Phàm nhân tu tiên - Chương 0192 - 0193
Chương 192: Phi Xà
Hàn Lập trải qua nửa ngày lộ trình, rốt cuộc cũng chạy tới bên ngoài khu
vực trung tâm.
Điều làm Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn chính là dọc
theo toàn bộ quãng đường đều b cũng không có gặp phải sự phục kích của những
người khác!
Hắn tự nhiên không biết được tại phương hướng này,
những người đến sớm hơn so với hắn đã bị giết sạch bởi những người được gọi là
“tinh anh.” Mà những người phía sau hắn lại bị Phong Nhạc cùng nữ tử lắm bảo
vật kia dọn dẹp sạch sẽ.
Cứ như vậy, cho dù còn có vài con cá lọt lưới nhưng
cũng tự biết không có hy vọng đoạt bảo, đều tự tìm một địa phương bí mật, ẩn
dấu hành tung, làm con rùa rút đầu. Đây là Huyết sắc thí luyện, những kẻ yếu
muốn bảo tồn tính mạng cũng không có bí quyết thứ hai!
Hàn Lập muốn tìm được ba vị thuốc chính để luyện Trúc
Cơ đan, tất nhiên sẽ không học theo bọn họ. Cho nên lúc này hắn đang đứng trước
một bức tường đá cao vài trượng, vẻ mặt cổ quái nhìn chăm chú bức tường trước
mặt.
Bức tường này hơi nghiêng, cách đó không xa là một
cánh cửa bằng đồng. Ở trên cánh cửa bằng đồng có rất nhiều minh ấn mà Hàn Lập
không thể hiểu được. Loại hoa văn này giống như một loại cổ văn.
Cánh cửa bằng đồng này đã được mở ra, điều này cho
thấy đã có người tiến vào bên trong.
Căn cứ vào tư liệu trong đầu Hàn Lập, cánh cửa đồng
này phải có bốn tấm, phân biệt với bốn phương hướng khác nhau, cũng có thể đi
vào khu vực trung tâm bằng một lối vào duy nhất. Các địa phương còn lại dường
như đều bị những bức tường đá không cao lắm bao vòng quanh.
Nếu ai đó không muốn tiến vào theo cánh cửa đồng mà
muốn nhân cơ hội nhảy vào khu vực trung tâm từ bức tường đá, thì người này hoàn
toàn kém may mắn, sẽ bị phong hệ cấm pháp trên bức tường cắt thành mảnh nhỏ.
Hàn Lập đương nhiên biết điều này, tất nhiên sẽ không
ngu xuẩn vượt tường mà vào. Hắn đưa mắt nhìn bức tường kỳ quái. Bởi vì bức
tường này thật sự có chút khác thường, trên đó có một vài thứ mà các bức tường
bình thường không có.
Trên bức tường này có ba người ăn mặc khác nhau, bị
một đại băng trùy đâm xuyên qua tứ chi, hình thành một hàng chữ đại (大). Không có một chút hơi thở, chắc chắn đã chết rất
lâu rồi.
Máu tươi theo tứ chi chảy xuống ngưng lại thành vết
đen, từ trên vách tường chảy xuống đất. Khắp nơi đều có máu. Hàn Lập phỏng đoán
những người này khi bị đóng đinh trên tường, chắc chắn còn chưa có tuyệt khí,
nhưng sau vì mất máu quá nhiều mà chết thảm trên tường.
Bên cạnh ba tử thi không có lưu lại manh mối nào.
Nhưng chỉ cần nghĩ một chút có thể hiểu được những người này bị giết nhằm giết
gà dọa khỉ, nhằm lập uy, dọa những người khác không được tiến vào cổng này!
Hàn Lập thấy được biểu tình thống khổ ca ba người
trước khi chết, sau đó nhẹ liếm môi, không chút biểu tình đi đến cánh cửa đồng,
tựa hồ kết cục thê thảm của ba người này không có sinh ra ảnh hưởng gì đối với
hắn.
Trên thực tế Hàn Lập tự mình rõ ràng, nhìn tình cảnh
vừa rồi khiến trong lòng hắn cũng thực sự phát lạnh! Có thể từ cách chết của ba
người kia nhìn ra người sử dụng thủ pháp này tám chín phần mười là có tâm lý
biến thái, muốn thể hiện sức mạnh. Nếu có thể nhanh chóng được giết đi, cũng đã
là một điều hạnh phúc.
