Thủy Hử - Chương 44 - Phần 1

Hồi 44

Phòng riêng ton tót, Dương Hùng gặp gái voi dày;

Đêm vắng xông pha, Thạch Tú giết sư hổ lửa.

Bấy giờ
Phan Công bảo với Thạch Tú rằng:

- Mấy
hôm thúc thúc đi vắng nay về thấy đồ đạc hàng họ thu dọn cả vào, nên thúc thúc
có lòng nghi ngờ mà muốn bỏ đi chăng? Thúc thúc không nên nghĩ thế, dẫu không mở
cửa hàng, mà nuôi thúc thúc ở trong nhà cũng được, chứ có điều chi mà ngại?
Nhưng không phải, chẳng giấu gì thúc thúc. Con cháu nhà tôi, trước đã lấy Vương
Áp Ty đã mất, đến nay đã trọn hai năm, nhân gọi là làm chút lễ mọn, để trả
nghĩa chồng xưa cho cháu, nên mấy hôm nay phải xếp dọn nghỉ hàng để mua sắm các
đồ lễ vật, chứ có phải có tình ý gì khác đâu? Đến ngày mai đây, đón các sư về
làm lễ, thế nào cũng phải nhờ đến thúc thúc trông coi tiếp đãi giúp cho, xin
thúc thúc vui lòng mà tin tôi mới được.

Thạch
Tú nói:

- Nếu
quả vậy, thì tôi xin lưu lại ở đây, để giúp đỡ trượng nhân, không dám phàn nàn
chi cả.

Phan
Công lại nói:

- Từ
nay trở đi, xin thúc thúc chớ chấp nê điều gì, trước sau bao giờ chúng tôi cũng
thế mà thôi.

Nói đoạn
liền bảo Thạch Tú cùng ngồi ăn cơm uống rượu. Sáng sớm hôm sau, có mấy người thầy
cúng mang lễ vật đến, thiết lập đàn tràng, sắp sửa các đồ đèn nên hoa hương, trống
chuông cảnh mõ, và bày dọn cỗ chay để cúng. Bấy giờ Dương Hùng ở phủ đi về, bảo
Thạch Tú rằng:

- Hiền
đệ ơi! Hôm nay tôi phải đến phiên coi ngục, không thể nào mà trở về nhà được, vậy
các công việc ở nhà, xin hiền đệ trông nom giúp đỡ cho.

Thạch
Tú vui vẻ đáp rằng:

- Xin
Ca Ca cứ đi việc quan, các công việc ở nhà để giao cho tiểu đệ.

Nói đoạn
Dương Hùng từ biệt mà đi vào phủ. Đương khi Dương Hùng đi rồi, một mình Thạch
Tú đứng đợi đón tiếp ở nhà ngoài, chợt thấy có một vị sư trẻ tuổi đi vào, rồi
thấy một người thầy cúng gánh đôi cái quả theo sau, Thạch Tú liền vái chào vị
sư, mời vào ở đó, rồi bảo cho Phan Công biết. Phan Công nghe nói, vội vàng chạy
ra để đón tiếp. Vị sư kia thấy Phan Công ra tới nơi, liền đứng dậy vái chào mà
rằng:

- Đã
lâu nay không thấy can gia đến vãn cảnh ngoài chùa...

Phan
Công cười đáp rằng:

- Lão
tôi vì mở thêm cửa hàng, nên bạn không đi đâu được.

- Hôm
nay là ngày giỗ hết Áp Ty, chúng tôi cũng không có gì đem vào dâng biếu, vạy gọi
là có chút lễ mọn, xin cụ chấp nhận lấy cho.

- Chết
nỗi! Sao sư phụ lại xử phiền như thế?

Nói
xong bảo Thạch Tú bưng lễ vật vào trong nhà, rồi gọi người pha nước ra mời nhà
sư uống. Bấy giờ vợ Dương Hùng ở trên gác đi xuống, hỏi Thạch Tú rằng:

- Ai
đưa lễ vật đến đó, thúc thúc?

Thạch
Tú ngẩng nom chị chàng kia, cũng ăn mặc loàng xoàng, không ra dáng một ngày đại
hiếu, liền đáp rằng:

- Có một
vị sư gọi lão trượng nhà ta là can gia đưa đến đây.

