Thủy Hử - Chương 37 - Phần 1

Hồi 37

Tống Giang cười nói gợi tức Đới Tung

Lý Quỳ hung hăng đánh với Trương Thuận.

Bấy giờ
Tiết Cấp đương ngồi vắt vẻo trên sảnh, thấy Tống Giang đi đến, liền quát hỏi rằng:

- Đứa
nào là thằng tù mới vào ở đây?

Tụi
bài đầu trỏ vào Tống Giang mà đáp rằng:

- Bẩm
chính là người này đây.

Tiết Cấp
lại quát luôn rằng:

- Thằng
lùn đen kia, mày cậy thế ai, mà đến đây không đưa nộp tiên lệ cho ta?

Tống
Giang điềm nhiên mà đáp rằng:

- Phàm
sự nhân tình là đó người ta tình nguyện, có lẽ nào lại bức bách người ta được.
Gớm nhà bác giỏi thực.

Những
người đứng xem hai bên, nhìn thấy vậy, thì toát mồ hôi mà sợ thay cho Tống
Giang. Tiết Cấp lại quát lên rằng:

- À!
Thằng giặc tù này vô lễ thực, dám gọi ta là nhà bác này... Chúng bay đâu lôi cổ
đánh đủ trăm roi cho ta xem. Chúng nghe nói, đều có lòng thương nể Tống Giang,
liền lẳng lặng mà trốn đi, bỏ một mình Tiết Cấp và Tống Giang ở đó, Tiết Cấp liền
lấy làm giận, liền vác roi đến toan đánh Tống Giang.

Tống
Giang ung dung hỏi rằng:

- Tiết
Cấp ơi! Ông định đánh tôi, vậy tôi có tội gì?

Tiết Cấp
thét to lên rằng:

- Thằng
giặc tù này, mày tức là hàng hóa ở trong tay tao, ho một tiếng cũng là tội rồi.

Tống
Giang nói:

- Phải
ông muốn nói thế nào thì nói, nhưng tôi tội cũng không đến nỗi chết nào?

- Tội mày
không đến nỗi chết, nhưng ta định đánh chết mày, thì cũng như đánh chết con ruồi
vậy.

Tống
Giang nghe nói, cười nhạt mà rằng:

- Tôi
đây chỉ vì không đưa tiền đút lót, mà đến nỗi đánh chết, vậy thì những kẻ giao
thông với Ngô Học Cứu ở Lương Sơn Bạc sẽ xử ra sao?

Tiết Cấp
nghe nói đến câu ấy thì vội vất roi xuống đất mà hỏi luôn rằng:

- Nhà
ngươi nói gì thế?

- Tôi
nói cái người giao thông với Quân Sư Ngô Học Cứu, việc gì mà hỏi tôi?

Tiết Cấp
cuống người lên, nắm lấy Tống Giang mà hỏi luôn rằng:

- Bác
là ai? Sao lại nói câu ấy?

Tống
Giang nói rằng:

- Thưa
ngài, tôi là Tống Giang ở Vận Thành đây.

Người
kia cả kinh, vội vàng lạy rạp xuống mà rằng:

- Té
ra huynh trưởng chính là Cập Thời Vũ Tống Công Minh, tôi không được biết.

Nói đoạn
liền bảo Tống Giang rằng:

- Ở
đây không tiện nói chuyện, xin mời huynh trưởng vào trong thành, ta sẽ đàm đạo
với nhau.

Tống
Giang đáp rằng:

-
Vâng, xin Tiết Cấp hãy đợi cho một lát, để Tống Giang về xếp dẹp bên phòng rồi
sẽ đi theo.

Nói đoạn,
vội vàng về phòng lấy bức thư của Ngô Dụng thu vào trong bọc, rồi lấy một ít tiền,
rồi đóng cửa giao cho bài đầu coi giữ, mà quay ra theo Tiết Cấp vào trong thành
Giang Châu. Khi vào trong thành, tìm vào ngồi ở một tửu lâu rất kín, rồi Tiết Cấp
hỏi Tống Giang rằng:

-
Huynh trưởng gặp Ngô Học Cứu ở đâu?

