Phàm nhân tu tiên - Chương 0303 - 0304

Chương
303
: Khiếp Sợ      

      Mặc dù
Mông Sơn ngũ hữu đối với quyết định nà của Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng
nghĩ hắn có lý nên không phản đối.

Nhưng khi vị trung niên nữ tử kia tựa hồ tò mò hỏi một
câu về thân phận thật sự của hai người Hắc sát giáo kia, lại nhìn như đóng đinh
vào Hàn Lập làm hắn chỉ cười nhàn nhạt, nói đến buổi tối hành động thì mọi
người tự nhiên sẽ biết.

Lời này khiến nàng ta dù không muốn nhưng cũng không
truy vấn tiếp, lại làm ra bộ dáng lãnh đạm, thờ ơ.

Không lâu sau Tần Bình theo lệnh Tần Ngôn đem Mông Sơn
ngũ hữu đưa đến một đình viện khác ở phụ cận để an trí chỗ trú chân.

Hàn Lập nhìn thân ảnh mấy người đi xa, trong mắt liền
lộ ra một loại thần sắc cổ quái, đột nhiên thì thầm tự nói một câu về điều gì
đó nhưng không ai có thể nghe thấy rõ ràng.

Buổi tối sau khi mọi người đã dùng cơm, tại trong
phòng khách Thanh Âm viện, Mông Sơn ngũ hữu đều tụ tập lại, chuẩn bị đến đêm
khuya theo như lời Hàn Lập nói, mới bắt đầu hành động.

“Kỳ quái! Như thế nào mà nghĩ không ra đây!” Lão Tứ
tuổi chừng ba mươi, tại đại sảnh không ngừng lắc lắc đầu, mang theo vẻ khó
hiểu.

“Tứ ca! Vẫn còn nghĩ sao?”

Nữ tử nhỏ tuổi nhất ngồi lười biếng ở trên ghế nói, lộ
ra vẻ mặt cười mà như không phải cười.

“Tứ ca, ngươi luôn nói Hàn tiền bối lão nhân gia nhìn
quen mắt, nhất định trước kia đã gặp mặt qua một lần ở nơi nào đó, nhưng là
chính mình lại căn bản nghĩ không ra khi nào, ở đâu. Điều này làm tiểu muội
không quá tin tưởng. Không phải là rất muốn cùng Hàn tiền bối lão nhân gia đạt
được quan hệ nên mới chính mình sinh ra ảo giác chăng?”

Rất rõ ràng, trong lời nói của nàng ta tràn ngập ý tứ
chòng ghẹo.

“Ừm, điều này rất có thể. Dù sao vị tiền bối này tướng
mạo không bắt mắt. Tứ đệ thấy quen mặt, đây là một việc thực sự bình thường!”
Lão Nhị cao gầy vừa thưởng thức trà thơm, vừa trêu chọc nói.

Chẳng qua, hai mắt hắn thủy chung không rời khỏi người
trung niên nữ tử một khắc nào, một mực ngắm nghía khuôn mặt vẫn còn phong nhã
của đối phương cùng cái bụng rất bình thường kia, ánh mặt qua lại không ngừng,
vẻ mặt hạnh phúc.

Vị nữ tử đứng hàng thứ ba này, lại bị hắn nhìn cho tâm
ý phiền loạn, không khỏi dùng sức véo hắn vài lần. Nhưng lại thấy hắn ngây ngô
cười “hắc, hắc.”, vẻ tinh minh, thâm trầm bình thường chẳng biết sớm đã vứt đi
nơi nào rồi.

“Hừ, tùy các ngươi nói lung tung như thế nào đi nữa
thì ta vẫn khẳng định đã từng gặp qua, nhưng không phải là sự tình gần đây mà
khoảng vài năm rồi, nếu không ta sẽ không hoàn toàn quên như vậy.” Thanh niên
tức giận trừng mắt liếc nhìn nử tử trẻ tuổi và nam tử cao gầy, có chút không
cam lòng nói.

