Phàm nhân tu tiên - Chương 0331 - 0332
Chương 331: Mệnh Lệnh
Hàn Lập sau khi đem vài thứ cẩn thận thu lấy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời
mờ sáng ở trên, rồi đi đến một góc của rừng cây.
Một lúc sau, Hàn Lập nắm lấy một cái trận kỳ màu xanh
cắm ở gốc một cây trúc lớn, rút ra.
Ngay lập tức, màn sáng mờ ảo biến mất không thấy bóng
dáng.
Hàn Lập mỉm cười, xoay người hướng góc khác đi tới.
Sau một lát tất cả trận bàn cùng trận kỳ đều bị Hàn
Lập nhổ ra từ rừng trúc, hắn cực kỳ cẩn thận thu vào túi trữ vật.
Đã kiến thức qua uy lực của “Điên đảo ngũ hành trận.”,
Hàn Lập đối với món bảo bối này trân quý cực kỳ a.
Khi Hàn Lập không nhanh không chậm về tới chỗ cũ, muốn
ngự khí ly khai nơi này thì lại thấy trên mặt đất một thứ. Chính là thi thể
nhũn như bùn của Việt hoàng. Xem ra sau khi trận pháp giải trừ, hắn cũng từ
trên cao rơi xuống.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, ngón tay
bắn ra một cái hỏa cầu to cỡ nắm tay, đem thi thể Việt hoàng biến thành tro
bụi.
Đây cũng coi như một người rất vĩ đại, nhưng khi chết
rồi cũng chỉ là tro bụi mà thôi, điều này làm cho Hàn Lập cảm thán không thôi.
Sau đó, Hàn Lập vỗ túi trữ vật một cái, một đạo kim
quang bay ra, tại một bãi đất trống bên cạnh đánh ra một cái hố to.
Tiếp theo Hàn Lập dùng ống tay áo nhẹ nhàng phất một
cái, đám tro như bị gió thổi qua, tất cả đều rơi vào bên trong hố.
Đột nhiên bạch quang chợt lóe, Hàn Lập vốn đang định
lấp mộ phải lập tức ngừng lại.
Hắn kinh ngạc giơ tay ra, một dải lụa màu trắng từ
trong hố phiêu phiêu bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
“Đây là...” Hai mắt Hàn Lập đảo qua một chút, lộ ra vẻ
nghi hoặc.
Miếng vải này đã thoáng ố vàng, vừa nhìn đã thấy là
một vật có niên đại rất xa xưa, chẳng biết do gì chế thành mà có thể tản ra
nhàn nhạt huỳnh quang, không ngờ đó là một tấm bản đồ.
Lòng hiếu kỳ của Hàn Lập dâng lên cao, vội vàng nhìn
kỹ nó, kết quả sau khi lăn qua lộn lại xem vài lần xong, liền mất đi hứng thú.
Bởi vì sau khi nhìn kỹ, hắn liền khẳng định tuyệt đối
đây không phải là địa hình Việt quốc. Nét vẽ trên bản đồ ứng với một địa phương
lạ lẫm. Hơn nữa bản đồ rõ ràng không được trọn vẹn đầy đủ, không biết là một
nửa hay là một trong mấy phần của bản đồ tổng thể.
Chẳng qua, bản đồ này chỉ vừa mới hiện ra trong đống
tro, xem ra Việt hoàng đã dùng bí pháp nào đó giấu ở trong cơ thể, nếu không
ngay từ đầu phải bị Khôi lỗi thú phát hiện.
Như vậy xem ra, bản đồ này không thể xem thường được.
Hàn Lập có chút đăm chiêu nghĩ ngợi, sau đó đem tấm
bản đồ không trọn vẹn này cất tại trong hộp ngọc chứa Ngũ hành đan.
Hiện tại cũng không giải đáp thắc mắc. Nên nhanh đi
tìm những người khác.
