Phàm nhân tu tiên - Chương 0229 - 0230

Chương 229: Cự Hổ

      Mấy vị tu sĩ vốn dĩ vì đồng bọn không từ mà biệt mà hết sức tức giận, lại
nuốt lại mấy tiếng mắng chửi trong miệng, liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt
đối phương sự sợ hãi.

Mới vừa rồi bọn họ tuy cục diện cực kỳ bất lợi nhưng
trong lòng ngoại trừ có hơi ão não, kỳ thật mà nói cũng không có lo lắng lắm.
Bọn họ đều cho rằng, mặc dù giết không hết mấy khôi lỗi máy này nhưng từ không
trung tháo chạy vẫn không phải là việc dễ như trở bàn tay sao!

Nhưng bây giờ, kết cục của kẻ tháo chạy kia lập tức
làm cho họ tỉnh giấc mộng đẹp! Bao nhiêu phòng hộ pháp thuật trên người, lại
còn có phòng ngự pháp khí cầm tay, thật không ngờ là vẫn không hề ngăn đỡ được
quang trụ, điều này lẽ nào lại không khiến cho bọn họ kinh hồn bạt vía chứ!

Thêm vào đó, bọn họ là người tu tiên Trúc Cơ hậu kỳ
thì lại càng tham sống sợ chết hơn! Không dễ dàng gì có thể sống lâu hơn người
bình thường, thậm chí vẫn còn có thể sống lâu hơn nữa, bọn họ làm sao nỡ dễ
dàng chết đi như vậy chứ!

Bất quá, đạo quang trụ kia quá sức mãnh liệt!

Nếu như không phải là bắn tu sĩ bỏ chạy, mà lại bắn về
phía hộ trạo của bọn họ bây giờ, thì mấy người bọn họ vẫn không nắm chắc là có
thể tiếp được không.

Những tu sĩ này càng nghĩ càng cuống lên! Không thể
không nảy sinh ý nghĩ bỏ trốn.

Chỉ là lúc này, bọn họ dù có muốn bỏ chạy, đối phương
cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua trong khi chiếm đủ thượng phong! Điều này khiến
cho họ cả tiến lẫn lùi đều khó cả.

Ngay phía trên đầu bọn họ, Hàn Lập đang ẩn mình trong
cụm mây, sức mạnh khiến cho hàn khí trên người tuôn ra! Càng lúc càng không dám
dễ dàng lộ mặt.

Nhưng mà nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì trong lòng hắn
cũng không nguyện ý.

Do tự thị là Thần Phong Châu vừa tới tay có tốc độ hơn
người, dù cho bị phát hiện cũng có thể chạy thoát được, Hàn Lập vẫn nán lại
trên không trung quan sát toàn bộ!

Bất quá cụm mây xanh đỏ mà Hàn Lập đã pháp khí hóa ra
lại đang lơ lửng ở không trung, dừng ở phía trên những tu sĩ và khôi lỗi như
vậy cũng thật sự có hơi thu hút sự chú ý quá! Nhưng may mắn là lúc Hàn Lập ngự
khí phi hành, đem tốc độ phi hành của thuyền nhỏ gia tăng đến mức cao nhất,
cách mặt đất phải đến trăm mấy trượng.

Vì vậy, cho đến lúc này Hàn Lập vẫn chưa hề bị đám tu
sĩ đang bị khốn và người thao túng khôi lỗi trong rừng phát hiện ra.

Bất quá, Hàn Lập cũng biết như thế này không phải là
biện pháp lâu dài, nhưng kêu hắn thu lại cụm mây lúc này thì chắc chắn không
nghi ngờ gì nữa hắn sẽ bị lộ ra giữa không trung.

Huống hồ g đỉnh cấp pháp khí luyện chế từ mắt giao
long là “Thanh Hỏa Chướng” không những có hiệu quả bất ngờ che dấu thân ảnh
khiến cho người khác không cách gì nắm chắc vị trí chính xác, mà sương mù dầy
đặc màu xanh đỏ này cũng đã nhúng trong máu còn sót lại của Mạc Giao, có thể
khiến cho kẻ nào sơ ý tiếp xúc với vân vụ này chóng mặt nhức đầu, từ từ trúng
độc mà không hề hay biết!

