Thám tử lừng danh Conan (Tập 5) - Chương 09

 9.
Vật bị giấu

Một bóng đen khẽ khàng đặt chân xuống căn hầm lờ mờ tối. Cái bóng vửa cẩn thận
nhìn quanh vừa lại gần chiếc hòm gỗ búp bê của Amano. Sau khi nhìn lại căn hầm
một lần nữa cho chắc chắn, bóng đen nhanh nhẹn thò đầu vào trong thùng, lục lọi
lấy ra thứ gì đó.
- Đúng như em nghĩ, chị Mimi là hung thủ... - Có giọng nam cất lên.
Bóng đen kia giật mình, thảng thốt ngẩn lên. Cùng lúc đó, bóng đèn trên trần
vụt sáng, soi rõ hai người dưới hầm. Đứng trước công tắc điện là Shinichi đang
cười. Còn cạnh hòm gỗ là Kotobuki Mimi đang chết trân, gương mặt bàng hoàng.
- Tôi... Tôi là hung thủ sao? - Mimi hỏi ngược lại.
- Vâng. Mọi người xuống được rồi đấy ạ!
Shinichi vừa quay ra cầu thang nối lên sân khấu gọi thì một nhóm người gồm
thanh tra Megure đi đầu, trung sĩ Takgai vẫn áp giải Amano, Ran, Shiho và cuối
cùng là bà Misuzu mẹ Karen lần lượt đi xuống. Thanh tra Megure có vẻ bất mãn:
- Cháu gọi bọn ta quay lại để làm gì hả?
- Có chuyện gì ạ? - Thiếu úy Sato nhòm từ trên đầu cầu thang xuống.
- Cậu Kudo đây...
Ông thanh tra chưa nói dứt lời thì Mimi xen ngang, mặt ngán ngẩm:
- Cậu thám tử trẻ tuổi này bảo tôi là hung thủ.
- Cái gì? - Thanh tra Megure tròn xoe mắt. Những người xung quanh cũng tỏ vẻ
ngờ vực.
- Thật không hả Shinichi? - Ngay cả Ran cũng không tin.
- Người giết chị Karen chính là chị Mimi. - Shinichi dứt khoát.
- Hừm, vớ va vớ vẩn! - Mimi cười khẩy.
- Kudo, cháu giải thích xem nào. - Ông thanh tra hoang mang.
- Vâng. Vụ án lần này thực chất là một vụ ngộ sát, nhưng hung thủ đã khéo léo
lợi dụng chi tiết bức thư đe dọa để người ngoài nghĩ rằng nó là vụ án mạng được
lên kế hoạch.
- Đây là vụ ngộ sát ư? - Thanh tra hỏi lại.
- Đúng thế đấy ạ. Chị Mimi vô tình giết chết chị Karen dưới hầm nhưng may mắn
tìm được cách che giấu hành vi của mình. Khi đó chị ấy nhớ lại bức thư đe dọa
được gửi đến sáng nay, bèn bố trí vụ án mạng cho khớp với bức thư để đánh lạc
hướng điều tra, giúp mình khỏi bị nghi ngờ.
- Bức thư viết: “Karen yêu quý, ta sẽ đâm xuyên trái tim ngươi, và biết ngươi
thành con rối của ta. Nếu chống cự, ngươi chỉ còn đường chết...” - Thanh tra
Megure lẩm nhẩm.
- Đúng vậy. Chị Mimi nhớ nội dung bức thư và nghĩ ra việc treo cái xác lên trên
sân khấu. Cách làm này quả là một mũi tên trúng hai đích, ví nó còn giúp chị ấy
che giấu phương pháp gây án thực sự.
- Phương pháp gây án thực sự nào? Chẳng lẽ cô Karen không bị đâm chết?
- Thật ra chị ấy bị đánh chết.
- Bị đánh chết sao?
- Để giấu giếm điều này, chị Mimi đã thả cái xác từ trên trần nhà xuống. Mục
đích chính của việc treo xác chết không phải là để biến nạn nhân thành con rối,
mà để người ngoài không biết nguyên nhân tử vong thực sự.
Shinichi lấy cặp kính từ túi áo ở ngực ra, ném nhẹ xuống sàn.
- Cũng giống như đồ vật vỡ nếu bị đánh rơi, ta thường nghĩ một người sẽ bị bầm
dập khi rơi từ trên cao xuống. - Cậu ngồi xuống nhặt cặp kính lên, đưa cho mọi
người nhìn. - Nhưng thực ra vết nứt trên kính có từ trước khi rơi rồi.