THàn Lập đã đến nơi này, tự nhiên không vì một chút đe
dọa đó mà chạy trốn. Hiện tại phía trước dù có là núi đao biển lửa hắn cũng
phải dũng cảm mà vượt qua.
Cứ như vậy, tâm tình Hàn Lập rất bất an, bước vào cánh
cửa này, nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn duy trì sự bình tĩnh. Bộ dạng nhàn
nhã giống như đang đi trong hậu viện.
Vừa tiến vào, trước măt liền hiện ra một mảng hoa thơm
như tiên cảnh, các loại kỳ hoa dị thảo cùng với rất nhiều cây quái thụ không
biết tên, tất cả đập vào mắt. Cúc hoa to lớn màu bạc, những quái thụ màu đỏ như
màu, tỏa ra mùi hương quyến rũ, những thứ này đều là những thứ hiếm thấy ở
ngoại giới. Nhưng những thảo mộc quý giá này đột nhiên uốn lượn theo gió làm lộ
ra một con đường nhỏ bằng đá vụn. Hàn Lập thẳng tiến đi tới, khoảng cách phía
xa bị cành lá che khuất, đưa mắt nhìn tựa hồ không thấy điểm cuối.
Gặp tình cảnh này Hàn Lập có chút ngẩn ngơ, nhưng lập
tức hít một hơi thật sâu. Linh khí nồng đậm từ các loại thảo mộc trực tiếp thấm
vào phế phủ, khiến cho tinh thần Hàn Lập phấn chấn hơn.
Nơi này giống như động thiên phúc địa, không cần lo
lắng cũng có thể kiếm được linh dược. Hàn Lập rất là cảm khái.
“Tiểu tử, xem đã đủ chưa?”
“Ai?”
Một thanh âm khàn khàn đột ngột truyền đến làm Hàn Lập
trong lòng rùng mình, không khỏi cất giọng hỏi.
“Hắc hắc, một khi đã xem qua, vậy hiện tại ngươi hãy
an tâm đi chết đi!” Người này căn bản không để Hàn Lập chất vấn, ngược lại một
âm thanh quái dị giống như lầm bầm lầu bầu vang lên.
Cùng lúc đó có hai bóng xanh từ bên cạnh bụi cây hoa
tùng quỷ dị thoát ra, vô thanh vô tức từ phía sau Hàn Lập đánh tới.
Mặc dù bóng xanh tấn công phía sau nhưng vẫn không dấu
giếm được, sớm đã có đề phòng.
Thần thức Hàn Lập sớm đã phát hiện, sắc mặt Hàn Lập
trầm xuống, nửa người trên vẫn bất động, thân hình kéo dài ra vài thước khiến
cho hai bóng xanh một trước một sau xẹt qua một bên.
Hàn Lập vội vàng đưa mắt nhìn bóng xanh, thấy thân dài
thẳng tắp giống nhau, trên thân ngoài màu xanh biếc còn có một ít hắc văn nhàn
nhạt, hình dạng thật sự có chút kỳ quái.
Dù bối rối nhưng Hàn Lập không có nghĩ nhiều. Cho dù
dễ dàng hóa giải thế công của đối phương, nhưng vẻ mặt hắn vẫn nghiêm trọng,
không dám có chút lơ là. Ngoài cửa kia đã có thảm trạng của ba người, hắn đã
tận mắt nhìn thấy, hắn không muốn có kết cục giống như vậy.
Vì thế sắc mặt Hàn Lập âm trầm, hai mắt không ngừng
lóe lên bất định, hướng ra bốn phía, ý đồ phát hiện ra khí tức ẩn giấu của địch
nhân. Nhưng lúc này đột nhiệt trong miệng người nọ đột nhiên phát ra âm thanh
ti ti quái dị, khiến cho người ta nghe xong cảm thấy trong lòng cực kỳ khó
chịu.