Tống
Giang lấy bức thư trong bọc đưa ra cho Tiết Cấp. Tiết Cấp bóc xem hết lượt, rồi
cất thư vào túi, mà cúi xuống lạy Tống Giang. Tống Giang vội đáp lễ lại mà rằng:

- Vừa
rồi chúng tôi nói năng có điều không phải, xin ngài tha lỗi cho.

Tiết Cấp
nói:

- Mấy
hôm trước tiểu đệ chỉ nghe nói, có một người họ Tống đến đây, mọi khi thì vẫn
thường lệ mỗi người tù đi đến, phải nộp tiền năm lạng, mà ngày nay đến ngót nửa
tháng trời, vẫn chưa thấy nộp nên đệ muốn đến hỏi xem sao? Ai ngờ lại chính là
nhân huynh ở đó. Dám xin nhân huynh tha tội ấy cho...

- Sai
Bát cũng thường nói đến đại danh luôn luôn, Tống Giang này vẫn định đến chào,
song không biết túc hạ trọ ở đâu, và cũng không có việc gì dám đi vào trong
thành, nên đành phải đợi khi túc hạ ra đây, rồi sẽ bái kiến. Không phải là năm
lạng bạc không thể đưa đi được, song cũng chắc rằng, thể nào nhân huynh cũng có
phen qua đến ở đây, cho nên mới chậm trễ như vậy. Nay được gặp ngài ở đây, thực
là thỏa lòng vô hạn.

Tiết Cấp
này tức là Viện Trưởng Đới Tung, làm Tiết Cấp coi ngục ở hai viện Giang Châu,
mà Ngô Dụng đã nói với Tống Giang khi ở Lương Sơn vậy. Nguyên thuộc về đời nhà
Tống, các người làm Tiết Cấp ở mạn Kim Lăng đều gọi là Gia Trưởng, còn mạn Hồ
Nam đều gọi là Viện Trưởng. Vì thế người ta gọi Đới Tung là Viện Trưởng Giang
Châu. Đới Tung có thuật rất kỳ lạ, mỗi khi có văn thư cần cấp, thì buộc hai cái
giáp mã vào trái chân làm phép thân hành, thì có thể đi một ngày được năm trăm
dặm, nếu buộc bốn cái vào hai chân, thì có thể đi một ngày tới tám trăm dặm,
nhân thế người ta gọi là Thần hành Thái Bảo Đới Tung.

Bấy giờ
Đới Tung cùng Tống Giang chuyện trò với nhau, hai người đều lấy làm thỏa tình
thích ý, rồi gọi các thứ rượu nhắm lên cùng uống rượu làm vui.

Trong
khi uống rượu Tống Giang kể hết mọi chuyện đi đường cho Đới Tung nghe, Đới Tung
cũng kể chuyện nhân tình, cùng Ngô Học Cứu cho Tống Giang nghe, rất là mật thiết.

Khi uống
được vài tuần rượu, chợt nghe dưới gác có tiếng người huyên náo ầm ầm, rồi thấy
tên tửu bảo lật đật lên nói với Đới Tung rằng:

- Người
này chỉ có Viện Trưởng ngăn bảo thì mới được, vậy xin nhờ Viện Trưởng xuống bảo
giúp cho.

Đới
Tung hỏi:

- Ai ở
dưới ấy?

- Bẩm
ngài chính là Thiết Ngưu (con trâu sắt) Lý Đại Ca vẫn theo Viện Trưởng mọi khi,
hiện đương tìm chủ hàng để vay tiền ở dưới ấy.

Đới
Tung cười rằng:

- Lại
thằng cha ấy lăng nhăng ở đây rồi, ta tưởng là ai...? Xin huynh trưởng ngồi
đây, để tôi xuống bảo anh này mấy câu, rồi sẽ đi lên ngay.

Nói
xong đứng dậy đi xuống gác một lúc, rồi dẫn một anh chàng to lớn đen chũi cùng
đi lên gác.

