Phàm nhân tu tiên - Chương 0058 - 0059 - 0060
Chương 58: Tu Tiên Giả
“Khụ! Nói đến, ta cũng là người bị
hại.”
Dư Tử Đồng mở miệng muốn tìm sự đồng tình của Hàn Lập, đem mối quan hệ
của hắn và Mặc đại phu, cố gắng gạt bỏ qua một bên, nhưng thấy Hàn Lập không có
biểu hiện gì, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:
“Ta vốn lúc đầu là một người tu tiên...”
Dư Tử Đồng thành thật đem lai lịch của bản thân, những chuyện đã trải
qua, chi tiết kể qua một lần, đương nhiên trong khi kẻ lại, hắn cũng đem bản
thân nói thành kẻ bị Mặc đại phu bắt buộc, cho nên mới bức phải đồng mưu, đem
tất cả trách nhiệm bỏ hết lên Mặc đại phu đã chết đi.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không hon toàn tin tưởng lời nói của hắn, nhưng kết
hợp với những gì Mặc đại phu đã nói, cũng đã có thể suy ra bảy tám phần chân
tướng, cũng có thể hiểu được sự việc.
Bỏ đi những gì mà đối phương có thể giả dối, Hàn Lập đối với chuyện đã
trải qua, cũng đại khái hiểu rõ.
Những chuyện của Mặc đại phu trước đây nói với hắn, là hắn đã bị ám toán,
đi ra ngoài tìm phương pháp khôi phục công lực, hẳn là sự thật, cũng không có
gì phải lừa gạt hắn.
Nhưng theo lời kể lại trước đó thì tại một nơi thần bí, đã tìm được một
quyển kỳ thư, theo đó tìm được phương pháp khôi phục công lực, là chuyện giả
tạo, hoàn toàn đều là do Dư Tử Đồng, Mặc đại phu mới khôi phục được công lực,
nhưng cũng là bởi vì Dư Tử Đồng, hắn mới bị trớ chú vào thân.
Nguyên do, Dư Tử Đồng vốn là thành viên của một gia tộc tu sĩ, tu luyện
Trường Xuân công đến tầng thứ bảy, có hỏa hầu nhất định, nhưng do sau này tư
chất có hạn, Trường Xuân công cũng không có tiến bộ, không cách nào chính thức
đạt tới Trúc Cơ.
Người tu tiên mà không có Trúc Cơ, không thể xem như là thành viên của tu
sĩ, cũng không thể chính thức giao thiệp với tu tiên giới, cho nên Dư Tử Đồng
dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nơi ẩn cư, chuẩn bị
đến thế tục nâng cao lịch duyệt, xem thử có khả năng nâng cao tâm cảnh, đột phá
bình cảnh trước mắt.
Đương nhiên là có thể nói, có thể tìm được một số dược liệu trân quý, đem
về luyện linh đan, như vậy càng tốt hơn, bất quá hắn cũng biết hy vọng này rất
mong manh, nhưng bất kể nói như thế nào, cũng là chuyện vận khí, nói không
chừng, khiến cho hắn bộc phát một bước lên mây!
Hoài bão ý đồ mê người, Dư Tử Đồng mới hai mươi mấy tuổi đã rời khỏi giới
tu sĩ tiến vào thế tục.
Thế giới bên ngoài, thật làm cho người ta hoa cả mắt, rất nhanh đã che mờ
hai mắt của Dư Tử Đồng, tâm cảnh của hắn vốn đã không mạnh mẽ, mới mấy năm đã
hoàn toàn thoái hóa, làm thượng khách của các gia đình quyền quý, bắt đầu hưởng
thụ vinh hoa xa xỉ của thế gian, tâm tu tiên đã dần dần phai nhạt đi.
Đối với loại đệ tử nửa đường đứt gánh như Dư Tử Đồng, gia tộc bọn họ tự
nhiên trăm năm sau, sẽ gạch tên hắn khỏi sổ, từ nay về sau hắn được coi như là
người thế tục, không được lui tới gia tộc, trừ phi hậu nhân của hắn, lại xuất
hiện người tu tiên tư chất xuất chúng, mới đồng ý cho lần nữa nhận tổ quy tông.
