Thủy Hử - Chương 49 - Phần 1

Hồi 49

Bày kế liên hoàn, phá nhà Hổ, Chúc;

Kéo cờ thắng trận, về trại Lương Sơn.

Khi đó
Ngô Dụng bảo với Đới Tung rằng:

- Phiền
hiền đệ trở về sơn trại gọi Thiết Diện Khổng Mục Bùi Tuyền, Thánh Thủ Thư Sinh
Tiêu Nhưỡng, Thông Tý Viện Hầu Kiện, Ngọc Tý Viên Kim Đại Kiện, bốn người đem
các thứ dùng theo sở trường của mình xuống đây, có việc cần kíp, phải mau cho kịp
mới được.

Đới
Tung vâng lệnh ra đi.

Chợt
thấy quân sĩ vào bá, có con chủ nhân Hổ Gia Trang bên tây thôn, là Hổ Thành, dắt
trâu khiêng rượu đến xin vào bái kiến. Tống Giang truyền lệnh cho mời vào. Hổ
Thành vào trước trướng, cúi lạy kêu rằng:

- Em
gái chúng tôi còn tuổi trẻ lỗ mãng, không hiểu sự thế, trót lỡ mạo phạm tôn uy,
vậy ngài bắt được, không dám hối hận điều chi. Song cái đó chỉ vì em tôi dao
trước trót đính hôn với Chúc Gia Trang, nên mới đường đột làm càn như vậy, dám
xin tướng quân lấy lòng khoan thứ mà tha tội đi cho, ngài định lấy lễ vật thế
nào, chúng tôi xin vâng lệnh...

Tống
Giang nghe nói, truyền mời ngồi chơi mà nói rằng:

- Lũ
Chúc Gia Trang ngông nghênh vô lễ, dám sỉ nhục bọn Lương Sơn, nên mới đem quân
đánh giết. Lẽ ra đối với quý trang không có việc gì thì phải. Song vì lệnh muội
bắt mất Vương Nụy Hổ của chúng tôi, nên chúng tôi phải trả lễ mà bắt lệnh muội
cho phải phép đấy thôi. Nay nếu đem trả Vương Nụy Hổ đây, thì chúng tôi sẽ xin
trả lệnh muội lại.

Hổ
Thành nói:

- Vị hảo
hán ấy chúng tôi không được biết, bị bọn Chúc Gia Trang bắt về bên mất rồi...

Ngô Học
Cứu hỏi:

- Vậy
thì nay Vương Nụy Hổ ở đâu?

Hổ
Thành nói:

- Hiện
nay bị giữ ở bên Chúc Gia Trang, chúng tôi không thể nào sang lấy về được.

Tống
Giang nói:

- Đã
không lấy được Vương Nụy Hổ về trả lại chúng tôi thì chúng tôi trả lệnh muội về
thế nào được?

Ngô Học
Cứu nói:

-
Huynh trưởng bất tất phải nói thế. Bây giờ cứ thế này mới được: Từ nay Chúc Gia
Trang có việc gì, thì Hổ Gia Trang không được cứu ứng, nếu Chúc Gia Trang có
người chạy trốn sang tới đó, thì phải bắt mà đem sang đây, bấy giờ tôi sẽ đưa
trả lệnh muội về...

Vì lệnh
muội hôm đó đã có người đưa lên núi, để Tống Thái Công săn sóc, hiện không có ở
đây bây giờ, vậy xin cứ thế, rồi sau này sẽ liệu...

Hổ
Thành vâng lời mà rằng:

- Từ
nay chúng tôi không dám cứu ứng nữa. Nếu họ có chạy sang, thì chúng tôi bắt lấy,
đem nộp sang ngay cho tướng quân.

Tống
Giang nói:

- Nếu
quả như thế, rất là hay lắm, không còn lễ vật nào hơn, nhưng cần phải đúng lời
mới được.