Cách bảo vệ bản thân này là kỳ môn pháp khí hoàn mỹ
này. Hàn Lập làm sao lại dễ dàng bỏ qua không dùng chứ.

Thế là trong lúc nóng lòng, Hàn Lập bất ngờ đã thấy
một tầng mây thấp màu xám lơ lửng ở ngay bên trên cách mình không xa. Lập tức
trong lòng đại hỷ, liền chầm chậm tiến lại sát đám mây đó, cuối cùng dứt khoát
đem toàn bộ đám vân chướng hộ thân xuyên nhập vào.

Lúc này thì hành tung của Hàn Lập đã được che dấu
triệt để.

Hắn không còn mối lo về hậu phương nữa, mới có thể yên
tâm tiếp tục quan sát chú ý trận chiến dưới đất.

Hiển nhiên đạo siêu cấp quang trụ lúc nãy trong chớp
mắt đã đánh nát niềm tin của mấy vị Trúc Cơ Kỳ tu sĩ. Vì vậy bọn họ tuy vẫn còn
đủ các loại pháp khí và đánh đấm dữ dội nhưng dưới mắt Hàn Lập thì uy lực lại
thua xa sức mạnh ban đầu.

Điều này rõ ràng cho thấy là những người này ai cũng
có ý đồ riêng, khẳng định sẽ không tỏ vẻ hợp lực kháng địch nữa.

Trong lúc Hàn Lập thầm lắc đầu thì một vị tu sĩ tương
đối lớn tuổi trong hộ trạo tựa hồ cũng cảm thấy không đúng, liền đột ngột quát
về phía người trong rừng:

“Các hạ thật sự muốn trảm tận sát tuyệt? Chúng ta là
đệ tử do các gia môn của Nguyên Vũ Quốc phái đi, ngươi mà giết chúng ta thì
cũng như đồng thời đắc tội với toàn thể tu tiên giới của Nguyên Vũ Quốc, không
sợ gây ra họa sát thân sao?

“Hắc hắc! Họa sát thân?”

“Những lời này của ngươi, nếu như nói lúc ta chưa giết
tên tu sĩ muốn bay đi kia, ta có lẽ còn suy nghĩ một chút, nhưng mà người thì
cũng đã chết mất một rồi, dầu gì đắc tội với một người cũng là đắc tội, không
bằng giết sạch sẽ, nói không chừng không có người biết chuyện này!”

“Chúng ta không hề có ác ý! Các hạ chỉ cần đồng ý
buông tay làm hòa, chúng ta phát thệ tuyệt đối bảo mật chuyện này!” Một tu sĩ
khác rõ ràng trẻ tuổi hơn, gấp gáp thề độc, nói.

“Hừ! Phát thệ? Cái thứ này không ta thèm tin! Lúc các
ngươi lén lén lút lút ở sau lưng ta, còn nói là không có ác ý, có lẽ nào là
muốn mời ta ăn cơm hả? Còn nữa, ta vốn không phải là người Nguyên Vũ Quốc các
ngươi, cứ cho là đắc tội với tu tiên giới của quốc gia các người thì sao chứ?
Lẽ nào còn muốn cùng ta về Thiên Trúc Giáo Tổng Đàn đòi công đạo hả? Nếu như
thật sự như vậy, mỗ gia thật sự bái phục đảm lượng của các ngươi!”

Một giọng nói cực kỳ cứng rắn từ trong rừng truyền
đến, khiến cho Hàn Lập nghe rất quen tai!

“Là hắn!” Hàn Lập hơi kinh ngạc tự nói.

Nghe giọng nói không sai, tuyệt đối là nam tử khôi vũ
đã mua khôi lỗi cơ quan thú ở hội bán đấu giá! Nghe đoạn đối thoại của bọn họ,
rõ ràng là mấy kẻ này từ lúc hội bán đấu giá kết thúc bèn lẻn đi theo người
này, hy vọng hão huyền muốn dùng thủ đoạn không quang minh c đại để biết được
bí mật của khôi lỗi thú! Nào ai biết gã Thiên Trúc Giáo đã sớm biết được, lại
còn đặt bẫy, trong phút chốc đem mấy kẻ còn sống sờ sờ này vây khốn ở đây.