Cứ như vậy mà nói, con đường của Dư Tử Đồng đã là vô vọng, không cách nào
tu tiên được, nhưng sống thọ trăm tuổi, phú quý cả đời cũng là kỳ vọng được,
loại người tu tiên tiên trước khi đạt Trúc Cơ, cũng là rất bình thường, cũng
không tính là đại sự gì.
Nhưng không biết là ông Trời có mắt, hay là Dư Tử Đồng chuyển vận, vài
năm sau đó, hắn trong lúc vô ý trên đường đi dạo, thuận tiện theo thói quen đi
một vòng dược điếm, tại một cửa hiệu hắn phát hiện một quả Huyết linh thảo rất
hiếm thấy, linh thảo này cùng với hồng du hoa bình thường rất giống nhau, cho
nên bị đặt ở cạnh nhau.
Dư Tử Đồng vừa thấy, tự nhiên mừng rỡ, có linh thảo này, hắn có hy vọng
đột phá bình cảnh, lòng tu tiên lại một lần nữa nổi lên, lúc ấy hắn liền bỏ
tiền mua vật ấy.
Không ngờ lúc này lại có chuyện xảy ra, lại có một gã tu tiên tiến vào
trong tiệm, cũng phát hiện thuốc này, đương nhiên cũng không chịu bỏ qua, hai
người liền nảy sinh ra tranh chấp.
Chủ nhân dược điếm thấy vậy, lập tức nhân cơ hội bảo hai người ai xuất ra
nhiều ngân lượng hơn, thảo dược này sẽ thuộc về người đó, kết quả trên người Dư
Tử Đồng tiền tài nhiều hơn một chút, tự nhiên mua được linh dược này.
Bất quá hắn cũng không ngu ngốc, biết đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ,
ngay trong đêm trốn đi, hướng về gia tộc mà chạy trốn, nhưng mới đi được nửa
đường, đã bị người nọ đuổi theo, kết quả tự nhiên là một hồi đại chiến.
Pháp lực của đối phương cao hơn hắn một bậc, Dư Tử Đồng bị hộc máu mà
bại, nhưng lại không nỡ mất đi linh dược. Hắn cắn răng phát động Bảo mệnh phù
của gia tộc, dùng bí pháp đồng quy vu tận, dọa lui đối phương, lúc này mới chạy
thoát được.
Nhưng lúc này, hắn đã bị thương không nhẹ, lại ở dưới tình cảnh đó, hắn
đụng phải Mặc đại phu cũng đanh đi tìm thuốc.
Cũng là do Dư Tử Đồng xui xẻo, hắn tuy nói là đã hành tẩu mấy năm tại thế
gian, nhưng kinh nghiệm đối với người trong giang hồ một chút cũng không có,
sau khi nhìn ra tình huống của thân thể Mặc đại phu, lại đi nói ra, trong lúc
vô ý lại tiết lộ mình có mang thuốc để trị bên người.
Do đó, hắn đã rước lấy đại họa sát thân, phải biết rằng Mặc đại phu giờ
phút này đang nóng lòng tìm thuốc, đang tìm thuốc lại nghe được đối phương có
thuốc có thể chữa trị cho mình, lập tức dùng tất cả các thủ đoạn, khẩn khoản
cầu khẩn.
Nhưng thuốc mà Dư Tử Đồng nói, tuy không phải là kỳ trân như Huyết linh
thảo, nhưng cũng cần mười mấy loại thảo dược trân quý, dùng phương thức của
người tu tiên, hao phí nguyên khí lớn mới luyện chế thành, mà trên người hắn
cũng còn không nhiều lắm. Dưới tình huống ngày nay hắn đang trọng thương, hắn
càng quý trọng vô song, làm sao mà có thể đem tặng cho một con người như là một
con kiến hôi như vậy được.
Mặc đại phu thấy bản thân ba lần bốn lượt, cũng không thể xin được thuốc,
trong lòng thẹn quá thành giận, liền nổi lên sát tâm, len lén đi theo đến chỗ
không người, liền ở sau lưng Dư Tử Đồng hạ độc dược bí chế.
