Phàm nhân tu tiên - Chương 0141 - 0142 - 0143
Chương 141: Thăng Tiên Lệnh
Vừa thấy
“Phi hành phù.” người da đen cùng vị quầy chủ kia đều đổi sắc, ánh mắt nhìn về
phía Hàn Lập cũng trịnh trọng rất nhiều, dù sao người có phù chú cấp cao như
vậy cũng không phải là hạng người bình thường.
“Được, ta đổi!” Người da đen rất dứt khoát, loại mua
bán rõ ràng chiếm tiện nghi này, làm sao có thể không làm được chứ?
“Bất quá trước đó, ta muốn thử một chút lời các hạ
từng nói, Tàn Phiến này không ngại bất cứ vật gì bên ngoài đều thu hút tất cả
linh khí phải không? Nếu là thật, tại hạ lập tức trao đổi. Nếu có điều không
thật, tại hạ sẽ không thể bỏ vốn đổi lấy vật này!” Hàn Lập bình tĩnh nói.
Người da đen mới đầu nghe Hàn Lập nói như vậy thì sửng
sốt, nhưng khi nghe rõ ràng nội dung lời nói, liền nở nụ cười.
“Ta nói về công hiệu của vật ấy, đều là thật. Các hạ
cứ việc thử một lần!” Người da đen mười phần tin tưởng nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng không khách khí, từ trên người
lấy ra một vật như cái chén rượu để ra trên mặt đất, sau đó cầm lấy mảnh “vải.”
kia phủ lên trên, sau khi cái chén rượu biến mất, Hàn Lập vươn một ngón tay,
trên đầu ngón tay ngưng tụ linh khí màu trắng, cũng hướng về phía dưới nhẹ
nhàng điểm một cái. Kết quả, điểm linh khí màu trắng kia cũng biến mất không
thấy, tựa hồ như là bị thôn phệ mất.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ vui
mừng. Hắn nhẹ nhàng vugn tay, đem mảnh “vải.” về lại trong tay, chén rượu lại
xuất hiện, bên trong cũng xuất hiện luồng linh khí màu trắng vừa mới biến mất
đang phiêu đãng.
“Không sai! Lời huynh đài nói đích xác không giả. Pháp
bảo Tàn Phiến này ta mua, Phi hành phù kia thuộc về các hạ!” Hàn Lập đem mảnh
“vải.” bỏ vào trong tay áo, đứng lên, hướng tới người da đen ôm quyền, nói.
“Các hạ thật sảng khoái.” Người da đen vừa nghe mừng
rỡ, cúi người đem Phi hành phù nọ cầm vào trong tay, vội vàng lăn qua lộn lại
nhìn mấy lần, sau khi xác định không phải đồ giả, mới cười nói.
Hàn Lập mỉm cười, không nói cái gì nữa, quay người lại
ra khỏi đám người, nhưng chưa đi được vài bước, chợt nghe trong đám người phía
sau truyền đến đông đảo thanh âm nghị luận.
“Người này thật ngốc! Lại dùng phù bậc cao, đổi lấy
một thứ không có tác dụng như vậy!”
“Đúng vậy, Tàn Phiến này nhỏ như vậy, có thể có tác
dụng gì lớn? Đổi như thế, căn bản là không đáng giá!”
“Cũng đừng nói như vậy, người ta nói không chừng có
diệu dụng gì khác!”
Hàn Lập nghe như vậy, âm thầm cười lạnh vài tiếng
“Những người tu tiên này làm sao biết, vật ấy đối với mình có tầm quan trọng
như thế nào?”
“Vị huynh đài này, thong thả một chút! Chờ tại hạ một
chút!” Hàn Lập chưa đi được bao xa, một thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền
đến, ngay sau đó có tiếng bước chân chạy vội đến.
Hàn Lập có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là gọi mình? Hắn
không khỏi quay đầu lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một người, đầu đầy mồ hôi
đang chạy tới bên này, vừa chạy vừa hô, đúng là thanh niên mặt tròn khi nãy
thiếu chút nữa bị vạ miệng.
Hàn Lập trừng mắt nhìn, tốt nhất là dừng ở tại chỗ.
Hắn muốn biết, cái tên giống như là làm hề này rốt cuộc có chuyện gì, mà phải
liều mạng đuổi theo mình như vậy?
“Huynh đài, cuối cùng đuổi theo được người!” Thanh
niên đuổi theo tới, thở hỗn hển nói.
“Vị huynh đệ này, có việc gì không?” Hàn Lập liếc mắt
xem xét đối phương, nghi hoặc nói.
“Vật này tặng người! Xem như cảm ơn đại ca giải vây.”
Thanh niên không nói hai lời, một tay đưa một quyển sách nhỏ tới tay Hàn Lập,
sau đó có chút ngượng ngùng chạy đi.
