Bí mật của Nicholas Flamel bất tử (Phần 3) - Chương 19

Chương 19

Thậm chí không có de Ayala
dẫn đường, mùi hương bạc hà vẫn có thể lôi léo Perenelle dấn sâu vào dãy
xà-lim. Tươi nguyên và tinh sạch, mùi hương ấy bao trùm lên thứ mùi hôi thối
khó chịu của tòa nhà mục nát và cả mùi đậm đặc luôn hiện hữu của muối. Bây giờ
còn có một thứ mùi khác trong Alcatraz: mùi khó chịu ở sở thú của quá nhiều
loài thú dồn vào nhau chật ních.

De Ayala ngừng lại trước lối vào
của một xà-lim và trôi giạt người sang một bên, để lộ một tấm mạng nhện rối
beng to tướng lấp đầy khoảng trống. Tấm mạng hình tròn sáng lấp lánh những giọt
chất lỏng rung rung. Mùi hương bạc hà mạnh nhất ở đây.

“Nicholas hả?” Perenelle thì thầm,
lúng ta lúng túng. Đó là mùi hương quen thuộc tuyệt vời rất dễ phân biệt từ
luồng điện của chồng bà… nhưng mùi hương ấy sao lại ở đây? Bà cố săm soi đằng
sau tấm mạng, nhìn thẳng vào xà-lim. “Nicholas?” bà lại thì thầm một lần nữa.

Ngay tức khắc, mỗi giọt riêng lẻ
trong tấm mạng lung linh tỏa sáng mờ mờ và kết thành một khối. Tấm mạng nhện
nhanh chóng có khả năng phản chiếu, nhờ vậy mà như thế bà đang nhìn vào một tấm
gương soi rất lớn, rồi toàn bộ mờ dần và tối sầm lại, để lộ ra lớp hoa văn phức
tạp bên dưới. Một sợi dây màu xanh lá kêu răng rắc uốn vặn lan khắp từng sợi tơ
mỏng manh và bà nghe rõ giọng nói của Nicholas – “Lúc nào cô ấy cũng bảo rằng
một phần nhỏ con người cô ấy luôn ở trong chiếc vòng này.” – rồi một tích tắc
sau đó tấm mạng dần chiếu sáng sống động trở lại và ba khuôn mặt đầy vẻ ngạc
nhiên hiện ran gay trong vùng tối, nhìn chăm bẳm vào bà.

“Nicholas!” Giọng Perenelle ngắt quãng.
Bà phải chiến đấu ghê gớm lắm mới giữ cho luồng điện mình không sáng lóe lên.
Đây là điều không thể - nhưng mặt khác, đó lại là thế giới nơi bà đang sống.
Theo bản năng, bà biết ngay đây là một hình thức bói cầu, sử dụng chất lỏng
trên mạng nhện làm nguồn cung cấp hình ảnh… nào làm được như vậy; ông chưa bao
giờ nắm vững một ngón nghề đặc biệt nào. Nhưng Nicholas luôn làm bà ngạc nhiên,
thậm chí sau hơn sáu trăm năm trong đời sống hôn nhân. “Nicholas,” bà thì thào.
“Đúng là mình rồi!”

“Perenelle! Ồ, Perenelle!”

Nỗi vui mừng trong giọng nói của
Nicholas làm bà muốn nghẹt thở. Nữ Phù thủy chớp mạnh cho những giọt nước mắt
trôi ra, rồi tập trung hết sức vào chồng, bà xem xét ông từng chút một. Những
đường hằn trên trán ông đã sâu hơn, có những vết nhăn mới quanh khóe mắt và
quanh mũi, túi mắt tím thẫm và tóc ông đã nhuốm bạc, nhưng mọi thứ ấy không
thành vấn đề: ông vẫn đang còn sống là tốt rồi. Bà cảm thấy có gì đó tận bên
trong người bà giật thót lên rồi lại nới lỏng ra. Con nhân sư đã mắng nhiếc chế
giễu bà rằng Nicholas đã tiêu rồi; Morrigan bảo Nicholas đã được thả ra ở
Paris. Perenelle hầu như rất sợ, thậm chí không dám nghĩ đến Nicholas và những
gì có thể xảy ra cho ông; trông ông có già đi thật, chắc chắn là vậy rồi; đầy
vẻ mệt mỏi, hẳn nhiên; nhưng rất hoạt bát!

