Thủy Hử - Chương 31 - Phần 1
Hồi 31
Võ Hành Giả say rượu bị bắt;
Tống Công Minh gặp nạn được tha.
Nguyên
khi Võ Hành Giả đấu với tiên sinh kia được mười lăm hợp, bèn lừa miếng phá đỉnh
nhường cho tiên sinh sấn vào, rồi Hành Giả quay ngoắt lại đằng sau mà chém cho
một nhát chết lăn xuống đó. Đoạn rồi Võ Tòng kêu lên rằng:
- Người
đàn bà nào ở trong nhà ra đây cho ta hỏi. Ta không thèm giết làm chi.
Bấy giờ
người đàn bà ở trong am nghe nói, liền chạy ra mà lạy rạp xuống đất. Võ Tòng trỏ
người đàn bà mà bảo rằng:
-
Không cần phải thế ngươi hãy nói cho ta biết rằng: Đây là chỗ nào, mà tiên sinh
ấy là người nào?
Người
đàn bà khóc mà đáp rằng:
-
Chúng tôi là con gái Thái Công ở dưới núi đây, cái am này là am mộ của tổ tiên
tôi khi trước, còn tiên sinh kia thì không biết là người ở đâu. Duy trước đây một
hôm tiên sinh ấy đến nhà tôi ngủ trọ, rồi nói với cha tôi là giỏi nghề bói toán
địa lý nhân thế cha tôi lưu lại trong trang để nhờ xem giùm am mộ ở đây. Sau
anh ta dỗ dành cha tôi ở luôn trong trang mấy ngày, rồi đến khi trông thấy tôi
thì ở rịt đó mà không đi nữa. Khi ở được ba tháng thì giết luôn cả cha mẹ anh
chị tôi rồi hiếp bách đem tôi lên đây để ở. Còn đứa đạp đồng lúc nãy cũng là
anh ta bắt cướp ở đâu đem đến đây. Núi đây gọi là ngọn núi Ngô Công, anh ta thấy
địa thế đẹp đẽ nên muốn chiếm giữ ở đây mà tự đặt tên là Phi Thiên Ngô Công
Vương Đạo Nhân.
Võ
Hành Giả hỏi:
-
Ngươi còn có họ hàng gì nữa hay không?
-
Chúng tôi cũng còn có mấy nhà thân thích, song toàn là đám cầy cuốc nhà quê ai
dám cự nhau với nó?
- Tên ấy
nó có tiền của gì không?
- Nó
có thì người thu thập lấy để ta đốt bỏ am này cho rảnh.
- Sư
phụ có xơi rượu thịt gì không? Có thì xin mời sư phụ vào trong am.
- Vào
đó, lỡ có đứa nào ám toán ta chăng?
Người
đàn bà ra dáng thực thà mà nói rằng:
- Tôi
có được mấy cái đầu mà dám đánh lừa sư phụ? Xin ngài cứ vào.
Võ
Tòng theo người đàn bà đi vào trong am, thấy bên cạnh cửa sổ có một cái bàn bày
rượu thịt ở đó, chàng bèn vớ lấy chén lớn, rót rượu ra mà ăn uống một hồi, đến
khi người đàn bà thu nhặt tiền nong xong thì cho một mồi lửa mà đốt cả am. Bấy
giờ người đàn bà đem bọc kim ngân ra dâng Võ Hành Giả. Võ Hành Giả từ chối mà rằng:
- Ta
không cần tiền nong làm gì, cho ngươi đem về làm sinh nhai, đi mau đi.
Người
đàn bà bái tạ rồi đi xuống núi. Võ Hành Giả đem hai cái xác vứt vào đống lửa, rồi
cất dao vào bao, mà trời đêm rảo bước, trông chừng thẳng trỏ Thanh Châu. Đường
đi được mười mấy hôm trời, qua các nơi phố sá thôn, điếm, không đâu là không thấy
giấy quan trên niêm yết để truy nã Võ Tòng, song may chàng đã đổi tục ra thiền,
cho nên giong ruổi bầy lâu mà không ai hỏi đến. Thấm thoắt bước sang mùa đông,
tiết trời đã ra chiều lãnh lẽo, Võ Hành Giả đi trên đường thỉnh thoảng lại mua
rượu thịt để ăn uống, song cũng không sao mà địch nổi với ngọn sóc phong. Một
hôm chàng đi đến một cái đồi con, chợt trông thấy trước mặt có tòa núi chon con
đẹp đẽ, chàng liền xăm xăm tìm lối đi xem. Khi xuống dưới gò, đi được dăm ba dặm
được, chợt trông thấy có một tửu điếm, đằng trước có giải khe trong, mà đằng
sau toàn là núi đá.