Hàn Lập có chút sửng sốt, nhưng lập tức cười cười.
Trong số người tu tiên còn có người thuần phác như thế, thật là ngoài ý nghĩ
của hắn. Hắn cũng không đuổi theo, mà là cúi đầu nhìn vật trong tay.
Tên quyển sách là “Thanh Khê bút lục.”, thoạt nhìn
không giống pháp quyết gì, Hàn Lập cũng hứng thú lật xem vài trang.
Thì ra tiền bối tu tiên “Thanh khê chân nhân.” của
Việt quốc không thích tu luyện nữa, chỉ thích rong chơi khắp nơi, đem các loại
truyền thuyết bí mật mà mình từng nghe thấy, ghi rõ chi tiết trong một quyển
tạp ký, còn có chút hình vẽ liên quan rất sống động. Hàn Lập mặc dù xem qua
không nhiều lắm, nhưng cũng có hứng thú với vật ấy, đem sách này bỏ vào trong
áo.
Kế tiếp, Hàn Lập cũng không muốn gặp chuyện gì đặc
biệt nữa, không còn gì hứng thú, liền đi về chỗ ở. Trong phòng mình, Hàn Lập
nằm ở trên giường, lật xem “Thanh khê bút lục.”
Chuyện kể trong sách này, có chút là của Thanh Khê
thượng nhân tự thân trải qua, có cái thì chỉ nghe thấy, nhưng không có cái nào
là không cổ quái, chuyện hiếm thấy. Thậm chí có chút truyện bí mật không truyền
ra ngoài của các gia tộc tu tiên, cũng không biết Thanh Khê thượng nhân này làm
thế nào biết được.
Hàn Lập thấy thú vị, nhưng khi lật cuốn sách tới vài
tờ cuối cùng, thì trước mắt xuất hiện bảy loại lệnh bài có đồ họa giống nhau,
mà phía dưới đồ họa đều có khắc mấy chữ:
“Thăng tiên lệnh.”, là do bảy đại tiên phái Việt quốc
chế ra. Là các phái tu tiên cấp cho gia tộc tu tiên lập được công lớn, chỉ cần
có người cầm lệnh bài tìm tới môn phái tu tiên phát ra lệnh bài, hiệu quả cũng
như là người thắng trận cuối cùng lại Thăng Tiên hội, cũng được đãi ngộ như
vậy! Được ban cho Trúc cơ đan cùng tư cách nhập môn. Chỉ là vật ấy vẫn chỉ
truyền lưu bên trong các gia tộc tu tiên, người tu tiên bình thường cũng là vô
duyên thấy được, bởi vậy chỉ dựa theo hình dáng nghe đồn, mới đưa ra các hình
dạng này.
Cuối cùng, Thanh Khê thượng nhân còn dùng vài chữ,
viết ra một câu nói: Lệnh này cũng được các gia tộc tu tiên dùng để chuyển nhượng
và giao dịch, hơn nữa thời hạn phát lệnh cxung được duy trì rất lâu, cho nên
phái tu tiên phát lệnh, nhận lệnh chứ không nhận người! Chỉ cần có người cầm
lệnh tới, cũng là một bước thăng thiên, có thể nói là vật nghịch thiên đối với
người tu tiên cấp thấp!
Hàn Lập nhìn các văn tự phía dưới nói ràng, lại nhìn
một chút bảy đồ hình nọ, cảm thấy trong miệng khô khốc, tim đập thình thịch.
Lúc đầu Hàn Lập vừa nghe đến mấy chữ “Thăng tiên đại
hội.” này, đã mơ hồ nghĩ tới lệnh bài kỳ quái lấy được từ chỗ Chu Nho, lệnh bài
nọ có một mặt khắc hai chữ “Thăng tiên.”, làm cho Hàn Lập cảm giác được hai chữ
này có chút gì ẩn ý trong đó?
Nhưng sau lại nghe người khác nói rõ về Thăng tiên đại
hội, cũng không có chút gì nhắc tới chữ Thăng tiên lệnh, cũng nghĩ chỉ là trùng
hợp mà thôi, cũng không có nghĩ đến nữa. Nhưng không nghĩ tới, trong lúc vô ý
được cuốn sách nhỏ này, lại hiểu được lai lịch của vật này cùng ý nghĩa chân
chính của nó! Hơn nữa Thăng tiên lệnh này lại có tác dụng to lớn như thế!
Hàn Lập càng nghĩ càng kích động, vội vàng từ trên
người lấy ra cái lệnh bài đen đen kia, sau đó vội vàng so sánh với đồ họa, tìm
ra được một bức không sai biệt lắm với nó.
