Phàm nhân tu tiên - Chương 0055 - 0056 - 0057

Chương 55: Đệ Tam Nhân

      “Tâm tư của ngươi thật sự là quá
sống động, nếu như có thể tự do hoạt động, thật làm cho ta đau đầu.” Mặc đại
phu không nóng vội nói. Sau đó, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy Hàn Lập, rồi đưa vào
trong phòng.

Hiện tại, bên ngoài phòng trời vẫn rất nóng, Hàn Lập cảm giác đi vào bên
trong phòng đã rất lâu, nhưng thật ra chỉ mới được một lúc mà thôi.

Mặc đại phu mang theo Hàn Lập, tựa như mang theo một món đồ, chậm rãi đi
băng qua phòng thuốc, đi tới một chỗ bức tương đá, tên nam tử to cao kia cũng
im lặng theo sát ở sau, giống như là cái bóng, nửa bước không rời.

Hàn Lập thông qua hai mắt, rõ ràng thấy, trước mặt hắn, không biết từ khi
nào có một gian nhà đá trước kia chưa bao giờ nhìn thấy qua, căn nhà đá này và
thạch thất trước kia Hàn Lập sử dụng rất giống nhau, hoàn toàn đều dùng đá mà
xây thành, duy nhất khác nhau chính là trên vách tường bên ngoài, được quét một
lớp bột nước màu xám.

Theo vật liệu của căn nhà đá mà phán đoán, mặc dù tương đối thô sơ, nhưng
rất rõ ràng là vừa mới làm xong cách đây không lâu, nếu như hắn còn có khứu
giác, thì sẽ có thể ngửi thấy mùi bột nước cay cay.

“Thiết nô, ở bên ngoài, bất cứ người nào tới gần phòng, giết không tha.”
Mặc đại phu hạ mệnh lệnh sặc mùi máu tanh, rất hiển nhiên là sợ có việc ngoài ý
muốn xuất hiện, phá hoại việc của hắn.

Cửa đá được dễ dàng đẩy ra, hắn suy tư đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa
lại, xem ra gian phòng này đối với Mặc đại phu cũng không xa lạ, tám chín phần
mười là do tự hắn xây nên.

Căn nhà đá kín mít, không có một cánh cửa sổ nào, sau khi đóng cửa, Hàn
Lập vốn tưởng rằng, bên trong hẳn là phải tối đen như mực, cái gì cũng không
rõ, nhưng lại thấy, bên trong phòng có rất nhiều ngọn đèn các kiểu, và cũng có
rất nhiều đèn cầy, không tính một khối rất lớn, tỏa sáng huy hoàng, sáp chảy
thành dòng, chiếu sáng ngời giông như ban ngày.

Tình hình bên trong phòng làm cho Hàn Lập á khẩu không biết nói gì, đương
nhiên, hắn bây giờ hỏi vấn đề gì, muốn mở miệng lên tiếng, cũng không thể làm
được.

Nhưng tất cả việc này cũng không quan hệ khẩn yếu, làm cho Hàn Lập cảm
thấy bất an chính là, một đồ án kỳ quái phương viên mấy trượng, được họa tại ở
giữa ngôi nhà đá, đồ án hình như là dùng một loại bột nào đó vẽ thành, cụ thể
là cái gì, Hàn Lập không cách nào phân biệt được, đương nhiên cũng không cách
nào để biết được.

Xung quanh đồ án, có nhiều viên ngọc xanh to bằng nắm tay vây quanh, ngọc
thạch này dưới ánh đèn, trong suốt nhìn thấu qua, vừa nhìn đã biết là vật hiếm
thấy, nếu được những tay yêu thích ngọc nhìn thấy, ngọc tốt như vậy, lại bị xem
như là đá lăn lóc trên mặt đất như vậy, sợ rằng đau lòng mấy đêm ngủ không
được.

Hàn Lập đang ở trong cơ thể nhìn ra, lại nghe “Phịch.” một tiếng, thân
thể bị quăng ra ở giữa đồ án, nằm ở trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà.

