Phàm nhân tu tiên - Chương 0231 - 0232
Chương 231: Nhạ Họa Thượng
Môn
Hàn Lập phi hành cật lực, một lát sau liền về tới động phủ của mình.
Hắn không nói gì, trước tiên đem ngọc giản bố trận mà
Tề Vân Tiêu giao cho hắn ra, đem tâm thần đầu nhập vào, cẩn thận đọc cách dùng
pháp khí bố trận.
Hàn Lập đem mấy thứ khác vứt sang một bên, trước tiên
đem việc bố trí tốt đại trận bảo vệ động phủ. Dù sao nơi đánh nhau của mấy
người kia cũng quá gần nơi đây, làm hắn trong lòng cảm thấy không an tâm.
Việc bố trí trận Điên đảo ngũ hành này cực kỳ đơn giản
dễ hiểu.
Trận kỳ và trận bàn được chôn xuống đất theo những vị
trí chuẩn xác, đem vài khối linh thạch cần thiết sắp xếp thành hình dáng của
một cái khuôn pháp trận nhỏ được đặt tại chỗ trận nhãn, cũng cung cấp đủ linh
lực cho cả tòa đại trận.
Đại trận như vậy lập tức có khả năng vận hành, mà chủ
nhân trận pháp chỉ cẩn hiểu một chúc thủ pháp sử dụng đơn giản liền có thể cờ
chủ trận giữ trong tay điều khiển đại trận vận chuyển, biến hóa khác nhau nhằm
vây chết, mê hoặc địch nhân.
Hàn Lập đem pháp khí theo yêu cầu nên cắm thì cắm, nên
chôn sâu thì chôn sâu, sau đó cắn răng đem vài khối linh thạch bậc trung gắn
vào. Đây chính là nửa số linh thạch của hắn, làm hắn đau lòng cả nửa ngày.
Nhưng vì muốn uy lực đại trận không yếu, cũng chỉ có cắn răng mà dùng.
Mặc dù nếu lấy một ít linh dược đủ năm thì Hàn Lập dễ
dàng đi đến phường thị đổi lấy số lượng lớn linh thạch. Nhưng làm như vậy thì
khả năng bị người phát hiện bí mật mà bắt lấy chất vấn, tra khảo càng ngày càng
nhiều. Nếu không cẩn thận, cảnh tượng giống như hôm nay lại tái hiện, nói không
chừng ngày nào đó bị vây công chính là hắn. Hàn Lập bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Thử nghiệm vài lần hoạt động của đại trận, xem ra cũng
được, nhưng uy lực vây khốn địch, phòng ngự cụ thể như thế nào thì còn phải đợi
ngoại địch xâm lấn mới có khả năng kiểm nghiệm. Nhưng bằng vào khả năng đem hơn
mười mẫu phạm vi quanh động phủ bao phủ toàn bộ bên trong, từ bên ngoài nhìn
không có chút gì khác thường khiến cho Hàn Lập cảm thấy cũng đáng đồng tiền bát
gạo.
Hàn Lập lúc này mới an tâm, quay về phòng ngủ của
mình, bắt đầu lo lắng về vấn đề tu luyện của bản thân.
Nếu muốn có cơ hội may mắn tiến vào Kết Đan kỳ, trừ
phi có công pháp cực tốt, tư chất vạn người chỉ có một, cơ duyên lớn lao và
thêm nhiều điều kiện khác nữa mới có một tia hy vọng.
Khó khăn Trúc Cơ khi so sánh với điều này, căn bản
không tính là cái gì cả. Dù sao chỉ cần có tư chất đủ tốt cùng một, hai viên
Trúc Cơ đan thì xác suất Trúc Cơ thành công là rất lớn.
Mà Kết Đan, cho dù có đầy đủ các điều kiện trên, khả
năng tu sĩ Kết Đan thành công, thưa thớt không c bao nhiêu. Cho nên khi một gã
Kết Đan kỳ tu sĩ xuất hiên, cơ hồ nhất môn nhất phái đều mở khánh điển, tiến
hành chúc mừng. Hơn nữa sẽ rất nhanh truyền khắp tu tiên giới.
