Phàm nhân tu tiên - Chương 0259 - 0260

Chương 259: Phong Động

      Bất quá, Hàn Lập sợ hãi than cũng
là dư thừa.

Mê hồn thuật này Hàn Lập tuy
không tinh thông nhưng cũng biết một ít.

Mỗi người tu tiên đều biết rõ
“Thiên Nhãn thuật.”, kỳ thật được xem như là công pháp tối cơ bản của Mê Hồn
pháp thuật. Nếu cảnh giới pháp lực của hai tu sĩ chênh lệch thật xa thì khi sử
dụng thiên nhãn thuật nhìn hai mắt của đối phương có thể khiến cho tâm thần của
đối phương thất thủ, tại trận đấu liền lâm vào bị động.

Một loại pháp thuật mê hồn khác
chủ yếu là nhờ vào sự chênh lệch cảnh giới pháp lực rất lớn mới cường bức khống
chế được tâm thần của đối phương.

Tu vi của Đổng Huyên Nhi là Trúc
Cơ sơ kỳ, mà của nam tử diễm lệ kia lại là Trúc Cơ trung kỳ, theo lẽ thường mà
nói thì tuyệt không có khả năng sau khi đối mắt thì sự tình lập tức bị đối
phương chế trụ tâm thần thật là hoang đường. Trừ phi đối phương phải là tu sĩ
Kết Đan kỳ chuyên tu mê hồn pháp thuật mới còn có vài phần có thể.

Nhưng xem vẻ mặt của nam tử diễm
lệ lúc rời đi rất oán độc thì điều này có chút không giống! Tuyệt đối không có
khả năng vị ấy là tu sĩ Kết Đan kỳ giả dạng làm tu sĩ Trúc Cơ kỳ trêu đùa bọn
họ.

Hàn Lập nghĩ như vậy, trong lòng
mới an tâm thêm một ít, dù sao thì khi nam tử diễm lệ rời đi lại mang theo biểu
tình oán độc, hắn chính là phi thường cẩn thận.

Khi hắn từ trong trầm tư ngẩng
đầu lên thì lại thấy Đổng Huyên Nhi cùng hai người kia tán tỉnh lẫn nhau, bộ
dáng vừa rồi còn khổ sở đáng thương sớm đã biến mất vô ảnh vô tung.

Gặp phải tình cảnh này, Hàn Lập
thở dài một hơi, đứng dậy quay về phòng của chính mình.

Nhưng khi Hàn Lạp đem bàn tay đặt
nơi cửa gỗ chuẩn bị đẩy ra liền bỗng nhiên nghe được thanh âm to, rõ của một
nam tử từ bên ngoài khách điếm truyền đến.

“Khách nhân trong khách điếm nghe
rõ đây, ngày mai cử hành đại hội đoạt bảo, chia làm hai tổ tiến hành. Tu sĩ của
bổn quốc cử hành tại ngọn núi phía tây Yến Linh bảo, còn tu sĩ nước khác thỉ ở
tại ngọn núi phía đông. Mời các vị sáng sớm ngày mai tham gia đúng giờ. Quá
thời gian mà không đến, theo quy tắc sẽ tự động tước bỏ quyền thi đấu.

Âm thanh này lặp lại liên tục ba
lần, sau đó tựa hồ người mới rời đi.

Hàn Lập nghe nói như thế liền
rùng mình, nhưng sau đó vẫn không thèm để ý đẩy cửa đi ra ngoài, trở về phòng
của mình.

Đem tu sĩ của hai nước tách ra
khỏi trận đấu, Hàn Lập tuy có điểm ngoài ý muốn nhưng cũng không cảm thấy được
có cái gì không ổn.

Dù sao tu sĩ của bảy đại phái
cùng với tu sĩ của nước khác đồng loạt tỷ thí, khẳng định sẽ xảy ra không ít
những việc rắc rối. Tâm lý bài ngoại này, ở bất kì địa phương nào cũng giống
nhau, tình hình giằng co trong trà lâu ngày ấy cũng có thể nhìn rõ được.

