Phàm nhân tu tiên - Chương 0118 - 0119 - 0120
Chương 118: Nhị Tuyển Nhấ (2 đề chọn 1)
“Các ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào đây, hãy thành thực
nói ra đi, ta không muốn vòng vo cùng các ngươi nữa!” Hàn Lập lãnh đạm nói, ra
vẻ không chịu chút ảnh hưởng nào của Nghiêm thị.
Nghiêm thị hơi nhíu mày, thanh niên trước mắt này,
trình độ nhũng nhiễu của hắn vượt xa dự liệu của nàng, cứng mềm với hắn đều
không dễ sử dụng chút nào, đúng hơn là cảm giác không có chỗ xuống tay.
“Chẳng lẽ thực sự phải trực tiếp giao ra phòng tuyến
cuối cùng của mình, cùng đối phương đem sự việc bới rõ ra sao?” Nghiêm thị có
chút không cam lòng, nàng nắm giữ quyền cao chức trọng của Kinh Giao hội bao
năm nay, có lúc đàm phán nào mà không chiếm được một chút tiện nghi, dù trực
tiếp nói rõ đầu đuôi!
Nàng quay đầu lại nhìn Ngũ phu nhân Vương thị một cái,
trong những tỷ muội này cũng chỉ có Vương thị là có năng lực phản đối quyết
định của nàng, cho nên nàng xem xem đối phương có kiến nghị gì tốt hơn hay
không.
“Việc bàn bạc cùng người này, do Tứ tỷ một mực làm chủ
được rồi, ta không có bất cứ ý kiến gì!” Vương thị đã nhìn ra ý tứ của Nghiêm
thị, nói lạnh như băng.
Nghiêm thị được lời như vậy, tâm lý mừng rỡ, hơi có
chút yên tâm trở lại.
“Tốt, nếu các hạ đã không định vòng vo, vậy tỷ muội
chúng ta cũng đi thẳng vào điểm chính cùng ngươi nói ra điều kiện.” Lời này của
Nghiêm thị vừa nói ra miệng, người đã hoàn toàn khôi phục lại phong phạm thủ
lĩnh của Tam đại bang thành Gia Nguyên, cảm giác loại tiểu phụ nhân nhu nhược
vô lực vừa rồi kia đã hoàn toàn biến mất, trên người tản mát ra uy nghiêm của
bậc bề trên già dặn.
“Được, đây mới là đối thủ ta muốn đàm phán!” Hàn Lập khẽ
mỉm cười.
“Ngươi chỉ cần tiêu diệt bọn đáng chết đối đầu với
Kinh Giao hội là Ngũ Sắc môn và Độc Phách sơn trang, để cho Mặc phủ ta không
còn bận tâm về sau, ta liền lập tức đem Noãn Dương bảo ngọc hai tay dâng lên,
bao gồm cả để cho ngươi chọn trong đám người Thải Hoàn một người làm vợ.”
“Nhưng nếu định trì hoãn dùng sức mạnh chiếm đoạt,
hoặc trì hoãn ép buộc tỷ muội chúng ta nói ra, vậy các hạ đã làm ra chủ ý sai
lầm rồi, ta sớm đã đem bảo ngọc đưa cho người tâm phúc rồi, nếu chỉ cần có một
ngọn gió thổi động cỏ, sẽ lập tức hủy diệt bảo ngọc, để cho chúng ta đồng quy
vu tận.” Nghiêm thị thần sắc hiên ngang nói.
“Nghiêm phu nhân cũng không sợ gió lớn xẹt qua đầu
lưỡi sao! Để cho một mình ta diệt Ngũ Sắc môn và Độc Phách sơn trang? Các ngươi
còn thiếu chân thực mà muốn đạt được ư!” Hàn Lập tựa hồ đối với sự uy hiếp của
Nghiêm thị sớm đã có tính toán, không hề kinh hoảng.