- Hả? - Tất cả ngạc nhiên.
- Đúng rồi! Hung thủ đã lợi dụng tâm lý đó để che giấu sự thật rằng nạn nhân tử
vong do bị đánh! - Trung sĩ Takagi thán phục suy luận của Shinichi.
- Sao cháu dám chắc điều đó? - Thanh tra Megure vẫn chưa tin.
Một nhân viên của đài truyền hình tay cầm chiếc máy tính chạy xuống hầm.
- Xin lỗi đã để cậu đợi lâu... Chiếc máy đang dùng gần hết pin nên tôi phải
chạy đi tìm máy khác... - Anh ta cúi đầu xin lỗi rồi chìa máy tính ra.
- Không, anh đến đúng lúc lắm. Em cảm ơn.
Shinichi nhận máy. Người đàn ông kia gật đầu chào rồi bỏ đi. Shinichi mở máy
tính ra, bấm nút bật đoạn băng có sẵn trên màn hình.
- Mọi người chú ý nhìn cảnh này xem...
Tất cả chăm chú nhìn màn hình. Trên máy hiện ra cảnh Karen bị dây thép kéo lên
không. Mọi người bất giác nhăn mặt.
- Đừng nhìn đi chỗ khác, Phần này quan trọng lắm. - Shinichi dừng băng, chỉ tay
lên màn hình. Băng đang dừng ở đoạn Karen bất tỉnh khi bị treo trên không, mái
tóc xõa xuống rũ rượi.
- Phần này làm sao? - Thanh tra Megure nhìn Shinichi dò hỏi.
- Chỗ này ạ. - Shinichi chỉ phần sau đầu Karen.
Karen cúi đầu về phía trước nên mái tóc dài rủ xuống che hết cả gương mặt,
nhưng chỉ có một phần tóc ở sau trông như bị dính bết vào đầu. Thanh tra và bác
Agasa cùng thắc mắc:
- Kỳ cục thật, sao chỗ tóc này lại thế nhỉ?
- Ừ nhỉ, sao thế không biết?
- Vì trên đầu nạn nhân lúc này đã có máu. Máu từ vết thương sau đầu chảy ra làm
tóc chị ấy bị dính vào đầu, nên phần tóc này mới không rũ xuống phía trước.
- Ra là thế! - Ông thanh tra kêu lên.
- Bác hãy đề nghị pháp y kiểm tra thật kỹ vết dao đâm trên xác chị Karen. Cháu
nghĩ chị Mimi đã ghim con dao lên ngực em gái mình sau khi nạn nhân đã tử vong.
- Được thôi. Nếu pháp y không tìm thấy dấu hiệu chứng tỏ con dao bị đâm trong
lúc nạn nhân còn sống, thì suy luận vừa rồi của cháu là chính xác. - Thanh tra
gật đầu, nhưng vẫn chưa hết ngờ vực. - Theo như đoạn băng này thì lúc bị treo
trên không cô Karen đã chảy máu sau đầu, chứng tỏ cô ấy đã chết vào thời điểm 3
phút trước giờ thi. Làm sao từng này máu đông lại được chỉ trong 3 phút?
- Chị ấy đã bị giết từ trước đó nữa.
- Hả? Chẳng phải cháu và cô Mimi đã xuống đây tìm cô Karen vào khoảng 8 giờ 45
phút sao? Cháu bảo khi đó hai người không thấy cô Karen đâu cơ mà?
- Đúng rồi, cậu xuống đây cùng tôi mà, cậu quên rồi sao? - Mimi cũng thêm vào.
- Em đâu có quên.
- Thế cậu nghĩ Karen ở đâu mới được?
- Khi em xuống đây cùng chị thì xác chị Karen đã ở dưới này rồi. Chúng ta không
thấy chẳng qua vì cái xác bị giấu thôi.
- Dưới này làm gì có chỗ giấu nhỉ... - Thanh tra Megure nhìn căn hầm.
- Khi đặt chân xuống đây lần thứ hai sau khi đi tìm chị Karen cùng chị Mimi, cháu
đã có cảm giác nơi này thay đổi...
- Thay đổi sao?
