Thủy Hử - Chương 59 - Phần 1
Hồi 59
Núi Mang Đãng, Công Tôn làm phép;
Chợ Tăng Đầu, Tiều Cái trúng tên.
Tống
Giang lui quân đóng trại, rồi sáng hôm sau Công Tôn Thắng bàn với Tống Giang rằng:
- Nay
ta nên bày trận Bát Quái, theo như thế trận bằng đá, của Gia Cát Khổng Minh đời
trước... Trận ấy có bốn mặt tám phương, chia làm tám tám sáu mươi tư đội, khoảng
giữa có viên Đại Tướng coi, thế trận bày ra bốn đầu tám đuôi, quanh bên tả, vòng
bên hữu, then Trời Đất gió mây, dựa đúng hổ, chim, rồng, rắn, đợi khi bọn kia
xuống núi, thì hai bên mở ra cho họ thẳng xông vào trận, rồi cứ nom hiệu cờ Thất
Tinh mà biến ra thế Trường Sà. Bấy giờ tôi sẽ dùng phép để đánh khiến cho bọn họ
quanh trước quanh sau, hết đường tiến thoái, không khác chi hãm vào trong hố rồi
ta sẽ cho quân cầm dây móc mắc sẵn ở đó mà bắt lấy ba tướng, như thế thì có cơ
tất thắng không sai.
Tống
Giang nghe nói cả mừng, liền truyền cho các Tướng theo lệnh mà làm. Lại sai tám
viên Tướng tài, là Hô Duyên Chước, Chu Đồng, Hoa Vinh, Từ Ninh, Mục Hoằng, Tôn
Lập, Sử Tiến, Hoàng Tín, coi giữ mặt trận; Sài Tến, Lã Phương, Quách Thịnh, tạm
giữ Trung quân; Tống Giang, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng dẫn Trần Đạt để vẫy cờ ra
hiệu, còn Chu Vũ dẫn năm tên quân sĩ đến chỗ gò cao gần núi, để nom thấy trận
bên kia mà báo trước.
Ngày
hôm đó, vào khoảng giờ Tỵ, các quân mã kéo đến gần núi bày nên thế trận, rồi
rung trống khua cờ để khởi đánh. Được một lát thấy trên núi Mang Đãng có tiếng
thanh la dậy đất, rồi thấy ba đầu binh dẫn hơn ba nghìn nhân mã kéo nhau xuống
núi.
Khi xuống
tới nơi, đều dàn thành thế trận, Hạng Sung, Lý Cổn đứng bên tả hữu, còn Hỗn Thế
Ma Vương Phàn Thụy cỡi con ngựa đen đứng giữa trước cửa trận. Phàn Thụy tuy biết
dùng phép yêu quái song không thuộc trận thế ra sao, khi trông thấy trận của Tống
Giang thì trong bụng mừng thầm rằng: "Chúng bày trận như thế, là mắc kế ta
rồi..." Nghĩ đoạn liền truyền lệnh cho Hạng Sung, Lý Cổn nếu thấy ngọn gió
nổi lên, thì dẫn năm trăm tay đao thủ mà sát vào trong trận. Hai người được lệnh,
thì sắp sẵn đoản bài, cùng các quân khí, để đợi khi Phàn Thụy làm phép mà cùng
xông vào.
Bấy giờ
Phàn Thụy ngồi trên mình ngựa, tay tả cầm Lưu Tinh Đồng Chùy, tay hữu chống Hỗn
Thế Ma Vương Bảo Kiếm, trong miệng lẫm nhẫm đọc mấy câu thần chú rồi quát lên một
tiếng "Mau". Chợt thấy một trận cuồng phong rung động; đá chuyển cát
bay, trời mờ đất ám, trên bóng Thái Dương bỗng dưng mờ tối, rồi Hạng Sung, Lý Cổn
dẫn năm trăm đao phủ, reo hò ầm ĩ mà sấn vào trong trận Tống Giang. Quân mã Tống
Giang thấy vậy, liền rẽ ra hai bên, cho Hạng Sung, Lý Cổn xông vào. Khi đó tên
đạn bên trận Tống Giang bắn ra như mưa, Hạng Sung, Lý Cổn chỉ dẫn được bốn năm
mươi tên đao phủ đi vào, còn thì phải chạy về bản trận.