Theo lý thuyết, một độc dược tầm thường vốn không có tác dụng đối với Dư
Tử Đồng, nhưng loại độc dược mà Mặc đại phu sử dụng là dùng dược vật đặc chế,
ngay cả hắn cũng không hiểu hết uy lực của nó, dĩ nhiên trong lúc vô tình, làm
cho Mặc đại phu đắc thủ.
Dư Tử Đồng vốn đã trọng thương, hơn nữa độc tính công tâm, trở nên bị
nghẹt thở, lúc này Mặc đại phu mới xuất hiện, nghênh ngang lục soát trên người
hắn.
Dư Tử Đồng thấy vậy, cũng không hoàn toàn hiểu rõ tiền nhân hậu quả,
trong lúc lửa giận công tâm, không suy tính đã xuất ra “huyết tiến âm hồn chú.”,
đem máu huyết toàn thân hóa thành một huyết chú, phún tới trên đầu Mặc đại phu,
sau đó nguyên thần rời khỏi thân thể, lặng lẽ phiêu xuất ở bên ngoài cơ thể.
Nguyên thần sau khi xuất khiếu, Dư Tử Đồng mới phát hiện bản thân chưa có
chuẩn bị trước, không có chuẩn bị pháp khí để dung thân, dưới tình thế bất đắc
dĩ không thể làm gì khác hơn là chui vào trong cơ thể Mặc đại phu, tạm thời tránh
cho nguyên thần sự nguy hiểm tiêu vong.
Mà Mặc đại phu bị máu tươi bắn lên đầu, lúc đầu có kinh hãi, nhưng sau đó
phát hiện không gì khác thường, cũng không để ở trong lòng.
Hắn ỷ vào sự thông hiểu đan dược, lấy từ thi thể của đối phương ra các
loại dược hoàn, hân hoan mà uống vào, quả nhiên thuốc vào bệnh trừ, công lực
của Mặc đại phu khôi phục.
Mặc đại phu mừng như điên, mang theo những đồ vật lục soát được trên
người đối phương, cùng với một quyển Trường Xuân công khẩu quyết xem không
hiểu, dự định quay lại Lam châu, đi báo thù tuyết hận, trọng chấn hùng phong.
----- o O o -----
Chương 59: Tam Đại
Thiết Tắc
Mặc đại phu không
cao hứng được mấy ngày, uy lực của Âm hồn chú đã bộc lộ ra, hắn cơ hồ mỗi ngày
già yếu đi với một tốc độ kinh khủng bằng một năm, nhanh chóng biến thành một
lão già.
Hắn rất sợ hãi, nghĩ biện pháp khống chế hiện tượng quỷ dị phát sinh trên
người, nhưng không chút hiệu quả.
Nếu như cứ như vậy, không bao lâu mạng hắn tự nhiên sẽ ô hô, như một ông
lão vậy, suy kiệt mà chết. Nhưng may mắn chính là, lúc này nguyên thần của Dư
Tử Đồng càng tồi tệ hơn.
Nguyên ban đầu khi Dư Tử Đồng tiến vào trong cơ thể Mặc đại phu, một lúc
sau, xảy ra hiện tượng bị nguyên thần của đối phương đồng hóa.
“Đồng hóa.” là một loại hành động đoạt xá (đoạt thân xác), là do nguyên
thần ở thời gian dài trong cơ thể của người khác, bị nguyên thần của chủ nhân c
thể trong vô thức tạo ảnh hưởng, ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng hiện tượng nguy hiểm
chính là cuối cùng chỉ có một ý thức có thể tồn tại.
Dư Tử Đồng thấy vậy, dưới tình thế bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn
là nổi lên chủ ý chủ động đoạt xá.
Hắn sở dĩ không tình nguyện như thế, không phải bởi vì hắn lương thiện,
mà là sợ hãi tam đại quy tắc đoạt xá của tu tiên giới trong truyền thuyết:
Thứ nhất, người tu tiên không thể tiến hành đoạt xá đối với con người,
nếu không thân thể đoạt xá, sẽ không chịu nổi hành động đoạt xá mà hỏng mất.