Hàn Lập nghe xong thấy nao nao, đang nghĩ tới ý đồ của
đối phương. Nhưng bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cả người đột nhiên bắn ra ngoài,
thân hình Hàn Lập bay ra cách đó vài chục trượng mới dừng lại.
Hàn Lập hành động như thế làm cho thân hình Hàn Lập
cách hai bóng xanh một khoảng xa! Thân hình chúng cách phía trước Hàn Lập không
xa, thân mình đột nhiên chuyển động tiến lên, đồng thời còn tđôi cánh màu xanh
biếc trong suốt.
Hai con phi xà bay lên, vừa rồi chính là chúng tấn
công Hàn Lập, thân hình thẳng đơ khiến Hàn Lập tưởng nhầm là vật chết. Hiện tại
thân hình chúng nhẹ nhàng như một chiếc lá, thân hình đột nhiên chuyển biến 180
độ, với tốc độ mau chóng, nhanh như một tia chớp lao đến, nhìn không kém hơn so
với La yên bộ của Hàn Lập.
Hiện tại hai con phi xà này ngửa hai đầu với bốn con
mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Lập, nhe răng chuẩn bị tiếp tục tấn công Hàn Lập.
“Tiểu tử, chạy rất nhanh! Nhưng ngươi có chạy nhanh
hơn nữa cũng có thể nhanh hơn hai con phi xà hoang dã này sao? Hãy thành thật
để để rắn yêu của ta cắn một miếng, không có chút thống khổ nào đâu!” Giọng
khàn khàn nọ đối với thân hình nhanh như vậy của Hàn Lập không khỏi có chút
kinh ngạc. Nhưng hiển nhiên hắn rất tin vào phi xà của mình, cho nên mới trào
phúng nói những lời trên.
“Thúi lắm!”
Hàn Lập mắng thầm trong lòng, nhưng cũng không có nói
ra mồm! Cũng không phải hắn kiêng kị gì đối phương mà không dám nói ra, mà là
hai con quái xà kia đã biến thành hai đạo lục mang, mang theo vài đạo tàn ảnh
lao tới.
Được nửa đường, chúng đột nhiên lại chia ra làm hai,
không hẹn mà cùng phân làm hai hình vòng cung, theo hai bên tả hữu lao đến.
Hàn Lập nhìn thấy vậy, cũng không để ý nhiều, trong
lòng thầm mắng vài tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau, tốc độ so với
bóng xanh cũng không chậm hơn, trong chớp mắt cùng với bóng xanh tới một nơi
không lớn lắm, nhanh chóng bay lộn được vài vòng, cũng không dám dừng chân lại
một một khắc nào.
Lúc này hắn thuần túy dựa vào cước lực đôi chân để
chạy, La yên bộ cùng Ngự phong quyết đều không có thi triển.
Không phải Hàn Lập tự phụ, có ý coi thường đối phương.
Mà do phải liên tiếp trải qua hai trận ác đấu, hơn nữa đã đến cực hạn diễn
luyện, khiến cho thể lực hắn cho tới bây giờ còn chưa có khôi phục lại. Vì vậy
chưa đến lúc sanh tử quan đầu, Hàn Lập cũng không muốn tái thi triển La yên bộ
vốn rất hao phí thể lực. Do đó Ngự phong quyết cũng là đạo lý như vậy, đã có
linh ngoa thêm vào, nếu lại thêm Ngự phong quyết gia tốc sẽ làm thân thể Hàn
Lập chịu gánh nặng quá lớn, không có lợi đối với việc khôi phục thể lực.
Đương nhiên Hàn Lập cũng sẽ không để cho hai con phi
xà này dây dưa với mình.
Hắn mặc dù không dám tùy ý gia trì vòng bảo hộ, khiến
thân hình chậm lại, thí nghiệm thử vòng bảo hộ cùng quái xà so xem ai lợi hại
hơn, nhưng phương xử lý hai con tiểu xà này thì hắn có rất nhiều! Chỉ có điều
vừa rồi hắn phải đem phân nửa tâm tư đặt ở những nơi bí ẩn bên cạnh, nhưng thủy
chung vẫn không có phát hiện ra tung tích của chủ nhân phi xà. Vì vậy mới cùng
hai con phi xà dây dưa đến bây giờ. Hiện tại Hàn Lập đã quyết định chủ ý mang
hai con phi xà này đánh chết. Do đó hắn tự nhiên sẽ không khách khí nữa.