Hắn sớm biết Noãn Dương bảo ngọc kia, khẳng định không
phải cậy mạnh là có thể vào tay được, đối phương ngoài miệng nói uy hiếp ra,
còn không biết che dấu bao nhiêu chiêu phía sau. Bởi vậy bắt đám người đối
phương cưỡng ép hỏi nơi dấu bảo ngọc, đó chỉ là hạ sách, tốt nhất chính là làm
cho đối phương tự mình cam tâm tình lấy ra mới hay.
“Hàn công tử chẳng phải là tu tiên giả sao? Những người
giang hồ này sao lại là đối thủ của các hạ được, huống chi chúng ta cũng không
khiến ngươi giết sạch tất cả bang chúng của đối phương, chỉ là muốn làm cho một
số đại đầu mục của đối phương biến mất là được.” Lần này là thiếu phụ diễm lệ
Tam phu nhân, sau khi cho Hàn Lập một nụ cười khêu gợi động lòng người, miệng
phả ra hương thơm của hoa lan tiếp lời nói.
“Tu tiên giả thì sao? Tu tiên giả khác ta không biết,
nhưng bản thân ta có bao bản lĩnh thì ta rõ mồn một, cũng sẽ không ngu đến mức
một người đi đối kháng với đại bang hội mấy vạn người. Hơn nữa, các ngươi thực
tưởng rằng tu tiên giả là có thể sát hại người bình thường không kiêng kỵ gì,
mà không hậu họa gì sao?”
Hàn Lập mắt lạnh lùng liếc Tam phu nhân một cái, trong
mắt hàn ý lạnh lẽo làm cho nụ cười của đối phương tắt hẳn, Hàn Lập đã vận
Trường xuân công lên, tóm lại dưới tình huống trong lòng đã có đề phòng, ngay
cả cho nàng thi triển loại mị thuật mê hồn, làm sao có thể có hiệu quả được!
“Làm sao vậy, nghe ý tứ của công tử, tu tiên giả đối
với người bình thường chúng ta còn hạn chế gì mà không được?” Nghiêm thị hỏi có
chút kinh ngạc.
“Tình huống cụ thể ta cũng không quá rõ, dù sao ta mới
trở thành tu tiên giả không lâu, chưa có thể chân chính tiếp xúc những quy tắc
này.” Hàn Lập nói nhẹ nhàng, sau đó thấy Nghiêm thị tựa hồ lại muốn mở mồm nói
gì đó, liền vung tay lên, ngăn đối phương mở miệng, lạnh lùng nói tiếp:
“Nhưng chỉ cần đầu óc không có khiếm khuyết, suy nghĩ
một chút sẽ hiểu được, nếu tu tiên giả có thể tùy ý ra tay đối với người bình
thường mà nói, những người mà các ngươi gọi là tam đại bá chủ này, thành Gia
Nguyên tam đại bang hội, còn có thể tồn tại đến hôm nay? Sớm đã bị tu tiên giả
tâm thuật bất chánh tiêu diệt vô số lần rồi, nói không chừng những mỹ nữ các
ngươi này cũng đã sớm thành trò chơi của bọn họ.”
Câu nói cuối cùng của Hàn Lập nói một chút cũng không
khách khí, khiến cho đám phu nhân đối diện sắc mặt ửng đỏ, nhưng mắt lại lộ ra
chút kinh hoàng.
“Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của công tử mà thôi, cũng
không nhất định là sự thực!” Nghiêm thị còn có chút chưa từ bỏ ý định, vẫn cố
gắng thuyết phục Hàn Lập.
“Chỉ cần có một phần trăm có thể, bản thân cũng sẽ
không đi làm cái việc tự tìm lấy đường chết.” Hàn Lập căn bản không để cho
Nghiêm thị một điểm ảo tưởng đường sống nào, nói không chút khách khí.
“Chẳng lẽ các hạ là định tay không bắt giặc, đem giá
trang (của hồi môn) của nữ nhi chúng ta, lấy sạch sao?” Nghiêm thị sắc mặt có
chút khó coi, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “giá trang.”