Yểm Nguyệt tông sở dĩ có khả năng trở thành tu tiên
phái đệ nhất của Việt quốc, ngoại trừ đệ tử Trúc Cơ kỳ hơn một ngàn người, vượt
xa các môn phái khác, còn tu sĩ Kết Đan kỳ nhân số cũng áp đảo, có gần mười
người. Lúc này mới có khả năng ngạo thị sáu phái còn lại.
Hàn Lập biết tư chất của mình hoàn toàn thiếu hụt,
khẳng định kém xa các đệ tử Trúc Cơ kỳ khác. Công pháp cho đến bây giờ chỉ là
một quyển “Thanh Nguyên kiếm quyết.” yếu xìu, tuyệt đối không thể tu luyện. Cơ
duyên là sự tình hư vô mờ ảo, chỉ có thể nhìn vận khí của cá nhân như thế nào
thôi.
Trước mắt xem ra mà nói, tựa hồ hết thảy đối với Hàn
Lập đều bất lợi.
Nhưng sau khi trải qua một phen phân tích, Hàn Lập lại
cho rằng tư chất tuy kém cỏi cực điểm nhưng là người mang cái bình nhỏ thần bí
có khả năng thôi thúc sự trưởng thành của linh dược, có khả năng khai lô luyện
đan, sự tình này không phải là không thể bù đắp. Mà cơ duyên không phải là điều
mà con người có khả năng nắm giữ, hắn không cần lo lắng. Hiện tại điều duy nhất
hắn có thể cố gắng, phương cách gia tăng xác suất tự thân kết đan chính là tìm
được một môn công pháp thượng phẩm thích hợp cho mình tu luyện.
Khi ý niệm tìm công pháp tu luyện xuất hiện trong đầu,
đồng thời điều đầu tiên Hàn Lập nghĩ đến chính là tự mình nên tìm sư phụ Lý Hóa
Nguyên.
Một khi đối phương đã thu mình làm đệ tử ký danh, hiện
tại có phải là cũng nên truyền thụ cho mình một ít công pháp. Dù sao đối phương
đã Kết Đan thành công, nói không chừng khi lựa chọn công pháp còn có thể chỉ
điểm cho hắn một phần.
Hàn Lập nghĩ vậy liền quyết định ngày mai sớm trở về
Hoàng Phong cốc, hỏi thăm động phủ của vị sư phụ này ở đâu, rồi đi cầu xin dạy
bảo một phen. Còn nhiều người vẫn còn không biết tin tức chính mình Trúc Cơ
thành công.
Lại nói tiếp thật đúng là buồn cười. Sau khi Lý Hóa
Nguyên thu nhận hắn, rút cuộc không gọi hắn một lần, trong mấy năm nay cơ hồ ký
danh đệ tử như hắn giống như không tồn tại, làm Hàn Lập trong lòng thực không
thoải mái.
Mặc dù buồn bực nhưng Hàn Lập cũng sẽ không chủ động
tìm tới tận cửa, làm người ta nghĩ rằng mình thật sự không lịch sự.
Nhưng nếu Trúc Cơ thành công, thực sự cần phải tìm vị
sư phụ này. Hắn làm đồ đệ thế nhưng một đầu mờ mịt, phải hướng người ngoài hỏi
thăm một phần, điều này thật đúng là cực kỳ xấu hổ.
Hàn Lập suy nghĩ tự giễu trong chốc lát, sau đó cười
khổ rồi chậm rãi nằm ngủ trên giường đá.
Chẳng biết ngủ bao lâu,
Một chấn động mạnh đột ngột xuất hiện, đem Hàn Lập từ
trong ngủ mơ bừng tỉnh trong giây lát. Khi đó hắn nhất thời vẫn không muốn làm
rõ ràng tình huống, thiếu chút nữa nghĩ rằng chấn động này chỉ là ảo giác của
chính mình mà thôi.
Nhưng thêm một lần chấn động kịch liệt truyền đến làm
cho một tia ngái ngủ của Hàn Lập không cánh mà bay. Bởi vì ngoại trừ chấn động
của mặt đất, bên ngoài động phủ còn truyền đến âm thanh nbạo liệt, rõ ràng là
có người đụng vào cấm chế của mình, mãnh mẽ công kích đại trận.
Hàn Lập vừa sợ vừa giận, lập tức tiến mấy bước, chạy
ra khỏi phòng ngủ, phóng thẳng ra ngoài động phủ.
