Phàm nhân tu tiên - Chương 0138 - 0139 - 0140

Chương 138: Chế Phù Chi Đạo

      Hàn Lập
mừng rỡ dị thường cầm lấy hộp gỗ chứa “Kim trúc bút.”, quay lại khách sạn.

Hắn dùng ba bình “Hoàng long đan.” và bốn bình “Kim
tủy hoàn.”, từ cô gái đổi được bảo vật này cùng mầm của Thất tinh thảo. Sau đó,
hắn lại tùy tiện mua thêm đan sa, hứng thú vội vàng chạy trở về, chuẩn bị tiến
hành sự nghiệp họa phù của hắn.

Sau khi phá vỡ cấm pháp vào tiểu lâu, Hàn Lập nhìn
thấy tiểu hòa thượng còn đang ngồi ở đó, cũng không kinh động đến hắn, chạy lên
lầu hai, về phòng của mình.

Đem lá bùa cùng đan sa phân biệt để ra trên bàn, Hàn
Lập lấy Kim trúc bút ra, bắt đầu chế tác “Định thần phù.”

Hắn dựa theo phương pháp chế phù Định thần thuật, đem
linh lực trên người thông qua tay phải cầm bút, chậm rãi rót vào trong thân
bút, lại dùng ngòi bút chấm lấy đan sa, lấy ra một lá bùa, rồi họa phù chú lên
đó.

Một khắc sau, Hàn Lập sắc mặt vui mừng đứng lên, trên
thân có chút mỏi mệt, nhìn linh phù trên bàn ngân quang lập lòe, không khỏi tâm
hoa nộ phóng.

Từ bề ngoài cho thấy, linh phù này cùng lá của Mặc đại
phu sử dụng giống nhau như đúc, mặt trên ẩn chứa linh khí mặc dù có hơi nhạt,
nhưng bất kể nói như thế nào, cũng so với Hàn Lập trước kia luyện tập thì mạnh
hơn nhiều. Dù sao thì những cái thứ trước kia luyện tập thì chỉ có giống bề
ngoài mà thôi, một chút linh lực cũng không có.

Hàn Lập cầm lá linh phù mới ra lò, hưng phấn quan sát,
sau khi hài lòng, đang chuẩn bị thử Định thần] thuật. Ai ngờ không đợi hắn làm
phép niệm quyết, linh lực trên lá bùa nọ đột nhiên hỗn loạn, có dấu hiệu muốn
nổ tung.

Hàn Lập cả kinh, không suy nghĩ gì vội vàng đem lá phù
này vứt ra ngoài.

“Phụp.” một tiếng, Định thần phù nọ trong không trung
tự bùng cháy, biến thành một hỏa cầu, cháy sạch không còn một mảnh.

Hàn Lập ngơ ngác nhìn giữa không trung, không nói gì!
Một hồi lâu sau mới thở dài, xem ra thì đã thất bại.

Hàn Lập có chút uể oải, nhưng niềm tin cũng không mất
đi, dù sao hắn cảm giác được lá bùa vừa rồi đã gần đến thành công rồi, tin
tưởng nếu nỗ lực nữa, chế tạo thêm vài lần nữa, khẳng định sẽ thành công.

Cứ như vậy, trong nửa ngày kế tiếp, Hàn Lập chế ra một
tờ rồi lại một tờ Định thần phù, nhưng cũng liên tục thất bại.

Những lá linh phù này, không phải tự bốc cháy, thì
cũng đột nhiên nổ tung, còn có một lần, linh phù vừa mới xong thì linh lực đã
nhanh chóng biến mất hầu như không còn gì, thành một tờ giấy bỏ đi.

Khi Hàn Lập nhìn đạo phù cuối cùng làm xong, cũng “Bốp.”
một cái, nổ tung bắn ra bốn phía, hắn luôn luôn tĩnh táo, cũng nhịn không được,
ngẩng đầu nhìn nóc nhà, đột nhiên mở miệng mắng to:

“Lão Thiên chết tiệt, ngươi chơi ta! Mười hai lá bùa,
tại sao lại không một lần thành công. Cái này chỉ bất quá là Định thần phù sơ
cấp! Chẳng lẻ cuộc sống hôm nay không chọn lựa?”

