Phàm nhân tu tiên - Chương 0341 - 0342
Chương 341: Chật Vật
Thuẫn này chính là đỉnh cấp pháp khí dùng bạch lân của “Mặc Giao.”
mà luyện chế ra! Đã cùng Hàn Lập kinh qua nhiều trận chém giết, trừ
việc trước đó vài ngày bị “Huyết Linh Toản.” xuyên thủng một cái lỗ
nhỏ, cơ hồ cho tới bây giờ không có tổn hại gì quá lớn, mà hôm nay
liền bị hủy trên tay một con yêu vật, làm Hàn Lập khó có thể tin
tuởng.
Nhưng tại giờ phút này, nhờ vào Nguyệt Quang
thạch, Hàn Lập lờ mờ thấy được hình dạng của quái vật cực kỳ cổ
quái.
Cơ thể cũng không lớn, hình dạng chỉ cao khoảng
một trượng, cái cổ nhỏ xíu, trên đó còn có một cái đầu không to hơn là bao
nhiêu nhưng có hai luồng lục quang lớn bằng nắm tay lạnh lẽo lóe lên hàn
ý, đang không chút cảm tình giương mắt nhìn hắn.
Khiến cho Hàn Lập để ý chính là hai chi trước
phảng phất giống như hai thanh khảm đao sắc bén, điều này làm cho Hàn
Lập cực kỳ kinh ngạc!”
Quái vật này không ngờ lại sử dụng vũ khí!
Nhưng thanh khảm đao này sao lại sắc bén như vậy, một đao bổ đôi “Bạch Lân
Thuẫn.” đây?
Tuy Hàn Lập suy nghĩ như vậy nhưng thân hình cũng
đã nhoáng lên, nhanh như tên bắn hướng bên ngoài động vọt đi.
Thật đúng là nói đùa, trong sơn động không lớn này
mà lại dây dưa cùng với một quái vật đáng sợ, hắn thấy dù mình có
thêm vài mạng nữa cũng không đủ dùng, phải trốn ra ngoài mới có chút ưu thế
được.
Khi thấy Hàn Lập thân hình vừa động, quái vật kia
cũng đồng dạng vô thanh vô tức mà đuổi theo như đạn bắn, tốc độ đồng
dạng cũng cực kỳ nhanh chóng.
Sơn động chỉ có một chút khoảng cách như vậy,
Hàn Lập cùng quái vật kia một trước một sau rời khỏi, tạo nên hai
cỗ kình phong.
Vừa ra khỏi động khẩu, Hàn Lập cũng không nghĩ
nhiều, khoát tay, bắn ra một đạo bạch quang, tiếp theo Thần Phong Chu trắng
tinh liền xuất hiện lơ lửng trên không trung.
Hắn định khu sử Thần Phong Chu bay lên trời mà
đi!
Một khi pháp khí không phòng ngự được công kích của
yêu vật, nếu như tạo được khoảng cách dùng pháp khí đem kích trúng
há không phải là thịt nát xương tan sao.
Nhưng Hàn Lập bời vì thi triển pháp khí nên có
chút trì hoãn, bóng đen trước mắt chợt lóe. Yêu vật kia dù đuổi theo
sau nhưng lại đến trước, đứng giữa Hàn Lập và Thần Phong Chu, hơn nữa
hai thanh trảm đao chà xát qua lại vài cái vang lên thanh âm leng keng,
ánh mắt lạnh băng nhìn Hàn Lập.
Thấy cảnh này, Hàn Lập trong lòng không khỏi
lạnh lẽo.
Yêu vật này chẳng những lợi hại mà còn có linh
trí nhất định. Lần này thật là đại phiền toái.
Chẳng qua sau khi ra khỏi bóng tối trong sơn
động, dưới ánh trăng, Hàn Lập nhận ra còn yêu vật trước mắt, đó là
một con bọ ngựa rất lớn, toàn thân màu xám đen, cả người tản ra khí tức
quỷ dị.