Hàn Lập một mặt suy nghĩ, một mặt
khoanh chân ngồi xuống giường, chuẩn bị đả tọa luyện khí một đêm để sửa soạn
tốt nhất cho đại hội đoạt bảo ngày mai.

Tại một gian nhà nào đó của người
dân trong Yến Linh Bảo, nam tử diễm lệ ngồi ở trên ghế, trước mặt có vài tên
nam nữ đang cung kinh bẩm báo với hắn điều gì đó, mà nam tử này mặt không chút
thay đổi lắng nghe, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia tinh chẳng biết vì
sao lại cười lạnh.

Cùng lúc đó, trên ngọn núi phía
tây Yến Linh Bảo, khoảng vài tên Quỷ Linh môn mặc áo xanh đang bận rộn ở đỉnh
núi, thỉnh thoảng lại chôn xuống đất một vài thứ Mà Thiếu chủ Quỷ Linh môn cùng
với hai vị tu sĩ Kết Đan kỳ ở giữa không trung lạnh lùng nhìn mọi thứ ở phía
dưới.

“Thế nào? Âm Hỏa đại trận tạm
thời này bị yếu đi nhiều như vậy, nhưng cũng có hiệu quả chứ?” Thiếu chủ Quỷ
Linh môn đột nhiên mở miệng hỏi.

“Thiếu môn chủ yên tâm, tuyệt
không có vấn đề gì, tuy chỉ là trận pháp tạm thời thôi nhưng có huynh đệ chúng
ta chủ trì nên công hiệu vây khốn địch nhân có thể phát huy được một phần.
Đương nhiên nếu trong trận có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hoặc là có pháp khí gì uy
lực kinh người thì rất khó nói! Nhưng có thể khẳng định đa số tu sĩ không có
năng lực thoát thân.” Lão giả trong Lý thị huynh đệ ho khan vài tiếng, có chút
run run rẩy rẩy nói.

“Ừm, vậy thì ta không lo lắng
nữa! Quỷ Linh thập nhi vệ mà ta
mang theo cũng không phải là không có việc gì làm, với thực lực của bọn họ thì
đối phó với mấy con cá lọt lưới này khơi khơi vẫn có thừa.” Thiếu chủ Quỷ Linh
môn không lo lắng nói

Lý thị huynh đệ nghe vậy, thấy
không có vấn đề gì nữa nên cũng không hề lên tiếng.

Kỳ thật, nếu không phải đem hồn
phách cùng nguyên thần của các tu sĩ này bảo tồn đầy đủ thì huynh đệ bọn hắn đã
trực tiếp ra tay, đem một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ này tiêu diệt, không phải là một
việc nhỏ thôi sao, đâu cần phiền toái như thế này! Hai người Lý thị huynh đệ
ngạo nghễ thầm nghĩ.

Trong mật thất của Hoàng Phong
cốc tại Thái Nhạc sơn mạch ở ngoài ngàn dặm, có bảy tám tu sĩ Kết Đan kỳ đang
hội tụ cùng một chỗ. Đều mang vẻ mặt khẩn trương nghe một vị lão giả mang áo
màu vàng râu tóc bạc trắng đang nói cái gì đó, sắc mặt mỗi người theo lời nói
của lão giả cũng biết đổi không ngừng.

Sư phó Lý Hóa Nguyên của Hàn Lập,
Hồng Phất tiên cô cùng vị Lôi Vạn Hạc mập mạp kia đều có trong đó, thần sắc
cũng đồng dạng cực kỳ bất an.

Không lâu sau khi các tu sĩ đi ra
khỏi mật thất thì cả Hoàng Phong Cốc hoàn toàn trở nên náo động. Trên không
trung các loại pháp khi bay đầy trời, ở địa phương thấp hơn một chút, từng làn
sóng tu sĩ đang lộn xà lộn xộn. Sau một đoạn thời gian các tu sĩ nhanh chóng
tập hợp thành từng đội xuất phát từ Hoàng Phong cốc ngay trong đêm đó, riêng rẽ
bay đi các địa phương nào đó.