Võ
Hành Giả đứng dừng lại, nhìn vào tửu điếm thấy cảnh vật sơ sài, ra dáng một
hàng rượu ở nơi thôn dã, chàng liền xăm xăm chạy vào ngồi ở trong hàng, rồi gọi
nhà hàng mà bảo rằng:
- Chủ
hàng lấy hai nai rượu, có cá thịt gì mang ra đây.
Chủ
nhân nghe nói chạy ra trả lời rằng:
- Chẳng
giấu gì sư phụ, rượu thì đây có thứ rượu Hoàng, còn cá thịt thì hết cả rồi.
Võ
Hành Giả nói:
- Hãy
mang rượu đây, uống cho đỡ rét đã.
Chủ
nhân vâng lời dọn ra một đĩa rau chín, và đem ra hai nai rượu ra hai chun lớn để
Võ Tòng uống. Võ Hành Giả uống một lúc hết cả hai rồi gọi lấy hai nai nữa mà uống
luôn. Nguyên khi đi đường, Võ Hành Giả cũng đã chếch choáng hơi men, đến đây lại
uống nai rượu nữa, lại bị gió bấc đìu hiu, thổi nâng hơi rượu, bốc lên làm cho
chàng không mấy chốc mà khí lực hung hăng khó chịu, liền quát to tiếng mà hỏi
nhà hàng rằng:
- Nhà này
không còn gì thực hay sao? Cá thịt của các ngươi vẫn ăn xoàng đâu, đem đây bán
lại cho ta cũng được.
Chủ
hàng nghe nói cười thầm trong bụng: "Sư nào lại có như thế. Chỉ đòi uống
rượu với ăn thịt... làm gì có được bây giờ...!" Liền trả lời rằng:
-
Không thể nào có được bây giờ.
Võ
Tòng gắt lên rằng:
- Ta
có ăn quịt của nhà ngươi đâu? Sao lại không bán cho ta.
Chủ
hàng đáp:
- Tôi
đã nói với sư phụ lúc nãy, chỉ có rượu thôi, còn có gì nữa mà bán.
Đương
khi ấy, thì có một Đại hán dẫn ba bốn người đi vào trong điếm. Chủ hàng trông
thấy liền vui cười đón vào mà rằng:
- Xin
mời Nhị Lang ngồi.
Đại
hán kia hỏi chủ hàng rằng:
- Việc
gì tôi bảo đã sửa soạn xong chưa.
Chủ
nhân đáp:
- Gà với
thịt đã chín cả rồi, chỉ còn đợi Nhị Lang đây thôi.
- Cái
bình rượu Thanh Hoa của tôi đâu?
- Thưa
ở trong kia.
Đại
hán nghe đến đó, liền đi vào một chỗ bàn ghế ở trước mặt Võ Hành Giả mà ngồi
lên cánh trên còn bốn người nữa ngồi vào cánh dưới. Bấy giờ chủ hàng đem lọ rượu
Thanh Hoa đến mở nút ra rồi rót vào một bát chậu lớn để giữa bàn. Võ Hành Giả
liếc nom thấy biết ngay là một thứ rượu tốt, lại thấy hơi rượu thơm ngon, đánh
thoảng vào mũi, thì trong lòng rất lấy làm khao khát, muốn sao mà cướp lấy để uống
thì mới được thỏa lòng. Một lát chủ nhân lại đem một đĩa thịt gà chín, và một
đĩa thịt lợn cùng các thứ rau dưa đũa chén bày lên trên bàn ở trước mặt Đại
hán. Võ Hành Giả thấy vậy, lại nom đến bàn rượu của mình, chỉ độc có đĩa rau khốn
nạn, thì trong lòng tức tối khó chịu, muốn đập vỡ cả bàn đi, liền gọi chủ nhà
hàng mà quát lên rằng:
- Nhà
hàng sao khinh người thế?