Hổ
Thành vâng lời bái tạ về. Bấy giờ Tôn Lập sai lấy cờ hiệu, đổi làm quân mã của
quan Đề Hạt ở phủ Đăng Châu, rồi dẫn một hàng nhân mã đi thẳng đến Chúc Gia
Trang, Trang khách ở trong tường, trông thấy cờ hiệu Đăng Châu, liền vào bảo
cho trong trang biết. Loan Đình Ngọc nghe báo có quân mã của Tôn Đề Hạt đến,
bèn nói với ba con họ Chúc rằng:

- Tôn
Đề Hạt với tôi là anh em học võ với nhau khi trước, nay không biết có việc chi
mà đem nhân mã qua đây như vậy, ta thử ra đón vào hỏi chuyện xem sao?

Nói đoạn,
sai mở cửa trang, bỏ đích kiều xuống, rồi cùng ra đón tiếp. Bọn Tôn Lập thấy
người ra tiếp, liền xuống ngựa chào nhau, rồi Loan Đình Ngọc hỏi rằng:

- Lâu
nay hiền đệ coi giữ Đăng Châu, sao nay lại đến đây, có việc gì đó thế?

Tôn Lập
nói:

- Tôi
vừa mới tiếp được văn thư của quan Tổng binh cắt sang coi giữ Vận Thành Châu, để
phòng bị bọn Lương Sơn Bạc, tiên đường qua đây, nghe nói nhân huynh ở trong
trang, nên muốn vào hỏi thăm một chút, lẽ ra đi lối cửa trước, nhưng thấy ngoài
phía đằng ấy toàn thị quân mã đóng đòng, nên không dám xung đột, phải tìm đường
lối tắt trong thôn, đi lối cửa sau mà vào thăm nhân huynh đây.

Loan
Đình Ngọc nói:

- Đã mấy
hôm nay đánh nhau với bọn giặc Lương Sơn mới bắt được mấy tên Đầu Lĩnh ở trong
trang kia, chỉ đợi bắt tên chúa chỏm là Tống Giang, rồi đem giải quan một thể.
Nay ta được hiền đệ đến đây, thì thực là trên gấm thêm hoa còn gì hơn nữa?

Tôn Lập
cười rằng:

- Nếu
vậy tiểu đệ tuy kém, cũng xin giúp nhân huynh bắt nốt tụi ấy, cho trọn việc của
nhân huynh chẳng hay có được hay không?

Loan
Đình Ngọc nghe nói cả mừng, liền mời cả vào trong trang, rồi cất cầu lên mà
đóng cổng trang lại. Tôn Lập dẫn nhân mã vào xếp đặt một nơi, thay đổi áo xiêm,
rồi lên trên sảnh chào Triều Phụng, và ba anh em Chúc Long. Khi chào hỏi xong,
Loan Đình Ngọc nói với Chúc Triều Phụng rằng:

- Hiền
đề Tôn Lập tôi đây, biệt hiệu là Bệnh Uất Trì, đương là Đề Hạt ở phủ Đăng Châu,
nay vâng mệnh Tổng binh sai đóng ở Vận Châu đó.

Chúc
Triều Phụng nói:

- Nếu
vậy chúng tôi cũng thuộc dưới quyền ngài đây rồi...

Tôn Lập
khiêm tốn mà rằng:

- Có
đâu dám thế? Chúng tôi đến đây cũng mong có điều gì ngài sẽ chỉ giáo cho.

Ba con
họ Chúc mời mọi người cùng ngồ, rồi Tôn Lập hỏi đến sự tình đánh nhau ra sao?
Chúc Long đáp rằng:

- Hiện
đánh mấy hôm nay chưa phân thắng phụ ra sao cả.

Đoạn rồi
Tôn Lập gọi Cố Đại Tẩu, dẫn Nhạc Đại Nương vào trong nhà, để chào hỏi vợ con
Chúc Triều Phụng, và gọi Tôn Tân, Giải Trân, Giải Bảo lên chào mọi người mà nói
rằng:

- Ba
người này là anh em tôi cả.