Hàn Lập chủ ý đã định, lập tức lật tay, phù lục Hỏa xà
thuật liền xuất hiện trong tay hắn. Hai ngón tay hắn giữ chặt phù lục này, đang
muốn kích phát rồi ném ra, hỏa thiêu hai con rắn!
“Đạp vân ngoa?”
“Dừng tay, ta có chuyện muốn nói!”
Giọng khàn khàn bỗng nhiên nhận ra trên chân Hàn Lập
chính là Linh thanh âm tràn ngập sự ngạc nhiên, lập tức kêu to lên yêu cầu dừng
tay. Chẳng biết dùng phương pháp này chế trụ hai bóng xanh, làm cho hai thân
ảnh lục xà theo đường cũ bay trở về, tiến vào trong thảo mộc, không còn thấy
bóng dáng.
Hàn Lạp vừa nghe thấy vậy liền nhíu mày, chần trừ
trong chốc lát xem có nên ném phù lục đang cầm trong tay ra hay không, nhưng
một tay vẫn cẩn thận đặt tại túi trữ vật.
----- o O o
-----
Chương 193: Địch Hữu Chi
Phân
“Đôi giày bảo bối của lão Phong sao lại ở trong tay ngươi? Các ngươi có
quan hệ gì, Đạp vân ngoa này chính là bảo bối của tên kia, căn bản sẽ không đưa
cho người khác dùng!”
Liền theo mấy câu nói đó, một bóng người chẳng biết từ
nơi nào xông ra, đứng cách Hàn Lập khoảng hai mươi trượng, dưới một tàng cây
thật lớn. Thân hình người này tầm thước, không lớn không nhỏ, khuôn mặt lốm đốm
vết đen, tuổi ước chừng bốn mươi tuổi, trên người còn có bảy, tám cái túi lớn
nhỏ bất đồng.
Tuy nhiên trên gương mặt xấu xí không tưởng lúc này là
vẻ mặt kinh ngạc! Hai mắt hắn chằm chằm nhìn lên Linh ngoa tại chân Hàn Lập,
tựa hồ đối với “Đạp vân ngoa.” này vẫn còn chưa dám chắc chắn tin tưởng.
“Các hạ là ai, vì sao lại đánh lén ta?” Hàn Lập không
có trả lời vấn đề của đối phương, ngược lại không khách khí hỏi lại một câu.
Hắn không muốn bị đối phương dắt mũi, khí thế đột nhiên bị ngăn lại.
Hán tử xấu xí vừa nghe thấy vậy, trước tiên hơi dừng
lại, nhưng lập tức liền giận dữ, khuôn mặt xấu xí hiện lên vẻ hung ác. Hắn đưa
tay, muốn lập tức giáo huấn cho tên tiểu tử trước mắt không người này, nhưng
sau đó nhớ ra cái gì đó, không ngờ lại kìm chế sự tức giận, hạ tay xuống. Nhưng
ngoài miệng hung hăng nói:
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng đi Linh ngoa của lão Phong
là ta không dám giáo huấn ngươi! Phong Nhạc lão tiểu tử cho ngươi đôi giày này,
chẳng lẽ không nhắc tới tên của ta, Linh thú sơn Chung Ngô? Tuy nhiên cũng có
chút kỳ quái, ngươi rõ ràng là người của Hoàng Phong cốc, hắn như thế nào lại
đem đôi giày này cấp cho ngươi. Chẳng lẽ lão Phong sống chết không xong rồi?
Bất quá nhìn bộ dáng thì kết quả chắc cũng không giống như vậy!”
Hán tử xấu xí nói xong liền dùng ánh mắt dò xét nhìn
Hàn Lập đang đứng.
Lúc này đến phiên Hàn Lập tức giận, sắc mặt hắn khó
coi, hừ một tiếng, lãnh đạm nói:
“Các hạ, đừng có tùy tiện nhận có quan hệ! Phong Nhạc
kia đã sớm chết, đôi giày này được lấy từ chân của hắn!”
“Chết? Cuồng nhân Phong Nhạc?”