Sau khi lời nói ra khỏi miệng, Hàn Lập cảm thấy buồn
bực trong lòng nhẹ đi rất nhiều, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ghé mắt
nhìn thoáng qua trên bàn chỉ còn một chút đan sa, cùng với Kim trúc bút, cảm
giác được nguyên nhân không phải là do đó. Bởi vì linh lực của hắn rót vào bút
này phi thường thuận lợi, mà đan sa nọ khi họa lên lá bùa cũng linh khí ngang
nhiên, không giống là giả.

Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Lập nghĩ không ra
nguyên nhân, sau một hồi suy nghĩ, cũng vẫn quyết định đi hỏi tiểu hòa thượng,
xem thử có thể giải đáp nghị hoặc của hắn hay không. Lúc này, Hàn Lập, mới được
trên con đường tu tiên, có thể có người chỉ điểm cho, thật sự là rất quan
trọng, trong lòng đã có ý niệm bái sư trong đầu.

Tiểu hòa thượng sau khi nghe xong Hàn Lập kể lại
chuyện họa phù thất bại, dùng một loại ánh mắt dị thường cổ quái nhìn chằm chằm
vào hắn, như là trên mặt Hàn Lập đột nhiên nở ra một đóa Tiểu Bạch đẹp mắt.

Hàn Lập thấy bộ dáng hòa thượng như thế, trong lòng
cũng có chút sợ hãi, không biết mình vừa rồi nói có cái gì không đúng, để cho
đối phương nhìn chằm chằm vào mình như vậy.

“Hàn thí chủ sợ rằng đối với đạo chế phù hiểu rất ít!”
Tiểu hòa thượng rốt cục mở miệng.

“Khổ Tang đại sư nói không sai, tại hạ đúng là lần đầu
tiên chế phù.” Hàn Lập thành thật thừa nhận.

“Trong người tu tiên chúng ta, thật ra không có bao
nhiêu người tự mình chế phù, có nhu cầu dùng linh phù, bình thường cũng sẽ đi
tới các khu vực giao dịch để trao đổi mua bán. Cho dù là người trong các đại
gia tộc, cũng vậy mà thôi.”

“Tại sao?” Hàn Lập kinh ngạc.

Rất đơn giản, các phù sư chuyên chế phù kinh nghiệm
phong phú quá ít, mà bồi dưỡng ra một gã chế phù sư hợp cách tốn hao rất lớn,
thạt sự là rất lớn, chỉ có mấy đại phái tu tiên, mới có thực lực bồi dưỡng được.”Hòa
thượng cười nói.

“Hàn thí chủ cảm giác bản thân liên tiếp thất bại mười
mấy lần, rất là uất ức, đúng không?” Hòa thượng hỏi.

“Đúng vậy, tiền mua vật liệu, cũng đủ để ta mua Định
thần phù rồi!” Hàn Lập ảo não nói.

“Chính là vậy, thí chủ biết không? Ngay từ đầu người
mới muốn học chế phù, khi chế phù liên tiếp thất bại hơn trăm lần là bình
thường. Nếu gặp phải người không đủ tư chất, thì thất bại vài trăm lần, cũng
không có gì ngạc nhiên! Chỉ có sau khi chế phù hơn ngàn lần, tỉ lệ thành công
mới có thể từ từ gia tăng, cái này cũng mới chỉ là chế một loại linh phù. Nếu
thay đổi loại phù lục khác, mặc dù cũng không giống như người mới học, nhưng
ngay từ đầu tỉ lệ thất bại, cũng vẫn cao kinh người, mới được một lần thành
công. Cho nên một chế phù sư hợp cách, cũng không ít hơn hàng vạn lần luyện tập
chế phù, căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra. Nhưng Hàn thí chủ ngẫm lại,
vật liệu hao tổn như vậy thì có mấy người có thể chịu được? Không phải là chế
phù sư do gia tộc tu tiên, hoặc là đại phái tu tiên bồi dưỡng ra, cũng chỉ có
thể là chế phù sơ cấp, muốn để cho bọn họ luyện tập chế tác trung cấp phù lục,
sợ rằng đại phái này cũng muốn táng gia bại sản, không cách nào chịu nổi gánh
nặng. Dù sao càng là phù lục cấp cao, vật liệu sử dụng để chế phù càng trân quý
thần kỳ.”