Ở ngoài động phủ, mũi tên ánh sáng chồng chất dày đặc,
cột sáng công kích cùng cơ quan khôi lỗi khắp cả bầu trời rơi vào trong mắt Hàn
Lập làm hắn thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Sao lại thế này? Chính mình vì sợ tai họa rơi xuống
đầu, không có đủ sức chặn đứng sự tình hôm qua. Nhưng hôm nay quay về nơi trú
ngụ, bọn họ như thế nào lại tìm tới cửa. Hơn nữa thấy khí thế bọn họ hùng hùng
hổ hổ, không giống ý tứ hiểu lầm ở trong đó. Chẳng lẽ hôm qua lúc bay khỏi đã
bị phát hiện còn bị theo dõi sao?
Hàn Lập lúc nguy cấp, ý nghĩ ngược lại rõ ràng hơn rất
nhiều, đảo mắt một loạt sách lược ứng đối đã xuất hiện trong lòng.
“Người ở bên trong nghe rõ đây, đem người trốn ở trong
giao ra, chỉ cần người giao cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy
nhiễu chủ nhân nơi đây. Các hạ, hà tất phải đắc tội với người của Thiên Trúc
giáo, thế kẻ khác chịu tội!”
Có lẽ thấy thế công sắc bén của bọn họ đều bị cấm pháp
của Điên Đảo Ngũ Hành trận hóa giải, một chút hiệu quả cũng không có. Lời
khuyên răn từ trong không trung của một nam nhân vang lên, đúng là thanh âm của
tên Hoàng Long kia.
Hàn Lập nghe vậy, không khỏi nhìn lại.
Chỉ thấy tại không trung nơi có nhiều khôi lỗi nhất có
một kiện trúc bài xanh biếc thật lớn nổi bồng bềnh, có sáu, bảy người phục sức
khác nhau đứng ở trên mặt, đứng ở đầu tiên chính là vị Hoàng Long đã mở miệng
nói chuyện kia. Những người đứng phía sau ngoại trừ đôi nam nữ Hàn Lập từng gặp
qua, còn có bốn hán tử gầy tướng mạo giống nhau như đúc, chính là bốn huynh đệ
cùng bào thai hiếm thấy trên thế gian. Xem ra là viện binh của Thiên Trúc giáo
chạy tới.
Sau khi Hàn Lập nghe được lời nói muốn mình giao người
thì rùng mình, lòng tràn đầy nghi hoặc hướng vào trong Điên Đảo Ngũ Hành trận
nhìn lại, chỉ thấy một người đang nằm sấp ở gần cửa động, không chút nhúc
nhích, không biết sống hay chết.
Thấy người này, sự nghi hoặc của Hàn Lập đã được tháo
gỡ, nhưng trong lòng càng kêu khổ không ngừng.
Vị Lâm sư huynh chạy đông chạy tây sao lại chạy vào
phạm vi động phủ của mình, hiện tại làm mình rước lấy phiền toái lớn như vậy,
giải quyết như thế nào đây? Tuy nhiên nhìn thấy uy lực lớn nhưng không phải là
toàn bộ của đại trận, có thể đem thế công cuồng bạo như thế ngăn cản hết ở bên
ngoài nên Hàn Lập cũng an tâm rất nhiều, không hề kinh hoảng như lúc đầu.
Vì thế sau khi nhíu mày Hàn Lập cầm một mảng trận kỳ
trong tay, tách trận pháp ra, hướng vị Lâm sư huynh này đi đến.
Hàn Lập dùng một chút lực bằng hai tay đem thân mình
Lâm sư huynh lật lại, sau khi nhìn kỹ bộ mặt, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi,
không nói nên lời.
Bởi vì với một người chết, có cái gì có thể nói đây!
Lâm sư huynh lúc này thần tình đen kịt, thất khiếu đổ máu, sớm đã tuyệt khí.
Hàn Lập hít một hơi, sau một chút do dự, tay liền lục
tìm trong áo đối phương, xem xem coi có tìm được túi trữ vật c khôi lỗi của đối
phương, Hàn Lập đối với loại phương pháp tranh đấu lấy nhiều địch ít này cảm
thấy rất hứng thú.
Nhưng khi tay Hàn Lập đem vạt áo nhấc lên một cái, một
đoàn sáng màu lục như ma quỷ đột nhiên từ trong áo đối phương thừa dịp bay ra,
sau đó nhanh chóng tựa sao băng đánh trực tiếp về phía mặt Hàn Lập, làm hắn giật
mình kêu “ai da.” một tiếng, thân mình lùi về phía sau.