Hàn Lập có vài phần lo lắng, sự việc khẩn yếu trước mắt, hắn lại không
cách nào thấy được nhất cử nhất động của Mặc đại phu, làm sao mà hắn an tâm
được. Nhưng bởi vì không thể làm gì được, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi
một phen, may mắn còn không phải là sấp mặt xuống đất, nếu không ngay cả nóc
nhà cũng không có mà xem.

“Phụp.” Phụp “Phụp.”.

Liên tiếp từng chuỗi thanh âm kỳ quái vang lên, Hàn Lập có chút kỳ quái,
nhưng lập tức phát giác ánh sáng lờ mờ đi rất nhiều, lúc này mới hiểu được, Mặc
đại phu đang tắt bớt đèn đi.

Cũng không biết hắn làm như vậy, có thâm ý gì bên trong.

Một lát sau, Mặc đại phu đột nhiên mở miệng.

“Ngươi nói phương pháp này, thật sự có thực hiện được không? Phải biết
rằng, ta cũng là đánh cuộc một phen.” Thanh âm của hắn trong trẻo nhưng lạnh
lùng vô cùng.

Hàn Lập có chút khó hiểu, rất là buồn bực, hắn đang nói cái gì vậy? Giọng
điệu có vẻ nghe không giống! Nhưng bên trong phòng này trừ hai người bọn họ ra,
không có bất kỳ ai khác. Không lẽ là Mặc đại phu quên nhanh như vậy, hắn đã bị
tờ giấy chết tiệt dán lên, căn bản là không cách nào mở miệng.

“Tuyệt đối không có vấn đề, ta trước đây truyền cho ngươi.” Thất Quỷ Phệ
Hồn Đại Pháp.” Định Thần Phù.” chưa từng giả dối phải không? "Một thanh âm
nam tử xa lạ, đột nhiên xuất hiện bên trong phòng, nghe qua tựa hồ tuổi còn
trẻ, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi mà thôi.

Hàn Lập chết lặng trong người, hôm nay hắn đã gặp nhiều việc lạ, so với
những gì hắn mấy năm trước biết được cũng muốn nhiều hơn, lúc này, lại đột ngột
xuất hiện một thanh âm, hình như không có gì là không thể.

“Hừ! Trước đây sử dụng, có tác dụng cái rắm gì đâu.”

Mặc đại phu miệng phun lời thô tục, làm cho Hàn Lập giật mình, nếu là
trước kia, cũng không có cái gì phải nghĩ, nhưng Mặc đại phu hôm nay bộ dáng là
mỹ nam tử, nhưng há mồm ra lại phun ra những lời thô tục, thật không thể không
làm cho Hàn Lập rùng mình.

“Ngươi đang ở cửa ải cuối cùng, cố ý giữ lại, để ta thất bại, ta lại đi
tìm người khác sao?”

Không đợi tên thanh niên kia trả lời, Mặc đại phu lại tự nói tiếp:

“Đừng có nói là ngươi đảm bảo. Phải biết rằng, ngươi vốn là người chết,
hơn nữa giết chết thân thể của ngươi chính là ta. Ngươi có thể không óan hận
trong lòng sao? Không âm thầm tìm cách lừa gạt ta sao?”

Mặc đại phu luôn miệng chất vấn, không cho đối phương đường để phản bá
tựa hồ muốn đem sự bất an trong lòng, tất cả đều phát tiết ra ngoài.

Tiếp theo, ngoại trừ tiếng Mặc đại phu thở dốc ra, thì trong thời gian
ngắn không có tiếng động nào khác.

Một hồi lâu sau, cũng không nghe được tiếng của tên thanh niên kia đáp
lại.

Hàn Lập nghe xong những lời này, trong lòng không khỏi phát lạnh, tên
thanh niên đột nhiên xuất hiện này, đsung là người đã chết rồi, chẳng lẽ là quỷ
hồn sao? Nghe từ lời bọn họ nói ra, kỳ thuật Mặc đại phu vừa rồi sử dụng, chính
là từ người kia ra.

“Vậy ngươi muốn ta thế nào, ta dùng tổ tiên, cha mẹ, cả nhà, thậm chí
người toàn tộc ra phát thề độc, như vậy vẫn không thể làm cho ngươi hài lòng
sao?” Tên thanh niên kia, rốt cục đã tức giận mở miệng.