Chị
chàng kia nghe nói cười mà rằng:

- Chắc
lại sư huynh Bùi Như Hải đó hẳn? Ông ấy là một vị rất trung thành xưa nay... Nguyên
trước là con ông chủ hiệu họ Bùi, sau mới xuất gia ở chùa Báo Ân đó. Sư phụ ông
ta vốn là người môn đồ nhà này, cho nên mới bái phụ thân tôi làm can gia đấy.
Pháp danh ông ta là Hải Công, hơn tôi hai tuổi, nên vẫn gọi sư huynh... Ông ta
tụng kinh niệm Phật rất tốt tiếng, rồi chiều nay thúc thúc nghe mà xem.

Thạch
Tú nghe nói, trong bụng có điều ngờ ngợ, song không dám nói ra cũng phải ứng
đáp qua loa cho xong chuyện. Đoạn rồi chị chàng kia, đi ra nhà ngoài để chào vị
sư, Thạch Tú liền khoanh tay lững thững bước ra theo, nấp ở trong mành để xem.
Khi chị chàng ra tới nhà ngoài, thì hòa thượng kia vội vàng đứng dậy chạy đến
trước mặt, mà chấp tay vái chào rất là lễ phép. Chị chàng cũng cúi chào lại, rồi
nói rằng:

- Sao
sư huynh lại còn phiền... em cho lễ vật như thế?

Vị sư
đáp:

- Dám
thưa hiền muội, có chi mà dám gọi là phiền?

- Đã
đành vậy, nhưng chùa chiều có gì mà phải như thế, cho phí tổn vô ích.

-
Ngoài chùa tôi mới sửa xong Thủy Lục Đường, muốn mời hiền muội cùng ra vãn cảnh
một hôm, chi sợ Tiết Cấp không bằng lòng.

- Có lẽ
đâu Tiết Cấp nhà tôi khi nào lại nghĩ đến những việc đó. Vả trước đây khi lão
nương tôi mất, tôi có hứa ra dâng lễ huyết bồn ngoài chùa, vậy nay mai thể nào
tôi cũng phải ra chùa, để nhờ sư huynh dâng lễ giúp cho.

-
Vâng, cái đó xin sẵn lòng, hiền muội sai bảo việc chi. Như Hải này cũng xin hết
sức giúp ngay.

Chị
đàn bà lại nói:

- Xin
sư huynh niệm nhiều kinh cho mẫu thân tôi, thì hay lắm!

Nói dứt
lời thì thị nữ bưng trà ra. Chị đàn bà lấy khăn tay lau lại miệng chén cẩn thận,
rồi hai tay bưng chén nước đưa lại để mời nhà sư, nhà sư giơ tay tiếp lấy chén
trà, hai con mắt trừng trừng nhìn vào mặt chị chàng kia. Chị chàng cũng cười
tít đi, mà đưa mắt liếc trả lại nhà sư rất là khả ố.

Thạch
Tú đứng trong rèm thấy vậy, trong bụng lẩm bẩm bảo một mình rằng:

- Xưa
nay chị chàng này vẫn hay cợt nhả cười đùa, ta vẫn tưởng là chỗ chị em thân nên
mới xử sự nhả như thế... Ai ngờ người đàn bà này cũng là một tụi bất lương
đây... Được, nếu gặp vào tay Thạch Tú này, thì tất phải vì Dương Hùng mà làm
cho vỡ lẽ mới được.

Chàng
nghĩ như vậy, liền vén rèm xồng xộc đi ra, Chú sư hổ mang thấy Thạch Tú bước
ra, bèn đặt chén trà xuống, rồi nói rằng:

- Xin
mời Đại Lang ngồi chơi.

Chị
chàng kia nhanh mồm nói luôn rằng:

- Thúc
thúc đây là anh em kết nghĩa với Tiết Cấp nhà tôi đó.

Nhà sư
hỏi ngay rằng:

- Đại
Lang quý quan ở đâu? Đại danh quý tính là gì?

Thạch
Tú nói:

- Tôi ấy
à? Tôi họ Thạch tên Tú, người phủ Kim Lăng bình sinh chi hay ra sức giúp người,
nên họ thường gọi là Tiểu Mạnh Tam Lang. Tôi là một anh lỗ mãng, nhỡ có điều gì
đường đột, xin Hòa Thượng đừng chấp...