Dù sao Việt hoàng chết rồi, sự việc sau này thật sự
đau đầu a.
Khi Hàn Lập đứng trước lãnh cung, tìm được mấy người
Trần Xảo Thiến thì cũng thu được một tin tức không quá tốt.
Trong lãnh cung, tại mật thất của Hắc sát giáo chủ,
bọn họ phát hiện thi thể của Vũ Huyễn, không lâu trước bị hấp hết tinh huyết
trong Huyết tế mà chết.
Hàn Lập nghe xong việc này, đầu tiên ngẩn ra nhưng lập
tức cười khổ một tiếng, không nói gì.
Hôm nay, bởi vì sự tình Hắc Sát giáo, làm cho tông môn
bỏ mình nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy. Lúc sau trở về, chỉ sợ Lý Hóa Nguyên sẽ
không vừa ý đối với mình, chung quy sự tình này đều do hắn mà ra cả.
Sau khi Hàn Lập cảm thấy bất đắc dĩ xong, liền đem
những việc cần phải xử lý sau đó giao cho mấy người Trần Xảo Thiến cùng Chung
Vệ Nương. Còn chính mình lấy cớ, quay về Tần gia đầu tiên.
Nhưng là hắn rất ngạc nhiên, vừa mới về đến chỗ ở, một
người không hề nghĩ tới lại xuất hiện trước mặt.
“Bái kiến Hàn sư thúc.” Người trung niên mặc cẩm y
cung kính thi lễ nói.
"Mã sư điệt hả. Muộn như vậy đến tìm ta có sự
tình gì trọng yếu không? .” Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia kinh nghi.
Lúc này Hàn Lập mới từ Hoàng thành chạy về, không nghĩ
vị đệ tử phụ trách liên lạc trong Việt quốc của bổn môn, đang ở trong viện chờ
mình.
Hơn nữa xem tình hình, thời gian chờ đợi đã khá lâu
rồi.
“Sư thúc, tại hạ vừa mới nhận được tin tức, phía trên
có lệnh, tất cả nhưng đệ tử từ Trúc cơ kỳ trở lên, đều phải lập tức đến đại
doanh của Thất phái tại biên giới. Đối phương đã hạ quyết chiến thư, hai tháng
sau Ma đạo lục tông cùng với chúng ta quyết một trận thư hùng. Phía trên yêu
cầu co rút lại nhân thủ vốn có. Mặt khác được đưa đến đồng thời còn có một quả
tín giản của Lý sư tổ.” Người mặc cẩm y trịnh trọng nói.
Nói xong, hắn liền lấy ra một phong thủ lệnh cùng một
quả ngọc giản đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập nghe xong hơi kinh hãi, nhưng bất động thanh
sắc tiếp nhận cả hai vật, cẩn thận kiểm tra.
Mệnh lệnh trên thủ lệnh đúng là giống như đối phương
nói. Yêu cầu tất cả các đệ tử Trúc Cơ kỳ bên ngoài làm nhiệm vụ, trong một
tháng từ khi nhận được lệnh, phải chạy tới doanh trại tại biên giới tập hợp,
thời gian cùng Ma đạo quyết chiến đã định xong. Mà linh huy tiêu ký phía cuối
thủ lệnh cũng đúng là không giả.
Kiểm tra thủ lệnh xong, Hàn Lập liền đem thần thức xâm
nhập vào trong ngọc giản.
Kết quả, tại trong đó xuất hiện hư ảnh của Lý Hóa
Nguyên, lão nói cực kỳ đơn giản, chính là phân phó Tần gia không cần tiếp tục
bảo hộ bởi vì đã biết tin tức, kế hoạch tiềm nhập vào trong thế tục tại Việt
quốc để gây sóng gió của Ma đạo chẳng biết vì sao hủy bỏ. Hàn Lập cùng các đệ
tử khác yên tâm phản hồi biên giới.