Hàn Lập hít sâu một hơi, cố nén tâm lý bất an, thân
hình mơ hồ một chút, huyễn hóa ra năm sáu ảo ảnh giống nhau, trực
tiếp hướng yêu vật phóng tới. Hàn Lập không tin bằng vào chính mình toàn
lực thi triển La Yên bộ còn không thể vượt qua được sự cản trở của yêu thú.
Bọ ngựa hai mắt lục quang chợt lóe, cũng đồng dạng
huyễn hóa ra mấy cái bóng mơ hồ, phân biệt đón ảo ảnh của Hàn Lập
đang tới.
Hàn Lập sắc mặt đại biến!
“Phốc.” Phốc.”vài tiếng vang lên, huyễn ảnh của Hàn Lập
đều bị hai tay của con bọ ngựa kích phá, cuối cùng thực thể cũng bị bắt
phải dùng Quy xác pháp khí đem ra ngạng kháng, kết quả cả người
không những bị chấn lui trở lại chỗ cũ, hơn nữa trên Quy xác pháp khí
cũng xuất hiện một vết chém thật sâu.
Hàn Lập vẻ mặt tái nhợt liếc mắt nhìn vết
chém, nuốt nước miếng đánh ực một cái, hiển nhiên pháp khí này nhất định sẽ
không chịu nổi vài kích.
Nhưng không đợi Hàn Lập tìm ra đối sách, con bọ
ngựa kia đã “Chi lạp.” một tiếng, một đôi cánh màu xám, dài khoảng vài
thước mở ra, tiếp theo là thanh âm ông ông vang lên, yêu thú này nhanh
chóng đập đập hai cánh, nhẹ nhàng phiêu phù bay lên.
Thấy thêm màn này, Hàn Lập kêu khổ không thôi, hắn
sao lại quên mất con bọ ngựa này là côn trùng, còn có thể phi hành, đến
lúc này, tốc độ của yêu thú chẳng phải là càng thêm kinh người sao.
Hàn Lập lần đầu đối với thân pháp của chính
mình có chút không tin tưởng.
Tuy là như vậy, Hàn Lập cũng vội vàng thi
triển tăng thêm “Khinh thân thuật.” cùng với các loại pháp thuật phụ trợ khác
lên trên người, rồi vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, mười đạo ánh sáng kim,
hắc, hồng đồng loạt bay ra
Hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng yêu thú kia căn bản không có để cho Hàn
Lập phát động công kích bằng pháp khí, sau đó thân hình liền nhẹ
nhàng di chuyển, đột nhiên bóng đen chợt lóe biến mất tại chỗ vô ảnh
vô tung, nhưng một khắc sau bỗng xuất hiện trên đầu Hàn Lập, nhắm ngay
đầu của hắn mà hung hăng bổ xuống một đao, những tưởng đem Hàn Lập
chém thành hai nửa.
Lúc này vẻ mặt Hàn Lập bình tĩnh vô cùng.
Hắn đồng dạng cũng nhoáng lên, sau khi lưu lại một
trận tàn ảnh, cũng biến mất tại chỗ, còn hơn mười đạo kim nhận đang vây quanh
bên người yêu thú có ý muốn đem nó loạn nhận phân thây.
“Đương đương” liên tiếp hai tiếng vang lên truyền
đến, hai thanh khảm đao trong tay con bọ ngựa, rất nhanh huy vũ lên với tốc độ
mắt thường nhìn không thấy, hình thành một cái lưới phòng hộ thật
lớn, nhóm pháp khí cũng vừa trùng hợp tiếp xúc, lập tức có ba thanh
kim nhận cũng một thanh hỏa xoa bị chấn nát biến thành nhiều điểm
huỳnh quang từ trên không trung rơi xuống.
Hàn Lập đang nhân cơ hội để vọt lên Thần Phong chu
nhìn thấy cảnh này cũng cực kỳ đau lòng.
Hắn vội vàng thu hồi những pháp khí còn lại.
Kết quả mấy đạo hào quang c lại cấp tốc quay đầu bắn trở về.
