Thủy Hử - Chương 55 - Phần 1
Hồi 55
Ngô Dụng sai Thời Thiên cắp bảo giáp;
Thang Long lừa Từ Ninh tới Lương Sơn
Bấy giờ
Thang Long nói với các Đầu Lĩnh rằng:
-
Nguyên tổ phụ chúng tôi, ngày xưa sinh nhai về nghề rèn đúc quân khí, sau gặp
Lão Trung Kinh Lược, mới được ra làm Tri Trại ở phủ Duyên An. Trước đây trong
triều đã dùng trâu ngựa Liên Hoàn để đánh được giặc, song muốn phá trận đó, thì
phải dùng tới gươm câu liêm mới được. Kiểu câu liêm ấy, tổ phụ nhà tôi có truyền
để lại, tôi có thể đánh được nhưng không biết dùng khiến ra sao. Nay muốn tìm một
người biết dùng, tất phải tìm đến người anh cô cậu của tôi, hiện nay làm chức
Giáo Đầu ở Đông Kinh, gia truyền đánh phép câu liêm không ai học được, hoặc
đánh trên ngựa, hay đánh dưới bộ, thực là xuất quỷ nhập thần...
Vừa
nói đến đó; thì Lâm Xung hỏi ngay:
- Chẳng
hay là Giáo Sư Kim Sang Ban tên là Từ Ninh đó?
Thang
Long nói:
-
Chính phải ông ta đó.
Lâm
Xung nói:
- Nếu
bác không nói, có lẽ tôi quên mất... Phải, sang pháp của ông ta thực là tuyệt xảo.
Khi tôi ở Đông Kinh vẫn tập thử với nhau, anh em rất là tương đắc, nhưng bây giờ
làm thế nào mời ông ta lên được?
- Ông ấy
có một vật báu, là một cái áo giáp khuyên kim bằng lông chim nhạn linh khâu lại,
thiên hạ không ai có bao giờ. Khi trước tôi theo phụ thân có qua tới Đông Kinh,
đã một lần đến chơi nhà cô tôi, mới được nom thấy. Cái áo ấy khoác lên mình vừa
nhẹ vừa ấm, đao gươm không thấu, người ta lại gọi là Kiểm Đường Nghê. Xưa nay
nhiều những công tử yêu cầu muốn xem, song ông ta không hay cho ai xem bao giờ.
Cái áo giáp ấy cũng như là tính mạng của ông ta, ông ta vẫn bỏ vào cái hòm da
treo trên phòng nằm rất cẩn thận. Nay nếu lấy được cái áo ấy, thì tất ông ta phải
đến đây ngay.
Ngô Dụng
nói:
- Cái
đó thì không khó gì? Phen này chỉ nhờ ông anh em rất giỏi, là ông Thời Thiên đi
cho mới được.
Thời
Thiên nghe nói liền ứng lên rằng:
- Chỉ
sợ ông ta không để ở nhà, chứ còn ở nhà thì thế nào tôi cũng lấy được.
Thang
Long nói:
- Nếu
bác lấy được cái ấy, thì thế nào tôi cũng lừa ông ta đến đây được.
Tống
Giang hỏi:
-
Ngươi định lừa thế nào?
Thang
Long ghé vào tai Tống Giang mà nói thầm mấy câu. Tống Giang cả cười mà rằng:
- Diệu
kế, như thế thì làm gì không được?
Ngô Dụng
nói:
- Bây
giờ phải cần có ba người đi Đông Kinh một phen. Một người vào mua các thứ thuốc
súng đạn lửa để dùng việc chế súng, còn hai người đưa vợ con Lăng Thống Lĩnh về đây.
Bành
Dĩ nghe nói, liền đứng lên bẩm rằng:
- Nếu
các Ngài rộng ơn cho một người đến Dĩnh Châu đem gia quyến nhà tôi đến đây, thì
tôi cũng rất lấy làm cảm tạ muôn phần.