“Mọi người hãy liều mạng với gã này, tên gia hỏa này
đã nói rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu rồi!” Tu sĩ mở lời lúc đầu cũng
không có ngu, lập tức cổ động ý chí chiến đấu của các tu sĩ khác, muốn cùng với
gã này liều chết một trận!

“Liều mạng với ta, các người có tư cách này không!
Ngay cả khôi lỗi bộ hạ của ta mà cũng không đánh thắng được, còn nói liều mạng
gì nữa! Ta đùa giỡn với bọn ngươi cũng đủ lâu rồi, hay là tống tiễn bọn ngươi
lên đường sớm đi!” Giọng nói của nam tử khôi vũ vẫn cứng rắn như vậy nhưng sát
cơ trong lời nói đã lộ ra rõ ràng!

Kèm theo giọng nói của người này, từ trong rừng đột
nhiên truyền đến một tràng tiếng động lớn làm rung chuyển mặt đất, tiếp theo
truyền đến mấy tiếng bước chân nặng nề “rầm.” “rầm.” từ trong rừng cây từng
bước hướng ra ngoài, khiến cho những tu sĩ trong hộ trạo và Hàn Lập ở trên
không đều không thể không ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì!

Tiếng bước chân tuy rất nặng nề nhưng tốc độ lại rất
nhanh, trong chớp mắt đã đến vị trí bên rìa rừng, lúc này tất cả mọi người đều
đã thấy rõ ràng! Một khôi lỗi hổ khổng lồ cao phải đến năm sáu trượng từ trong
rìa rừng vọt ra, mà nam tử khôi vũ vẫn đang khoác áo choàng đang ngồi trên đầu
hổ.

Nhìn thấy khôi lỗi hổ này to lớn như vậy, mấy vị tu sĩ
đều thầm run sợ, bất giác nghĩ đến quang trụ khổng lồ nhìn thấy hồi nãy. Xem ra
có lẽ chính là do con vật này phun ra!

Nam tử khôi vũ hiện thân xong, không nói một câu thừa
thãi nào đã vỗ đầu hổ, ra lệnh cho khôi lỗi hổ dưới thân từ từ mở hàm dưới,
trong cái miệng lớn bắt đầu có một chút bạch quang ngưng tụ lại! Mà những khôi
lỗi khác đang công kích hộ tráo liền lần lượt dừng tay, toàn bộ rút lui vài
bước!

Những tu sĩ này đương nhiên biết sự tình bất diệu, gần
như đều đồng thời đưa hai tay lên, chống đỡ trên hộ tráo, cái này có lẽ là lá
chắn duy nhất cho mạng sống của bọn họ! Còn thoát ly khỏi hộ tráo, ai cũng có
cách nghĩ này, nhưng bài học thất bại còn sờ sờ ra đó, rốt cuộc không ai dám
nhắm mắt làm bừa!

Bạch sắc quang trụ cự đại một lần nữa xuất hiện rồi!
Siêu cấp quang trụ lần này công kích sự chống đỡ cứng rắn của hộ trạo được tiếp
sức bởi sự hợp lực của mấy tu sĩ, nhất thời thành thế giằng co!

Hàn Lập tuy ở rất cao trên không nhưng nhờ vào nhãn
lực hơn người, vẫn có thể thấy rất rõ ràng, trên mặt những tu sĩ này lại không
vì chống đỡ thành công mà lộ ra vẻ vui cười, mà ngược lại người nào người nấy
sau khi thất thoát một lượng lớn linh lực trong hộ trạo thì sắc mặt ai cũng
trắng bệt!

Bất quá, Hàn Lập tin tưởng rằng cái loại công kích uy
lực lớn này, không thể nào duy trì liên tục được lâu, đáng lẽ ra phải nhanh
chóng chấm dứt mới phải! Những tu sĩ trong hộ trạo hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo
lý này, vì vậy mà người nào người nấy mới nghiến răng khổ sở chống đỡ!

Quả nhiên, quang trụ chỉ duy trì liên tụcthời gian
ngắn đã từ từ biến thành mỏng dính, rồi biến mất hẳn từ trong miệng hổ!

Những tu sĩ sống sót sau tai kiếp mới lộ ra vẻ vui
mừng, mới rút về song thủ đang chống đỡ hộ trạo, rồi thở nhẹ một cái.