Hàn Lập nghe đối phương vừa nói như thế, mặc dù thần
sắc không động, nhưng trong lòng lại không khỏi trở nên có chút buồn bực.
“Âm độc trên người ta, vốn chính là phu quân các ngươi
ban cho, bây giờ không tìm các ngươi quấy rầy đã là tốt lắm rồi, còn muốn thế
nào?” Hàn Lập căm hận nghĩ thầm.
Nhưng Hàn Lập cũng hiểu được, lời nói như vậy lúc này
nói ra khỏi miệng cũng không có chút ý tứ nào, những phu nhân này xem bộ dạng
nếu không nắm được điểm có lợi trên người mình, nhất định sẽ không đưa cho
“Noãn Dương bảo ngọc.”
Vì vậy Hàn Lập cúi đầu trầm ngâm một chút, sau đó
ngẩng đầu hắng giọng một chút, nói sang sảng:
“Ta cho các ngươi hai con đường để lựa chọn, các ngươi
phải chọn lấy một.”
“Một là trên dưới Mặc phủ các ngươi lập tức sắp xếp
hành trang lên đường, chuẩn bị rời khỏi Lam Châu, đi tìm một địa phương thế lực
thù địch không đến được ẩn cư tại đó, làm một hộ phú quý bình thường, mọi người
giàu sang, yên ổn nửa đời sau của các ngươi, hoàn toàn thoát ly khỏi sự chém
giết của các bang phái trong giang hồ. Mà sự an toàn suốt đường đi, ta có thể
hoàn toàn cam đoan, sẽ không để cho truy binh của kẻ thù xúc phạm tới các
ngươi.”
Hàn Lập nói tới đây ngừng lại một chút, quan sát biến
hóa trên nét mặt của đám phu nhân.
Chỉ thấy ngoại trừ Nhị phu nhân Lý thị có chút máy
động tâm ý ra, Nghiêm thị và Tam phu nhân Lưu thị đều trầm mặc không nói, hiển
nhiên là không đồng ý đề nghị này. Mà Ngũ phu nhân Vương thị, Hàn Lập lại phải
tới nhìn, bằng vào bộ mặt như núi băng đó của nàng, không thể tìm thấy điều gì
hữu ích.
Hàn Lập thấy tình hình này, âm thầm cười lạnh mấy cái,
Nghiêm thị và Lưu thị đều là người rất có dã tâm, bắt các nàng buông xuống
quyền lực của Kinh Giao hội, đi làm nữ nhân chốn thôn dã, các nàng khẳng định
sẽ không nguyện ý, vậy là hắn đưa ra đề nghị này thì việc đã sáng tỏ rồi.
“Vẫn còn một lựa chọn chứ?” Tam phu nhân thấy Hàn Lập
không nói tiếp, không nhịn được hỏi một câu.
“Còn một đường...”
Hàn Lập rời khỏi ghế, đứng lên, nhìn trần nhà chậm rãi
nói ra một con đường khác khẳng định đám người Nghiêm thị chắc chắn sẽ chọn.
----- o O o
-----
Chương 119: Ý Ngoại Tiêu Tức (Tin tức ngoài ý muốn)
“Ta có thể phá lệ ra tay một lần, khiến cho hai thủ
lĩnh đầu mục của hai bang hội kia biến mất, nhưng điều này chỉ giới hạn một
trong hai bang hội. Bởi vì nếu như hai đại bá chủ đồng thời gặp chuyện không
may mà nói, rất dễ khiến cho người ta chú ý, nguy hiểm sẽ gia tăng thành mấy
lần, không đáng cho ta phải mạo hiểm. Hơn nữa ngoài hai cách này ra, ta sẽ
không nhượng bộ chút nào nữa!” Hàn Lập nói xong lời này, khuôn mặt trở nên đanh
lại, không mở miệng nữa, hắn lạnh lùng chờ đám phu nhân đưa ra câu trả lời.
