Phàm nhân tu tiên - Chương 0337 - 0338
Chương 337: Ám Thủ, Khúc Hồn
“Sự tình phát sinh đêm nay, ta
không hy vọng người của Linh Thú sơn biết, cẩn thận miệng của các ngươi đó.”
Hàn Lập đột nhiên ngẩng đầu hướng Ngũ Sắc môn chủ băng lãnh nói.
Lão giả trong lòng rùng mình,
tiếp theo vẻ mặt tràn đầy sự khiêm nhường, liên thanh nói không dám.
Hàn Lập không nói câu nào, chăm
chú nhìn Ngũ Sắc môn chủ trong chốc lát, nhìn đến khi mặt đối phương có mồ hôi
lạnh rớt xuống mới giãn mặt ra cười. Sau đó thân hình nhoáng lên, liền biến mất
vô ảnh vô tung.
Lão giả chính là đang kinh hãi,
bỗng cảm thấy một bàn tay vỗ nhẹ một chút vào đầu vai hắn, nhất thời thân hình
nhảy dựng lên, từ từ quay đầu về phía sau.
Quả nhiên Hàn Lập đang đứng ở
phía sau hắn, thần sắc nhàn nhạt.
“Tiên sư còn có điều gì cần phân
phó sao? Tiểu lão nhân nhất định sẽ đi làm.” Ngũ Sắc môn chủ thấp thỏm bất an
miễn cưỡng cười nói.
“Không có việc gì, chỉ là muốn
chào hỏi ngươi một cái mà thôi!” Hàn Lập thần sắc như thường nói.
“Chào hỏi?”
Lão giả ngẩn người, không hiểu
được dụng ý của Hàn Lập. Nhưng trong lòng
lập tức nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đại biến vội vàng vận khí kiểm tra thân thể,
kết quả không thấy gì dị thường, lúc này mới yên lòng.
Mà Hàn Lập lúc này, không hề nói thêm câu gì, thả ra
Thần Phong Chu, tiếp theo người chợt lóe lên, đứng ở trên pháp khí.
Sau khi nhìn thật sâu lão giả và thanh niên một lần,
Hàn Lập liền cười lạnh một tiếng, hóa thành một đạo bạch quang, bay lên trời mà
đi.
Để lại phụ tử lão già khó hiểu đứng đó cùng Mặc Ngọc
Châu thần sắc phức tạp.
Hàn Lập đứng đón gió trên pháp khí, khóe miệng lơ đãng
nhếch lên một tia cười nhạo.
Vừa rồi môn chủ Ngũ Sắc môn kia tuy đầy miệng đáp ứng
không dám để cho người của Linh Thú sơn biết sự tình của mình, nhưng Hàn Lập
lại nhìn ra trong thần sắc của hắn một tia dị sắc, lời nói tâm địa bất đồng.
Một khi đã như vậy, Hàn Lập tự nhiên sẽ không lưu lại
một kẻ tâm cơ thâm trầm như vậy, từ một nơi bí mật ghi hận mình, cho dù đối
phương là một kẻ phàm nhân cũng không được.
Vì thế, hắn vừa rồi chạy đến sau lưng kẻ kia, trộm vỗ
một phát, trong đó động một chút tay chân, đem một con “Toàn tâm trùng” âm thầm
ký sinh vào thân thể hắn.
Loại trùng này phi thường kỳ lạ, thân thể bé như sợi
lông, dùng mắt thường thì cơ hồ không thể nhìn rõ được sự tồn tại của nó, phải
nhờ vào thần thức mới có thể cảm ứng được, nhưng chỉ cần theo da thịt tiến vào
cơ thể con người, thứ này sẽ bám theo đường huyết mạch di chuyển dần về phía
trái tim.
Một, hai năm sau, người bị trúng trùng này liền dần
dần cảm thấy đau tim, cùng với chứng mất ngủ ban đêm. Sau đó chứng trạng này sẽ
càng ngày càng nghiêm trọng. Chỉ cần thêm vài tháng, người sẽ giống như là bị
chứng đau tim phát tác mà chết, một chút điểm khác nhau cũng không có. Tu sĩ
cao cấp dù tra xét cũng không rõ tình hình, căn bản không nhìn ra dị trạng gì.