Một màn như vậy, đồng dạng cũng
diễn ra ở sáu phái còn lại, hơn nữa trong lúc đó người đưa tin giữa các phái
thường xuyên qua lại không ngừng, tựa hồ trong đêm đó, tu tiên giới của cả Việt
quốc trở nên đằng đằng sát khí.

Mà các gia tộc lớn nhỏ của Việt
quốc đều trong mấy ngày sau đó đều lục tục nhận được một phong thư do chưởng
môn của bảy đại phái cùng ký tên, yêu cầu tất cả đệ tử kiệt xuất của các gia
tộc đến đợi lệnh, nếu không tuân theo sẽ bị Chấp pháp đội bảy đại phái tiến
hành diệt tộc.

Đương nhiên, ba ngày sau điều
lệnh mới đến Yến gia.

Hàn Lập cùng với tu sĩ của bảy
đại phái bởi vì ở quá xa tông phái nên tự nhiên chẳng hề biết những chuyện này.

Cho nên khi ngày thứ hai vừa mới
bắt đầu thì một số tu sĩ đã sớm đi đến ngọn núi nhỏ ở phía tây Yến Linh Bảo.
Nơi đây đã xây dựng một tòa pháp trận thật lớn, ở trong có hai gã trung niên
mặc trang phục của Yến gia đang nhắm mắt ngồi.

Mà tại phía sa pháp trận có một
cái đài đất không cao, trên đó đồng dạng cũng có vài người của Yến gia bị vụ
khí ẩn ẩn che khuất, đang đứng nghị luận điều gì đó. Xem ra là đợi sau khi các
tu sĩ đều đến đông đủ mới có thể bắt đầu đại hội.

Hàn Lập cũng đã ở đây, hắn cũng
không có cùng với Đổng Huyên Nhi đến, mà theo thói quen tự mình đi trước một
bước, vừa lúc đó gặp trung niên Cự Kiếm môn Ba Tính, hai người tự nhiên tán gẫu
với nhau vài ba câu.

“Ba huynh, pháp trận này dùng để
làm gì huynh biết không?” Hàn Lập sau khi dò xét đại pháp trận vài lần, thấy có
chút chướng mắt, sau khi tán gẫu một chút, không khỏi hướng đối phương hỏi một
cậu.

“Thật hổ thẹn, tại hạ đối với
trận pháp cũng không có am hiểu nhiều lắm! Nhưng có thể là cấm chế bảo hộ gì
đó, dù sao tu sĩ Trúc Cơ kỳ chúng ta khi tỷ thí, khẳng định sẽ bị hạn chế ở
trong phạm vi này, nếu không thì tòa tiểu sơn này sao có thể chịu được sức ép
của chúng ta!” Ba Tính sờ sờ cằm, không thèm để ý nói.

“Nga! Đích xác rất có thể!” Hàn
Lập tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cảm giác được một cổ khí tức bất an ẩn ẩn
trong pháp trận, điều này không hề có quan hệ với sự nông sâu của pháp lực, tất
cả đều là một loại cảm ứng trực giác của hắn.

Hàn Lập nhíu nhíu mày, nhìn bốn
phía, lúc này đã có hơn ba mươi tu sĩ đến. Đạo sĩ của Thanh Hư môn cùng với nữ
tử Phương Tính của Thiên Khuyết bảo cũng đã lục tục đi đến nơi đây, hơn nữa còn
tụm năm tum ba nói nói cái gì đó.

“Hàn huynh đệ, chúng ta cũng qua
chào hỏi mọi người đi! Ngươi xem Vô Tử bọn họ cũng ở đây rồi!” Ba Tính nhìn về
phía mọi người tụ tập, mỉm cười hướng Hàn Lập đề nghị.

“Ba huynh cứ đi là được! Tiểu đệ
còn có chút việc cần phải làm, sẽ không quấy rầy các vị!” Hàn Lập nhè nhẹ lắc
đầu, không muốn cùng với nhiều người tụ tập lại cùng một chỗ, thật sự sẽ làm
cho người ta để ý.

