Phàm nhân tu tiên - Chương 0343 - 0344
Chương 343: Lục Hoàng
Kiếm
“Đây là?"
Nhìn thấy đối phương có thể ngăn trở một kích
toàn lực của mình, Hàn Lập có chút ngoài ý muốn không khỏi ngưng
thần hướng lục quang kia nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh tiểu kiếm dài một tấc màu
xanh, mặt trên lưu quang lấp lánh.
“Pháp bảo!” Hàn Lập sắc mặt khẽ biến, bật
thốt lên.
Đối phương chỉ dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng
năm, tầng sáu mà có thể dùng vật ấy tiếp được đôi Ô Long đoạt của
mình, không phải là pháp bảo thì có thể là vật gì đây, điều này làm
cho Hàn Lập vừa mừng vừa sợ.
Sợ chính là đối phương còn có pháp bảo hộ thân,
muốn thu thập sợ rằng không ít phiền toái, vui chính là nếu tiêu
diệt được đối phương thì mình có thể lấy được pháp bảo này.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng khẳng định được đối
phương trước kia đích thực là tu sĩ Kết Đan kỳ!
Nghĩ đến đây, Hàn Lập một bên chỉ huy Ô Long đoạt
tiếp tục tấn công mãnh liệt, một bên xuất ra “Dẫn Hồn chung” nắm chặt
trong tay.
Lúc đầu hắn cũng không muốn lấy ra vật ấy,
chính là nghĩ đối phương đã bị Định Thần phù chế trụ, muốn tiêu
diệt thì rất dễ dàng nhưng hiện tại xem ra cần phải dùng đến bổn
mệnh pháp khí này mới có thể cầm giữ được đối phương!
Vừa thấy Hàn Lập xuất ra “Dẫn Hồn chung”, trong
mắt “Khúc Hồn.” hiện lên vẻ kinh hoàng, nhưng lập tức trên mặt lại tỏ
ra tàn nhẫn, đâm mạnh một kích vào bụng mình, lại hé miệng ra, một viên
đan màu xanh biếc bắn ra, vật ấy vừa hiện thân liền phát ra lục quang
nhu hòa, mênh mông, đem cả thân mình hắn bao bọc vào trong.
Lúc này, “Dẫn Hồn chung” trong tay Hàn Lập liên
tiếp vang lên “đương đương”, hắn muốn cho đối phương gân cốt nhũn ra, rút
cuộc không thể phản kích được chút nào.
Mấy tiếng vang qua đi, “Khúc Hồn.” kia vẫn đứng
thẳng bình yên không có việc gì, bộ dáng không có chút ảnh hưởng nào.
Thấy một màn này, Hàn Lập vẻ mặt trở nên ngưng
trọng, rõ ràng là viên đan màu xanh kia phát ra quang mang bảo vệ đối
phương, khiến cho Dẫn Hồn chung của mình vô hiệu.
Nghĩ đến đây, thấy việc gõ thêm hai tiếng chuông
nhưng một chút hiệu quả vẫn không có, Hàn Lập mặt mày âm trầm thu hồi
tiểu chung, Nhưng sau đó hai tay vung lên, thả ra một đạo bạch quang hơn
mười Khôi lỗi, đây là những khôi lỗi cấp hai cuối cùng còn sót lại, nếu tiếp
tục bị hủy đi nữa, hắn chỉ còn lại mấy con khôi lỗi tự chế có tác dụng không
lớn mà thôi.
Bởi vậy, Hàn Lập cũng không định dây dây dưa dưa
với đối phương, nhóm khôi lỗi vừa hiện thân, dưới sự thao túng của hắn các
cột sáng cùng mũi tên ánh sáng cuồn cuộn tấn công.
Lại gặp công kích kinh người như vậy, “Khúc Hồn.”
lộ ra thần sắc kinh sợ, vội vàng phát ra mấy pháp quyết hướng về
phía đan hoàn thi triển, làm cho lục quang sáng lên, xoay tít xung quanh.
