Thủy Hử - Chương 42 - Phần 1

Hồi 42

Thương mẫu thân, Lý Quỳ giết bốn hổ;

Cứu đồng đảng, Chu Quý dốc một lòng

Bấy giờ
Tống Giang bảo với Lý Quỳ rằng:

- Gia
Trưởng đi đường bị trúng thử mà chết, phải báo vợ con đến để cứu. Nếu ngươi nhất
định ra đi, thì phải nghe ta ba điều này; Một là từ nay đi qua đâu, ngươi không
được uống rượu; Hai là tính ngươi nóng nảy xưa nay, tất không ai chịu cùng đi với
ngươi, vậy ngươi phải chịu khó đi một mình cho được việc; Ba là hai cây đại phủ
của ngươi, từ nay không được mang đi nữa. Đi đường ngươi phải cẩn thận giữ gìn,
về mau mới được.

Lý Quỳ
đáp rằng:

- Tưởng
chi, chứ có ba việc ấy, thì làm gì không giữ nổi, xin xuống cứ yên tâm, để cho
tôi đi ngay bây giờ cho chóng...

Nói
xong liền lấy dao giắt vào bao, tay cầm một thanh đao lớn, lấy một đĩnh bạc lớn,
và dăm ba lạng bạc lẻ, rồi uống mấy chén rượu từ tạ, mà chào các vị Đầu Lĩnh đi
ra.

Tiều
Cái, Tống Giang cùng mọi người tiễn chân ra bến Kim Sa, rồi trở về Đại Sảnh
cùng ngồi nói chuyện với nhau. Tống Giang có ý lo ngại, mà nói với mọi người rằng:

- Lý
Quỳ đi phen này, tất nhiên lại sinh sự, chứ không chơi, vậy trong đám anh em có
ai là đồng hương với hắn, thì xin đi theo để dò la tin tức giúp cho?

Đỗ
Thiên nói rằng:

- Đây
có Chu Quý là người ở huyện Nghi Thủy ở đất Nghi Châu, có lẽ đồng châu với Lý
Quỳ đó.

Tống
Giang nghe nói kêu lên rằng:

- Chết
nỗi! Thế mà tôi quên hẳn, khi ở Bạch Long Miếu, Lý Quỳ đã nhận Chu Quý là người
đồng hương... Vậy cho tìm Chu Quý lên đây mới được.

Nói đoạn
liền sai tiểu lâu la tửu điếm, để mời Chu Quý về trại. Khi Chu Quý về tới nơi,
Tống Giang nói rằng:

- Nay
Lý Quỳ về nhà đón mẹ, song vì hắn ta tính khí hung hăng, nên không muốn cho ai
cùng đi với hắn. Nhưng ta e khi đi đường, hoặc có xảy ra việc gì bất lợi, vậy
hiền đệ là người đồng hương, nên rảo qua về đó, để xem tin tức ra sao?

Chu
Quý đáp rằng:

- Tiểu
đệ là người ở huyện Nghi Thủy, có người em là Chu Phú mở tiệm rượu ở ngoài Tây
Môn bản huyện, còn Lý Quỳ là người ở bên Đổng Miếu, thuộc về thôn Bách Trượng
cùng huyện với tôi, có người anh là Lý Đạt vẫn đi làm thuê xưa nay, nhưng tính
nết Lý Quỳ vẫn hục hặc tư thuở nhỏ, đánh chết người rồi lại trốn tránh giang hồ,
cho nên không về nhà được? Nay Ca Ca sai tiểu đệ đi thám thính, thì lại càng tiện
lắm, vì tiểu đệ cũng muốn về thăm anh em một thể, song còn ở dưới hàng, thì lấy
ai trông coi cho được?

Tống
Giang nói:

- Việc
ấy sẽ có người, ta sẽ khắc cho Hầu Kiện, Thạch Dũng hãy thay đỡ mấy hôm, ngươi
cứ đi ngay cho được việc.