Đám người Nghiêm thị sau khi nghe thấy Hàn Lập nói ra
cách lựa chọn thứ hai, trên mặt không che giấu được vẻ vui mừng lẫn sợ hãi,
nhưng các nàng sau khi nhìn nhau, vẫn không quyết định ngay.
“Các hạ có thể để cho tỷ muội bọn thiếp thương lượng
một chút, rồi trả lời lại cho công tử được không, dù sao đây không phải là
chuyện nhỏ, đám bọn thiếp chính phải lo lắng chu toàn một chút mới được!”
Nghiêm thị thận trọng nói.
“Đương nhiên có thể, ta không phải người không thông
tình đạt lý. Nhưng chậm nhất là sáng mai, phải có câu trả lời, để cho các ngươi
thời gian cả ngày, cũng đủ để các ngươi thương lượng kỹ lưỡng rồi.” Hàn Lập sau
khi nói xong lời này, liền không đ chúng nữ nữa, nghênh ngang bỏ đi.
Hàn Lập xuống lầu nhỏ, cũng không có về căn phòng đầu
hồi, mà dưới ánh mắt kỳ quái của đám đại hán, vênh váo ra khỏi Mặc phủ, dọc
theo đường đi sau khi xác định không có người nào theo dõi, Hàn Lập rốt cục về
tới khách sạn mà mình trọ.
Vừa bước tới cửa lớn của khách sạn, Tôn Nhị Cẩu vội
vội vàng vàng tiến lên nghênh đón.
“Định nói gì, tới trong phòng ta rồi hãy nói!” Không
đợi cho Tôn Nhị Cẩu mở miệng nói chuyện, Hàn Lập thản nhiên căn dặn.
“Dạ, công tử gia!” Tôn Nhị Cẩu cung kính đi theo phía
sau Hàn Lập.
Vào tới trong phòng, Hàn Lập đi tới bên cạnh giường,
vươn vai một cái, mới thờ ơ hỏi: “Xem ngươi trở thành bộ dạng thế này, chẳng lẽ
có việc gì rất quan trọng cần nói cho ta biết sao?”
“Công tử, đích xác có chút đại sự không xong, cần phải
bẩm báo với lão nhân gia ngài.” Tôn Nhị Cẩu hơi tiến lên trước nửa bước, nói có
chút thần bí.
“Định nói cái gì cứ việc nói thẳng, không cần phải ra
vẻ.” Hàn Lập liếc xéo Tôn Nhị Cẩu một cái.
“Hắc hắc! Không phải tiểu nhân cố tỏ ra thần bí, mà
đúng là có việc không xong đã phát sinh! Tiểu nhân thu được tin tức xác thực,
gần đây nhất có một nhóm đông thần tiên ước hẹn tụ tập tại phụ cận thành Gia
Nguyên, mở cái gì “ Thần tiên đại hội.”, nghe nói chỉ cần có thể tham gia hội
này, phàm phu tục tử cũng có thể lập tức thành tiên, trở thành một vị tiên
gia.” Tôn Nhị Cẩu nói phun cả nước miếng.
“Thần tiên?” Hàn Lập có chút sửng sốt.
“Đúng vậy, đã có người chính mắt nhìn thấy qua, những
loại thần tiên này có thể đằng vân giá vũ, còn có thể phóng điện phun lửa! Công
tử ngươi nói xem, nếu như không phải người có phúc lớn, làm sao có thể tùy tiện
chứng kiến thần tiên đó được.” Tôn Nhị Cẩu nói có chút đố kỵ, xem bộ dạng đó
của hắn, trước đó những người hận không thể nhìn thấy thần tiên, tất cả đều đổi
thành bản thân hắn.
Hàn Lập lúc này đã sáng tỏ, thần tiên theo như lời Tôn
Nhị Cẩu chính là tu tiên giả, chỉ là người trong bang phái bọn họ làm sao có
thể biết chuyện đụng chạm của tu tiên giả được? Hàn Lập có chút giật mình.
“Ngươi là thế nào mà biết việc này? Người biết được
tin tức này rất nhiều à?” Hàn Lập thấy hứng thú.
“Tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy, là huynh đệ trong
bang ta chính tai nghe thấy, nhưng bởi vì bang chủ sợ thần tiên trách tội, cho
nên hạ lệnh cấm truyền ra, chỉ có cấp cao của “ Tứ bình bang” chúng ta mới biết được tin tức này. Mà ta lấy
được tin mật này cũng là từ một vị cấp cao ở đó say rượu. Ta thiết nghĩ cao
nhân như công tử đối với cái này nhất định cảm thấy hứng thú, cho nên liền vội
vàng chạy tới, vừa đúng lúc công tử trở về.” Tôn Nhị Cẩu tranh công ân cần nói.
“Ồ! Khổ cực cho ngươi quá, ta sẽ không quên! Nhưng
trước tiên hãy nói cụ thể bang chúng kia làm sao có thể tránh được tai mắt của
thần tiên, nghe được tin tức đó?” Hàn Lập chỉnh lại thần sắc, bắt đầu truy hỏi
nghiêm chỉnh, điều này có thể liên quan quan tới độ tin cậy của tin tức, vì thế
Hàn Lập không dám bất cẩn chút nào.
“Ta cũng là nghe bề trên say rượu kia nói thôi,ự việc
là như vậy...” Tôn Nhị Cẩu không dám nói láo, đem chuyện mà hắn đã nghe được
thành thực nói cho Hàn Lập.
Thì ra tên bang chúng lấy được tin tức này cũng là một
đầu mục nhỏ của Tứ bình bang, vốn mấy ngày trước hắn đến ngoài thành phía Tây
làm cuộc mua bán lớn, nhưng ai ngờ tình báo có lầm lẫn, đối phương quá khó giải
quyết, ngược lại bị chém giết tơi bời, phải chạy trốn vào rừng.
Vì trốn tránh sự truy sát của đối phương, hắn trốn đến
một cánh rừng gần đó lánh vào bên trong một cái cây rỗng, nhưng ai ngờ địch
nhân còn chưa tìm tới cửa, thì đột nhiên có một con quái ưng hai đầu vô cùng to
lớn từ trên trời hạ xuống, chính cái bề ngoài kinh khủng của con ưng khổng lồ
đó đã làm cho bang chúng sợ đến hồn phi phách tán.
Người này trước nguy cơ trái lại cũng cơ trí, không
ngờ đột nhiên nghĩ ra cách sử dụng “Quy tức công” lưu truyền rất rộng rãi trên
giang hồ, làm cho khí tức, nhịp tim chậm lại cực điểm, chuẩn bị tiến nhập vào
trong trạng thái giả chết, tránh được sự phát hiện của quái ưng.
Đúng lúc hắn sắp mất đi tri giác thì trên lưng chim
ưng lại truyền đến cuộc đối thoại của một đối thanh niên nam nữ, thì ra trên
lưng con ưng khổng lồ không ngờ còn có mang người, chỉ là thân hình con ưng kia
quá lớn mà hắn lúc ấy vừa hốt hoảng lại khẩn trương, cho nên đã không thể kịp
thời phát giác người trên lưng chim ưng.
Cứ như vậy, hắn trong mơ mơ hồ hồ nghe được đầu đuôi
việc thần tiên đại hội, khi đó hắn mới biết được đôi nam nữ này nguyên lai là
thần tiên, nhưng lúc này Quy tức công đã hoàn toàn phát tác, hắn trong hối tiếc
liền mất đi tri giác.
Khi hắn lần nữa tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày thứ
hai. Đôi nam nữ kia cùng quái ưng sớm đã không còn bóng dáng, vì vậy sau khi
đấm ngực dậm chân hắn buộc lòng phải cúi đầu ủ rũ quay lại trong bang.
Vừa về tới nơi, hắn mau mồm mau miệng, đã không tự kìm
hãm được đem việc này nói cho thượng cấp của mình, mà thượng cấp của hắn nghe
được không dám giấu diếm, lại báo với bang chủ “Viên tí.” Trầm Trọng Sơn, tiếp
theo thì phát sinh việc có lệnh cấm truyền ra.
