Thủy Hử - Chương 57 - Phần 1

Hồi 57

Họp Tam Sơn, đánh phủ Thanh Châu

Kết đồng tâm, về nơi Thủy Bạc

Khi đó
Dương Chí nói với mọi người rằng:

- Xưa
nay tôi vẫn nghe tiếng Tống Công Minh ở nơi Sơn Bạc, là một người anh hùng đại
lượng, đã thường nổi tiếng trong đám giang hồ, vả chăng Hô Duyên Chước lại là cừu
nhân của Lương Sơn Bạc, vậy anh ta muốn đánh phủ Thanh Châu, thì trước hết phải
mời Tống Công Minh cùng đến họp quân với anh em ta đây, và hợp cả hảo hán ở Đào
Hoa Sơn, để cất binh ra đánh, thì mới có cơ tất thắng mà cứu người ra được. Việc
đó chẳng hay các ngài nghĩ sao?

Lỗ Trí
Thâm nói:

- Phải,
tôi cũng thường nghe Tống Tam Lang là người tốt mà chưa được gặp bao giờ? Ngày
trước ông ta ở núi Thanh Long với Hoa Tri Trại, tôi đã toan đến đó cho gặp một
lần. Dè đâu khi cất chân ra đi, thì ông ta đã cất chân đi rồi, thế mà không được
gặp, thực là vô duyên quá; phải, nay nếu Khổng Lượng muốn cứu anh em ra, tất phải
thân hành lên mời ông ta để mặc chúng tôi ở đây, chống cự với đám Thanh Châu
cũng được.

Khổng
Lượng nghe nói lấy làm phải, liền giao đám tiểu lâu la cho Lỗ Trí Thâm, rồi dẫn
một người bạn, dáng ăn mặc giả làm khách buôn, mà lập tức lên Lương Sơn Bạc.
Khi Khổng Lượng đi rồi, Lỗ Trí Thâm cùng Dương Chí, Võ Tòng trở về sơn trại, gọi
Tào Chính, Thi Ân, dẫn mấy trăm tiểu lâu la đi đánh Thanh Châu, và báo cho Lý
Trung, Chu Thông cùng đem quân đến Thanh Châu để đánh.

Bên
kia Khổng Lượng đi gần tới Lương Sơn Bạc, lần vào hàng cơm của Thôi Mạnh Phán
Quan, để lần hỏi thăm đường lên núi, Lý Lập thấy hai người lạ mặt đến hỏi, liền
mời ngồi trong hàng rồi hỏi rằng:

- Các
ngài ở đâu đến đây?

Khổng
Lượng đáp:

-
Chúng tôi ở Thanh Châu đến.

- Các
ngài định lên Lương Sơn Bạc tìm ai?

- Tôi
có một người quen ở đó, muốn tìm đến chơi.

-
Trong trại toàn thị các Đại Vương ở đó, ông lên thế nào được mà hỏi thăm?

-
Vâng! Tôi định đến tìm Tống Đại Vương đây...

- Có
phải vậy, thì xin cứ ngồi đây, rồi tôi sẽ bảo...

Nói đoạn
liền sai đem rượu tiếp phong mời Khổng Lượng uống. Khổng Lượng thấy vậy liền hỏi:

-
Chúng tôi không được quen biết bao giờ, sao ngài lại cho uống rượu làm vậy?

Lý Lập
nói:

-
Nguyên ngài không biết, sơn trại tôi mở mấy ngôi hàng đây, là cốt để dò thăm
tin tức bên ngoài và đón những người cố cựu, và những người hảo hán, đến nhập bọn
ở trong sơn trại. Vậy xin ngài ngồi đợi chơi đây, tôi xin báo cho Tống Công
Minh lập tức.

Khổng
Lượng nói:

- Thưa
ngài chúng tôi tên là Khổng Lượng ở núi Bạch Hổ đến đây, xin ngài báo giúp cho.

Lý Lập
nghe nói đáp rằng:

- Trước
đây tôi thường nghe thấy Tống Công Minh nói đến tên ngài, nay được ngài đến đây
thật là hân hạnh.