- Vâng. Cuối cùng cháu phát hiện ra điểm khác biệt nằm ở chiếc thùng giấy đựng
sơn này. - Shinichi đưa mắt nhìn ba chiếc hộp hình lập phương được dếp gọn gàng
dưới chân.
- Ý cháu là sao? - Thanh tra Megure bối rối.
- Chị Mimi đã giấu xác em gái mình trong những chiếc hộp này.
- Hộp bé thế làm sao xác cô Karen vừa được chứ! - Thanh tra nheo mày.
- Xác người lớn chứ có phải trẻ con đâu, không thể vừa được! - Mimi cười khẩy.
- Ở đây có ba thùng giấy.
- A... - Mimi giật mình trước giọng điềm tĩnh của Shinichi.
- Bình thường chẳng ai nghĩ một người trưởng thành có thể nằm vừa trong một
chiếc hộp nhỏ thế này. Nhưng thực ra ban đầu ba chiếc thùng được xếp sao cho
chiếc ở giữa được lệch một chút, tạo thành hình giống chữ V vậy. - Shinichi vừa
nói vừa xếp. - Chị Mimi đã dùng dao cắt mặt tiếp xúc của các thùng và gấp vào
trong, sau đó đặt cái xác vào trong thùng trong tư thế cong lưng lại. Xác chết
phải mất hơn một tiếng kể từ thời điểm tử vong mới cứng hoàn toàn, nên việc này
không có gì khó.
- Đúng quá! - Thanh tra Megure vỗ đùi.
- Thưa sếp, trong thùng giấy có vết máu! - Trung sĩ Takagi kêu lên.
- Tốt! - Thanh tra gật đầu. - Nhưng còn hung khí thì sao? Hung thủ lấy gì để
giết người?
- Đúng đấy. Nếu cậu cứ khăng khăng buộc tội tôi, thì thử nói xem tôi lấy gì
đánh chết Karen? - Mimi lườm xéo Shinichi.
- Đó là điểm duy nhất em chưa nghĩ ra... Hung thủ không thể vứt hung khí ở gần
sân khấu vì như vậy rất dễ bị phát hiện, nhưng cũng không thể mạo hiểm mang
theo mình... - Shinichi băn khoăn.
- Thấy chưa? Em tự nhận là thám tử nhưng suy luận thì chẳng đâu vào đâu! - Mimi
cười đắc thắng.
- Kudo, nếu cháu không tìm ra hung khí thì... - Thanh tra Megure nhăn mặt.
- Cháu hiểu ý bác. Lúc đầu cháu nghĩ hung khí là lọ sơn, vì đáy lọ có vết lõm
vào.
- Nghe hợp lý đấy! Nếu hung thủ cầm quai lọ tung lên, thì lực tạo thành cũng đủ
để chết người. - Thanh tra Megure nhìn hộp sơn dưới đất.
- Nhưng sau đó cháu thất vọng khi phát hiện ra tất cả các hộp đều rỗng.
- Hả? - Ông thanh tra ngay lập tức xịu mặt khi cầm thử một hộp lên. - Đúng
thật...
- Lọ sơn làm từ kim loại, nhưng nếu nhẹ bẫng thế kia, thì khi vung lên cũng chỉ
tạo được lực bằng nắm đấm bình thường là cùng. Tuy nhiên cháu có đặt ra giả
thiết: có lẽ hung thủ đã dùng lọ sơn đầy để sát hại chị Karen, rồi sau đó tô
hết sơn lên tấm phông nền sân khấu kia...
- A, nghe hay lắm! - Thanh tra mừng rỡ, chạy lại gần tấm phông. Mặt ông tiu
nghỉu khi chạm vào nó. - Không thể thế được, bức tranh khô cong rồi.
- Vâng... Trên lọ sơn có viết, phải mất ba tiếng sơn mới khô hoàn toàn. Từ lúc
vụ án xảy ra đến giờ chưa được từng ấy thời gian, chứng tỏ giả thiết vừa rồi
của cháu không chính xác.
- Đương nhiên là cậu sai rồi. Hơn nữa, tôi làm gì có tài họa sẽ để vẽ cả bức
phông nền trong thời gian ngắn như vậy chứ! - Mimi khinh thường.
- Nhưng em vẫn chắc chắn chị đã dùng một trong những hộp sơn ở đây làm hung khí
giết chị Karen. - Shinichi nói chắc nịch.
- Cậu thật dai như đỉa! Tôi đã bảo nếu muốn buộc tội thì phải có chứng cớ rõ
ràng cơ mà! - Mimi không còn kiên nhẫn.