Lại trỏ
Trâu Uyên, Trâu Nhuận mà nói rằng:

- Hai
vị quan nhân ở Đăng Châu đi tiễn tới đây...

Chúc
Triều Phụng và ba con dẫu có khôn ngoan sắc sảo, song thấy Tôn Lập đi đó có vợ
con anh em, kẻ đưa người đón, còn là đồ đạc xe pháo cẩn thận, lại là anh em bạn
học với giáo sư Loan Đình Ngọc, thì trong lòng không còn chút gì nghi ngờ, liền
sai thiết cơm rượu để làm tiệc khoản đãi, mà lưu ở đó mấy hôm. Đêm hôm thứ ba
chợt thấy trang binh vào báo:

- Tống
Giang lại kéo quân mã sang đánh trang.

Chúc
Bưu nghe báo nói lên rằng:

- Để
ta ra trận bắt thằng giặc này mới được.

Nói đoạn
mở cửa trang, bỏ cầu xuống, dẫn hơn một trăm quân kị xông ra. Ngoài kia có một
toán quân mã ước chừng năm trăm người, một viên tướng là Tiểu Lý Quảng Hoa
Vinh, đeo cung dắt tên, vỗ ngựa múa gươm đến đánh, Chúc Bưu múa gươm vỗ ngựa
xông ra đấu nhau trước núi Độc Long tới mấy mươi hiệp, bất phân thắng phụ.

Hoa
Vinh lừa miếng phá đĩnh quay ngựa ù té chạy, Chúc Bưu liền toan phóng ngựa đuổi
theo. Chợt có người đứng đằng sau nói lên rằng:

- Tướng
quân chó nên đuổi, người ấy bắn tên giỏi lắm, lỡ ra mắc tên ngầm thì khốn.

Chúc
Bưu nghe nói, bên quay ngựa trở lại, dẫn quân mã đi rồi. Chúc Bưu liền xuống ngựa,
lại vào nhà trong uống rượu. Tôn Lập hỏi:

- Tiểu
tướng quân bắt được tên giặc nào đó?

Chúc
Bưu nói:

-
Trong bọn đó có anh Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh nào đánh gươm cũng khá, đấu nhau đến
năm mươi hiệp, rồi hắn kéo chạy, tôi đã toan đuổi theo, sau thấy bọn quân nhân
nói là anh ta bắn tên rất giỏi, phòng khi hắn bắn tên ngầm, nên phải kéo quân về
mà không đuổi nữa.

Tôn Lập
nói:

- Tôi
dẫu bất tài nhưng ngày mai xin bắt mấy đứa cho ngài coi...

Nói đoạn
lại cùng nhau uống rượu đến tối mới tan. Vào khoảng giờ ngọ ngày hôm sau, trang
binh lại vào báo:

- Quân
mã Tống Giang lại kéo đến trước trang.

Chúc
Long, Chúc Hổ, Chúc Bưu nghe báo đều đóng đai nịt lên ngựa, mở cửa trang để đón
đánh. Bấy giờ xa nghe tiếng trống la khua, cờ bay phất phới, quân mã Tống
Giang, đã bầy thành trận thế, tề chỉnh ở đó. Chợt thấy bên trận Tống Giang có
Báo Tử Đầu Lâm Xung quát mắng ầm ĩ cả lên. Chúc Long nghe vậy cả giận liền bỏ
đích kiều xuống, cầm thương lên ngựa, dẫn hai trăm nhân mã reo hò bước ra, phá
trận của Lâm Xung, trong trang khua trống vang lừng, rồi hai bên cùng giương
cung bắn tên để canh giữ ven trận. Lâm Xung múa bát sà mâu đánh nhau với Chúc
Long hơn ba mươi hiệp bất phân thắng phụ, đôi bên lại khua la đều thu quân lại.
Chúc Hổ nóng tiết vác đao lên ngựa xông ra trước trận, quát lên rằng:

- Tống
Giang ra đây, quyết chiến một trận xem sao?