Hòa thượng nói ra những điều này, làm cho Hàn Lập trợn
mắt há hốc mồm.

“Vậy tại sao trên các quày hàng, vẫn có người bán đan
sa cùng lá bùa!” Hàn Lập suy nghĩ lại, cũng cảm giác được không đúng.

“Ha ha! Đan sa cùng lá bùa này, là bán cho người tu
luyện phù thuật sử dụng” Tiểu hòa thượng cười nói.

“Phù thuật?” Hàn Lập không giải thích được.

“Cũng giống như các hạ tập làm Định thần thuật, phải
sử dụng chế phù lục cho tốt, mới có thể sử dụng tốt pháp thuật! Đem pháp thuật
này tồn trữ bên trong lá bùa, ý đồ làm cho người ta sử dụng các phù lục khác
nhau dể dàng hơn. Linh phù mà phù thuật sử dụng không cách nào đơn giản mà dùng
linh lực kích phát, còn cần phải có sự niệm chú làm phép nhất định mới dùng
được, bất quá bình thường cũng không phức tạp lắm, rất dễ dàng bắt đầu.”

“Phù thuật bởi vì thường xuyên phải sử dụng cùng một
loại phù lục, cho nên những người này mới mua, cũng không có nhiều lắm. Vì vậy
cũng giống như thí chủ, tự mình đi luyện tập chế tạo phù lục, bởi vì phẩm loại
tương đối đơn giản, tốn hao mặc dù không nhỏ, nhưng cuối cùng có thể thừa nhận
được. Cho nên thí chủ thật muốn tu tập Định thần thuật, nếu nói về lâu dài, tự
mình chế tác phù lục là tốt nhất, nhưng nếu như không thường dùng thuật này,
thì nên dùng tiền mua về là hay nhất.” Tiểu hòa thượng tinh tế nói, cuối cùng
đưa ra cho Hàn Lập một vài đề nghị.

“Đa tạ Khổ Tang đại sư chỉ điểm!” Hàn Lập rất có thành
ý thi lễ.

“Thí chủ đa lễ rồi!” Hòa thượng vội vàng hồi lễ.

“Tiểu hòa thượng này nói chuyện thật tốt, sau này nếu
còn có chuyện gì khó khăn, cũng không ngại tiếp tục thỉnh giáo hắn.” Hàn Lập
trên đường về phòng, âm thầm suy nghĩ.

Hiện tại việc luyện tập chế phù, là không có khả
năng,! Sau này cũng nên đi mua Định thần phù về dùng thì hay hơn! Nhưng thật ra
Trường Xuân công trên người sớm đã luyện tới đỉnh điểm của tầng thứ tám, hôm
nay sau khi được mấy tầng tâm pháp, xem ra phải đột phá bình cảnh, tiến vào
tầng thứ chín. Mặt khác có vài loại pháp thuật mới cũng muốn luyện tập một
phen, sớm hiểu thấu được chúng, cũng là gia tăng vài phần thực lực.”

Hàn Lập trong tích tắc đẩy cửa phòng ra, trong đầu đã
nghĩ an bài xong việc sau này.

Cứ như vậy, Hàn Lập những ngày sau đó, ban ngày thì ở
bên trong phòng uống thuốc, rồi ngồi luyện khí tu luyện Trường Xuân công. Buổi
tối tìm nơi không người, luyện tập vài loại pháp thuật mới học được.

Phân biệt là “Lưu sa thuật.”, “Băng đống thuật.”,
“Thăng không thuật.”, “Triền nhiễu thuật.”, “Truyền âm thuật.”, “Nặc thân thuật.”,
“Hỏa hoa thuật.”, cùng với khó luyện nhất “Địa thứ thuật.”