- Kudo, cháu nghĩ hung thủ ra tay
bằng cách nào? - Thanh tra Megure sốt ruột.
- Bác nhìn chiếc thùng gỗ kia đi. Trong đó có những con rối anh Amano dùng để
biểu diễn. - Shinichi chỉ chiếc hòm ở góc hầm. - Chị Mimi đã dùng một thứ có
trong búp bê, nhồi nó vào lọ sơn để có đủ lực sát hại chị Karen bằng cách đánh
vào sau đầu.
- Hả... - Mặt Mimi trắng bệch.
- Một thứ có trong búp bê ư? - Thanh tra Megure cau mày, nhìn vào trong thùng.
- Ở đây có mấy con rối cũ của Nhật thôi...
- Có cả loại búp bê của Pháp nữa... - Trung sĩ Takagi cũng tò mò.
- Lúc nãy chị Mimi lẻn vào đây với con búp bê biết đi giật lùi xuống cầu thang.
Kia kìa, con đang thò đầu ra khỏi thùng ấy. - Shinichi chỉ con búp bê có gương
mặt trẻ con trông như đang nhìn trộm từ trong hòm. - Con búp bê đó có thể vừa
nhảy múa vừa đi giật lùi xuống cầu thang. Phần thân búp bê có lõi bằng nhựa
chứa thủy ngân. Khi thủy ngân di chuyển trong lõi, trọng tâm búp bê thay đổi
làm nó di chuyển.
- Chà... - Ông thanh tra thán phục nhìn con búp bê.
- Thủy ngân có dạng lỏng nhưng thuộc loại kim loại chuyển tiếp, khối lượng
riêng của vật liệu này là 13.600kg/m3, nghĩa là gấp đôi sắt. Một chai nhựa có
thể tích chỉ 500ml khi chứa đầy thủy ngân sẽ nặng hơn 6kg.
- Cái gì? Thế thì một chai nước 2 lít vẫn được bán ở ngoài cửa hàng có thể
thành một thanh kim loại hơn 20kg nếu được đổ đầy thủy ngân sao? - Ông thanh
tra tròn mắt.
- Vâng. Con búp bê anh Amano dùng to gần bằng một đứa trẻ bình thường, nên
lượng thủy ngân dùng cũng khá. Cháu có được anh ấy cho cầm thử, thật sự cháu đã
ngạc nhiên khi thấy nó nặng đến vậy. - Shinichi nhớ lại cảm giác lúc giúp anh
Amano thu dọn đám búp bê.
- Trên nhãn ghi lọ sơn có thể tích 700ml... Nếu chứa đầy thủy ngân, ta sẽ có
trong tay khối lượng khoảng 9kg! - Thanh tra Megure tính toán rồi ngạc nhiên
nói to.
- Vâng. Với khối lượng như vậy, sức một cô gái cũng đủ để giết người. - Trong
đầu Shinichi hiện rõ cảnh Mimi dùng cả hai tay nhấc hộp sơn và tấn công em gái
mình từ sau lưng. - Sau khi gây án, chị Mimi đổ lại thủy ngân vào lõi nhựa của
con búp bê. Nhưng có lẽ vì vội vã, chị đã bất cẩn quên đóng nắp. Nhớ ra việc
này nên vừa rồi chị mới lẻn xuống đây. Chị sợ nếu để nắp hở, ai đó vô tình cầm
con búp bê lên, thấy thủy ngân đổ ra sẽ cảm thấy bất thường.
- Thì ra cháu đã núp ở đây chờ cô ta quay lại! - Ông thanh tra hiểu ra.
- Đúng thế đấy ạ.
- Thưa thanh tra, trong lõi nhựa có thủy ngân lẫn với sơn trắng! - Trung sĩ
Takagi vừa bỏ quần áo của con búp bê ra để quan sát bèn lên tiếng báo cáo.
- Tốt lắm. - Thanh tra Megure gật đầu.
- Bác kiểm tra cả lọ sơn đi, chắc sẽ tìm ra một hộp có dính thủy ngân. -
Shinichi thêm.
- Được. Vậy ra đây là hung khí...
- Vâng. Chị Mimi chắc đã lau sạch máu trên lọ rồi, nhưng chỉ cần dùng phương
pháp thử luminol là ta có thể phát hiện ngay ra dấu vết.