Hàn Lập sau khi nghe xong giảng giải của Tôn Nhị Cẩu,
trên mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại khó có thể kiềm chế được
kích động.
Tụ hội của hàng loạt tu tiên giả! Đây thực sự là một
cơ hội trăm năm không gặp, nếu như hắn có thể tham gia mà nói, vậy có thể chân
chính tiếp xúc với thế giới của tu tiên giả rồi, mà không cần phải giống như
bây giờ, giống như kẻ mù mò mẫm, ở trên con đường tu luyện đâm đầu loạn khắp
nơi.
Hàn Lập hết sức dằn hưng phấn trong lòng xuống, suy
nghĩ một chút, sau đó cố gắng trấn tĩnh hỏi:
“Người đó có nghe được, nam nữ thần tiên nói lúc nào,
ở đâu sẽ cử hành thần tiên tụ hội hay không?”
----- o O o
-----
Chương 120: Định Kế Đoạt Bang
“Thời
điểm nào thì không có nói đến, chỉ là nghe khẩu khí phảng phất là ngày gần đây
nhất. Về phần địa điểm mở hội hình như cũng không có nói qua. Tôn Nhị Cẩu gãi
gãi đầu, có chút xấu hổ nói.
Hàn Lập lông mày nhíu chặt, xem ra tin tức mà Tôn Nhị
Cẩu biết cũng không xác thực, khẳng định có rất nhiều chỗ thiếu sót.
Vì vậy hắn cúi đầu trầm ngâm một lát, trong đầu đột
nhiên chợt lóe lên một tia sáng, có một chủ ý rất thần kỳ.
Hàn Lập bắt đầu cẩn thận đánh giá Tôn Nhị Cẩu, đột
nhiên mỉm cười nói với hắn:
“Tôn Nhị Cẩu, mấy ngày nay ngươi làm việc khiến ta rất
hài lòng, đặc biệt là tin tức cuối cùng công lao càng không nhỏ, cho nên ta
chuẩn bị trọng thưởng cho ngươi!”
Tôn Nhị Cẩu vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, trên mặt
cũng không khỏi vui như nở hoa.
Không ngờ rằng chỉ cung cấp mấy tin tức nhỏ mà thôi,
là có thể thu được thưởng thức của vị đại gia này, chuẩn bị muốn đền đáp xứng
đáng mình. Xem ra vị này làm việc thật đúng là rất sảng khoái, không hiểu đối
phương trọng thưởng thế nào cho mình, chẳng lẽ định ban cho một đống vàng bạc
châu báu sao?
Tôn Nhị Cẩu không khỏi mơ mộng viển vông.
“Ngươi có hứng thú làm bang chủ Tứ bình bang hay không
đây!” Hàn Lập một từ choáng váng trời đất, làm cho Tôn Nhị Cẩu sợ đến sắc mặt
đại biến, mất hồn mất vía.
“Công tử gia chòng ghẹo cái gì, chớ nên bỡn cợt tiểu
nhân! Tiểu nhân bao nhiêu tài đức, như thế nào có tư cách làm người đứng ầu một bang được!” Tôn Nhị Cẩu mặt
thộn ra, thì thầm nói.
“Tại sao không được? Có ta ở phía sau chống đỡ cho
ngươi, một cái Tứ bình bang nho nhỏ, còn không phải dễ như trở bàn tay! Hơn nữa
ngươi cam nguyện làm một đầu mục bé nhỏ trông kho như vậy cả đời sao?” Hàn Lập
cười nhẹ dụ dỗ nói.
Tôn Nhị Cẩu nghe thấy lời này, trên mặt không ngừng
biến đổi, vừa có vui mừng, cũng có sợ hãi, kích động thì lại càng nhiều.
Chỉ cần là một nam nhân, có ai mà không muốn có một
ngày có thể ngồi ôm mỹ nhân, tay nắm quyền lớn, có thể nắm trong tay sinh tử
của người khác.