Tống
Giang thấy vậy lấy làm kinh ngạc, hỏi Đới Tung rằng:

- Dám
thưa Viện Trưởng Đại Ca này là ai?

Đới
Tung đáp:

- Người
này là một người coi ngục ở trong lao tiểu đệ; họ Lý tên Quỳ, người huyện Nghị
Thủy đất Nghi Châu, thuộc Bách Thượng. Anh ta có một tên lạ là Hắc Toàn Phong
(Gió lốc đen) Lý Quỳ, và người làng anh ta thường gọi là Thiết Ngưu Lý Quỳ, sau
có tội đánh chết người, phải trốn đi nơi khác; Nay dẫu được ân xá, song vẫn lưu
lạc giang hồ, mà vẫn chưa về được cố hương. Anh ta tính hay chè rượu, thường
dùng hai cái búa để đánh nhau, các ngón côn quyền cũng giỏi, hiện đương theo việc
ở đây. Bấy giờ Lý Quỳ trông thấy Tống Giang bèn hỏi Đới Tung rằng:

- Ca
Ca ơi! Anh chàng đen sì đó là ai?

Đới
Tung nghe hỏi thì cười bảo Tống Giang rằng:

- Áp
Ty coi đấy, hắn lỗ mãng đến thế thì thôi, không còn biết một tí gì gọi là lễ
phép.

Lý Quỳ
lại hỏi Đới Tung rằng:

- Tôi
hãy hỏi Ca Ca thế nào là lỗ mãng?

-
Chính phép ra có hỏi đến ai, phải nói rằng: Vị quan nhân này là ai? Thì mới phải,
nay ngươi đường đột hỏi ngay rằng: "Anh chàng đen sì đó là ai?" Như
thế có phải là lỗ mãng không? Ta bảo cho mà biết: Vị nhân huynh chính là người
nghĩa sĩ, mà mọi khi ngươi vẫn ước ao định đến bái kiến đó.

- Có
phải là Sơn Đông Cập Thời Vũ Hắc Tống Giang không?

Đới
Tung quát lên rằng:

- Đồ
quái này, không biết gì cả, sao dám gọi sỗ sàng thế? Không cúi xuống mà lạy đi,
còn đợi đến bao giờ?

Lý Quỳ
nói:

- Có
quả là Tống Công Minh, thì tôi sẽ lạy, còn người khác thị làm gì? Tiết Cấp đừng
đánh lừa tôi, cho tôi lạy xằng lạy bậy rồi lại cười tôi.

Tống
Giang liền đáp lên rằng:

- Tôi
chính là Sơn Đông Hắc Tống Giang đây.

Lý Quỳ
nghe nói vỗ tay kêu rằng:

- Trời
ơi! Bố tôi sao không nói trước cho Thiết Ngưu mừng?

Nói đoạn
liền phủ phục xuống để lạy Tống Giang. Tống Giang vội vàng đáp lễ mà nói rằng:

- Xin
mời tráng sĩ ngồi đây một thể.

Đới
Tung cũng bảo Lý Quỳ rằng:

- Anh
đến ngồi bên cạnh tôi đây mà hầu rằng:

Lý Quỳ
ngồi xuống bên cạnh Đới Tung, rồi nói rằng:

- Uống
rượu bằng chén nhỏ phiền lắm, không chịu được, xin lấy chén lớn ra đây.

Tống
Giang hỏi Lý Quỳ rằng:

- Vừa
rồi làm sao mà Đại Ca giận dữ ở dưới nhà như thế?

Lý Quỳ
đáp rằng:

- Tôi
có một đĩnh bạc lớn đem đổi lấy mười đĩnh bạc con, tiền hết mất cả rồi, nay định
đến mượn chủ hàng mười lạng bạc con để chuộc bạc lớn về cho hắn, và chỉ dùng một
ít, ai ngờ anh ta lại nhất định không cho mượn! Tôi tức mình đương định đánh
cho một mẻ tan nát cửa nhà mới thôi... Cũng may lại bị Ca Ca tôi gọi lên đây,
chứ không thì...

