Phàm nhân tu tiên - Chương 0275 - 0276
Chương 275: Trà Hương
Quán
trà không lớn, chỉ là ba gian liền nhau hình thành mà thôi, nhưng nghênh đón là
một cỗ trà hương xộc thẳng vào mũi Hàn Lập.
Hắn có chút kinh ngạc, tuy hắn đối với trà đạo không
hiểu nhiều lắm, nhưng từ trong hương trà này cảm ứng được linh khí nhàn nhạt.
Trong lòng Hàn Lập rung động, liền không hề do dự bước
vào trong.
Ba gian phòng bài trí thành một hàng, một lớn hai nhỏ,
lúc này tất cả đều đầy khách uống tụm năm tụm ba. Thậm chí vì trong quán trà
không còn chỗ trống nên có vài người ăn mặc khác nhau đang đứng yên lặng ở một
bên chờ đợi.
Cho dù trong quán khách nhân rất nhiều nhưng không có
một người nào ồn ào, lớn tiếng.
Phần lớn đều khẽ nhắm hai mắt, có tư có vị nhấm nháp
tách trà trước mắt, chỉ có một số rất ít người đang nhỏ giọng thì thầm cái gì
đó.
Mà trên tường của gian lớn ở giữa dán một tờ giấy vàng
rất to khoảng hơn một trượng, mặt trên viết “Mỗi người mỗi ngày chỉ một ấm trà.”,
mấy chữ to như rồng bay phượng múa, cực kỳ bắt mắt.
Hàn Lập trông thấy mấy chữ này, trong lòng có chút
buồn cười, hắn chính là lần đầu tiên nghe nói sinh ý làm ăn còn có hạn chế số
lượng.
Chẳng qua, hắn cũng chỉ là cười thôi, vẫn không phí
tâm suy nghĩ làm gì. Mà sau khi quét nhanh khắp phòng, lập tức hướng tới một
người sáng sủa có bộ dáng chưởng quầy ở trong góc đi qua.
Người chưởng quỹ việc vàn của quán trà này tuổi ước
chừng hơn bốn mươi, có ít râu mép, bộ dáng cực kỳ tinh minh.
Lúc này hắn đang ở phía sau quầy thu tiền, cúi đầu
dùng bàn tính, thỉnh thoảng nhìn một quyển sổ sách ở bên người.
Hàn Lập đi tới vài bước, đứng ở trước quầy thu tiền,
sau đó lạnh nhạt không nói. Điều này làm cho chưởng quầy có chút kinh ngạc
ngẩng đầu lên, nhìn tới.
Sau khi thấy rõ ràng Hàn Lập, sắc mặt hắn lập tức đại
biến, vội vàng đem bàn tính và sổ sách để sang một bên, từ sau quầy đi ra.
Hắn có chút sợ hãi cung kính hỏi:
“Vị tiền bối này có chuyện gì muốn vãn bối hỗ trợ sao?
Tại hạ nhất định hết sức.”
Chưởng quầy này không ngờ cũng là người tu tiên, nhưng
tu vi thấp đến mức đáng thương, chỉ có bộ dáng Luyện Khí kỳ tầng thứ tư.
Hôm nay đối mặt với vị “tiền bối.” Hàn Lập sâu không
lường được này, tự nhiên trong lòng thấp thỏm bất an.
Hàn Lập không nói hai lời, từ trong ống tay áo phất
nhẹ, một cái ngọc bội trong suốt màu xanh liền xuất hiện trên mặt bàn.
Chưởng quầy vừa thấy ngọc bội này, trước tiên ngẩn ra,
nhưng lập tức trên mặt xuất hiện vẻ kinh hỉ nói:
“Nguyên lai là Hàn tiền bối giá lâm, vãn bối đã thất
lễ. Tề thiếu gia đã sớm phân phó qua, nói tiền bối sẽ tới trong thời gian gần
đây, vãn bối sớm đã chờ đợi rất lâu.”
Hàn Lập nghe xong lời ấy của đối phương, dùng phương
pháp đồng dạng thu ngọc bội lại, bình tĩnh nói:
“Ta hiện tại muốn gặp thiếu gia ngươi, ngươi dẫn đường
đi.”