Thứ hai, chỉ có người có pháp lực cao tiến hoàn đoạt xá với người có pháp
lực thấp, mới có thể thành công, mới có thể không bị đối phương phản ngược lại,
sự chênh lệch pháp lực càng lớn, càng an toàn.
Thứ ba, trong cuộc đời một người tu tiên, bất luận pháp lực cao hay thấp,
đều chỉ có thể tiến hành một lần đoạt xá, nếu cố tiến hành thần thứ hai, nguyên
thần sẽ vô duyên vô cớ mà iêu vong.
Ba quy tắc này trải qua không biết bao nhiêu sóng gió cũng chưa từng bị
phá vỡ, không biết đã hạn chế bao nhiêu người cố gắng nhờ đoạt xá để gây sóng
gió hoặc cố gắng dùng thuật này để trốn tránh tại kiếp. Trời cao đối với loại
hành vi nghịch thiên này, đã có quy định, không để cho người tu tiên dùng thuật
này làm cho thiên hạ trở nên đại loạn, dùng biện pháp cứng rắn này để hạn chế.
Bởi vậy nếu Mặc đại phu là người tu tiên, Dư Tử Đồng ngược lại không có
gì sợ hãi, thoải mái mà cùng với đối phương tranh đoạt thân thể này, nhưng Mặc
đại phu chỉ là người phàm, không có chút pháp lực nào trong người, căn bản
không cách nào chịu nổi hành vi đoạt xá, chỉ sợ hắn chỉ mới tiến hành được nửa
chừng, thân thể bị tranh đoạt sẽ hoàn toàn bị hỏng mất.
Hơn nữa cứ xem như là ẩn thân tỏng cơ thể người khác, vậy sẽ không tránh
khỏi vận mệnh bị đồng hóa, sẽ lại lần nữa gặp khốn cảnh đáng xấu hổ, càng ngày
càng tệ hơn. Bởi vì pháp lực của hắn sẽ theo nguyên thần mỗi lần xuất nhập mà
trở nên giảm bớt đi nhiều, rất nhanh sẽ tổn thất hầu như không còn gì nữa,
không cách nào ra vào nữa, sẽ phải sống trong cơ thể của người khác cuối cùng
cũng bị đồng hóa.
Phải biết rằng sau khi biến thành nguyên thần, hắn không có thân thể để
bổ sung pháp lực, pháp lực mang theo dùng một lần là hụt đi một lần, cũng sắp
theo thời gian mà dần dần tiêu giảm, hắn cũng không biết còn có thể chống đở
bao lâu nữa.
Cho nên Dư Tử Đồng trừ phi có thể tìm được một người có pháp lực thấp
kém, có thể chịu nổi hành vi đoạt xá của người tu tiên, nếu không hắn tuyệt sẽ
không đưa nguyên thần ra ngoài thân thể, đi mạo hiểm thử một lần nữa.
Dưới tình hình thân thể của đối phương sắp bị Huyết chú phá hỏng mất làm
cho nguyên thần của bản thân không còn chỗ ẩn thân, và nguyên thần của bản thân
cũng gặp nguy hiểm bị đồng hóa, dưới hai áp lực quá lớn này, Dư Tử Đồng với tư
tưởng tham sống, không thể làm gì khác hơn là tạm thời vứt bỏ cừu oán giữa hai
người, bất đắc dĩ liên hệ với Mặc đại phu, đem tình hình cũng sự lợi hại trong
đó, nói rõ cho đối phương biết.
Mặc sau khi nghe xong, mới đầu có chút phẫn nộ, nhưng rất nhanh ý thức
được cơ duyên trong đó, hắn suy nghĩ và ước định ba điều với Dư Tử Đồng, đạt
thành hiệp nghị, hiển lộ bản sắc kiêu hùng.
Đầu tiên, Mặc đại phu muốn Dư Tử Đồng day cho phương pháp khống chế được
ý thức của bản thân, tận lực tránh bị nguyên thần của đối phương đồng hóa. Mà
Dư Tử Đồng cũng dạy cho đối phương một ít bí thuật, làm cho đối phương có thể
làm chậm lại tốc độ già yếu, nhưng pháp lực cũng chỉ có thể duy trì trong thời
gian ngắn.