Tống
Giang thấy hai người đã vào gần đến giữa trận, liền sai Trần Đạt phất cờ Thất
Tinh ra hiệu, cho quân sĩ biến thành thế trận Trường Sà, Hạng Sung, Lý Cổn ở giữa
trận, xông bên đông đột bên tây, quanh bên tả vòng bên hữu, không sao tìm được
lối mà đi, Chu Vũ đứng trên gò cao cầm cờ ra hiệu, hễ hai người chạy về bên nào
thì quay ngọn cờ mà trỏ về bên ấy. Đương khi đó, Công Tôn Thắng cũng đứng trên
gò cao trông thấy như vậy, liền rút thanh kiếm Tùng Văn Cổ Địch ra tay, rồi miệng
đọc thần chú mà quát lên một tiếng "Mau". Đoạn rồi thế trận cuồng
phong kia, cứ theo chân Hạng Sung, Lý Cổn mà cuốn hoài không dứt. Hạng Sung, Lý
Cổn ở trong vòng trận, chỉ thấy trời mờ đất tối, gió thổi ào ào, bốn mặt mênh
mông toàn thị hắc khí, quân mã không thấy chút gì nữa, mà những tay đao phủ
cũng không thấy đâu hết thảy, hai người thấy vậy, trong lòng sợ hãi kinh hoàng,
hết sức tìm đường tháo chạy mà không sao tìm được.
Đương
khi xung đột kinh hoàng, bỗng thấy nổ một tiếng sấm rất to, rồi hai người đều bắn
vào trong hố, không sao dậy được. Đoạn rồi có người đưa thừng móc ra trói Hạng
Sung, Lý Cổn lại để đem nộp Tống Giang. Tống Giang đứng trên gò cao, cầm roi ra
lệnh cho tam quân kéo tràn sang để đánh. Phàn Thụy thấy vậy, bèn kéo quân thua
chạy về núi, ba phần quân mã, thiệt mất đến quá nửa phần. Tống Giang thu quân
cùng các Đầu Lĩnh trở về trướng. Bấy giờ quân lính giải Hạng Sung, Lý Cổn về đến
dưới trướng. Tống Giang trông thấy vội cởi trói cho hai người, rồi nâng chén rượu
mà nói rằng:
- Hai
vị tráng sĩ tha lỗi cho tôi, trong khi chiến trận tất phải như thế mới được... Tôi
là Tống Giang được nghe tiếng ba các ngài đã lâu, cũng toan mời về sơn trại để
cùng nhau tụ nghĩa, song chưa có dịp nào mà nói ra cho tiện. Nay nhân được gặp
nhau đây, nếu các ngài có lòng hạ cố, mà cùng nhau về chốn Lương Sơn, thì thực
là vô cùng hân hạnh cho chúng tôi.
Hai
người kia nghe nói liền lạy rạp xuống đất mà rằng:
-
Chúng tôi nghe tiếng Cập Thời Vũ đã lâu, ngờ đâu ngài quả có lòng đại nghĩa như
vậy. Anh em chúng tôi thực cưỡng với trời, nay bị bắt đến đây là dẫu chết cũng
chưa đáng tội. Nay ngài lại rộng lòng tha thứ đi cho chúng tôi sẽ xin hết sức hết
lòng để mà báo đáp. Bây giờ một mình Phàn Thụy không có chúng tôi cũng không
làm gì được, song nếu các ngài rộng phép cho chúng tôi cho một người trở về,
thì tôi xin rủ Phàn Thụy đến đây lập tức, để đầu hàng dưới trướng chẳng hay các
ngài nghĩ sao?
Tống
Giang nói rằng:
- Các
ngài bất tất phải lưu lại nơi đây, xin cứ về cả cho chúng tôi xin sẵn lòng đợi
đây để đón tiếp.
Hai
người đều lạy tạ mà rằng:
- Ngài
thực là bậc Đại Trượng Phu hiếm có, nếu Phàn Thụy không đầu hàng thì chúng tôi
xin bắt về dâng dưới trướng.