Nói đoạn
liền đến Thủy Đình, bắn một mũi tên ra hiệu, rồi thấy trong đám lau lách bên
kia có tên tiểu lâu la chở thuyền sang đón. Lý Lập mời Khổng Lượng xuống thuyền
cùng nhau vào bến Kim Sa, rồi đưa lên sơn trại.

Khổng
Lượng đi đến Tam Quan, thấy cửa quan hùng tráng, gươm giáo thành rừng, trong bụng
nghĩ thầm: "Xưa nay chỉ nghe tiếng Lương Sơn Bạc thịnh vượng, nay ta không
ngờ quả nhiên lập nên cơ đồ lớn lao như vậy!". Bấy giờ Tống Giang nghe
báo, liền chạy ra đón Khổng Lượng. Khổng Lượng trông thấy Tống Giang vội vàng
cúi lạy, thăm hỏi ân cần. Tống Giang hỏi Khổng Lượng rằng:

- Chẳng
hay hiền đệ có chuyện chi mà đến đây? Khổng Lượng nghe nói, liền cất tiếng khóc
oà lên.

Tống
Giang thấy vậy vội hỏi:

- Hiền
đệ đến đây có việc chi? Cứ nói chuyện cho ta biết ta xin hết sức giúp cho
ngay...

Khổng
Lượng sụt sùi khóc rằng:

- Từ
khi bái biệt sư phụ, được ít lâu thì phụ thân tôi mất, sau anh chúng tôi là Khổng
Minh, nhân tức nhau với một người phú hộ ở trong làng, liền đem giết chết hết một
nhà hắn ta, rồi bị Quan Tư tróc nã, đành phải chiếm núi Bạch Hổ tụ năm bảy trăm
lâu la để làm nghề lạc thảo với nhau. Sau đó nhân có một người chú là Khổng
Tân, bị quan phủ Thanh Châu bắt giam trong ngục, anh em chúng tôi bèn đem binh
tiến đánh Thanh Châu, định để cứu cho chú ra. Dè đâu vừa khi đến thành, gặp
ngay một tên tặc tướng là Hô Duyên Chước, anh tôi đánh nhau với hắn được có mấy
hiệp, thì bị bắt ngay, hiện giải vào phủ Thanh Châu, không biết có còn sống được
hay không: Còn tôi hôm đó cũng bị Hô Duyên Chước đánh duổi một phen, rồi ngày
hôm sau mới gặp được Võ Tòng dẫn đến chào mấy người anh em bạn: Một người là
Hoa Hoà Thượng Lỗ Trí Thâm,và một người là Thanh Diện Thú Dương Chí, mấy người
đó mới gặp chúng tôi, cũng đã tỏ lòng thân ái, bèn hẹn đem cả lâu la ở núi Nhị
Long, và rủ Lý Trung, Chu Thông ở núi Đào Hoa, cùng sang đánh giúp, rồi bảo
chúng tôi phải sang đây lập tức cầu cứu với sư phụ thì mới có thể thoát nạn cho
chú và anh tôi được.

Tống
Giang nghe nói cười mà đáp rằng:

- Việc
đó khó chi? Hiền đệ cứ vững tâm vào chơi sơn trại đã.

Nói đoạn
dẫn Khổng Lượng vào chào Tiều Cái. Ngô Dụng, Tôn Công Thắng, cùng các vị Đầu
Lĩnh rồi đem chuyện Hô Duyên Chước, cùng tình thế Khổng Lượng thuật cho mọi người
nghe. Tiều Cái bảo với Tống Giang rằng:

- Hiền
đệ với Khổng Huynh là chỗ chi thân khi trước, vả chăng cacù vị hào kiệt kia đã
có lòng vị nghĩa giang hồ như vậy thì lẽ nào ta không đi cứu cho đành? Song lâu
nay hiền đệ khó nhọc đã nhiều, vậy nay hiền đệ hãy coi giữ chủ quyền sơn trại,
để ngu huynh đi một phen mới được.