Tiếp theo, Mặc đại phu phải tìm kiếm một người có linh căn, là đồng tử có
khả năng tu luyện Trường xuân công, dạy cho hắn tu luyện, sau đó đợi đến lúc
thời cơ chín mùi, Mặc đại phu tạm thời thu lại pháp lực, tiến hành đoạt xá, tái
sinh trở lại.
Đối với việc này Mặc đại phu cũng từng có nghi vấn, muốn đích thân tu
luyện môn này, kết quả tự nhiên không chỗ nào thành, còn bị Dư Tử Đồng cười
nhạo một phen, thế mới biết người không có linh căn, đúng là không cách nào tu
luyện được pháp lực, mà hắn chính là người tu tiên không có linh căn.
Điểm cuối cùng, sau khi Mặc đại phu đoạt xá thành công, đã có thời gian
lâu dài sau này, sẽ giúp đối phương tìm một thân thể thích hợp, cũng hiệp trợ
đoạt xá.
Với các điều khoản như thế, thoạt nhìn đối với Mặc đại phu tương đối có
lợi, nhưng cũng là việc không thể hiểu rõ ràng được, Dư Tử Đồng nguy cơ bị đồng
hóa đã ngay trước mắt. Hắn ở địa vị bất lợi, đương nhiên chỉ có thể chịu thiệt,
bất quá có chịu thiệt hay không, cũng chỉ có hắn mới biết được.
Trong quá trình thương lượng, Dư Tử Đồng từng muốn Mặc đại phu đưa hắn về
nơi ẩn cư của gia tộc để xin trợ giúp, nhưng Mặc đại phu inh nghiệm lão luyện
làm sao chịu như vậy được, cự tuyệt ngay không hề thương lượng, điều này làm
cho cuộc sống của Dư Tử Đồng sau này phải hận mà cắn răng chịu đựng.
Chuyện đã xảy ra sau đó, cũng không có cái gì để nói, Mặc đại phu mấy năm
trước không thể tìm được người thích hợp, nản chí tiến vào Thất huyền môn, sau
đó vô tình thu nhận Hàn Lập, truyền thụ Trường xuân công, sau đó lại không thua
kém gì Mặc đại phu, thậm chí Hàn Lập tự bản thân còn có nhiều kinh nghiệm hơn.
Sau khi Hàn Lập nghe xong những lời này, thở dài một hơi, phần lớn nghi
vấn trong lòng đều đã được giải khai.
Bất quá hắn thấy Dư Tử Đồng ngừng lại, không tiếp tục kể chuyện, sắc mặt
liền trầm xuống, lạnh lùng nói:
“Ngươi hình như còn chưa nói cho ta biết, nguyên nhân làm cho Mặc đại phu
chết!”
“Cái này cũng không có gì để giải thích, bất quá là do Mặc đại phu đoán
sai tiến độ Trường xuân công của các hạ, pháp lực không bằng ngươi, làm cho
đoạt xá không được, lại bị ngươi cắn lại.” Thanh âm Dư Tử Đồng sau khi do dự,
cũng mở miệng nói thật ra sự tình.
“Nói như vậy, quang cầu màu vàng lần đầu tiến vào trong cơ thể ta, chính
là nguyên thần của Mặc đại phu, quang cầu thứ hai màu xanh biếc chính là ngươi.”
Hàn Lập hời hợt nói.
“Cái này... cái này, ta lúc ấy tưởng rằng, các hạ và Mặc đại phu đồng quy
vu tận! Vì không muốn lãng phí thân thể này, ta muốn mượn một chút.” Hắn có
chút xấu hổ.
“Hừ! Sợ là không phải tưởng rằng như thế, mà là ngươi cố ý xếp đặt.”
“Dư Tử Đồng, ngươi lúc đầu truyền cho Mặc đại phu đoạt xá đại pháp, sợ là
sẽ không có hảo tâm gì, cố ý không nhắc tới thành công cùng thất bại, có liên
quan đến pháp lực cao thâm đến đâu.”
“Vốn ngươi đã có xếp đặt từ trước, Mặc đại phu dùng Phệ hồn đại pháp tự
tàn cùng tầng thứ tư Trường xuân công của ta, pháp lực lớn nhỏ cũng không sai
biệt lắm, một khi đoạt xá, là lúc hai người tự giết lẫn nhau, đồng quy vu tận.