“Hoàng phong cốc.” đúnglà Hoàng phong cốc phát ra
Thăng tiên lệnh này! "Hàn Lập tay cầm lệnh bài, thì thào lẩm bẩm.
“Bất quá vật quý trọng như thế, tại sao lại lạc đến
tay Kim Quang thượng nhân một người tu tiên thấp kém như thế?” Hàn Lập sau khi
tỉnh táo lại, nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng thật ra nhắc tới, Chu Nho kia thật đúng là chủ
nhân của lệnh bài đó!
Nguyên lúc đầu Tần diệp lĩnh nổi danh hiển hách nhất
hiện nay, năm đó ngoài trừ Diệp gia ra, còn có gia tộc tu tiên Tần gia uy danh
cũng không kém cũng ở nơi này, hai nhà nhân thân, cho nên ở chung cũng không tệ
lắm!
Thăng tiên lệnh này chính là vật Tần gia tổ thượng
thay mặt truyền xuống. Sở dĩ không có đem nó dùng, chỉ là bởi vì Tần gia vẫn
tìm không ra, kỳ tại tu tiên có thể xứng với lệnh này! Cho nên tình nguyện đem
nó tiếp tục truyền xuống, cũng không muốn làm hỏng vật này!
Nhưng trải qua nhiều đời, Tần gia bởi vì nam ngày càng
thưa thớt, dần dần suy bại xuống. Mà Diệp gia ngược lại ngày càng hưng vượng,
càng thêm phát đạt, làm cho người của tu tiên giới chỉ biết là Tần diệp lĩnh có
Diệp gia, mà đối với Tần gia không hề hay biết!
Tới đời của Kim Quang thượng nhân, Tần gia chỉ còn lại
có hắn là nam, mà tư chất của hắn lại thấp vô cùng, căn bản vô vọng có thể có
Trúc Cơ. Cứ như vậy, Tần Diệp hai nhà thực lực cách xa như thế, hơn nữa quan hệ
nhân thân của hai bên sớm đã là chuyện của quá khứ. Vì vậy, người của Diệp gia
rốt cục đem chủ ý đánh chiếm Tần gia để kiếm vài món kỳ bảo gia truyền, mà
Thăng tiên lệnh nọ là vật bọn họ càng muốn được!
Mà Kim Quang thượng nhân tư chất tu tiên không ra sao,
nhưng bản lĩnh quan sát cũng không nhỏ, hơn nữa hắn nhát gan như chuột, bởi vậy
Diệp gia vừa muốn có hành động, Chu Nho vừa nghe phong phanh tiếng gió đã vội
vàng đem Thăng tiên lệnh cùng phù lục họa tiểu kiếm, mà trốn đi. Về phần vài
món bảo bối còn lại, bởi vì có kết giới phong cấm trụ, Kim Quang thượng nhân
nhất thời lấy không được, cũng chỉ đau lòng để lại cho Diệp gia.
Kết quả Kim Quang thượng nhân, chạy trốn đã mười mấy
năm, vẫn ẩn cư tại một đạo quan trong thế giới người thường, dựa vào pháp lực
thấp kém hết ăn lại uống, cũng tiêu diêu tự tại. Lúc sau này, tâm tư muốn sử
dụng Thăng tiên lệnh của hắn, cũng dần dần phai nhạt, hắn tự hỏi cho dù uống
Trúc cơ đan, cũng không có khả năng tiến vào Trúc cơ kỳ. Nếu như vậy, cần gì
phải đến đại phái tu tiên đó làm đệ tử chịu khổ chứ!
Cứ như vậy, sau lại phát sinh chuyện vây công Thất
huyền môn, Thăng tiên lệnh này lại tiện nghi cho Hàn Lập.
----- o O o
-----
Chương 142: Tập Sát
Hàn Lập
đối với việc của Tân gia đều không hay biết, nhưng việc này cũng ảnh hưởng tới
tâm tình mừng muốn điên lên của hắn! Hắn hưng phấn vừa đi đi lại lại trong
phòng, vừa cầm cái Thăng tiên lệnh kia ở trong tay không ngừng hí hoáy, đồng
thời càng nhìn cái lệnh bài này càng đặc biệt cảm thấy thuận mắt.
Sau thời gian một nén nhang, Hàn Lập cuối cùng cũng đã
tỉnh táo lại, hắn bỉnh ổn lại sự kích động trong lòng, bắt đầu suy tính những
an bài sau này và tính khả thi của việc đi tới Hoàng Phong cốc bái sư.
Hàn Lập trải qua một đên trằn trọc không ngủ, Thái Nam
tiểu hội cuối cùng đã tới lúc kết thúc, bắt đầu từ sáng sớm ngày thứ hai, rất
nhiều tu tiên giả bắt đầu ùn ùn rời cốc mà đi, người trong cốc bỗng chốc ít đi
một nửa.