Tống
Giang lại nói:

- Ca
Ca là ông chủ sơn trại, không thể một ngày rời bỏ ngay được.Vả chăng việc này
là của tôi, người ta xa muôn dặm tới đây nếu tôi không đi, thì sao cho người ta
an tâm, Vậy xin Ca Ca để mặc cho tiểu đệ cùng mấy anh em đi cho được việc...

Vừa
nói dứt lời, thì thấy các Đầu Lĩnh đồng thanh lên nói rằng:

-
Chúng tôi xin theo Tống Ca Ca để ra sức phen này.

Tống
Giang nghe nói cả mừng, liền đặt tiệc để thiết đãi Khổng Lượng. Khi chè chén
xong, Tống Giang gọi Thiết Diện Tổng Mục Bùi Tuyên, cắt đặt nhân mã đi đánh,
chia làm năm đội:Tiền Quân có Hoa Vinh, Tần Minh, Yến Thuận, Vương Nụy Hổ mở đường
làm tiên phong; đội thứ nhì, Mục Hoằng, Dương Hùng, Giải Trân, Giải Bảo làm đầu.
Trung quân thì có chủ soái Tống Giang, Ngô Dụng, Lã Phương, Quách Thịnh; Đội thứ
tư, thì có Chu Đồng, Sài Tiến, Lý Tuấn, Trương Hoàng; còn hậu quân, thì Tôn Lập,  Dương Lâm, Âu Bằng và Lăng Chấn
dẫn quân đi sau.

Năm
quân chỉnh điểm xong rồi, tất cả cộng hai mươi Đầu Lĩnh, ba nghìn quân mã, cùng
nhau từ giã Tiều Cái, cùng các Đầu Lĩnh coi trại, rồi đi theo Khổng Lượng, kéo
quân thẳng tới Thanh Châu. Khi qua các phủ huyện, không tơ hào phạm của dân, ai
ai cũng một lòng kính phục. Cách mấy hôm đến đất Thanh Châu, Khổng Lượng vào trại
quân, báo cho Lỗ Trí Thâm biết, Lỗ Trí Thâm nghe báo, liền cùng các vị hảo hán
sửa soạn để nghinh đón Tống Giang.

Tống
Giang tới nơi, Võ Tòng dẫn Lỗ Trí Thâm, Dương Chí, Lý Trung, Chu Thông cùng Tào
Chính, Thi Ân ra đón chào. Tống Giang vào đến sơn trại, nhường chỗ mời Lỗ Trí Thâm
ngồi.

Lỗ Trí
Thâm nói:

- Tôi
được nghe đại danh Ca Ca đã lâu, mà chưa được tiếp, nay lại được gặp ở đây, thực
là may quá.

Tống
Giang khiêm tốn mà rằng:

-
Chúng tôi đã thấm vào đâu! Xưa nay vẫn thấy trong đám giang hồ ngợi khen thánh
đức của ngài, ngày nay được trông thấy được mặt từ bi, thực lấy làm hân hạnh vô
cùng.

Dương
Chí đứng lên vái chào Tống Giang mà nói rằng:

- Ngày
trước chúng tôi đi Lương Sơn, các vị hảo hán đã có lòng tốt lưu lại ở đó, song
vì chúng tôi tôi khờ dại không chịu ở lại...

Nay được
có nghĩa sĩ ở đó, làm vẻ vang cho sơn trại, chúng tôi nghe nói, trong lòng lấy
làm vui vẻ bội phần. Tống Giang cười đáp rằng:

- Uy
danh của Chế Sứ, thiên hạ ai không biết, tiếc cho Tống Giang được gặp quá muộn
mà thôi!