- Đại
Ca chỉ cần mười lạng bạc, hay là phải tiền lãi nữa?

- Tiền
lãi tôi đã có rồi, bây giờ chỉ cần mười lạng bạc để đi chuộc ngay thôi.

Tống
Giang nghe nói, liền móc túi lấy ra mười lạng bạc đưa cho Lý Quỳ, mà nói rằng:

- Đại
ca cầm tiền mà đi chuộc về.

Đới
Tung thấy vậy, toan ngăn lại thì Tống Giang đã trao tay cho Lý Quỳ mất rồi. Lý
Quỳ tiếp được món tiền, liền đứng dậy nói rằng:

- Tốt
lắm, hai vị Ca Ca hãy đợi tôi một lát, tôi chuộc bạc đem về trả ngay, rồi xin
theo Tống Ca Ca ra ngoài thành đánh chén.

Tống
Giang nói:

- Hãy
ngồi một lát rồi sẽ đi.

Lý Quỳ
nói:

- Tôi
chỉ đi một lúc rồi lại đến đây ngay.

Nói
xong đẩy rèm đi thẳng xuống lầu. Bấy giờ Đới Tung bảo với Tống Giang rằng:

-
Huynh trưởng đưa tiền cho hắn làm gì? Vừa rồi tôi toan giữ, thì huynh trưởng đã
đưa ra mất rồi.

Tống
Giang nói:

- Tại
sao lại thế?

- Hắn
ta dẫu là người trung trực nhưng tính ham uống rượu, thích đánh bạc, còn có bao
giờ có được một đĩnh bạc mà đổi ra, cái đó hắn nói dối đấy. Bây giờ đi vội đi
vàng thế, tức là đi đánh bạc… Nếu được ra tất đem tiền đến trả, huynh trưởng,
mà nhược bằng bị thua mất, thì còn đào đâu ra mười lạng bạc mà trả lại, thế có
phải thêm bất tiện cho Đới Tung này lắm không?

Tống
Giang cười rằng:

-
Huynh trưởng hà tất nghĩ như thế, mấy lạng bạc ấy có làm gì, để mặc cho anh ta
đánh bạc, thua hết thì thôi. Tôi xem người ấy là một người trung trực lắm...

- Hắn
ta võ nghệ cũng khá, chỉ có một điều là tính thô mật lớn, không cần gì ai, ở đất
Giang Châu này, mỗi đám tù tội, thì lại đánh đập tất cả đám coi ngục, làm cho
tôi nhiều phen cũng liên lụy đến hắn... Giữa đường thấy sự bất bình là thế nào
cũng đánh cho những bọn cường ngạnh, vì thế khắp trong thành Giang Châu ai ai
cũng sợ.

 Nói
đoạn Tống Giang bảo với Đới Tung rằng:

-
Chúng ta uống mấy chén rượu nữa, rồi đi chơi ngoài thành một lúc cho vui.

Đới
Tung nói:

- Tiểu
đệ quên đi mất, để rồi xin dẫn nhân huynh đi xem Giang Cảnh mới được.

- Tôi
đến đây cũng muốn đi xem phong cảnh bên sông một lượt, nhưng chưa có dịp nao được
đi, vậy xin uống rồi ta đi một thể. Nói đoạn hai người cùng ngồi nói chuyện với
nhau.

Khi đó
Lý Quỳ vớ được món tiền của Tống Giang ra đi, nghỉ khẩm lẩm trong bụng rằng:

- Tống
Giang Ca Ca thực là quý hóa, xưa nay chưa từng chơi thân với mình, mà bỗng dưng
cho mượn ngay mười lạng bạc, thế mới biết trọng nghĩa khinh tài, tiếng đồn đáng
lắm. Chỉ hiềm vì mình mấy hôm nay đánh bạc thua mãi, không có một đồng nào để
làm hảo hán mà mời ông ta đi đánh chén được! Bây giờ ta có mười lạng bạc này, nếu
đánh được bạc, thì sẽ để mấy quan tiền mời ông ta đi chén vậy.