Nghe xong vài
câu nói của hư ảnh Lý Hóa Nguyên, Hàn Lập lại có cảm giác muốn hộc máu.
Hắn cố gắng mạnh mẽ áp chế buồn bực trong lòng, rồi
tâm thần mới đi ra.
“Ta biết rồi, ngươi để thủ lệnh cùng ngọc giản lưu
lại, ta sẽ báo tin cho những người khác.” Hàn Lập nhìn những thứ trên tay, suy
nghĩ xong rồi nói.
“Vậy làm phiền sư thúc.” Người trung niên do dự một
chút, xong rồi cung cẩn đáp lại.
Tiếp theo, hắn liền hướng Hàn Lập cáo từ.
Hàn Lập nhẹ nhàng nói một câu không tiễn, liền thấy
người này bay đi rồi. Sau đó, hắn mới nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi đẩy cửa vào
phòng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Lập, Tống Mông cùng những
người khác ngồi trong phòng khách, thương lượng việc rời đi kinh đô Việt quốc.
“Trước khi tham gia đại chiến, ta muốn trở về gia tộc
một chuyến, sau đó mới đến doanh địa, cho nên sẽ không cùng mấy vị đồng hành.”
Sau khi xem qua thủ lệnh không lâu, Trần Xảo Thiến nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ
mọng khẽ nói.
“Ta muốn đem di vật của Lưu sư huynh, trả về cho gia
tộc Lưu thị.” Chung Vệ Nương khuôn mặt có chút tiều tụy, hai mắt có chút đỏ
nói.
Tuy không có nói rõ, nhưng ý tứ muốn hành động một
mình đã biểu lộ không thể nghi ngờ.
“Ta thì không có chuyện gì, Hàn sư đệ, chúng ta cùng
trở về đi.” Tống Mông thật ra lại có cách nhìn phi thường thoáng, vỗ nhẹ đầu
vai Hàn Lập, hào sảng nói.
“Không, Tứ sư huynh, ta cũng có chút việc riêng cần xử
lý.” Hàn Lập đã sớm có dự định khác, mỉm cười cự tuyệt.
“Vậy sao, thôi cũng được!” Tống Mông lộ ra bộ dáng
thực sự thất vọng.
“Vậy hay là ta bồi tiếp Tống sư đệ cùng nhau trở về.”
Vị sư huynh duy nhất may mắn sống sót của Trần Xảo Thiến, bỗng nhiên hướng Tống
Mông cười nói.
Tống Mông nhất thời mừng rỡ, vậy là trên đường đi có
người cùng luận bàn rồi.
Hàn Lập xem xong việc này, trong lòng cười trộm, không
nghĩ tới trải qua lần huyết chiến này, vị Tứ sư huynh của hắn vẫn không chút
thay đổi.
Cuối cùng mọi người ước hẹn sáng sớm ngày mai chia
nhau rời khỏi.
Đến buổi chiều, Hàn Lập nói cho Tần Ngôn việc bọn họ
đã an toàn, sau đó trong lúc lão mừng rỡ, nói ra lời chia tay.
Tần Ngôn nghe xong, vội vàng nói ra một ít câu mời mọc
giữ lại nhưng Hàn Lập cười nhẹ cự tuyệt, đối phương thấy vậy cũng đành phải từ
bỏ.
Từ chỗ Tần Ngôn đi ra, Hàn Lập liền trở về nơi ở của
mình.
Nhưng không nghĩ tới, trên đường qua một cái vườn hoa
nhỏ thì gặp Trần Xảo Thiến đang quay lưng về phía hắn, mặc quần áo màu trắng,
xuất hiện tại nơi này.
Phảng phất như đang thưởng thức hoa cỏ, mà ngẫu nhiên
ngăn trở đường đi của hắn.
Nhìn thấy tình hình loại này, Hàn Lập nao nao, tự
nhiên ngượng ngùng nhẹ nhàng đi qua.