Tống
Giang nghe nói cả mừng, mời vào Trung quân thiết đãi cơm rượu; rồi sai lấy quần
áo mới cho hai người mặc, chọn hai cỗ ngựa tốt cho hai người cưỡi, và sai tiểu
lâu la lấy gươm bài ra, trả lại cho hai người về núi, hai người ra đi đều lấy
làm khâm phục Tống Giang mà ngợi khen không dứt miệng. Khi về tới núi Mang
Đãng, Phàn Thụy trông thấy lấy làm cả kinh liền hỏi đầu đuôi ra sao? Hạng Sung,
Lý Cổn bảo với Phàn Thụy rằng:
- Anh
em chúng ta là trái với trời, thực chưa hết tội...
Phàn
Thụy ngạc nhiên hỏi rằng:
- Sao
anh em lại nói như vậy?
Hai
người liền đem nghĩa khí của Tống Giang mà nói cho Phàn Thụy nghe, Phàn Thụy
nói rằng:
- Tống
Công Minh đã có lòng đại nghĩa như vậy, chúng ta không nên trái cưỡng với Trời,
Sáng mai ta nên lập tức đầu hàng mới phải.
Hai
người nói:
-
Chúng tôi trở về đây, cũng vì việc đó mà thôi. Nay đã đồng tâm như vậy, thì xin
thu xếp mau đi.
Nói đoạn
cùng nhau thu thập hết cả sơn trại, rồi sáng hôm sau cùng nhau kéo đến bái yết
Tống Giang. Khi tới nơi ba người lạy rạp xuống đất. Tống Giang liền đỡ dậy, mời
vào cùng nói chuyện. Ba người thấy Tống Giang ra lòng thân mật, không chút gì
ra vẻ hiềm nghi, thì cùng nhau vui ve bội phần, và đem hết chuyện bình sinh mà
thuật lại cho mọi người cùng biết, và mới các vị Đầu Lĩnh lên chơi núi Mang
Đãng để giết ngựa mổ trâu thiết đãi, cùng là khao thưởng tam quân. Khi yến ẩm
xong Phàn Thụy bái Công Tôn Thắng làm thầy, Tống Giang liền lập Công Tôn Thắng
làm giáo chủ, để truyền Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Pháp cho Phàn Thụy. Phàn Thụy lấy
làm cảm tạ vui mừng vô hạn. Cách mấy hôm sau bọn Phàn Thụy thu nhặt lừa ngựa tiền
nong, đốt bỏ sơn trại, rồi theo Tống Giang về cả Lương Sơn. Khi về gần tới
Lương Sơn đang sắp sẳn quân mã qua đò về núi, thì bổng thấy một hảo hán đến trước
mặt Tống Giang cúi rạp xuống đất lạy rằng. Tống Giang thấy vậy liền xuống ngựa
đỡ dậy, mà hỏi rằng:
- Túc
hạ là ai? Ở đâu tới đây? Chúng tôi không được biết...
Người
kia nói rằng:
-
Chúng tôi họ Đoàn tên Cảnh Trụ, người ta thấy tóc đỏ râu vàng, nên người ta thường
gọi là Kim Mao Khuyển. Nguyên tôi quán ở Trác Châu, bình sinh kiếm ăn bằng nghề
trộm ngựa ở mạng Bắc, tới mùa xuân năm nay qua núi Sơn Can lấy được con ngựa rất
quý toàn trắng như tuyết, suốt mịn không có một cái lông nào khác sắc; Từ đầu
chí cuối vừa dài được một trượng, từ lưng tới móng cao tám thước hơn, một ngày
có thể đi được nghìn dặm, vẫn có tiếng là Chiến Dạ Ngọc Sư Tử xưa nay. Con ngựa
đó nguyên chúng tôi lấy của con vua Đại Kim, thả ở trên núi Sương Can, định đem
làm lễ mừng để yết kiến ngài đây... Bất đồ đi qua chợ Tăng Đầu phía tây nam
Lăng Châu, bị đám Tăng Gia Ngũ Hổ sấn ra cướp lấy. Bấy giờ chúng tôi có nói dối
rằng:
Con ngựa
này của Tống Công Minh ở Lương Sơn Bạc, để hòng chúng trả lại cho. Ai ngờ chúng
nghe nói, lại giở những lời thô bỉ hỗn hào, không thể nào chịu được, bởi vậy
tôi phải vội vàng trốn về đây, để báo cho mọi người biết.