Tống
Giang đáp rằng:
- Đoàn
Luyện Sứ cứ viết thư về, để tôi sai người đến đó đón.
Nói đoạn
liền gọi Dương Lâm sai đem thư tín kim ngân, cùng mấy người theo hầu, đi sang
Dĩnh Châu đón vợ con Bành Dĩ. Tiết Vĩnh ăn mặc giả làm một người đánh gậy bán
thuốc cao, đi sang Đông Kinh đón vợ con Lăng Chấn, Lý Vân giả làm khách buôn
súng đi sang Đông Kinh mua các đồ dùng làm súng. Nhạc Hòa đi với Thang Long và
thỉnh thoảng phải đi kèm Tiết Vĩnh cho tiện công việc. Nhất diện cho Thời Thiên
xuống núi đi trước, còn Thang Long phải lưu lại đánh cái câu liêm sang làm mẫu
rồi sẽ đi sau.
Khi
Thang Long đúc xong câu liêm, Lôi Hoành bèn đốc thúc thợ rèn cứ theo mẫu đó mà
làm, đoạn rồi trong sơn trại đặt tiệc tiễn hành, đưa chân mấy người xuống núi.
Bấy giờ
Dương Lâm, Tiết Vĩnh, Lý Vân cùng Thang Long từ biệt các vị Đầu Lĩnh cùng nhau
cử bộ đăng trình. Đến sáng hôm sau Tống Giang lại cho Đới Tung đi theo bọn đó,
để dò xem tin tức ra sao?
Nói về
Thời Thiên, từ khi từ giã các vị Đầu Lĩnh, liền giắt đoản đao cùng các thứ cần
dùng trong mình, rồi trông chừng thẳng trỏ Đông Kinh. Cách ít lâu đi tới Thành,
chàng tìm vào ngủ trọ, rồi sáng hôm sau vào Thành để hỏi dò đường lối. Khi vaò
đến trong thành, chàng hỏi đến nhà Kim Sang Ban Từ Ninh Giáo Sư, sau có người
trỏ vào gian nhà thứ năm ở trong ban, bên cạnh có cánh cửa đen đen, mà gọi là
nhà Tư Ninh ở đó.
Thời
Thiên nghe nói, vội vàng tới nơi, nom cửa trước cẩn thận một lượt, rồi lại nom
đến cửa sau, thì có một dãy tường cao,trong có hai gian lầu nho nhỏ, bên cạnh
có một cột liền ngay với chỗ bức màn. Chàng xem kỹ một hồi, rồi lại quay ra phố
hỏi thăm xem Từ Ninh có nhà hay không. Có người nói rằng:
- Từ
Ninh thường đi vào ban làm việc quan, từ đầu trống canh năm tới chiều tối mới về.
Thời
Thiên nghe nói lại trở về nhà trọ, lấy đủ các thứ cần dùng, rồi gọi tiểu nhị dặn
rằng:
- Đêm
nay có lẽ tôi không về, nhờ trông nom trong phòng giúp cho.
Tiểu
nhị vâng lời mà rằng:
- Xin
ngài cứ đi ở trong cấm thành này, không làm gì có quân gian đạo mà sợ.
Nói đoạn
Thời Thiên đi vào trong thành, đợi đến chiều tìm nơi ăn uống, rồi lại đến nhà Từ
Ninh để chực. Khi tới nhà Từ Ninh, chàng trông trước trông sau, không có chỗ
nào nấp được. Sau trông quanh thấy sau miếu Thổ Địa gần đó, có một cây bách rất
lớn, chàng liền rón rén trèo lên để ngồi trên càng cây để chực. Bấy giờ đương dạo
mùa đông, trăng mờ đêm lạnh, gió thổi hiu hiu, Thời Thiên đợi mãi mới thấy Từ
Ninh trở về nhà, đoạn rồi có hai người trong ban, cầm đen lồng ra khoá kỹ cửa
mà ai về nhà nấy. Thời Thiên ngồi trên cây nghe thấy tiếng trống canh vẫn còn
điểm một, trông lên trời, thì mây che kín, ánh sao mờ mịt, mà trong ban thì im
phắc như tờ, không còn có một tiếng chó cắn gà kêu chi chi cả. Khi đó Thời
Thiên ở trên cây bò xuống, đi đến lối sau nhà Từ Ninh, rồi trèo tường vào gần bếp.