Lập tức, các loại hào quang đồng loạt đan vào
nhau, bạo nổ phát ra ánh sáng chói mắt, “Khúc Hồn.” liền chấn động của công
kích, liên tiếp thối lui vài trượng, nhưng hắn có thể tiếp được công
kích luân phiên này khiến cho Hàn Lập trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
Một tu tiên giả tu vi mới đến Luyện Khí kỳ
tầng năm, tầng sáu thế nhưng lại có khả năng tiếp được một kích toàn
lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thật sự cũng rất nghịch thiên sao.
Chẳng qua lại nghĩ đến người ta trước kia chính là một tu sĩ Kết Đan
kỳ, tựa hồ cũng không phải là sự tình gì kỳ quái lắm, Hàn Lập
thầm nhủ giải đáp mâu thuẫn trong lòng.
Lúc này “Khúc Hồn.” bằng vào hai chiêu hậu thủ
ngăn trở được công kích của Hàn Lập, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi,
đồng thời nhanh chóng suy nghĩ đối sách, trong lòng bắt đầu xuất hiện
một số lời thích hợp, muốn dùng miệng lưỡi đánh động đến Hàn Lập,
để khiến hắn đình chỉ công kích điên cuồng như vậy, phải biết rằng với
pháp lực đáng thương như hắn, thật sự đã hao tốn hết rồi.
Nhưng là còn không có chờ hắn nói ra câu nào,
Hàn Lập ở phía đối diện sau khi trù trừ một chút, liền thò tay vào túi
trữ vật, bỗng nhiên một đạo hồng quang chói mắt chợt lóe bắn ra.
“Khúc Hồn.” cả kinh!
Còn không chờ hắn hiểu được tại sao lại thế này
thì viên đan màu xanh phiêu phù trước mắt liền nổ tung, tiếp đến từ sâu
trong nguyên thần truyền đến một cỗ đau nhức tê liệt, làm hắn không
khỏi kêu to một tiếng, người ngã vật xuống, tứ chi không ngừng run
rẩy co rút.
Lục quang bảo hộ “Khúc Hồn.” biến mất vô ảnh vô
tung khi khỏa đan này bạo liệt, cột sáng cùng mũi tên không còn chút trở
ngại, nhất thời như ong vỡ tổ đem Khúc Hồn bao phủ vào trong.
Ma thanh lục sắc tiểu kiếm kia không có chủ nhân
thao túng, uy lực cũng lập tức giảm đi, bị Ô Long đoạt của Hàn Lập
mạnh mẽ đàn áp, tùy thời đều có thể đem phá hủy.
Thấy sự việc hết thảy đều thuận lợi, Hàn Lập
vui mừng ra mặt.
Không nghĩ tới hắn mạo hiểm tấn công một kích
lại hữu hiệu như vậy.
Hắn sở dĩ không lấy Huyết Linh Toản trực tiếp
công kích vào trái tim hoặc đầu của “Khúc Hồn.” vì không nắm chắc
phần lớn rằng mấy chỗ này trên thân thể của Khúc Hồn có phải là yếu hại hay
không.
Chỉ sợ nhiều lắm là làm trọng thương mà không
thể đánh chết đối phương.
Bởi vậy, còn không bằng dùng Huyết Linh Toản
công kích vào cái viên đan màu lục kia.
Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, lục sắc đan
hoàn sau khi bị một kích đánh vỡ tan, đối phương lại xuất hiện một vấn đề lớn
như thế, ngã xuống tại chỗ.
Xem ra lục đan này của đối phương có liên hệ
rất lớn với nguyên thần, khó trách lúc trước hắn phun ra để đối địch lại
xuất hiện thần sắc như thế.
Không phải là kim đan do đối phương ngưng luyện khi
đạt đến Kết Đan kỳ chứ? Hàn Lập không chút hảo ý ngầm đoán.
Lúc này nhóm khôi lỗi đang công kích, sau khi
Hàn Lập vung tay lên liền ngừng lại, sau đó hắn hướng đối diện nhìn
lại.
Sau khi hào quang biến mất, Hàn Lập rõ ràng nhìn
thấy một thi thể đen đúa nằm trên mặt đất, tuy nhiên không bị công kích
đánh tan thành tro bụi, cái này thật là đã nằm ngoài dự kiến của
hắn.