Hàn Lập trong lòng cũng “thình thịch.” một chút, tên thanh niên này thật
điên cuồng, đem nhiều người chí thân như vậy ra thề, chỉ là vì thấy lòng tin
của Mặc đại phu, có thể thấy được cũng là một gã thiên tính bạc bẽo. Lúc đầu
còn vì đồng bệnh tương liên, trong lòng sinh ra sự hảo cảm, nhất thời không còn
gì nữa.

“Không sai, ta không thể trở thành giống như ngươi, ngươi thân xác bị
hủy, hiện chỉ còn nguyên thần ở đây, cả ngày không thấy được ánh mặt trời, so
với hồn phi thần diệt, cũng không có chỗ nào tốt hơn ở đây.” Mặc đại phu khẩu
khí đã dịu xuống, xem ra không muốn thể hiện ra ngoài mặt.

----- o O o -----

Chương 56: Quang Cầu
Chi Chiến

      “Dư Tử Đồng, ta chỉ là muốn nhắc
nhở ngươi một lần cuối, giả sử ta có xảy ra việc gì, thì ngươi cũng không có
nơi nào để đi.”

“Phải biết rằng ngươi lúc này chỉ là hình thái nguyên thần, cũng không
thể duy trì được bao lâu, nếu như không có ta giúp ngươi tìm kiếm thân thể
thích hợp, sợ rằng sẽ thật sự tiêu tán. Cho nên mới nói, nếu công pháp có chỗ
nào giả dối, bây giờ cứ nói cho ta biết, vẫn còn chưa muộn, ta tuyệt sẽ không
hận thù gì với ngươi. Ta có thể cho ngươi mặt mũi, cũng có thể hạ độc chú.”

Mặc đại phu vẫn không chịu bỏ qua, vẫn tiếp tục tra hỏi thanh niên kia.

Hàn Lập nghe cuối cùng đã hiểu rõ. Mặc đại phu khổ tâm nói với người này,
chỉ là sợ hãi cái người gọi là Dư Tử Đồng này, khi truyền công pháp đã động tay
động chân, làm cho hắn sử dụng bị sai, tự gây họa cho bản thân. Cho nên hắn mới
vào lúc khẩn yếu, thận trọng do dự, muốn từ miệng đối phương làm cho rõ ràng,
mới có thể yên tâm.

“Ta truyền cho ngươi phương pháp đoạt xá, tuyệt đối không có chỗ nào sửa
đổi, nếu là có gì dấu diếm ngươi, làm cho toàn tộc của ta, cũng sẽ bị trời
phạt, không chết tử tế được, từ nay về sau tộc diệt toàn vong” Dư Tử Đồng không
chút dừng lại, như đinh đóng cột hạ lời thề độc, xem ra hắn rất rõ sự băn khoăn
của Mặc đại phu.

“Hơn nữa, sau khi ngươi sử dụng Thất quỷ phệ hồn đại pháp, mặc dù cho
ngươi trong khoảng thời gian ngắn, giữ lại pháp lực nhất định, có thể làm cho
xuất một ít pháp thuật đơn giản, nhưng cái này dù sao cũng là lấy thân nuôi
quỷ, lấy tinh nguyên trả giá. Mà tinh nguyênthân thể ngươi, còn có thể cho
ngươi lần sau dùng được pháp thuật này sao?” Dư Tử Đồng sau khi phát lời thề
độc, lại nói lời chặn đường lui của Mặc đại phu.

Lời này sau khi ra khỏi miệng, bên trong phòng lần nữa lại chìm vào yên
tĩnh, bên trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của Mặc đại phu.

Hàn Lập trong lòng âm thầm cầu khẩn, hắn trước giờ không tin vào thần
thánh, lần đầu tiên hướng tới thần tiên mà cầu nguyện, hy vọng đối phương sợ
hãi, bỏ đi ý đồ bất lương của hắn. Cho dù biết rõ là rất hoang đường, có chút
dối gạt mình, nhưng đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm lúc này.

“Tốt, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng
người, nếu mưu cầu việc lớn, có mạo hiểm một chút, cũng là lẽ tất nhiên.” Mặc
đại phu rốt cục kiên quyết hạ quyết tâm.