Thời gian qua lâu như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không
cho là người chết có quan hệ với một chưởng đêm nay của Hàn Lập, hắn có thể nhẹ
nhàng thoát ly quan hệ.
Loại trùng tử ngấm ngầm quỷ dị này do Hàn Lập lấy được
ở một gã đệ tử Ma đạo sau khi đã đánh chết. Ban đầu cũng không biết là vật gì,
nhưng sau lại tìm người xem xét một chút, mới biết được lai lịch của nó và cách
dùng. Hiện tại vừa lúc cần sử dụng trên người môn chủ Ngũ Sắc môn.
Cứ như vậy thì không cần làm ác nhân trước mặt Mặc
Ngọc Châu, cũng coi như hoàn thành hứa hẹn với Mặc Phượng Vũ. Hàn Lập thầm
nghĩ, trong lòng có điểm đắc ý.
Mà trước khi việc ấy xảy ra, cho dù đối phương có thực
sự đem sự tình đêm này nói cho người của Linh Thú sơn, Hàn Lập cũng không quan
tâm.
Dù sao đêm nay hắn cũng không có thương tổn phụ tử bọn
họ, vậy thì người của Linh Thú sơn sẽ không vì việc nhỏ này mà tìm đến phiền
toái hắn. Còn đứa cNgũ Sắc môn chủ, xem ra là người cũng không tệ lắm, hy vọng
Mặc Ngọc Châu cùng hắn về sau sống chung tốt đẹp.
Hàn Lập nghĩ như vậy, chân đạp Thần Phong Chu, nhắm
thẳng phía tây Gia Nguyên thành bay tới.
Hắn còn phải tranh thủ thời gian giải quyết dị biến
của Khúc Hồn. Tuy không biết đến cùng Khúc Hồn xảy ra sự tình gì, nhưng tuyệt
không thể coi như không có, không quan tâm đến.
Phía ngoài Gia Nguyên thành hơn trăm dặm, là một mảng
lớn núi cao rừng rậm. Nghe nói trong núi còn có một số độc xà, mãnh thú. Cho
nên nơi đây rất ít có người ra vào. Điều này đại khái cũng là lý do sau khi dị
biến Khúc Hồn chạy tới đây.
Hàn Lập đứng trên không trung, bình tĩnh nhìn núi rừng
đen kịt phía dưới, không nói lời nào.
Sau cả nửa ngày, hắn hướng túi trữ vật sờ một cái,
“Dẫn Hồn chung” liền xuất hiện trong tay.
Hàn Lập đem nó đặt trên tay, sau đó chậm rãi rót linh
lực vào, chỉ trong chốc lát, Dẫn Hồn chung phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt,
phiêu phù tại không trung.
“Đi.”
Tay còn lại của Hàn Lập bắt nhanh một đạo pháp quyết
chỉ vào Dẫn Hồn chung, trong miệng nhẹ nhàng nói.
Dẫn Hồn chung run rẩy một chút, liền kêu lên một
tiếng, bay nhanh về một hướng.
Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt lộ ra ý cười nhàn
nhạt, đứng trên Thần Phong Chu theo sát phía sau.
Bằng việc lúc luyện chế chung này cho thêm lẫn một ít
tinh huyết của Khúc Hồn, hắn có thể rất dễ dàng dựa vào nó để tìm được nơi ẩn
thân của Khúc Hồn.
Chung này không thể cách Khúc Hồn quá xa, nếu là cách
xa tầm ngàn dặm, vậy thì chỉ có thể trừng mắt, vô kế khả thi rồi. Nhưng bây giờ
xem phản ứng của chung, vậy Khúc Hồn còn đang ẩn nấp tại phụ cận, Hàn Lập tự
nhiên vui mừng rồi.
Tiểu chung phi hành được tầm hai, ba mươi dặm, bỗng
nhiên tà tà bay xuống. Hàn Lập
thấy vậy, biết được đã tìm được mục tiêu, tăng thêm tốc độ, đem tiểu chung thu
vào trong tay, sau đó bỗng nhiên một tầng thanh quang xuất hiện, đem bạch quang
của tiểu chung hoàn toàn bao phủ bên trong.