Nhà sư
vội vàng đáp rằng:

-
Không dám, có điều gì mà Đại Lang dạy thế? Tôi xin phép đi đón chư tăng để cúng
bây giờ đây?

Nói đoạn
hất hả chạy đi ra cửa. Chị chàng kia dặn với rằng:

- Sư
huynh đi mau rồi về đây cho.

Sư ta
vội vàng cắm cổ đi, không dám ngoẳng cồ lại mà nói nửa lời nữa. Chị chàng thấy
nhà sư đi rồi, liền quay gót trở vào nhà trong. Bấy giờ Thạch Tú đứng ở trước cửa
thở dài một tiếng, rồi cúi đầu xuống mà nghĩ ngợ một mình, ra chiều khó chịu vẫn
vơ... Hồi lâu bọn sãi chùa đến, sắp sửa lễ vật rồi lên đèn hương ở đạo tràng.
Được một lát thì nhà sư hổ mang kai dẫn chư tăng đến làm lễ. Phan Công nhờ Thạch
Tú tiếp đãi nước nôi một lúc, rồi chư tăng cùng vào đạo tràng mà lên hiệu thỉnh
Phật. Bấy giờ sư hổ mang kia, cùng một nhà sư trai trẻ nữa, khua chiêng gõ mõ
sái tĩnh đàn tràng, dâng sớ cúng Phật, rồi đọc kinh siêu độ vong linh. Khi đó
chị chàng ra quỳ ở trước pháp đàn tay nâng lư hương để dâng lễ Phật. Nhà sư kia
thì hết sức cổ vũ mà khua tiêu gõ cảnh để đọc các bài châm ngôn, rất là êm ái dễ
nghe.

Được một
lúc, các sư đi vào nhà trong thụ trai. Sư hổ mang ta lẻn lại đi sau, thỉnh thoảng
liếc mắt chị chàng kia, rồi đôi bên cười cợt tống tình, rất nên chiều đắc ý. Thạch
Tú trông thấy bao nhiêu như vậy, thì trong lòng lại càng tức tối khó chịu, song
không dám nói ra. Khi các sư ra đến nhà ngoài, cùng ngồi uống mấy chén rượu
suông, rồi người nhà dọn cỗ chay ra, Phan Công mời qua một lượt, rồi trong mình
mệt mỏi tự đi vào phòng nghỉ trước.

Hồi
lâu các sư thụ trai xong rồi, lại bắt đầu ra đạo trang để cúng. Bấy giờ Thạch
Tú tức bực trong lòng, bèn nói dối là đau bụng, rồi cũng đi nằm một chỗ. Các sư
ra đến pháp đan, noi chuông rung trống đọc kinh Thiên Vương làm lễ Triệu Vong,
rồi cùng nhau tham lễ Tam Bảo. Mãi đến đầu trống canh ba, các sư đã nhọc nhằn
khẳng tẳng, duy còn sư hổ mang ta vẫn dùng hết tinh thần để đọc kinh niệm Phật,
mà kêu lòng ân ái của ả voi giày. Ả kia đương đứng ở trong mành, càng nghe thấy
vậy, thì lửa dục càng thêm rung động, liền sai tì nữ mời nhà sư vào ở trước rèm
để nói chuyện. Khi ấy nhà sư vừa đọc kinh, vừa chạy đến trước rèm, rồi chị
chàng đứng trong rèm nắm lấy áo nhà sư mà nói rằng:

- Ngày
mai sư huynh đến lấy tiền công đức, xin sư huynh nhắc đến việc huyết bồn cho...

Nhà sư
nói rằng:

- Được.
Anh đây nhớ lắm... Mong hoàn tâm nguyện, thì hoàn ngay chứ sao…?

Nói
xong lại bảo chị ả kia rằng:

- Thúc
thúc nào ở đâu? Người ấy trông ghê lắm đây...

Chị
chàng lắc đầu nói:

- Sợ
gì hắn, hắn có phải là anh em ruột thịt gì mà sợ!

Nhà sư
gật gù khen phải mà rằng:

- Nếu
vậy mới có thể yên tâm được.