Trải qua hơn mười ngày khổ tu, Hàn Lập rốt cục trước
khi Thái Nam hội kết thúc vài ngày, Trường Xuân công đã đột phá tới tầng thứ
chín, làm cho đám người Ngô Cửu Chỉ trợn mắt há hốc mồm, Thanh Văn đạo sĩ càng
ca ngợi Hàn Lập là kỳ tài trong số tán tu!

Nhưng Hàn Lập trong lòng biết cũng biết rõ, nếu không
có mấy bình đan dược kia, hắn làm sao mà dễ dàng phá quan như vậy! Bất quá nhắc
tới, đan dược trên người hắn cũng còn không nhiều lắm, xem ra là phải điều chế
thêm rồi!

----- o O o
-----

Chương 139: Pháp Bảo Tàn Phiến

      Về phần
vài loại thuật pháp khác, “Nặc thân thuật.” và “Truyền âm thuật.” đều cùng với
“Thiên nhãn thuật.” là loại pháp thuật phụ trợ, chỉ cần ai có pháp lực là có
thể học được, cho nên Hàn Lập rất dể dàng xử dụng.

Trong đó Truyền âm thuật, chính là Hàn Lập đã phải sử
dụng mấy lần “Truyền âm phù.” mới vận dụng được phù thuật này.

“Nặc thân thuật.” chỉ thuần túy là pháp thuật bình
thường, là để cho linh lực bao vây toàn thân, làm cho thân thể biến thành lớp
màu sắc bảo vệ giống như hoàn cảnh chung quanh, làm cho người ta không phát
giác ra. Pháp thuật này có chút tính chất chơi cho vui, bởi vì “Thiên nhãn thuật.”
có thể dễ dàng phá nó, căn bản không thể dấu diếm được dưới tai mắt của người
tu tiên khác.

“Lưu sa thuật.” và “Băng đông thuật.” đều là pháp
thuật, một cái thì có thể dùng pháp lực làm cho một khu vực đất trở thành cát,
một cái thì làm cho một chỗ có nước ngưng kết thành băng.

Hai pháp thuật này uy lực lớn hay nhỏ, hoàn toàn là do
người làm phép pháp lực thâm hậu đến đâu. Nếu là người có thần thông cao thi
triển, có thể hóa ngàn dặm ruộng tốt thành sa mạc, ngưng sông Trường Giang
thành băng, cũng không phải là không thể.

Những cái này sở dĩ bị liệt vào hàng pháp thuật sơ
cấp, chỉ là bởi vì hai loại pháp thuật này tương đối dể học, chính là người tu
tiên cấp thấp cỡ Luyện khí kỳ cũng có thể dễ dàng hội được, chỉ là pháp lực có
hạn, phạm vi ảnh hưởng chỉ là nhỏ đến đáng thương mà thôi.

Hàn Lập lúc đầu học hai loại pháp thuật này rất cố
sức, nhưng sau khi hắn đột nhiên đột phá tầng thứ chín pháp lực so với trước
kia tăng lên gấp đôi, hai pháp thuật này cũng thực hiện thuận tay hẳn lên, đối
với một khu vực lớn nhỏ, tùy tâm biến cát hoặc ngưng băng, làm cho Hàn Lập kích
động không thôi.

Mà mấy loại pháp thuật còn lại, Hàn Lập nhất thời
không cách nào lĩnh hội, dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể đợi sau này từ từ thúc
đẩy và nghiên cứu. Bởi vì Thái Nam hội sẽ kết thúc, những người tu tiên tuổi
trẻ tới tham gia giao dịch, rốt cục tại Thái Nam hội hai ngày cuối cùng đạt tới
đỉnh điểm.

Lúc này, trong sân rộng giao dịch tại vị trí Hàn Lập,
đã đầy hơn hai ngàn người tu tiên, sô người bán hàng càng nhiều hơn trước gấp
mấy lần, bọn họ đa số đều muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng này, đem những vật phẩm
đưa đổi được, tất cả đều đưa ra ngoài. Mà rất nhiều người tu tiên cấp cao, cũng
đều xuất hiện, bọn họ cũng muốn thừa dịp này, quan sát các đồng đạo có thể trở
thành kình địch.