Nhưng là cự đường lang kia lại không chịu từ bỏ
ý đồ, hai chi trước lại giao xoa ma sát một lượt, đột nhiên thân hình
nhoáng lên, biến thành một đạo hắc tuyến (chỉ đen) tăng tốc đuổi theo,
trong khoảng khắc liền tới phía trên mấy kiện pháp khí kim nhận, tiếp
theo không chút khách khí chém loạn một trận, lại thêm hai kiện kim nhận bị
đứt ra vài khúc, hóa thành tro bụi.
Hàn Lập cảm giác như trái tim đang nhỏ máu.
Bộ kim nhận này ngày thường dùng đến đều cảm
thấy cực kỳ thuận tay, hơn nữa bộ kháp khí này đã sớm theo hắn
nhiều năm, cũng có cảm tình nhất định, không nghĩ tới hôm nay phần lớn
đã bị hủy.
Chẳng qua may mắn là thứ Hàn Lập trọng thị
nhất “Ô Long đoạt.” lại hoàn hảo, không có tổn hao gì, cuối cùng
cũng không có bị hủy diệt một cái nào, điều này coi như là may mắn
trong bất hạnh rồi.
Nhưng con bọ ngựa kia vẫn đang giương mắt nhìn chòng
chọc mình, Hàn Lập thật sự không thể cảm giác được may mắn, nếu không có
biện pháp đối phó với nó, không cần nói đến pháp khí còn lại, mà ngay cả
mạng nhỏ của chính mình hơn phân nữa cũng đi tong.
Nghĩ vậy, linh lực dưới chân Hàn Lập mãnh liệt xuất
ra, nhất thời Thần Phong Chu khẽ run rẫy, biến thành một đạo bạch quang
vọt lên trời, hắn không tin yêu thú kia có thể cùng với Thần Phong Chu
so tốc độ.
Nhưng Hàn Lập phi hành trên không trung được một lát
thì hắn không thể không thay đổi ý nghĩ vữa rồi, thừa nhận mình chính
là ếch ngồi đáy giếng.
Hiện tại hắn một mặt chạy như điên về phía trước,
một mặt thỉnh thoảng quay đầu lại bắn ra vài cái hỏa cầu để ngăn cản
một chút con bọ ngựa đang theo sát phía sau.
“Thật là tà môn, yêu thú này chẳng những là
công kích cực mạnh mà tốc độ phi hành lại nhanh chóng như thế, quả
là không thể tưởng tượng, ngay cả Thần Phong Chu của hắn so với nó cũng
chậm hơn một chút. “Hàn Lập thầm nghĩ, trong lòng không khỏi buồn bực
vô cùng.
Giờ đây hắn thập phần khẳng định con yêu thú
này so với Bạch tri chu (con nhện trắng) trong động quật ngày đó tuyệt
đối lợi hại hơn rất nhiều.
Con bọ ngựa to lớn này không phải là tứ cấp yêu
thú đỉnh giai mà chính là cái loại ngũ cấp yêu thú trong truyền
thuyết, cơ hồ cùng thể cùng tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đối kháng.
Hàn Lập nghĩ đến khả năng ấy, sau lưng mồ hôi
lạnh túa ra ướt đẫm, hắn càng liều mạng phóng thích hỏa cầu, thầm mong
ngăn cản được yêu thú một chút. Tuy nhiên mỗi một khỏa hỏa cầu cũng
dễ dàng bị chém thành hai nửa, nhưng cuối cùng cũng làm cho yêu thú
chậm lại một lát, tranh thủ thời gian cho Thần Phong Chu.
Nhưng Hàn Lập rất rõ ràng, nếu cứ như vậy thì sẽ
sớm bị đối phương bắt kịp, quyết không thể tiếp tục giằng co, bởi vậy hắn
tuy một bên ngự khí phi hành, một bên phóng thích hỏa cầu nhưng lại vội
vàng lợi dụng thần thức tiến vào trong túi trữ vật, xem có pháp khí gì có
thể dùng tới trong lúc này.
Bỗng nhiên thần thức Hàn Lập tìm thấý cực kỳ
mềm mại, trong đầu hắn lóe lên, nhất thời đã có chủ ý.