Chủ
hàng nghe nói vội quay lại nói rằng:
- Sư
phụ tha lỗi cho, người muốn lấy rượu nữa, thì tôi đem thêm.
Võ
Hành Giả trợn mắt lên mà mắng:
- Anh
này bán hàng lạ thực? Rượu Thanh Hoa với thịt gà, sao anh không bán cho ta? Ta
đây cũng mua mất tiền chứ sao?
Chủ
hàng đáp rằng:
- Rượu
với thịt đó, là của nhà Nhị Lang đem đến, chỉ ngồi nhờ nhà tôi ăn uống đó thôi.
Võ
Hành Giả sốt tiết bất phân trái mà quát lên mắng rằng:
- Đồ
láo... xấc.
Chủ
hàng thấy vậy, thì nói rằng:
- Tôi
chưa thấy một người xuất gia nào mạn phép như thế bao giờ?
Võ
Hành Giả lại quát lên rằng:
- Thế
nào là lão gia mạn phép? Lão gia có ăn không hay sao?
Chủ
hàng cười nhạt mà rằng:
- Tôi
chưa thấy người xuất gia nào tự xưng là lão gia bao giờ?
Võ
Hành Giả đứng phắt dậy, tát cho chủ hàng một cái làm lộn nhào ra một xó. Chàng
đại hán kia đương ngồi uống rượu, thấy vậy thì nổi lòng tức giận nhìn đến anh
chủ hàng thì đã sưng hẳn một bên mặt mà chúi vào một xó. Không sao dậy được,
chàng liền đứng dậy trỏ vào mặt Võ Tòng mà bảo rằng:
- Lão
sư quỷ kia, việc gì mà dám đến đây đánh nhau, tu hành đâu có thế?
Võ
Tòng nói:
- Ta
đánh nó, có việc gì đến anh?
Đại
hán cả giận mà rằng:
- À!
Lão sư này gớm thực? Ta bảo tử tế, thế mà ngươi dám xấc với ta...
Võ
Hành Giả sốt tiết lên, đẩy cái bàn chạy ra mà quát lên rằng:
- Thằng
này mày nói ai?
Đại
hán kia cười mà rằng:
- Lão
sư này muốn đánh nhau với ta chắc...? Được lắm! Ra đây.
Võ
Hành Giả cũng cười mà rằng:
- Mày
bảo ta sợ mày, không dám đánh mày hay sao?
Nói rồi
vừa sấn bước ra đi. Đại hán kia nhảy thót ra ngoài cửa Võ Hành Giả lại chạy ra
đuổi theo. Đại hán thấy Võ Tòng to lớn, liền đứng vững lấy thế để đợi, Võ Hành
Giả xông vào, đại hán kia cố sức cự lại, không thể nào địch nổi với thần lực
ngàn cân, bị Võ Tòng gạt ngang bụng một cái ngã lăn ngay ra, như đứa trẻ con vậy.
Ba bốn anh nhà quê kia trông thấy, kinh sợ rụng rời, không một anh nào dám bén
mảng đến gần. Võ Hành Giả đạp lên đại hán, giơ quyền đánh cho mấy chục cái, rồi
cúi xuống xách lên ném lẳng ra ngoài khe nước trước cửa. Ba bốn anh nhà quê kia
kêu khổ ầm ĩ, rồi vội đổ nhau ra, nhảy xuống khe cứu đại hán kia lên, mà kéo
nhau chạy về phía Nam. Bấy giờ anh chủ hàng rượu cựa quậy được, thì đã rụng rời
chân tay, liền chạy vào mà nấp ở sau nhà, mà không dám thò ra nữa. Võ Hành Giả
đi vào hàng rượu nói một mình rằng:
- Được
lắm! Chúng bây đi cả, lão gia đánh chén chơi.
Nói đoạn
vớ chén múc rượu ở bát chậu ra để uống. Mấy đĩa thịt gà trên bàn, chưa anh nào
dùng đến, Võ Tòng không cần dùng đũa, liền giơ tay xé luôn để ăn. Được một lúc
hết cả rượu thịt trên bàn, trong bụng đã no say dễ chịu, liền xắn hai tay áo
lên tận vai, rồi ra cửa theo rẻo bờ khe mà chạy. Khi đó gió thổi réo lên như cuốn,
Võ Tòng chân đi không vững, song cũng hết sức để đi cho chóng. Vừa đi khỏi tửu
điếm ước chừng bốn dặm đường, đến một nơi bên cạnh tường đất, bỗng có con chó
vàng đâm xổ ra trông vào Võ Tòng mà cắn.