- Dĩ nhiên. - Thanh tra đồng tình.
- Mimi, chẳng lẽ con thực sự... - Bà Misuzu vẫn đứng im nghe câu chuyện, giờ
bàng hoàng hỏi con gái.
- Ha ha ha, nếu mấy người đã tra ra được cả những chi tiết ấy thì tôi cũng
chẳng chối được nữa. Nắp cái lõi đây này. - Mimi lấy trong túi ra chiếc nắp,
thảy cho thanh tra Megure.
- Không thể thế được! - Bà Misuzu bật khóc.
- Sato. - Ông thanh tra liếc thiếu úy Sato.
Cô thiếu úy lập tức quàng tay qua vai bà Misuzu và dẫn bà ra khỏi hầm. Đợi họ
đi khuất rồi ông Megure mới hỏi:
- Sao cô lại giết em gái mình?
- Lúc đó chúng tôi ở dưới này nói chuyện với nhau, vì còn lâu mới đến phần thi
của Karen... - Mimi vừa nhìn vào một điểm vô hình trong không trung vừa kể lại.
- Tôi biết cấu tạo của con búp bê đi giật lùi đó, nên vừa cầm nó trên tay vừa
chỉ cho Karen xem. Nhưng không hiểu sao con bé có vẻ chẳng để ý...
- Rồi sao? - Thanh tra Megure giục.
- Khi đó chúng tôi nghe thấy tiếng vỗ tay vọng từ trên xuống. Các nhạc công
chơi nhạc cổ điển trước khi phần thi thứ hai kết thúc đang nhận được sự cổ vũ
nhiệt tình của khán giả. Nghe thấy thế, Karen bèn tự mãn, nói rằng con bé chắc
chắn sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt gấp bội. Đúng là Karen gần như cầm chắc
chiến thắng trong tay, nên việc nhận được sự hâm một cuồng nhiệt của khán giả
cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng tôi không thể chịu được điều đó.
- Tại sao chứ?
- Đáng lẽ những tràng pháo tay ấy phải dành cho tôi. - Gương mặt Mimi thoáng
căm hận.
- Cô ư?
- Đúng thế. Trong hai chị em, tôi là người đi thi hoa hậu trước. Karen bắt đầu
sau tôi, vậy mà chỉ chớp mắt đã đuổi kịp, thậm chí là vượt xa tôi, cả trong
violin, piano, ballet, lẫn những cuộc thi sắc đẹp... Thầy giáo dạy piano lúc
đầu kỳ vọng vào tôi lắm, nhưng khi nhận ra tài năng của em gái tôi, thầy lập
tức chuyển sang cưng chiều nó. Cô giáo dạy ballet cũng vậy... - Mimi cay đắng
cắn môi. - Năm mười lăm tuổi, khi tôi lọt vào vòng chung kết cuộc thi hoa hậu
địa phương chỉ trong lần tham dự đầu tiên, mẹ đã để ý đến tôi. Đó là lần đầu
trong đời tôi được mẹ và mọi người chú ý.
Cô dừng lại mỉm cười một lúc rồi mới tiếp tục:
- Tôi thật sự rất vui mừng. Bố mất khi tôi còn nhỏ, mẹ thì lúc nào cũng chăm
chút cho đứa em gái nhỏ tuổi. Tôi chỉ muốn giành lại sự quan tâm đó mà thôi. Vì
muốn được mẹ và mọi người chú ý đến mình hơn, cứ đến đợt nghỉ học ở trường là
tôi lại đi thi hoa hậu ở các vùng khác nhau. Cuối cùng, tôi đã lọt vào một cuộc
thi tầm cỡ.
- Cô giỏi thật đấy. - Thanh tra Megure gật gù.
- Mới mười lăm tuổi mà tôi đã sống theo chế độ giảm cân khắc nghiệt, sống mà
gần như chỉ ăn mỗi rau, ngày ngày chạy bộ hơn 15km... Tôi đã tự rèn luyện để có
cơ thể thật đẹp, đẹp đến mức bất cứ giám khảo nào cũng không thể tìm ra điểm
đáng chê. - Mimi tự hào. - Nhưng rồi một ngày... Tôi nhớ đó là lần thứ một trăm
tôi đi thi hoa hậu. Vì cuộc thi lần đó khá lớn, nên em gái tôi đi theo cổ vũ,
và tình cơ con bé được ông Miura để mắt tới.