Hán tử xấu xí vốn đang hung hăng, nghe xong như vậy
lập tức nhẩy lên cao ba thước, ngạc nhiên không thể diễn tả! Sau đó hắn không
tự chủ được lùi lại mấy bước, đưa mắt dò xét, nhìn Hàn Lập.
“Là ngươi giết?” Ác hán hít vào một hơi, con mắt xoay
chuyển một vòng, giọng lo lắng hỏi. Thần sắc rốt cuộc không nhịn được bắt đầu
trở nên bạo ngược, hung ác.
“Tốt thôi, ngươi muốn báo thù cho hắn?” Hàn Lập đưa
hay tay ra phía sau, bất động thanh sắc nhìn chằm chú vào đối phương.
Nhưng trong khi đó vẫn đưa tay vào trong túi trữ vật,
thầm bí mật lấy ra ti tuyến, lặng lẽ mang vào ngón vô danh.
Hắn thản nhiên thừa nhận trước mặt người này, thừa
nhận hắn ra tay sát hại. Nhưng thật ra có hơn phân nửa là lập uy cho mình, hy
vọng người này thấy khó mà lui, không trêu chọc đến mình. Hắn không hy vọng vừa
mới tiến vào nơi này lại lập tức cùng người đánh nhau đến lưỡng bại câu thương,
làm chậm trễ đại kế kiếm thuốc.
Mặc dù nghe khẩu khí người này tựa hồ cùng Phong Nhạc
kia có chút giao tình, nhưng Hàn Lập tin tưởng rằng khả năng đối phương vì
Phong Nhạc mà báo thù hoàn toàn không cao! Dù sao hầu hết người tu tiên đều vì
bản thân mình, phần lớn là người hay thay đổi, huống chi đối phương cũng không
phải loại người ngu ngốc.
Đương nhiên, nếu đối phương cố chấp muốn động thủ báo
thù cho Phong Nhạc thì Hàn Lập cũng chỉ còn cách ra tay trước. Hắn sẽ liều mạng
hao tốn thể lực, sử dụng thân pháp ly khai, sau đó xuất kỳ bất ý dùng ti tuyến
trên ngón tay lặng lẽ tròng lên đầu đối phương, khiến cho đối phương thần không
biết quỷ không hay mà mất mạng.
Nhưng Hàn Lập cũng rất rõ ràng. Cho dù tấn công bất
ngờ, có thể thành công hay không thì khả năng sẽ không cao! Chỉ có khả năng
khoảng ba, bốn phần thành công.
Bởi vì hán tử xấu xí này cùng hắn cách nhau quá xa.
Khoảng cách hai mươi trượng này cho dù thân pháp Hàn Lập có nhanh thế nào đi
nữa cũng không có chắc chắn một kích tất sát! Mà đối phương chỉ cần tùy ý xuất
ra pháp thuật phòng ngự ở trên người, thì ti tuyến của hắn sẽ trở nên vô dụng.
“Báo thù? Thật là buồn cười. Ta sao lại vì loại người
nhàm chán đó chứ?” Quả nhiên sự tình đúng như Hàn Lập nghĩ. Hán tử xấu xí vừa
nghe xong lời Hàn Lập nói, đã cười ha ha, khinh thường nói.
“Trước kia chính xác là ta cùng người này có chút giao
tình. Tuy nhiên cũng không có gì là thâm giao! Hiện tại người cũng đã chết,
giao tình tự nhiên cũng không còn!” Hán tử xấu xí vô sỉ nói. Nhưng lời nói lại
để lộ ra lập trường của hắn, bộ dạng không có chút ngượng ngùng nào.
Hàn Lập im lặng không nói, tuy vẫn còn cảm thấy căng
thẳng đề phòng nhưng cũng hơi an tâm một chút. Giống như vừa mới vào khu trung
tâm này đã phải lập tức đại chiến một hồi.
“Nhưng tiểu huynh đệ! Ngươi cũng thật lợi hại! Tên
Phong Nhạc kia cũng không phải là loại dễ đối phó. Đặc biệt trên người hắn còn
vài món đỉnh cấp pháp khí, sách sách! Đều là những món tinh phẩm!”