Chu
Quý vâng lời, bái biệt các vị Đầu Lĩnh, quay về tửu điếm trao hàng hóa cho Hầu
Kiện, Thạch Dũng, rồi thu thập hành lí mà đi. Từ đó Tống Giang lại cùng Tiều
Cái hằng ngày ở trong trại đánh chén làm vui, rồi lại cùng Ngô Học Cứu, đem ba
cuốn Thiên Thư ra để học tập với nhau.

Bây giờ nước thẳm non sâu,

Nợ xưa hồ sạch, đường sau còn dài...

Đem thân luyện với cơ trời,

Rồi ra chữ Mệnh, chữ Thời hỏi chi

Nói về
Lý Quỳ từ khi lìa đất Lương Sơn, thẳng lối trở về Nghi Thủy. Đi đường cẩn thận
không hề động chút men. Một hôm về tới đám người đứng túm đen túm đỏ, đương xem
bản yết thị ở đó, Lý Quỳ chen vào để nghe, thấy có người đọc lên rằng:

-
"Tên chính tặc thứ nhất, là Tống Giang, người huyện Vận Thành... Tên tùng
đảng thứ nhì là Đới Tung; làm Lưỡng Viện Áp Ngục ở đất Giang Châu... Tên tùng đảng
thứ ba là Lý Quỳ, người huyện Nghi Thủy, đất Nghi Châu..."

Lý Quỳ
nghe thấy đương nóng ruột gan, chưa biết nghĩ ra thế nào, thì chợt có một người
chạy đến ôm chặt sau ngang lưng mà bảo rằng:

-
Trương Đại Ca làm gì ở đây?

Lý Quỳ
nghe nói, vội quay lại nom, té ra là Hãn Địa Hốt Luật Chu Quý ở đó, chàng liền
hỏi rằng:

- Bác
đến đây làm gì thế?

Chu
Quý nói:

- Anh
hãy ra đằng này tôi nói chuyện.

Nói
xong hai người cùng chạy ra đến hàng rượu ở một thôn gần đó, rồi tìm vào một chỗ
tĩnh mà nói chuyện với nhau. Chu Quý trỏ vào Lý Quỳ mà bảo rằng:

- Anh
quái! To gan thực, trên bảng người ta yết thị rõ ràng, thưởng một vạn quan, bắt
được Tống Giang;và thưởng năm ngàn quan bắt được Đới Tung; và thưởng ba ngàn
quan bắt được Lý Quỳ, thế mà anh dám lần vào đứng đấy xem... , lỡ ra có kẻ bắt
được thì sao?

- Tống
Công Minh Ca Ca sợ anh hay lôi thôi, nên không dám cho người cùng đi với anh,
sau lại e anh đến đây, lỡ ra sinh sự thì khốn, nên mới cho tôi đi theo để dò
thăm tin tức, vậy tôi đi sau anh một ngày mà sao anh bây giờ cũng mới đến đây?

Lý Quỳ
đáp rằng:

- Vì
Ca Ca dặn tôi không được uống rượu, cho nên mới đi chậm như thế! Nhà anh ở chỗ
nào, sao anh lại biết chỗ hàng rượu này được?

- Hàng
rượu này của người anh em tôi là Chu Phú đây, tôi vốn là người ở đất này, sau
vì buôn bán thua lỗ, nên phải lên núi Lương Sơn, đến nay mới về quê thăm nhà một
lượt.

Nói đoạn
liền gọi Chu Phú ra chào Lý Quỳ, và sai người nhà làm rượu khoản đãi. Bấy giờ
Lý Quỳ bảo với Chu Quý rằng:

- Ca
Ca dặn tôi không được uống rượu, nhưng nay đã về đến đây rồi, thì uống rượu một
vài chén cũng được chứ sao?

Chu
Quý cũng chiều lòng, mà mặc cho Lý Quỳ uống rượu. Hôm đó Lý Quỳ ăn uống xong,
bèn ở tửu điếm Chu Phú một tối, rồi tờ mờ sáng hôm sau trở dậy mà trở về làng.
Chu Quý dặn Lý Quỳ rằng:

- Bây
giờ anh đừng đi đường tắt, cứ theo lối cây đa lớn, rồi rẽ sang bên đông, đi thẳng
đường cái về ngay Bách Thượng Thôn, để đón mẫu thân mà về ngay sơn trại mới được.