Tống
Giang thấy người đó, tóc đỏ râu xoắn, không phải là tay thường tục, liền có ý
vui thầm trong bụng mà bảo rằng:
- Nếu
vậy hãy xin mời về sơn trại, rồi ta sẽ thương nghị sau.
Nói đoạn
mời Đoàn Cảnh Trụ xuống thuyền, để cùng về sơn trại. Khi thuyền về gần tới bến
Kim sa, Tiều Cái dẫn các Đầu Lĩnh ra đón vào Tụ Nghĩa Sảnh, rồi Tống Giang bảo
Phàn Thụy, Hạng Sung, Lý Cổn, và Đoàn Cảnh Trụ, đến chào hỏi các vị Đầu Lĩnh
trong sơn trại, mà cùng vào dự tiệc với nhau. Bấy giờ Tống Giang sai Lý Vân,
Đào Tôn Vượng đốc thúc thợ thuyền, làm thêm phòng ốc, cùng các trại, để cho các
Đầu Lĩnh mới đến ở.
Đoạn rồi
Đoàn Cảnh Trụ nhắc đến con ngựa Ngọc Sư Tử, Tống Giang bèn phái Đới Tung ra chợ
Tăng Đầu, để tham thính tin tức. Cách bốn hôm sau, Đới Tung trở về báo với các
vị Đầu Lĩnh rằng:
- Trên
chợ Tăng Đầu có tới ba nghìn nhà ở, trong đó có một nhà gọi là Tăng Gia Chủ, chủ
nhà nguyên là người nước Đại Kim, tên Tăng Trưởng, sinh được năm người con, gọi
là Tăng Gia Ngũ Hổ (năm con hổ nhà họ Tăng). Người con lớn tên là Tăng Đồ, thứ
hai là Tăng Mật, thứ ba là Tăng Sách, thứ tư Tăng Khôi, thứ năm Tăng Thăng, lại
có một ông giáo sư là Sử Văn Cung, và một ông phó giáo sư là Tô Định, cung nhau
tụ năm bảy nghìn lâu la họp ở chợ Tăng Đầu, làm nhà đóng trại, chế sẳn hơn năm
mươi cổ xe tù, thề cùng sống chết với bọn Lương Sơn Bạc, và thế nào cũng bắt hết
bọn Lương Sơn mới nghe. Con ngựa Ngọc Sư Tử đó, thì hiện nay để cho giáo sư Sử
Văn Cung cởi... có một điều nữa rất đáng giận là chúng nó tung ra mấy câu hát,
dạy cho trẻ con hát trong chợ suốt cả ngày, nghe ra thực thống thiết. Chúng hát
rằng:
Lay động thiết hoàn linh,
Quỷ thần đều kinh sợ,
Xe sắt cùng khoá sắt:
Dưới trên có chốt đanh.
Quét sạch Lương Sơn lấp Thủy Bạc;
Dong cổ Tiều Cái về Đông Kinh.
Bắt sống Cập Thời Vũ,
Trói chặt Trí Đa Tinh.
Họ Tăng có năm hổ
Thiên hạ nức uy danh.
Tiều
Cái nghe đến đó, đùng đùng nổi giận mắng rằng:
- Quân
súc sanh vô lễ đến thế ... tôi phải đi phen này, nếu không bắt được chúng, xin
thề không về núi nữa. Phen này chỉ xin cắt hai nghìn nhân mã, và hai mươi Đầu
Lĩnh xuống núi giúp tôi, còn các vị Đầu Lĩnh xin ở nhà coi trại với Tống Công
Minh.
Nói đoạn
liền cắt Lâm Xung, Hô Duyên Chước, Từ Ninh, Mục Hoằng, Trương Thuận, Dương Hùng,
Thạch Tú, Tôn Lập, Hoàng Tín, Yến Thuận, Đặng Phi, Âu Bằng, Dương Lâm, Lưu Đường,
Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ, Nguyễn Tiểu Thất, Bạch Thắng, Đỗ Thiên, Tống
Vạn, công tất cả hai mươi Đầu Lĩnh dẫn ba quâ xuống núi đi đánh. Tống Giang,
Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, cùng các vị Đầu Lĩnh, đều đưa chân đến bến Kim Sa, để
nâng chén rượu tiễn hành.