- Ông Miura trưởng ban tổ chức cuộc thi lần này ư?
- Đúng thế. Khi đó Karen mười tám tuổi. Ông Miura vừa nhìn thấy con bé là ưng
ngay, bèn ra sức lôi kéo nó tham dự cuộc thi. Em gái tôi giành ngôi hoa hậu,
còn tôi chỉ dừng lại ở hạng hai...
- Vậy à...
- Từ đó việc soán ngôi luôn tiếp diễn. Từ lúc ấy đến khi em gái tôi tham dự
cuộc thi Miss Japanesk lớn nhất Nhật Bản này chỉ có nửa năm. Thế mà con bé
thành công hơn cả quá trình nỗ lực hơn mười năm của tôi... - Mimi cắn môi. -
Karen đã cười thẳng vào mặt tôi. Nó bảo tôi không có năng khiếu bẩm sinh, nên
cho tôi làm quản lý để tiện đường sai bảo.
- Hả? - Mọi người thốt lên.
- Mẹ tôi cũng quay sang yêu chiều con bé hệt như hồi trước. - Mimi căm giận. -
Em gái tôi chiến thắng nhờ biết được bí quyết thi hoa hậu mà tôi đã đúc kết sau
tám năm đi thi. Con bé chẳng cần tốn giọt mồ hôi nào, cứ thế lấy hết những
thành quả mà tôi đổ bao công sức mới đạt được. Thế mà Karen chẳng một lần cảm
ơn tôi. Nó lúc nào cũng thế. Từ xưa đến nay, nó chỉ toàn cướp đi những gì tôi
trân trọng...
- Kể cả như thế, thì giết người vẫn là hành động không thể tha thứ. - Thanh tra
Megure nghiêm khắc.
- Tôi đâu có ý định đó. Khi ấy tôi chỉ muốn giảng giải cho Karen biết cấu tạo
của con búp bê. Tôi tháo lõi nhựa của nó ra, giải thích rằng nhờ có thủy ngân
chảy bên trong mà con búp bê mới mới biết tự mình đi giật lùi xuống cầu thang.
Thế mà... Ông đoán xem con bé trả lời tôi thế nào đi? - Gương mặt Mimi bỗng tối
sầm lại.
Ông thanh tra chỉ im lặng.
- Con bé bảo nó nghe anh Amano nói rồi, vì hồi trước hai người yêu nhau. Rồi nó
thảy cho tôi quyển tạp chí mới phát hành sáng nay, giống quyển ông thanh tra
cầm ban nãy ấy. - Mimi bật khóc.
- Có phải anh Amano từng yêu chị Mimi trước khi chuyển sang quen chị Karen
không? - Shinichi xen ngang.
- Hả? - Mọi người giật mình.
- Có thật thế không? - Ông Megure ngạc nhiên.
- Vâng. Chúng tôi yêu nhau suốt năm năm trời. Tôi đâu có ngờ anh ta lại phản
bội mình... Lúc biết được thì đã muộn... - Mimi đưa đôi mắt buồn bã nhìn Amano.
Amano không dám nhìn thẳng vào mặt cô, chỉ cúi gằm xuống đất. Mimi rời mắt khỏi
anh, tiếp tục nhìn vào điểm vô hình trên không mà kể:
- Rồi Karen đắc thắng nhìn tôi nói: “Mẹ xúi bọn em chia tay, mà em thì cũng
chán anh ta rồi, em trả cho chị đấy.” Nghe câu đó tay tôi run bần bật, không tự
chủ được nữa. Như bị ma quỷ sai khiến, tôi cứ thế tháo nắp lõi búp bê ra, đổ
thủy ngân vào lọ sơn rỗng. Rồi tôi đóng nắp hộp sơn lại, tiến lại chỗ Karen từ
sau lưng, thẳng tay vung lọ sơn xuống đầu em gái mình...
Vừa dứt lời, đôi tay Mimi bỗng run bần bật y như trong lời kể của cô. Cô ôm lấy
mặt một lúc. Khi Mimi hạ tay xuống, mọi cảm xúc trên gương mặt cô đã trôi tuột
đi đâu mất.
- Trong vài giây sau khi ra tay, chính tôi còn chưa hiểu mình vừa làm gì...
Nhưng khi thấy máu chảy ra từ đầu Karen, tôi nhận ra mình vừa gây chuyện lớn.