Dã tâm chôn dấu ở nơi sâu nhất tại đáy lòng Tôn Nhị
Cẩu, bị Hàn Lập nói mấy câu nhẹ nhàng làm bùng lên, có điều hắn còn có chỗ hơi
cố kỵ, bởi vậy cũng không có lập tức mở miệng đáp ứng Hàn Lập.
“Bang chủ chúng ta và tam đại hộ pháp dưới tay võ công
cũng không hề kém, công tử có thể khẳng định chế phục được bọn họ sao?” Tôn Nhị
Cẩu thử dò xét thấp giọng hỏi.
“Chế phục bọn họ? Ha ha, điều này có cần thiết không!
Giết sạch là được!” Hàn Lập cười lạnh nói, bộ dạng như là bọn chúng là chuyện
vặt vậy.
Tôn Nhị Cẩu thấy vậy, không khỏi rùng mình một cái.
Sát tính của vị công tử này thực là lớn! Nếu như không đáp ứng, e rằng bản thân
cũng sẽ lập tức bị xử lý mất?
“Nếu công tử đã coi trọng tiểu nhân như thế, tiểu nhân
lập tức đem cái mạng này bán cho công tử, hết thảy đều nghe theo sự phân phó
của công tử gia.” Tôn Nhị Cẩu dưới sự thi triển cả cứng lẫn mềm của Hàn Lập,
rốt cục nguyện ý mạo hiểm một phen.
“Tốt, vậy được rồi!” Hàn Lập khẽ gật đầu hài lòng.
“Cho ta thời gian ra ngoài gần nhất của bang chủ các
ngươi.” Hàn Lập tùy tiện hỏi.
“Có thì có, hắn mấy ngày nay chiều nào giờ ngọ cũng
đều muốn đi thanh lâu đông khách nhất Tây thành - Tiêu Tương viện, hắn gần đây
nhất si mê Tiểu Kim Chi đứng đầu bảng hiệu nơi đó. Chỉ là tam đại hộ pháp kia
cũng sẽ hộ tống hắn cùng đi, sợ rằng có chút khó ra tay. Không thì phải đợi mấy
ngày nữa, tìm thời cơ tốt hơn!” Tôn Nhị Cẩu từ lúc đã đáp ứng, liền lập tức vì
mạng nhỏ của mình và vinh hoa phú quý mà dốc hết toàn lực.
“Không cần, nếu đã biết thời gian địa điểm, vậy lấy đi
cái mạng nhỏ của bọn đúng là việc dễ như trở bàn tay.” Hàn Lập nói vẻ hời hợt.
“Có điều, sau khi bọn chúng chết, ngươi sợ rằng vẫn
không có năng lực tiếp quản Tứ bình bang sao!”
“Đúng vậy, tiểu nhân ở trong bang chỉ là một đầu mục
tầm thường, so với tiểu nhân người có thân phận cao, tư cách lão luyện hơn còn
có một lượng lớn.” Tôn Nhị Cẩu xấu hổ nói.
“Không quan hệ, ta đã nói cho ngươi làm bang chủ Tứ
bình bang, thì nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành. Ta sẽ đem Khúc Hồn cấp cho
ngươi, đem những kẻ phản đối ngươi đều xử lý hết, cũng sẽ tạm thời theo sát để
bảo vệ ngươi một khoảng thời gian.” Hàn Lập tự tin nói.
Sau đó Hàn Lập vọt về phía vách phòng gõ nhẹ ba cái
không nhanh không chậm, kết quả chỉ một lát sau, Khúc Hồn đã xuất hiện ở trước
mặt hai người.
Đem cái này cầm dấu kỹ vào người, chỉ cần có vật ấy
trong người, Khúc Hồn sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, sẽ xử lý hết địch nhân
địch nhân của ngươi, giúp ngươi lên ngôi bang chủ. "
Hàn Lập từ trong áo đem ra “Dẫn hồn chung” kia, sau
khi lấy tay vuốt nhẹ một cái, trịnh trọng giao cho Tôn Nhị Cẩu.