Nhưng đoàn sáng còn chưa tiếp xúc với mặt Hàn Lập thì
tay phải hắn bạch quang đột nhiên chợt lóe, một trảo nhanh như chớp vung ra,
đem đoàn sáng màu lục ương ngạnh nắm trong tay. Trực tiếp nắm lấy đoàn sáng kêu
chi chi, phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ.
“Sư đệ tha mạng! Sư huynh ta cũng là bị cừu gia làm
hại, là việc bất đắc dĩ. Chỉ cần sư đệ bằng lòng tha ta một lần, Lâm mỗ cam
đoan đưa lại cho sư đệ một sự ưu đãi lớn lao.” Trong đầu Hàn Lập đột nhiên
truyền đến âm thanh cầu xin tha thứ của Lâm sư huynh và hứa hẹn đem lại lợi
ích.
“Ngươi vừa rồi tưởng muốn đoạt xá sao?” Hàn Lập không
có truy vấn về lợi ích là cái gì, ngược lại nghiêm mặt âm trầm nói.
“Điều này... đích xác là như vậy, nhưng Lâm mỗ chính
là nhất thời hồ đồ mà thôi, nhất định bồi thường đầy đủ cho sự kinh sợ, khổ cực
của sư đệ. Mong sư đệ là người đại nhân đại lượng, khác biệt với kiến thức bình
thường của sư huynh.” Thanh âm Lâm sư huynh có chút xấu hổ truyền đến, không
ngừng bồi tội.
----- o O o
-----
Chương 232: Đại Diễn Quyết
Hàn Lập sau khi nghe xong lời nói của đối phương, không mở miệng nói gì
cả, vẫn nắm chặt lấy nguyên thần của đối phương, cúi đầu suy nghĩ.
Sau nửa ngày, Hàn Lập mới ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
“Nếu ta vừa rồi ứng phó không kịp bị nguyên thần của
ngươi xâm nhập, chẳng biết các hạ có thể tha cho ta một mạng? Pháp lực của các
hạ so với người sư đệ vừa mới Trúc Cơ như ta mạnh hơn nhiều lắm, tám chín phần
kết cục chỉ có thể là ta bị ngươi cắn nuốt.
Trong lời Hàn Lập biểu lộ rõ ràng sự không thiện ý.
“Ta có thể nói cho ngươi một bí mật, cho ngươi công
pháp tuyệt thế” Lâm sư huynh rất sợ hãi, nguyên thần vội vàng truyền âm nói.
“Bí mật, công pháp? Chẳng lẽ chính là Đại Diễn quyết
của Thiên Trúc giáo các ngươi hay sao?”
Hàn Lập nhàn nhạt nói một câu, lập tức làm ánh sáng
màu lục trên nguyên thần lóe lên một chút, hơn nữa, âm thanh lắp bắp kinh ngạc
truyền đến:
“Ngươi như thế nào lại biết việc này? Ngươi... ngươi
chính là người hôm qua rình coi trộm?”
Lúc này Lâm sư huynh mới giật mình hiểu ra.
“Tốt lắm, ngươi một khi đã biết rằng ta đối với sự
tình của các ngươi không phải là không biết gì, hay là thành thành thật thật
nói cho ta nghe hết thảy đi! Ngươi sẽ không hy vọng ta lập tức hủy đi nguyên
thần của ngươi chứ!” Hàn Lập tuy nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng làm nguyên thần
của Lâm sư huynh ở trên tay dao động mãnh liệt một trận.
“Cái gì có thể nói, không phải hôm qua sư đệ đều nghe
rõ rõ ràng ràng rồi sao?” Lâm sư huynh hít một hơi thật sâu, âm u nói.
Mà lúc này người Thiên Trúc giáo ở bên ngoài trận sau
khi thấy lời nói đã được truyền đi một lúc mà trong đại trận không hề có phản
ứng, không khỏi máu nóng bốc đầu, điều khiển phần lớn khôi lỗi phát động thế
công mới. Bên ngoài đại trận lại trở nên náo nhiệt nhưng trong trận vẫn gió êm
sóng lặng, ngoại trừ việc nghe được một chút thanh âm cùng với việc cảm nhận
được một chút chấn động.