Tới buổi chiều, có mấy vị tiền bối cao nhân tuổi đã
cao xuất hiện trên quảng trường, sau khi nói vài lời khen nghợi khích lệ, liền
tuyên bố Thái Nam tiểu hội chính thức kết thúc, m Thanh Nhan chân nhân kia cũng
ở trong đó.
Nhất thời, nhưng người tu tiên còn lại hoặc túm năm
tụm ba, hoặc phiêu nhiên mà bay đi. Mà lúc này, Tùng Văn đạo sĩ và mấy người
khác lại tìm tới Hàn Lập, liền một lần nữa mời Hàn Lập cùng đi.
Sau khi Hàn Lập trằm mặc một lúc, vẫn cứ lắc đầu cự
tuyệt lời mời của đám người Tùng Văn, dẫn tới Ngô Cửu Chỉ và huynh đệ Mặc thị
cực kỳ bất mãn đối với Hàn Lập, ngay cả sắc mặt của Tùng Vân đạo sĩ cũng có
chút khó coi.
“Nếu Hàn huynh không muốn cùng chúng ta đồng hành,
Tùng Văn cũng không miễn cưỡng nữa. Huynh đài lên đường một mình phải bảo trọng
đấy!” Cuối cùng, Tùng Văn than một tiếng, dùng ngữ khí tiếc nuối nói.
Sau đó, hắn vỗ vỗ vai Hàn Lập, rồi cùng với những
người còn lại rời khỏi sơn cốc.
Hàn Lập chưa phát hiện, trong nháy mắt khi Tùng Văn
đạo sĩ vỗ vai, dùng một loại phấn không mầu không sắc dấu trong tay áo rắc trên
áo hắn, mà những nơi bị rắc vào, cũng không nhìn ra chút khác thường nào.
Khi đám người Ngô Cửu Chỉ vừa mới ra khỏi đám sương mù
trước cửa cốc, Tùng Văn đạo sĩ không biết từ khi nào rót lại phía sau, hắn thừa
lúc mọi người không chú ý, lộ ra một vẻ hung ác. Đột nhiên giơ cao tay áo, một
đảo hỏa quang bay nghiêng ra, biến mất trong bụi cây bên cạnh. Sau đó vẻ mặt
lại khôi phục lại bình thường, chiếu theo chính khí lẫm nhiên như vậy, tựa hồ
vừa rồi hết thảy đều như chưa từng phát sinh.
Hàn Lập cũng không biết những việc Tùng Văn đạo sĩ vừa
làm, nhưng khi đi ra lại theo tập quán cẩn thận, hắn không lập tức từ Thái Nam
cốc xuất phát, mà lại nghỉ lại trong cốc một đêm, đợi tới khi trời hửng sáng,
mới thần không biết quỷ không hay lặng lẽ ra khỏi sơn cốc.
Đợi tới khi vừa ra khỏi Thái Nam cốc, Hàn Lập liền
nhận rõ phương hướng, thi triển Ngự phong quyết khẽ nhún chân, người liền bay
xa mấy trượng. Cứ như vậy, quần áo tung bay dần dần đi xa.
Khi Hàn Lập rời đi chưa lâu, lại có hai người vội vã
chạy tới. Trước bọn có một viên ngọc mầu xanh to bằng ngón cái dẫn đường, dừng
ngay tại nơi Hàn Lập vừa mới dừng lại chuyển phương hướng, nhằm theo hướng mà
Hàn Lập vừa bay đi, hai người kia cũng đuổi theo sát phía sau.
Hàn Lập đi đường không hề ngừng lại, đi liên tiếp hơn
trăm dặm mà không hề nghỉ ngơi, tới khi tới được một ngọn núi nhỏ, mới chịu
ngừng chân, ngồi lại ăn chút gì đó, khôi phục lại thể lực và pháp lực.
Hàn Lập không hề biết, chuỗi hành động không bình
thường của hắn, khiến cho hai tên truy đuổi phía sau mắng chửi không ngừng!
Việc này cũng khó trách, có người trời còn chưa sáng
đã lên đường, nếu không phải là trước đó động thủ cước trên người Hàn Lập, bọn
chúng nói không chừng đã để người chạy thoát rồi. Nhưng cứ như vậy, kế hoạch
của bọn chúng trước đó, đầu tiên là kế hoạch đặt bẫy ở phía trước, chuẩn bị mai
phục Hàn Lập, cũng phá sản.
Càng làm cho hai bọn chúng tức giận vô cùng chính là,
Hàn Lập vừa nhấc chân là đi hơn trăm dặm, khiến cho bọn chúng ở phía sau hít
khói, mệt không chịu nổi! Dù sao hai người bọn chúng là người tu tiên cũng chưa
lâu, xem ra việc dựa vào hai chân đi đường dài như vậy, hai đã lâu chưa có trải
qua.