Chàng trông vào trong bếp thấy còn ánh đèn sáng, có hai đứa nữ tỳ vẫn còn xếp dọn
chưa xong. Chàng lại quay ra trèo lên cột cái, nấp ở đằng sau chỗ bức màn, dòm
vào trong lầu, thấy Từ Ninh cùng vợ ngồi ở cạnh lò lửa, tay ẵm đứa trẻ lên sáu
tuổi, lại nom vào phòng ngủ, quả thấy một hòm da treo ở bên trên, cửa phòng
treo một cây cung, một túi tên và một con dao lưng sáng nhoáng, trên mắc áo có
ba thứ áo mầu, rất là lịch sự.
Bấy giờ
Từ Ninh gọi lên rằng:
- Mai
Hương đâu đem áo gấp lại cho ta.
Đoạn rồi
thấy một đứa nữ tỳ ở dưới bếp đi lên, gập một cái áo màu tía cổ tròn, một cái
áo ngắn màu quan lục, một cái áo xiêm hoa rực rỡ, một cái khăn gấm, và mấy cái
khăn tay bằng lụa, bọc vào một gói, lại gấp một cái thắt lưng đuôi giải bọc vào
khăn vàng nhỏ rồi bỏ vào hòm mà để lại một chỗ.
Được một
lát vào khoảng canh hai, Từ Ninh xếp dọn giường nghỉ, người vợ hỏi Từ Ninh rằng:
- Ngày
mai có đi việc quan nữa không?
Từ
Ninh đáp:
- Sáng
mai vua ra cung Long Phù, phải dậy sớm từ đầu canh năm để chầu chực mới được.
Người
vợ nghe nói dặn bảo thị nữ rằng:
- Sáng
mai dậy sớm đun nước và dọn cơm sớm.
Thời
Thiên thấy vậy, trong bụng nghĩ thầm: "Cái hòm da kia, chắc là áo giáp để
đó. Nhưng nếu nửa đêm ta hạ thủ mà lỡ ra họ biết, thì sáng mai khó lòng mà đi
thoát. Vậy bất nhược ta đợi đến canh năm sẽ hạ thủ cũng được..."
Chàng
nghĩ đoạn lại đợi một lúc, thấy hai vợ chồng Từ Ninh cùng hai đứa thị nữ đã ngủ
yên, mà trên bàn ở trong phòng vẫn để ngọn đèn ở đó. Thời Thiên bèn lần cột cái
đi xuống, lấy ống sậy dắt ở mình, đem gần đến cửa sổ, ghé vào mà thổi tắt ngọn
đèn đi.
Vào
khoảng canh tư, Từ Ninh trở dậy, gọi thị nữ đun nước rửa mặt, thị nữ nghe gọi
mơ màng trở dậy, thấy trong phòng không có ánh sáng, bèn kêu lên rằng:
- Quái
lạ! Hôm nay lại không thắp đèn hay sao?
Từ
Ninh bảo thị nữ:
- Bay
không dậy thắp đèn, còn để đến bao giờ nữa?
Mai
Hương vâng lời mở cửa gác đi xuống, Thời Thiên nghe tiếng két cửa, liền lẻn vào
lối sau để trốn nấp. Mai Hương đi ra cửa sau, đi thẳng xuống bếp. Thời Thiên lỏn
xuống bếp nấp ở sau cái bàn con trong bếp. Mai Hương châm lửa đem lên, rồi lại
đóng cửa trên, quay xuống bếp đun nước. Bấy giờ tên thị nữ cũng trở dậy, gắp
than vào lò mang lên trên lầu để sưởi. Được một lát, thị nữ đem nước nóng lên.