Lời này vừa nói ra, Hàn Lập tuyệt vọng, nếu là trên mặt có cảm giác,
khẳng đinh là mặt mày tái nhợt, vẻ mặt biến sắc.

Dư Tử Đồng có vẻ thật cao hứng, trong giọng nói cũng lộ ra sự hưng phấn.

“Vốn nên như thế, ngươi ngẫm lại, ngươi lúc đầu vốn là người thường không
có linh căn, căn bản là không cách nào tu tiên được. Nhưng sau khi cách này
thành công, nói cách khác, ngươi có được thân xác của người mang linh căn,
ngươi có thể tìm một gia tộc hoặc môn phái tu tiên, gia nhập vào đó, từ nay về
sau thì có thể thoát khỏi sanh lão bệnh tử, ngũ hành luân hồi, tối thiểu thì
cũng sống lâu hơn nhiều so với con người.”

“Ha ha, ta nhân được những lời tốt lành này của ngươi. Ngươi yên tâm đi,
chỉ cần ta thành công, lập tức tìm giúp ngươi một thân thể có linh căn, sẽ
không bạc đãi Dư lão đệ đâu.” Mặc đại phu được Dư Tử Đồng thuyết phục một phen,
rất là bay bổng, nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp sau khi làm phép, hắn không khỏi
nóng ruột, đối với Dư Tử Đồng khách khí hơn rất nhiều, lời nói đã có ý lung
lạc.

“Đa tạ Mặc đại ca, sau khi thành công, ta tuyệt không giữ lại, sẽ đem toàn
bộ pháp quyết tu luyện, nhất nhất giao cho đại ca.” Dư Tử Đồng cũng giảo hoạt
dị thường, theo đó mà rút ngắn khoảng cách, cùng đối phương tăng cường mối quan
hệ.

Hàn Lập ở một bên nghe được, tức giận thất khiếu xịt khói, hai người này
thật đúng là cùng một giuộc, không biết xấu hổ, xem thân thể hắn như là đồ vật,
một chút cũng không để ý tới ý kiến của chủ nhân nó, nhưng hắn hôm nay, quả
thật cũng là vô kế khả thi.

Mặc đại phu bỏ được sự nghi ngờ trong lòng, đã quyết định chủ ý, cũng
không trì hoãn nữa.

Hắn không biết từ nơi nào lấy ra mấy cây kim châm, cắm vào mấy bí huyệt
trên đầu, làm cho bản thân hồng quang đầy mặt, tinh thần tăng cao, có đủ tinh
lực để thi triển pháp thuật, sẽ không để xảy ra sai sót.

Tiếp theo đi tới trước mặt Hàn Lập, nâng thân thể của hắn dậy, sửa lại
lại tư thế cho ngồi trên mặt đất. Bản thân ngồi ở đối diện, hai tay ôm chặt hai
vai, ngồi xuống.

Mặc đại phu tay nắm pháp quyết, vung tay, một đạo hồng quang từ trong tay
bắn ra, bắn tới đồ án ở bên dưới Hàn Lập, nhất thời mấy viên ngọc thạch ở bốn
phía sáng lên.

Tiếp theo, tiếng chú ngữ trầm thấp, từ trong miệng Mặc đại phu chậm rãi
phát ra, giống như ma làm cho người ta nghe được cảm thấy mơ màng buồn ngủ. Ý
thức của Hàn Lập, theo âm thanh chú ngữ lọt vào tai, từ từ mơ hồ đi, trở nên
hết sức buồn ngủ.

“Không hay.” Hàn Lập trong lòng biết không ổn, rất rõ ràng đây là do đối
phương cố ý gây nên, đang chuẩn bị chiếm lấy thân thể của hắn, hắn rất không
cam lòng, không muốn bó tay chờ chết, vì vậy đem hết toàn lực kháng cự âm thanh
này.

Nhưng không thể làm chuyện gì được, nếu như còn có thể khống chế thân
thể, hắn còn có thể dùng cách cắn lưỡi, nhéo vào da thịt để kích thích, làm cho
bản thân bảo trì sự tỉnh tao, nhưng hiện tại chỉ có thể bị động mà thừa nhận.