Hàn Lập nở nụ cười khổ, hắn phát hiện cho dù mình đã
tiến vào tầng thứ chín, nhưng trong số người tu tiên nhiều như vậy, cũng chỉ có
thể xếp hạng trung lưu, người trên tầng thứ chín vẫn rất nhiều!

Hàn Lập hiện tại không có linh thạch, đan dược cũng
không còn mấy, cho nên không có ý niệm kiếm bảo vật trong đầu, chỉ là theo dòng
người đi xem qua các quầy hàng. ĐI đến đâu, cũng chỉ nghe tiếng người tu tiên
bàn luận cùng giải thích về việc mua bán vật phẩm, để tăng thêm kiến thức.

Đừng nói chỉ là một đoạn đường nghe ngóng, thật đúng
là làm cho Hàn Lập mở rộng tầm mắt, đối với một vài pháp khí cùng vật liệu hiểu
rõ hơn không ít. Ví dụ như nói: pháp khí phi tiêu có thể tự động truy theo
địch, hồ lô có thể phun lửa ra ngoài, trường đao có thể chém vào người làm cho
người ta đông kết, trứng của kiến cánh bạc có thể chế thuốc, xảy của Thiết
tuyến xà trăm năm có thể đúc đồ, vân vânHàn Lập càng nghe càng cảm thấy thú vị,
bất tri bất giác đã đi tới giữa sân.

“Không được, vật này của ngươi ta không cần, đưa ra
vật khác mà đổi!”

“Đây chính là pháp bảo Tàn Phiến! Dựa vào vật liệu
cũng dư sức đổi với ngươi!”

“Ta lấy Tàn Phiến này có ích lợi gì? Còn có thể tìm
được tu sĩ kết đan kỳ đem nó luyện hóa không được! Mơ tưởng đến lượt ta kiếm
ăn!”

Một trận cải vả kịch liệt, truyền đến từ quầy hàng
phía trước.

“Pháp bảo Tàn Phiến?” Thanh âm này làm cho mọi người
thất kinh, lập tức làm cho người tu tiên ở phụ cận ồn ào vậy lại đến giọt nước
cũng không thông.

Phải biết rằng, pháp bảo là thứ người tu tiên cấp thấp
nằm mơ ban ngày cũng không dám tưởng tượng, hôm nay lại xuất hiện tại Thái Nam
cốc này, cho dù chỉ là Tàn Phiến, cũng tính là kỳ tích, làm cho những người tu
tiên này giống như mèo ngửi thấy mùi cá rán, khó mà nhịn được.

“Ở nơi nào?”

“Để ta xem!”

“Đây là pháp bảo sao?”

“Hắc hắc! Thật đẹp!”

“Cái miếng ghẻ này sao!”

Hàn Lập bởi vì cách quầy hàng này tương đối gần, hơn
nữa thân thủ vốn so với người tu tiên bình thường nhanh nhẹn hơn nhiều, cho nên
hắn nhanh chóng đã đoạt được vị trí tốt, tất cả những gì xảy ra trước mặt đều
thấy rất rõ ràng.

Chỉ thấy ở quầy hàng phía trước, một vị hán tử cỡ hai
bảy hai tám tuổi đang đứng, hán tử này da tay ngăm đen, tay chân thô to, vừa
nhìn cứ tưởng một nông phu nào vừa mới vào Thái Nam cốc, nhưng phàm là người
chỉ dùng Thiên nhãn thuật xem qua pháp lực của hán tử này đều không khỏi hít
vào một hơi. Hán tử đen đúa này, lại là đại cao thủ tầng thứ mười.

“Cạnh tranh cùng người này, không phải là tìm chết
sao?” Có vài người tu tiên âm thầm lấy làm kỳ, đem ánh mắt rơi vào trên người
chủ quầy kia. Người áo xanh chủ quầy trông rất bình thường, pháp lực bộ dáng
chỉ có bảy tám tầng, nhưng đối mặt với hán tử trước mắt, trên mặt vẫn không
chút sợ sệt.

Có người chú ý tới trên áo của chủ quầy có gắn một đồ
án hình lá cây, lúc này các người tu tiên môn mới chợt hiểu ra. Thì ra vị này là
đệ tử của gia tộc tu tiên Diệp gia Tần Diệp lĩnh, trách không được khong chút
sợ hãi.