Vị tu sĩ Cự Kiếm môn này nhún
nhún vai, tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn một mình rời đi, dù sao cơ hội để giao
hảo cùng với nhiều tu sĩ khác phái cũng không có nhiều lắm, hắn sẽ không dễ
dàng bỏ qua.

Hàn Lập nhìn thấy Ba Tính đi về
phía đối phương, hắn cũng không ở lại tại chỗ, mà theo thói quen tìm một góc hẻo
lánh cách xa ma pháp trận nhất rồi đi tới. Sau đó lạnh lùng quan sát kỹ nhất cử
nhất động của các tu sĩ khác.

Hơn nửa canh giờ sau, Đổng Huyên
Nhi với Phong sư huynh rút cuộc cũng tới nơi đây. Hơn nữa liền gia nhập vào một
nhóm người mà tất cả đều là tu sĩ của Hoàng Phong Cốc, trong chốc lát liền như
cá gặp nước khiến cho vài tên nam đệ tử nóng rực lên, mà tên Yến Vũ vốn nửa
bước không rời kia lại không vô ảnh vô tung, điều này khiến cho Hàn Lập có chút
ngoài ý muốn.

Lúc này, mười người mặc trang
phục của Yến gia đứng trên đài đất thật ra đều là tu sĩ của Quỷ Linh môn, đang
đếm nhân số ở trường đấu.

“Thiếu chủ, còn thiếu haió đến,
hơn nữa, thời gian cũng đã không còn sớm nữa, chúng ta có tiếp tục chờ hay
không?” Sau khi đếm xong, một tên tu sĩ Quỷ Linh môn hướng thiếu chủ bẩm cáo.

“Không cần đợi nữa, lập tức thông
tri cho hai lão mở đại trận, nếu qua thêm một chút thời gian nữa chỉ sợ tu sĩ
có chút thông minh liền nhận thấy được điều không ổn, vậy thì càng không xong!
Cho nên hai gã tu sĩ không đến kia cho số tám và số mười hai trong thập nhị vệ
đi đuổi giết. Mặc kệ vì sao chúng không đến nhưng cũng không thể để cho sống
sót mà rời đi khỏi Yến Linh bảo!” Thiếu chủ Quỷ Linh môn một chút cũng không
chần chừ, lập tức hạ lệnh, sát ý bộc phát.

----- o O o -----

Chương 260: Quyển Sáo

       Tu sĩ bên người Thiếu chủ Quỷ Linh
môn lĩnh mệnh đi tới chỗ ngồi Lý thị huynh đệ được ngụy trang trong pháp trận,
nhưng sau đó sắc mặt chợt biến, xoay người lại xin chỉ dẫn của hắn:

“Thiếu chủ, hai vị trưởng lão nói
có ba gã tu sĩ cách trận quá xa, không thể cầm chế ba người đó trong pháp trận,
xin Thiếu chủ nghĩ chút biện pháp dẫn bọn họ đến gần hơn một chút mới được!”

Hắn trong mắt có chút ngạc nhiên,
thầm nhíu nhíu mi.

Tình huống loại này nằm ngoài dự
kiến của hắn, theo lý thuyết mà nói thì phạm vi cấm chế của Âm Hỏa đại trận tạm
thời này không nhỏ, thế nhưng lại có người không ở trong đó, thật là có chút cổ
quái.

Nghĩ vậy, Vương Thiền hướng về
phía trước nhìn lại, quả nhiên ở ngoài phạm vi khống chế của pháp trận phát
hiện có ba người.

Trong đó có một nam một nữ là tu
sĩ của Yểm Nguyệt tông, đang thân thân thiết thiết riêng tư với nhau dưới một
gốc đại thụ ở góc đông bắc của đại trận, có vẻ gian tình nên tránh xa mọi
người. Người còn lại là một gã thanh niên áo vàng, tướng mạo bình thường đang
nhàn nhạt nhìn chăm chú khắp ngọn núi, đúng là người cực kỳ cẩn thận - Hàn Lập.