Chẳng lẽ bởi vì thân thể Khúc Hồn là cương thi
nên bất đồng cùng với người thường sao.
Hàn Lập nhìn nhìn thi thể kia, trầm ngâm một
chút, không có lập tức đi qua.
Mà tay vung lên, năm, sáu cái hỏa cầu to bằng nắm tay
xuất hiện trong không trung, sau đó Hàn Lập nhẹ nhàng hô một tiếng “Đi.”,
nhất thời mấy viên hỏa cầu giống như tên nõ bắn về phía thi thể kia.
Sau vài tiếng “Phốc, phốc.”, Hàn Lập lạnh lùng nhìn
chằm chằm thi thể bị thiêu đốt kia.
Trong lúc lửa cháy bốc lên, một quang đoàn xanh
biếc to bằng quả trứng gà đột nhiên từ trong liệt hỏa bay ra, định hướng qua một
bên bỏ chạy.
Thấy cảnh này, trên mặt Hàn Lập phát lạnh,
thân hình chợt lóe sau đó liền xuất hiện ngay sau quang đoàn, đưa tay
chộp lấy quang đoàn, đồng thời bạch quang trên tay chói mắt, nhất thời quang
đoàn kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đã bị Hàn Lập dùng năm
ngón tay mang linh lực bóp nát.
Sau đó Hàn Lập nhoáng lên chuyển thân về bên
người Khúc Hồn, nhẹ nhàng phất ống tay áo, ngọn lửa trên người Khúc Hồn
cũng biến mất vô ảnh vô tung.
“Tu sĩ Kết Đan kỳ bất quá cũng chỉ như thế, một cái
ảo thuật nho nhỏ liền có thể lừa nguyên thần hắn đi ra.” Hàn Lập cúi đầu
nhìn Khúc Hồn, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Tiếp theo, Hàn Lập cẩn thận tra xét thương thế
của Khúc Hồn một phen.
Làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là
ngoại trừ ngoài da có chút cháy xem thì nội tạng cùng xương cốt đều
hoàn hảo không tổn hao gì, điều này làm cho Hàn Lập cực kỳ cao
hứng.
Mặc dù biết rõ Khúc Hồn này chính là một cương
thi nhưng hắn bất tri bất giác đã xem nó như là một thủ hạ cực kỳ trung
thành. Nếu có thể khôi phục như lúc đầu, hắn tự nhiên cũng rất vui
mừng, huống hồ trong lòng hắn cũng có một cái kế hoạch cần phải
có Khúc Hồn mới có khả năng làm được.
Vì thế, Hàn Lập xuất ra “Dẫn Hồn chung” gõ gõ
một chút, nhất thời Khúc Hồn vốn nằm trên mặt đất lúc này đứng
thẳng lên, khôi phục vẻ cứng ngắc.
Hàn Lập gật gật đầu, tuy da thịt có chút bị thương
nhưng bằng lực khôi phục siêu cường của cương thi thì sẽ rất nhanh trở lại như
xưa.
Sau đó ánh mắt Hàn Lập hướng tới tiểu kiếm màu
xanh đang phiêu phù tại không trung, mất đi chủ nhân nó đã hoàn toàn
không nhúc nhích.
Hàn Lập trước tiên dùng Ô Long đoạt chậm rãi áp
nén xuống, sau đó cẩn thận dùng thần thức xâm nhập vào bên trong, quả
nhiên đã bị cản bên ngoài.
“Xem ra thực giống như trong truyền thuyết, không có
tu vi Kết Đan kỳ, không có khả năng sử dụng pháp bảo vô chủ.” Hàn Lập có chút
ảo não thầm nghĩ.
Hôm nay cái pháp bảo này chỉ có thể nhìn chơi
mà thôi.
Chẳng qua Hàn Lập đối với pháp bảo này thập
phần hứng thú, sau khi trải qua một phen thí nghiệm cẩn thận, rút cuộc
yên tâm cầm vật ấy trên tay, thưởng thức tỉ mỉ.
Bản thể đoản kiếm này này chỉ dài có hơn một tấc
rưỡi, không có linh lực của chủ nhân đưa vào, quang hoa yếu ớt đi không
ít nhưng quanh thân lại tản mát ra một cỗ hàn khí mênh mông, càng thêm
vẻ mỹ lệ dị thường.