Ở tại quầy hàng của hai người này, có một cái bát màu
vàng có hoa văn kỳ quái cùng một vật phẩm như là tấm vải có vẻ trong suốt.

Vật phẩm như tấm vải này, đầy nếp nhăn, xung quanh lại
còn rát nát, cứ như là bị chó gặm. Điểm duy nhất làm người ta chú ý, chính mặt
trên thỉnh thoảng lại lóe ra ánh sáng trắng, có chút kỳ lạ.

Đây là pháp bảo Tàn Phiến? Sau khi thấy vật này, đám
người vây xem thất vọng không ít, vật trước mắt họ hoàn toàn khác so với tưởng
tượng.

“Tàn Phiến này rất kỳ diệu! Chỉ cần dùng nó bao quanh
vật thể, sẽ lập tức ẩn hình, hơn nữa một tia linh khí cũng không thể tiết ra
ngoài, cũng không sợ linh khí từ bên ngoài tiến vào.” Người da đen nghiêm mặt,
lớn tiếng giải thích.

Nói xong hắn đột nhiên rũ tay áo xuống, từ bên
trong]lấy ra một con chuột màu bạc.

“Yêu thú bậc một Cật kim thử!” Đám người tu tiên vây
xem, có người kêu lên tên của con chuột này, lại khiến cho một trận ao động
nhỏ.

“Thật không hỗ là cao thủ mười tầng! Ngay cả yêu thú
bậc một cũng chế ngự được!” Rất nhiều người không nhịn được âm thầm nghĩ.

Lúc này, hán tử da đen cầm lấy miếng “vải.” kia trùm
lên người của con chuột!

Kết quả, kỳ tích xuất hiện! con chuột cùng miếng “vải.”
lập tức biến mất không thấy. Cho dù rất nhiều người dùng Thiên nhãn để xem,
cũng khôgn thấy đâu cả.

Hán tử chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, có
chút hài lòng. Sau đó đột nhiên vung tay lên, trong tay lại xuất hiện mảnh “vải.”,
mà con chuột nọ cũng lập tức hiện ra.

“Hơn nữa không chỉ có vật còn sống, ngay cả vật chết
cũng có hiệu quả như vậy.”

Nói xong, hán tử lại vung tay lên, một ngọn tiểu đao
linh khí bức người phóng trên mặt đất, cũng lần nữa đem mảnh “cải.” trùm lên
trên, kết quả cũng là biến mất không tung tích, hơn nữa một tia linh khí cũng
không lộ ra ngoài.

“Thật kỳ diệu!”

“Có thể ẩn hình!”

“Hắc hắc! Không thể nói gì!”

Đám người vây xem đều xôn xao bàn luận.

“Thế nào, đổi lấy cái bát của ngươi cũng là tương xứng
chứ!” Hán tử lần nữa gở xuống miếng “vải.”, sau khi đem ngọn tiểu đao thu lại,
hướng tới chủ quầy nói.

“Không đổi! Muốn ẩn hình, mua Độn hình phù sơ cấp bậc
trung là được, hơn nữa nhỏ như vậy, có thể để ta ẩn đầu cái chân của ta sao?”
Chủ quầy lắc đầu, trào phúng nói.

“Không phải nói cho ngươi sao? Đây là pháp bảo Tàn
Phiến, không phải tu sĩ Kết đan kỳ hoặc là tu sĩ Nguyên Anh kỳ luyện chế ra,
không phải tu sĩ ngang cấp, ai có thể xem hoặc phá công hiệu ẩn giấu của nó?
Độn hình phù làm sao có thể so với nó!” Người da đen tức giận nói.

“Ngươi có nói thế nào! Ta căn bản cũng không cần vật
ấy, muốn có nó! Ngươi cứ đưa ra ba mươi khối linh thạch, hoặc vật phẩm khác
trao đổi!” Quầy chủ lạnh lùng nói.