Vì thế tôi bắt đầu nghĩ cách giấu xác đi. Tôi nhìn quanh thì thấy ba chiếc
thùng giấy, nên giấu xác vào đó theo đúng cách cậu Shinichi vừa trình bày. Cách
này tôi nhớ được từ một lần xem ảo thuật... Khi mọi người hốt hoảng vì Karen
biến mất, chính tôi cũng không còn bình tĩnh. Đột nhiên tôi nhớ ra vụ bức thư
đe dọa, và nghĩ nếu tôi dàn dựng vụ án cho giống bức thư, mọi người sẽ không
nghi ngờ mình. Tôi cho rằng người ta sẽ đổ tội cho một người hâm mộ quá khích
nào đó... Tôi chờ lúc hầm không có ai rồi lẻn xuống lấy dây cước trong thùng
chứa búp bê của anh Amano để thực hiện màn kịch của mình. Tôi biết anh ấy lúc
nào cũng sẵn dây cước thừa...
- Cô làm việc này vào 3 phút trước giờ thi phải không? - Thanh tra Megure hỏi.
- Phải. Tôi đặt xác Karen lên thang máy trong lúc tay trợ lý đạo diễn không để
ý. Nghe tiếng anh ta gọi Karen, tôi kéo sợi dây cước gắn vào tay con bé để vờ
như nó đang vẫy tay ra hiệu.
- Thì ra là thế... - Ông thanh tra xoa xoa thái dương.
- Tất cả sự ngưỡng mộ, tất cả tràng pháo tay của khán giả đều thuộc về tôi. Tôi
không thể để Karen cướp lấy nó. Tôi không đời nào để Karen có được nó! - Mimi
thản nhiên nói rồi bật cười.
- Takagi, thả anh Amano ra và còng tay cô Mimi lại ngay!
- Rõ! - Trung sĩ Takagi rút chìa trong túi áo ở ngực ra, mở khóa cho Amano, rồi
dùng chính chiếc còn đó còng tay Mimi lại.
- Tại sao anh lại nhận lỗi về mình? - Thanh tra Megure nhăn mặt hỏi Amano.
Shinichi lên tiếng:
- Anh Amano có xuống đây lấy con rối trước khi biểu diễn phải không ạ?
- Ừm... Đúng thế... - Amano ngập ngừng.
- Lúc đó em thấy anh có vẻ ngạc nhiên khi thò đầu vào thùng. Có phải khi ấy anh
đã phát hiện ra con búp bê đi giật lùi có gì đó khác thường không? - Shinichi
nhớ lại lúc đứng dưới hầm cùng Mimi và Amano. - Vừa nãy khi cầm con búp bê lên,
thủy ngân trong lõi chảy ra dính vào tay em. Em nghĩ tay anh cũng bị dính một
ít.
- Có đấy... - Amano khẽ gật đầu.
- Chắc anh đã biết thủy ngân trong lõi được lấy ra làm gì?
- Không, khi đó tôi vẫn chưa biết. Nhưng tôi đã có linh cảm không hay...
- Thấy chị Karen bị giết chắc anh đã vỡ lẽ. - Shinichi dồn dập hỏi. - Anh định
bao che cho chị Mimi phải không?
Amano im lặng.
- Thì ra là vậy... - Thanh tra Megure thốt lên.
- Tôi đã không thể thắng nổi sức quyến tũ của Karen mà phản bội Mimi. Tôi thực
sự có lỗi với cô ấy. Quen nhau chưa lâu, Karen đã bảo cô ấy chán tôi... Khi ấy
tôi nhận ra Mimi mới là người tôi thực sự yêu... - Amano da diết nhìn Mimi.
- Hả? - Mimi ngạc nhiên.
- Tôi xin lỗi... - Amano cúi đầu.
Đôi mắt Mimi đẫm lệ. Nhưng cô rời ánh nhìn khỏi Amano ngay. Mimi quay sang
trung sĩ Takagi, nói lạnh tanh:
- Anh cảnh sát, anh dẫn tôi đi đi. - Cô bước về phía cầu thang.
Ông thanh tra gật đầu với anh Takagi. Thấy vậy anh cũng cùng Mimi đi lên. Thanh
tra Megure gọi tiếp một cảnh sát ở trên cầu thang xuống:
- Tôi cần anh về đồn để giúp hoàn thiện hồ sơ vụ án.
Amano gật đầu. Viên cảnh sát kia dẫn anh đi.