Không biết đã bao lâu, Hàn Lập khoanh chân ngồi tại
một cái ao dưới gò núi, nhắm hai mắt, không hề động đậy, tựa hồ đã chìm đắm vào
cảnh giới vong ngã. Mà xung quanh trừ tiếng kêu của sâu bọ ra, cũng không có âm
thanh nào khác.
Đúng lúc này, ở trong vũng bùn gần đấy, đột nhiên hơn
chục đạo bạch quang phá đất chui lên, đâm thẳng hướng Hàn Lập.
Hàn Lập vốn không nhúc nhích, bỗng nhiên mở to mắt, lộ
ra hàn quang, cơ thể đột nhiên tự dưng bay lên trời, sau đó hai chân khẽ chạm
đất, đáp xuống một chỗ đất trống bên cạnh.
Cứ như vậy, những vầng bạch quang đó tự nhiên bị hẫng,
phập phập! Từ trong vũng bùn mà bạch quang tới tấp chém hướng Hàn Lập, lộ ra
nửa mặt lóng lánh trong suốt, chính là hơn mười cây băng trùy sắc bén vô cùng.
Hàn Lập thấy vậy, thần sắc trở nên âm trầm.
Hắn duỗi tay phải, năm ngón xòe ra, một tiếng vang lắc
rắc bùng lên, trên năm ngón tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, chỉ là quả cầu
lửa này so với cầu lửa của Hỏa đạn thuật thông thường thì nhỏ hơn một nửa.
“Các hạ mời nếm thử Ngũ đạn liên phát của tại hạ!” Hàn
Lập nhìn chằm chằm vào nơi lộ ra băng trùy, nói một cách uy nghi đáng sợ. Sau
đó, nắm năm ngón tay lại, lại bỗng nhiên búng ra, năm quả hòa cầu dàn thành một
đường thẳng, bắn ra ngoài.
Mắt thấy hỏa cầu sắp đánh tới mặt đất, một nhân ảnh
màu vàng đột nhiên vô cớ xuất hiện, sau đó thân hình lóe lên, nhân ảnh liền tới
một chỗ khác, vừa đúng vượt qua phạm vi công kích của hỏa cầu.
“Bùm.” một tiếng, địa phương đó bị mấy quả hỏa cầu của
Hàn Lập bắn thủng một hố, trong cái hố toàn là hơi nóng và khói, có mấy nơi còn
lộ ra dấu vết bị nung chảy, khiến cho tên gia hỏa tí nữa thăng thiên, toàn thân
ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hàn Lập lúc này cũng không để ý tới cái hố đó, mà là
dán mắt vào tên áo vàng vửa mới nhảy ra, một hạn tử gầy gò vẻ mặt giảo trá
khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Sao lại đánh lén ta?” Hàn Lập lạnh giọng hỏi.
Tên áo vàng vừa nghe lời này, chuyển mắt, cười gian
mấy tiếng, nói:
“Muốn biết hả, chờ kiếp sau đi!”
Sau đó, hắn đột nhiên lớn tiếng hét.
“Động thủ.”
Hàn Lập cả kinh, vừa định hành động, lại đột nhiên
nghe thấy dưới chân có hai tiếng phá đất vang lên, sau đó là hai bàn tay lấp
lóe quang mang màu vang, như chớp phân làm trái phải, liều chết nắm lấy hai
chân của Hàn Lập, khiến cho Hàn Lập không thể dịch chuyển.
“Tiểu tử ngươi chết chắc rồi, hai chân không động
được, xem ngươi làm sao tránh khỏi băng trùy của ta! “Hán tử áo vàng đắc ý cười
gian nói, tiếp đó nhấc hai tay lên, hướng tới Hàn Lập, trong miệng bắt đầu lẩm
bẩm.
Kết quả, phía trước hai tay hắn hàn khí bức người, dần
dần ngưng tụ lại thành một tinh thể màu trắng, và dần dần hình thành một cây
băng trùy sắc nhọn.
Sắc mặt Hàn Lập đại biến, tay hắn đặt lên eo, keng một
tiếng, hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm sáng chói xuất ra, tiếp sau là
một đường kiếm chém xuống không chút chần chờ.
“Cảng”, thanh kiếm này như chém vào tảng đá, tia lửa
lấp lóe, mà cái bàn tay màu vang kia vẫn bình yên vô sự.
Hàn Lập vừa sợ vừa giận, đang muốn tìm cách khác, đối
diện lại vang lên tiếng cười điên cuồng của tên áo vàng.
“Ha ha! Tiểu tử, đi chết đi!”