Dưới sự thôi miên mạnh mẽ của chú ngữ, Hàn Lập rất nhanh không còn biết
gì nữa, trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nhìn thấy, khuôn mặt của Mặc đại phu dưới
ngọn đèn u ám, trông rất dữ tợn đáng sợ, không còn phong thái của mỹ nam tử.

“Ngươi thành trâu đi!” Đây là câu nói cuối cùng Hàn Lập trước mê đi muốn
nói, cũng là lời nguyền rủa bất đắc dĩ.

Trong bóng tối vô tận, Hàn Lập như lâm vào một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mộng, hắn là một quang cầu xanh biếc lớn bằng nắm tay, có thế giới
của riêng mình, ở nơi này nó tự do ngao du, vui sướng vô cùng.

Nhưng không lâu sau, đột nhiên xông tới một quang cầu màu vàng, quang cầu
này chỉ cỡ ngón tay cái, so với Hàn Lập nhỏ hơn mấy lần, nhưng khí thế hung
hăng, không có ý tốt, nó vừa thấy Hàn Lập, liền hung ác vọt tới, mở cái miệng
đầy răng nhọn cắn Hàn Lập, Hàn Lập đương nhiên cũng không yếu thế, cũng mở
miệng, hung hăng phản kích.

Được mấy cái, quang cầu màu vàng đã bị Hàn Lập ỷ vào thể tích lớn hơn, dễ
dàng nuốt mất, cuộc chiến kết thúc khá nhẹ nhàng.

Hàn Lập sau khi chiến thắng, hân hoan cổ vũ, trở về chỗ cũ thưởng thức mỹ
vị của chiến lợi phẩm. Lúc này, từ bên ngoài lại có kẻ xâm lấn, lần này cũng là
một quang cầu màu xanh, nhưng thể tích lớn hơn Hàn Lập, chỉ là ánh sáng có vẻ
ảm đạm suy yếu, không chói mắt như Hàn Lập.

Địch nhân lần này, vừa thấy quang cầu do Hàn Lập biến thành, rõ ràng lấy
làm kinh hãi, dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự.

Nhưng Hàn Lập vừa mới thưởng thức tư vị tuyệt vời của việc ăn quang cầu
khác, nên không muốn bỏ qua đối phương, cũng không lo lắng thực lực hai bên
khác biệt, liền vọt tới. Đối phương thấy vậy, cũng xông lên cắn xé nhau.

Thể tích đối phương tuy lớn hơn Hàn Lập, nhưng suy yếu vô lực, rõ ràng
chỉ là có cái mã, so với quang cầu màu vàng chống đỡ còn yếu hơn, cũng không
đợi bị đánh bại, bắt đầu hướng ra phía ngoài chạy trốn.

Hàn Lập không chịu buông tha đối phương, mau chóng đuổi theo, nhưng đối
phương thật sự giảo hoạt, mỗi khi bị bắt được, lại đem bộ phận bị bắt lấy đó
tách ra, bản thân lại tiếp tục chạy trối chết, cứ như vậy, nó cũng có thể chạy
thoát được, bất quá thể tích của nó lúc này, cũng chỉ còn một phần ba so với
trước đây.

Trải qua hai cuộc chiến đấu, chỗ này lại được Hàn Lập tiếp tục độc chiếm,
quang cầu mà hắn hóa thân, lại tiếp tục người khác tới, nhưng đáng tiếc, đợi
mãi mà cũng không có ai tới nữa.

Một lúc sau, nó cũng không thèm để ý, vẫn một một mình khoan khoái phiêu
đãng, cũng đã qua thật lâu, tựa hồ sẽ vĩnh viễn như vậy.

----- o O o -----

Chương 57: Thân Tỉnh
Địch Vong

      Một cảm giác lạnh lẽo, từ nơi bí ẩn
nhất trong lòng, chậm rãi bừng lên, rất nhanh chạy khắp toàn thân Hàn Lập, đem
Hàn Lập từ trong cơn mê man tỉnh dậy.

Hàn Lập vừa tỉnh lại, đã cảm thấy đầu nặng vô cùng, mơ hồ rất đau, toàn
thân thân thể đều mềm nhũn, suy yếu vô lực, như là bệnh nặng mới khỏi, cố gắng
mở hai mắt ra, mí mắt cũng nặng vô cùng, không cách nào nhúc nhích.