Hàn Lập từ trong lời của Tôn Nhị Cẩu đã biết, sau khi
dị biến Khúc Hồn có thể cảm ứng được sự tồn tại của Dẫn Hồn chung, tự nhiên
phải đem khí tức của nó che giấu, đề phòng đối phương sợ quá chạy mất.
Vô thanh vô tức đáp xuống đỉnh núi nhỏ, hai mắt Hàn
Lập bắt đầu hướng bốn phía nhìn quanh.
Tuy sắc trời rất tối, nhưng Hàn Lập thân là tu sĩ Trúc
Cơ kỳ, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vài thứ, bởi vậy hắn chạy thẳng đến địa điểm mà
tiểu chung vốn định rơi xuống, đó là một nơi có đám loạn thạch rất lớn nằm ngổn
ngang.
Hàn Lập đi không một tiếng động, giống như quỷ mị di
chuyển. Bởi vậy khi hắn thấy được Khúc Hồn, Khúc Hồn vẫn chẳng biết chút gì,
vẫn đang ngồi trên một tảng đá thật lớn, khoanh chân lại, một bộ giống như nhắm
mắt luyện khí.
Nấp sau một tảng đá lớn, Hàn Lập trộm quan sát Khúc
Hồn, cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì hắn cảm ứng được linh khí tồn tại trên người
Khúc Hồn, rõ ràng là phải là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, thứ sáu.
Hàn Lập nhớ rất rõ ràng, lúc trước Trương Thiết căn
bản không thể tu luyện “Trường Xuân công”, vậy phải không có linh căn mới.”Từ
từ! Không thể tu luyện Trường xuân công, cái này không đại biểu cho việc Trương
Thiết không có linh căn a. Chỉ là nói lên rằng hắn không có linh căn Mộc thuộc
tính mà thôi. Chẳng lẽ Khúc Hồn thế nhưng lại có các thuộc tính linh căn còn
lại?” Hàn Lập có chút giật mình hiểu ra, hồi tưởng lại.
Nói như vậy, trên đời còn có sự tình trùng hợp như
vậy! Trong một vạn phàm nhân không có hai người có linh căn, thế nhưng Mặc đại
phu thu được tận hai người làm môn hạ.
Hàn Lập có chút khó tin tưởng, nhưng nghĩ lại:
“Nói như thế, thật sự là đáng tiếc. Chỉ bởi vì linh
căn thuộc tính bất đồng, mình cùng Trương Thiết thế nhưng lại có kết quả hoàn
toàn khác nhau. Nếu như mình khiếm khuyết Mộc thuộc tính, chỉ sợ kết cục của
mình...” Hàn Lập ngẫm nghĩ, trong lòng còn vài tia sợ hãi.
“Nhưng Khúc Hồn.”
Hàn Lập tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhíu mày, trong mắt
hiện lên một tia hàn ý, nhưng vẫn không có ý hiện thân ra, chỉ lạnh lùng không
nói nhìn Khúc Hồn tu luyện
Khoảng tầm thời gian quá một bữa ăn, Khúc Hồn mở hai
mắt, sau đó chậm rãi đứng lên, hoạt động tay chân.
Xem ánh mắt cực kỳ linh động, giống như thật sự có
thần trí.
Nhưng Hàn Lập thấy cảnh này, không hề có vẻ cao hứng,
ngược lại mặt âm trầm, trên nét mặt lờ mờ lộ ra chút sát khí.
“Hôm này tiến độ cũng được! Xem ra chỉ cần bốn tháng
nữa, liền không cần e ngại tên phàm nhân cầm trong tay pháp khí khắc chế thân
thể này.” Khúc Hồn tựa hồ thật cao hứng, cuối cùng ngửa mặt lên trời lẩm bẩm.
Đang lúc Khúc Hồn mặt lộ vẻ vui mừng, một thanh âm
lạnh như băng từ phía bên truyền đến.
“Xem ra, các hạ đối với thân thể này thật vừa lòng a!”
“Ai?”
Khúc Hồn sắc mặt đại biến, vội vàng nhìn về phía thanh
âm truyền ra, thần tình đề phòng.
Lúc này, Hàn Lập mặt không chút thay đổi, từ sau một
tảng đá xuất hiện, vẻ mặt hàn ý.
“Ngươi là ai?”
“Di, ngươi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.”