“Vài năm rồi? Tứ đệ, chúng ta vài năm trước chính là
một mực ở Mông Sơn khổ tu, chưa bao giờ rời núi. Ngươi như thế nào nhìn thấy
được Hàn tiền bối, không phải từ khi ngươi còn quấn khố chứ?” Trung niên nữ từ
cũng cười hì hì trêu thanh niên.

“Tam tỷ, ngươi...” Thanh niên bị nàng ta nói cho đỏ
mặt tía tai, vẻ mặt xấu hổ.

“Vài năm trước, Tứ đệ cũng thực không phải một mực ở
trong núi khổ tu. Ngũ muội thì không biết, còn các ngươi chẳng lẽ đã quên,
chúng ta ctham gia qua Thăng Tiên đại hội một lần. Lần đó rời khỏi nhà hai, ba
tháng, nhưng đáng tiếc tất cả đều thất bại mà về. Rất may không ai thụ thương
nghiêm trọng.” Lão giả mặt đen nhàn nhạt thêm vào vài câu.

“Cái gì?! Tất cả mọi người đều tham gia qua Thăng Tiên
đại hội?” Ngũ muội trừng mắt trừng mũi, lộ ra vẻ mặt tò mò. Ngược lại lão Nhị
cùng trung niên nữ tử lại lộ ra biểu tình cười khổ.

“Không có gì để nói, đó là lần đầu tiên chúng ta mấy
người biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng!” Trung niên nữ tử thở dài một hơi nói.

“Không việc gì! Tứ ca, ngươi nói cho ta nghe lúc ấy
thế nào đi...!”

Nữ tử trẻ tuổi lòng hiếu kỳ càng tăng lên, nàng ta
quay đầu lại, muốn bắt nam thanh niên thuật lại sự tình ở Thăng Tiên đại hôi,
nhưng lọt vào mắt là gương mặt với thần tình khiếp sợ của hắn.

“Tứ đệ, ngươi làm sao vậy?”

Những người khác cũng phát hiện thấn sắc không bình
thường của thanh niên, kinh ngạc hỏi.

“Nhị ca, ngươi còn nhớ rõ ngày đó đến tham gia Thăng
Tiên đại hội, chúng ta cùng đại ca và tam tỷ tách ra mà đi, ta nhất thời tham
ăn nên đã tự đến tửu lầu ở Gia Nguyên thành dùng rượu và thức ăn?” Thanh niên
không có trả lời nghi hoặc của đối phương, ngược lại bỗng nhiên nhắc đến chuyện
ngày xưa, điều này làm cho nam tử cao gầy có chút không hiểu.

“Đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy tuy ngươi giấu giếm việc
này, nhưng sau vẫn bị đại ca phát hiện, còn hung hăng giáo huấn ngươi một bữa!”
Lão Nhị có chút khó hiểu đáp.

“Việc này đúng rồi, ta lúc ấy trở về thì có phải là
nói qua với ngươi tại tửu lầu gặp qua một vị tiểu tu sĩ có vẻ như cũng tham gia
Thăng Tiên đại hội, công pháp chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng bảy, tầng tám. Chúng ta
còn nghĩ hắn thực không biết tự lượng sức mình.”

“Thời gian rất dài, ta không thể nhớ rõ ràng nhưng
thực sự có việc này!” Lão Nhị chần chờ nói.

Hắn thực sự không biết, vị Tứ đệ sao lại đột nhiên
nhắc tới việc này làm gì?

Mấy người khác đồng dạng rất kỳ quái khi nghe hai
người hắn đối thoại.

“Nhưng vị tiểu tu sĩ năm đó chính là Hàn tiền bối ngày
hôm nay!” Thanh niên chán nản nói ra một câu làm những người ở đây đều trở nên
ngây ngốc như gà gỗ.