“Chính là ba người đó sao?” Vương
Thiền có chút đăm chiêu lẩm bẩm nói.

Trầm ngâm một chút, hắn nói khẽ
với tu sĩ bên người vài câu gì đó, chỉ thấy tên thủ hạ này không ngừng gật gật
đầu.

Tiếp theo, vị tu sĩ Quỷ Linh môn
mặc trang phục của Yến gia đi ra vùng sương mù trên đàn đất, sau đó đứng cách
trận pháp không xa, bắt đầu lớn tiếng nói:

“Tất cả khách nhân đến tham gia
đại hội đều đến báo danh đi, sau khi thống kê được nhân số thì đại hội đoạt bảo
mới chính thức bắt đầu...”

Tiếng nói của người này lập tức
khiến cho các tu sĩ khác chú ý đến, tiếp theo không tự chủ được liền tụ họp lại
hướng phụ cận của pháp trận đi đến. Cặp nam nữ đệ tử của Yểm Nguyệt tông tuy có
chút không tình nguyện nhưng cũng đi đến, tiến vào phạm vi cấm chế của trận
pháp.

Thấy cảnh này, khóe miệng bên
dưới mặt nạ của Vương Thiền không khỏi có chút nhếch lên, nhưng khi ánh mắt
chuyển đến chỗ Hàn Lập ở phía tây thì nụ cười bên miệng lập tức ngưngg trụ lại.

Bởi vì Hàn Lập trong mắt hắn thân
hình hoàn toàn vẫn bất động, không có chút ý tứ muốn đi tới báo danh, thậm chí
hai tay còn ôm vai, bộ dáng có chút hứng thú nhìn chúng tu sĩ dần dần tập trung
lại một chỗ.

“Nam tử kia là đệ tử của phái
nào?” Sau cả nửa ngày Vương Thiền mới lạnh lùng hỏi.

Xem trang phục thì đúng là tu sĩ
của Hoàng Phong cốc.” Tu sĩ Quỷ Linh môn ở bên tựa hồ đã nhận ra Thiếu chủ có
chút không vui, cẩn thận trả lời.

“Bảo hai vị trưởng lão động thủ
đi! Vị đệ tử Hoàng Phong Cốc này thật có ý tứ, giao cho ta hoạt động chân tay
một chút cũng được.” Vương Thiền nhàn nhạt nói, nhưng trong mắt đã có một cổ
huyết sắc ẩn ẩn lưu động, phảng phất nhè nhẹ phát tán ra mùi vị huyết tinh.

“Vâng, Thiếu chủ.” Vài tên Quỷ
Linh vệ ở sau hắn rùng mình, cung kính đáp

Xa xa nhìn lại, Hàn Lập đứng ở
một bên của sơn thạch, tựa hồ đang bộ dáng mỉm cười nhìn chúng tu sĩ đến báo
danh. Nếu có người tiếp cận sẽ phát giác là hắn đang mỉm cười một cách cứng
ngắt đầy miễn cưỡng. Hơn nữa trên trán cũng chảy ra nhiều giọt mồ hôi.

“Sao những người của Yến gia lại
là tu sĩ Quỷ Linh môn!” Sau một lát quan sát, Hàn Lập như bị sét đánh phát hiện
ra.

Khi người của Quỷ Linh môn đóng
giả làm người Yến gia xuất hiện thì Hàn Lập cũng không hề nghi ngờ gì, thậm chí
sau khi nghe đối phương yêu cầu đến báo danh thì hắn cũng đã định tiến tới.

Nhưng trong khoảnh khắc người ở
phía sau phất tay chào đón các tu sĩ thì Hàn Lập đã giật mình phát hiện. Người
của Yến gia này lại có móng tay màu xanh biếc dài gần nửa tấc, giống như đúc với
móng tay của tên quái nhân tóc vàng Quỷ Linh môn ngày đó.

“Hàn Lập rất kinh ngạc, lập tức
giống như bị gáo nước lạnh dội vào đầu, hàn ý trong lòng tăng nhanh.

