Phàm nhân tu tiên - Chương 0313 - 0314

Chương 313: Quyết Định

      Khi Hàn Lập quay đầu lại, cũng khách khí nói với thanh niên tuấn mỹ.

“Lục sư huynh cũng đến đây. Vì chuyện của tiểu đệ,
thật sự là phiền toái cho sư huynh.”

Vũ Huyễn lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, không nói gì.

Hàn Lập cười cười, thực ra ngoài mặt không biểu hiện
gì khác thường. Nhưng hắn rất rõ, từ sau chuyện của Đổng Huyên Nhi, vị Lục sư
huynh này rõ ràng nhìn mình không thuận mắt.

Chẳng qua Hàn Lập sao lại để ý đến người này, tiểu
nhân thật sự còn dễ đối phó hơn những tên Ngụy quân tử nhiều.

Nhưng trong mắt Lục sư huynh vẫn nhìn ra một tia khiếp
sợ.

Dù sao lần trước khi Hàn Lập gặp hắn thì còn là Trúc
Cơ sơ kỳ. Hôm nay mới một thời gian ngắn không gặp, Hàn Lập đã tiến đến Trúc Cơ
trung kỳ, điều này làm cho Vũ Huyễn vẫn còn đang ở Trúc Cơ sơ kỳ kinh ngạc và
ghen tị.

“Xin mời mấy vị sư huynh vào. Ta trước hết đi lấy trà
ngon.” Hàn Lập mời bốn người này vào phòng, mỉm cười nói, sau đó xoay người
bước đi.

“Uống trà có gì phải gấp. Trước tiên nói một chút Hắc
Sát giáo rốt cuộc có cao thủ gì đi? Ta sớm đã muốn cùng một ít tu sĩ Trúc Cơ Kỳ
chân chính đại chiến một trận. Đáng tiếc khi ở bên cạnh sư phụ thì Lão nhân gia
người tuyệt đối không cho phép ta giống như Bát sư đệ, có thể tự do giết chết
đám tu sĩ của Ma Đạo. Nếu không ta không biết chừng cũng có thể giống như Hàn
sư đệ, trong chém giết mà tăng lên cảnh giới.” Tống Mông sau khi tiến vào trong
phòng và ngồi xuống cùng mấy người kia, không đè nén được nỗi tò mò và khó chịu
trong lòng, nên vội vàng nói.

Vị Tứ sư huynh này bình thường đối với người ngoài rất
lạnh lùng, nhưng đề cập đến chiến đấu chém giết lập tức như thay đổi thành một
người khác, trở nên rất hưng phấn.

“Nói bậy. Cảnh giới tăng lên có nghe nói là dựa vào
việc chém giết tranh cường với người mà được đâu? Quan trọng nhất chính là phải
dựa vào tu vi của bản thân, Hàn sư đệ sở dĩ tu vi tăng mạnh cũng là bình thường
luôn luôn khổ tu mới có thể thành công như vậy.” Tam sư huynh Lưu Tĩnh nghe
Tống Mông nói thế liền không khỏi nghiêm mặt mắng Tống Mông.

Nghe xong lời đó, Hàn Lập cảm thấy kinh ngạc.

Không ngờ rằng vị Tam sư huynh này lại nói chuyện
không lưu tình như vậy. Nghĩ đến với tính cách của Tống Mông, còn không lập tức
nhảy dựng lên nói lại mới lạ.

Nhưng làm Hàn Lập trợn mắt há mồm chính là Tứ sư huynh
của hắn chỉ cười ngây ngô vài tiếng, rồi không nói lời nào.

Khi Hàn Lập đang sợ hãi than thở trong lòng thì vị Tam
sư huynh bỗng quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa nói với Hàn Lập:

“Lần này chúng ta từ sư phụ biết qua một chút sự tình,
nhưng thời gian trôi qua thì tin tức đó sẽ có thay đổi. Hy vọng Hàn sư đệ có
thể kể lại một phần cho chúng ta rõ không?”

“Phải đó, ta cũng rất tò mò. Tà giáo này rốt cuộc là
những người gì mà dám bắt cóc nhiều tu sĩ đến như vậy, lá gan thật là lớn.”