“Tuân mệnh, tiền bối!” Chưởng quầy tuân theo đáp ứng.
Tiếp theo người này gọi một gã phục sức điếm tiểu nhị,
sau khi dặn bảo vài câu liền mang theo Hàn Lập từ cửa sau đi ra ngoài, trực
tiếp ra khỏi tiểu thành, theo hướng Tây mà đi.
Phía tây Kim Mã thành là một một mảng quần thể đồi núi
màu vàng xanh, lớn lớn nhỏ nhỏ không biết nhiều ít bao nhiêu, nhưng chưởng quầy
như là ma xó mang theo Hàn Lập đi trong đống đồi núi. Sau khi rẽ rẽ quẹo quẹo
vài lần liền đi ra một thung lũng bằng phẳng chiếm hơn trăm mẫu.
Tại giữa vùng thung lũng này có bảy, tám gian thạch ốc
màu trắng, bốn phía đông một chỗ, tây một chỗ có vài loại trúc màu xanh biếc,
thưa thưa thớt thớt nhìn không l mắt.
Chưởng quầy mang Hàn Lập tới phụ cận nơi đây liền khom
lưng nói với hắn một câu:
“Tiền bối, thiếu gia của nhà ta ở trong phòng. Tuy
ngoài trận bày một chút trận pháp, vốn tại hạ cần phải bẩm cáo thiếu gia một
tiếng mới có thể mang ngoại nhân tiến vào, nhưng sự tình của Hàn tiền bối thiếu
gia đã sớm phân phó qua vì thế tiền bối phải theo sát tại hạ, nếu không đụng
chạm cấm chế sẽ rất phiền toái.”
Hàn Lập có chút đăm chiêu nhìn bốn phía thung lũng
này, tựa hồ rất thanh tú, không có quy luật gì, liền nói:
“Được rồi, ngươi cứ đi ở trước là được.”
Chưởng quầy nghe vậy, lúc này mới hít một hơi, cẩn
thận mang Hàn Lập hướng phòng ốc đi đến.
Lộ tuyến hắn đi cực kỳ kỳ lạ, chốc chốc đi tới ba
bước, rồi lại lùi lại hai bước, chốc chốc lại hướng phía Đông đi năm bước,
nhưng lại quay đầu đi tới sáu bước, toàn bộ hành động vô cùng hỗn độn, tựa hồ
không tìm ra quy luật gì.
Sau đó hai người hắn chậm rãi tiến sát phòng ốc ở giữa
thung lũng.
“Thiếu gia, Hàn tiền bối đã đến, mời người ra gặp
mặt.” Khi ở khoảng cách hơn mười trượng, chưởng quầy rút cuộc nhẹ nhõm thở ra
một hơi, hướng về gian phòng ở lớn nhất lớn tiếng hô.
“Hàn tiền bối đến sao? Thật tốt quá. Chẳng qua chờ một
chút ta lập tức sẽ đi ra ngoài.” Từ trong phòng truyền đến thanh âm kinh hỉ của
Tề Vân Tiêu, nhưng sau đó lại “Phanh.” một tiếng trầm muộn vang lên, tiếp theo
lại truyền đến lời kêu khổ không ngừng của hắn.
“Khục, lại thất bại!”
Cửa đá mở ra, Tề Vân Tiêu với vẻ mặt thất vọng đi ra,
trên người còn phảng phất một cỗ hơi thở nóng bức.
Tuy nhiên sau khi hắn thấy Hàn Lập, sắc mặt u ám nhất
thời sáng sủa, thực có chút hưng phấn bước lên phía trước nói:
“Đúng là tiền bối, việc này thật tốt quá. Xin mời đến
đây để vãn bối làm trọn đạo địa chủ, trong này không có gì khác nhưng trà hương
thượng hảo thật là có vài chén.”
Tề Vân Tiêu nhiệt tình vạn phần muốn mời Hàn Lập vào
trong gian phòng ở một bên, trong lúc này tay chân so với mấy năm trước thành
thục lão luyện hơn rất nhiều.
“Thực đã cực khổ cho đạo hữu rồi.” Hàn Lập biết còn
phải cầu người ta nên rất khách khí nói.
Tiếp theo liền tiến vào trong phòng, lần lượt ngồi vào
cái bàn hình chữ nhật.