Nhà sư
vừa nói vừa đưa tay ra bấm tay chị chàng kia một cái, rồi cười mà đi ra cúng
đàn. Khi đó Thạch Tú nằm ở trong nhà trong thấy rõ ràng như vậy, trong lòng lại
càng băn khoăn khó chịu vô cùng. Vào khoảng canh năm cúng lễ đã xong, hóa đốt
vàng mã, rồi các sư làm lễ tạ đàn mà trở về chùa. Chị chàng kia cũng lên gác đi
nghỉ. Bấy giờ Thạch Tú tức giận nghĩ thầm trong bụng:

- Ca
Ca ta là một người hào kiệt, gặp phải con vợ như thế, thực là mất cả thể diện
chứ không chơi.

Chàng
nghĩ vậy, đành phải nên lòng, mà đi vào phòng ngủ. Sáng hôm sau Dương Hùng về
nhà, ăn uống cơm nước xong xuôi, lại lẳng lặng đi vào trong phủ, không hề ai
nói việc chi. Khi Dương Hùng đi rồi, lại thấy nhà sư hổ mang kia, đã thay mặc bộ
quần áo nhà chùa, rất chỉnh đốn mà đến nhà Phan Công. Chị đàn bà nghe nói nhà
sư đến, lại vội vàng ở trên gác đi xuống, rồi đón mời nhà sư vào xơi nước. Chị
chàng nói với nhà sư rằng:

- Cái
qua thực là phiền huynh quá, tiền công đức cũng chưa đưa hầu người...

Nhà sư
vội đáp rằng:

- Cái
đó cần gì... Duy hôm qua có nói về việc lễ huyết bổn, vậy xin hỏi hiền muội, nếu
định làm lễ ngay, thì trong chùa tôi hiện đương tụng kinh chỉ phải viết thêm một
lá sớ nữa để dâng là đủ.

Chị
chàng nói:

- Nếu
vậy thì hay lắm, để tôi xin mời phụ thân tôi ra nói chuyện.

Nói đoạn
liền sai thị nữ mời Phan Công đến, Phan Công tạ ơn nhà sư mà nói rằng:

- Đêm
qua tôi mệt quá, không trông nom được chu tất, sau thúc thúc lại bị đau nghỉ,
thành ra không có ai tiếp đãi, xin nhà sư bỏ lỗi đi cho.

Nhà sư
đáp:

- Can
gia dạy quá lời, có điều chi mà chúng tôi dám trách.

Chị
chàng khốn nạn nói với Phan Công rằng:

- Con
định dâng lễ huyết bồn cho mẫu thân, nhân thấy sư huynh nói ngoài chùa ngày mai
cũng làm lễ, vậy bất nhược cha làm phụ ngay vào đấy thì tiện hơn. Nay để sư
huynh về niệm Phật, rồi sáng mai hai cha con ta cùng ra làm lễ một thể.

Phan
Công nói:

- Phải
lắm, song chỉ sợ ngày mai không có ai trông nom nhà cửa cho...

- Việc
đó đã có thúc thúc trông nom ở nhà, ngại gì...

- Phải
con đã hứa đi như vậy, thì sáng mai thế nào cũng phải đi mới được.

Đoạn rồi
chị chàng lấy tiền công quả đưa cho nhà sư mà nói rằng:

-
Chúng tôi gọi là có chút lòng thành, xin sư huynh nhận lấy cho. Sáng mai chúng
tôi sẽ xin đến chùa thụ lộc.

Nhà sư
vâng lời, nhận lấy tiền, rồi nói với chị chàng kia rằng:

- Đa tạ
tấm lòng bố thí, tôi xin đem về để biếu chư tăng... Sáng mai thể nào cũng mời
can gia cùng hiền muội ra chùa chứng minh công đức.

Nói
xong vái chào ra về. Chị chàng kia cũng đưa chân ra đến cửa, rồi mới trở vào. Bấy
giờ Thạch Tú lại sửa soạn hàng họ, rồi giết lợn ra để bán hàng. Chiều hôm ấy
Dương Hùng về tới nhà, khi cơm nước xong rồi, chị chàng kia xui Phan Công nói
chuyện đi lễ chùa cho Dương Hùng biết. Phan Công bèn đem chuyện bảo với Dương
Hùng mà nói rằng:

- Sáng
mai hai chúng tôi phải đi ra chùa Báo Ân làm lễ, còn công việc ở nhà đã nhờ
thúc thúc Thạch Tú trông nom hộ.