Bên
kia Mộc Già Lạn Mục Hoằng liền vỗ ngựa ra đánh Chúc Hổ. Đôi bên đánh nhau hơn
ba mươi hợp, cũng không phân thua, Chúc Bưu thấy vậy không sao im được liền cầm
thương lên ngựa, dẫn hai trăm quân kị, thẳng xông đến trận Tống Giang, bên kia
Bệnh Quan Sách Dương Hùng thấy hai bên đánh nhau hăng hái, trong bụng mũ giáp
đai bào, và dắt ngựa ô truy của mình ra rồi ăn mặc chỉnh tề mà nhảy lên mình ngựa.
Trên trang nổi một hồi thanh la, Tôn Lập liền phóng ngựa ra trận, bên kia Lâm
Xung, Mục Hoằng, Dương Hùng đều kìm ngựa đứng ở trước trận Tống Giang. Tôn Lập
phóng ngựa ra mà nói:

- Tôi
xin bắt mấy thằng này cho các ngài xem.

Khi đến
trước mặt trận, Tôn Lập quát lên rằng:

-
Trong trận giặc có tay nào đánh giỏi, ra đây quyết chiến với ta?

Nói đoạn
thấy bên kia nhạc ngựa loảng xoảng, có một viên tướng là Thạch Tú cưỡi ngựa
xông ra đánh. Đôi bên người ngựa giao nhau, mũi thương lên xuống đánh nhau tới
năm mươi hợp. Tôn Lập lừa miếng phá đĩnh nhường cho Thạch Tú đánh sấn vào, rồi
né mình vờ tránh mà bắt sống Thạch Tú cắp tót về trước trang bảo quân sĩ trói lại.
Ba người họ Chúc thấy vậy liền thừa thế mà đánh ra, quân mã Tống Giang đều chạy
tán loạn hết. Đoạn rồi thu quân trở về trong trang, cùng đến chúc mừng Tôn Lập.
Tôn Lập liền hỏi:

- Hôm
nay nữa là bắt được mấy tên giặc tất cả?

Chúc
Triều Phụng nói:

- Thoạt
tiên bắt được Thời Thiên, thứ nhì bắt được tên Dương Lâm đương đi do thám, thứ
ba bắt được Hoàng Tín, rồi Nhất Trượng Thanh bên Hổ Gia Trang bắt được tên
Vương Nụy Hổ, sau đối trận bắt được tên Tần Minh, Đặng Phi, hôm nay lại bắt được
Thạch Tú chính là tên đốt điếm của tôi hôm nọ đấy... Thế là cộng tất cả được bảy
tên rồi...

Tôn Lập
nói:

- Được,
không nên giết một thằng nào cả, cứ để bảy xe tù nhốt nó đấy, cho ăn uống tử tế,
đừng để cho nó gầy còm, chờ bao giờ bắt được Tống Giang sẽ giải lên Đông Kinh,
cho thiên hạ biết tiếng Tam Kiệt ở Chúc Gia Trang.

Chúc
Triều Phụng tạ ơn mà rằng:

- Đa tạ
Đề Hạt có lòng giúp đỡ, chắc là bọn Lương Sơn phải dứt ngay...