Chàng
nghĩ vậy, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài thành, vào nhà Tiểu Trương Ất để
đánh bạc. Khi vào đến sòng bạc, chàng ta vất mười lạng bạc xuống đất mà gọi lên
rằng:

- Chờ
tôi với.

Tiểu
Trương Ất can:

- Đại
Ca hãy khoan, để tiếng sau sẽ đánh.

Lý Quỳ
nói:

-
Không, tôi cần đánh tiếng bạc này mới được.

- Đại
Ca hãy đứng ngoài, mà nghe nước bạc xem sao?

- Tôi
không cần nghe ngóng gì cả, đánh là đánh luôn, này năm lạng bạc một tiếng này
đây.

Nói
xong cướp giựt lấy tiền ở tay mọi người khác, rồi hỏi lên rằng:

- Tôi
cóp với ai đây?

Tiểu
Trương Ất nói rằng?

- Đại
Ca đánh năm lạng, thì cóp với tôi.

Lý Quỳ
vỗ tay reo:

- Được
lắm... được lắm...

Vừa
reo dứt lời, thì nhà cái mở bạc. Lý Quỳ bị thua, Tiểu Trương Ất liền vớ lấy bạc
của Lý Quỳ. Lý Quỳ vội kêu rằng:

- Chỗ ấy
của tôi mười lạng bạc đấy.

Tiểu
Trương Ất đáp rằng:

- Nếu
vậy còn năm lạng đánh tiếng nữa, được thì tôi trả lại cả.

Lý Quỳ
lại kéo lấy tiền mọi, rồi reo lên rằng:

- Được...

Vừa
reo xong thì lại thua tiếng nữa.

Tiểu
Trương Ất cười rằng:

- Tôi
đã bảo rằng: Cướp tiền mọi làm gì, hãy nghỉ thì không. Không nghe tôi, thành ra
thua luôn hai tiếng rồi.

Lý Quỳ
bảo với Tiểu Trương Ất rằng:

- Tiền
ấy của người khác đấy.

Tiểu
Trương Ất nói rằng:

- Của
ai thì mặc, đã đánh thua rồi, còn nói gì nữa?

- Thôi
anh hãy cho tôi mượn, rồi sáng mai trả vậy.

- Nói
bông làm gì thế? Trong đám bạc đến cha con cũng mặc kệ, nữa là... Bác đánh thua
rồi, còn...

Lý Quỳ
nghe đến đó, xắn áo lên rồi quát hỏi rằng:

- Có
trả hay là không?

Tiểu
Trương Ất thấy vậy bảo Lý Quỳ rằng:

- Lý Đại
Ca mọi khi đánh bạc sòng phẳng lắm, sao hôm nay lại giở giọng như thế?

Lý Quỳ
lặng ngắt xông vào vồ lấy đĩnh bạc của mình, rồi lại cướp thêm mươi lạng bạc nữa
của kẻ khác, mà đùm vào vạt áo, trợn mắt bảo chúng rằng:

- Lão
gia mọi khi rất sòng phẳng, nhưng hôm nay hãy tạm không sòng phẳng một hôm...

Tiểu
Trương Ất vừa toan chạy đến cướp lại, thì bị Lý Quỳ đá hất ra ngoài. Bọn mười
ba mười bốn con bạc khác lại túm đến toan để cướp, cũng bị Lý Quỳ đá bên tả
đánh bên hữu, làm cho các cậu phải trốn dạt cả, mà không dám thò ra nữa. Lý Quỳ
đi ra ngoài cửa, người coi cửa hỏi rằng:

- Đại
Lang đi đâu bây giờ đó?

Lý Quỳ
lặng ngắt không trả lời, giơ cẳng đạp anh kia một cái rồi tung cửa đi ra. Bọn
kia kéo ra theo lẽo đẽo ở đằng sau mà kêu lên rằng:

- Lý Đại
Ca vô lý quá, lại cướp cả tiền của chúng tôi như thế?