Nhưng mà nam tử khôi vũ vừa thấy vậy liền cười lạnh
một tiếng, đột nhiên mở một cửa bí mật trên đầu hổ, sau đó vung tay ném một
khối linh thạch bậc trung thuộc tính hỏa vào. Tiếp theo sau đó, quang mang
trong miệng hổ vốn dĩ đã tắt ngúm bỗng lại một lần nữa sáng lên, khiến cho
những tu sĩ đối diện nhìn thấy mà kinh sợ phát ngốc!

Hàn Lập cắn môi, đối với cử động tán gia bại sản này
của khôi lỗi hổ - một kích toàn lực tấn công đã muốn tiêu hao hết nguyên một
khối linh thạch bậc trung - Hàn Lập không biết nói gì! Đây đâu phải là đấu
pháp, rõ ràng là đem một đống linh thạch mà nện mấy gã tu sĩ này. Xem ra Thiên
Trúc giáo xa xôi của hắn thật sự có rất nhiều linh thạch!

Hàn Lập đang lúc hồ tư loạn tưởng, những tu sĩ kia vốn
dĩ không thể tề tâm hiệp lực thì cuối cùng dưới sự uy hiếp cực lớn mà đồng thời
phân tán.

Bởi vì pháp lực còn sót lại bọn họ đã không đủ rồi, có
gắng gượng một lần nữa cũng chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi! Vì vậy không bằng
tùy theo số mệnh mỗi người mà chia nhiều đường khác nhau tháo chạy!

Quả nhiên, nam tử khôi vũ chỉ huy cự hổ, ra lệnh cho
nó một trước một sau há miệng hai lần bắn ra quang trụ đến hai người trong số
đó! Kết cuộc của hai kẻ đó cũng gần giống như gã đầu tiên, đều là thê thảm
không nỡ nhìn, toàn thân cháy đen thui.

----- o O o
-----

Chương 230: Khuyên Sáo

      Ngoài hai tu sĩ ở phía xa bay đi mà trốn đi, trong chớp mắt đã biến mất,
nam tử khôi vũ cưỡi cự hổ một chút cũng không động, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn
họ đi xa, không hề có vẻ muốn truy đuổi!

Hàn Lập ở trong đám mây cảm thấy có chút cổ quái,
chiếu theo tác phong lãnh khốc độc địa tàn nhẫn vừa rồi của người này thì sẽ
không bỏ qua bọn họ như vậy mới đúng, có khi nào vẫn còn một nước cờ khác?

Lúc Hàn Lập đang suy đoán lung tung thì phía dưới đột
nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo của nam tử khôi vũ:

“Các hạ, xem vở kịch này đã lâu như vậy, có phải đang
đợi thời cơ tốt để ngư ông đắc lợi, cũng nên xuất thủ rồi!”

Hàn Lập vừa nghe liền hết sức kinh ngạc.

“Có lẽ nào trốn ở trên cao như vậy mà vẫn bị người này
phát hiện sao?”

Nghĩ đến đây, Hàn Lập bất giác khô khốc nuốt nước bọt,
trái tim nhảy vọt lên cổ họng.

Sau khi nhìn thấy được sự lợi hại của mấy cơ quan khôi
lỗi, Hàn Lập làm sao muốn giống như mấy gã tu sĩ kia, trong không trung vừa đẹp
làm cái bia cho cự hổ tấn công.

Tốc độ của siêu cấp quang trụ đó quá nhanh, uy lực
cũng quá kinh người đi! Theo Hàn Lập tự ước tính, sau khi trực tiếp đối diện,
trừ khi toàn lực thúc động Thần Phong Châu không ngừng né tránh, nếu không vẫn
thật là không có cách gì an toàn trốn khỏi công kích của quang trụ của cự hổ.

Sau khi tính toán một chút, Hàn Lập bất giác muốn lập
tức từ không trung trốn đi thật xa, tránh phải trêu họa sát thân! Nhưng sau khi
hắn liếc nhìn cử động của nam tử khôi vũ một lần nữa, ý nghĩ này lập tức không
cánh mà bay.

Vì những khôi lỗi bên cạnh nam tử khôi vũ đã điều
chỉnh hướng của vũ khí, không phải là hướng về phía lưng chừng trời nơi hắn
đang trốn mà là chéo về hướng một cái gò đất nhỏ ở đằng xa.

Lần này Hàn Lập kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa là cắn
phải lưỡi!