“Trần sư tỷ, thật là trùng hợp a.” Hàn Lập thần sắc
như thường, sau đó định lướt qua.
Nhưng Trần Xảo Thiến đột nhiên xoay người lại, thân
hình nhẹ nhàng dịch chuyển, lộ ra gương mặt kiều diễm như hoa hướng về phía Hàn
Lập.
“Không phải trùng hợp, là ta cố tình đợi ngươi.” Trần
Xảo Thiến khẽ nhếch môi, nói.
Một đôi mắt sáng như mùa thu của nàng, trực trực nhìn
chăm chú Hàn Lập, trên mặt lộ ra một loại thần sắc phức tạp.
“Chờ ta....” Hàn Lập vừa lúc lộ ra một chút kinh ngạc.
Nhưng mà trong lòng không biết vì sao, vừa có chút
chua xót, vừa có chút vui sướng.
“Nghe nói phía ngoài kinh đô Việt quốc có Bạch Cúc
sơn, phi thường diễm lệ, chính làđại kỳ cảnh ở phụ cận. Hàn sư đệ cùng ta đi
xem được không?” Trần Xảo Thiến sau khi im lặng trong chốc lát, nói ra mấy câu
làm Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.
“Được.” Không biết có phải do ma quỷ sai khiến hay
không, Hàn Lập vốn nghĩ nói lời cự tuyệt, nhưng vừa tiếp xúc với nỗi niềm ai
oán trong mắt đối phương, đột nhiên sửa lại.
“Thật tốt quá, Hàn sư đệ! Chúng ta bây giờ đi luôn đi.
Đợi đến lúc hoàng hôn thì không xem được gì nữa.”
Trần Xảo Thiến nghe Hàn Lập nói đồng ý, trên mặt nổi
lên một tia đỏ ửng, lộ ra vẻ vui sướng, càng làm cho nàng trở nên diễm lệ vô
song.
Chương 332: Cựu Địa
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hàn Lập đã có chút hối hận rồi.
Hắn rõ ràng đã sớm định chủ ý, không muốn cùng cô gái
này dây dưa không rõ nữa. Vậy mà không hiểu sao lại đáp ứng. Xem ra, tâm chí
của hắn vẫn còn không được tốt lắm.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập âm thầm lắc lắc đầu, nhưng ngoài
miệng lại nói đáp ứng:
“Được, vậy sư tỷ cùng ta ngồi trên Thần Phong Chu cùng
đi, như vậy mới có thể đi sớm về sớm.”
Hàn Lập nói xong, liền đem ra Thần Phong Chu trắng
tinh, mời Trần Xảo Thiến.
Trần Xảo Thiến thấy vậy, thản nhiên cười, không hề
khách khí đi lên.
Cuối cùng, Hàn Lập mang nàng ngự khí phi đi, chỉ sau
chốc lát, đã đến nơi có không ít tiếng tăm tại Việt kinh, Bạch Cúc Sơn.
Trên núi này khắp nơi đều là các loại hoa cúc, hầu hết
màu trắng, quả nhiên cảnh sắc cực kì mê người.
Chính là rất ngoài dự liệu của Hàn Lập, Trần Xảo Thiến
sau khi đến núi này cũng không nói chuyện cùng hắn một câu, mà cứ đi dọc theo
đường nhỏ lên núi, ngẫu nhiên gặp phải cảnh sắc đặc biệt yêu thích thì mới dừng
lại trong chốc lát.
Hàn Lập đi sát theo sau, đồng dạng cũng không mở
miệng, nhưng khi nhìn thân ảnh động lòng người phía trước, đầu óc đã có chút
ngẩn ngơ, bộ dáng căn bản chính là không hiểu một chút phong tình nào.
Sau một canh giờ, Trần Xảo Thiến đã lên đến đỉnh núi,
đang đứng trong một cái đình nhỏ, nhìn xung quanh, mà Hàn Lập thì đứng ở bên
cạnh.