Lý Quỳ
đáp rằng:

- Tôi
phải đi đường tắt cho chóng đến nhà, chứ hơi đâu mà đi đường cái cho tốn công.

- Đi
đường tắt có nhiều cọp, lại thường có bọn cướp ở đó, đi sao cho tiện?

Lý Quỳ
cả quyết mà rằng:

- Bác
tính tôi đây còn sợ gì những giống ấy?

Nói đoạn
liền khoác nón giắt dao, từ biệt Chu Phú cùng Chu Quý mà đi.

Đi được
mươi dặm đường, thì trời vừa rạng sáng, chợt thấy một con thỏ trắng chạy qua
trước mặt, Lý Quỳ liền ra sức đuổi riết, rồi cười nói rằng:

- Con
quái này lại làm cho mình phải chạy một thôi đường thẳng.

Chàng
nói xong lại rảo cẳng chạy mau, đến gần một chỗ có tới năm sáu mươi cây lớn, mọc
chùm dúm vào với nhau, lá vàng đỏ ối cả lên. Chợt đâu thấy có một đại hán quát
lên rằng:

- Anh
nào đi đó, biết điều thì đưa tiền mãi lộ lại đây, không thì ta lột hết bây giờ?

Lý Quỳ
nghe nói, ngẩng lên nom thì thấy người ấy đầu đội khăn mỏ rìu bằng lụa hồng,
mình mặc áo vải ngắn, tay cầm đôi đại phủ, mặt bôi lọ lem như Quỷ vậy. Chàng thấy
vậy bèn quát lên rằng:

- Thằng
này ở đâu, dám đến đây cướp bóc thế này?

Anh
kia cười nhạt đáp rằng:

- Mày
muốn nghe tên họ của ta, cho vỡ mật nát hồn hay sao? Lão gia đây chính là Hắc
Toàn Phong Lý Quỳ đó... có khôn hồn, thì để tiền mãi lộ và hành lí lại đây, ta
sẽ tha cho mà đi.

Lý Quỳ
nghe vậy cả cười mà rằng:

- Thằng
này gớm thực, mày là người ở đâu đến đây, mà dám mạo xưng tên họ lão gia để làm
càn như thế?

Nói đoạn
giơ dao lên, xông vào đánh anh kia, anh kia chống cự nhưng không nổi, vội đâm đầu
để chạy, bất đồ bị Lý Quỳ chém cho một nhát vào trái chân, nằm lăn xuống đất.
Đoạn rồi Lý Quỳ lấy chân đạp lên bụng mà thét hỏi rằng:

- Đã
biết lão gia hay chưa?

Anh
kia biết thực là Lý Quỳ ở đó, liền kêu van lên rằng:

-
Chúng tôi cũng họ Lý, nhưng thực sự không phải Hắc Toàn Phong, sau thấy Gia Gia
là một người có tiếng trong đám giang hồ, hể nói đến tiếng Gia Gia là người phải
sợ, mà Quỷ cũng phải khiếp; nhân thế chúng tôi học lỏm tên ngài để kiếm ăn cho
tiện. Hễ khi nào có một người khách một đi qua đây, nghe thấy nói đến ba chữ Hắc
Toàn Phong là họ phải bỏ hành lí mà chạy trốn ngay lập tức, không hề phải giết
hại đến ai, còn chúng tôi đây tên là Lý Quỷ, người ở gần thôn đây...

Lý Quỳ
quắc mắt thét lên rằng:

- Đồ
gian tặc vô lễ này, dám ở đây cướp bóc làm xằng; học lối song phủ của ta để làm
nhơ bẩn danh hiệu của ta... Nay ta gặp ngươi ở đây, hãy cho nếm một miếng búa của
ta, cho mà biết phép.

Nói đoạn
giơ tay cầm lấy cây song phủ toan chém giết Lý Quỷ. Lý Quỷ vội vàng năn nỉ mà
kêu van lên rằng:

- Gia
Gia ôi! Nếu Gia Gia giết tôi tức là giết cả hai người chúng tôi đó.