Khúc Hồn vừa thấy Hàn Lập, ban đầu hô hỏi một câu,
nhưng sau đó phát hiện nhìn không ra tu vi nông sâu của Hàn Lập, trên mặt không
khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
“Những lời này, vừa lúc ta muốn hỏi ngươi, ngươi rốt
cục là ai, vì sao chiếm cứ thân thể này? Phải biết rằng thân thể này là bạn tốt
của ta, ta tự tay giao cho thủ hạ bảo quản. Ngươi không nói một tiếng, liền xâm
chiếm nhiều năm như vậy, có phải là nên cho ta giải thích môt chút.” Hàn Lập
bất động thanh sắc hỏi.
“Thân thể này là thuộc về ngươi?” Khúc Hồn lộ ra vẻ
bán tín bán nghi, con mắt đồng thời chuyển động không ngừng, hiển nhiên là đang
suy nghĩ chủ ý gì đó.
Hàn Lập thấy cảnh này, cười lạnh một tiếng, đột nhiên
giơ tay, lộ ra “Dẫn Hồn chung” vẫn đang bị thanh quang bao vây.
“Ngươi muốn làm gì?” Khúc Hồn vừa thấy Hàn Lập hành
động như vậy, liền giống như thỏ bị dọa, lập tức nhảy vài trượng về phía sau,
thần tình cảnh giác.
Trước kia tuy hắn cảm ứng được sự tồn tại của Dẫn Hồn
chung, nhưng không biết hình thể của nó, cũng không biết đây là pháp khí chuyên
môn khắc chế thân thể này, chỉ là theo bản năng nghĩ đến Hàn Lập muốn
Chương 338: Bức Cung
Hàn Lập không thèm để ý vẻ kinh sợ của người này, vươn tay, “Đương” một
tiếng, khẽ bắn lên chiếc chuông nhỏ hóa giải thanh quang bao quanh Dẫn Hồn
chung.
“Bùm.” một tiếng, Khúc Hồn đang muốn nhân cơ hội đào
tẩu bỗng ngã quỵ xuống đất.
“Bản mệnh pháp khí! Ngươi cầm trên tay chính là bản
mệnh pháp khí của thân thể này!” Khúc Hồn vẻ mặt sợ hãi kêu lên.
“Người biết được là tốt! Không muốn chịu khổ thì hãy
thành thật khai ra lai lịch của ngươi. Ta quả thật tò mò, ngươi như thế nào xâm
chiếm thân thể này, tu tiên giả chẳng phải không thể đoạt xá phàm nhân sao
chứ?” Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói, thanh âm cực kỳ bình thản, phảng phất như
đang cùng bạn tốt nói chuyện phiếm.
Nhưng Khúc hồn nghe xong, lại không kìm hãm được rùng
mình một cái, phải biết rằng tu sĩ đoạt xá, tại tu tiên giới chính là người nào
gặp người đó ghét. Tuy không đến mức đối với người đoạt xá chém tận sát tuyệt,
nhưng cũng sẽ tuyệt không cấp cho điểm tôn trọng nào. Mà loại biểu hiện phản thường
này của Hàn Lập, trong lòng hắn càng bất ổn, không khỏi điên cuồng nghĩ kế sách
thoát thân.
“Đạo hữu thứ tội, tại hạ trước kia cũng là tu sĩ Trúc
Cơ kỳ, chính là lúc cùng cừu gia tranh đấu hủy mất thân thể, mới bất đắc dĩ
chiếm thân thể này.” Vị này không có trả lời vấn đề của Hàn Lập, ngược lại sau
khi đứng dậy, miễn cưỡng cười giải thích.
“Đúng thế sao?!” Hàn Lập không lạnh không nóng nói một
câu.
Kỳ thật nghe được đối phương là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Hàn
Lập trong lòng hơi giật mình một chút.
Nhưng Khúc Hồn này không nhìn ra suy nghĩ của Hàn Lập,
thấy bộ dáng thờ ơ của hắn, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng nói
tiếp:
“Mặc dù tu vi tại hạ hạ xuống Luyện Khí kỳ, nhưng vẫn
có chút linh thạch cùng pháp khí. Chỉ cần đạo hữu không truy cứu việc này, tại
hạ nguyện ý tặng cho đạo hữu.” Lúc nói những lời này, vị này có chút thấp giọng
hạ khí. Hiển nhiên thực sự hiểu được đạo lý ở dưới mái hiên của người không thể
không cúi đầu.