“Tiền bối, cái kia...” Tề Vân Tiêu sau khi phân phó
chưởng quầy đi pha trà, liền quay đầu lại, bộ dáng có chút do dự muốn nói cái
gì đó.
Hàn Lập mỉm cười không nói, lật tay, quyển “Vân Tiêu
tâm đắc.” liền xuất hiện trên bàn, quyển sách vẫn như trước, ngân quang lấp
lánh, điều này nói rõ rằng nó vẫn bị cấm chế.
Tề Vân Tiêu thấy quyển sách này, tinh thần liền rung
lên, vừa định đem tay cầm lấy nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói
một câu “Tiền bối chờ một lát.”
Hàn Lập cười khẽ một tiếng, tựa hồ đoán được dụng ý
của đối phương.
Không bao lâu sau Tề Vân Tiêu hưng phấn trở lại phòng,
trong tay xuất ra một cái hộp gỗ dài hơn một xích.
“Tiền bối, trong này là một bộ pháp khí bố trận “Điên
Đảo Ngũ Hành trận.” cải tiến, uy lực tuy không có lớn như dự tính ban đầu khả
năng đạt đến một nửa của trận pháp nguyên bản, nhưng cũng tăng tới một phần ba,
so với trận pháp trước kia mạnh hơn nhiều.” Tề Vân Tiêu có chút xin lỗi nói,
hiển nhiên trước tiên nói về uy lực của bộ pháp khí bố trận mà hắn có thể gia
tăng, làm lòng hắn có chút bất an.
“Một phần ba?” Hàn Lập thần sắc rung động, trong lòng
cực kỳ kinh ngạc.
Phải biết rằng hắn vốn không trông cậy vào khả năng
cải tiến bộ trận kỳ kia, Điên Đảo Ngũ Hành trận có thể phát huy một phần mười
uy lực đã làm cho Hàn Lập cực kỳ hài lòng rồi. Cần biết rằng tu sĩ Kết Đan kỳ
như Lôi Vạn Hạc gặp trận này cũng cảm thấy đau đầu. Nếu là thực sự có thể tăng
thêm hai, ba lần uy lực không phải là có thể ngăn cản tu sĩ Kết Đan kỳ ở ngoài
sao.
Nghĩ đến đây Hàn Lập không thể kiềm chế, tiếp nhận lấy
hộp gỗ, chuẩn bị nhìn kỹ một chút, mà Tề Vân Tiêu cũng cầm lấy quyển sách màu
bạc nhìn ngắm cẩn thận.
Mở nắp hộp, một bộ trận kỳ cùng trận bàn linh khí bức
người liền xuất hiện.
Hàn Lập lấy ra từng món đồ nhìn kỹ một phen, số lượng
trận kỳ và trận bàn của bộ pháp khí này so với cái trước nhiều hơn nhiều. Hơn
nữa hoa văn của chúng rõ ràng là phức tạp hơn. Xem ra lời đối phương là thật,
uy lực đích xác so với bộ trước kia lớn hơn.
Hàn Lập vui mừng thu hồi bộ trận kỳ, sau đó liếc mắt
nhìn đối phương.
Lúc này Tề Vân Tiêu sắc mặt tràn đầy vui mừng, lấy tay
nhẹ vỗ về “Vân Tiêu tâm đắc.”, xem ra cũng đồng dạng nghiệm chứng qua phong ấn.
“Bộ pháp khí bố trận cải tiến này của ngươi, ta rất
vừa lòng. Thật sự đã làm phiền đạo hữu.” Mặt Hàn Lập mang nụ cười nói.
“Tiền bối nói lời đâu đâu rồi, tại hạ còn muốn cảm
kích vạn phần tiền bối đem quyển sách này hoàn hảo trả lại mà mảy may không
chút tổn hao nào, vãn bối phải đa tạ mới đúng” Tề Vân Tiêu nghe Hàn Lập nói như
thế, đem đầu lắc lắc như đánh trống, thành khẩn nói.
Hàn Lập cười cười, khiêm tốn nói vài câu, sau đó liền
tán gẫu với Tề Vân Tiêu.