Lý Quỳ
nghe nói, dừng tay lại mà hỏi rằng:

- Thế
nào là giết cả hai người chúng mày?

- Bẩm
Gia Gia! Nguyên con cũng không phải là nghề ăn cướp, song vì trong nhà còn mẹ
già hơn chín mươi tuổi, không ai nuôi nấng trông nom, bởi thế con phải mượn tiếng
Gia Gia, dọa nạt người ta để kiếm tiền đem về nuôi mẹ, chứ không có bụng nào giết
hại đến ai. Nay nếu Gia Gia không thương tình mà chém chết con đây, thì mẹ con
tất là chết đói, xin Gia Gia xét thương cho...

Lý Quỳ
vốn là tay giết người không nháy mắt, song nghe thấy lời nói thảm thương như vậy,
thì hơi động tấm lòng, mà tự nghĩ một mình rằng:

- Ta
đây cốt về nhà để tìm thân mẫu, vậy mà ta lại giết mẹ người khác, thì trời đất
nào chứng giám cho ta... Thôi, bất nhược tha cho nó làm phúc...

Nghĩ
đoạn liền tha cho Lý Quỷ dậy, Lý Quỷ vội vàng tay cầm búa, mà cúi lạy ta Lý Quỳ.
Lý Quỳ bảo Lý Quỷ rằng:

- Ta tức
là Hắc Toàn Phong đây, từ đây ngươi không được làm mất danh giá tên ta mới được.

Lý Quỷ
đáp rằng:

- Con
ngày nay được ngài tha thứ cho thế này, con xin về nhà xoay làm nghề khác, còn
khi nào dám giả danh hiệu Gia Gia như thế nữa.

Lý Quỳ
lại nói rằng:

-
Ngươi đã có lòng hiếu thuận như thế, thì ta cho ngươi mười lạng bạc đây, đem về
mà làm nghề khác kiếm ăn.

Nói
xong lấy ra một đĩnh bạc mà đưa cho Lý Quỷ, Lý Quỷ lạy tạ rồi đi. Bấy giờ Lý Quỳ
cười nói một mình rằng:

- Thằng
quái thế! Vô phúc lại gặp ngay tay mình... Nhưng nói là người hiếu thuận như thế
nếu mình giết nó, thì tất trái lòng trời đất... Phen này chắc nó phải tìm nghề
khác kiếm ăn, chứ khi nào còn dám làm như thế nữa.

Chàng
lẩm bẩm một mình, rồi lại vác dao theo con đường nhỏ bên cạnh núi mà đi. Chàng
đi mãi đến gần trưa, nghe trong bụng vừa đói vừa khát, mà bốn mặt toàn thị non
cao đường tắt, không có một hàng rượu nào để nghỉ. Đi một lát, chợt thấy ở khuỳnh
núi phía trước, có một cái nhà nhỏ cỏn con ở đó, Lý Quỳ liền xăm xăm chạy vào đến
nơi, thì có một người đàn bà môi son mặt phấn, mái tóc giắt một bông hoa, ở
trong nhà chạy ra để hỏi.

Lý Quỳ
dựng thanh đao xuống rồi nói rằng:

- Thưa
nàng tôi đi lỡ đường qua đây, không có hàng quán nào để ăn uống, vậy xin đưa một
ít tiền nàng làm ơn để cho tôi một ít cơm rượu, ăn uống qua loa cho đỡ đói...

Người
đàn bà thấy tướng dạng Lý Quỳ hung ác thì không dám từ chối, liền đáp rằng:

- Nhà
tôi đây không có rượu, ngài có xơi cơm, thì tôi xin thổi giúp ngài?

-
Vâng, được lắm, tôi đương đói, thì xin nàng nấu nhiều nhiều vào cho.

- Nấu
một thưng gạo có đủ không?

-
Không được, cứ nấu cho tôi ba thưng.