Thất sư tỷ Chung Vệ Nương nhìn thì thấy cũng không lớn
hơn Hàn Lập mấy tuổi, khuôn mặt tròn trịa, trắng ngần, lúc cười rô lên còn lộ
ra hai lúm đồng tiền lờ mờ, làm người ta rất yêu mến.

Chẳng qua trong lòng Hàn Lập hiểu rất rõ, vị Chung sư
tỷ này đích thực là thiên tài tu luyện, nghe nói năm mười sáu tuổi đã thành
công đạt đến Trúc Cơ Kỳ, hôm nay chỉ còn một bước nữa là đạt đến Trúc Cơ trung
kỳ, rất được vợ chồng Lý Hóa Nguyên sủng ái.

Hàn Lập vừa nghĩ, vừa thở dài, chậm rãi nói:

“Chung sư tỷ có điều không biết. Hắc Sát giáo bắt cóc
nhiều người như vậy, thật ra hơn phân nửa chỉ dùng để Huyết tế luyện công, số
ít bị ép buộc trở thành đám người ô hợp làm bậy. Bọn họ vốn chính là một đám tà
tu xấu xa, lá gan đương nhiên rất lớn. Hơn nữa trải qua nhiều năm phát triển
nên cao thủ Trúc Cơ Kỳ trong giáo bọn họ cũng có không ít, ra tay cực kỳ độc ác.”

“Huyết Tế, chính là tà công hấp thu tinh huyết tu vi
của tu sĩ khác để đề cao tu vi của mình?” Vũ Huyễn nghe Hàn Lập không còn vẻ
mặt như lúc trước, biến sắc nói.

Đám người Tống Mông cũng kinh sợ.

“Bát sư đệ, có lầm không vậy. Đúng là Huyết Tinh công
pháp sao?” Trên khuôn mặt nho nhã của Lưu Tĩnh bao phủ một tầng sát khí, lờ mờ
hiện ra một cỗ thanh quang làm người ta sợ hãi.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng rùng mình.

Hắn sớm đã nghe nói vị Tam sư huynh này mặc dù tu vi
không phải là cao nhất trong số đệ tử của Lý Hóa Nguyên, nhưng trời sinh ghét
ác như cừu, được mệnh danh là Huyết Thủ sát tinh trong những người đồng lứa của
Thất đại phái. Đám tu tiên giả bại hoại chết trong tay hắn nhiều không đếm nổi,
đây cũng là điều khiến cho Tống Mông rất kính sợ hắn.

“Không sai, chính là loại công pháp đã được lưu truyền
nhiều năm đó.” Hàn Lập tự nhiên sẽ không giấu diếm cho Hắc Sát giáo điều gì,
gật đầu khẳng định nói.

“Hàn sư đệ, đem những chuyện đã trải qua nói cho mọi
người nghe.” Vị Lưu sư huynh trịnh trọng nói với Hàn Lập.

“Chuyện là thế này, lúc trước khi ta và người đứng đầu
của Tần gia đến phủ Hinh Vương dự yến...”

Hàn Lập đem những chuyện ở Hinh Vương phủ nói ra,
nhưng khi đề cập những nội dung bí ẩn của mình, tự nhiên hắn lướt qua rất
nhanh.

Nhưng Hàn Lập không ngờ rằng, vị Tam sư huynh này thật
sự không dễ lừa gạt. Hắn vài lần chặn ngang lời Hàn Lp, cẩn thận hỏi rõ những
chi tiết trong đó, thiếu chút nữa khiến Hàn Lập không thể giấu diếm, bị hỏi
toát cả mồ hôi hột.

Hàn Lập lần đầu tiên nghĩ đến nói dối không phải là
một chuyện dễ dàng và thoải mái.

Đến khi Lưu Tĩnh hỏi rõ hết mọi chuyện thì ba người
bên cạnh nghe thấy cũng hơi biến sắc.