Mà vị chưởng quầy sau khi đi xuống chốc lát, liền mang
lên hai chén trà thơm ngon màu xanh biếc.
Hương vị của trà này rõ ràng thơm ngát hơn so với trà
bên “Thanh Tuyền trà xá.” kia, hiển nhiên lá trà phải thượng đẳng hơn, linh khí
tỏa ra cũng đậm hơn một chút.
Hàn Lập và Tề Vân Tiêu ân cần thân thiết mời nhau, cả
hai cùng uống. Nhất thời cảm thấy trong miệng tràn đầy sảng khoái, nhẹ nhàng,
thần trí thanh minh, không kìm hãm được tán dương.
“Trà ngon, không nghĩ tới có thể đem lá trà chế biến
tỏa ra linh khí, thật sự là kỳ diệu hết chỗ nói. Đây là do bàn tay của đạo hữu
làm sao, Hàn Lập cực kỳ khâm phục.” Hàn Lập nói thật tâm thật ý, có khả năng
đem lá trà ẩn chứa linh khí đây là sự tình chưa bao giờ nghe nói qua, huống chi
nước trà đích xác mùi hương thơm ngát vô cùng, tuyệt không thể kém so với loại
trà tuyệt đỉnh của thế gian.
Tề Vân Tiêu nghe xong lời nói của Hàn Lập, trên mặt lộ
ra vẻ xấu hổ, vội vàng giải thích:
“Tiền bối đã hiểu lầm, trà này không phải do vãn bối
điều chế ra, mà là được bạn tốt tặng làm quà, lá trà này là do người bạn đó
tiêu tốn mất mười năm ở thế gi có thể nghiên cứu ra.”
Chương 276: Xuất Thủ
“Bạn
tốt? Có phải là người mà đạo hữu muốn tìm linh dược để cứu mạng?” Hàn Lập hỏi
nhưng trong lòng lại âm thầm cao hứng. Hắn chính là đang sầu khổ vì không có đề
tài để nói về vị trận pháp sư kia, gặp được cơ hội này tự nhiên không chịu bỏ
qua.
Tề Vân Tiêu thấy Hàn Lập hỏi như thế, run run, có chút
trở nên chần chừ.
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ tới cái gì, hạ quyết tâm gật
gật đầu nói:
“Tiền bối nói đúng, linh trà này đích thật là vị chí
hữu kia của tại hạ chế biến. Thêm nữa, may nhờ gốc linh thảo ngàn năm kia của
tiền bối làm thuốc dẫn mới có thể bảo vệ tính mạng. Tuy hôm nay không lo tính
mạng nhưng thương thế chậm chạp không thể khỏi hẳn. Cho nên... cho nên vãn bối
đang muốn hỏi tiền bối còn có linh thảo lâu năm nữa hay không? Cho dù không có
linh thảo ngàn năm thì bảy, tám trăm năm cũng có thể làm cho hảo hữu của vãn
bối có nhiều hi vọng khỏi hẳn. Tại hạ nguyện ý dùng các loại trận kỳ để trao
đổi linh thảo.
Nói xong những từ này, Tề Vân Tiêu tràn đầy vẻ chờ
đợi, đem toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú Hàn Lập.
Hắn nghe Tề Vân Tiêu nói vậy, có chút ngoài ý muốn,
trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đối phương một khi đã cần sự giúp đỡ
của mình, việc thỉnh đối phương chữa trị Truyền tống trận kia xem như có khả
năng thành công. Nhưng là trên mặt tự nhiên vẫn làm ra chút biểu tình khó xử,
để đối phương nhận lấy nhân tình của mình.
Nghĩ đến đây hắn làm ra vẻ trầm ngâm, sau một lúc lâu
mới miễn cưỡng nói:
“Linh thảo, trong tay tại hạ đích xác còn có một ít.
Nhưng mấy cái này tại hạ định luyện chế một số đan dược để dùng, thật sự là...”
Những lời còn lại Hàn Lập chưa nói hết nhưng thần tình
trù trừ sớm đã cho Tề Vân Tiêu biết rằng việc này rất khó xử.
Dù sao một lô đan dược hảo hạng ý nghĩa như thế nào
đối với một vị tu sĩ, đối phương phải rất minh bạch mới đúng.