Người
đàn bà vâng lời, quay vào nhóm bếp lên, rồi lấy gạo ra vo ở khe suối mà đem về
nấu. Bấy giờ Lý Quỳ quay ra nẻo đằng sau để đi rửa, chợt thấy một đại hán xiêu
xiêu vẹo vẹo, ở lối sau đi về. Đoạn rồi thấy người đàn bà đi ra cửa sau toan
lên núi hái rau, khi mở cửa trông thấy đại hán kia thì hỏi rằng:

- Đại
Ca đi đâu mà chân khấp khiễng thế?

Đại
hán kia đáp rằng:

- Đại
Tẩu ơi! Hôm nay suýt nữa thì nguy hiểm mất. Mình tưởng rằng vớ được món khách
nào đi một mình thì bở, ai ngờ đợi mãi nửa tháng trời chẳng gặp được một ai...,
mãi đến sáng hôm nay lớ đớ vớ được một người, tưởng là ai, chính là bố Hắc Toàn
Phong đi đến. Mình vừa mới gặp hắn ta, bị hắn ta chém ngay một nhát nào cẳng, rồi
toan giết ngay; Sau phải nói dối là nhà có mẹ già không ai nuôi nấng... Hắn tưởng
thực mới tha cho, rồi lại cho mình một đĩnh bạc, mà dặn tìm nghề khác mà nuôi mẹ,
đành phải nấp vào xó rừng ngủ một giấc, rồi bây giờ mới dám về đây.

Chị
chàng kia nói rằng:

- Nói
se sẽ chứ, vừa rồi có một đại hán đen béo đi vào nhà trong, nhờ tôi nấu cơm hộ
đây kia... không khéo hắn ta đấy cũng nên? Bây giờ đương ngồi ở trước cửa đấy,
thử chạy lên mà nom xem có phải không? Nếu phải hắn ta, thì đem bỏ thuốc mê vào
rau cho hắn ăn, rồi hắn lăn queo ra đấy, là ta bóc lột lấy tiền tiêu, và đem xuống
huyện nộp lấy tiền thưởng, để mà buôn bán với nhau, can chi mà phải ăn cướp thế
này nữa!

Lý Quỳ
nghe rõ những lời như vậy, thì tự nghĩ một mình rằng:

- Quân
này gớm thực, mình tha không giết nó, lại cho nó một đĩnh bạc, thế mà nói lại
đem tâm định hại mình... Thằng này thực là không thể nào mà dung được.

Nghĩ
đoạn liền vội đi ra bên cạnh cửa sau. Chàng vừa đi đến nơi, thì vừa gặp Lý Quỳ
toan bước ra cửa, chàng bèn nắm chặt lấy cánh tay, rồi vật lăn xuống đất. Mụ
đàn bà thấy vậy, thì vội vàng chạy ra lối cửa sau mà trốn mất.

Lý Quỳ
dằn Lý Quỷ xuống, tuốt dao nhọn dắt ở trong mình ra, cắt xọet lấy đầu, rồi quay
lại tìm chị đàn bà. Khi ra tới ngoài không thấy chị đàn bà kia đâu nữa, chàng
bèn quay vào trong, tìm thấy hai thúng, đựng mấy cái quần áo cũ, ở dưới có ít bạc
vụn, mấy cái vòng cái thoa để đó. Lý Quỳ vớ lấy các cái ấy, rồi lại ra chỗ xác
Lý Quỷ, lần lấy đĩnh bạc cho hắn lúc nãy, mà bọn vào khăn gói cẩn thận. Đoạn rồi
lần đến bếp, thấy nồi cơm đã chín, không còn có một chút gì để làm thức ăn.
Chàng dở cơm ra ăn mấy miếng, rồi nom ra cái xác chết mà cười nói rằng:

- Mình
ngu xuẩn thực! Thịt bỏ đây kia, mà không ăn là nghĩa lý gì?

Nói đoạn
liền xăm xăm vác dao ra cắt mấy miếng thịt đùi Lý Quỷ, lấy nước rửa sạch, rồi
đem vào đống than lửa vừa nướng vừa ăn, ăn một lúc no nê rồi đem xác Lý Quỷ vất
vào giữa nhà, mà châm một mồi lửa đốt lên, rồi đem dao khoác gói ra đi.