Đoạn rồi
Lỗ Trí Thâm sai người làm rượu khoãn đãi Tống Giang, cùng các vị Đầu Lĩnh, rất
là vui thỏa. Hôm sau đó, Tống Giang hỏi đến tình thế Thanh Châu. Dương Chí đáp
rằng:

- Từ
khi Khổng Lượng đi rồi, anh em chúng tôi đã ba dạo đánh nhau chưa quyết được
thua... Hiện nay cả thành Thanh Châu, chỉ trông cậy vào một mình Hô Duyên Chước,
nếu bắt được người ấy, thì Thanh Châu phá dễ như chơi, không có điều gì là trở
ngại.

Ngô Dụng
cười rằng:

- Người
ấy chỉ có thể lấy mẹo bắt, chứ không lấy sức địch.

Tống
Giang hỏi:

- Quân
sư có kế gì khả dĩ bắt được?

Ngô Dụng
đáp rằng:

- Chỉ
thế này... thế này... là có thể bắt được ngay.

Tống
Giang nghe nói cả mừng khen là diệu kế rồi cung nhau phân phát nhân mã để hôm
sau ra trận. Sáng hôm sau các vị hảo hán kéo quân vây bốn mặt thành Thanh Châu,
rồi đánh trống khua cờ, hò reo khơi đánh. Quan Phủ Mộ Dung trong thành thấy vậy,
liền mời Hô Duyên Chước ra bàn rằng:

- Ngày
nay lại thêm giặc đằng Lương Sơn kéo đến đánh thành, như vậy ta có cách gì mà đối
phó lại được?


Duyên Chước nói:

- Xin
Ân Tướng cứ vững tâm phen này quân giặc đến đây, đã là thất sách, vì xưa nay chỉ
quen vẫy vùng trong bến nước, nay bỗng lại rời xa sào huyệt mà ra tới đây, thì
có tên nào là ta tróc tên ấy, không còn ngại điều chi nữa? Xin ân tướng lên
thành, xem tôi bắt giặc phen này mới được.

Nói đoạn
liền tề chỉnh mũ giáp, nhảy lên mình ngựa, mở cửa thành, hạ đích kiều, dẫn một
nghìn mã kéo ra. Bấy giờ bên trận Tống Giang có một tướng cưỡi ngựa, tay cầm
lang Nha Côn, quát mắng Tri Phủ rằng:

- Quân
cướp này, giống mọt dân kia, bay nỡ lòng giết cả vợ con ta, nay ta quyết báo
thù, không thể nào tha cho ngươi được...

Mộ
Dung Tri Phủ trông ra nhận biết là Tần Minh, liền mắng lại rằng:

- Bây
là một ông quan của triều đình, nhà nước đã phụ bạc điều chi, mà bay dám nỡ
lòng đành phản? Nếu bắt được ngươi, thì xé thây ra làm một vạn mảnh mới cam.
Thôi tướng quân đâu? Hãy bắt thằng giặc ấy trước đã.


Duyên Chước nghe nói, lập tức múa song chiên xông ngựa ra đánh Tần Minh, Tần
Minh giơ Lang Nha Côn ra đánh với Hô Duyên Chước. Đôi bên cùng gặp tay đối thủ,
đánh nhau hơn bốn năm mươi hiệp, không quyết được thua. Mộ Dung Tri Phủ thấy
đánh nhau lâu, sợ khi Hô Duyên Chước bị thua, liền khua chiên thu quân vào
thành, Tần Minh cũng lui về bản trận không theo đuổi. Tống Giang liền hạ lệnh,
lui xa ra ngoài mười lăm dặm hạ trại. Bấy giờ Hô Duyên Chước vào trong thành,
xuống ngựa nói với Tri Phủ Mộ Dung rằng:

- Hồi
đó tôi đương định bắt Tần Minh, sao Ân tướng lại vội thu quân như vậy?

Tri Phủ
nói:

- Tôi
thấy Tướng quân đánh nhau, sợ khi đuối sức nên phải thu quân để nghỉ, tên Tần
Minh trước làm Thống Chế ở đây, sau mới cùng Hoa Vinh làm phản, mà theo bọn
Lương Sơn... Hắn ta võ nghệ cũng khá, chớ nên coi thường mới được.