Nhưng Hàn Lập không để ý đến sự dẫn dụ của đối phương,
ngược lại trầm tư một chút, đột nhiên hỏi:
“Ngươi là tu sĩ của Thất phái?”
Hàn Lập giống như tùy ý hỏi một câu. Theo hắn biết, tu
sĩ Trúc Cơ kỳ ở ngoài thuộc Thất phái có rất ít, đương nhiên một ít đại gia tộc
tu tiên cũng có không ít, giống như Yến gia vậy.
“Thất phái... Nga, đúng vậy, ta là tu sĩ của Linh Thú
sơn. Các hạ cũng là tu sĩ của thất phái?” Khúc Hồn nói mà sắc mặt vẫn như
thường nhưng Hàn Lập lại từ trong mắt hắn thấy được một tia kinh hoảng, điều
này làm hắn nổi lên lòng nghi ngờ.
"Nguyên lai đạo hữu thuộc Linh Thú sơn! Không
biết cô nương Hạm Vân Chi của quý sơn có khỏe hay không vậy? “Hàn Lập nhẹ nhàng
cười, chậm rãi hỏi.
“Hạm Vân Chi... thật có lỗi, tại hạ bởi vì hằng năm
đều bế quan tu luyện, mà không quen biết một ít đệ tử thật sự không có ấn tượng
gì.” Khúc hồn nghe xong Hàn Lập hỏi cái này, trước tiên rùng mình, sao đó liền
cười vài tiéng, lời nói có điểm không thật thà.
“Không biết? Vậy đạo hữu nhận thức người nào, có thể
tùy tiện nói mấy đệ tử cho tại hạ nghe chút. Tại hạ quen rất nhiều đạo hữu Linh
Thú sơn. Nói không chừng còn có người tại hạ biết!” Hàn Lập bất động thanh sắc
tiếp tục truy hỏi nói.
“Cái này...” Khúc Hồn trên mặt có chút kinh hoảng, hơn
nữa con mắt đảo loạn, bộ dáng thật sự cực kỳ không thành thật.
Nhìn bộ dạng ấp úng của người này, Hàn Lâp trên mặt
lạnh lùng, thầm sắc trở nên âm trầm.
“Đạo hữu thực sự làm tại hạ thất vọng! Xem ra rượu mời
không uống, lại muốn uống rượu phạt.” Hàn Lập không khách khí nói, tiếp theo
thân hình nhoáng lên tiến về phía trước, sau đó lại chợt lóe trở lại chỗ cũ.
Khúc Hồn vẫn không nhúc nhích ở tại chỗ, nhưng ở trên
ngực lại dính thêm “Định thần phù.” Cả người ngay cả chút phản ứng cũng không
có cơ hội. Điều này làm cho hắn sắc mặt đại biến vội vàng la lớn:
“Đạo hữu, đây là ý gì! Có việc gì thì có thể thương
lượng...”
Định thần phù lúc đối phó với phàm nhân, tự nhiên là
có thể làm cho thân thể phàm nhân hoàn toàn cứng ngắc, thậm chí ngay cả lời
cũng không thể nói ra, nhưng đối phó với tu sĩ có pháp lực nhất định, thì hiệu
quả kém một chút, tuy nhiên đồng dạng cũng làm cho tu sĩ tu vi thấp không thể
nhúc nhích, nhưng nói chuyện cùng các loại biểu tình biến hóa lại không bị ảnh
hưởng chút nào.
Hàn Lập lúc này căn bản không để ý tới vị này la hét
cái gì, mà từ trữ vật đại lấy ra một cái bát đen sì như mực.
Vật ấy vừa xuất hiện, một cỗ khí tức âm trầm tràn ngập
xung quanh, làm cho không khí ở phụ cận chợt hạ xuống vài độ, tiếp theo là một
trận thanh âm quỷ khóc sói tru từ trong bát vang lên, còn có chút hắc vụ quỷ dị
vờn quanh, càng làm cho pháp khí này có vẻ quỷ khí âm u. Chính là pháp khí Hàn
Lập vừa có được không lâu - “Tụ Hồn Bát.”