Lý Quỳ
cứ lẳng lặng rảo cẳng đi mau, không một anh nào dám đi gần đến gót. Đương khi lật
đật vội vàng, thì thấy người ở đằng sau Lý Quỳ, nắm cánh tay mà quát lên rằng:

- Sao
ngươi được cướp tiền của người ta?

Lý Quỳ
miệng đáp lên rằng:

- Việc
gì đến anh mà rối?

Vừa
nói vừa quay cổ nom lại, thì thấy Đới Tung cùng Tống Giang ở đó, Lý Quỳ vội
vàng sợ hãi ra mặt mà nói lên rằng:

- Xin
Ca Ca tha lỗi cho, mọi khi Thiết Ngưu này vẫn sòng phẳng lắm, nhưng hôm nay lỡ
đánh bạc thua mất tiền của Ca Ca, lại không có tiền mời Ca Ca đi đánh chén, nên
phải liều mà giở ngón không sòng phẳng một hôm nay vậy.

Tống
Giang nghe nói cả cười mà rằng:

- Hiền
đệ có cần tiền, cứ hỏi tôi mà lấy. Bây giờ đánh thua, phải trả người ta mới được.

Lý Quỳ
bất đắc dĩ lại phải bỏ vạt áo lấy tiền ra hết, đưa cho Tống Giang. Tống Giang cầm
lấy tiền, gọi Tiểu Trương Ất lại để giao trả. Trương Ất chạy lại nhận tiền mà
nói rằng:

- Thưa
hai ngài, chúng tôi chỉ xin số tiền của chúng tôi, còn mười lạng bạc của Lý Ca
đánh thua, thì tôi xin tình nguyện trả lại cho đỡ lôi thôi.

Tống
Giang nói:

- Người
cứ cầm lấy không hề chi.

Trương
Ất nhất định không dám nhận, Tống Giang liền hỏi rằng:

- Các
người có ai bị đánh đau không?

- Bẩm
có anh làm hồ lỳ, anh ra tiền mọi, và hai anh canh cửa, bị đánh ngã nằm ở trong
kia.

- Nếu
vậy thì cầm tiền này chia đều cho họ, còn Lý Ca thì khắc ta ngăn giữ, hắn không
đến nữa đâu...

Trương
Ất nhận tiền rồi lạy tạ ra về. Tống Giang quay ra bảo với Đới Tung rằng:

-
Chúng ta đi uống rượu với Lý Ca một lúc đã.

Đới
Tung vâng lời mà rằng:

- Ở
bên bờ sông phía trước mặt kia, có Tỳ Bà Đình tửu điếm, là một nơi cổ tích của
Bạch Lạc Thiên về đời Đường ngày trước, chúng ta đến đây uống rượu xem phong cảnh
cho vui.

Tống
Giang nói:

- Ta
nên mua các thức nhắm ở trong thành đem ra đó.

Đới
Tung nói:

- Hiện
bây giờ có người bọn hàng rượu rồi, cần gì phải mua nữa.

Nói đoạn
ba người cùng dắt nhau ra Tỳ Bà Đinh. Khi tới nơi thấy khu đình ở cạnh bến Tầm
Dương, một bên là nhà của chủ nhân, trên Đình Tỳ Bà có tới mười bàn ăn, rất là
rộng rãi. Đới Tung vào chọn một bàn sạch sẽ, nhường Tống Giang ngồi cánh trên,
tự mình mình ngồi giữa, để Lý Quỳ ngồi dưới, rồi gọi tửu bảo sai dọn rượu lên.

Tên tửu
bảo mang lên mở hai chai Ngọc Hồ Xuân Tửu, là một thứ rượu có tiếng nhất ở đất
Giang Châu. Lý Quỳ bảo với tửu bảo rằng:

- Lấy
chén lớn rót lên đây, uống chén con lách tách khó chịu.

Đới
Tung thấy vậy bảo Lý Quỳ rằng:

- Anh
nhà quê lắm, thôi, lặng im mà uống rượu đi thôi.

Tống
Giang lại bảo tửu bảo rằng:

- Hai
chúng ta đây để chén con cũng được, còn Đại Ca kia thì phải lấy chén lớn ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3