Tâm lý Hàn Lập trùng xuống, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy hai mươi cái băng trùy sắc nhọn, đã từ phía
tên áo vàng đánh tới, bao trùm lên thân hắn, không thể trốn chạy.
Hàn Lập thấy vậy, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Hắn
hít sâu một hơi, nghiến răng một cái, lắc mình, thân thể lại đột nhiên như quỷ
dị cong sang hai bên, nhưng cái băng trùy đó không ngờ lại bị cách uốn éo này
khiến cho bay sạt qua đại bộ phận, chỉ có vai và chân trái là không thể tránh
khỏi, đều bị một cây băng trùy xuyên qua, máu tươi từ trong vết thương phun ra,
ướt đẫm y phục của Hàn Lập.
“Bốp.” một cái, Hàn Lập ném kiếm trong tay, mười ngón
vung lên, nhanh chóng phogn bế mạch máu ở phụ cận, khiến cho máu tươi ngừng
chảy. Mà tên áo vàng vốn đang dương dương tự đắc, lại mở to hai mắt, không thể
tin nhìn tất cả sự việc vừa mới phát sinh lúc nãy.
Ánh mắt Hàn Lập nghiêm lại, hai chân dùng lực, chợt
uốn lại như không xương, hai chân sau một trận rắc rắc, hai chân rõ ràng co lại
một chút, tiếp đó toàn thân bỗng nhiên hướng lên trên mà chạy, hai chân trơn
như cá chạch rút ra khỏi hai bàn tay, sau đó toàn thân ở lưng chừng trời bắn
vọt đi, ở một nơi cách hơn mười trượng mới ngừng lại, lạnh lùng nhìn bàn tay
lớn kia.
“Không thể nào! Sao có thể dưới sự gia cố của Cự lực
thuật, mà vẫn có thể rút chân ra được?” Từ vũng bùn bên dưới bàn tay, phát ra
tiếng ông ông tức giận.
Sau đó, hai bàn tay vung ra bên ngoài, một thân ảnh
khôi ngô toàn thân phát ra hoàng quang, từ trong bùn đất chui ra.
----- o O o
-----
Chương 143: Trảm Sát
Đại hán
mới từ dưới đất chui lên và tên áo vàng lúc nãy, chính là hai tên truy đuổi sau
lưng Hàn Lập.
Bọn chúng đuổi theo phía sau, sợ Hàn Lập lại chuẩn bị
lên đường, sau khi khôi phục lại pháp lực, lập tức lén lút tìm tới, sặp đặt lần
tập kích này.
Lúc này, Hàn Lập cảm thấy chân thụ thương đau rát, xem
ra cử động vừa rồi, khiến cho vết thương ở đó nghiêm trọng thêm một chút.
Bất quá, hiện tại không phải là lúc để lo lắng về vấn
đề này! Bởi vì tên đại hán vừa rối trốn trong đất kia, từ sau lưng rút ra một
thanh trường đao hắc khí vây quanh, hung hăng hướng Hàn Lập chém tới.
Hàn Lập nhìn thân hình đối phương, mặc dù tốc độ rất
nhanh, nhưng động tác lại cứng nhắc, rõ ràng tên này chỉ ỷ vào pháp thuật gia
trì mà thôi. Tâm lí không khỏi nhẹ nhõm một chút, phải biết rằng nói riêng về
sự linh động quỷ dị của thân thể, Hàn Lập tự hỏi đối phương có cưỡi ngựa cũng
không đuổi kịp mình.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không thèm để mắt tới tên đại
hán khí thế to lớn ở trước mặt nữa, mà chú tới tên áo vàng, bởi vì tên này lấy
ra một cái hồ lô màu xanh đen, đang hướng miệng hồ lô vào mình, tựa hồ muốn thi
pháp.
“Ngươi nhìn đi đâu đây? Đi chết đi!”
Đại hán đã tới gần Hàn Lập, hoàng quang trên thân đại
thịnh, vungao quái dị lên, hướng Hàn Lập hung hăng bổ tới.
Hàn Lập hừ một tiếng, toàn thân chói lòa, thân hình đã
ra khỏi phạm vi của thế đao.
“Tiểu tử, ngươi bị lừa rồi!” đại hán đột nhiên cười
điên cuồng nói.
Hắc quang từ thanh trường đao trong tay lóe lên, hóa
thành mộ sợi roi màu đen, như thể một con rắt lớn, đuổi theo quấn lấy thân Hàn
Lập, thế như thể không trói được thì không ngừng.
Hàn Lập lấy làm kinh hãi, thân hình lập tức trở nên mơ
hồ quỷ dị, lúc thì sang trái, lúc lại sang phải, lúc thì ở phía trước, lúc lại
ở phía sau, phảng phất như đồng thới có mấy Hàn Lập, vây quanh đại hán.