“Người bình thường sẽ không để
móng tay màu xanh biếc, chẳng lẽ người nọ là...?”

Trong lòng Hàn Lập kinh hãi đưa
ra một phỏng đoán khó có thể tin được, sau đó tự nhiên không chịu bước về phía
trước một bước.

Trong khi hắn kiệt lực bảo trì
khuôn mặt mỉm cười thì ánh mắt đồng thời cũng hướng xung quanh tiến hành dò
xét. Nhưng chung quanh hắn tựa hồ rất bình thường! Không giống có người mai
phục, chẳng lẽ móng tay của người nọ chỉ là sự trùng hợp?

Ý tưởng này vừa xuất hiện, hắn
lập tức phủ định, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy. Hơn nữa cho dù
là trùng hợp đi chăng nữa thì hắn cũng không định đi mạo hiểm, đặt biệt là cái
pháp trận kia xem ra có điều gì đó không đúng.

Nghĩ như vậy Hàn Lập không hề do
dự, Thần Phong Chu lập tức xuất hiện trên tay nhưng chưa đợi hắn thoát đi.

Không thể tưởng được, ngươi tuổi
không lớn nhưng còn sáng suốt. Nhanh như vậy liền nhìn ra sơ hở để chạy trốn.
Đừng tưởng là có thể cứu được mình.

Trong lòng Hàn Lập trầm xuống,
không chần chừ mũi chân liền điểm xuống đất, thân hình đột nhiên bắn ra phía
sau hơn mười trượng, lúc này mới dừng lại. Tiếp theo một tay vỗ lên người, nhất
thời một vòng bảo hộ màu đỏ đem hắn bao lại bên trong, đồng thời bên trong lại
có thêm một tầng bảo hộ màu xanh có những mũi nhọn xuất hiện.

Lúc này trong không trung truyền
đến một âm thanh kinh ngạc, không biết là vì tán thưởng phản ứng cực nhanh của
Hàn Lập hay là vì có chút ngạc nhiên khi hắn dùng kỹ xảo đồng thời phóng ra hai
tầng vòng phòng ngự.

Hàn Lập sau khi nghe âm thanh này
mới thoáng an tâm đôi chút, sắc mặt ngưng trọng hướng không trung nhìn lên.

Chỉ thấy trên cao hơn mười trượng
trong không trung có một người bận lục bào, mang mặt nạ màu bạc đang đón gió
đứng thẳng trên một thanh cự xoa dài hơn một trượng, mà toàn thân cự xoa màu
xanh biếc này còn có một tầng hắc khí phát tán ra bốn phía, làm cho người xem
trong lòng phát lạnh không thôi.

Gặp phải cảnh này, Hàn Lập trong
lòng lạnh cả người một trận, không thể kiềm chế được thốt lên:

“Thiếu chủ Quỷ Linh môn?”

“Hắc hắc! Xem ra không cần giới
thiệu thêm nữa, ngươi rất giỏi khi nhận ra ta. Tuy nhiên ngươi đã chủ động tiến
vào trong trận thì chỉ còn sống trong chốc lát, hãy để ta lập tức rút lấy hồn
phách của ngươi.”

Huyết sắc trong mắt của Vương
Thiền so với lúc ở tại đài đất thì lớn hơn rất nhiều, hai mắt hiện tại đã đỏ
hơn phân nữa, ẩn ẩn phát ra vài tia thú tính. Điều này làm cho Hàn Lập liếc mắt
nhìn thì trong lòng kích động không thôi, chẳng biết đối phương tu luyện loại
mật pháp đáng sợ nào đây.

Chẳng qua, khi nghe đối phương
nói điều gì đó về “trong trận.” làm Hàn Lập không khỏi nghiêng mắt nhìn, kết
quả tình cảnh thu được làm sắc mặt của hắn âm trầm thật đáng sợ.