----- o O o
-----

Chương 140: Thế Tại Tất Đắc

      “Ngươi...”
Hán tử xem ra cực kỳ căm tức, hai tay nắm chặt, tiến lên một bước.

“Thì sao? Ngươi còn muốn ép bán sao! Người của Diệp
gia chúng ta cũng không phải là là dể bị khi dễ!” Chủ quầy con mắt xoay chuyển,
không chút khách khí nói.

“Hừ! Diệp gia được lắm!” Người da đen mặc dù ngoài
miệng không phục, nhưng vẫn đem nắm tay buông lỏng ra, hiển nhiên đối với Diệp
gia rất là kiêng kỵ.

Hán tử đối với quầy chủ dùng Diệp gia đàn áp mình,
trong lòng tức giận dị thường. Hắn thân là cao thủ mười tầng, vốn được người
khác trọng vọng, bây giờ lại chịu nhục, bổn ý sớm đã muốn phất tay đi, nhưng
trong lòng lại không nỡ đối với “Hồi phong bát.” Phải biết rằng pháp khí này
cùng với công pháp của hắn cực kỳ xứng đôi, nếu có thể hoán đổi được, tuyệt đối
có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên không ít. Nhưng lúc này trên người hắn
trừ pháp bảo Tàn Phiến ra, các vật phẩm khác đều hữu dụng, linh thạch mấy ngày
trước toàn bộ đã tiêu hết, làm cho hắn hôm nay tiến thối lưỡng nan.

“Vị huynh đài, Tàn Phiến này bán cho tại hạ đi! xuất
mười khối linh thạch.” Từ trong đám người đang xem, đi một người mập mạp mặc áo
bào màu tro, hắn đi tới trứoc mặt hán tử liền ôm quyền, rất thành khẩn nói.

“Không bán! Muốn mua bỏ ra ba mươi khối linh thạch.”
Người da đen lắc đầu, cái giá tiền này hắn căn bản không cách nào tiếp nhận.

“Khụ! Pháp bảo Tàn Phiến này của các hạ nếu lớn hơn
vài phần, cũng đáng giá tiền. Đáng tiếc nó thật sự là nhỏ, có thể bao phủ quá
ít vật phẩm!” Người áo xám thấy hán tử không chịu đáp ứng, trên mặt lộ vẻ tiếc
nuối, cũng không dây dưa nữa quay về trong đám người.

“Mười hai khối, bán không?”

“Ta xuất mười ba?”

Người tu tiên đang xem bốn phía đối với pháp bảo Tàn Phiến này
động tâm cũng rất nhiều. Cho dù đem về không dùng được, nhưng cứ từ từ nghiên
cứu cũng tốt! Nói không chừng có thể giúp bọn họ tìm hiểu ra cái gì đó!

Cứ như vậy, một hồi sau giá đã lên tới hai mươi, người
ra giá là một thanh niên mặt tròn.

Đối mặt với sự ra giá cao như vậy, những người khác
cũng không lên tiếng nữa, bọn họ cũng cảm giác được giá tiền này đã rất cao,
nếu như ra giá cao hơn nữa, thì cũng có chút trở thành bại gia tử! Dù sao trên
người tu tiên cấp thấp như bọn họ, có thể có hơn mười khối linh thạch, đã tính
là không tệ rồi. Mà vừa rồi người vừa hô giá, cũng là đệ tử của các gia tộc,
chỉ có bọn họ mới có thể giàu có hơn!

“Hai mươi?” Người da đen thần sắc chợt động, cái giá
tiền này đã chạm đến giới hạn của hắn! Nếu như hắn thêm vào một món đồ trên
người hắn nữa, có lẽ có thể từ chủ quầy này đổi lấy “Hồi phong bát.”

“Ngươi nguyện ý xuất ra hai mươi khối linh thạch?” Hán
tử hướng về phía thanh niên mặt tròn, ôn hòa hỏi.

Mà thanh niên mặt tròn này không biết vì sao, trên mặt
một hồi hồng, một lát lại trắng, cực kỳ bối rối.

“Ta... không... có nhiều linh thạch như vậy!” Một câu
lắp bắp nói ra, từ trong miệng thanh niên mặt tròn nói ra, làm cho toàn bộ
người vây xem đều ngạc nhiên.