Dương
Hùng cũng ưng lời mà đáp rằng:

- Hiền
thê đã hứa làm lễ, thì xin trượng nhân cứ cho đi, có điều chi mà ngại?

Sáng
hôm sau Dương Hùng dậy sớm, vào làm việc quan trọng phủ, Thạch Tú thì dậy sớm để
dọn hàng chị chàng kia cũng dậy sớm để chải đầu, bít chân, rửa mặt mũi, sửa
xiêm áo, rồi giục con đòi làm cơm sớm để ăn; Phan Công cũng dậy sớm đi mua các
đổ vàng hương lễ vật, và đi thuê một cỗ kiệu để đợi ở đó. Bấy giờ Thạch Tú còn
bận bán hàng, cũng không kịp hỏi han đến các công việc sửa sang ở trong. Khi
cơm nước xong, thị nữ sắp đủ các lễ vật, rồi vào khoảng gần trưa, Phan Công
thay xiêm áo chỉnh tề, mà nói với Thạch Tú rằng:

- Tôi
bận việc phải đi chùa với cháu; xin thúc thúc ở nhà trông nom giúp cho, một lát
chúng tôi xin về.

Thạch
Tú đã hơi ngầm hiểu trong bụng, liền cười mà đáp rằng:

- Xin
trượng nhân cứ xuống coi cho tẩu tẩu đi lễ, còn công việc ở nhà tôi xin cáng
đáng.

Đoạn rồi
chị chàng kia lên kiệu, Phan Công cùng bọn thị nữ đi theo kiệu, mà cùng tới
chùa Báo Ân. Bấy giờ sư hổ mang ta đứng đón ở ngoài cổng chùa, khi thấy kiệu đi
đến, trong bụng hớn hở vui mừng, chạy ra vái cháo rất cung kính. Phan Công đáp
lễ mà rằng:

- Thế
này thực là phiền hòa thượng lắm.

Chị
chàng kia ở trên kiệu bước xuống, vái chào nhà sư mà rằng:

-
Chúng tôi đến đây phiền sư huynh đón tiếp, biết lấy gì mà đền ơn cho được?

Sư ta
cung kính mà rằng:

-
Không dám, có điều chi mà phiền? Tiều tăng này đã cùng với chúng tăng tụng kinh
ở Thủy Lục Đường tử đầu trống canh năm tới giờ, chỉ còn đợi hiền muội đến chứng
minh mà thôi.

Nói đoạn
dẫn Phan Công cùng chị chàng kia lên Thủy Lục Đường, khi tới nơi, đã thấy lễ vật
bày biện nghiêm trang, đèn nến huy hoàng, khói hương nghi ngút, có mười mấy vị
sư đương ngồi đọc kinh ở đó. Chị ả kia cúi chào cá vị sư, rồi vào lễ Tam Bảo,
sư hổ mang ta lại quỳ xuống trước đàn tụng kinh sám hối làm lễ hóa vàng mà cùng
thu trại. Bấy giờ chư tăng dẫn đồ đệ đi thụ trai một nơi, còn sư hổ mang kia
thì mời Phan Công cùng chị chàng ta đến một tăng phòng rất sâu, đã đặt bày chỉnh
đốn, rồi gọi đồ đệ pha nước đem lên. Được một lát thấy hai tên đồ đệ bưng một
cái khay đỏ, đặt mấy cái chén trắng, pha một thứ trà thực ngon, đem lên để mời.
Khi uống nước xong, nhà sư lại dẫn vào gian gác nho nhỏ, trong bày đồ đạc rất
nhã, trên treo một bức thi hạo của danh nhân, giữa kê một cái án con để lò
hương nghi ngút, mời Phan Công cùng chị ả ngồi một bên, và nhà sư ngồi vào một
bên để tiếp. Chị chàng kia nói:

- Sư
huynh ở đây thưc là vắng vẻ thư nhàn, rõ cảnh tượng một nhà tu hành lắm.

Sư ta
đáp lại rằng:

- Xin
hiền muội chớ cười ở đây sao ví được với nhà đằng ấy.

Phan
Công nói:

-
Chúng tôi đến đây, quấy quả hòa thượng mất cả ngày, bây giờ xin cáo về thôi...