Một Hắc Sát giáo nho nhỏ, thế nhưng có đến bốn vị
Huyết thị Trúc Cơ kỳ. Đừng nói đến vài vị đàn chủ có tu vi không kém hơn là
mấy, cùng với vị giáo chủ cao thâm khó lường kia. Bằng mấy người bọn họ thật
đúng là không thể giải quyết nổi đối phương.

Hơn nữa càng phiền toái hơn là hang ổ của đối phương
lại ở trong Hoàng Cung đại nội của Việt Kinh, đây chính là cấm địa đối với đệ
tử Thất đại phái.

“Lưu sư huynh, có phải nên hỏi ý sư phụ một chút, sau
đó hướng sư môn gọi thêm người đến. Chỉ bằng chúng ta sợ rất khó bắt được tên
giáo chủ Hắc Sát giáo kia.” Vũ Huyễn trù trừ một lát, rồi chần chừ nói.

Hiển nhiên hắn không muốn xúc phạm đến lệnh cấm của
Thất đại phái, cũng không xem trọng thực lực phía mình.

“Sao, Lục sư đệ sợ hãi ư?” Lưu Tĩnh vừa nghe Vũ Huyễn
nói thế, mày kiếm dựng lên, bất mãn nói.

“Đương nhiên không phải. Đệ chỉ cảm thấy làm như vậy
sẽ ổn hơn một ít mà thôi. Dù sao những người này như lời Hàn Sư đệ nói thì sẽ
không chạy ngay lập tức. Hay là hỏi xem quan điểm của sư phụ là như thế nào
dường như hay hơn.” Vũ Huyễn đương nhiên không muốn thừa nhận điều này trước
mặt mọi người, vội vàng giải thích.

“Ồ. Cái này rất tốt, đó là vì huynh lo lắng quá nhiều
mà thôi. Tuy nhiên Vũ sư đệ không cần lo lắng về vấn đề của bề trên. Khi ta đi
sư phụ đã từng dặn dò qua, ở Nam Ô thành gần Việt Kinh có vài ký danh đệ tử của
Huy Minh sư bá đang xử lý một ít sự vụ của sư môn. Nếu chúng ta gặp khó khăn có
thể tìm bọn họ giúp đỡ. Dựa vào giao tình giữa sư phụ và Huy Minh sư bá, bọn họ
nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.”

“Cho nên việc xông vào Hoàng Cung xúc phạm đến lệnh
cấm của Thất đại phái, một khi đã biết đó là nơi đám ô hợp ẩn núp, Lưu mỗ sao
có thể buông tay không hỏi đến được chứ? Mọi người cứ xuất thủ với ta là được,
nếu bề trên có trách tội, sẽ do Lưu Tĩnh ta một mình gánh chịu.” Hắn lạnh lùng
nói.

Mọi người nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, mà vị Thất
sư tỷ Chung Vệ Nương kia thì lại nhìn Lưu Tĩnh với ánh mắt mê say, hiển nhiên
đã chung tình với vị Tam Sư huynh lâu rồi.

“Được, một khi Tam sư huynh đã nói như vậy, vậy sư đệ
ta sẽ không thể nào bỏ qua việc này, cùng sóng vai nhau trong trận chiến này.”
Tống Mông dường như bị những lời của Lưu Sư huynh kích động, hưng phấn nói.

“Ta cũng sẽ không rời khỏi sư huynh, nhất định cùng sư
huynh xông vào Hoàng thành.” Chung Vệ Nương chợt tỉnh ra, liên thanh nói.

Lưu Tĩnh nghe thấy hai người nói như vậy, liền cười
cười hòa nhã cảm tạ, rồi quay đầu hỏi Hàn Lập và Vũ Huyễn.

“Không biết hai vị sư đệ định thế nào? Nếu nghĩ biện
pháp của sư huynh không ổn, không muốn tham gia việc này, sư huynh cũng tuyệt
đối không miễn cưỡng.”

Những lời này của đối phương vừa nói ra, khi Hàn Lập
đang cân nhắc lợi hại thì trên mặt Vũ Huyễn kia lại lúc trắng lúc đỏ, cắn răng
nói:

“Trừ phi chính miệng sư phụ nói như vậy, nếu không ta
sẽ không biết rõ mà cố tình vi phạm cấm lệnh. Sư phụ nếu thực sự muốn tiến vào
Hoàng Cung, ta sẽ không có ý kiến, nhưng nhất định phải hỏi ý của lão nhân gia
trước mới được.”