Mà Tề Vân Tiêu vừa nghe đến việc trên người Hàn Lập
quả thực còn có linh thảo, nhất thời lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Nhưng sau khi
những lời tiếp theo, liền trở nên lo âu cực độ, thậm chí không đợi Hàn Lập nói
xong, lập tức dùng ngữ khí có nửa khẩn cầu nói:
“Vãn bối biết rằng để cho Hàn tiền bối đem linh thảo
xuất ra thực có điểm ép buộc người làm điều trái ý, nhưng tại hạ mắt thấy chí
hữu cả ngày bộ dáng thống khổ. Thật sự là đau đớn, chua xót! Chỉ cần tiền bối
vui lòng đem linh thảo nhượng lại, tại hạ nguyện đem tất cả pháp khí bố trận
mặc cho tiền bối tùy ý chọn lựa, cho dù lấy toàn bộ, vãn bối cũng không có một
câu oán hận.”
Hàn Lập nghe đối phương nói ra lời này, trong lòng rất
là rúng động.
Pháp khí bố trận khác của Tề Vân Tiêu cho dù không
bằng loại biến thái như “Điên Đảo Ngũ Hành trận.”, nhưng cũng là tinh phẩm khó
gặp. Nếu là lấy tới tay được mấy bộ, khẳng định sẽ làm cho phòng hộ tự thân gia
tăng không í. Huống chi có một ít trận pháp tính công kích cũng cực kỳ cường
đại, nếu có khả năng đem cường địch vây khốn trong đó, cũng là một loại thủ
pháp lợi hại để giết địch.
Tuy nhiên mục tiêu chủ yếu của Hàn Lập lần này là muốn
đối phương chữa trị Truyền tống trận tổn hại kia, nếu là lấy pháp khí bố trận
chỉ sợ sẽ không nhắc lại được việc này nữa. Nếu không sẽ lưu lại cho đối phương
ấn tượng tham lam vô độ. Hàn Lập hiện tại không muốn hai người này căm ghét.
Hắn sau khi nghĩ ngợi một chút, liền định cự tuyệt
loại trao đổi này của đối phương, định chuyển đề tài qua việc Truyền tống trận.
Nhưng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh la hét hổn hển của một nữ
tử trẻ tuổi.
“Tề thiếu gia, không tốt rồi! Tiểu thư nhà ta đã xảy
ra chuyện. Nhanh đi giải cứu nàng đi.”
Thanh âm nữ tử này truyền vào trong phòng, sắc mặt Tề
Vân Tiêu lập tức đại biến.
Hắn vội vàng đứng dậy bước ra ngoài. Thậm chí ngay cả
chào vị khách nhân là Hàn Lập đây cũng không để ý. Mà chưởng quầy đang đứng ở
bên cũng đồng dạng kinh hoảng thất sắc chạy ra ngoài.
Hai hàng lông mày của Hàn Lập rung động một chút. Trên
mặt thần sắc không đổi, nhưng trong lòng đã có chút nghi hoặc, hai tay chắp sau
lưng chậm rãi đi ra ngoài.
Trên bãi đất trống ngoài phòng, Tề Vân Tiêu cùng
chưởng quầy vẻ mặt đang khẩn trương nghe một nữ tử khoảng mười tám, mười chín
tuổi nói cái gì đó.
Nữ tử này làn da trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp, một
mặt đang kể chuyện, một mặt thần tình lo lắng. Nhưng khi thấy một người lạ lẫm
từ trong phòng đi tới, lập tức giật mình, ngậm miệng lại, trong mắt hiện lên
thần sắc kinh hãi.
Hàn Lập thấy vậy cười vô tình, đứng lại tại chỗ, không
có đi qua.
Nhưng Tề Vân Tiêu vừa quay mặt trông thấy hắn liền
giống như là vớ được cây cọc cứu mạng, phi tới trước mặt Hàn Lập, hơn nữa vẻ
mặt kích động cầu khẩn:
“Tiền bối, hảo hữu của tại hạ bị một nhóm tu sĩ tâm
địa hung ác vây khốn ở một nơi nào đó, hiện tại chỉ có tiền bối mới có thể cứu
giúp. Chỉ cần tiền bối nguyện ý ra tay, vãn bối nhất định lễ trọng cảm tạ.”