Sau đó ngươi làm ngư ông đắc lợi chiếm tiện nghi, nhân cơ hội chiếm thân thể
của ta, đoạt xá thành công. Ta đoán không sai chứ, Dư đại tu tiên giả của ta!”
Hàn Lập một hơi, tỉnh táo nói ra phán đoán của bản thân.
Dư Tử Đồng sau khi nghe xong, một hồi lâu cũng không nói gì, hồi lâu sau
mới thở dài một hơi, có chút uể oải không có phản bác.
“Nguyên trước ta khen ngươi, chỉ là thuận miệng nói một chút, nhưng bây
giờ là thật tâm khen ngợi ngươi, ngươi thật sự rất thông minh, trò mà thắng cả
thầy, còn vượt cả tên Mặc cư nhân hồ ly kia.”
“Ngươi đoán rất đúng, cái này tất cả thật là do ta xếp đặt, nhưng không
nghĩ tới, tư chất tu tiên của ngươi lại tốt như thế, chỉ trong khoảng thời gian
ngắn, đã luyện đến tầng thứ sáu Trường xuân công, chỉ thấp hơn một tầng so với
ta, chẳng những dễ dàng thôn phệ nguyên thần của Mặc đại phu, ngay cả nguyên
thần nguyên khí đại thương của người tu tiên ta, cũng không phải là đối thủ của
ngươi, ngược lại tổn thất đi không ít nguyên khí.”
Bất quá hắn đang nói chợt chuyển, khẩu khí đột nhiên trở nên ngạo nghễ
hẳn lên:
“Mặc cư nhân, bất quá chỉ là một kẻ phàm tục, lại muốn cùng với ngang hàng
với người tu tiên chúng ta, xưng huynh gọi đệ, hắn xứng sao?”
“Càng không thể dễ dàng tha thứ, hắn đã dùng thủ đoạn ti tiện, hủy đi
pháp thân của ta, còn muốn đặt chân vào tiên đạo, thật sự là nằm mơ giữa ban
ngày!” Dư Tử Đồng vừa nói vừa nghiến răng, xem ra trong lòng đối với Mặc đại
phu thống hận đã lâu, bây giờ mới lộ ra không hề cố kỵ.
“Bất quá ngươi lại không giống, các hạ trời sanh linh căn, tư chất hơn
người, tại thế tục thật sự là quá đáng tiếc, nếu chịu giúp ta tìm được thân thể
thích hợp, hỗ trợ ta đoạt xá, ta nguyện làm người dẫn đường cho ngươi, giúp
ngươi gặp trưởng lão gia tộc của ta, thu ngươi làm đồ đệ, ngươi thấy thế nào?”
----- o O o -----
Chương 60: Thí Độc
Dư Tử Đồng đối với lời nói dối của
mình rất tự tin, hắn không tin có người có thể thoát dẫn dụ được đắc đạo thành
tiên, vĩnh sinh bất tử.
Nhớ lúc trước, Mặc đại phu hận hắn đến tận xương tủy, nhưng dưới những
thoại ngữ đồng dạng như vậy liền ngoan ngoãn mà hợp tác với hắn. Tin rằng, chỉ
cần lại đưa ra một ít điểm tốt, tin rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn mà hợp tác
với mình.
Nhưng Dư Tử Đồng đã thất vọng, nghe lời dụ hoặc của hắn xong, biểu hiện
của Hàn Lập không lhưng phấn nào cả, mà khuôn mặt hắn hết sức bình tĩnh, tựa hồ
những lời nói của đối phương không lọt vào tai hắn, chỉ giống như gió thổi qua
mà thôi.
“Việc hợp tác, ta sẽ suy nghĩ sau, nhưng hiện tại ta còn một ít nghi vấn,
hi vọng ngươi có thể giảng giải rõ ràng.” Hàn Lập dùng ánh mắt tỉnh táo nhìn quang cầu,
nhẹ nhàng nói.
“Trả lời hết mấy vấn đề của ngươi, ngươi sẽ hợp tác chứ?”