Hắn đưa ra lý do đích xác cực kỳ có lý.

“Ngươi sao...” nghe xong những lời này, Chung Vệ Nương
tức giận đầy ngực, vốn muốn nói gì đó thì bị lời của Lưu Tĩnh chặn ngang.

“Lục Sư đệ nói cũng có lý, đồng loạt theo ta xông vào
Hoàng thành đích thật là sự viêc không tốt, việc rời khỏi chúng ta cũng không
nên trách cứ.” Vị Tam sư huynh cực kì bình tĩnh nói.

“Vậy Hàn sư đệ nghĩ như thế nào, hay là cũng muốn học
theo hắn? Dù sao ngươi cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, sẽ không nhát gan như
vậy chứ!” Chung Vệ Nương vì muốn có thêm trợ lực cho người trong lòng của mình
nên không ngại sử dụng cách khích tướng thô thiển như vậy, khiến hắn nghe thấy
trong lòng không khỏi xem thường.

Hàn Lập không có lập tức trả lời, mà là cúi đầu suy
nghĩ.

Vị Lưu Sư huynh rất có thiện cảm với Hàn Lập nên không
thúc giục hắn một câu, chỉ lẳng lặng ngồi chờ đợi quyết định của hắn.

“Được, ta đi. Việc này vốn là do ta gây ra, nói thế
nào cũng không thể không đi. Hơn nữa ta cũng rất muốn kiến thức một chút vị
giáo chủ Hắc Sát giáo thần bí kia.” Sau nửa ngày, Hàn Lập ngẩng đầu lên, nhoẻn
miệng cười, nhẹ nhàng nói.

Chương 314: Hội Hòa

      Lời Hàn Lập vừa ra khỏi miêng đã làm cho Chung Vệ Nương mặt mày hớn hở,
không ngồi im một chỗ được,Lưu Tĩnh cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Còn Tống Mông thì tiến lên vỗ mạnh vào hai bả vai Hàn
Lập, miệng mở to nói:

“Ta quả nhiên không nhìn lầm người. Nếu tiểu tử ngươi
mà không muốn đi, Tống mỗ sẽ tuyệt giao với ngươi. Tuy nhiên ta đã biết Hàn sư
đệ là người can đảm và chính trực.”

Nói xong những lời đó, Tống Mông lạnh lùng trừng mắt
liếc nhìn Vũ Huyền, xem ra tình huynh đệ đối với Vũ Huyễn không được tốt lắm.

Vũ Huyền nhìn thấy thế hừ một tiếng, nói:

Một khi đã như vậy thì ta sẽ tìm một nơi khác thu xếp
ổn thỏa, không quấy rầy đại sự của các ngươi. Những việc ở đây ta sẽ kể lại
toàn bộ cho sư phụ, hy vọng người sẽ không trách tội các ngươi.” Nói xong lời
này, mặt Vũ Huyền không chút thay đổi đi ra khỏi phòng, trực tiếp ngự khí bay
ra khỏi Tần phủ.

“Lục Sư huynh thực tệ quá, lâm trận lùi bước, uổng
thay cho người sư huynh như hắn.” Chung Vệ Nương rất bất mãn nói.”

“Tính làm gì, mỗi người có chí hướng riêng, không thể
cưỡng cầu. Tiếp theo nên sớm an bài kế hoạch, càng sớm hành động thì càng chắc
chắn hơn. Dù sao không ai biết tên giáo chủ Hắc Sát giáo có thể xuất quan trước
hay không.” Lưu Tĩnh trịnh trọng nói.

“Sư huynh nhiều kinh nghiệm tiêu diệt đám tu sĩ bại
hoại như vậy, ngươi nên an bài đi, nói thế nào thì chúng ta làm thế đó. Dù sao
đến lúc đó, ta chỉ phụ trách chém giết là được.” Trong mắt Tống Mông hiện ra vẻ
hưng phấn nói.