Nhà sư
có ý giữ lại mà nói rằng:

- Mấy
khi can gia đã đến chơi, xin coi đây như một nhà vậy... Vả chăng hôm nay hiền
muội cũng đã đưa tiền để làm lễ, xin can gia ngồi chơi xơi tạm lưng cơm chay
đã... Sư đệ cho dọn cơm lên đây...

Nói đoạn
thấy đồ đệ bưng ra hai mâm, toàn là quả ngon hoa lạ, cùng các thức ăn chay kỳ dị
bày trên mặt bàn. Chị chàng thấy vậy nói rằng:

- Sư
huynh còn cho ăn uống thế này, thực là phiền quá?

Sư ta
cười mà đáp rằng:

- Cũng
gọi là có lưng cơm nhà chùa, lấy gì làm phiền phí, xin can gia hiền muội chứng
giám cho.

Nói đoạn
gọi đồ đệ rót rượu, rồi hai tay nâng chén đưa mời Phan Công mà nói rằng:

-
Không mấy khi can gia đến đây, mời ngồi xơi chén rượu cho vui.

Phan
Công cất chén rượu uống một hơi, rồi khen rằng:

- Rượu
ngon lắm.

Nhà sư
nói:

- Bữa
trước có một ông thí chủ bảo nấu rượu theo cách rất ngon, ngày mai đem mấy bình
đến, để biếu Tiết Cấp xơi.

Nói
xong quay ra bảo chị chàng kia rằng:

- Nhà
chùa không có gì trả ơn, xin mời hiền muội xơi chén rượu suông vậy.

Đoạn rồi
sai rót rượu mời chị chàng, và mời cả đám thị nữ cùng uống. Chị chàng uống một
lượt rồi nói:

- Xin
thôi, tôi không uống được rượu nữa.

Sư hổ
man lại khéo mời rằng:

- Mấy
khi nương tử quá chân đến đây xin mời thêm chén nữa.

Phan
Công bảo gọi đám phu kiệu vào, cho mỗi người một chén rượu. Nhà sư vội đỡ lời rằng:

- Xin
can gia cứ xơi rượu, đám phu kiệu tiểu tăng đã cho người mời ăn uống ở ngoài
kia rồi.

Nguyên
sư hổ mang này có ý với chị chàng kia, nên có tìm thứ rượu rất ngon để mời Phan
Công uống. Phan Công uống được mấy chén, thì say ngã ra đó, sư ta liền sai đồ đệ
vực lên gian phòng một bên để nghỉ, rồi nói với chị chàng rằng:

- Xin
nương tử xơi một chén nữa cho vui.

Chị
chàng kia vốn đã sẵn có tình tứ trước, lại nhân trong người váng vất hơi men,
liền ra bộ mờ mờ mịt mịt, cười nói mà rằng:

- Sư
huynh cứ bắt em uống rượu làm gì thế?

Sư ta
sẽ trả lời:

- Đó
là tôi kính ái đến nương tử đấy.

-
Thôi, rượu không uống được nữa đâu?

- Vậy
xin mời nương tử đến phòng tiểu tăng mà xem răng Phật.

-
Vâng, tôi đương muốn đi xem qua một lát.

Sư hổ
mang liền dẫn chị chàng đến một gian đầu, là nơi phòng ngủ, bày biện rất là
trang nhã dễ coi. Chị chàng thấy vậy đã hớn hở vui mừng, liền nói:

- Ngọa
phòng ở chỗ này, thực là sạch sẽ dễ chịu...

Sư hổ
mang cười mà đáp rằng:

- Ở
đây chỉ thiếu một nương tử mà thôi.

Chị
chàng cũng cười toét mồm ra mà nói rằng:

- Sao
không kiếm lấy một người?

- Nào
ai bố thí cho? Thôi, hãy theo tôi đi xem răng Phật.

Chị
chàng quay ra bảo thị nữ rằng:

- Bay
xuống xem ông đã tỉnh dậy chưa?

Thị nữ
vâng lời đi xuống nom Phan Công. Sư hổ mang liền đóng cửa lầu lại.

Chị
chàng kia cười mà hỏi rằng:

- Bắt
tôi ở đây làm gì... làm gì thế?