Hơn nữa trên thân kiếm có khắc hai chữ cổ nho
nhỏ, Hán Lập nhìn kỹ không khỏi nhẹ giọng đọc ra.
“Lục hoàng”
Hàn Lập vô cùng yêu thích bèn ngắm nghía trong
chốc lát mới đem “Lục Hoàng Kiếm.” cẩn thận thu vào túi trữ vật, đây
chính là kiện pháp bảo đầu tiên hắn có được a.
Sau đó, Hàn Lập lại đưa mắt nhìn bốn phía, xem
xem còn sót lại cái gì ở chỗ đó hay không, kết quả trên mặt đất có
vô số điểm lục quang khiến cho hắn chú ý tới.
Nhìn kỹ một lượt nữa, đó chính là khỏa đan màu
xanh bị Huyết Linh toản kích vỡ nhưng hào quang bên trên vẫn không hề giảm.
Hắn đi tới phía trước, cúi xuống nhẹ nhàng
nhặt lên mấy mấy mảnh vụn này.
Tuy chẳng biết chúng có tác dụng gì nhưng Hàn
Lập cũng không bỏ qua, hắn đoán rằng vài thứ này có lẽ có chút
quan hệ với kim đan của tu sĩ Kết Đan kỳ.
Chương 344: Đại Trận
Diệt Yêu
Hàn Lập cũng không có đem mấy mảnh bị vỡ này ra nghiên cứu kỹ mà
tìm kiếm thấy phụ cận xem còn sót lại cái gì không, mới bắt đầu lo
lắng đến cách thu thập con bọ ngựa kia.
Hắn quyết không buông tha yêu thú này, dù không
nói tới các thứ khác trên người nó, cặp chi trước cũng là tài liệu
luyện khí hiếm có trong tu tiên giới.
Cho nên cái ý niệm thu phục này con yêu thú liền
hiện lên trong đầu, Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi vứt bỏ.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, phàm là yêu thú bị
tu sĩ điều khiển, đều là từ nhỏ đã bị hạ cấm chế rồi thuần hóa
từng chút một, tự nhiên muốn đem một con linh thú cường đại không phải
do mình nuôi dưỡng làm của riêng, sự tình này căn bản là nằm mơ giữa
ban ngày.
Nghĩ đến tu sĩ Ngự Linh Tông kia cũng bởi vì
mất đi thân thể mà biến thành một người khác, mới không thể khống
chế được bọ ngựa kia. Nếu không yêu thú bậc này một khi thuần hóa
thành thục, tất nhiên đều sẽ trung thành cả đời, không rời không quên,
so với người còn một lòng một dạ hơn.
Mà bây giờ phải trở về liên quân Thất phái để
báo sự tình này, Hàn Lập ngẫm nghĩ, vẫn không thể khẳng định được
lời của tu sĩ Ngự Linh Tông kia là thật hay giả, bởi vậy sẽ ở lại đây
vài ngày nghe ngo tin tức rồi mới tính sau.
Dù sao tốc độ hắn cũng rất nhanh, cho dù muộn
thêm mấy ngày cũng đều có thể đến đại doanh của thất phái đúng hạn.
Vì thế, Hàn Lập bỏ ra thời gian một ngày, lặng
lẽ bố trí “Điên đảo ngũ hành trận.” trong khu rừng rậm cách không xa
sơn động đó.
Lúc này đây, Hàn Lập cũng không phải giống như
lúc đại chiến trong hoàng cung, phải vội vàng bố trí một bộ phận đại
trận, mà là bày ra cả bộ trận kỳ cùng trận bàn, uy lực tự nhiên khác hẳn
so với trước kia.
Trong khi đó hắn thấy được con yêu thú kia một lần
ra ngoài kiếm thức ăn.
Thế nhưng lần này mang về lại là một con hổ đen
cực lớn, làm Hàn Lập than thở cả nửa ngày.
Phải biết rằng, hắc sắc lão hổ kia là lần đầu
hắn nhìn thấy, hiển nhiên không phải là dã thú bình thường, chỉ tiếc
là dị chủng như vậy lại rơi vào miệng con bọ ngựa kia, cũng chỉ có
thể thành một bữa ăn ngon lành mà thôi.