- Ân
Tướng không ngại, tôi xin bắt được loại phản tặc hầu ngài. Vừa rồi mới đấu nhau
một lúc, mà tay công anh ta đã rối loạn rồi, ngày mai thế nào tôi cũng chém được
hắn.

- Nếu
Tướng quân có thủ đoạn anh hùng như vậy, ngày mai xin đánh tháo vòng vây, dọn
cho ba người ra, một người cho vào Đông Kinh cầu cứu, và hai người đến các Châu
Phủ gần đây, để nhờ binh ứng viện một thể.


Duyên Chước vâng lời mà rằng:

- Tướng
công nghĩ như vậy thực là chu đáo lắm...

Tri Phủ
nghe nói, liền viết mấy văn thư cầu cứu, giao cho ba tên lính cẩn thận để sáng
hôm sau mang đi. Hôm đó Hô Duyên Chước trở về phòng nghỉ, mãi đến đầu trống
canh năm tỉnh dậy. Chợt thấy quân sĩ vào báo rằng:

- Trên
núi đất về góc thành bên Bắc có ba người cưỡi ba con ngựa, đến nom dòm vào
thành, một người mặc áo bào đỏ cưỡi ngựa trắng đi giữa, và hai người đi kèm hai
bên, hình như là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh, cùng một người ăn mặc lối thầy tu thì
phải...


Duyên Chước nói:

- Nếu
vậy thì anh mặc áo bào đỏ đích xác là Tống Giang, còn anh an mặc thầy tu, chắc
là Ngô Dụng hẳn? Chúng bay cứ im lặng, chớ nên làm động... mau điểm một trăm
nhân mã, để ta bắt ba thằng ấy mới được...

Nói đoạn
vội vàng đội mũ mặc giáp, cầm chiên lên ngựa, dẫn hơn ba trăm quân kỵ, lẻn ra mở
cửa Bắc môn, bỏ đích kiều xuống, dẫn quân ra ngọn núi đất. Khi ra tới nơi, thấy
ba người vẫn điềm nhiên kìm cương ngựa đứng nom vào thành. Hô Duyên Chước liền
xốc ngựa lên đến núi, bấy giờ ba người kia mới quay ngựa lững thững chạy đi. Hô
Duyên Chước thấy vậy bèn ra roi té ngựa để đuổi theo.

Ba người
kia chạy đến một chỗ trước mặt có mấy cây khô, rồi đứng dừng lại cả, Hô Duyên
Chước lại sấn ngựa mà đuổi theo lên. Khi gần đền chỗ cây khô, thấy có tiếng hò
reo ầm ĩ, rồi Hô Duyên Chước bị cả người lẫn ngựa đều tuột xuống hố đất. Đoạn rồi
hai bên có năm sáu mưới tên quân nấp, đem dây móc ra trói Hô Duyên Chước về trước,
và dắt con ngựa về sau. Bọn quân sĩ Hô Duyên Chước thấy vậy, toan xông đến
đánh, bất ngờ bị Hoa Vinh bắn ngã dăm bảy quân kỵ đi đầu, còn thì tháo chạy hết
cả. Bấy giờ Tống Giang trở về trại quân, truyền bọn đao phủ dong Hô Duyên Chước
lên trước trướng. Hô Duyên Chước lên tới nơi, Tống Giang vội quát quân sĩ cởi
trói ra, rồi thân hành xuống ngựa dắt Hô Duyên Chước lên ngồi, và lạy chào rất
là cung kính.


Duyên Chước lấy làm ngạc nhiên hỏi:

- Vì
duyên cớ làm sao?

Tống
Giang đáp rằng:

- Tống
Giang tôi có khi nào phản bội triều đình, ngày nay chẳng qua vì quan tham lại
nhũng ức hiếp quá tình, nên phải tạm lánh vào nơi Thủy Bạc, để chờ khi nào triều
đình tha tội, rồi lại cùng nhau quy phục đó thôi. Nay Tướng quân tới đây, chúng
tôi lấy làm hâm mộ vô cùng, nên mới cả gan trộm phép Tướng quân mà mời đón đến
đây, như thế thật là đại tội, dám xin Tướng quân đại xá đi cho...