Hàn Lập sau khi cúi đầu dò xét hoàn cảnh,
mạnh mẽ giẫm chân lên Thần Phong chu, rồi ngự khí hướng cây cối rậm rạp
bên dưới tà tà bay đi.
Đồng thời, hắn vội vàng sờ loạn trong túi trữ
vật, xuất ra bảy tám kiện pháp khí bình thường, mặc kệ ba bảy hai
mốt gì gì đồng loạt phóng ra, sau đó lại thêm bốn năm con Khôi lỗi
binh sĩ xuất hiện từ trong bạch quang, nhất thời mấy mũi tên ánh sáng chói mắt
theo sát sau pháp khí bắn về phía yêu thú.
Một phen điên cuồng công kích này, quả nhiên làm
cho con bọ ngựa kia phải huy vũ song chưởng ra ứng phó một lúc, mặc dù
rất nhanh đã đem mấy món pháp khí cùng nhóm khôi lỗi kia đem chấn nát
nhưng sau đó muốn tìm Hàn Lập một lần nữa thì bên dưới rất yên tĩnh, lặng
lẽ, Hàn Lập đã biến mất vô ảnh vô tung trong rừng rậm.
Hai mắt yêu thú lục quang không ngừng chớp lóe,
chậm rãi bay thấp xuống, sau đó tại phụ cận phía trên đảo quanh một
lượt, coi bộ vẫn muốn tìm ra Hàn Lập.
Phía sau một cây đại thụ ở khu rừng rậm rạp bên dưới,
Hàn Lập đang nhìn con yêu thú to lớn ở trên trời vòng lui vòng tới, trong
ánh mắt không khỏi có chút khẩn trương.
Đến lúc này, trên người hắn đã khoác một
chiếc áo choàng bằng lụa mỏng, ngăn cách tất cả các loại khí tức trên
người Hàn Lập.
Kiện “Ẩn Linh sa.” này chính là chiến lợi phẩm mà
Hàn Lập đoạt được từ tay Tuyên Nhạc trong trận chiến với Bạch Tri chu,
lúc trước tên kia định dùng vật ấy âm mưu đối với Hàn Lập, kết quả lại bị chết.
Cái áo choàng này chẳng những có thể ngăn cách lich khí dao động mà
ngay cả hơi thở của bản thân cũng có thể che dấu không lộ ra chút
nào.
Hôm nay Hàn Lập bất đắc dĩ phải sử dụng cái
pháp khí này, do hy vọng trí tuệ con bọ ngựa kia không quá cao, trong
chốc lát không tìm thấy mình sẽ tự động bỏ đi. Nếu không hắn sẽ không ổn.
Chẳng qua, vì phòng vạn nhất, trên một tay của
Hàn Lập đã thủ sẵn “Huyết Linh toản.” kia.
Thứ này tuy tốc độ kinh người, sát thương lực
rất lớn nhưng sau khi thấy qua tốc độ kinh người của con côn trùng, hắn
thật sự không có chút tin tưởng dùng vậy ấy mà có thể đánh chết yêu
thú này, bởi vậy lấy ra chỉ là để đề phòng vạn nhất mà thôi.
Chương 342: Kinh Nghi
Hàn Lập ngưng thở chăm chú nhìn, con yêu thú dò xét trong phạm vi
vài dặm đột nhiên trực tiếp cấp tốc phóng tới chỗ ẩn thân của Hàn Lập.
Khuôn mặt Hàn Lập trở nên tái mét.
Vẻ mặt hắn thêm vài nét hàn ý, cầm chặt
“Huyết Linh Toản.” trong tay, bắt đầu rót linh lực vào nhất thời vật
ấy khẽ nóng lên.
Mặt không chút biểu tình nhìn yêu thú đang bay
tới, Hàn Lập quyết định đợi đối phương cách mình gần, lúc này mới
phóng xuất pháp khí, chỉ có làm như vậy mới có thể nắm chắc việc
đaương hoặc giết chết yêu thú này thêm một chút.
Hậu quả của việc làm này khẳng định gia tăng thêm
vài lần nguy hiểm nhưng hôm nay Hàn Lập cũng bất chấp.
Năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng...
Hàn Lập tim đập thình thịch, không khỏi hít sâu một
chút, tay như muốn giơ tay lên phóng xuất Huyết Linh toản.
Nhưng xuất hiện một màn làm Hàn Lập trợn mắt há mồm.
Lúc yêu thú bọ ngựa kia cách đỉnh đầu Hàn Lập
khoảng hai mươi trượng, bỗng nhiên xoay một cái thay đổi phương hướng,
nhào thẳng xuống một chỗ các không xa nơi Hàn Lập ẩn thân, kết quả là sau một
hai tiếng kêu thảm thiết, con bọ ngựa kia dùng chi trước quắp lấy một con
heo rừng thật lớn từ trong rừng bay lên, không chút do dự hướng về đường cũ
bay mất.
Thấy thân ảnh yêu thú dần dần biến mất trong
tầm mắt, Hàn Lập mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi bịch xuống
đất, rút cuộc cũng không để ý gì đến phong phạm của người tu tiên nữa.
Tình hình vừa rồi...
Nếu không phải hắn dự định công kích ở khoảng cách
gần, chỉ sợ rằng cũng giống như con heo rừng kia, trở thành đồ ăn
trong bụng của yêu thú.
Lần này bình yên không có việc gì, thật sự là
vô cùng may mắn a!
Hàn Lập âm thầm kêu may mắn không thôi, lần đầu
tiên cảm thấy được vận khí của mình cũng không tệ lắm.
Ổn định tâm thần một chút, Hàn Lập nghĩ rằng hết
thảy việc này đều do tên đầu sỏ tu sĩ Ngự Linh Tông đã chiếm cứ thi thể
Khúc Hồn gây nên vì vậy lửa giận bùng lên.
Rõ ràng rằng cái gì là tin giản trong sơn động, hóa ra
đó chỉ là một cái bẫy được đối phương bố trí mà thôi.
Dù cho mình trăm ngàn cẩn thận, không ngờ không
đấu lại tên cáo già gian xảo kia, còn bị hãm hại, chút nữa là phải đi tong
cái mạng nhỏ.
“Tốt, tốt lắm! Hiện tại ta không chết, coi ngươi
làm sao có kết quả tốt đây!” Lần đầu tiên Hàn Lập tức giận như vậy, một
bên ngồi nghỉ ngơi, một bên lẩm bẩn tiết hận.
Ở trong mắt hắn, vị “Khúc Hồn.” kia liên tiếp
chịu ba cái “Định thần phù” của mình. Tuyệt đối không có khả năng
bằng tu vi như vậy mà trốn thoát được, chỉ cần chính mình trở về, tự
nhiên dễ dàng lấy đi cái mạng nhỏ của đối phương.
Cảm giác được thể lực cùng pháp lực chính
mình đã phục hồi trở lại, Hàn Lập lúc này phi thân ngự khí đồng
dạng hướng chỗ ban đầu bay trở về.
Chỉ có điều lần này hắn không dám phi hành cao
trên không trung mà là thập phần cẩn thận bay tà tà cách mặt đất
vài chục trượng vì hắn sợ lại khiến cho con yêu thú kia chú ý.
Trên đường bay trở về, gió đêm lạnh lẽo thổi
vào người, tức giận trong lòng cũng bị dập tắt hơn phân nửa, nhất thời
đầu óc hắn thanh tỉnh không ít, bắt đầu ngẫm nghĩ lại quá trình từ
đầu đến cuối cùng “Khúc Hồn.” tiếp xúc.
Cân nhắc qua lời nói và việc làm của vị tu sĩ Ngự
Linh Tông và yêu thú bọ ngựa đáng sợ kia Hàn Lập đối với thân phận tu
sĩ Trúc Cơ kỳ của hắn cũng bắt đầu hoài nghi.
Tại nơi cách không quá vài trăm dặm lại xuất
hiện yêu thú lợi hại như vậy đương nhiên không có khả năng là loại
hoang dã ở đây.