Đương
khi nâng chén qua hà, bổng có một trận cuồng phong đưa đến, thổi gãy ngay ngọn
cờ quân lệnh của Tiều Cái mới chế ra. Mọi người trông thấy đều kinh ngạc, biến
hẳn ngay sắc mặt đi. Ngô Học Cứu can Tiều Cái rằng:
- Ca
Ca vừa mới ra quân, bỗng ngọn gió thổi gãy cờ, như thế là điều bất lợi, vậy xin
Ca Ca hãy lui quân vào trong trại vài bữa, rồi sẽ ra đi...
Tiều
Cái nói rằng:
- Trời
đất có khi mưa khi gió, lấy gì làm lạ!Bây giờ đương dạo mùa xuân ấm áp, nếu
không thừa thế, khử trừ nó đi, thì còn đợi đến bao giờ nữa? Việc này xin chớ
ngăn trở, thế nào tôi cũng xin đi một phen mới được.
Ngô Dụng
nghe nói đành phải lặng yên cho Tiều Cái ra đi. Khi Tiều Cái đi rồi, Tống Giang
liền quay về sơn trại, sai Đới Tung xuống núi đi theo, để thăm dò tình thế. Hôm
đó Tiều Cái dẫn năm nghìn quân mã, cùng hai mươi vị Đầu Lĩnh đến chợ Tăng Đầu,
liền đóng trại đối với trại giặc bên kia. Ngày hôm sau Tiều Cái cùng các vị Đầu
Lĩnh cưỡi ngựa đi ra chợ Tăng Đầu, để thăm nom địa thế, Đương khi đó, bỗng thấy
trong rừng liền có một toán nhân mã ước chừng bảy tám trăm người kéo ra, có một
anh hảo hán là Tăng Khôi con thứ tư Tăng Gia đi đầu, quát lên rằng:
- Lũ
bay là quân giặc cỏ, làm loạn vùng Lương Sơn, ta đương toan đến để tróc nã ... Nay
trời lại rung rủi cho bay đến đây, thì thực là tiện lắm... Bay không xuống ngựa
chịu trói ngay đi, còn đợi đến bao giờ nữa?
Tiều
Cái nghe nói cả giận, quay đầu lại toan gọi người ra đánh, thì đã thấy một người
xông ngựa ra để đánh nhau với Tăng Khôi. Người này nguyên là một người bắt đầu
kết nghĩa từ khi mới đến Lương Sơn, tức Báo Tử Đầu Lâm Xung đó. Lâm Xung đánh
nhau hơn mười hiệp, Tăng Khôi liệu thế không địch nổi, liền cắp giáo quay ngựa
chạy về rừng, Lâm Xung thấy vậy cũng kềm ngựa lại, mà không đuổi theo. Tiều Cái
liền dẫn quân mã về trại để bàn cách đánh phá.
Lâm
Xung bàn rằng:
- Ngày
mai dẫn binh ra chợ mà khơi đánh, để xem tình hình thực hư thế nào, rồi ta sẽ
liệu.
Tiều
Cái khen phải mà nghe lời. Sáng hôm sau dẫn cả năm nghìn quân mã, ra khu đất rộng
trước cửa chợ Tăng Đầu, bày thành trận thế gỏ mõ khua chiên mà gọi đánh. Bấy giờ
trong chợ Tăng Đầu nghe có tiếng trống hiệu nổi lên, rồi thấy đại đội nhân mã
kéo ra dàn trận, có bảy vị hảo hán đứng đầu: Khoảng giữa là giáo sư Sử Văn
Cung, phía trên là phó giáo sư Tô Định, phía dưới là con trưởng Tăng Gia tên là
Tăng Đồ, bên tả thì Tăng Mật, Tăng Khôi, bên hữu thì Tăng Thăng, Tăng Sách. Bảy
người này đều nai nịt nghiêm chỉnh, coi rất oai vệ. Giáo sư Sử Văn Cung, lưng
đeo cung tên, mình cưỡi ngựa Thiên Lý Ngọc Sư Tử, tay cầm một cây Thiên Phương
Hoạt Kích, rõ ra một tướng anh hùng.