Đại hán thấy vậy, bắt đầu sợ hãi kêu to, nhưng lập tức
lại ỷ vào toàn thân có “Thổ giáp thuật.” bảo vệ, liền không thèm để ý tới. Mà
tiếp tục thúc dục sợi roi màu đen, liều mạng truy đuổi chân thân của Hàn Lập.
“Ầm ầm! Ầm ầm!” Hàn Lập từ bên cạnh đại hán vút tới.
Nhưng trong chớp mắt này, tay hắn lại mang theo hỏa cầu, liên tục bắn lên thân
tên đại hán, đánh tới hoàng quang trên người hắn chói chang, nhưng đáng tiếc
lập tực lại khôi phục lại bình thường.
“Đại gia ta có thuật hộ thể trên người, mấy viên hỏa
đạn bé tí này há có thể phá được!” Khuôn mặt đại hán điên cuồng ngang ngược,
pháp quyết trên tay càng thêm nhanh chóng, không chút buông lỏng khu động sợi
roi màu đen.
Tâm lý Hàn Lập có chút nóng vội! Mặc dù sợi roi của
đại hán so với mình thì chậm hơn một chút, không làm gì được bản thân. Nhưng
thân pháp của hắn cũng không dám chậm lại chút nào, bằng không nhất định sẽ bị
trói lại. Mặc dù không biết cái sợi roi này rốt cuộc là pháp khí gì? Tránh né
khó khăn như vậy! Nhưng cũng không dám tùy tiện để nó quấn lại!
Hắn trong lúc đang bận bịu nhìn tên áo vàng một cái,
liền nhìn thấy đối phương thần tình nghiêm túc, pháp khí hồ lô trong tay cũng
bắt đầu từ miệng hồ lô mà bắn ra ngoài mấy đạo thanh quang, không biết sắp có
vật gì từ trong đó xuất ra.
“Không ổn, tiếp tục như vậy, mạng nhỏ của mình khẳng
định không xong! Không mạo hiểm một chút thì không được!” Hàn Lập mắt thấy tình
huống nguy cấp, thầm nghĩ.
Vì vậy, Hàn Lập trong lúc đang bay với tốc độ cao, tay
mở ra Kim Cương phù lấy được từ Kim Quang thượng nhân, Kim Cương phù này cũng
là một loại phù thuật, mà khẩu quyết thì Hàn Lập từ miệng Khẩu Tang hòa thường
đã biết được, cuối cùng hôm nay cũng có công dụng.
Hàn Lập hạ giọng niêm vài câu chú quyết, bởi vì đang
lắc lư, cho nên nghe thì có chút hàm hồ không rõ, nhưng chữ viết màu vàng trên
lá bùa lại phát sáng. Đợi tới khi chữ hoàn toàn sáng lên, Hàn Lập bỗng nhiên
cầm lá bùa đó vỗ lên trên mình, lập tực kim quang chói lòa trên thân, một tầng
kim tráo bỗng nhiên suất hiện, nhưng thân hình hắn cũng đột ngột ngừng lại, bị
sợi roi đuổi tới từ phía sau trói lại.
Sử dụng Kim Cương phù sẽ khiến cho thân pháp trở nên
chậm chạp, Hàn Lập sớm đã thử qua, lòng biết rõ. Đợi thấy sợi roi mặc dù đã
quấn được mấy vòng, nhưng hoàn toàn đều bị chặn ở bên ngoài Kim Cương, tâm lý
lại càng không hoảng hốt! Biết bản thân đã thắng cược, kim tráo quả nhiên có
thể phòng vệ khỏi sự đối phương.
Mà đại hán thấy vậy lại gào to một tiếng, bước nhanh,
nắm chặt hai tay lại đám tới, hoàng quang trên tay chói mắt, giống như là thật
vậy, cũng không biết là gia trì công pháp gì.
Trải qua lần giáo huấn trước, Hàn Lập không để đại hán
tới gần nữa. Hắn đột nhiên ngồi xuống, hai tay đặt lên đất, sau đó vang lên
tiếng chú ngữ từ miệng Hàn Lập phát ra, tiếp đó hai tay cũng tỏa ra hoàng
quang.
Đại hán thấy vậy, hơi kinh hãi, vội vàng muốn dừng
bước, ngưng đã muội rồi. Mặt đất bên dưới, toàn bộ biến thành cát, khiến hai
chân hắn chìm vào, tới tận đùi, toàn thân luống cuống.
“Đánh!” Một đạo âm thanh sắc bén vang bên tai Hàn Lập.
Lòng Hàn Lập trùng xuống, nhìn sang tên áo vàng.
Chỉ thấy, từ trong miệng cái hồ lô xanh đen đó, liên
tục phun ra mười tám quả cầu tròn màu đen, to cỡ trứng gà, bay thẳng hướng Hàn
Lập.