Lúc này, trên đỉnh núi, trừ hai người Hàn Lập ra,
không có du khách nào, hơn nữa hai người ai cũng không muốn mở miệng đầu tiên
nên càng có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Loại không khí nhạy cảm này cũng không biết duy trì
bao lâu, rút cuộc Trần Xảo Thiến truyền đến một câu u oán.
“Hàn sư đệ, sau khi đại chiến chấm dứt, chỉ sợ ta phải
lập gia đình.”
Nghe xong câu này, Hàn Lập rùng mình, không ghé mắt
lại nhìn. lộ ra vẻ giật mình.
“Đối phương là trực hệ đệ tử của đại tộc tu tiên Tần
gia, là môn hạ của Thiên Khuyết Bảo, cũng là tu sĩ vừa mới Trúc cơ không lâu,
ta đã thấy vài lần, hình dáng cũng không tệ lắm. Nếu không có chuyện ngoài ý
muốn, hắn sẽ ở rể tại Trần gia chúng ta, từ nay về sau cùng ta thành bạn lữ
song tu.” Trần Xảo Thiến đối với vẻ ngạc nhiên của Hàn Lập coi như không thấy,
không nhanh không chậm nhàn nhạt nói.
Lúc vẻ kinh nghi trên mặt Hàn Lập dần dần lui đi, chần
chờ một chút, khách khí nói.
“Vậy thì chúc mừng Trần sư tỷ hỉ kết lương duyên, đến
ngày đó sư đệ nhất định chuẩn bị một phần...!.”
Hàn Lập chỉ mới nói mấy câu mở đầu, nhưng mà quả thật
đây không phải là lời nói đối phương muốn nghe. Nàng run rẩy một chút, chưa chờ
Hàn Lập nói xong, liền nghiêm mặt giương tay lên, ném ra một món pháp khí hình
tròn, một mình bước lên rồi ngự khí phi đi, giống như là không có cái gì đáng
để lưu luyến vậy.
Nhìn phương hướng Trần Xảo Thiến biến mất, Hàn Lập
thần sắc lạnh lùng đứng tại chỗ không nhúc nhích, qua một lúc lâu mới thở ra
một hơi thật dài, mệt mỏi phi đi.
Tuy trong lòng đã sớm định chủ ý, nhưng gặp nữ tử có ý
với mình, nhưng lại phải làm vợ người khác, Hàn Lập vẫn có chút cảm giác mất
mát.
Đây có lẽ là bệnh chung của tất cả nam nhân, tuy có
danh là người tu tiên, nhưng về phía tình cảm cũng giống phàm nhân mà thôi.
Hàn Lập vừa tự chế nhạo mình, vừa bay trở về Tần gia.
Nhưng vừa mới trở lại chỗ ở, liền biết được từ miệng
người khác, Trần Xảo Thiến bất ngờ ly khai khỏi nơi này, đi trước một bước.
Hàn Lập nghe xong trong lòng cười khổ một chút, xem ra
Trần Xảo Thiến cực kỳ thất vọng về hắn, chuẩn bị an tâm gả cho người khác rồi.
Tuy có chút khó chịu, nhưng Hàn Lập dù sao cũng không
phải người bình thường, thần sắc như thường gật gật đầu, liền tiếp tục cùng
những người khác nói cười nửa ngày tiếp theo.
Sau đó, sáng sớm ngày thứ hai, những người khác lần
lượt ly khai Tần gia, cuối cùng chỉ còn Hàn Lập, hắn lúc ấy mới rời đi.
Nhưng mà trước khi xuất phát, hắn muốn thầm trộm nhìn
Mặc Phượng Vũ một chút, dù sao cũng quen biết, hắn định đến cáo từ.
Nhưng khi tại không trung ngoài lâu các, qua cửa sổ
trông thấy Mặc Phượng Vũ, Hàn Lập lại đổi ý không muốn gặp mặt nữa.