Nghĩ đến thân phận của tu sĩ Ngự Linh Tông kia
thì con bọ ngựa này có tám chín phần là linh thú được thuần dưỡng.
Linh thú đáng sợ như vậy, Hàn Lập thật sự khó
có thể tưởng được nó lại là do một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thuần dưỡng,
theo quan điểm của hắn thì con linh thú này tuyệt đối có thể một chọi ba gã tu
sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, thật sự quá lợi hại.
“Chẳng lẽ thân phận “Khúc Hồn.” này không phải
là Trúc Cơ kỳ mà là Kết Đan kỳ...” Hắn không khỏi phỏng đoán một phen.
Hàn Lập bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ!
Mắt thấy đã sắp đến đỉnh núi nhỏ ban đầu, hắn liền
dừng bước, lơ lửng trên không trung trầm tư.
Một gã Kết Đan kỳ tu sĩ như thế nào lại bị
hủy đi thân thể, nguyên thần xuất khiếu, kết cục thật thê thảm, phải
biết rằng đụng tới chính là tu sĩ Kết Đan kỳ a, đánh không lại thì cũng có
khả năng thoát thân, trừ phi gặp phải mấy lão quái vật Nguyên Anh kỳ?
Nhưng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Thất phái đã
sớm không màng thế sự, bộ dáng còn giống như vắng mặt tại Việt quốc, thậm
chí lần này Ma đạo cùng Thất phái đã vài lần giao phong, Hàn Lập
cũng không có nghe nói qua có tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh kỳ ra tay.
Điều này làm cho hắn không thể nghĩ ra, những
người này mà động thủ thì sợ rằng sơn băng địa liệt, phiên giang đảo
hải (núi nát đất tan, sông cuộn biển gầm).
Bất quá Hàn Lập đối với cách làm của mấy tu sĩ
cấp cao ngồi xem tu sĩ cấp thấp tranh đấu, còn mình thì lạnh lùng quan sát,
cũng có vài lần oán thầm. Chẳng biết tu sĩ song phương cấp bậc loại này
đang làm cái gì nữa?
“Không lẽ lại trùng hợp như vậy, tên gia hỏa
Kết Đan kỳ này lại gặp phải một lão quái vật trong số đó?” Hàn Lập
thầm nghĩ một chút.
Nếu tên xâm chiếm thân thể Khúc Hồn thật sự là tu
sĩ Kết Đan kỳ thì mọi việc hoàn toàn thông suốt vì như vậy hắn mới có khả
năng biết cơ mật Ma đạo xâm lấn, hơn nữa còn có cả linh thú cường đại.
Hàn Lập suy nghĩ một phen không thể không thừa
nhận việc Khúc Hồn là tu sĩ Kết Đan kỳ có sáu, bảy thành xác suất, điều này
làm cho hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lộ ra thần sắc cổ quái.
Mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng còn có một
tia hưng phấn...
“Đối phương sẽ không giả trư ăn thịt hổ chứ? Cố ý
giả dạng tu vi thấp như thế để hí lộng hắn sao?” Hàn Lập vắt óc suy
nghĩ, tình hình tồi tệ nhất này có bao nhiều rút cuộc có bao nhiêu phần trăm.
“Không đúng, đối phương tuyệt không phải cố ý
như thế!” Hàn Lập lại thầm nhủ, cân nhắc, rút cuộc trong lòng cũng
đã có được phán đoán chắc chắn.
Không nói tới cái khác, việc đối phương mấy năm trước
mới bắt đầu xâm chiếm thân thể Khúc Hồn khẳng định không thể nghi ngờ,
kể từ đó một thân tu vi thâm sâu không lường được của hắn tự nhiên giống
như lời hắn là đã bị trôi theo dòng nước.
Cho dù vẫn còn nguyên thần, trọng tu không bình cảnh,
tu vi hôm nay đích xác như biểu hiên.
Hơn nữa Hàn Lập còn liếc mắt nhìn ra, đối
phương cũng chưa khống chế được linh thú, nếu không có một bảo tiêu lợi
hại như vậy, hắn như thế nào lại không cho đi theo bên người.