Khi ba
hồi trống trận vừa dứt, thì bên Tăng Gia đẩy ra một xe tù ra trước mặt, rồi
Tăng Đồ chỏ mắng bọn Tiều Cái rằng:
- Quân
giặc cỏ phản bội nhà nước kia, có thấy cỗ xe của ta đó không? Chúng ta đây nếu
không giết chết chúng bây, thì không phải là tay hảo hán, nay ta vớ được đứa
nào là bắt sống đứa ấy để đem nhốt vào xe tù, mà mang nộp Kinh Sư, thế mới rõ
là tay Ngũ Hổ ở Tăng Gia. Nếu bay có biết điều thì xuống ngựa mà chịu trói trước
đi, thì ta sẽ liệu giảm tội đi cho...
Tiều
Cái nghe nói tức giận, múa gươm thúc ngựa thẳng xông ra đánh Tăng Đồ, rôi các
tướng nhất tề cũng xông ra để đánh, đôi bên đánh nhau lộn bậy một hồi, quân mã
Tăng Gia vừa đánh vừa lui vào trong thôn. Lâm Xung, Hô Duyên Chước xung đột
đánh theo, sau thấy đường sá hiểm trở không lối, liền thu binh kéo về trại. Hôm
đó hai bên đánh nhau, đều thua mất nữa nhân mã, mà không định được thua ra sao.
Khi trở về trong trại, Tiều Cái lấy làm lo nghĩ băn khoăn. Các tướng can rằng:
- Ca
Ca phải nên tỉnh tâm, chớ lo nghĩ chi cho mệt nhọc. Trước đây Tống Công Minh ra
trận, vẫn bị thua luôn, sau cũng được toàn thắng trở về... Và ngày nay hai bên
đánh nhau đều có thiệt hại cả, mình cũng không đến nổi thua kém gì, Ca Ca phải
nghĩ... .
Tiều
Cái nghe vậy, trong lòng vẫn lấy làm ngay ngáy không vui. Sau đó luôn ba ngày
đêm quân ra chợ khơi đánh, mà không thấy một ai. Ngày hôm thứ tư bổng có hai
nhà sư, đi thẳng vào sơn trại để xin chào Tiều Cái, Chúng dẫn vào tới nơi, hai
người quỳ trước mặt Tiều Cái mà nói rằng:
-
Chúng tôi là Giám Tự ở chùa Pháp Hoa mé bên hông chợ Tăng Đầu, nhân bị Tăng Gia
Ngũ Hổ, thần thường đến quấy nhiễu trong chùa và sách nhiễu lấy tiền nong của cải
rất là khó chịu. Vả chúng tôi ở đây đã lâu, biết rỏ được tình thế của họ, vậy
xin đến đây để hiến Đầu Lĩnh một kế, mà cướp trại đêm nay, để khử trừ họ đi,
thì thực là may cho dân chúng.
Tiều
Cái nghe nói cả mừng, liền mời hai nhà sư ngồi, và rót rượu để thiết. Khi đó
Lâm Xung can rằng:
- Ca
Ca chớ nên nghe vội, vì trong đó không khéo có kế lừa cũng nên...
Tiều
Cái nói nói rằng:
- Người
ta là kẻ Thái Úy hành, có khi nào lại nỡ nói càng nói bậy... Bọn Lương Sơn ta
xưa nay vốn theo đường nhân nghĩa, đi đến đâu không hề quấy nhiễu lương dân, vậy
thì hai người này có thù hằn gì với ta mà nở nói dối? Vả chăng bọn Tăng Gia vị
tất đã đánh được nổi quân của ta, còn can chi mà phải nghi ngại? Việc nay xin
anh em chớ nên rùi rắn mà lỡ mất chuyện to, đêm nay ta phải đi mới được ...
Lâm
Xung có ý can mà rằng:
- Nếu
Ca Ca quyết định đi, thì tôi xin chia nữa quân mã đến cướp trại, còn Ca Ca tiếp
ứng ở ngoài.
- Nếu
tôi không đi thì ai chịu ra sức, hiền đệ giữ một nữa quân ở bên ngoài tiếp ứng,
để tôi vào cướp trại cho.
- Ca
Ca định mang ai đi cùng?
- Tôi
định lấy hai nghìn nhân mã và mười vị nhân Đầu Lĩnh để vào cướp trại.