Trong mơ hồ, Hàn Lập nhớ lại tất cả sự tình phát sinh trước lúc hôn mê.

Hắn giật thót, rùng mình một cái, ý nghĩ lập tức thanh tỉnh lại vài phần,
vội vàng bắt đầu kiểm tra tình trạng của cơ thể.

“Ồ!” Hình như không bị chiếm cứ thân thể, mặc dù không mở được hai mắt,
nhưng toàn thân trên dưới không thoải mái khác thường, xác thật nói cho hắn
biết, cả thân thể lại lần nữa trở về với hắn.

“Chẳng lẻ Mặc đại phu đã thất bại?”

Hàn Lập bị đả kích bởi sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
không thể giải thích được.

Đè nén sự hưng phấn trong lòng, Hàn Lập cố gắng hồi phục lại khí lực của
bản thân, cố gắng mở mí mắt lên để thấy rõ sự vật xung quanh.

Mới vừa mở mắt ra, chỉ thấy một gương mặt đầy tóc bạc, khô gầy tiều tụy,
cực kỳ già nua, đúng là khuôn mặt của Mặc đại phu hóa lão năm đó, chỉ là nhìn
qua, tựa hồ so với trước kia còn muốn già hơn mười tuổi, già đến mức không thể
già hơn nữa.

Lúc này, hai mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập lấy làm kinh hãi, cả cơ thể trên dưới lập tức căng thẳng, cảm
giác suy yếu bay lên chín tầng mây, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất,
chính là phải ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường.

Đã trải qua sự giáo huấn lần trước, Hàn Lập nói cái gì, cũng sẽ không lại
để bản thân dễ dàng bị người ta chế ngự.

Nhưng sau đó, Hàn Lập phát hiện sự khác thường, ánh mắt đối phương ngưng
trệ, vẫn không nhúc nhích, cũng không có tiếng hô hấp, phảng phất đã sớm chết
từ lâu rồi.

Hàn Lập hạ chân mày, nhưng trong lòng vẫn không dám không đề phòng, vẫn
chưa giải trừ sự cảnh giác của bản thân, toàn bộ tinh thần của hắn chăm chú
nhìn vài khuôn mặt của đối phương, muốn từ trong đó tìm ra một ít sơ hở.

Chừng nửa khắc cẩn thận quan sát, Hàn Lập không thể không thừa nhận, đối
phương xác thật không giống người sống.

Sau khi do dự, hắn vẫn cẩn thận tới gần đối phương, vươn tay nắm lấy cổ
tay của đối phương, mặt khác đưa ngón tay áp lên lỗ mũi của đối phương, sau khi
kiểm tra một hồi, cũng không hề có động tĩnh.

Lúc này Hàn Lập mới hoàn toàn an tâm, trong lòng trở nên thoải mái vô
cùng, gánh nặng áp bức đè nặng sâu trong nội tâm cuối cùng đã được vứt bỏ.

Cho tới bây giờ, Hàn Lập vẫn không dám tin, đại địch trước mắt mình, lão
già Mặc đại phu gian xảo, thủ đoạn độc ác, cứ như vậy vô thanh vô tức mà chết
đi, chết không minh bạch, dễ dàng như vậy.

Hắn đưa tay lên ót sờ sờ, “Định thần phù.” nọ đã biến mất vô ảnh vô tung,
không biết đã bay đi đâu rồi, phụ cận cũng không thấy bóng dáng của nó, điều
này làm cho Hàn Lập có chút kỳ quái. Sau này học tới phương pháp phù chú hắn
nghĩ lại chuyện này, mới hiểu được, miếng giấy vàng nọ hẳn là đã hao hết pháp
lực, biến thành tro bụi, cho nên hắn mới tìm không được.

Hàn Lập tinh thần đã thư thái, bắt đầu đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh thi
thể của Mặc đại phu, muốn tìm một vài đầu mối đã làm cho đối phương một mạng ô
hô.

Ngọn đèn bốn phía vẫn đang sáng, chứng tỏ rằng hắn cũng chưa hôn mê quá
lâu, mà cách đó không xa mấy viên thanh ngọc, đã trở nên mờ đục đi, tựa hồ phẩm
chất đã giảm xuống mấy tầng, trở nên không đánh xem.