“Cái gì? Hàn tiền bối chính là vị tiểu tu sĩ tu vi
thấp kém kia?” Nam tử cao gầy giật nảy lên một cái, từ ghế đứng lên, trên mặt
tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Rút cuộc là sao? Nói rõ một chút đi!” Sau khi sự
khiếp sợ qua đi, lão giả mặt đen nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi.

“Là như thế này, đại ca!” Nam tử cao gầy vội vàng kể
lại sơ lược sự tình năm đó, làm mấy người khác nghe xong đều cảm thấy không thể
tưởng tượng được.

“Tứ ca nói, Hàn tiền bối năm đó chỉ là một người tu
tiên Luyện Khí kỳ tầng bảy, tầng tám?” Nử tử trẻ tuổi nuốt nước miếng nói, lập
tức liền ý thức được cử chỉ bất nhã, không khỏi đỏ mặt lên.

Nhưng mấy người kia đều chìm vào trong sự kinh hãi,
không ai lưu ý đến động tác nhỏ này của nàng.

“Tứ đệ sẽ không nhận lầm chứ? Dù sao việc đó đã xảy ra
mười năm về trước, dung mạo cùng tuổi tác của Hàn tiền bối cũng nên khác đi.”
Lão giả mặt đen sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu nói.

“Không, người nọ khẳng định là Hàn tiền bối! Hắn cùng
người năm đó dung mạo giống nhau như đúc, trừ tuổi tác lớn hơn một chút!” Thanh
niên trước tiên cả kinh, sau đó ngẫm lại khẳng định nói.

Nghe thanh niên nói chém đinh chặt sắt như thế, làm
mấy người khác ngẩn ra nhìn nhau.

Ngắn ngủi mười năm, một người tu tiên tu vi thấp như
thế lại trở thành một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, điều này làm cho trong lòng bọn họ
không khỏi trở nên chua xót.

Trong lúc nhất thời, không ai có tâm tư để mở miệng
nói chuyện tiếp.

“Tốt lắm, mặc kệ Hàn tiền bối có phải là người năm đó
hay không, nhưng hôm nay người ta thực sự là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một chút lễ số
cũng không thể thiếu. Những cái không cần hỏi thì đừng nên hỏi, hiểu chưa?” Lão
giả sau khi trầm ngâm trong chốc lát, vẫn là người mở miệng nói trước tiên.

“Ta biết.” Thanh niên sau khi do dự một chút, thành
thật đáp, sắc mặt rútt cuộc đã khôi phục lại bình thường.

“Tốt lắm, mọi người trở về phòng dưỡng thần luyện khí
đi! Chuẩn bị một chút, đêm nay không biết sẽ có dạng ác đấu gì đây?” Lão giả
nói với mọi người.

Nghe xong lời này, những người khác nhìn nhau vài lần,
cũng đều trở về phòng.

Nhất thời, Thanh Âm viện trở nên yên tĩnh không một
tiếng động.

Ước chừng nửa canh giờ sau, sắc trời trở nên toàn một
màu đen.

Trong một gian sương phòng của Thanh Âm viện, đột
nhiên đi ra một người.

Người này cẩn thận đứng trên đẩy cửa, nhìn xung quanh
một chút rồi mới vô thanh vô tức đi ra tiểu viện.

Hắn thừa dịp bóng đêm tối đen đi đến một góc tường
phía xa xa, ánh mắt lóe ra vài phần do dự, nhưng lại lập tức trở nên kiên
quyết.

Hắn có chút khẩn trương lấy ra một cái hộp nhỏ từ
trong áo, vừa định đem nó mở ra.

Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thở dài, điều
này làm cho thân hình người này run run, thiếu chút nữa cả kinh làm rớt cái hộp
xuống đất, bởi vì thanh âm vừa nghe này chính là của Hàn Lập.