“Tống Sư đệ, ngươi!!!”

Lưu Tĩnh dở khóc dở cười không nói gì, bộ dáng không
biết làm gì với Tống Mông.

Hai mắt Chung Vệ Nương nhíu lại thành hình trăng lưỡi
liềm, cười ngọt ngào.

Mà Hàn Lập thì chỉ mỉm cười không nói.

“Thất sư muội, muội quen với Trần sư muội đệ tử của
Huy Minh sư bá, muội ấy lần này đang ở Nam Ô thành, do muội đi nhờ hỗ trợ sẽ dễ
nói hơn một chút.” Lưu Tĩnh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, bình tĩnh nói với
Chung Vệ Nương.

“Trần sư muội cũng ở đây sao? Muội đã một thời gian
không gặp. Tuy nhiên giao tình giữa ta và muội ấy cũng tốt, chuyện hỗ trợ sẽ
không có vấn đề gì.” Nàng nghe vậy, rất tự tin nói.

Hàn Lập nghe thấy mấy chữ “Trần Sư muội.” thì trong
lòng rùng mình, ngạc nhiên thầm nghĩ:

“Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ? Chẳng lẽ là người đó
sao?”

Lúc Hàn Lập đang hồ nghi, thì bên tai truyền đến lời
nói của Lưu Tĩnh đối với hắn.

“Hàn sư đệ, mấy người chúng ta chỉ sợ phải ở lại Tần
phủ một thời gian dài, cần đệ báo với người của Tần gia một chút, an bài nơi ở
và chỗ tĩnh tu cho chúng ta.” Vị Tam sư huynh này cẩn thận nói.

Hàn Lập tự nhiên sẽ lập tức đáp ứng.

“Đệ làm gì?” Tống Mông nhịn không được hỏi, có vẻ như
không nhịn được.

“Đệ chịu khó ở lại Tần phủ, đề phòng người của Hắc Sát
giáo đột nhiên tập kích. Ta thì phải ra đường xem người của Hắc Sát giáo có
động tĩnh gì không. Hàn sư đệ đã đối mặt với bọn hắn, tự nhiên không tiện lộ
mặt lần nữa.” Lưu Tĩnh nhàn nhạt nói.

“Biết.” Vừa nghe thấy lời đó, Tống Mông chẳng có chút
tinh thần gì nữa, hờ hững đáp.

Những ngày tiếp theo rất yên tĩnh.

Ngoại trừ Chung Vệ Nương đã sớm đến Nam Ô thành cầu
viện, thì những người còn lại đều lưu lại trong Tần phủ tu thân luyện khí. Mà
vị Tam sư huynh Lưu Tĩnh thì đúng như lời nói ra ngoài vài lần, nhưng không tìm
được tin tức có tác dụng gì cả. Dường như tất cả đệ tử của Hắc Sát giáo đều ẩn
đi vậy.

Mà Vũ Huyền thì đến ở trong một khách điếm của Việt
Kinh, nghe nói đã viết một bức thư cho Lý Hóa Nguyên, rút cuộc bên trong nói gì
thì không ai biết. Tuy nhiên sau đó hắn liền nhàn nhã du ngoạn ở các nơi phồn
hoa náo nhiệt của Việt Kinh, không có chút nào nghĩ đến Tần phủ.

Nam Ô thành cách Việt Kinh không quá xa, nên Chung Vệ
Nương rời đi có ba ngày thì đã mang về ba nam hai nữ.

Trong đó có một nữ tử xinh đẹp lạnh lùng, đúng là Trần
Xảo Thiến mà Hàn Lập đã biết. Điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút bất an
trong lòng.

Trần Xảo Thiến nhìn thấy Hàn Lập cũng hơi lộ ra vẻ
kinh ngạc nhưng không nói gì.

Hàn Lập đối với nàng mà nói cũng không có gì lạ lẫm,
cho dù giữa hai người còn chưa nói với nhau một câu nào.

Ba nam một nữ còn lại là đồng môn của Trần Xảo Thiến.
Hai người là Trúc Cơ trung kỳ, hai người là Trúc Cơ sơ kỳ, hơn nữa vừa nhìn
thấy Lưu Tĩnh thì rất nhiệt tình, xem ra đều đã biết nhau.