Võ
Hành Giả đương khi say rượu, trong bụng hung hăng, những toan tính sinh sự, chợt
thấy con chó cứ đuổi theo cắn riết, thì càng lấy làm khó chịu, liền rút phăng một
khẩu giới đao ra, vội rảo bước đi thực nhanh. Con chó chạy theo sủa mãi, Võ
Hành Giả tức mình giơ đao chém cho một nhát rất mạnh, chàng chém một nhát không
trúng vào đâu, song vì dùng sức quá mạnh đến nỗi bị chúi đầu đâm nhào ngay xuống
khe mà không sao cựa dậy được. Con chó thấy vậy, lại quay ra bờ khe mà gõng
gãnh sủa mãi. Bấy giờ đương dạo mùa đông, khe nước nông chờ, chừng hai ba thước,
song khí trời lạnh như cắt ruột gan, Võ Hành Giả cố dậy được, thì áo quần mình
mẩy đã lướt thướt như là chuột lội. Chàng quay nom xuống nước thì thấy thanh
đao rơi ở đáy khe, vẫn lóng lánh soi lên mặt nước, bèn vội vàng lại lội xuống để
nhặt lấy dao, dè đâu khi lội xuống nước, thì lại ngã lăn ra, dẫy sùng sục như
cá quẫy trong chum, mà không sao lại dậy được nữa. Đương khi nguy cấp, thì có một
bọn ước chừng mười mấy người, đều cầm gậy ở tay, đi theo đại hán, đầu đội nón
chiên, mình mặc áo vàng, tay cầm gậy đoản, mà cùng đi đến đó. Khi chúng nghe tiếng
chó cắn, liền đứng dừng lại, nom xuống khe nước trỏ bảo nhau rằng:
- Lão
sư ăn cướp lúc nãy, đánh tiểu Ca Ca đây, bấy giờ tiểu ca ca đi tìm đại ca không
thấy... Hiện đương dẫn hai ba mươi trang khách đến tửu điếm để truy bắt, ai ngờ
hắn đã nằm ở đây rồi?
Vừa
nói dứt lời, thì thấy anh chàng bị đánh lúc nãy đã thay bộ quần áo khác, tay cầm
thanh đao cùng với một bọn hai ba mươi người trang khách vác gậy vác côn, thổi
khẩu hiệu mà kéo nhau đi đến. Khi tới nơi thấy vậy, thì trỏ Võ Tòng mà bảo anh
chàng mặc áo vàng rằng:
-
Chính thằng sư ăn cắp này đánh tôi lúc nãy đó.
Anh
chàng mặc áo vàng liền quát lên rằng:
-
Chúng đâu! Trói nó lại kéo cổ về trang, đánh cho nhừ tử một mẻ.
Chúng
nghe nói đều xô xuống trói Võ Tòng lại mà khiêng lên bờ.Võ Tòng vừa phần say rượu,
vừa phần bị ngã rét, cóng cả tay chân, không thể nào cựa được, đành phải chịu
chết cho bọn kia giằn vật. Bọn kia kéo Võ Tòng lên, rồi lôi về một nơi trang viện
rất lớn, hai bên toàn thị tường cao trắng xóa, liễu rủ xanh rì, vườn bọc chung
quanh, mấy lớp cửa nhà ở giữa, chúng đem Võ Tòng vào, lột bỏ quần áo, cướp lấy
các đồ giới đao hành lí, trói vào gốc cây liễu lớn, rồi thét người đem roi ra
đánh. Vừa khi đánh được dăm ba roi, bỗng thấy một người ở trong nhà chạy ra, liền
hỏi rằng:
- Các
anh đánh ai làm vậy?