“Tề đạo hữu nói rõ một chút, có phải vị tiểu thư trong
miệng cô nương này chính là vị chí hữu tinh thông trận pháp kia?” Hàn Lập nhíu
mày, có chút ngoài ý muốn, chậm rãi hỏi.
“Đúng vậy! Bộ pháp khí bố trận Điên Đảo Ngũ Hành kia
chính là tại hạ cùng với cô nương kia đồng loạt hợp lực chế ra.” Tề Vân Tiêu
ánh mắt thiết tha nhìn Hàn Lập cuống quít nói.
Mà vị nữ tử xinh đẹp kia dựa vào tầng năm Luyện Khí kỳ
của nàng nhìn không ra tu vi nông sâu của Hàn Lập, làm cho nàng kinh ngạc, cái
miệng nhỏ nhắn há hốc ra, có chút sợ hãi nhìn Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập lại chuyển hướng đến nàng trầm giọng
nói:
“Vị cô nương này, có thể đem chuyện trải qua kể thêm
lần nữa, để biết nguyên ủy của việc này.”
Hàn Lập tuy biết hiện tại là thời cơ thi ân tốt nhất
nhưng cũng muốn hiểu rõ thực lực cùng số lượng địch nhân, có khi người không
cứu ra được mà ngược lại còn đem chính hắn hãm nhập vào trong.
.”. Ồ! Sự tình là như thế này, hôm nay ta cùng đến phụ
cận...” Nữ tử xinh đẹp thấy Hàn Lập mở miệng hỏi, không khỏi có chút hoảng hốt,
đem sự tình trải qua thuật lại.
Nguyên lai tiểu thư trong miệng cô nương này, hai ngày
trước do lá trà thượng hạng dùng để điều chế linh trà đã không còn. Cứ theo như
thói quen lúc trước, đến Bích Vân sơn cách nơi này không xa để thu thập một ít.
Nhưng ở trên núi kia gặp một đám nam tu sĩ Luyện Khí kỳ, chủ phó hai người thấy
nhiều người tu tiên xuất hiện như vậy, đã nghĩ có chút không ổn, liền định lập
tức hạ sơn trở về.
Ai mà biết rằng trong đám tu sĩ có một người từng thấy
nữ tử này bố trí trận pháp cho một vài tiểu gia tộc, nhận ra thân phận trận
pháp sư của nàng. Nhất thời hắn liền đem việc này nói cho đồng bọn, kết quả là
bọn chúng lập tức sinh ra ý nghĩ xấu xa, chuẩn bị đem nữ tử này bắt sống, sau
đó ép buộc truyền thụ những điều tâm đắc về trận pháp cho bọn chúng.
Nhưng vị tiểu thư này cũng thông minh dị thường, không
đợi đối phương động thủ, liền mang nha hoàn bên cạnh thoát đi trước một bước để
ra khỏi núi này, theo đường cũ trở về. Nhưng khi trốn được nửa đường nàng liền
phát hiện những người này vẫn còn truy đuổi không tha, có xu thế càng ngày càng
gần, nếu như thế nhất định sẽ bị bọn họ bắt sống.
Bởi vì bất đắc dĩ nên nàng đành phải dùng một bộ trận
kỳ mang theo tùy thân, vội vàng bố trí một trận pháp đơn giản trong rừng cây,
trước tiên bảo vệ chính mình, sau đó để cho nha hoàn rời khỏi nơi này trước khi
địch nhân đến, hướng Tề Vân Tiêu cầu cứu.
Hàn Lập một bên nghe đối phương giảng thuật, một bên
trầm ngâm không nói.
Nghe nữ tử này nói địch nhân chỉ là bảy, tám tu tiên
giả Luyện Khí kỳ mà thôi, xem ra không cần phải lo lắng, việc này chính mình
nhất định phải giúp.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập liền gật đầu nói:
“Cô nương chỉ đường đi, chúng ta đi ngay!”
Nói xong Hàn Lập, trong ánh mắt cảm kích của Tề Vân
Tiêu, vung ống tay áo, một cái tiểu chu màu trắng từ nhỏ biến lớn xuất hiện
trước mắt.