Phải biết rằng hiện tại chính là thời điểm
yếu đuối nhất của hắn, lực lượng bảo hộ chính là khiếm khuyết lớn nhất, cho
nên mới bất đắc dĩ lừa mình vào sơn động để con yêu thú kia giết chết.
Hàn Lập tâm tư cực kỳ thông minh, nghĩ lại một lượt từ
đầu đến cuối liền hiểu ra được bảy tám phần chân tướng, nhất thời trong
lòng đảm khí lại tăng lên không ít.
Cái này cũng không phải Hàn Lập thừa dịp người
gặp nguy khốn mà chiếm tiện nghi, mà là tự biết đã cùng vị tu sĩ Ngự
Linh Tông kia kết đại cừu.
Nếu đối phương thoát khỏi tay hắn, khẳng định sau
khi khôi phục thực lực Kết Đan kỳ liền đem hắn ra băm thành vạn mảnh.
Bởi vậy hắn không thể để cho tu sĩ này còn
sống mà rời đi.
Hàn Lập rất rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó,
không do dự liền thúc giục pháp khí dưới chân, hướng đỉnh núi kia bay
đi.
Hàn Lập đảo mắt đã đến nơi, liếc mắt liền gặp
“Khúc Hồn.” đang thành thành thật thật ngơ ngẩn tại chỗ, trên người vẫn
còn mấy tấm phù lục.
Hàn Lập nhất thời mừng rỡ, hắn yên tâm hạ xuống
cách đối phương vài chục trượng, đồng thời hai tay cũng cầm một món
pháp khí.
Vừa thấy Hàn Lập từ trên trời bay xuống, trên
mặt “Khúc Hồn.” lộ ra thần sắc khiếp sợ, tựa hồ không nghĩ tới Hàn
Lập có thể còn sống.
Vì thế hắn miễn cưỡng cười, môi vừa động muốn
nói cái gì đó.
Nhưng Hàn Lập sau khi tiến lên được vài bước,
không khác khí liền khoát tay bắn ra lưỡng đạo ô quang đánh thẳng tới.
Một khi đã định chém tận giết tuyệt, Hàn Lập
cũng không muốn nói nhiều với kẻ sắp chết.
Thấy khí thế hung mãnh của Ô Long đoạt bắn nhanh
tới, “Khúc Hồn.” sắc mặt đại biến.
Khi Hàn Lập cho rằng đối phương sẽ bị nghiền nát
thì thân hình “Khúc Hồn.” nhoáng lên, nhảy sang bên cạnh để tránh né công
kích.
“Ngươi làm gì đó, chẳng lẽ quên mấy lời thề độc
đã phát ra sao?” vị tu sĩ Ngự Linh Tông hơi thở có chút khó khăn nói.
Hiển nhiên hắn không dự đoán được vừa thấy Hàn
Lập liền bị tập kích hung ác như thế.
Hàn Lập nghe “Khúc Hồn.” nói vậy, liền như không
nghe thấy, chỉ là gắt gao giương mắt nhìn ba cái Định Thần phù trên người
đối phương, cơ hồ không tin vào mắt mình.
“Phù lục không có gỡ xuống, đối phương như thế nào
lại có khả năng hành động?” Hàn Lập một bụng hồ nghi.
Chẳng qua, hiện tại cũng không phải là lúc dây
dưa, Hàn Lập chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không nói thêm gì, lấy
tay chỉ vào Ô Long đoạt, nhất thời pháp khí lớn lên mấy lần, biến
thành lưỡng đạo ô quang thô to, chợt lóe đánh về phía đối phương.
Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù hi sinh thân thể
“Khúc Hồn.” cũng phải tiêu diệt được nguyên thần vị tu sĩ Kế Kỳ này
không thừa một mảnh.
“Khúc Hồn.” tựa hồ nhìn ra tâm tư không chết không
thôi của Hàn Lập, mắt thấy Ô Long đoạt hung hăng kích tới, dưới tình
thế nguy cấp hé miệng bắn ra một đạo lục quang, cuối cùng cũng ngăn được
một kích toàn lực này.