Anh mặc
áo vàng, thấy người kia hỏi, bèn chấp tay lại mà đáp rằng:
- Dám
bẩm sư phụ: Hôm nay anh em tôi cùng ba bốn người bạn quanh xóm đây, đi uống rượu
ở tửu điếm ngoài kia, bỗng dưng bị lão sư ăn cướp này sinh sự huyên náo. Đánh
em tôi một mẻ rất đau, rồi ném em tôi xuống khe nước, sứt mẻ cả đầu óc ra. Sau
may có anh em cứu về, mới thay quần áo rồi ra tìm hắn, thì thấy hắn đã chén hết
cả rượu thịt của chúng tôi, mà say khướt nằm vật ở dưới khe nước. Nhân thế nên
chúng tôi bắt nó đem nó đem về đây, đánh cho nó một trận...
Chúng
tôi xem ra thằng này cũng không phải là người xuất gia, vì trên mặt có kim ấn bỏ
xõa tóc xuống để che đi, tất nhiên một thằng bị tù tội gì, trốn tránh đến đây?
Để chúng tôi hỏi rõ căn do, rồi đem nộp quan mới được. Anh chàng bị đòn lúc trước,
có ý tức giận mà rằng:
- Ta hỏi
nó làm gì? Thằng ăn mày ấy lúc nãy đánh tôi đau nhừ tử cả người, có lẽ đến mấy
tháng nữa cũng không khỏi được; Vậy bất nhược cứ đem nó mà đánh cho chết, rồi đốt
phắt nó đi, thì mới hả lòng tôi được.
Nói đoạn,
vớ lấy roi toan quất đánh luôn. Người kia chạy tới gần can ra mà bảo rằng:
- Hiền
đệ hãy khoan tay, để tôi xem đã, anh chàng này ra dáng một tay hảo hán lắm.
Bấy giờ
Võ Tòng đã hơi tỉnh táo trong người, nghe thấy họ nói vậy, thì cứ nhắm nghiền mắt
lại, mà mặc thây cho nó đánh mắng, không nói năng một câu gì cả. Người kia chạy
lại gần Võ Tòng nom kỹ các vết thương trên lưng rồi nói lên rằng:
- Quái
lạ? Những vết thương còn rành rành thế này, có lẽ là một anh mới bị xử đoán chi
đây?
Nói
xong quay lại vuốt tóc ở mặt Võ Tòng lên, nhìn kỹ một lượt, rồi kêu lên rằng:
- Có lẽ
Võ Nhị Lang, anh em ta chắc?
Hai
anh chàng kia nghe nói thì cả kinh mà rằng:
- Sao,
vị Hành Giả này lại là anh em với sư phụ hay sao?
Người
kia đáp:
- Anh
ta chính là Võ Tòng đánh hổ ở núi Cảnh Dương, mà tôi thường nói chuyện với anh
em đấy. Không biết vì cớ sao, lại ăn mặc lối hành giả, mà lạc đến đây như thế?
Hai
anh nọ nghe vậy, liền cởi trói cho Võ Tòng, lấy quần áo khô ráo đưa cho mặc, rồi
mời ngay vào trong thảo đường. Khi vào tới thảo đường, Võ Tòng vừa toan lạy tạ,
thì người kia ra dáng nửa mừng nửa sợ mà bảo Võ Tòng rằng:
- Hiền
đệ chưa tỉnh rượu, hay xin ngồi nghỉ một lát đã.
Nói đoạn
liền bảo người đem nước nóng lên cho Võ Tòng lau rửa, và đem các thức bánh ngọt
ra để cho Võ Tòng giã rượu. Võ Tòng được người kia hết dạ chu chuân, thì trong
lòng thấy làm vui mừng khôn xiết, tỉnh hẳn cơn say, mà chấp tay lạy tạ.
Người
kia là ai? Chính là người họ Tống tên Giang, biểu tự là Công Minh vậy. Bấy giờ
Võ Hành Giả nói với Tống Công Minh rằng:
- Vẫn
tưởng ca ca ở nhà Sài Đại quan nhân, sao lại đến đây như vậy? Chẳng hay anh em
gặp nhau trong giấc chiêm bao đó sao?