Bởi vì Mặc Phượng Vũ đang ăn mặc như một thiếu phụ, ở
trong lầu cùng một vị lão phu nhân tầm năm mươi tuổi đọc kinh thư, trên khuôn
mặt tràn đầy vẻ bình tĩnh an tường.
Hàn Lập yên lặng nhìn trong chốc lát, cuối cùng không
có kinh động đối phương, mà xoay người yên lặng rời đi.
Đối với cô gái này, có lẽ không gặp mặt sẽ tốt hơn.
Đỡ phải làm cho cô gái này hồi tưởng tới những sự tình
thống khổ, có thể sống loại cuộc sống bình tĩnh không tranh đấu, mới là ước
muốn của nàng. Hàn Lập thầm nghĩ.
Hàn Lập ly khai Việt quốc, hơi chút xác định phương
hướng, trước tiên đi Gia Nguyên thành, mặc kệ như thế nào, hắn một khi đã hứa
hẹn giúp Mặc phủ báo thù, như thế nào cũng phải đến xem một chút.
Hiện tại tuy không có người của ma đạo đến quấy phá,
nhưng đại chiến sắp tới, phỏng chừng trong thành cũng không có tu sĩ cấp cao.
Hắn chỉ cần trộm lẻn vào xử lý cái vị đứng đầu Ngũ Sắc môn, vậy thì cho dù
người của Linh Thú Sơn tức giận thế nào đi chăng nữa, cũng không hề liên quan
đến hắn được.
Chẳng qua, để trừ được Ngũ Sắc môn, còn phải muốn đi
nhìn xem Tôn Nhị Cẩu kinh doanh Tứ Bình bang như thế nào. Nghĩ đến những năm
gần đây, dưới sự hiệp trợ của Khúc Hồn, nên có chút thành tựu đúng.
Đây là năm đó hắn lưu lại đường lui, hiện tại phải xem
có dùng được hay không.
Hàn Lập mang theo ý định như vậy, ngồi ở trên Thần
Phong Chu bay thẳng đến Gia Nguyên thành.
Lại nói tiếp, lần trước hắn đến Gia Nguyên thành là sự
tình của mười năm trước. Nhưng rất nhiều việc vẫn như đang xảy ra trước mắt, ấn
tượng cực kỳ khắc sâu.
Năm ngày sau, trước cửa của một tửu lâu cũ “Hương gia
tửu
lâu.” tại Gia Nguyên thành, có một người trẻ tuổi mặc
áo xanh đang đứng.
Người này đứng ngã tư đường trước cửa tửu lâu, híp mắt
nhìn bảng hiệu, thần sắc hơi có chút cổ quái, chính là người vừa mới vào thành
không lâu, Hàn Lập.
Hàn Lập đứng ở nơi này, sau một phen cảm khái, mới bắt
đầu không vội không chậm nhấc chân đi vào.
Nói đến cũng khéo, hắn vừa lên lầu hai, liếc mắt liền
thấy được cái bàn gần cửa sổ ngày đó đã ngồi, rất may không có bóng người.
Hàn Lập vui vẻ, không chút do dự đi đến.
Hắn vừa mới ngồi xuống, tiểu nhị của tửu lâu liền ân
cần đi lên lau lau mặt bàn, hỏi Hàn Lập muốn chọn rượu và thức ăn gì.
Hàn Lập mỉm cười, tùy tiện chọn vài dạng thức ăn thông
thường khiến cho tiểu nhị đi xuống. Hắn tới nơi này cũng không phải chỉ muốn
thỏa mãn ăn uống.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Hàn Lập hướng phía ngoài cửa
sổ nhìn ra.
Mặc phủ ngày trước vẫn tồn tại, cũng có một ít đại hán
cao to lực lưỡng đứng trước cửa phủ như xưa, chỉ có điều tấm biển to treo trên
cửa lớn, viết không phải là “Mặc phủ.”, mà biến thành hai chữ vàng to tướng “Lý
phủ.”