Từ Ninh rửa mặt súc miệng, rồi gọi hâm rượu để uống. Thị nữ lại đem bánh lên. Từ
Ninh ăn uống xong rồi, lại gọi mang ra cho người nhà ăn. Khi ăn uống xong, Thời
Thiên thấy Từ Ninh gọi mấy tên người nhà đeo khăn gói, vác Kim Sang, rồi hai
tên thị nữ cầm đèn đưa Từ Ninh ra đi. Bấy giờ Thời Thiên ở trong gầm bàn đi ra,
lần lên trên lầu, đến cạnh vách trèo lên sàn nhà nằm nấp ở đó.
Được một
lát, hai đứa thị nữ quay vào cài cửa cẩn thận, rồi chui đầu ngủ ngay lập tức.
Thời Thiên nằm ở xà nhà, đợi khi người nhà ngủ im thin thít, liền giơ ống sậy
ra thổi tắt ngọn đèn, rồi sẽ cởi cái hòm da treo ở trên xà nhà ra. Khi cởi xong
bất đồ vợ Từ Ninh nghe tiếng hơi thấy động, liền kêu lên rằng:
- Trên
xà nhà có cái gì động thế?
Thời
Thiên nghe tiếng, liền giả tiếng chuột kêu trên xà nhà. Mai Hương nghe thấy vậy,
bảo vợ Từ Ninh rằng:
- Chắc
là chuột nó đùa nhau trên ấy hẳn.
Thời
Thiên lại vờ tiếng chuột đuổi nhau, rồi sẽ nhảy xuống lầu lần ra cửa lầu mà vác
hòm da mở cửa ra đi. Khi ra tới cửa ban, bấy giờ đã có người đi lại, cửa đã mở
tung, chàng đã liền đánh tráo vào người trong ban mà đi lẻn ra ngoài thành.
Vào hồi
giữa canh năm, Thời Thiên về đến hàng trọ, gọi mở cửa hàng. Vào phòng xếp hành
lí thành một gánh tính tiền hàng, rồi trở ra đi về phía Đông. Chàng đi ngược bốn
mươi dặm đường, tới một nơi hàng cơm vào đó để nghỉ ăn cơm. Đương khi ăn cơm bỗng
thấy Đới Tung đi đến, chàng sẽ đem câu chuyện nói cho Đới Tung biết. Đới Tung
thấy đã lấy được áo giáp của Từ Ninh, thì trong bụng lấy làm vui mừng, hai người
thì thầm mấy câu, rồi Đới Tung bảo với Thời Thiên rằng:
- Áo
giáp này để tôi mang về trại trước, rồi báo với Thang Long sẽ thong thả đi sau.
Thời
Thiên mở hòm da, lấy áo ra gói vào một gói đưa cho Đới Tung. Đới Tung khoác
khăn gói lên vai ra khỏi cửa điếm; làm phép thần hành trở về sơn trại trước. Bấy
giờ Thời Thiên cơm nước xong, tính trả tiền hàng, rồi xếp hai cái hòm không
nghêng ngang cho mọi người biết cùng, mà quảy gánh ra đi. Đi được hai mươi dặm
đường, thì gặp Thang Long đi đến đó, hai người lại đưa nhau vào hàng để nói
chuyện. Thang Long khẽ bảo Thời Thiên rằng:
- Nay
bác phải nghe tôi kế này mới được, bác đi đường, hễ thấy hàng cơm chỗ nào có
vòng vôi trắng khuyên, thì cứ vào đó mua rượu chè ăn uống, mà nghỉ ngơi ở đó.