“Không có! Vậy ngươi vừa rồi hô cái gì? Chẳng lẻ có
chủ tâm chơi ta!” Hán tử da đen nghe vậy giận dữ, nguyên một bụng tức giận nãy
giờ, lập tức bạo phát ra, từ trên người thoát ra khí thế cường đại áp lên thanh
niên nọ!

“Ta chỉ là thấy người xem hô tên có cảm giác như là
đùa chơi! Nên bản thân cũng thuận miệng hô một tiếng như vậy! Xin huynh đài
thứ!” Thanh niên mặt tròn vội vàng giải vây cho mình. Hắn đầu đầy mồ hôi, từng
giọt mồ hôi hột bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống. Hắn chỉ là một người tu
tiên tầng năm, làm sao có thể chống cự được loại linh áp này!

“Vừa rồi hô mười chín khối là vị nào? Ta nguyện ý tặng
một khối linh thạch, để cho các hạ mua vật ấy!” Thanh niên sáng ý, vội vàng hô.

Đáng tiếc, bốn phía tĩnh lặng, không người nào trả
lời. Xem ra vị kia cũng đã đổi ý không muốn mua nữa!

“Vậy huynh đài nào hô mười tám khối!” Thanh niên nhìn
khuôn mặt người da đen càng ngày càng bất thiện, cơ hồ muốn khóc lên. Hắn chỉ
là một tiểu tán tu, trên người cũng chỉ có hai khối linh thạch mà thôi, cái này
cũng là khổ cực cả năm mới đổi lấy được.

Trong lúc tất cảđều nghĩ sẽ có màn hay để xem, “chậm
đã!” Một thanh âm không nhanh không chậm đột nhiên vang lên, từ bên ngoài đi
vào một người, gọi người da đen lại.

“Ngươi muốn làm gì?” Người da đen âm trầm nghiêm mặt,
nhìn người đang tới. Tính tình cảu hắn đang rất tệ, nếu là người này cũng chơi
hắn, hắn cũng không ngại đem người này đồng thời thu thập luôn, mặc dù người
này cũng không kém, cảnh giới cũng đến tầng thứ chín!

“Tại hạ đối với vật này rất có hứng thú, muốn mua nó!”
Người này chỉ chỉ vào mảnh “vải.”, mỉm cười nói với hắn.

Người tu tiên bị người da đen hiểu lầm là muốn chơi
hắn, không phải là người bên ngoài, mà là Hàn Lập.

Vốn Hàn Lập ngay từ đầu nghe người này nói, pháp bảo
Tàn Phiến này có thể ẩn hình cùng giấu đi linh khí, trong lòng liền chợt động,
một ý nghĩ mơ mơ hồ hồ xuất hiện trong đầu hắn!

Đợi đến khi người da đen biểu diễn ẩn dấu ngọn tiểu
đao, Hàn Lập ý nghĩ trong đầu càng rõ ràng, đối với pháp bảo Tàn Phiến này lập
tức trở nên tình thế bắt buộc! Bởi vậy cho dù thanh niên mặt tròn thật sự có
hai mươi khối linh thạch, mua lấy vật này, Hàn Lập cũng sẽ tìm cách lấy cho
được vật này.

“Ngươi xuất bao nhiêu để mua?” Người da đen sửng sốt,
nhưng ánh mắt đã hòa hoãn xuống, mở miệng hỏi.

“Tại hạ không định mua, mà chỉ dùng vật để đổi.” Hàn
Lập thong dong lấy từ trong tay áo ra một tờ phù, đặt ở trên quầy hàng, để cho
tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng.

“Phi hành phù!” Có người biết, lập tức kinh hô lên!

“Là linh phù sơ cấp bậc cao!” Người tu tiên nào, cũng
đều kinh ngạc. Dù sao linh phù sơ cấp bậc cao, từ khi Thái Nam hội bắt đầu đến
bây giờ, cũng chỉ xuất hiện năm sáu cái mà thôi, hơn nữa mỗi cái đều bán ra với
gía tiền kinh người!

----- o O o
-----

Báo cáo nội dung xấu