Người cầm “Dẫn hồn chung”, cho dù không phải chủ nhân
của Khúc Hồn, cũng có thể sai khiến Khúc Hồn, đó là một loại phương pháp khác
Mặc đại phu dạy cho Hàn Lập chế ngự Khúc Hồn. Ngoài ra chỉ cần chủ nhân cũ đã
nhỏ máu huyết trên “Dẫn hồn chung” không chết, vậy những người khác động tay
chân lại trên pháp khí, cũng không mảy may tác dụng, bởi vậy Hàn Lập cũng không
sợ Tôn Nhị Cẩu lòng mang nổi loạn, có chủ ý khác.
Tôn Nhị Cẩu đã chính mắt thấy qua Khúc Hồn đại triển
thần uy, bởi vậy sau khi tiếp nhận lấy tiểu chung, vui mừng lẫn sợ hãi vô song,
sự can đảm lập tức liền tăng lên rất nhiều.
“Đa tạ công tử ưu ái, tiểu nhân nhất định đối với công
tử sẵn sàng chết không từ nan!” Dù sao hắn cũng rất cơ trí, biết rằng mình cho
dù thực sự làm bang chủ Tứ bình bang, cũng chỉ là con rối của vị đại gia này,
bởi vậy khi có cơ hội, vẫn không ngừng bày tỏ lòng trung thành.
“Ngươi trở về chuẩn bị một chút đi! Chỉ cần vị bang
chủ kia vừa chết, ngươi tức khắc thừa dịp hỗn loạn tiếp quản Tứ bình bang.
Nhưng có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, đem tên gia hỏa nhìn thấy nam nữ thần tiên
đó, không hao tổn gì đem tới cho ta, ta có điều muốn hỏi hắn, nhớ kỹ chưa?” Câu
cuối cùng Hàn Lập nói nghiêm khắc vô cùng, hiển nhiên trọng thị phi thường với
điều này.
“Xin yên tâm, công tử gia! Tiểu nhân nhất định sẽ đem
hắn hoàn toàn nguyên vẹn đưa tới, quyết sẽ không làm cho công tử thất vọng!”
Tôn Nhị Cẩu lập tức tay vỗ vào ngực, lập lời thề, nhìn qua bộ dạng vẻ mặt rất
trung thành.
“Biết là tốt rồi! Mang cho Khúc Hồn xuống đi. i lần
sau khi gặp ta, ngươi chính là người đứng đầu một bang rồi!” Hàn Lập sắc mặt
không đổi dặn dò.
“Tiểu nhân cáo lui!” Tôn Nhị Cẩu thấy Hàn Lập ra lệnh
đuổi khách, ngay lập tức cảm giác được lui ra ngoài phòng, mà Khúc Hồn thì theo
sát sau đó.
Đợi cho Tôn Nhị Cẩu vừa rời khỏi phòng, Hàn Lập liền
đứng dậy, sau khi hắn đi vòng quanh nửa vòng trong phòng, đột nhiên hé môi, khẽ
thổi một tiếng sáo uyển chuyển kéo dài, kết quả một con Vân sí điểu kia từ
ngoài cửa sổ lao vào, đậu ở trên vai Hàn Lập.
Hàn Lập từ, theo trong áo lấy ra một cái hũ nhỏ, đổ ra
một viên “Hoàng lật hoàn.” mà Vân sí điểu thích ăn nhất, khẽ nhét vào trong
miệng chim, sau đó ôn nhu nói: “Tiểu gia hỏa, đuổi theo người mới vừa ra khỏi
phòng kia, nếu như hắn vừa rời phạm vi thành này muốn chạy trốn, hãy lập tức
tới báo cho ta biết.”
Vân sí điểu, sau nghe xong Hàn Lập nói vậy, kêu lên
mấy tiếng vô cùng thông minh sáng suốt, liền lại bay ra cửa sổ, biến mất trong
không trung.
----- o O o
-----