Lại còn có người thứ ba ở nơi này, mà hắn không hề hay
biết.

Một tràng tiếng “ầm ầm.” do bùn đất lật lên, một người
quả nhiên đi ra từ trong gò đất nhỏ, chính là quái nhân đầu trùm túi vải bố màu
xám đã từng đối chọi quyết liệt với nam tử khôi vũ.

“Quả nhiên là ngươi!”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Có vẻ như biết chút ít về bí
mật của đôi khôi lỗi cơ quan thú này!”

Nhãn thần của nam tử khôi vũ lạnh lẽo thấu xương, hung
hãn trừng mắt nhìn quái nhân này.

“Hoàng Long, nhiều năm không gặp rồi mà tính nết của
ngươi vẫn nóng nảy như vậy a!” Quái nhân túi vải bố trầm mặc một lúc xong bỗng
nhiên thốt lời khiến cho đối phương cũng như Hàn Lập đang nghe trộm đều cảm
thấy hết sức bất ngờ.

“Ngươi làm sao biết ta là ai, ngươi có phải là người
quen kia của Hoàng mỗ?”

Hán tử khôi vũ thấy đối phương vừa mở miệng đã nói ra
tên của mình, không thể không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trên mặt đầy vẻ bất ngờ.
Bất quá đã bại lộ thân phận rồi thì có che dấu nữa cũng vô dụng, hắn dứt khoát
kéo xoẹt áo choàng trên đầu ném xuống đất.

Lộ ra một đại hán tướng mạo hung hãn, tóc ngắn vàng
hoe.

“Ngươi bỏ mặc không làm Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên
Trúc Giáo, thậm chí chẳng nề vạn lý đến nơi đây, có lẽ nào là vì một nửa của
Đại Diễn Quyết giấu trong khôi lỗi thú!” Quái nhân không thèm để ý đến cử động
của đại hán, vẫn không nhanh không chậm thong thả nói.

“Ngươi còn không nói ra thân phận thì đừng trách Hoàng
mỗ không khách sáo!” Hoàng Long thấy đối phương câu nào cũng chọc trúng chỗ ẩn
mật nhất, sắc mặt chợt biến, vội vàng đanh giọng quát mắng.

“Lẽ nào ngươi đã quên rồi. Lúc trước là ai lén truyền
thụ khẩu quyết tầng thứ nhất của
Đại Diễn Quyết?”

Quái nhân do dự một lúc xong mới nói một câu, khiến
cho đối phương sắc mặt đại biến, còn lùi giật lùi mấy bước.

“Ngươi là Lâm sư huynh?... Không đúng, Lâm sư huynh
sớm đã chết nhiều năm trước, ngươi còn dám trêu chọc ta! Hoàng mỗ muốn lấy mạng
ngươi!” Đại hán sau khi nhất thời kinh ngạc, liền bừng bừng đại nộ nói. Sau đó,
trên mặt lộ vẻ hung hãn huơ tay, hơn trăm khôi lỗi lập tức bước về phía trước
một bước, vây quái nhân vào trong.

“Thấy Hoàng sư đệ vẫn chưa hề quên một chút tình ngày
cũ, vi huynh rất an ủi vui mừng!” Trong mắt quái nhân đột nhiên lộ vẻ nhu hòa
nói, rồi kéo bao vải bố trên đầu xuống, lộ ra bộ mặt thật.

“Lâm sư huynh!”

“Lâm sư thúc!”

Đại hán và Hàn Lập đang chú ý quan sát thế cục từ đầu
tới cuối, tựa hồ như đồng thời kêu lên. Chỉ bất quá đại hán là nói ra miệng
luôn, còn Hàn Lập thì thảng thốt trong lòng thôi.

Vị quái nhân này, lại là lão già họ Lâm cực kỳ yêu
thích điêu khắc mà ngày đó Hàn Lập đã gặp trong thạch ốc lúc tiến vào Hoàng
Phong Cốc. Bởi vì tiểu hầu tử mà đối phương điêu khác sống động như thật, cực
kỳ khả ái, nên Hàn Lập có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với lão già này, vừa nhìn
là đã nhận ra.

