được, rồi thấy đống lửa kia vẫn cứ lù lù tiến đến trước mặt.

Nguyên
đó là một đoàn thuyền con buộc hai cái làm một, trên để toàn cỏ khô lau héo đốt
lửa cháy dần dật, rồi buông thuận chiều gió mà trôi đến đó. Hơn một trăm chiếc
thuyền của đám quân lính phần thì đậu liền khít với nhau, phần thì kênh nước hẹp
hòi, không có chỗ để tránh, thành ra mười mấy chiếc thuyền lớn ở đầu bị lửa
xông vào đốt cháy. Dưới đáy nước lại có người kéo ngầm thuyền lửa sấn vào đốt
phá thuyền quân, làm cho các quân lính trên thuyền, đều nhao nhao nhảy lên bờ
chạy trốn.

Dè đâu
bước lên đến bờ lại toàn thị khóm lau vũng lách không có lối đi, đằng trước
cũng thấy lửa cháy đùng đùng trên khóm lau cháy xuống gió to ngọn lửa càng to,
đám quân lính không có chỗ nào lẩn lút, đành phải nhảy xuống những chỗ vũng lầy
để đứng.

Trong
đám hỏa quang rực rỡ, thấy có một chiếc thuyền con đi vun vút tới nơi, đằng lái
thuyền đứng chèo, đằng mũi thuyền có một tiên sinh ngồi, tay cầm một thanh kiếm
sáng loáng miệng quát lên rằng:

- Đừng
để cho một thằng nào bên đông chạy thoát.

Bọn
quân lính đứng trong đám bùn lầy, nghe vừa dứt lời thì thấy bờ lau bên đông có
hai người dẫn bốn năm anh chài cầm đao thương sáng loáng chạy đến bờ lau, bên
tây cũng có hai người dẫn bốn năm anh phường chài tay cầm Phi Ngư Câu sáng quắt
chạy ra.

Hai
bên đổ xô vào, vớ được anh nào là chém anh ấy, chỉ một lúc tụi quân binh chết cả
trong đám bùn lầy, không còn anh nào sống sót.

Than
ơi!

Vì đâu
cho chúng lầm than

Tội
nào giết hết quan tham chưa đành!

Nguyên
hai người bên đông là Tiều Cái, Nguyễn Tiểu Ngũ, hai người bên tây là Nguyễn Tiểu
Nhị, Nguyễn Tiểu Thất, và một tiên sinh ngồi trên mũi thuyền, thì là Công Tôn
Thắng ngồi để hô gió.

Bấy giờ
năm vị hảo hán dẫn mười mấy tên chài lưới ở thôn trang, chém hết quân binh
trong vũng lầy bờ cỏ, duy còn một mình Hà Quan Sát là vẫn trói cuốn tròn như
cái bánh, mà vất ở trong khoang thuyền.

Nguyễn
Tiểu Nhị xách trùng làm hại dân sự ở Tế Châu, lẽ ra chúng tao xé xác làm muôn mảnh,
nhưng nay hãy tha cho, để về báo với thằng giặc già Tri Phủ Tế Châu rằng:

-
Chúng tao là ba tay anh hùng họ Nguyễn ở thôn Thạch Kiệt và Đông Khê Tiều Cái
Thiên Vương, không ghẹo gì nó, mà không đến vay mượn lương thảo gì trong thành,
nó đừng đến đây mà mua cái chết nhé. Nếu mà nho nhoe với chúng tao, thì không cứ
là một thằng Tri Phủ cỏn con cho ngay đến lão Xái Thái Sư đến đây nữa, gọi là
ta đánh cho vài ba mươi cái khoét thịt vào đã. Bây giờ tao tha cho mà về, chớ đến
đây nữa, mà phải truyền cho chúng nó đừng mơ tưởng hoài công! Đây không có đường
cái lớn, để tao đưa ra ngoài đường cái cho mà đi.