“Vì cái gì phải làm như vậy?” Mặt khác một tiếng nói
vô cùng quen thuộc cơ hồ cũng đồng thời truyền đến, tràn ngập ý bi thống.

Tiếp theo trước mắt tràn đầy ánh sáng, từ phụ cần đi
ra mấy người trên tay cầm Nguyệt Quang thạch. Dưới bạch quang nhàn nhạt, bọn họ
đều mang vẻ mặt không thể tin được.

“Ngươi là vì cái gì?” Lão giả mặt đen đau đớn vạn phần
nói.

“Cái gì là sao? Ta chỉ đi ra thử một chút pháp khí này
mà thôi!” Thần sắc người này nguyên lai vô cùng tái nhợt nhưng dần dần lại khôi
phục vẻ bình thường, nói như không có việc gì lạ.

“Có thể đem thứ trong tay ngươi giao cho tại hạ đánh
giá được không?” Từ màn đêm tối đen Hàn Lập phiêu phiêu ở trên không trung hạ
xuống, thần sắc như thường nói.

“Kỳ quái, pháp khí của ta như thế nào có thể để ngoại
nhân xem được! Đương nhiên không thể, có phải không Tứ ca?”

Người lén lén lút lút này chính là nữ tử trẻ tuổi
trong Mông Sơn ngũ hữu.

Lúc này tuy nàng ta cố gắng giữ vẻ mặt bình thường
nhưng đôi tay lại không ngừng gắt gao ôm lấy cái hộp nhỏ, bộ dáng không chịu
buông bỏ ra dù chỉ là nửa phần.

“Ngũ muội, đem thứ trong tay ngươi giao cho Hàn tiền
bối!” Lão giả mặt đen sắc mặt âm trầm nói, thanh âm tràn ngập hàn ý.

Chương 304: Nội Ứng

    “Đại
ca, chẳng lẽ ngươi cũng không tin ta sao?” Vị Ngũ muội này cố gắng nở nụ cười.

“Chính vì mọi người tin tưởng Ngũ muội mới cho ngươi
một cơ hội giải thích. Chỉ cần trong hộp không phải là thứ có hại với mọi
người, ngươi chủ động mở ra mới có thể giải trừ được nghi hoặc của mọi người!”
Lão giả lạnh như băng nói.

Nghe xong lời này của lão giả, thần sắc nàng ta cực kỳ
kích động, trên mặt lúc trắng lúc hồng.

Vị Ngũ muội này lại nhìn những người khác, bọn nam tử
cao gầy đều mang biểu tình đau xót, làm lòng nàng ta lạnh tanh, không biết nên
nói cái gì cho phải.

Vì thế sau khi suy tính một lát, nàng ta tâm động một
cái, đột nhiên đem hộp nhỏ thu vào người, đồng thời rất nhanh lấy ra một viên
châu màu lam, giơ cao lên đỉnh đầu lớn tiếng nói.

“Các ngươi không cần bức ta, viên Thiên Lôi tử các
ngươi đều nhận thức được, ta chỉ cần rời khỏi nơi này.”

Hành động này của nữ tử làm cho mấy người khác trong
Mông Sơn ngũ hữu sắc mặt đại biến, đặc biệt là người thanh niên rất có hảo cảm
với nàng, khuôn mặt lại lộ vẻ cực kỳ sầu thảm.

“Xem ra không cần nhìn thứ trong hộp kia! Ngũ muội,
ngươi đích thực hợp tác với lũ dơ bẩn kia.” Lão giả lộ ra thần sắc giận dữ
quát, song quyền nắm chặt đột nhiên bước tới từng bước.

“Không được qua đây, đại ca! Nếu không ta sẽ quăng ra
đó!” Ngũ muội lộ ra ánh mắt bối rối, giơ viên châu màu lam kia ngang trước
người, làm ra tư thế sẵn sàng xuất nó.