Cậu con trai, Josh, cũng ở đó, ngay
đằng sau Nicholas. Trông cậu cũng khá mệt mỏi. Vầng trán lấm lem vấy bẩn và tóc
tai bù xù, nhưng rõ ràng dường như cậu mạnh mẽ hơn. Bà không thấy bóng dáng
Sophie. Còn Scathach đâu nhỉ? Perenelle giữ cho gương mặt mình không biểu lộ
cảm xúc khi bà nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh chồng mình. Người này
trông hơi quen quen.

“Tôi nhớ mình lắm,” Nicholas nói.
Ông giơ bàn tay phải lên, ngón tay xòe ra. Cả nửa thế giới chợt biến đâu mất,
Perenelle bất giác làm theo động tác ấy, ngón tay bà vừa khớp với những ngón
tay của ông. Bà cẩn thận không chạm vào tấm mạng nhện, ý thức rằng nếu lỡ chạm
vào, chắc bà sẽ làm vỡ kết nối mất.

“Mình bình yên vô sự chứ?” Giọng
Nicholas chỉ nhỉnh hơn tiếng thì thầm một chút, và hình ảnh ông rung rinh khi
tấm mạng dập dờn trong cơn gió thổi vào theo cánh cửa để mở trong ở cuối dãy
hành lang.

“Tôi không suy suyển gì và mạnh
khỏe,” bà nói.

“Nhanh lên, Perry, không có nhiều
thời gian đâu. Mình đang ở đâu đó?”

“Không xa nhà lắm; tôi đang ở
Alcatraz. Còn mình?”

“E rằng đang ở ngoài mặt trận xa
hơn mình nhiều. Tôi đang ở London.”

“London à! Morrigan bảo tôi rằng mình ở Paris mà.”

Nicholas mỉm cười. “À, nhưng đó là chuyện hôm qua; hôm nay tôi đã ở London
rồi, nhưng không lâu đâu, nếu tôi có thể cải thiện được tình hình. Mình có thể
rời hòn đảo được không?”

“Rủi thay là không thể.” Bà mỉm cười buồn bã. “Đây là hòn đảo của Dee. Có
một con nhân sư được thả ra trong các hành lang nhà tù, nhiều xà-lim đầy rẫy
những bọn quái thú, còn biển khơi thì lại bị các Nữ thần Biển canh giữ sít
sao.”

“Cứ ở yên đó: tôi sẽ đến cứu mình,” Nicholas nói chắc nịch.

Perenelle gật đầu. Bà hoàn toàn không nghi ngờ gì rằng Nhà Giả kim sẽ cố
gắng đến với bà; nhưng đến kịp hay không lại là chuyện khác. “Tôi biết là mình
sẽ đến mà.” Họ sống với nhau quá lâu rồi và hầu như trọn thế kỷ này, tương đối
khá là dễ chịu và ẩn dật, không có liên hệ gì đến các Elder hay Thế hệ Kế tiếp,
đến nỗi thi thoảng bà đã quyên rằng sự hiểu biết của ông là vô kể. “Mình có kế
hoạch gì không?”

“Ở Paris, tôi đã tìm lại được tấm bản đồ cũ của chúng ta trên đó vẽ các
đường tuyến,” ông nói nhanh, đôi mắt long lanh đầy vẻ tinh quái. “Có một đường
tuyến đâu đó trên vùng đồng bằng Salisbury Plain sẽ đưa cả bọn chúng tôi đến
thẳng núi Mount Tamalpais. Chúng tôi sẽ hướng về đó khi…” Ông ngập ngừng.

Perenelle bắt được chút ngập ngừng đó và cảm thấy một thoáng báo động dấy
lên. “Khi cái gì? Mình còn phụ thuộc vào cái gì nữa, Nicholas?”

“Có một việc phải làm ở London trước đã,” ông nói. “Tôi muốn bọ trẻ gặp một
người.”

Ngay lập tức bà nghĩ đến cả chục cái tên, nhưng không tên nào coi được cả.
“Ai vậy?”

“Gilgamesh.” Perenelle há miệng định can, nhưng vẻ lạnh lùng trên gương mặt
ông khiến bà dừng lại. Đôi mắt ông lóe lên và gần như không ai có thể nhận ra đầu
ông lắc nhẹ về phía Josh. “Tôi sẽ nhờ ông ấy dạy cho bọn trẻ Pháp thuật Nước.”