Khi về
tới Đổng Miếu, mặt trời đã xế non tây, Lý Quỳ liền đi thẳng vào nhà, đẩy cửa bước
vào, thấy mẹ già đã mù cả hai mắt, mà đương ngồi niệm Phật ở trên giường. Người
mẹ thấy tiếng kẹt cửa, bèn hỏi lên rằng:

- Ai
vào đó?

Lý Quỳ
chạy đến gần mà đáp rằng:

- Thưa
mẹ thúng, đựng mấy cái quần a, Thiết Ngưu con đã về đây.

- Con
ta đấy à? Con đi đâu lâu thế? Anh con ở nhà đi làm thuê mướn cũng chỉ đủ nuôi
miệng, không lấy đâu được mà cung phụng cho mẹ tử tế... Mẹ thường thường lại nhớ
đến con, khóc mãi thành ra hỏng cả đôi mắt đây... Con ơi! Lâu nay con thế nào?

Lý Quỳ
nghe hỏi, thì nghĩ thầm rằng:

- Nếu
ta nói đi lạc thảo ở Lương Sơn, thì tất mẹ ta không bằng lòng... Bất nhược ta
nói dối cho xong...

Nghĩ
đoạn liền đáp rằng:

- Thiết
Ngưu con bây giờ được làm quan, con định đón mẹ đi đây...

Người
mẹ nói:

- Nếu
thế thì hay lắm, nhưng mẹ đi thế nào được mà đi hỡi con?

- Thiết
Ngưu xin cõng mẹ ra đến đường cái, rồi tìm xe đi là được rồi...

- Con
hãy đợi anh con về, tìm hỏi xem sao?

- Thưa
mẹ đợi anh con làm gì, để con xin cõng mẹ đi thôi?

Lý Quỳ
nói xong, vừa toan cõng mẹ đi, thì thấy Lý Đạt xách một cái lẵng cơm ở ngoài đi
về, Lý Quỳ vội vàng cúi lạy mà rằng:

- Ca
Ca lâu nay em không được gặp.

Vừa
nói dứt lời, thì Lý Đạt hất ngay rằng:

- Mày
còn về đây làm gì nữa? Lại định làm khổ đến người ta nữa hay sao?

Người
mẹ nghe tiếng Lý Đạt thì phân thuyết rằng:

- Thiết
Ngưu bây giờ nó làm quan rồi, nó về đón ta đấy mà...

Lý Đạt
nói:

- Mẹ đừng
tin đồ thối thây làm gì... Lớp trước nó mới đi đánh nhau giết người, làm cho
tôi phải bị gông bị trói khổ nhục trăm chiều... S au nó lại nhập đảng với bọn
Lương Sơn, mà đánh cướp pháp trường, phá hại ở đất Giang Châu, rồi lên ở Lương
Sơn làm giặc, quan hiện đương tư giấy truy nã các nơi không được, vừa rồi tôi
suýt nữa cũng bị Quan Tư bắt bớ, sau nhờ có ông tài chủ chống chế giúp cho, nói
là nó đi mười mấy năm nay, không thấy về nhà, mà cũng không biết nó ở đâu, cái
đó là đứa nào gian trá, hoặc trùng tên trùng họ mà khai liểu khai lĩnh là quê
quán ở đây thôi. Rồi lại đút lót tiền khắp cả mọi nơi bây giờ mới thoát thân được.
Hiện nay Quan Tư đương treo giải thưởng ba ngàn quan bạc để bắt nó đây kia... Đồ
ấy không chết đi, lại còn về nhà này để nói láo hay sao?

Lý Quỳ
nói:

- Ca
Ca không nên nóng tính, bây giờ anh em ta cùng lên ở núi cả, có thú hơn không?

Lý Đạt
cả giận toan xông lại đánh Lý Quỳ, song sợ sức mình yếu đuối không thể nào địch
nổi Lý Quỳ. Liền vất lẵng cơm xuống đất, rồi quay đi thẳng. Lý Quỳ thấy vậy,
trong bụng ám tưởng rằng:

- Anh
này đi tất là báo người về bắt ta đây, nếu ta không chạy mau, thì khó lòng mà
thoát được!... Ừ... Xưa nay anh ta chưa được trông thấy thoi bạc lớn bao giờ,
nay ta để lại đây cho một đĩnh bạc lớn năm mươi lạng, thì khi trở về trông thấy,
tất là không đuổi bắt ta nữa.