“Sư đệ đây là kỳ trận gì vậy? Có thể ngăn cản công
kích mãnh liệt như vậy, thực sự là không thể ngờ tới!” Nhìn thấy cảnh này Lâm
sư huynh cố tình ra vẻ ngạc nhiên nói.
“Hừ, ngươi đừng quản trận pháp của ta là gì, cũng
không cần nói lung tung để trốn tránh, hơn nữa ta đối với việc chó cắn chó của
Thiên Trúc giáo các ngươi một điểm cũng không có hứng thú. Ta muốn biết chính
là Đại Diễn quyết kia có phải ngươi cũng biết một ít công pháp, tu luyện sẽ có
thần thông gì? Ngươi nếu có ý muốn kéo dài thời gian, ta lập tức liền hủy diệt
ngươi.” Hàn Lập nhíu mày, thanh âm bỗng nhiên phát lạnh nói.
Tiếp theo bạch quang trên tay đột nhiên sáng lên, ngón
tay khẽ dùng một chút lực, nhất thời làm nguyên thần của vị Lâm sư huynh kia
kêu thảm thiết một tiếng, ngay cả thở ra cũng không dám.
“Đại Diễn quyết này chính là độc sang bí thuật của tổ
sư khai pháp bổn giáo, chuyên môn cường đại thần thức, đồng thời tu luyện bí
pháp Phân Thần thuật. Đó cũng là công pháp sử dụng khôi lỗi không thể không tu
hành của Thiên Trúc giáo chúng ta, chỉ có tu luyện thuật này mới có thể đem
thần thức gắn trên phần lớn khôi lỗi, thao túng bọn họ một cách tự do. Nếu
không, chúng ta luyện chế nhiều con rối như vậy mà không thể đồng thời sử dụng
thì có tác dụng gì?” Nếm trải qua thủ đoạn của Hàn Lập, vị Lâm sư huynh này
không dám cò cưa, vội vàng nói liền một hơi.
“Một khi đã là công pháp cơ bản của Thiên Trúc giáo,
tại sao ngươi lại âm mưu, hơn nữa còn nói đến cái gì nửa bộ, đây là làm sao?”
Hàn Lập bình tĩnh tiếp tục nói.
“Điều này cũng không cần giấu diếm. Đại Diễn quyết tuy
là trụ cột công pháp của Thiên
Trúc giáo chúng ta nhưng cũng là căn bản của bổn giáo, không có khả năng dễ
dàng truyền cho giáo chúng, cho nên Đại Diễn quyết hiện tại mà giáo đồ Thiên
Trúc giáo tu luyện chính là bản đơn giản hóa tầng thứ nhất của Đại Diễn quyết.
Tuy tu luyện dễ dàng nhưng sau khi hoàn toàn luyện thành, uy lực không bằng Đại
Diễn quyết chính thống. Mà nó chỉ có cao tầng trong giáo mới có khả năng tu
luyện.”
“Những người ngoài kia đều tu luyện thành hai tầng đầu
của Đại Diễn quyết chính thống, mới có thể một lần thao túng gần trăm khôi lỗi
cơ quan, mà ta đã tu luyện thành công pháp tầng thứ ba nên có khả năng khống
chế hơn ba trăm, so với bọn họ khá hơn một bậc. Còn ba tầng sau của Đại Diễn
quyết, từ trước đến nay chỉ có giáo chủ cùng vị nhân tài kế thừa giáo chủ mới
có tư cách tu luyện.”
“Năm đó Thiên Trúc giáo đã xảy ra nổi loạn, cha ta bị
giáo chủ hiện tại Kim Nam Thiên ám toán, ngay cả toàn bộ Đại Diễn quyết cũng bị
hắn lấy đi. Mà lúc ấy ta thân là thiếu giáo chủ, đang ở ngoài xử lý ngoại sau
khi biết được tin tức này, bởi vì không thể đối kháng, đành phải tìm một thế
thân, giả chết mà đi, trốn ở Việt quốc cách xa ngàn dặm, tuy ta không có toàn
bộ Đại Diễn quyết nhưng bởi vì ta là con trai độc nhất của giáo chủ nên cũng
biết trước bốn tầng đầu công pháp, liền đem chúng nó tập hợp lại thành một
quyển sách.”