“Cái này còn phải xem vào câu trả lời của ngươi có làm ta hài lòng hay
không?”
“Hảo, ngươi hỏi đi!” Dư Tử Đồng
rất nhanh đồng ý, xem ra hắn đối với câu thành ngữ “ nhân tại ốc diêm hạ, bất
đắc bất đê đầu.” rất là thấu triệt.
Hàn Lập không có hỏi ngay, mà hắn ngẩng đầu lên nhìn mái nhà một lúc, xem
ra hắn đang suy nghĩ xem những vấn đề gì cần phải hỏi.
Dư Tử Đồng bị bộ dạng trịnh trọng của đối phương dọa cho sợ hãi, trong
đầu không ngừng nghĩ ngợi, không biết Hàn Lập có hỏi những vấn đề làm hắn đau
đầu hay không?
“Ta muốn biết, ta cắn nuốt xong nguyên thần của Mặc đại phu và một bộ phận
nguyên thần của ngươi xong sẽ có hậu quả xấu gì không? Tại sao ý nghĩ của ta có
chút khác lạ, biết nhiều đồ vật hơn nhưng không tài nào xác định rõ. Không biết
có chuyện gì không phải hay không?” Hàn
Lập rốt cục mang những vấn đề hắn sau khi tỉnh dậy lo lắng ra hỏi.
Dư Tử Đồng nghe xong, nguyên lai đối phương lo lắng vấn đề nhỏ này, lập
tức trong lòng nhẹ xuống, thanh âm nói chuyện cũng thoải mái hơn.
“A a! Nguyên lai là chuyện này. Lão đệ, ngươi lo lắng quá rồi, hoàn toàn
không cần phải để tâm chuyện này. Phải biết rằng, những thứ được nhồi nhét vào
đầu ngươi cần phải trong vòng một hai năm mới tự động tản mát, ngươi hoàn toàn
không cần quan tâm.”
“Nói như vậy, ta thôn phệ cái đó là hoàn toàn vô dụng sao? Một điểm lưu
lại cũng không có a? Ta có chút không tin.” Hàn Lập dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối
phương, lộ ra bộ dáng không tín nhiệm.
“Nói một điểm cũng không giữ lại chỉ là nói quá thôi. Nhưng có thể lưu
lại, đích xác không nhiều lắm.” Dư Tử
Đồng vội vàng lên tiếng giải thích, hắn sợ đối phương có cái gì hiểu lầm.
“Trong đó bao hàm ký ức, kinh nghiệm, tình tiết một số thứ, đến một điểm
cũng không đạt được. Nếu như hấp thụ nó, nhẹ thì biến thành ngu ngốc, nhân cách
phân liệt, nặng thì tinh thần bạo trướng, não tử bị phá hư mà dẫn đến tử vong.”
“Cần biết rằng, nguyên thần là thứ quý giá nhất, sao có thể cùng những
thứ khác tùy tiện dung hợp được. Thôn phệ nguyên thần người khác tạm thời không
có vấn đề gì, nhưng nếu muốn biến nó thành của mình, đó chính là vọng tưởng.
Nếu không, tùy tiện đoạt xá có thể thu được kinh nghiệm, trí nhớ, công pháp của
đối phương, vậy không phải thiên hạ đại loạn sao? Sẽ còn ai chăm chỉ mà tự
luyện công, đột phá cảnh giới, tu luyện tâm pháp nữa? Tùy tiện đoạt xá chẳng
phải là sẽ có sao?”
“Nguyên thần bị thôn phệ, có thể lợi dụng duy nhất ở một điểm mà thôi, đó
chính là bản nguyên chi lực. Nó giúp nguyên thần của mình trở nên tráng kiện
hơn, bất quá cũng chỉ một chút mà thôi, bởi vì nguyên thần bị thôn phệ rất
nhanh biến mất,còn, không cách nào lợi dụng tiếp được nữa.”
Hàn Lập vừa nghe Dư Tử Đổng giải thích, trong lòng cuối cùng cũng cảm
thấy dễ dàng hơn.