Nghĩ
đoạn liền cởi khăn gói lấy ra một đĩnh bạc rất lớn bỏ ở giường, rồi gọi mẹ mà
nói rằng:

- Con
xin cõng mẹ đi thôi.

- Con
cõng mẹ đi đâu?

- Mẹ bất
tất phải hỏi, con cứ cõng mẹ đi, hễ được sung sướng thì thôi... .

Nói đoạn
cõng mẹ lên lưng, rồi một tay cầm dao bước ra cửa theo lối tắt mà đi.

Suối rừng lặn lội sá chi,

Quyết đem tấc cỏ đền nghìn ba xuân,

Bâng khuâng bước một ngại ngần,

Ai ơi! Hiếu tử trung thần được bao

Bấy giờ
Lý Đạt căm giận Lý Quỳ, vội vàng đến báo với tài chủ, đem mấy tên trang khách về
nhà để bắt. Khi về tới nơi, thấy Lý Quỳ cùng mẹ đều mất cả, duy còn có đĩnh bạc
để chơ vơ ở giữa giường, Lý Đạt liền tự nghĩ một mình rằng: Thằng này để bạc
đây, rồi cõng mẹ đi, tất có bọn Lương Sơn Bạc đến đây bàn với hắn, nếu bây giờ
ta đuổi, thì không khéo bị nguy chứ chẳng chơi. Thôi, nếu mà nó mang mẹ đi, chắc
cũng được là khoái hoạt, không cần gì mà phải đuổi theo cho bận. Chàng nghĩ vậy,
liền bảo với đám trang khách rằng:

- Thiết
Ngưu nó cõng mẹ tôi đi, không biết rằng đi vào lối nào? Ở đây đường ngang ngõ tắt
cũng nhiều, khó lòng mà tìm được hắn, thôi đành mặc thây hắn là xong.

Bọn
trang khách thấy Lý Đạt nói vậy, thì cũng lảng vảng quanh quẩn một lúc, rồi kéo
nhau đi cả. Nói về Lý Quỳ một mình cõng mẹ ra đi, trong bụng còn e sợ Lý Đạt đuổi
theo, chàng bèn lặn lội lần theo những đường hẻo lánh trong non, mà không dám
thò ra lối rộng. Chàng đi mãi đến tối, mới tới núi Nghi Lĩnh, xung quanh không
xó nóc nhà nào ở đó, đành phải cõng mẹ đi sang bên kia núi, để tìm nơi ngủ trọ.
Bấy giờ trăng sao vằng vặc phong cảnh vắng teo, người mẹïthì hai mắt mù lòa,
không biết rằng trời đã tối khi Lý Quỳ cõng mẹ đến sườn núi, người mẹ bảo với
Lý Quỳ rằng:

- Con
ơi! Con kiếm cho mẹ hớp nước để mẹ uống...

- Thưa
mẹ, để qua núi này tìm nhà trọ, rồi ăn uống một thể.

- Khốn
nạn! Trưa hôm nay mẹ đã ăn cơm khô, bây giờ khát lắm, không chịu được con ạ!

-
Vâng, con cũng khát cháy cả cổ đây, nhưng cũng đợi qua núi, thì mới có nước được.

Người
mẹ lại kêu rằng:

- Ta
chết khát mất con a, con cứu cho mẹ với.

Lý Quỳ
lại kêu lên rằng:

- Con
cũng mệt lắm rồi, biết làm thế nào được?

Nói đoạn
lại mải miết mà cõng mẹ đi lên. Khi lên đến đỉnh núi, thấy bên cạnh cây thông
có một phiến đá xanh rất lớn, chàng liền đặt mẹ xuống đó, rồi để thanh đao vào
một bên mà dặn mẹ rằng:

- Mẹ dầu
lòng ngồi đây một lát, để con đi kiếm nước về mẹ xơi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3