“Vốn ta nghĩ sống đến hết đời tại nơi này nhưng ai ngờ
Đại Diễn quyết gần đây đột nhiên biến động, muốn đột phá tầng thứ ba, điều này
làm cho chí tâm báo thù của ta bốc lên, nhất thời hồ đồ liên hệ một bộ phận thủ
hạ trung tâm năm đó, muốn bọn họ trộm ba tầng sau của khẩu quyết, nhưng không
nghĩ tới kết cục lại như thế này. Chẳng biết bọn họ đi trộm bị thất bại, hay là
căn bản đã phản bội ta.”
Lần này Lâm sư huynh chậm rãi kể lại, nhưng khi nói
xong lời cuối cùng, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.
Hàn Lập lạnh lùng nhìn nguyên thần đối phương bộc lộ
bất mãn, không có hành động gì. Sau khi đối phương bình tĩnh một chút mới không
khách khí tiếp tục truy vấn:
“Theo như ngươi nói thì bí mật là cái gì?”
“Cái này...? Ta hi vọng trước tiên...”
“Ai da! Dừng tay, ta nói, ta nói!”
Nguyên thần Lâm sư huynh hơi do dự một chút, tựa hồ
muốn đề xuất điều kiện, nhưng căn bản là Hàn Lập không cho hắn cơ hội mở miệng,
trực tiếp cho đối phương nếm thêm đau khổ, thiếu chút nữa bóp nát nguyên thần
của Lâm sư huynh, làm cho đối phương khiếp đảm, kinh ngạc, lập tức đổi giọng!
“Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt, trước
khi ta chưa nghe hết mọi sự tình ta muốn biết, tốt hơn đừng nên yêu cầu điều
kiện gì.” Thanh âm Hàn Lập nghe lạnh sống lưng.
Trong lúc nhất thời Lâm sư huynh hoàn toàn bị thủ đoạn
tàn nhẫn của Hàn Lập làm rúng động, sợ hãi vội vàng nói:
“Kỳ thật bí mật này có quan hệ với Đại Diễn quyết, hơn
nữa sớm lan truyền trong cao tầng của Thiên Trúc giáo lúc đó, nhưng không ai
biết thật giả. Tuy nhiên khi gia phụ còn sống từng lén lút nói với ta rằng xác
suất chuyện này là thật cũng có năm, sáu thành!”
“Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, mọi tầng lớp cao cấp
trước kia ở Thiên Trúc giáo âm thầm rò rỉ một lời đồn đãi rằng phàm là người
đem Đại Diễn quyết tu luyện đến cao tầng thì việc kết đan so với tu sĩ bình
thường dễ dàng hơn nhiều, dễ dàng đột phá bình cảnh tu luyện, bởi vì giáo chủ
trước đây cùng người thừa kế giáo chủ, xác suất kết đan thành công thật sự cao
đến mức thần kỳ.” Sau một lúc lên tiếng, hắn liền nói ra bí mật này.
“Có khả năng tăng xác suất tiến vào Kết Đan kỳ?” Thần
tình Hàn Lập vốn lạnh lùng, rút cuộc đã biến đổi.
“Đúng vậy, chỉ cần sư đệ bằng lòng giúp ta tìm một
thân thể để ta đoạt xá trọng tu, ta trước hết nguyện ý đem bốn tầng khẩu quyết
đầu tiên chia sẻ chung với sư đệ, sau đó ta và ngươi hai người liên thủ, tìm
mọi cách đoạt phần pháp quyết còn lại từ trong tay Kim tặc tử kia rồi cùng nhau
kết thành kim đan, không phải là sướng khoái sao!” Hắn lại bắt đầu dùng võ mồm
cổ động, dụ hoặc Hàn Lập.
Hàn Lập hừ một tiếng, không có nói gì, mà lại cúi đầu
suy ngẫm, làm tâm tình Lâm lập tức phập phồng bất an.
“Chỉ có nắm chắc năm, sáu thành, có khả năng tăng xác
suất Kết đan sao?” Hàn Lập đột nhiên ngửa đầu, nhăn tít hai hàng lông mày, thì
thào nói.
“Sư đệ, xác suất năm, sáu thành là không nhỏ, dù sao
đây cũng là kết thành kim đan, nên thử đi.” Lâm sư huynh thấy vậy liền cuống
quít khuyên nhủ. Kỳ thật, theo như lời phụ thân hắn lúc trước xác suất không
phải là năm, sáu thành, mà chỉ có thể là ba thành. Nhưng hiện tại qua miệng
hắn, xác suất lập tức tăng gấp đôi.