Song trước hết phải để rõ cái hòm da cho mọi người trông thấy, rồi khi đi được
một quãng đường, thì phải đứng đó mà đợi tôi.
Thời
Thiên nghe nói khen phải, bèn đứng dậy đi trước, còn Thang Long lưu lại ở hàng
một lúc, rồi mới đi vào Đông Kinh. Nói về hai tên thị nữ ở nhà Từ Ninh, buổi
sáng hôm ấy trở dậy, bỗng thấy cửa gác, cùng các cửa trong ngoài đều bỏ ngõ hết
cả, hai người lấy làm kinh ngạc, đi nom hết cả các nơi, thấy bao nhiêu đồ vật
còn nguyên, không hề có chút gì sai chuyển, Hai tên thị nữ nói với vợ Từ Ninh rằng:
- Thưa
bà không biết làm sao cửa ngõ nhà ta mở tung cả ra, mà đồ vật thì không mất chi
hết cả!
Vợ Từ
Ninh nói:
- Vào
khoảng đầu trống canh năm, có tiếng động trên xà nhà, ngươi bảo là đàn chuột
đánh nhau. Vậy thử nom xem cái hòm da đựng áo giáp có còn treo đó không?
Hai đứa
thị tỳ vâng lời, chạy vào xem, bỗng kêu lên rằng:
- Chết
rồi! Cái hòm da, không thấy đâu nữa rồi.
Vợ Từ
Ninh nghe nói lấy làm kinh hoảng, bảo với thị nữ rằng:
- Nếu
vậy bây phải vào cung Long Phú, báo cho ông về ngay mới được.
Thị nữ
vội vàng đi nhờ người vào báo cho Từ Ninh, song bấy giờ Ban Kim Sang đã theo hầu
Thiên Tử ra ngoài nội uyển; phía ngoài đều có cấm binh coi giữ không ai làm thế
nào mà vào báo được. Vợ Từ Ninh cùng hai đứa nữ tỳ trong lòng nóng như lửa đốt,
lo són với nhau, không còn tưởng nhớ đến cơm nước chi nữa. Chiều hôm đó Từ Ninh
đi hầu xe ngựa về, vào cung thay đổi áo xiêm; dẫn mấy người theo hầu, cùng mang
Kim Sang mà lững thững ra về. Khi về tới cửa ban, thấy xóm làng xôn xao nói rằng:
-
Nương Tử ở nhà mất trộm, đợi mãi không thấy Giáo Sư về, đương lo nháo lên ở nhà
đó.
Từ
Ninh nghe nói cả kinh, vội vàng chạy về nhà để xem. Khi về tới nhà, hai tên thị
nữ thuật chuyện cho Từ Ninh biết. Từ Ninh gắt mù tang tít cả lên, rồi nói với vợ
rằng:
- Cái
áo ấy là của báu từ bốn đời ngày xưa lưu lại đến nay. Trước Hoa Nhi Vương Thái
Uùy đã trả ta vạn quan, ta không chịu bán cốt để những khi ra trận mà dùng, cho
nên mới cẩn thận mà buộc treo trên đó. Có ai hỏi đến phải dối là mất mất rồi...
Nay lại quả nhiên bị mất như thế, tất là thiên hạ biết chuyện, họ chê cười
không còn ra trò gì nữa!
Chàng
thẫn thờ hồi lâu, rồi suốt đêm đó nằm nghĩ, không biết làm cách gì mà tra xét
được. Sau người vợ bảo với chồng rằng:
- Đêm
hôm qua lúc tắt đèn, chắc là kẻ trộm đã lẻn vào nhà, nhưng không ai ngờ nó lại
ăn trộm của oái oăm như thế? Cái này chắc có người bạn thân đến hỏi mua không
được, nên mới sai kẻ trộm đến lấy đi hẳn? Ta hãy để đó; sai người đi dò hỏi xem
sao, chớ nên hô hoán lên nữa người ta biết mất...