Hán tử xấu xí xoa mũi mình, đột nhiên đối đãi với Hàn
Lập rất thân thiết, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi! Mặc dù nhìn giống như
tùy ý mà hỏi, nhưng thân hình hắn lại lui ra phía sau mấy bước, kéo dài khoảng
cách với Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn thấy như vậy không khỏi cười khổ không
thôi!
Phỏng chừng cho dù hiện tại Hàn Lập lập tức trở mặt
hướng đối phương ra tay, xác suất thành công cũng giảm xuống không còn tới một
thành. Cái này “cao thủ.” quả nhiên là những lão cáo già, kinh nghiệm phong
phú, cũng không phải là tay mơ!
Tuy nhiên hắn đoán phân nửa là đối phương nghĩ mình sở
hữu pháp khí của Phong Nhạc, cho nên mới tự có.
Trong lòng sau khi đã thông suốt hết thảy, Hàn Lập mỉm
cười không nói gì. Không nói mình tìm được pháp khí, cũng không nói mình không
tìm được pháp khí, khiến cho kẻ vô lại này khó chịu, càng thêm kiêng kị.
“Kiệt tác trên bức tường trước cửa kia, có phải là do
các hạ làm nên không?” Hàn Lập nhớ tới hình ảnh ở trước cửa kia, nhẹ giọng mở
miệng hỏi.
“Chó má! Đó là do Hàn Thiên Nhai làm. Ta không phải là
loại người nhàn rỗi mà làm chuyện loại này! Nhiều máu thịt như vậy thật lãng
phí. Đáng tiếc! Nếu là ta ra tay thì đã khác, nghe nói máu thịt của người tu
tiên chính là bổ dược.”
Hàn Lập ngay từ đầu còn có thể mỉm cười nghe lời đối
phương nói. Nhưng khi nghe đến những lời sau đó của hán tử xấu xí này, đưa tay
ra sau lưng lấy ra một cái túi vải lớn, sau đó sờ vào trong lấy ra một khối
thịt ném về phía sau. Nụ cười trên mặt Hàn Lập trở nên miễn cưỡng, thậm chí còn
có dấu hiệu uể oải.
Kẻ vô lại này lén nhìn vẻ mặt Hàn Lập lúc này, không
khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Tên tiểu tử Hoàng Phong cốc này dù sao còn quá trẻ,
rất nhạy cảm!
Mình chỉ nói mấy câu đã khiến cho hắn tâm thần bất
định. Nếu là chính thức đánh nhau, điều đó tuyệt đối sẽ không phải là một sơ hở
nhỏ.
Nhưng mà đối phương có khả năng giết chết tên Phong
Nhạc kia, thật sự là việc ngoài ý muốn! Hắn như thế nào cũng thấy người này cực
kỳ bình thường, thật sự không giống loại người có năng lực lợi hại.
Theo lý thuyết người này còn trẻ tuổi, pháp lực lại
nông cạn, cho dù có được vài món pháp khí cũng không thể so được với Phong Nhạc
có Hoàng la tán, Đạp vân ngoa và vô số đỉnh cấp pháp khí! Như vậy tên Phong
Nhạc kia sao lại có thể chết trong tay tiểu tử này. Việc này quả thật có chút
ám muội. Nhưng Đạp vân ngoa lại ở chân đối phương, điều này cũng hoàn toàn là
sự thật.
Có thể nào không phải do hắn sát hại mà do may mắn
nhặt được hoặc do một nguyên nhân nào đó?
Chung Ngô nghĩ đến nỗi đầu óc có chút hồ đò, không thể
phán đoán chuẩn xác thực lực của Hàn Lập. Nhưng để hắn chủ động thử động thủ
trước thì có đánh chết hắn cũng sẽ không đem thân ra thử sự nguy hiểm. Điều này
là do hắn là loại người thông minh nên có cách hành xử như vậy!
Hán tử xấu xí không thể hiểu được, thu hồi suy nghĩ,
sau đó đưa ánh mắt nhìn, mỉm cười nói với Hàn Lập:
“Đúng rồi, còn chưa hỏi tiểu huynh đệ tên gì, có thể
cho Chung mỗ biết được không?”
“Hoàng Phong cốc Hàn Lập.”