Hàn Lập tay nâng pháp khí, âm trầm liếc mắt đối
phương, sau đó mặt không chút thay đổi tiến đến trước mặt Khúc Hồn.
Vị này nhìn thấy dị tượng của bát, trước tiên trên mặt
có chút thay đổi. Nhưng sau lại lập lức nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt bỗng trở nên
khẩn trương, có chút mất tự nhiên nói:
“Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn dùng Luyện hồn
thuật?”
Khi nói ra ba chữ này, trong mắt hắn hiện ra thần sắc
cực kỳ sợ hãi.
“Luyện Hồn thuật.” là một loại pháp thuật tiếng xấu
rất lớn, tại tu tiên giới chính là người nào gặp người đấy sợ, người nào gặp
người đấy trốn, thậm chí ngay cả một ít tu sĩ đều dùng thuật này để làm lời
thề.
Bình thường một môn phái hay một đại gia tộc, đều có
người chuyên môn tu tập thuật này, đây chính là hình thức xử phạt cùng chấn
nhiếp lợi hại nhất để đối phó với những kẻ phản bội môn phái, gia tộc, cách làm
tàn khốc nổi tiếng trong Tu tiên giới.
Nghe nói người tu tập thuật này, có thể đem hồn phách
của người ta rút ra, dùng pháp thuật chuyên môn để tra tấn. Nghe nói loại pháp
thuật này trực tiếp làm cho linh hồn thống khổ. Cho dù người ý chí kiên cường
như thế nào cũng tuyệt đối cũng không chịu được nửa khắc. Hơn nữa tu sĩ nguyên
thần càng cường đại, thống khổ phải chịu càng mãnh liệt, thật sự làm cho tu sĩ
ngay cả nói đến thôi cũng phải biến sắc.
Lời đồn có quan hệ đến Luyện hồn thuật đều có khắp nơi
trong Tu tiên giới. Trong đó truyền lưu rộng nhất chính là tu sĩ tu luyện Luyện
hồn thuật, nhất định sẽ tu luyện một cái gọi là “Hồn khí.” tương liên rất mật
thiết với nguyên thần của mình, chỉ có như vậy mới có thể bằng vào pháp khí thi
triển Luyện hồn thuật, làm cho hồn phách người trúng thuật sống không bằng
chết.
Hình dạng hồn khí này, người ngoài không có mấy người
nhìn thấy qua, nhưng tự nhiên bị phần lớn tu sĩ đồn rằng thành âm khí sâm sâm,
quỷ khí tràn ngập. Vừa lúc “Tụ Hồn bát.” có hơn trăm tu sĩ hồn phách này lại
cực kỳ giống.
Bởi vì dị tượng mà cái bát này gây ra, cùng với lời
nói uy hiếp của Hàn Lập lúc trước, đã bị Khúc Hồn ngộ tưởng cho rằng Hàn Lập có
thể thi triển thuật pháp đáng sợ “Luyện Hồn thuật.” kia.
Cái này cũng không thể trách hắn suy nghĩ như vậy, cho
dù ai tưởng tượng đến tra tấn hồn phách của người khác, thì thứ nhất nghĩ đến
chính là pháp thuật này, bảo sao hắn không sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Hàn Lập nghe xong lời ấy của Khúc Hồn, trên mặt biểu
tình gì cũng không có, nhưng trong lòng lại có chút ngoài ý muốn.
Nói thật, hắn lấy ra pháp khí này, căn bản không nghĩ
tới dùng “Luyện hồn thuật.” đe dọa đối phương, chỉ nghĩ mượn một chút âm hàn
khí, cho nguyên thần của đối phương ăn chút đau khổ thôi. Nhưng bây giờ đối
phương lại cho rằng mình có thể thi triển “Luyện hồn thuật, hơn nữa cực kỳ sợ
hãi, cái này làm cho Hàn Lập động tâm, chuẩn bị sai rồi thì cho sai luôn.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, rút cuộc có lai lịch như thế
nào, vì cái gì muốn giả mạo tu si Linh Thú sơn.” Hàn Lập không trả lời đối
phương dùng hay không dùng Luyện Hồn thuật, ngược lại lạnh lùng hỏi.