“Đại Diễn quyết này tu luyện nhanh chứ? Trừ việc gia
tăng thần thức, còn có thể tăng tiến công lực sao? Thêm nữa, chẳng biết Lâm sư
huynh Trúc Cơ thành công khi nào, tu luyện Đại Diễn quyết này đã bao lâu rồi?”
Hàn Lập đột nhiên giương mi, lạnh lùng hỏi.
“Tốc độ tu luyện cũng nhanh, công lực có thể gia tăng
một chút..., Trúc Cơ thành công là sự việc hơn trăm năm về trước, lúc ấy ta mới
hơn ngoài hai mươi. Đại Diễn quyết này là sau khi Trúc Cơ liền bắt đầu tu
luyện. Sao, sư đệ hỏi chuyện này làm chi?”
Lâm sư huynh không nghĩ tới đối phương đột nhiên hỏi
liên tiếp mấy vấn đề như vậy, Hắn ngẩn ngơ, không kịp phòng bị, đành phải trả
lời ấp a ấp úng hai vấn đề đầu tiên, còn hai vấn đề sau thì hồi đáp rất rõ
ràng.
Sắc mặt Hàn Lập hòa hoãn, tựa hồ rất vừa lòng với câu
trả lời của đối phương, nhưng tay phải đang cầm nguyên thần của Lâm sư huynh,
đột nhiên bạch quang tỏa ra chói lọi, tiếp đó năm ngón tay dùng sức bóp lại.
Nhất thời sau một tiếng hét thảm của nguyên thần trên tay, liền biến thành nhiều
điểm tinh quang, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
“Thực không may! Ta bình sinh thống hận nhất chính là
người ta đoạt xá ta, điều này sẽ làm cho ta hồi tưởng đến một ít sự tình không
hay. Hơn nữa, mặc dù ta thực sự hứng thú đối với Đại Diễn quyết, nhưng pháp
quyết tu luyện không phải dễ dàng, lại không thể tăng tiến pháp lực, ta như thế
nào có thể lấy làm công pháp tu luyện chủ đạo đây!”
“Phải biết rằng nếu pháp lực chưa tu luyện đến Trúc Cơ
kỳ đỉnh phong, ta đây đem Đại Diễn quyết tu luyện tốt, có lợi ích gì đây? Tư
chất các hạ thực ra cũng được, tu luyện Đại Diễn quyết này hơn trăm năm, bất
quá mới đến tầng thứ ba đỉnh phong, mà pháp lực cũng bởi vì phân tâm cũng chỉ ở
trung kỳ của Trúc Cơ. Làm sao có thể trọn vẹn đôi đường? Hơn nữa giáo chủ đời
trước của Thiên Trúc giáo chỉ có hai người có thể kết thành kim đan, điều này
cũng không có gì ngạc nhiên bởi vì một khi đã có khả năng trở thành người đứng
đầu một giáo phái đều có tư chất tuyệt luân, là kỳ tài tu luyện vạn người chỉ
có một. Cứ như vậy, sự đáng tin về xác suất gia tăng kết đan của Đại Diễn quyết
càng thấp. Mà tại hạ tự nhận tuyệt đối không phải là tuyệt thế kỳ tài, đối với
việc đem pháp lực cùng Đại Diễn quyết đồng thời tu luyện đến mức cao thâm chính
là một điểm tin tưởng cũng không có!”
“Điều sai nhất chính là trong tay các hạ còn không có
toàn bộ công pháp của Đại Diễn quyết, còn muốn ta cùng người ta - một giáo
phái, đối đầu, việc này không phải là tự tìm đường chết hay sao? Hơn nữa cho dù
ta tha cho ngươi một mạng, nhưng ai có thể ca rằng ngươi sẽ không ghi hận việc
hôm nay rồi sẽ ở sau lưng ta ám toán, hạ độc thủ đây!”
“Các hạ nói xem, có nhiều lý do như vậy, ta như thế
nào có thể thả ngươi đây!” Hàn Lập nhìn nhìn tay phải vừa mới bóp chết mạng nhỏ
của một gã Trúc Cơ kỳ tu sĩ, thấp giọng lẩm bẩm.
----- o O o
-----