Sư hổ
mang nghe nói, lửa dục bốc lên đùng đùng, liền chạy đến ôm chặt lấy chị chàng
kia mà nói rằng:

- Tôi
kính mến nương tử biết bao nhiêu? Hai năm nay trong lòng xiết bao tơ tưởng, nay
mới được nương tử đến đây, xin rộng lòng mà thương tôi với.

Chị
chàng đáp rằng:

- Chồng
tôi không phải là người vừa đâu, làm thế lỡ ra hắn biết thì nguy đấy.

Sư hổ
mang quỳ xuống mà nói:

- Xin
nương tử cứ thương tôi là hết.

Chị
chàng kia giơ tay đỡ dậy đáp rằng:

- Sao
anh khéo nhiễu người ta thế? Có sợ tôi lát cho mấy cái không?

Sư hổ
mang cười khì khì mà đáp rằng:

-
Nương tử đánh thế nào tôi cũng phải chịu, chỉ sợ nương tử không nỡ đánh thôi...

Bấy giờ
chị chàng voi xé kia đã mê mẩn tâm thần, không sao giữ nổi liền ôm lấy nhà sư
mà tảng lờ nói rằng:

- Tôi
đánh thực chớ đánh bỡn à?

Sư ta
thấy vậy, liền kéo đến giường nằm, đôi bên hú hí với nhau rất là thỏa nguyện.
Đoạn rồi sư ta bảo với chị chàng kia rằng:

- Nàng
đã có lòng yêu tôi như vậy, dẫu chết cũng không lấy gì làm tiếc, song ngày nay
chẳng qua cũng chỉ được thỏa lòng trong phút chốc, rồi sau đây tất là kín cổng
cao tường, bao giờ cho gặp mặt, mà lỡ ra có khi nguy hiểm đến thân, vậy nàng có
kế gì xin cứu cho tôi với...

- Được,
cái đó không hề chi? Tôi đã nghĩ ra được một kế. Chồng tôi cứ một tháng là có tới
hai mươi ngày vào ngủ trong nhà lao, vậy tôi có đứa con đòi rất thân mật, sẽ
xin cho nó đợi ở vườn sau, hễ hôm nào chồng tôi đi vắng, thì kê án thắp hương
làm hiệu, bấy giờ cứ lẳng lặng đi vào, không sợ chi cả. Nhưng chỉ e hồi canh
năm mà ngủ quên thì rất nguy hiểm, vậy xin thuê một người đầu đà đi báo sáng, đến
lối cửa sau mà đánh mõ báo sáng mà niệm Phật to lên, cho mình tỉnh dậy thì mới
khỏi lộ sự ra được.

Sư hổ
mang nghe nói cả mừng mà rằng:

- Phải
lắm, diệu lắm, xin nàng cứ thế mà làm, tôi đây đã có người đầu đà, tức khắc tôi
bảo đến canh gác ở đó.

- Thôi
bây giờ không tiện ngồi dai, xin xuống kẻo người ta ngờ vực... những lời dặn phải
nhớ nhé...

Chị
chàng nói xong liền vuốt ve lại đường tóc, sửa sang lại má phấn rồi mở cửa lầu mà
đi xuống. Khi xuống tới nơi, bảo thị nhi đánh thức Phan Công dậy để về. Bấy giờ
đám kiệu phu đã được ăn uống tử tế, cùng nhau ngồi đợi ở cả ngoài cổng chùa. Sư
hổ mang đưa chân ra đến cổng chùa, rồi chị chàng kia lên kiệu mà cùng về với
Phan Công. Khi chị chàng về rồi, sư hổ mang liền tìm một người đầu đà báo sáng,
đến để nói chuyện. Nguyên chùa đó vẫn có một người đầu đà, tên là Hồ Đạo, cứ mỗi
sáng đấu trống canh năm lại vác mõ đi khua, để báo sáng cho mọi người tỉnh dậy
tụng kinh và làm cơm.

Khi Hồ
Đạo tới nơi, sư hổ mang ta rót mấy chén rượu để mời, và đưa một ít tiền cho Hồ
Đạo. Hồ Đạo đứng dậy mà nói rằng:

- Đệ tử
vốn nhờ ơn sư phụ xưa nay, nào có công lao gì mà dám thụ lộc như vậy?

Báo cáo nội dung xấu