- Không ngờ cô ta lợi dụng cả bức thư đe dọa để che giấu hành vi ngộ sát...
- Vụ này phức tạp thật. - Bác Agasa nheo mày đồng tình với thanh tra.
- Cháu thấy chị ấy có gì đó đáng thương... - Ran buồn bã.
- Bác cũng thế. - Bác tiến sĩ gật đầu.
- Trẻ con đứa nào cũng thích được bố mẹ và những người xung quanh chú ý. Nhưng
đôi lúc tâm lý đó trở nên quá đà và gây hậu quả khôn lường. - Ông thanh tra
nhận xét.
- Hậu quả khôn lường ấy ạ? - Ran hỏi.
- Ừ. Có trường hợp cố gắng trở nên xuất sắc tới mức đổ bệnh, rồi có trường hợp
lại làm những việc xấu xa chỉ để có người mắng mỏ... Cô Mimi đã làm đủ mọi thứ
mẹ mình muốn, từ việc học piano, ballet, đến việc đi thi hoa hậu, cốt chỉ để mẹ
chú ý đến mình. Nhưng cô Karen lại vượt xa hơn chị gái mình về mọi mặt, giành
hết sự yêu mến của những người xung quanh...
- Chị Mimi đã cảm thấy rất cô độc... - Ran nói nốt.
- Đúng thế. Những đứa trẻ rơi vào hoàn cảnh đó thường dễ cảm thấy cô đơn, đến
mức dù thiếu thốn tình cảm của cha mẹ hay người yêu, cũng không thể tâm sự với
ai...
- Anh Amano đáng lẽ có thể lấp đầy sự thiếu thốn tình cảm của mẹ, thì rốt cuộc
cũng bỏ đi mất...
- Chắc chắn cô Mimi đã rơi vào nỗi cô đơn hoàn toàn, dẫn tới việc không thể tha
thứ cho em gái mình. Nỗi uất ức lâu ngày của cô ấy dồn nén lại và biến thành
hành động không gì cứu vãn nổi...
Ran cụp mắt.
- Tôi nghĩ nếu bà Misuzu yêu thương hai con gái mình như nhau, thì bi kịch hôm
nay có lẽ đã không xảy ra... - Bác Agasa nói.
- Có thể. Nhưng người vốn có tính hiếu thắng như bà Misuzu thường lâm vào xu
hướng thiên vị đứa con thành công hơn...
- Ý ông là bà ấy đã dùng đứa con để thỏa mãn tính hiếu thắng của mình?
- Vâng. Trên đời nhiều loại cha mẹ thế lắm.
- Vậy thì hung thủ thực sự chẳng lẽ là bà Misuzu? - Bác tiến sĩ hỏi.
- Ha ha, tôi không thể nói vậy được. Có điều, nếu tôi là người cha, tôi chắc
chắn sẽ không để con gái đi thi hoa hậu.
- Sao lại không?
- Đối với tôi, con gái mình bao giờ cũng đẹp nhất, đâu cần người ngoài đánh
giá!
Đúng lúc đó thiếu úy Sato xuống hầm:
- Thưa sếp, việc khám nghiệm hiện trường cũng hoàn thành rồi, chúng ta về thôi.
- Tốt lắm. Kudo, ta lại nợ cháu lần này. - Thanh tra chìa tay ra trước mặt
Shinichi. - Nếu cháu cần gì, ta sẵn sàng giúp đỡ hết khả năng.
- Thật ạ?- Shinichi vừa bắt tay vừa hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
- Cháu muốn bác cho một người trà trộn vào đám cảnh sát để lẻn khỏi đây...
Shinichi nhìn quanh, nhưng không thấy Shiho đâu. Cậu suýt gọi “Haibara” nhưng
kịp ngừng lại, thay vào đó chạy vụt lên cầu thang. Ran gọi theo:
- Shinichi, cậu sao thế?
- Cậu ta có chuyện gì à? - Thanh tra Megure hỏi bác tiến sĩ.
- Tôi không biết nữa... - Bác Agasa ngớ người.
- Cháu lo quá... - Ran nói rồi đuổi theo Shinichi.
- Sếp ơi? - Có tiếng cô Sato gọi.
- Đây, ta lên đây! - Thanh tra Megure đáp. Ông cúi đầu chào tiến sĩ Agasa và đi
lên.

Báo cáo nội dung xấu