Thấy một màn này, mặc dù lão giả tức đến râu tóc dựng
đứng, nhưng thực sự không dám tiến lên. Dù sao uy lực của Thiên Lôi tử này hắn
rất rõ ràng.

“Ngũ muội, ngươi thực sự định dùng Thiên Lôi tử này để
đối phó chúng ta sao? Phải biết rằng, pháp khí này chính là chúng ta mấy người
năm đó thấy ngươi tu vi rất thấp, đặc ý gom góp linh thạch cấp cho ngươi mua
dùng để phòng thân. Đặc biệt là Tứ đệ, cơ hồ lấy ra tất cả linh thạch mình tích
cóp được, thế nhưng hôm nay ngươi lại lấy nó ra để đối phó chúng ta, có phải là
có chút quá đáng không?” Trung niên nữ tử cực kỳ thất vọng nói.

Mà thanh niên đứng một bên nghe xong, hàng trăm cảm
xúc giao nhau, môi mấp máy vài cái, nhưng rút cuộc cũng không nói gì.

Ngũ muội nghe xong lời trung niên nữ tử, trên khuôn
mặt lộ ra vài tia xấu hổ, nhưng chỉ là chợt lóe lên rồi tan biến, trong miệng
vẫn cường ngạnh nói:

“Hiện tại nói mấy cái này còn có ích lợi gì? Ta cùng
các ngươi bất đồng, ta phải nhất định Trúc Cơ thành công! Người của Hắc Sát
giáo nói rằng chỉ cần lập được công lao lớn, thậm chí không cần Trúc Cơ đan,
giáo chủ cũng có thể mạnh mẽ trợ giúp Trúc Cơ thành công mà không gặp nguy hiểm
gì.”

Nam tử cao gầy nghe được, không ngừng nhíu mày, không
nhịn được nên mở miệng:

“Ngũ muội, ngươi bây giờ quay đầu lại còn kịp! Việc
không cần Trúc Cơ đan có thể Trúc Cơ mà ngươi cũng có thể tin? Bọn họ khẳng
định khinh thường ngươi tuổi còn trẻ nên mới cố ý gạt gẫm ngươi!” Lão Nhị trong
Mông Sơn ngũ hữu rất chân thành, thiết tha nói.

“Hừ, không cần Nhị ca giáo huấn ra, trong lòng ta tự
biết. Cho tới bây giờ, cũng không có điều gì cần che giấu nữa! Kỳ thật từ hai
năm trước trong một lần xuất ngoại, ta đã gia nhập Hắc Sát giáo. Cho nên thần
thông quảng đại của bổn giáo chủ, các ngươi là ngoại nhân căn bản là không
tưởng tượng nổi!”

Nữ tử trẻ tuổi sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, nói ra
một tin tức làm những người khác rất khiếp sợ.

“Hai năm trước ngươi đã gia nhập Hắc Sát giáo, vậy lần
này chuyện mấy người bọn họ bị bắt cũng có tay chân ngươi dính vào sao?” Hàn
Lập vốn đứng ở một bên không lên tiếng, đột nhiên ngắt lời nói một câu.

Những lời này nhất thời làm bọn lão giả trong lòng dậy
sóng, lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm vào nữ tử trẻ tuổi. Bọn họ đều không dám
tin tưởng rằng vị ngũ muội này thực sự làm như vậy.

Nàng ta sắc mặt trở nên âm trầm bất định, sau khi do
dự một chút liền chậm rãi nói:

“Đúng vậy, là ta đem hành tung mọi người nói cho người
của Hắc Sát giáo. Nhưng ban đầu là vì có ý tốt, muốn cho mọi người đồng loạt có
cơ hội Trúc Cơ. Nếu không, dựa theo lệ thường của Hắc Sát giáo, những người bị
sanh cầm tám chín phần đều bị huyết tế, nào có dễ dàng lưu lại tính mạng như
vậy.”