Hàn Lập nhìn tấm biển “Lý phủ.” sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, lơ đang nhíu
mày một chút.
Theo hắn biết, môn chủ Ngũ Sắc môn hình như là họ Lý,
xem ra bọn họ trực tiếp chiếm nơi đây làm chỗ ở.
Chẳng biết vì sao, Hàn Lập nhìn hai chữ “Lý phủ.” trên
tấm biển, có cảm giác đặc biệt ngứa mắt, không giống như chiêu bài “Mặc phủ.”
trước kia, làm hắn cảm giác thuận mắt hơn.
Hàn Lập đang nghĩ tới đây, tiểu nhị liền nhanh nhẹn
mang rượu và thức ăn lên rồi. Mà ở lúc này, dưới lầu truyền tới một trận tiếng
nói cười, tiếp theo có vài người trẻ tuổi xuất hiện ở thang lầu, tất cả đều mặc
đẹp đẽ, giống như cách ăn mặc của công tử con nhà phú quý. Phía sau còn đi theo
vài tên gia đinh khỏe mạnh.
Vài tên giống như công tử này, ở trên lầu tùy ý nhìn
qua vài lần, trong đó có một gã gầy đét, tùy thời có thể bị gió thổi bay, không
hề khách khí vẫy vẫy tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức chạy nhanh đi đến, vẻ mặt siểm mị vội
vàng cười nói:
“Hạ thiếu gia, lão nhân gia ngài có gì phân phó ạ?”
“Gọi chưởng quầy của các ngươi đến đây, hôm nay chúng
ta muốn mời một vị khách quý uống rượu, mau đem tất cả người của lầu ba đuổi
đi, có tổn thất gì chúng ta bao hết.” Người này hình dáng nhỏ gầy như vậy,
nhưng khẩu khí ngược lại rất lớn.
Nhưng mà tiểu nhị không lộ ra chút bất mãn ý tứ nào,
liên tục gật đầu dạ dạ, sau đó chạy nhanh đi báo cho chưởng quầy đến.
Một lát sau, một vị trung niên tầm bốn mươi tuổi từ
dưới lầu đi lên.
Vừa thấy vài vị này, liền lập tức tư đáp ứng yêu cầu
của mấy người này, sau đó mang theo tiểu nhị lên lầu ba xin lỗi khách.
Cũng không biết là vị chưởng quầy kia tinh minh năng
động, hay là vài vị công tử này thế lực thật sự không nhỏ.
Chỉ không bao lâu sau, một ít khách nhân dùng cơm lầu
ba, đều tính tiền chạy hết, không có ai dám lộ một tia tức giận.
Hàn Lập thấy vậy, chỉ nhàm chán nhìn mấy người này vài
lần, sau đó liền đem ánh mắt quay về ngã tư đường bên ngoài cửa sổ.
Rất nhiều tên công tử trong thế tục giới dựa hơi vào
thế lực của gia đình mà hống hách bạo ngược, nơi nào cũng có, Hàn Lập không phí
sức chú ý đến bọn họ.
Giờ phút này, vị thiếu gia trẻ tuổi cầm đầu kia, mới
hài lòng gật gật đầu, sau đó tất cả đều đi xuống tiếp đón người nào đấy.
Một lát sau, tiếng bước chân lại từ dưới lầu vang lên,
mà lần này Hàn Lập lại nao nao, không khỏi quay đầu lại nhìn vài lần.
Bởi vì, trong những tiếng bước chân nặng nề, rõ ràng
có một người bước đi rất nhẹ nhàng, phảng phất như không có. Đây rõ ràng là
người trong giang hồ có khinh công đạt đến một thành tựu nhất định mới có thể
biểu hiện ra như vậy.
Điều này làm cho Hàn Lập có điểm tò mò.