Từ
Ninh nghe nói, cũng phải nén lòng, để đợi xem dò xét ra sao? Sáng hôm sau, chàng
đương ngồi buốn nghĩ ngợi một mình, chợt có người gõ cửa, rồi có tên người nhà
vào báo rằng:
- Có
con quan Thang Tri Trại ở bên phủ Duyên An là Thang Long vào hầu.
Từ
Ninh nghe nói, bảo người nhà mời Thang Long vào, Thang Long tới nơi, cúi đầu lạy
chào, rồi hỏi thăm Từ Ninh rằng:
- Lâu
nay Ca Ca vẫn được bình yên đó chăng?
- Từ
Ninh hớn hở đáp lễ mà rằng:
- Dạo
trước ông cậu quy tiên, tôi vì bận việc quan, vả đường xa xôi, không sao đến viếng
được sau cũng không biết tung tích hiền đệ ra sao, trong lòng thực lấy làm ăn
năn quá đỗi. Chẳng hay hiền đệ ở đâu? Từ đâu mà đến đây thế?
Thang
Long nói:
- Từ
khi phụ thân bị mất, trong nhà gặp lúc gian truân phải lưu lạc gian hồ, rất là
vất vả. Nay tôi nhân ở Đông Sơn tới đây để hỏi thăm Ca Ca, và anh em đàm đạo một
hôm, cho đỡ lòng khát vọng bấy lâu...
Từ
Ninh mời Thang Long ngồi, gọi người nhà mang rượu lên để thiết đãi. Thang Long
mở khăn gói ra lấy hai đĩnh bạc, nặng hai mươi lạng, đưa cho Từ Ninh mà nói rằng:
- Khi
phụ thân tôi mất, có để lại hai mươi lạng vàng này, có dặn đưa cho Ca Ca để làm
kỷ niệm về sau, song từ ấy đến nay không ai qua lại, cho nên vẫn không gửi sang
đây được. Nay tiểu đệ qua đây, đưa nộp Ca Ca một thể.
Từ
Ninh nói:
- Cậu
có lòng quá yêu tôi như thế, tôi biết lấy gì báo đáp vong hồn cậu được
- Ca
Ca bất tất nghĩ vậy. Khi phụ thân tôi còn sống, vẫn thường nhớ đến Ca Ca võ nghệ
cao cường, song vì non nước xa khơi, không sao được gặp, gọi là để chúc này làm
kỷ niệm với Ca Ca đó thôi.
Từ
Ninh cảm ơn Thang Long, nhận lấy hai đỉnh bạc, rồi hai người cùng uống rượu với
nhau. Trong khi uống rượu, Từ Ninh vẫn ra dáng bang khuân nghĩ ngợi, kém vẽ
tươi cười. Thang long thấy vậy liền hỏi:
- Tôi
trong Ca Ca có dáng không vui, hay là trong bụng có điều gì lo nghĩ chăng?
Từ
Ninh thở dài mà than rằng:
- Hôm qua
nhà tôi mất trộm đấy...
- Chẳng
hay mất bao nhiêu đồ đạc?
- Chỉ
mất có cái áo giáp của ông cha tôi để lại khi xưa, là một cái áo làm bằng lông
nhạn rất quý, không ai có bao giờ. Bởi vậy tôi lấy làm bâng khuân lo nghĩ,
không biết kế chi mà tìm thấy được nữa...?
-
Vâng! Cái áo ấy tiểu đệ cũng có được biết, ngày trước còn thân phụ vẫn thường
khen ngợi đến luôn luôn... .Vậy Ca Ca để đâu mà mất được?
- Tôi
bỏ trong cái hòm da, treo trên xà nhà giữa phòng nằm, mà không biết làm sao nó
lại lấy được?
- Cái
hòm da hình dạng thế nào?
- Cái
hòm ấy bằng da dê đỏ, phía trong có bọc lông cẩn thận.