Nữ tử tuổi trẻ nhận thấy đến bước này nên cũng không
giấu giếm ý tứ gì nữa, nói rõ ràng ra.

“Hắc hắc, nói như vậy mấy vị huynh trưởng chúng ta
cũng nên cảm tạ ngũ muội nhiều!” Lão giả mặt đen giận quá hóa cười.

“Mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào, dù sao ta đối với mọi
người thực sự không có ác ý! Các người đừng bức ép ta.” Gương mặt xinh đẹp của
nữ tử có chút méo mó nói, tiếp theo lại giơ Thiên Lôi tử trong tay lên.

Cùng lúc này, Hàn Lập bỗng nhiên hướng về phía nữ tử
nhàn nhạt cười nói:

“Thiên Lôi tử, đích thật là thứ tốt.”

Vừa dứt lời, thân hình trở nên mơ hồ, liền biến mất
tại chỗ.

“Ngươi?” Ngũ muội cũng rất thông minh, vừa thấy cảnh
này trong đầu đã nghĩ ngay phải
động thủ.

Nhưng là một trận gió nhẹ thổi qua trước mặt, cổ tay
đang giơ Thiên Lôi tử đột nhiên bị trói chặt, Hàn Lập giống như quỷ mị xuất
hiện phía sau chế trụ tay của nàng.

“Thứ này rất nguy hiểm, hãy để ta bảo quản là tốt nhất.”
Hàn Lập không khách khí, mạnh mẽ đem Thiên Lôi tử từ trên tay đối phương lấy
đi, tùy ý vứt vào trong túi trữ vật.

Ngũ muội thấy chỗ dựa lớn nhất của mình bị Hàn Lập hóa
giải như đùa bỡn với trẻ con, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhất thời quên cả
giãy giụa, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.

“Nàng là nghĩa muội của các ngươi nên ta giao cho các
ngươi, chỉ cần nàng ta nói ra sự tình của Hắc Sát giáo, còn xử lý như thế nào
thì tùy. Nhưng ta nghĩ, các ngươi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức phóng thích để
nàng ta lại trở về báo tin cho bọn chúng.” Hàn Lập thâm ý sâu sắc hướng về mấy
người còn lại trong Mông Sơn ngũ hữu thần sắc tự nhiên nói.

Sau đó bạch quang trên tay chợt lóe, nhanh như thiểm
điện điểm vài cái trên thân thể mềm mại của nữ tử, giam cầm chân nguyên để nàng
ta không thể tái vận dụng pháp lực.

Tiếp theo, hắn không có một chút cố kỵ sờ lấy cái hộp
từ trong áo của nữ tử trẻ tuổi, sau đó nhẹ nhàng đem nàng ta ném cho thanh niên
còn có chút hoảng hốt kia.

“Đa tạ, Hàn tiền bối!”

Lão giả mặt đen tự nhiên biết Hàn Lập làm như thế
chính là cấp cho mấy người bọn họ một nhân tình lớn, cho nên cảm kích nói.

Hàn Lập im lặng khoát tay áo, thả ra trên không vài
đạo pháp quyết màu vàng, đem kết giới cách âm ở phụ cận tùy ý thu lại, sau đó
chậm rãi biến mất vào trong bóng đêm.

“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?”

Lão Nhị vẻ mặt phức tạp nhìn theo thân ảnh Hàn Lập,
lặng lẽ nhỏ giọng nói với lão giả mặt đen.

“Trước tiên đem Ngũ muội mang về trong phòng khống chế,
đợi hành động đêm này của chúng ta chấm dứt rồi mới tính đến việc xử lý.” Lão
giả trầm ngâm một chút, nói.

“Như vậy cũng tốt, tối thiểu cũng có thời gian để tất
cả mọi người bình tĩnh lại.” Lão Nhị liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tiếp theo,
hắn liền quay đầu lại hướng về thanh niên đang ôm nữ tử trẻ tuổi nói:

“Tứ đệ, trước tiên mang theo Ngũ muội quay về phòng
đã!” Thanh niên ngây dại gật gật đầu, ôm nữ tử như khúc gỗ xoay người hướng
Thanh Âm viện đi đến.