Cách Hàn Lập né tránh không đáp càng làm cho người này
tin tưởng thêm vài phần, sắc mặt không khỏi lộ vẻ sầu thảm, nhưng môi động vài
cái, vẫn không có ý muốn mở miệng.
Gặp tình cảnh này, Hàn Lập không hề nói cái gì vô
nghĩa, mà thấp giọng đọc vài câu chú ngữ ngay cả chính mình cũng không hiểu,
không hề khách khí giơ” Tụ Hồn Bát.” đến trước mặt người này.
Nghĩ đến khí âm hàn từ trong bát, cho dù tu sĩ Trúc Cơ
kỳ như Hàn Lập vừa tiếp xúc cũng phải rùng mình một cái, hiện tại tu vi Khúc
Hồn hạ xuống Luyện Khí kỳ, tự nhiên lại càng không thể ngăn cản.
Cho nên vừa phóng bát trước mặt, vị này liền thấy cả
người lạnh vô cùng, thật giống như nguyên thần bị đống băng, phảng phất như
ngàn vạn mũi kim đâm vào sâu trong linh hồn của hắn.
Chỉ một lát sau, vị này rút cuộc cũng nhịn không được
thống khổ, hét thảm lên một tiếng, cơ mặt liền bắt đầu vặn vẹo biến hình.
“Không cần vội, ta còn không có chính thức làm phép
đấy, đến lúc đó thống khổ chỉ gấp trăm lần hiện tại mà thôi!” Hàn Lập lời nói
mơ hồ phiêu hốt, bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
“Gấp trăm lần!” Vị này vừa nghe Hàn Lập nói thế, sợ
hãi ngất xỉu đi.
Thống khổ hiện tại, hắn còn không thể tiếp nhận được
nửa khắc, nếu gấp cả trăm lần vậy không phải là làm cho nguyên thần vì đau đớn
mà tan thành mây khói sao, đây tuyệt đối là “Luyện hồn thuật.” trong truyền
thuyết.
Khúc Hồn nếm đủ đau khổ đã không còn hoài nghi. Bởi
vậy nhìn thấy Hàn Lập lại bấm pháp quyết, hắn không dám ương bướng, vội vàng
sửa lại lời nói.
“Đạo hữu hạ thủ lưu tình, ta nói là được, các hạ có
thể hay không trước tiên đem Hồn khí thu hồi, ngàn vạn lần đừng thi triển Luyện
hồn thuật nữa!”
Bởi vì hắn bị âm hàn khí của bát xâm nhập, lạnh đến
ngay cả thanh âm nói chuyện cũng thay đổi, nếu không phải trên người hắn còn có
chút linh lực hộ thể, hơn nữa thân thể Khúc Hồn cường hãn hơn xa thường nhân,
nếu không chỉ sợ sớm đã bị cứng ngắc rồi.
“Sớm nghe lời như vậy, vậy có thể miễn nếm mùi đau đớn
rồi!” Hàn Lập lộ ra bộ dáng” đây là ngươi tự mình chuốc lấy cực khổ”, giống như
tùy ý thu hồi bát.
Kỳ thật trong lòng Hàn Lập, cũng thầm thở phù một hơi.
Bởi vì cho dù vị này không nói vậy, không lâu sau Hàn
Lập cũng sẽ thu hồi “Tụ hồn bát.”, bởi vì khí âm hàn của pháp khí này, làm cho
người tiếp xúc trực tiếp là Hàn lập, đồng dạng cũng cảm thấy ăn không tiêu,
thật sự không thể nào tiếp tục cầm trên tay.
Khúc Hồn thấy Hàn Lập thu hồi pháp khí mà hắn cho rằng
là Hồn khí, thở phào một hơi.
“Tốt nhất là đừng nghĩ dùng lời nói láo để qua mặt ta,
ta tự nhiên có thể dùng pháp thuật liên quan kiểm tra độ thật giả của ngươi. Ta
nghĩ các hạ sẽ không ngu đến mức vì bí mật gì đó mà làm cho chính mình hồn phi
phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi.” Thanh âm của Hàn Lập lạnh như băng.
Những lời này, làm cho Khúc Hồn nhớ tới đau đớn vừa
được cảm nhận, cả người không khỏi run rẩy một chút, sắc mặt cực kỳ khó coi!