- Tôi
là một người bị bắt, có chi mà nghĩa sĩ nói những lời khiêm tốn như vậy?

-
Chúng tôi đây có khi nào khi dễ Tướng Quân, lòng này thực đó Hoàng Thiên soi
xét nay chỉ xin Tướng Quân rộng cho một điều mà thôi..

- Chẳng
hay huynh trưởng muốn Hô Duyên Chước về triều đình xin giấy chiêu an, để đem đến
sơn trại mà tha cho tất cả mọi người đó chăng?

- Chết
nổi! Việc ấy Tướng Quân làm sao nổi? Cao Thái Úy là một kẻ tâm địa hẹp hòi, hay
quên ơn lớn và hay nhớ lỗi nhỏ của người... Nay Tướng Quân đã làm hao tổn biết
bao binh mã lương thực, vậy có khi nào Cao Thái Úy lại không gia tội cho ngài.
Vả chăng Hàn Thao, Bành Dĩ, Lăng Chấn, đều đã nhất tâm đến ở trại tôi, nay nếu
Tướng Quân có lòng hạ cố, mà cho chúng tôi được cùng sum họp, thì Tống Giang
này xin nhường ngôi để kính Tướng Quân, rồi đợi khi triều đình có lệnh chiêu
an, thí ta sẽ cùng nhau giúp nước... chẳng hay Tướng Quân nghĩ sao?


Duyên Chước ngẫm nghĩ hồi lâu, nghe cũng hơi có lý, bèn thở dài một tiếng, rồi
quỳ xuống đất nói rằng:

- Việc
này không phải là Hô Duyên Chước bất trung với nước, son tất lòng rất cảm nghĩa
khí của huynh trưởng, không lẽ nào từ chối cho đành... Vậy từ nay xin theo hầu
dưới trướng, không thay đỗi tấc lòng.

Tống
Giang nghe nói cả mừng, liền mời các vị Đầu Lĩnh ra chào Hô Duyên Chước suốt lượt,
rồi gọi Lý Trung, Chu Thông đem ngựa Tích Tuyết Ô Truy trả lại cho Hô Duyên Chước.
Đoạn rồi cùng nhau bàn kế để cứu Khổng Minh.

Ngô Dụng
nói:

- Bây
giờ chỉ nhờ Hô Tướng Quân lừa mở cổng thành thì mới dễ được thành công, mới có
thể ngăn hết đường về của Hô Tướng Quân sau này được.

Tống
Giang hiểu ý, liền ủy uyển nói với Hô Duyên Chước rằng:

- Dám
thưa Tướng Quân: Việc này không phải Tống Giang tôi có tham muốn thành trì, dấy
binh sinh sự, đó chẳng qua vì chú cháu Khổng Minh bị giam trong ngục, nên tôi
lôi thôi động dạng đến đây. Vậy nay Tướng Quân không rộng lòng vì nghĩa, mà lừa
mở cửa thành thì không khi nào xong được.


Duyên Chước vâng lời mà rằng:

-
Huynh trưởng đã có lòng sai khiến, thì dẫu thế nào, tôi cũng không dám từ nan,
chỉ chiều hôm nay làm ngay lập tức là xong...

Tống
Giang cả mừng, liền sai Tần Minh, Hoa Vinh, Tôn Lập, Yến Thuận, Lã Phương,
Quách Thịnh, Giải Trân, Giải Bảo, Âu Bằng, Vương Anh, tất cả mười vị Đầu Lĩnh
ăn mặc ra lối quân, cưỡi mười con ngựa theo Hô Duyên Chước ra đi. Khi về tới cửa
Thành, Hô Duyên Chước vội vội vàng vàng nói là trốn thoát được về, liền gọi người
ra mở cổng. Người trong thành nghe rõ tiếng Hô Duyên Chước liền quay vào báo cho
Tri Phủ Mộ Dung biết.

Báo cáo nội dung xấu