Chung Vệ Nương giới thiệu một chút người sư đệ mới Hàn
Lập với mấy người này. Kết quả vừa nghe thấy tên của Hàn Lập thì ngoại trừ Trần
Xảo Thiến thì mấy người còn lại đều giật mình.

“Ngươi chính là Hàn sư đệ, quả thực tuổi không lớn.
Tuy nhiên mấy người chúng ta sớm đã nghe nói đến đại danh của Hàn Sư đệ, một
người ở biên giới giết chết hơn mười vị tu sĩ Ma Đạo Trúc Cơ kỳ, thật sự rất
đáng sợ a.” Một vị sư tỷ đồng môn của Trần Xảo Thiến thản nhiên cười cười nói.

Vị nữ tử xinh đẹp khoảng hai bảy, hai tám tuổi này rất
khâm phục Hàn Lập.

Những lời này vừa nói ra, khiến cho Lưu Tĩnh và Chung
Vệ Nương lắp bắp kinh hãi.

Hai người bọn họ trước kia có nhiệm vụ khác ở bên
ngoài, nên không tham gia đợt đại chiến th hai
giữa Thất đại phái và Ma Đạo, nên không biết được “kỳ tích vĩ đại.” của Hàn
Lập.

Hôm nay, nghe mấy người quen thuộc này nói như vậy,
cảm thấy rất kinh hãi.

Phải biết rằng vị Tam sư huynh này mặc dù đánh chết vô
số tu tiên giả bại hoại, nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì chỉ có vài ba người đếm
được trên đầu ngón tay mà thôi, mỗi lần đều là phải khổ chiến mới giành được
thắng lợi.

Mà “kỳ tích vĩ đại.” đánh chết hơn mười tên tu sĩ Trúc
Cơ kỳ của Hàn Lập, khiến hai người bọn họ khiếp sợ, không khỏi quay lại dò xét
vị Hàn sư đệ bình thường kia, nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa rất nhiều.

“Tứ sư huynh, chúng ta không biết chuyện của Hàn sư
đệ, huynh nên nói ra rõ ràng mới phải, sao lại không kể cho ta nghe?” Chung Vệ
Nương sau lúc giật mình đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lập tức lớn tiếng hỏi Tống
Mông đang đứng một bên cười trộm, ra vẻ trách tội.

“Tiểu sư muội, muội không có hỏi qua việc này a. Chỉ
hỏi về tu vi công pháp của Hàn sư đệ mà thôi, ta còn tưởng rằng sư muội sớm đã
biết rồi chứ!” Tống Mông dương dương đắc ý nói.

Hắn sớm đã nghĩ sẽ thấy được vẻ giật mình của hai vị
đồng môn khi biết chuyện này. Hôm nay quả nhiên làm hắn mở rộng tầm mắt.

Lời nói bao biện này, Chung Vệ Nương sao không hiểu
chứ, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, có vẻ chưa muốn bỏ qua thì
Lưu Tĩnh đã cười lớn nói:

“Tốt, không ngờ rằng Hàn Sư đệ lại khá như vậy. Thế
này thì việc đối phó tên Giáo chủ Hắc Sát giáo càng thêm nắm chắc.”

Lúc hắn nói vậy thì trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Nhưng Hàn Lập lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, rất là bất an, không khỏi thầm
nghĩ:

“Vị Tam sư huynh này sẽ không để hắn một mình đấu với
Giáo chủ Hắc Sát giáo chứ?”

Ý niệm buồn cười này vừa hiện ra trong đầu thì đã bị
Hàn Lập tự giễu một chút, quăng ra khỏi đầu.

Tiếp theo, liền đón tiếp mấy người Trần sư muội. Mặc
dù Tu vi đến trình độ của bọn họ, có thể thời gian dài không cần ăn. Nhưng một
khi đã vào thế tục, đương nhiên phải nhập gia tùy tục thưởng thức một phen,
thỏa mãn cái miệng.