Nói
xong đón Tôn Lập vào trong nhà dự tiệc, còn Thạch Tú thì cho giam xuống xe tù.
Bấy giờ Tôn Lập ngầm sai Trâu Uyên, Trâu Nhuận cùng Nhạc Hòa, đi dò xét các nơi
phòng ốc cùng các cửa ngõ ra vào cho tinh thuộc tất cả, để đợi cho đến lúc hành
sự. Dương Lâm, Đặng Phi thấy hai người ở đó, thì trong bụng lấy làm vui mừng vững
ý. Nhạc Hòa liền thừa cơ lúc vắng, báo tin tức cho mọi người cùng biết, còn Cô
Đại Tẩu, cùng Nhạc Đại Nương thì chuyên về một việc các lối ra vào trong phòng ốc
cho thông. Ngày hôm thứ năm, nhằm khoảng giờ thìn, cơm nước mới xong bỗng thấy
người nào báo Tống Giang chia binh làm bốn mặt ập vào đánh Chúc Gia Trang.

Tôn Lập
nói:

- Nó
chia đến mười mặt cũng mặc, các anh không sợ, cứ phòng bị cho cẩn thận, sắp sửa
gậy móc tử tế, để ta bắt cả cho mà xem. Chết một thằng nào cũng không phải là
giỏi.

Người
trong trang đều nai nịt tử tế, rồi Chúc Triều Phụng dẫn mấy người lên cổng gác
để nom, khi đó thấy phía đông có một đội năm trăm quân mã, một tướng đứng đầu
là Báo Tử Đầu Lâm Xung, và Lý Tuấn, Nguyễn Tiểu Nhị đứng sau. Phía bên tây một
toán nhân mã ước tới năm trăm, có Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đứng trước, có Trương
Hoành, Trương Thuận, theo sau; bên Nam một bọn năm trăm nhân mã có ba vị Đầu
Lĩnh đứng đầu là Mục Hoằng, Dương Hùng và Lý Quỳ, mấy mặt nhân mã đều động trống
khua chiêng, uy thế ầm ầm không khác gì vỡ trời long đất vậy.

Loan
Đình Ngọc bảo với mọi người rằng:

- Hôm
nay tất phải cẩn thận mới được, để tôi xin dẫn một đội nhân mã ra cửa sau, đánh
về mạn Tây Bắc.

Chúc
Long nói:

- Tôi
xin dẫn quân mã ra lối cửa trước, đánh mặt chính Đông.

Chúc Hổ
nói:

- Tôi
xin ra cửa sau đánh mạn Tây Nam.

Chúc
Bưu nói:

- Còn
tôi xin ra cửa trước đánh bắt Tống Giang thằng giặc ấy mới quan hệ lắm.

Chúc
Triều Phụng cả mừng, đưa rượu thưởng cho mọi người. Rồi ai nấy đều lên ngựa, dẫn
ba trăm quân kị mã, mở cửa trang đi ra. Còn các người canh giữ trong trang đều
khua trống reo hò để giúp thêm oai thế. Khi đó Trâu Uyên, Trâu Nhuận đã giấu sẵn
đại phủ trong mình, đứng chực ở bên cửa sảnh, Giải Trân, Giải Bảo dắt dao đứng ở
cửa sau, Tôn Tân, Nhạc Hòa đứng ở cửa trước, còn Cố Đại Tẩu thì sai người nhà
giữ lấy Nhạc Đại Nương, rồi cầm song đao nấp ở trong nhà, để cùng đợi nhau hạ
thủ. Bên này bọn Chúc Gia Trang đánh ba hồi trống, nổi tiếng súng hiệu, mở cửa
trước cửa sau, hạ đích kiều xuống, rồi mấy toán quân đều xông ra chia đường đón
đánh. Tôn Lập vừa mới dẫn vài mươi tên quân ra, đứng ở đích kiều, thì Tôn Tân
đã đem cờ hiệu của Tôn Lập cắm ngay ở trên gác cổng. Đoạn rồi Nhạc Hòa cầm sang
hát lên mấy tiếng. Trâu Uyên, Trâu Nhuận nghe tiếng hát, liền thổi còi hiệu, rồi
múa đại phủ chém luôn mấy tên trang khách canh cổng, và mở xe tù thả bảy ông kễnh
ở trong đó ra. Bảy anh ra khỏi xe ù, bèn đến giá gươm mỗi anh vớ lấy một cây, rồi
reo hò ầm ầm cả lên. Cố Đại Tẩu múa song đao xông vào trong phòng, tìm bao
nhiêu đàn bà trẻ con, tặng cho mỗi người một dao, không còn mống nào sót lại.
Chúc Triều Phụng thấy sự thế nguy biến, liền đâm đầu xuống giếng, bị Thạch Tú
nhanh tay chém cho một dao, rồi cắt lấy thủ cấp. Đoạn rồi mười mấy vị chia tay
nhau mà đuổi giết trang binh.