“Tất cả đều lên đi! Cứu người như cứu hỏa. Pháp khí
này tuy nhỏ một chút, nhưng phi hành cực nhanh, mang bốn, năm người không có
vấn đề gì.” Thân hình Hàn Lập nhoáng lên, đứng ở trên thuyền, quay đầu lại nói
với những người khác.
Tề Vân Tiêu cùng nữ tử trẻ tuổi lúc này mới giật mình
hiểu ra, đồng loạt nhảy lên tiểu chu. Khi chưởng quầy cũng định đi lên thì Tề
Vân Tiêu lại ngăn cản hắn và nói:
“Lâm thúc, tu vi của ngươi rất thấp. Nói không chừng
chỉ sợ có cái gì nguy hiểm, hay là lưu lại ở đây đi! Chúng ta cứu người xong sẽ
lập tức trở về.”
Chưởng quầy nghe vậy, vẻ mặt do dự, nhưng biết Tề Vân
Tiêu đích thật là vì muốn hắn tốt, đành phải có chút không tình nguyện ở lại.
Vì thế bọn người Hàn Lập điều khiển tiểu chu, biến
thành một đạo bạch quang, biến mất ở cuối chân trời.
Thần phong chu một đường hướng phía Nam khẩn trương
bay đi, dưới sự điều khiển toàn lực của Hàn Lập, tốc độ cực nhanh làm hai người
kia có chút chết lặng, sau một lát thời gian liền bay đến bầu trời của rừng cây
đã bày trận để vây khốn đối thủ.
Lúc này cây cối ngoài hơi nghiêng ngả, bảy, tám tên
kia vẫn chưa rời đi, đang chỉ huy các loại pháp khí mãnh liệt công kích không
ngừng, mắt thấy đã đem một tầng thanh quang bạc bạc che chắn rừng cây làm suy
yếu, nguy hiểm đã cận kề.
Tề Vân Tiêu thấy vậy, hai mắt đỏ lên, muốn lập tức
nhảy xuống, nhưng bị Hàn Lập kéo lại, nhàn nhạt nói:
“Không cần gấp, xem pháp khí mấy người này sử dụng
thực cũng được, xem hình dáng cũng là người của tu tiên gia tộc nào đó. Bọn họ
một khi đã biết vị cô nương này là trận pháp sư, chỉ sợ cho dù đánh lui bọn họ,
về sau có thể sẽ còn dây dưa. Không bằng ta giúp các ngươi thanh trừ sạch sẽ.”
Tề Vân Tiêu vừa nghe những người này về sau còn có thể
dây dưa, trong lòng tức giận không tự chủ được gật gật đầu.
Hàn Lập thấy vậy, tự nhiên cười, sau đó nhìn mấy tên
tu sĩ ở bên dưới vẫn đang còn mờ mịt không biết, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Hai tay hắn đột nhiên đồng thời giương lên, nhất thời
hai đạo hắc quang cùng sáu đạo kim quang rời tay bay ra, trong nháy mắt đi đến
trước mấy người này. Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng, nhẹ nhàng vây
quanh, ngay cả hộ thuẫn cũng chưa kịp mở ra liền ngã xuống đất, đột nhiên bị
Hàn Lập trong khoảnh khắc đồng thời đánh chết.
Tề Vân Tiêu cùng nha hoàn kia hoảng sợ nhìn một màn
này, bọn hắn tuy biết tu tiên giả Luyện Khí kỳ khẳng định còn lâu mới là đối
thủ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng cũng vạn vạn lần không nghĩ tới rằng Hàn Lập
thoải mái, nhẹ nhàng giết mấy người kia như vậy. Phải biết rằng trong những
người này tu vi cao nhất bộ dáng đã đạt được công pháp tầng thứ mười một. Mà
chính Tề Vân Tiêu chỉ có tầng chín mà thôi.
Hàn Lập không để ý đến thần sắc kính sợ của hai người
này, ngự khí bay xuống.
Thần Phong chu vẫn còn chưa hoàn toàn chạm đất, Tề Vân
Tiêu đã không dằn nổi nhảy ra trước tiên, hoảng hốt hướng rừng cây phóng đi,
trong miệng còn cực kỳ khẩn trương, không ngừng hô:
“Âm nhi.”