“Gilgamsh,” bà nhắc lại, “Nhà vua.” Môi nở nụ cười gượng gạo, bà nói thêm,
“Cho tôi gởi lời thăm ông ấy.”

“Tôi sẽ chuyển lời.” Flamel gật đầu. “Chắc chắn ông ấy sẽ nhớ mình. Và tôi
hy vọng ông ấy sẽ chỉ cho chúng tôi đường tuyến nào sẽ đưa chúng tôi về nhà,”
ông nói thêm.

“Nói tôi nghe nhanh lên, Nicholas: tất cả khỏe không? Bọn trẻ an
toàn không?”

“Ừ. Hai đứa sinh đôi đang ở đây với
tôi,” Nicholas nói. “Cả hai đều được Đánh thức rồi, Sophie đã học được cả Pháp
thuật Không khí lẫn Pháp thuật Lửa. Không may, Josh chưa được huấn luyện gì
cả.”

Perenelle quan sát Josh trong khi
chồng bà đang nói. Thậm chí không có chút nét dao động nào, nhưng bà cảm giác
được, chứ không phải trông thấy, vẻ thất vọng của cậu.

“Còn nhiều chuyện để nói lắm.”
Flamel nói tiếp.

“Hiển nhiên rồi. Nhưng Nicholas
này, ông quên cách cư xử mất rồi,” Perenelle trách nhẹ ông. “Ông chưa giới
thiệu tôi với…” Ngay lúc sắp sửa đặt câu hỏi thì bà chợt nhận ra. “Có phải cậu
Shakespeare đó không?”

Người đàn ông cạnh bên Nicholas cúi
chào sâu hết mức trong tư thế ngồi của mình. “Tên đầy tớ hèn mọn của bà đây,
thưa quý bà.”

Perenelle vẫn im lặng. Bà cảm thấy
cơn đay nhói trên vai nơi bà bị bắn trúng trong cuộc tấn công diễn ran gay sau
sự phản bội của Shakespeare, nhưng không như Nicholas, bà không bao giờ nuôi
chút oán hận nào với cậu bé ấy. Bà biết khả năng thuyết phục của Dee nguy hiểm
tới mức nào. Cuối cùng, bà cúi đầu xuống. “Cậu Will. Trông cậu khỏe đấy.”

“Cảm ơn, thưa bà. Gần cả bốn trăm
năm rồi, tôi đã viết một dòng để tán dương bà – ‘Tuổi tác không thể làm bà tàn
tạ, mà các lề thói cũng không làm mất được trạng thái muôn màu muôn vẻ vô bờ
bến của bà’ – có vẻ như dòng chữ này còn giữ được sự thật tinh nguyên. Bà vẫn
đẹp như xưa.” Ông ta lấy hơi nhanh và rùng mình. “Tôi nợ bà một lời xin lỗi,
thưa bà. Vì những việc tôi đã làm, suýt chút nữa đã giết chết bà. Tôi đã phạm
một lỗi lớn.”

“Ông đã chọn sai phía, Will ạ.”

“Tôi biết điều đó, thưa bà.” Vẻ
buồn rầu trong giọng nói của người bất tử tưởng như có thể sờ thấy được.

“Nhưng ông không có lỗi: chắc chắn
lỗi nằm ở người bên kia, phải không?” bà hỏi nhẹ nhàng.

Đại thi hào mỉm cười và cúi đầu, âm
thầm cảm ơn bà.

“Perry, tôi đã hiểu lầm ông
Shakespeare đây. Bây giờ ông ta không còn làm bạn với tay Pháp sư đó nữa.”
Nicholas vẫy vẫy bàn tay. “Chính ông ấy đã giúp chúng ta có thể liên lạc được
với nhau.”

Perenelle cúi đầu. “Cảm ơn, Will.
Tôi không thể nói với ông là tôi biết ơn ông ra sao khi được trông thấy
Nicholas an toàn và khỏe mạnh thế này.”

Hai má Shakespeare ửng đỏ và lan
tỏa lên tận cái đầu hói của ông ta. “Rất hân hạnh, thưa bà.”

“Còn cháu, Josh. Khỏe không?”

Thằng bé trai gật đầu, “Khỏe ạ,
cháu cho là thế. Thật sự khỏe ạ.”