“Đúng là Lâm sư huynh, sư huynh sao lại già đến như
vậy, mà không phải đã...” Đại hán tuy đã nói ra miệng, nhưng vẫn không thể tin
mà ngắm nghía một hồi, rồi mới mừng như điên mà lao về phía trước nắm chặt đôi
tay của vị “Lâm sư huynh.” này, biểu tình trên mặt cực kì kích động.

“Ha ha! Hoàng sư đệ, ngày đó vi huynh chi là giả chết
mà thôi, người chết chỉ là... ngươi làm gì vậy!”

Vị Lâm sư thúc này của Hàn Lập, vốn là đang vừa cười
vừa nói, nhưng thần tình đột nhiên biến thành khẩn cấp, vẻ mặt tràn đầy kinh
ngạc phẫn nộ, bỗng hất đôi bàn tay của vị Hoàng sư đệ này đi, chỉ là trên cổ
tay đã có thêm hai lỗ máu sâu hoắm to cỡ cây đũa, máu đen đang không ngừng tuôn
chảy, hiển nhiên còn đem theo kỳ độc.

“Trong mấy năm đào vong, não của Lâm sư huynh không có
bị rơi làm hỏng chứ? Có lẽ nào lại không cẩn thận như vậy, bị sư đệ làm bị
thương cổ tay? “Chậc chậc.”! Đó có lẽ là Hắc Ti Cổ mà sư đệ phải ngàn cay vạn
đắng mới cầu được từ Cổ Độc Tông, sợ là không thanh trừ dễ như vậy đâu! Đây đều
phải trách sư huynh, đã trá tử thì cứ ẩn tính mai danh cho tốt là được rồi, tại
sao vẫn muốn liên hệ với những bộ hạ cũ, hòng cướp nửa phần hạ của Đại Diễn Quyết
a! Điều này khiến cho Kim Giáo Chủ hiện nay rất không cao hứng, không thể không
ra lệnh cho sư đệ phải làm một trò lừa bịp để diệt cỏ tận gốc một lần!” Hoàng
Long “hắc, hắc.” cười lạnh vài tiếng, giễu cợt nói.

“Hảo! Hảo! Đúng là hảo sư đệ đối với ta nhiệt tình
không thể kể xiết!”

Lâm sư huynh cuồng nộ xong đã bình tĩnh lại, vội vàng
vận động song thủ nhanh như bay, bức một ít máu độc ra ngoài, sau đó lôi ra một
bình ngọc màu xanh lục, sau khi đem toàn bộ bột phấn màu vàng trong bình đổ vào
trong miệng xong, song mục bấy giờ mới trừng mắt nhìn chằm chằm đại hán Hoàng
Long, biểu tình lạnh lẽo, nói:

“Chắc hẳn tin tức mà vị bộ hạ đó của ta chuyển đến đều
là giả hết! Trong Khôi lỗi thú căn bản không có nửa phần sau của Đại Diễn
Quyết, đây toàn bộ đều chỉ là một cái bẫy được bày ra để dụ ta xuất hiện! Chỉ
là điều mà ta lấy làm kì quái là người ở bí tiệm làm sau lại phối hợp với các
ngươi như vậy?”

“Tiền bạc động lòng người, câu ngạn ngữ lưu truyền tại
thế tục giới cũng áp dụng được ở tu tiên giới! Bổn giáo chỉ cần chi ra đủ lợi
ích thì có chuyện gì không làm được!” Hoàng Long nhếch miệng nói.

Sau đó hắn ngoảnh đầu, hướng về khu rừng hét lớn:

“Đi ra đi, mọi người cùng lại đây để biết mặt người
con trai duy nhất anh tuấn tiêu sa của Lâm giáo chủ năm ấy, Lâm đại sư huynh!”

“Hì hì! Tiểu muội sớm đã nghe đại danh của Lâm đại sư
huynh, chỉ tiếc là nhập môn chậm một chút, chưa gặp mặt một lần!”

“Hừ! Đại sư huynh gì chứ, bây giờ chỉ là một con chó
hoang mà thôi!”

Giọng nói của một nữ tử yểu điệu, và giọng nói của một
nam tử cổ to có ý ghen ghét, từ trong rừng truyền đến. Sau đó, hai người một
nam một nữ sánh vai nhau đi ra.

“Đệ giới thiệu với sư huynh, đây là hai vị hộ pháp
vương mới được đề cử trong giáo, là...”