Thấy bóng dáng thê lương của hắn, lão Nhị thở dài một
tiếng, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ thương xót.

Lúc này trung niên nử tử cũng đi tới nói:

“Tứ đệ không có việc gì đâu, hắn đến nay đối với Ngũ
nha đầu đều một mảnh si tâm, nhưng mà bây giờ...” Nàng ta liên tục lắc đầu, lộ
ra vẻ không đành lòng.

“Khụ, ta nguyên trước kia cũng đồng ý đối với hai
người bọn họ, nhưng hiện tại là không thể.” Lão giả đột nhiên lộ ra biểu tình
mệt mỏi không chịu nổi.

Gần đây liên tiếp phát sinh ra kinh biến, làm vị lão
nhân luôn luôn quyết đoán này cũng cảm thấy tâm thần cực kỳ tiều tụy.

Nhưng mấy người trong Mông Sơn ngũ hữu đều đã lớn tuổi
nên chỉ cảm khái được trong chốc lát.

“Úi chà, chỉ mình Tứ đệ mang Ngũ muội trở về sao?” Lão
giả bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt biến đổi nói.

“Đúng vậy, đại ca! Có cái gì không đúng sao chứ? Không
lẽ ngươi nghĩ tứ đệ hắn...”

Lão Nhị trước tiên rùng mình khi bị hỏi đến, nhưng lúc
sau sắc mặt đồng dạng cũng biến đổi, lộ vẻ lo lắng khi hắn giật mình hiểu ra.

Sau đó hai người liền một câu vô nghĩa cũng không nói,
vội vội vàng vàng hướng Thanh Âm viện tiến đến.

Chỉ để lại trung niên nữ tử vẫn còn có chút khó hiểu,
lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Trong Thanh Âm viện, thanh niên đơn thân cô độc ngồi
trên ghế ở phòng khách, ngây ngốc như khúc gỗ.

Trước nguời hắn là lão giả mặt đen và nam tử cao gầy
đang nhìn nhau.

Nữ tử trẻ tuổi sớm đã không thấy bóng dáng.

“Lão Nhị, Ngũ muội trên người còn có cấm chế do tiền
bối hạ, đi không được xa, ngươi lập tức mau đuổi theo! Ta đi thỉnh tội với Hàn
tiền bối, thuận tiện mời lão nhân gia ra tay, nhất định không thểNgũ muội chạy
trở về thông báo cho người của Hắc Sát giáo, nếu nàng ta thực sự không theo
hoặc có người khác tiếp ứng thì hãy hạ sát thủ đi!” Lão giả thần sắc lạnh lùng
nói.

“Dạ rõ, đại ca!”

Lão Nhị đầu tiên là rùng mình, nhưng lập tức biết hiện
nay không phải là lúc có thể mềm lòng nương tay, liền trịnh trọng gật đầu đáp,
rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Tứ đệ, ngươi... khụ!” Lão giả thấy nam tử cao gầy đi
ra ngoài mới quay đầu lại liếc mắt nhìn thanh niên.

Nhưng thấy hình dáng như mất hồn của hắn, lại thật sự
không đành lòng nói nữa, đành phải thở dài một tiếng rồi đi tìm Hàn Lập.

“Bỏ chạy sao, không có việc gì,! Nếu quý nhị đệ không
truy bắt được thì cũng không cần đuổi theo nữa đâu.”

Sự tình ngoài ý muốn của lão giả, Hàn Lập nghe nói nữ
tử trẻ tuổi trốn ra khỏi Tần trạch lại không có lộ vẻ kinh hoàng, mà chỉ là nhẹ
nhàng bâng quơ nói.

Báo cáo nội dung xấu