Tống
Giang đáp rằng:
- Từ
khi cùng hiền đệ chia tay ở nhà Sài Đại quan nhân, rồi tôi ở lại đấy được hơn nửa
năm nữa. Sau nhân sốt ruột vì nỗi phụ thân ở nhà, nên phải cho Tống Thanh về
trước, để thăm viếng cửa nhà. Kế đó tiếp được thư nhà đưa đến, nói công việc ở
nhà đã có Lôi Hoàng, Chu Đồng giúp đỡ, đều được yên ổn tất cả, duy còn có giấy
truy nã bản thân, thì đã tư giấy đi các nơi để bắt, song cũng không lấy gì làm
khẩn bách cho lắm. Lại nhân có Khổng Thái Công mấy phen cho người đến hỏi, sau
thấy Tống Thanh về đó, mới biết là tôi đương ở nhà Sài Đại quan nhân, bởi vậy
Khổng Thái Công cho người về tận đó, mà đón tôi về đây. Đây là Bạch Hổ Sơn;
trang viện này gọi là Khổng Thái Công trang. Người đánh nhau với hiền đệ vừa rồi
là con thứ hai của Khổng Thái Công, vì tính nóng nảy, hay sinh sự đánh nhau,
nên thường gọi là Hỏa Đột Tinh Khổng Lượng: Còn người mặc áo vàng đây là con cả
Khổng Thái Công, tên là Mao Đầu Tinh Khổng Minh, hai anh em đều học tập võ nghệ,
tôi thường chỉ dẫn giúp cho, nên vẫn gọi tôi là sư phụ. Tôi ở đây cũng được hơn
nửa năm, vài hôm nữa cũng muốn đi sang bên trại Thanh Phong một phen, xem sự thể
thế nào? Khi tôi còn ở nhà Sài Đại quan nhân, nghe nói hiền đệ đánh hổ trên núi
Cảnh Dương, rồi làm Đô Đầu ở huyện Dương Cốc, sau lại nghe thấy nói đánh chết
Tây Môn Khánh, rồi không biết vì sao mà lại ăn mặc giả sư, đi đến đất này?
Võ
Tòng liền đem chuyện mình, nào khi đánh hổ, nào khi làm Đô Đầu, khi giết Tây
Môn Khánh, lúc gặp Trương Thanh cả vợ chồng và khi Thi Ân đánh Tưởng Môn Thần,
lúc giết mười lăm người ở nhà Trương Đô Giám, rồi trốn về nhà Trương Thanh, ăn
mặc Hành Giả, qua núi Ngô Công giết kẻ đạo nhân, cho đến ngày nay say rượu đánh
nhau ở nhà tửu điếm; kể hết đầu đuôi cho Tống Giang nghe hết kỹ càng một lượt.
Bấy giờ hai anh em Khổng Minh, Khổng Lượng nghe nói thì cả kinh, đều cúi mình
mà lạy rạp xuống đất. Võ Tòng vội vàng đáp lễ mà nói rằng:
- Vừa
rồi tôi trót lỡ tay, xin các ngài bỏ lỗi đi cho.
Hai
anh em nhà kia cũng khiêm tốn mà rằng:
- Cái
đó là tội tại chúng tôi, xin ngài tha thứ cho là tốt.
- Các
ngài đã có lòng chiếu cố đến tôi, thì xin trả lại cho các đồ trang phục cùng hành
lí, chớ để thất lạc một chút cái gì, mà không tiện cho chúng tôi lắm.
Khổng
Minh nói:
- Điều
đó túc hạ không cần nghĩ, chúng tôi xin sai người cất giữ cẩn thận để nộp trả lại
ngài.
Đoạn rồi
Tống Giang cho mời Khổng Thái Công ra tiếp kiến Võ Tòng. Khổng Thái Công liền
sai người nhà làm tiệc khoản đãi rất là long trọng. Tối hôm ấy Tống Giang giữ
Võ Tòng cùng ngủ một giường để kể chuyện hàn huyên trong nửa năm trời, không một
câu gì không thú vị. Hôm sau Khổng Thái Công lại sai giết dê mổ lợn, bày tiệc
linh đình để đãi Võ Tòng. Các người thân thích trong thôn, cùng mấy người môn hạ
gần đó, đều đến bái yết, Tống Giang thấy vậy, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Khi
tiệc đã tan, Tống Giang hỏi Võ Tòng rằng:
- Bây
giờ Nhị đệ định đến đâu để nương thân được?
Võ
Tòng đáp rằng:
- Đêm
hôm qua tôi đã thưa chuyện với ca ca rằng: Trương Thanh có viết giấy cho tôi,
lên chùa Bảo Châu, trên núi Nhị Long, để nhập bọn với Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí
Thâm, rồi vợ chồng hắn thu xếp đến sau.