Điều này không có gì phải che dấu, Hàn Lập sắc mặt
bình tình trả lời.
“Thì ra là Hàn huynh đệ! Ta trước kia chưa bao giờ
nghe qua đại danh tiểu huynh đệ. Nói vậy các hạ chẳng phải là tân đệ tử của
Hoàng Phong cốc sao! Chẳng biết Hàn huynh đệ đối với khu vực trung tâm này có
kiến giải gì?” Chung Ngô giống như thấy bạn cũ lâu ngày không gặp, có vẻ rất
nhiệt tình.
“Cũng biết không nhiều lắm, nhưng Chung huynh ở đây đã
lâu năm, ắt hẳn biết được nhiều thứ hơn so với Hàn mỗ!” Hàn Lập chẳng biết ý đồ
của đối phương nên lập tức cảnh giác.
“Hắc hắc! Hàn huynh đệ nếu tin lời Chung mỗ, chúng ta
không bằng trao đổi thông tin về khu vực trung tâmthế nào? Đây chính là sự tình
đối với ta và ngươi đều có lợi!” Chung Ngô do dự một chút, rốt cuộc cũng thấp
giọng nói ra ý đồ chân chính của hắn.
Hàn Lập nghe xong liền rùng mình, thầm suy nghĩ cân
nhắc. Được sự cho phép của sư môn, cùng với tư liệu cá nhân môn phái, mặc dù
các phái đều không có đồng ý rõ ràng nhưng trên thực tế đa số đệ tử lại làm
việc này! Vì thế một lát sau hắn liền mỉm cười nói:
“Có thể, sau khi trao đổi thông tin hai chúng ta đều
thu được không ít lợi ích.”
“Ha ha! Thật là quá tốt. Ta đã biết Hàn huynh đệ không
phải các bà mẹ già. Đến đây! Chúng ta đem thông tin lưu vào ngọc giản, rồi trao
đổi cho nhau!” Chung Ngô thần tình hưng phấn, kích động, hai tay không có dừng
lại, xem ra hắn đối với thông tin của Hàn Lập rất là chờ mong.
Hàn Lập thấy vậy, thầm cười lạnh trong lòng vài tiếng.
Nhưng biểu hiện tự nhiên cũng đồng ý.
Chế tạo thông tin rất đơn giản! Hàn Lập cùng đối
phương chỉ trong thời gian một chung trà đã luyện chế xong, liền đem ngọc giản
ném cho đối phương.
Khi đối phương tiếp lấy ngọc giản trên tay, Chung Ngô
cùng Hàn Lập đều điều tra đại khái nội dung. Quả thực đều là tư liệu về khu vực
trung tâm, hai người trong lòng có quỷ, đưa mắt nhìn nhau cười.
Trong thời gian ngắn nhau vậy, tự nhiên không có khả
năng ngụy tạo thông tin! Nhưng lúc lưu lại thông tin, cố ý quên đi một số chỗ
quan trọng, đây đương nhiên là điều chắc chắn ngầm hiểu!
Trải qua việc này, Chung Ngô cùng Hàn Lập tựa hồ quan
hệ gần gũi hơn rất nhiều! Cùng Hàn Lập tán gẫu về một số câu chuyện kỳ lạ của
tu tiên giới! Xem hai người trong lúc đó nói cười, không ai có thể tin rằng
không lâu trước đó hai người bọn họ thiếu chút nữa thì ngươi sống ta chết. Xem
bộ dạng hai người đều là biết rõ tiến thối chi đạo của cao nhân!
Hàn Lập mỉm cười, nhìn như cùng đối phương tán gẫu mà
hứng khởi! Nhưng trong lòng thực sự không ngừng phỉ nhổ.
Ngươi nói tán gẫu là tán gẫu sao! Dù sao cũng còn bảo
trì khoảng cách xa như vậy! chỉ cần hắn hơi tiến lên một bước, đối phương khẳng
định mỉm cười lui về phía sau hai bước nhỏ. Tuy nhiên Hàn Lập hiện tại thực sự
không muốn giết người này, nhưng đối phương cẩn thận tới trình độ như vậy khiến
Hàn Lập cười khổ không thôi.
----- o O o
-----