Sau khi dùng cơm, Hàn Lập kêu hạ nhân của Tần phủ dọn
dẹp yến tiệc, mọi người bắt đầu thương lượng việc đối phó với Hắc Sát giáo và
xông vào Hoàng thành.

Lưu Tĩnh lúc này nói rõ tình nguyện một mình gánh chịu
hậu quả vi phạm cấm lệnh của Thất đại phái, cho nên đã làm cho đám người Trần
sư muội không còn e ngại trong lòng nữa, đáp ứng cùng nhau hành động.

Bởi vì từ tin tức tình báo mà Hàn Lập có được thì
thấy, bây giờ trong Hoàng Cung ngoại trừ Tứ đại huyết thị ra thì đám cao thủ
cấp Đàn chủ đều đang ở các nơi trong Việt Quốc chủ trì giáo vụ, đồng loạt xuất
hiện ở trong Hoàng Cung là rất thấp.

Cho nên Lưu Tĩnh cho rằng, dựa vào mấy người bọn họ đã
thừa để đối phó với người của Hắc Sát giáo, nên sớm ra tay với thủ đoạn “Sét
đánh không kịp bưng tai.” để tránh đêm dài lắm mộng.

Những người khác nghe xong cũng thấy có lý, liền chuẩn
bị đợi đám người Trần sư muội thu xếp xong rồi đợi đến đêm ngày mai thừa lúc
phàm nhân trong Hoàng thành ngủ say, sẽ lẻn vào trong Hoàng cung đại nội ra tay
trừ tà.

Hàn Lập đứng bên mỉm cười nhìn bộ dạng càng nói càng
hưng phấn của người khác, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh.

Mấy người này thật đúng là nghĩ người của Hắc Sát giáo
là bùn đất, đối phó dễ vậy sao.

Đợi sau khi đại chiến chấm dứt, những người nói chuyện
trong này không biết còn lại bao nhiêu.

Nếu không phải từ trong miệng Tiểu Vương gia biết được
một bí mật có thể có tác dụng rất lớn đối với việc Kết Đan sau này của hắn, thì
hắn sẽ không hề mạo hiểm xông vào Hoàng Cung làm gì. Người khác tu luyện Huyết
tế tà công có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần đem tin tức này truyền ra ngoài
thì sẽ có những gia tộc và bằng hữu của người bị hại đến báo thù.

Đối với việc trừ gian diệt ác, duy trì chính nghĩa,
Hàn Lập luôn tự lượng sức mà làm.

Nếu không có gì mạo hiểm, không cần tiêu phí quá nhiều
tinh lực, hắn sẽ rất vui vẻ giải quyết. Nhưng nếu đối thủ quá mạnh, lại chẳng
có quan hệ gì với mình, thì hắn không muốn dùng mạng nhỏ của mình đi quản đến
việc nhàn rỗi của người khác, đó là một việc chẳng khôn ngoan gì.

Tên Lục sư huynh Vũ Huyền ki mặc dù thoạt nhìn thì
thật đáng ghét, nhưng không thể không phủ nhận là sớm biết cách tránh khỏi
chuyện này, đúng là một người biết bảo vệ mình. Nếu không, sau một phen nhiệt
huyết dâng trào, thì sẽ gặp nguy hiểm bị hồn phi phách tán.

Hàn Lập lần này, chính là mạo hiểm đáp ứng cùng xông
vào hang ổ của đám Hắc Sát giáo với những người này, đúng là đã phản lại nguyên
tắc “Lập thân bảo mệnh.” của mình, nhưng hắn cho rằng đáng giá mạo hiểm một
lần.

Bởi vì linh căn của Hàn Lập thật sự quá kém, chỉ cần
có thể tăng khả năng Kết Đan lên vài phần, hắn đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Huống hồ, hắn vẫn có vài phần nắm chắc khi có thể toàn thân lui ra.

Vì thế Hàn Lập còn đặc biệt chuẩn bị một đòn sát thủ,
đảm bảo mình không bị làm sao. Nếu không với tính cách cẩn thận như hắn, không
thể nào vô duyên vô cớ đáp ứng chuyện này.

Báo cáo nội dung xấu