“Còn Sophie thì sao?”

“Tốt ạ. Chị ấy đã học được Ma thuật
Lửa và Không khí. Giá mà cô thấy được những gì tụi cháu đã làm đối với bọn
gargoyle ở Notre Dame.”

Perenelle chuyển đôi mắt màu xanh
lá cây day về hướng chồng, và chân mày bà nhướng lên như ngầm hỏi.

“Như tôi mới nói đó, có nhiều
chuyện để kể lắm.” Nhà Giả kim chồm người ra phía trước. Ông chợt không nói
tiếng Anh nữa mà lại chuyển sang nói tiếng Pháp thời tuổi trẻ của mình. “Chúng
tôi đã bị mắc kẹt, bị bao vây, trong lúc đương đầu với Những người Canh giữ của
Thành phố. Đứa con trai đã lấy luồng điện của chính mình tiếp thêm vào luồng
điện của cô bé gái – bạc và vàng kết hợp với nhau. Năng lượng của chúng mạnh
không thể tưởng: chúng đã đánh bại được ma thuật mà Dee và Machiavelli đã kết
hợp lại. Perenelle, chúng ta đã có rồi: cuối cùng, chúng ta cũng có được cặp
song sinh huyền thoại!”

Tấm mạng nhện bị xé toạc khi một
luồng gió mạnh mang mùi hôi thối thổi xuống hành lang. Hình ảnh Nicholas tan ra
thành cả triệu khuôn mặt nhỏ li ti, mỗi khuôn mặt được phản chiếu trên những
giọt nước bên trên tấm mạng. Rồi những giọt nước lại hòa vào nhau và bề mặt
phản chiếu kia hiên ra trở lại.

“Thưa bà…,” de Ayala gấp gáp thì
thào, “có cái gì đang tiến đến gần.”

“Nicholas,” Perenelle nói mau. “Tôi phải đi rồi.”

“Tôi sẽ đến với mình nhanh hết sức,” Nhà Giả kim đáp lại.

“Tôi biết mình sẽ đến mà. Nhớ cẩn thận, Nicholas. Tôi thấy tuổi già hiện rõ
trên mặt mình đó.”

“Perry, xin mình mội lời khuyên cuối cùng,” Nicholas nói thêm. “Ông
Shakespeare nghĩ rằng chúng ta có thể đứng lên chiến đấu. Nhưng chúng tôi đang
ở giữa thành phố London của Dee mà bên kia lại đông ghê gớm. Mình nghĩ chúng ta
có nên làm vậy không?”

“Ồ, Nicholas,” Perenelle nói dịu dàng bằng thứ tiếng Breton đã bị quên lãng
từ thời tuổi trẻ xa xôi lâu ngày dài tháng. Một vẻ gì rất tinh tế đến với khung
xương và các góc cạnh trên khuôn mặt bà, làm cho chúng như cứng lại. Đôi mắt
màu xanh lá như khoác một lớp kính, và bà chuyển lại thành tiếng Anh. “Có lúc
phải trốn chạy và có lúc phải đứng lên đối diện với kẻ thù. Nicholas, tôi
thường giục mình hãy dừng lại và chiến đấu. Mình đã có kiến thức về thuật giả
kim hàng nửa thiên niên kỷ có thể dùng chống lại Dee và các Elder Đen tối.
Nhưng mình luôn bảo tôi rằng mình không thể - mình có ý muốn chờ đợi đến lúc
tìm thấy được cặp song sinh. Nào, giờ mình đã có hai đứa nhỏ rồi. Mà mình vừa
nói với tôi rằng chúng rất mạnh. Hãy sử dụng chúng đi. Hãy đập một cú ngay giữa
trung tâm đế chế của Dee, hãy cho hắn thấy rằng chúng ta hoàn toàn không mất
khả năng tự vệ. Đã đến lúc rồi, Nicholas, đã đến lúc đứng lên và chiến đấu.”

Nhà Giả kim gật đầu. “Còn mình. Mình có thể ở đó an toàn cho tới khi tôi
đến với mình được không?”

Perenelle chỉ mới định gật đầu thì kẻ ghê tởm đã nhảy qua tấm mạng nhện,
hàm răng há hoắc và móng vuốt giương xòe ra chĩa sắc lẻm sượt thẳng vào mặt bà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3