Giải
Trân, Giải Bảo ở cửa sau, liền châm lửa đốt đống cỏ ngựa, làm cho khói lửa bốc
lên mù mịt cả trời. Bốn mặt nhân mã thấy trong trang phát hỏa, liền hết sức cướp
đường về cứu, Chúc Hổ chạy về đến đích kiều, gặp Tôn Lập ngăn đường mà quát hỏi
rằng:

- Thằng
giặc này chạy đi đâu thế?

Chúc Hổ
biết là mắc kế, bèn quay ngựa chạy lại trận Tống Giang, luống cuống bị Lã
Phương, Quách Thịnh đâm chết cả người lẫn ngựa. Toán tiểu đội Chúc Gia thấy vậy,
đều tán loạn chạy đi cho thoát mạng, rồi Tôn Tân đón Tống Giang vào trang.

Mặt
bên Đông, Chúc Long đấu với Lâm Xung không nổi, quay ngựa chạy về lối cổng sau.
Khi vào tới đích kiều thấy Giải Trân, Giải Bảo, đương ném xác trang khách vào đống
lửa. Chúc Long bèn quay ngựa trở lại mà chạy về mạn bắc, bỗng đâu gặp Lý Quỳ cầm
song phủ chém con ngựa ngã lăn ra, rồi sấn vào chém đứt Chúc Long làm hai đoạn.
Chúc Bưu thấy trang khách đến báo, biết không trở về được, liền vỗ ngựa chạy thẳng
đến Hổ Gia, bị Hổ Thành sai trang khách trói lại, rồi đem giải đến Tống Giang.
Vừa giải đến giữa chừng gặp Lý Quỳ giơ song phủ chém luôn một nhát, rồi trang
khách chạy tan đi hết.

Lý Quỳ
lại vác phủ xông đánh Hổ Thành, Hổ Thành thấy thế lực hùng dũng không sao đánh
nổi, liền phóng ngựa bỏ cửa bỏ nhà, mà chạy sang phủ Diên An, về sau mới phát
phúc làm nên một võ tướng ở đó. Bấy giờ Lý Quỳ đang thuận tay thích chém, thẳng
đến Hổ Gia Trang, đem toàn gia họ Hổ bất cứ trẻ già đều chém chết hết cả, rồi gọi
tiểu lâu la dắt lấy cả ngựa, thu lấy của cải, rồi cho một mồi lửa đốt cháy trang
viện, khi trở về dâng nộp Tống Giang.

Khi đó
Tống Giang ngồi trong Chúc Gia Trang, các Đầu Lĩnh đến dâng công, bắt sống được
bốn năm trăm người, cướp được năm sáu trăm ngựa, còn trâu dê bắt sống không biết
bao nhiêu mà kể. Tống Giang thấy vậy cả mừng mà nói rằng:

- Chỉ
thương hại cho Loan Đình Ngọc là một tay hảo hán anh hùng, mà cũng bị chết oan
vào đó, thực là đáng tiếc!

Đương
khi than thở chợt thấy người báo, Hắc Toàn Phong đốt Hổ Hoàng Tín chém đầu người
đem đến nộp. Tống Giang nghe báo liền nói:

- Hổ
Thành bữa trước đã đến xin hàng, ai bảo nó đến chém giết người ta, và đốt cả
nhà người ta như thế?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3