Sắc mặt Hàn Lập rất khó coi, nhưng hoàng quang trên
tay bỗng nhiên tan đi, tiếp đó vung tay lung loạn trong ngực, lấy ra một cái
hộp gỗ.
Mà lúc này, mấy quả cầu đã tới gần, ra sức đánh lên
quang tráo của Hàn Lập, kim tráo bị đánh không ngừng biến dạng, tựa hồ lúc nào
cũng có khả năng vỡ tan.
Nhìn thấy nguy cơ Hàn Lập không còn để ý gì nữa, lại
xếp bằng ngồi xuống, đặt cái hộp gỗ lên trên đất, đọc chú quyết.
Chát chát! Chát chát! Chát chát! Thế công của mấy viên
cầu càng lúc càng mạnh, công kích lên kim tráo không ngừng nghỉ, khiến cho kim
quang trên thân Hàn Lập từ từ nhạt dần, xem ra việc tráo phá người chết ở ngay
trước mắt.
Lúc này, Hàn Lập gầm to một tiếng:
“Lên.”
Theo sau tiếng gầm, từ trong hộp gỗ của Hàn Lập bắn ra
một đạo ánh sáng tro, đạo ánh sáng này như giao long xuất thủy, vờn xung quanh
thành một vòng, mấy viên cầu đó như thể gặp phải khắc tinh, toàn bộ đều bị chẻ
làm hai, rơi xuống đất liền hóa thành bụi.
“Phù Bảo!” Tên áo vàng như gặp phải quỷ kêu to lên.
Hàn Lập vừa nghe, liền giật mình. Bất qua cũng không
nghĩ ngợi gì nhiều được, bởi vì cảm thấy tên đại hán ở gần kia, đã thoát khỏi
vây khốn rồi, bất quá tên này sau khi nhìn thấy kiếm quang lờ mờ của Hàn Lập,
khuôn mặt trở nên trắng bệch! Không có hướng Hàn Lập mà xông đến nữa, ngược lại
quay đầu chạy như điên.
Nhưng lúc này Hàn Lập đã động sát tâm, sao có khả năng
để cho hắn chạy. Hắn búng tay hướng tới tên đại hán, kiếm quang đó lập tức theo
đuôi bắn ra, chớp mắt đã tới phía sau đại hán.
Quấn lấy cổ tên đại hán, cái đầu tên đại hán đó liên
dễ dàng lăn trên mặt đất, còn hoàng quang hộ thể trên thân thì như thể không hề
tồn tại, tựa như vô tác dụng.
Tên áo vàng thấy cảnh này, nào còn giám chần chừ thêm
nữa, từ trên thân lấy ra một đạo phù lực vỗ lên trên người, tiếp đó liền biến
dài thành đôi cánh màu vàng to lớn, khẽ đập, người liền bay lên không, nhám ra
xa mà bay đi.
Mà Hàn Lập lại thu kiếm quang đuổi tới, theo sát tên
áo vàng không tha, tên áo vàng càng bay càng nhanh, luồng sáng tro nhất thời
không đuổi theo được hắn.
Hàn lập có chút sốt ruột, tâm lí sinh ra ác độc, pháp
lực toàn thân không có giữ lại nữa mà lấy ra dùng bằng sạch, hôi mang đó lập
tức như ăn phải đồổ, bông tăng tốc, xuyên qua ngực tên áo vàng, đâm thủng tim
hắn mà ra.
Tên áo vàng la thảm một tiếng, từ lưng chừng trời rơi
xuống.
Hàn Lập mừng rỡ, thu lại luồng sáng, phi người bay
tới, muốn tìm một tên còn sống, tra hỏi một phen.
Đáng tiếc đợi tới khi Hàn Lập tới, tên áo vàng đã chết
rồi, y như bị té chết! Việc này khiến cho Hàn Lập buồn bực không thôi.
Nếu không có nhân chứng, vậy chỉ có thể lục người tên
này thôi, xem xem có thể tìm ra đầu mối hữu dụng nào không.
Đợi sau khi Hàn Lập không khách khí lục hế đồ đạc trên
người hai tên này, chả tìm thấy vật gì liên quan, ngược lại phát hiện ra một số
lượng tiền bất chính đáng kể! Bởi vì linh thạch loại kém trên thân bọn chúng có
hơn năm mươi viên, càng không thể không nói còn có một phù lục và pháp khí!
Mặc dù Hàn Lập đối với việc bị người đánh lén không
hiểu ra sao cả, có chút buồn bực. Nhưng cũng không biết việc tán tu mất tích có
phải có liên quan tới hai tên này không, nhưng cũng không dám nán lại đây lâu,
sau khi ăn một ít đan dược, liền tiếp lục lên đường.
----- o O o
-----