Hoàng Long đang định mặc ý một phen chế nhạo vị Lâm sư
huynh mà năm ấy luôn luôn đè đầu mình. Nhưng vẫn chưa đợi hắn nói xong lời này,
Lâm sư huynh tự biết mình đã rơi vào bẫy bỗng nhiên thân hình thay đổi đột
ngột, song thủ không ngừng huơ loạn, một hắc điểm lóe ra quang mang đủ màu sắc
từ trên người hắn bắn ra, rơi xuống xung quanh thân người.

Sau đó, vô số quang mang lập tức lóe sáng trên mặt
đất, tiếp theo sau đó từng con từng con khôi lỗi sĩ binh toàn thân vũ trang, từ
nhỏ biến thành lớn, xuất hiện chung quanh, có hơn hai trăm người. Một khung
cảnh cực kỳ tráng lệ.

“Cẩn thận, Đại Diễn Quyết của người này đã luyện thành
tầng thứ ba rồi, có khả năng sử dụng nhiều khôi lỗi như vậy! Mọi người ngàn vạn
lần phải quấn chặt hắn, không được để hắn chạy mất, chỉ cần độc tố trên người
hắn phát tác, hắn tuy có bản sự thông thiên cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.”
Đại hán Hoàng Long nói xong liền chỉ huy đám khôi lỗi thủ hạ đánh lên.

Mà hai nam nữ đó nhìn nhau xong, cũng vẩy ra hai hơn
hai trăm khôi lỗi thú, toàn lực tấn công lên.

Ngay tức khắc, một trận chiến mở ra cục diện mới giữa
các khôi lỗi bắt đầu. Quang tiễn, quang trụ đủ các màu bắn không ngừng, đồng
thời phía trước vẫn còn một mảng lớn sĩ binh nhân ngẫu và cơ quan thú tay cầm
vũ khí nghênh tiếp đoản đao! Làm cho Hàn Lập nãy giờ ở trên không quan sát kinh
ngạc đến nỗi há mồm trợn mắt.

Tuy vẫn không triệt để thấy rõ ràng rốt cuộc là phát
sinh chuyện gì nhưng Hàn Lập với việc này cũng mơ hồ biết được tám, chín phần.

Vị Lâm sư huynh kia trước khi chưa vào trong Hoàng
Phong Cốc chính là xuất thân từ Thiên Trúc Giáo, mà còn là con của Giáo Chủ gì
gì đó! Nhưng hiển nhiên, lúc này hắn đã thất thế, vì vậy mới phải ẩn náu nơi
Hoàng Phong Cốc đến tận bây giờ! Nhưng hiện tại bởi vì vẫn muốn mưu đồ Đại Diễn
Quyết gì gì đấy, kết quả là bị tân giáo chủ người ta phẫn nộ, phái đồng môn
ngày trước đến trảm tận giết tuyệt.

Hàn Lập suy nghĩ minh bạch về những mối quan hệ trước
sau xong, bất giác thở dài.

Tiếp đó, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới đánh nhau ác
liệt, biết đây tuyệt đối không phải là trận đại chiến mà Trúc Cơ Sơ Kỳ tu sĩ cỡ
bản thân có thể nhúng tay vào để đầu cơ, hay là thoát thân càng sớm càng tốt là
tốt nhất, để tránh trong lúc vô ý bị dính líu tới mình.

Hàn Lập suy tính rõ quan hệ lợi lại thiệt hơn xong lập
tức đem theo hỏa chướng thu lại, sau đó Thần Phong Châu dưới chân toàn lực phát
động, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng dài phá thiên bay đi.

Động tĩnh lần này của Hàn Lập quá lớn rồi, tự nhiên
không thể giấu được bốn người đang kịch chiến bên dưới, khiến cho bọn hộ hết
sức kinh ngạc, bất giác ngừng cuộc chiến dở dang.

Bọn họ đều không thể ngờ là còn có người từ đầu đến
cuối bí mật nhìn lén bọn họ nói chuyện, xem ra bí mật bị người ta nghe được
không ít. Nhưng sau khi thấy Hàn Lập biết điều mà chạy xa, quyết không phải là
trợ thủ của đối phương, bốn người này liếc mắt nhìn nhau xong, đều không hẹn mà
lại lao vào cuộc chiến.

----- o O o
-----

Báo cáo nội dung xấu