Hắn nghe ra đối phương không có nói láo, Dư Tử Đồng lúc này sợ rằng đang
muốn cùng hắn hợp tắc giống như đã hợp tác với Mặc đại phu, tự nhiên sẽ không
dối gạt hắn.
Dư Tử Đồng giải thích xong, nhìn Hàn Lập gật gật đầu, trông như có vẻ đã
tin lời hắn nói, trong lòng không khỏi vui mừng, quang cầu do nguyên thân hóa
thành cũng sáng lên vài phần, hắn khẩn trương hỏi:
“Hàn lão đệ, xem ra đối với lời giải thích của ta rất hài lòng. Vậy tiếp
theo chúng ta có nên thương lượng việc hợp tác không?”
“Đương nhiên rồi, có thể cùng một vị tu tiên hợp tác, việc tốt đẹp đó còn
gì có thể sánh bằng?” Hàn Lập đột nhiên
nhoẻn cười, lộ ra hàm răng trắng, tỏ vẻ có thành ý vô cùng.
“Thật sao?” Dư Tử Đổng phấn khích,
không nghĩ tới mình chưa khuyên bảo đối phương đã dễ dàng đồng ý nên hắn vội
vàng mở miệng, muốn xác nhận một chút.
“Đương nhiên.” Hàn Lập trả lời rất
nhanh.
Sau đó hắn mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một đồ vật, dùng giọng nói
thân thiết nói với Dư Tử Đồng.
“Chúng ta đã là hợp tác với nhau rồi, vậy trước khi thương thảo một cách
cụ thể, các hạ sẽ không cự tuyệt ta, phối hợp làm một cái thí nghiệm nho nhỏ
chứ?”
“Thí nghiệm?” Dư Tử Đồng sửng sốt,
hắn nhìn ống đồng trong tay đối phương, cảm thấy rất quen mắt, hình như đã thấy
qua ở đâu rồi, trong lòng liền có dự cảm không tốt.
“Không sai, thí độc thí nghiệm.”
Lời nói của Hàn Lập còn chưa dứt, ngón tay cái nắm ống đồng bỗng giật một
cái, tiếp theo một dòng chất lỏng đen, quánh đặc bắn ra, mang theo mùi hủ xú
nồng nặc, hướng thẳng tới mục tiêu đối diện.
“A!”
Từ quang cầu phát ra tiếng kêu thảm thiết của Dư Tử Đồng, nguyên thần của
hắn bị chất lỏng màu đen tưới vào, trên bề mặt quang cầu, ánh lục quang bỗng
nhiên ảm đạm đi, xem ra hắn bị thụ thương không nhẹ.
“Ngươi, ngươi dĩ nhiên cũng dám lén hạ độc ta?” Dư Tử Đồng kêu lên, khản cả giọng, tựa hồ đến
giờ hắn vẫn chưa chấp nhận nổi những việc đã phát sinh.
Hàn Lập không để ý tới sự giận dữ của đối phương, hắn đưa tay lên thắt
lưng, “ba.” một tiếng, từ trên thắt lưng
hắn rút ra một thanh bảo kiếm sáng loáng.
Thanh kiếm này chỉ rộng chừng một ngón tay, chiều dài tầm thước rưỡi,
lưỡi kiếm mềm dẻo vô cùng, đúng là một thanh kiếm hiếm có “ Ngọc đái đoản kiếm.”
Thanh kiếm này là do Hàn Lập sử dụng trọng kim nhờ thợ rèn tạo cho một
thanh đoản kiếm, cũng là thanh kiếm đắt nhất. Bất quá hắn không có am hiểu cách
sử dụng loại vũ khí này, cho nên, đến tận giờ hắn vẫn chưa dùng đến.
Hàn Lập lấy ra thanh kiếm vốn vẫn được giấu trên người này, trông có vẻ
như đây là cơ hội sử dụng thanh kiếm, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, khuôn mặt
tươi cười lúc trước của hắn bây giờ đến một phần cũng không còn thấy.
Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn nguyên thần vẫn còn đang run rẩy, không
nói một lời, cả người phí tới, chém thẳng xuống quang cầu, lúc này hắn sử dụng
nhuyễn kiếm cứ như là đang sử dụng một thanh sài đao vậy.
----- o O o -----