Tầm mắt vừa chuyển, trong góc của căn nhà đá, một đốm sáng lập lòe, đang
tận lực né tránh tầm mắt Hàn Lập, đã lọt vào mắt hắn.

Vật thể này, Hàn Lập cũng không xa lạ, đúng là trong lúc ngủ mơ, hắn lúc
cuối cùng đã chém giết qua, cũng là địch nhân bại trong tay hắn, là quang cầu
bị hắn ăn mất hai phần ba.

Nó lúc này, đang liều mạng trốn trong góc tường, tựa hồ rất sợ Hàn Lập,
cố gắng ẩn nấp.

Hàn Lập lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó nắm bàn tay lại, cúi đầu
trầm ngâm trong chốc lát.

Một lát sau, Hàn Lập đứng lên, hướng tới đốm sáng nọ mà đi đến.

Khi đến cách nó nửa trượng, hắn mới ngừng lại, thong thả mở miệng nói:

“Ta nghĩ, chúng ta hẳn là phải biết một chút, nói vậy ngươi chắc là Dư Tử
Đồng rồi.”

Quang cầu màu xanh biếc có chút run ráy, ánh sáng trên người lóe ra bất
định, nghe Hàn Lập gọi ra tên của nó, nó ẩm đạm đi trong chốc lát, rồi lại lóe
sáng lên.

“Ngươi đoán được, các hạ thật đúng là đệ tử không chịu khuất phục của Mặc
cư nhân, cùng hắn chống đối.” Đốm sáng phảng phất có chút chấp nhận số mệnh,
cũng mở miệng nói tiếng người, nghe giọng nói, đúng là tên thanh niên kia.

Nó không có nói sạo, trực tiếp thừa nhận suy đoán của Hàn Lập.

“Vậy các hạ nên cho ta một chút giao phó, đem toàn bộ sự tình nói rõ ra
cho ta.” Nghe được đối phương thật sự là một trong nguyên hung mưu hại mình,
Hàn Lập vẫn không có bộ dáng tức giận, vẫn thong thả dò hỏi.

Nhưng Dư Tử Đồng thấy bộ dáng không nóng không lạnh của đối phương, không
hiểu tại sao, cảm giác được trong lòng hàn khí nổi lên, có cảm giác đại họa
trước mắt.

Trước đó không lâu trong thần thức đại chiến, hắn vừa mới lĩnh giáo lợi
hại của sát tinh này, bị cắn nuốt một bộ phận nguyên thần, pháp lực tổn thất
hơn phân nửa. Giờ phút này pháp lực còn sót lại, chỉ có thể làm cho hắn thi
triển mấy ảo thuật nho nhỏ, không có chút lực sát thương. Bây giờ đối mặt người
ta, lại không có chút lực tự bảo vệ, trong lòng tự nhiên có nỗi sợ hãi nói
không ra.

“Ngươi muốn biết cái gì?”

Hắn biết, đối phương vừa mới từ cõi chết về, tâm tình hẳn là rất không ổn
định, có sự nguy hiểm rất lớn. Đừng thấy đối phương mặt ngoài tựa hồ rất bình
tĩnh, nhưng trong lòng nói không chừng, đang giống như núi lửa bộc phát, nổi
lên lửa giận bất cứ lúc nào.

H nếu đã bị phát hiện, cách tốt nhất chính là phối hợp, không nên trong
lời nói khiêu chiến tính nhẫn nại của đối phương, hắn cũng không muốn cứ như
vậy, trong lúc hồ đồ làm cho đối phương xúc động.

“Trước tiên là nói về, ngươi rốt cuộc là ai? Quá trình ngươi biết Mặc đại
phu, cùng với kế hoạch của các ngươi, cứ rõ ràng mà nói ra, ta bây giờ thời gian
rất nhiều, có thể từ từ nghe ngươi nói chuyện.” Hàn Lập giống như đang mang mặt
nạ, nói mà mặt không chút thay đổi, nhìn không ra chút nào tâm tình dao động.

----- o O o -----

Báo cáo nội dung xấu