Chẳng biết khi nào lại xuất hiện
một bức màn thật lớn màu đen, lấy pháp trận làm trung tâm bao phủ hơn trăm
trượng, tất cả đều bị bao phủ. Bên trong tràn ngập sương mù nồng đậm màu đỏ
đen, làm cho người ta không thể nhìn thấy tình trạng bên trong một chút nào,
hơn nữa còn vô thanh vô tức, không hề có tiếng vang phát ra, phảng phất như là
không hề có một người.

Mà bốn phía quanh hắc quang có
tám gã tu sĩ áo xanh đứng. Bọn họ đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú hết
thảy mọi thứ ở trong đó, căn bản là không hề liếc mắt nhìn Thiếu chủ bên này
một cái.

Xem ra thủ hạ của tên Thiếu chủ
này đối với hắn tin tưởng mười phần.

Hàn Lập liếc nhìn xong liền thu
hồi ánh mắt cực nhanh, hắn không dám phân tâm thêm nữa.

Tuy bộ dáng vị Thiếu chủ này chỉ
là Trúc Cơ trung kỳ nhưng không thể nghi ngờ rằng hắn tuyệt đối là một đối thủ
cực kỳ đáng sợ! Một khi không cẩn thận thì mình sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập một tay hé
ra ngoài, một điểm bạch quang theo lòng bàn tay vọt ra, tiếp theo đón gió lớn
lên, đảo mắt đã biến thành một cái khiên hình vảy cá màu trắng, ngăn ở trước
người. Tay khác vung ra, quẳng Thần phong chu ra phía sau bảy tám trượng để nó
từ từ phiêu phù trong không trung.

Về sau theo như Hàn Lập đã định,
đương nhiên là sẽ lên Thần Phong chu chạy khỏi nơi đây, chỉ có kẻ ngu ngốc mới
đánh bừa với tên Thiếu chủ này.

Trước đừng nói là đánh không lại
Thiếu chủ của một phái, cho dù là đánh lại đi chăng nữa thì sau lưng người ta
còn một đống người trợ giúp nữa! Hắn làm gì có được bổn sự như vậy, cũng sẽ
không làm cái loại ngốc nghếch đó.

Đối với Hàn Lập mà nói thì chạy
nhanh trở về Hoàng Phong Cốc, đem sự tình của Quỷ Linh môn cấu kết với Yến gia
trình báo một chút. Cũng chính là khả năngà mình có thể làm được, cho nên sự an
toàn Đổng Huyên Nhi cùng với Phong sư huynh cũng chỉ có thể trong cậy vào sư
phó của bọn họ tự mình đến cứu thôi.

Vương Thiền thấy những hành động
này của Hàn Lập, lại điên cuồng cười ha ha, ẩn ẩn lộ ra hàn ý làm Hàn Lập phát
lạnh.

“Muốn chạy? Ngươi chạy đi đâu,
chết cho ta.”

Nói xong, thân hình hắn ở trên
xoa đột nhiên quay vòng phút chốc xuất hiện một cổ hồng vụ nồng đậm màu máu
tươi tranh nhau toát ra trên người, tiếp theo liền hóa thành một đám mây máu
cao đến vài chục trượng, khí thế hung hung quét đến Hàn Lập.

Hắn thấy vậy rút cuộc không dám
chần chờ, liền nhảy lên Thần Phong chu, linh lực hoàn toàn triển khai, trong
chớp mắt cả chiếc thuyền mang người hóa thành một đạo bạch quang cấp tốc hướng
lên trời bỏ chạy.

“Ha Ha! Tiểu tử, ngươi còn không
biết là độn thuật của Huyết Linh Đại pháp nhanh đến mức nào, ngươi căn bản
không thể có khả năng trốn thoát.”

Vương Thiền cười điên cuồng, theo
sát sau thân Hàn Lập

Tuy không có quay đầu lại nhưng
Hàn Lập vẫn có thể cảm giác được âm thanh của đối phương, tựa hồ càng ngày càng
gần mình.

Độn thuật của người này so với
tốc độ toàn lực của Thần Phong Chu còn muốn nhanh hơn một chút, Sắc mặt của Hàn
Lập đã có chút phát xanh.

----- o O o -----

Báo cáo nội dung xấu