- Nếu
vậy thì tốt lắm... Chẳng giấu gì Nhị đệ. Nhà tôi viết thư đến nói với tôi rằng:
Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh làm Trị trại ở trại Thanh Phong, biết chuyện tôi có giết
chết Diêm Bà, nên có viết giấy bảo tôi đến trại đó ở chơi ít bữa. Tôi đã định
đi chơi mấy hôm nay, song vì tiết trời còn khó chịu, nên chưa sao đi được. Nay
mai thế nào cũng phải đến đấy một phen, vậy bất nhược rồi anh em ta cùng đến đó
một thể, có được không?
- Ca Ca
định đem tôi cùng đi, cũng là hay lắm, song ngày nay tôi đương bị tội với quan
tư, dẫu gặp ân xá cũng không tha được, nên thế tôi mới quyết lòng mà lên núi Nhị
Long để lạc thảo tị nạn. Vả chăng tôi ăn mặc lối sư, nếu đi với Ca Ca mà lỡ bị
người ta bắt được, thì bất miễn lại thêm liên lụy đến ca ca không tiện. Đã hay
rằng anh em sống chết cùng nhau, cũng không lấy gì làm ngại, song còn có Hoa
Tri Trại đó thì sao? Vậy xin ca ca cứ mặc cho tiểu đệ sang núi Nhị Long rồi sau
đấy, may ra trời có thương lại, mà được triều đinh xá tội chiên an, thì bấy giờ
sẽ xin tìm ca ca cũng được.
- Nếu
Nhị đệ có lòng quy thuận triều đình, thì có phen tất trời kia trông lại mà bảo
hộ giúp cho. Vậy nay Nhị đệ hãy ở lại chơi đây mấy hôm rồi sẽ tùy lòng tự tiện,
tôi không dám can gián làm chi.
Từ đó
Võ Tòng cùng Tống Giang chơi ở trong trang mười hôm, rồi cùng nhau từ tạ xin
đi. Khổng Thái Công hết sức lưu lại, mà không cho đi vội. Hai người lại phải ở
luôn ba bốn hôm nữa, rồi nhất định cùng xin từ biệt. Khổng Thái Công lưu lại không
được, liền đặt tiệc tiễn hành chè chén suốt ngày hôm đó. Sáng hôm sau Khổng
Thái Công sai lấy một bộ quần áo sư mới may, cùng các khí cụ của Võ Tòng khi
trước, trao trả Võ Tòng, và đưa ra năm mươi lạng bạc để tiễn chân hai người làm
lộ phí. Tống Giang hết sức từ chối không lấy, sau hai bố con Khổng Thái Công nhất
định bỏ vào khăn gói mà không cho trả lại. Hai người bất đắc dĩ phải nhận lấy
tiền nong, rồi Võ Tòng lại ăn mặc lối Hành Giả như trước, còn Tống Giang cũng sửa
soạn áo xiêm, lưng giắt dao găm, đầu đội nón chiên, cầm dao lớn, mà cùng nhau từ
giã cha con họ Khổng.
Khổng
Minh, Khổng Lương gọi trang khách đem hành lí cho hai người, rồi anh em cùng tiễn
chân ra khỏi ngoài bảy mươi dặm, rồi mới bái biệt ra về. Bấy giờ Tống Giang đeo
lấy khăn gói, cùng Võ Tòng vừa đi đường vừa nói chuyện với nhau, mãi tới lúc trời
tối mới tìm vào ngủ trọ. Sáng hôm sau lại dậy sớm, cơm nước, xong rồi lại cùng
đi với nhau. Đi được bốn năm mươi dặm đường, đến chỗ ngã tư ở Thụy Long Trấn. Tống
Giang liền tìm người quen ở quanh đó, mà hỏi thăm đường sang Nhị Long Sơn, và
Thanh Phong Trại. Người ở đó đáp rằng:
- Đường
đi Nhị Long Sơn rẽ sang bên tây, mà đi về Thanh Phong Trại, thì rẽ sang bên
đông.
Tống
Giang nghe rõ đường lối, rồi dắt Võ Tòng vào hàng rượu cùng uống, rồi bảo Võ
Tòng rằng:
- Anh
em ta nên chia ngả đây cho tiện.