Bấy giờ
Tiểu Thất lấy một con thuyền nhẹ nhàng kéo Hà Đào xuống chở ra gần đường cái mà
quát lên rằng:

- Cứ
đi thẳng đây khắc tìm thấy lối đường, còn đám kia đã giết hết cả rồi. Bây giờ
thả cho mày được về tử tế thế này, chắc là thằng giặc già Tri Phủ nó lại cười
ta, vậy ta hãy lưu lại để cho nó biết. Nói đoạn rút dao găm ở bên mình ra xẻo
hai tai Hà Đào, máu chảy đầm đìa lênh láng, đoạn rồi lau đao cởi trói vất Hà
Đào lên bờ mà đi.

Hà Đào
được thoát tính mạng kinh sợ hãi hùng, vội vàng tìm đường cút thẳng về Tế Châu.
Khi đó Tiều Cái, Công Tôn Thắng cùng ba anh em họ Nguyễn với tụi phường chài
cùng lên thuyền, đến bên đường Lý Gia để tìm Ngô Dụng, Lưu Đường họp vào làm một.

Ngô Dụng
hỏi đến việc cự quan quân, Tiều Cái liền đem đầu đuôi kể hết cho nghe, ai nấy đều
vui mừng hớn hở. Đoạn rồi lại chỉnh đốn thuyền bè, cùng nhau kéo đến hàng rượu
Hãn Địa Hốt Luật Chu Quý.

Khi tới
nơi Ngô Dụng đem đầu đuôi chuyện mình kể cho Chu Quý nghe, và nói để xin vào nhập
đảng. Chu Quý thấy vậy cả mừng, mời các người lên, chào hỏi xong rồi, đón cả
vào trong nhà để thết rượu.

Đoạn rồi
Chu Quý ra thủy đình lấy một mũi tên bắn vào vụng lau để ra hiệu. Được một lát
đã thấy tên tiểu lâu la chở một con thuyền ra. Chu Quý vội vàng viết một phong
thư thuật chuyện và kể tên họ mấy vị hào kiệt định lên nhập đảng, giao cho tiểu
lâu la đem về trình trước cho sơn trại biết, rồi nhất diện giết dê khoản đãi mọi
người suốt đêm hôm ấy.

Sáng
hôm sau, Chu Quý cho gọi một chiếc thuyền lớn mời mấy vị hảo hán xuống thuyền,
rồi cho cả chiếc thuyền của Tiều Cái đem đến cùng trở về sơn trại. Khi đến một
chỗ kênh nước kia chợt thấy trên bờ có tiếng thanh la kêu, rồi có bảy tám tên
lâu la đánh bốn con thuyền tuần tiễu đi qua. Khi trông thấy Chu Quý thì đám lâu
la trên thuyền kia đều cúi chào Chu Quý rồi lại lái thuyền vút đi trước.

Chu
Quý cùng bọn Tiều Cái đi vào đến bến Kim Sa thì cùng nhau kéo lên bờ duy để mấy
người nhà và mười mấy tên phường chài đợi lại ở thuyền. Bấy giờ có mấy tên tiểu
lâu la xuống núi tiếp đón lên ải. Vương Luân cùng mọi người Đầu Lĩnh đều ra
quan ải để nghinh tiếp. Bọn Tiều Cái thấy vậy vội vàng thi lễ để chào.

Vương
Luân đáp lễ lại mà nói rằng:

-
Vương Luân tôi được nghe tiếng Tiều Thiên Vương đã lâu, như sét đánh bên tai,
nay được ngài hạ cố đến đây, thì thực là may quá!

Tiều
Cái nói:

- Tiều
mỗ tôi là một người vô học tính khí thô mãng, ngày nay tự biết vụng về kém dốt,
cam tâm đến đây làm một tên tiểu tốt ở trướng tiền, xin ngài rộng lượng bao
dung, thì lấy làm may mắn.

Báo cáo nội dung xấu