Sau khi chuẩn bị đối sách hoàn hảo, vào lúc giữa
trưa Hàn Lập lặng lẽ tiềm nhập sơn động.
Nhưng chỉ một lát thời gian sau, chân hắn đạp Thần
Phong Chu từ bên trong cấp tốc bay ra, bay thẳng đến phương hướng có đại
trận.
Bóng đen đằng sau đuổi sát không tha, đương nhiên
con yêu thú bọ ngựa bị Hàn Lập làm kinh động.
Bởi vì đại trận bố trí rất gần. Hàn Lập chân
trước vừa rời sơn động chân sau đã tiến vào phạm vi bao phủ của đại
trận. Dù cho con yêu thú kia có linh trí nhất định nhưng như thế nào
lại có thể hiểu được trận pháp, rất dễ dàng trúng kế của Hàn Lập, bị
nhốt vào trong trận pháp.
Trong hai ngày tiếp theo, Hàn Lập trước tiên tùy
ý để cho yêu thú điên cuồng chạy loạn khắp Điên đảo ngũ hành trận, phát
huy hết mức hiệu quả huyễn cảnh vây địch của trận pháp, giam nó trong một địa
phương rộng khoảng vài mẫu.
Hai ngày tiếp theo, yêu thú đã có chút gân cốt rã
rời, khi nó muốn dừng lại thì Hàn Lập liền thả ra một đống Khôi lỗi ở
phía ngoài đại trận bắt đầu công kích, không ngừng quấy nhiễu làm cho
yêu thú kia không thể nghĩ ngơi được một chút nào.
Yêu thú bọ ngựa này tuy thuộc loại có lực công kích
cực lớn nhưng khả năng phòng ngự cũng thuộc loại bình thường, căn bản không
dám để khôi lỗi công kích ở khoảng cách gần, đành phải múa may hai chi
trước không ngừng để bảo vệ toàn thân.
Kể từ lúc đó, thêm nửa ngày thời gian, yêu thú rốt
cuộc cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu bị nhóm Khôi lỗi đánh trúng
thân thể. Tuy thương thế không lớn nhưng dĩ nhiên là thể lực đã bị
làm cho tiêu hao hết. Mà lúc này Hàn Lập cũng luân phiên thay năm, sáu
lần linh thạch cho Khôi lỗi thú.
Thấy thời cơ cũng không sai biệt lắm, Hàn Lập liền
phát động phù bảo tiểu đao màu vàng, dưới sự yểm hộ của bọn Khôi lỗi dùng một
kích xuyên qua đầu con bọ ngựa, giết chết ngay trong đại trận.
Nhìn thấy đại công cáo thành, Hàn Lập cũng
khó nén hưng phấn đi tới bên thi thể yêu thú, tiếp theo xuất ra ngân
sắc cự kiếm, đem toàn bộ chi trước sắc bén cắt đứt.
Sau đó lại kỳ vọng rất lớn, tìm kiếm một chút tại
bụng của con yêu thú.
Hắn hi vọng yêu thú này tốt nhất là ngũ cấp,
như vậy hắn có thể thu hoạch được một viên nội đan vô cùng trân quý.
Đột nhiên, trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ kinh hỉ
nhưng lập tức lại trở nên cổ quái. Đang lúc kinh nghi bất định liền đem
tay từ trong thi thể rút ra, quả nhiên xuất hiện một vài quả hình trong kích
thước giống nhau, màu trắng sáng, còn có một ít tơ máu.
“Trứng yêu thú?” Hàn Lập kinh nghi lẩm bẩm.
Hắn lại trở nên hồ đồ, nhưng cũng không cho
rằng mấy cái này là nội đan yêu thú.
Nhưng kinh ngạc của Hàn Lập còn chưa chấm dứt.
Tiếp theo từ trong bụng con bọ ngựa móc ra thêm sáu, bảy cái nữa, so với lúc
trước còn nhiều hơn, hiện cũng có trên mười quả.
Hàn Lập nhìn nhìn mấy quả trứng này, không khỏi mặt
giãn ra cười cười.
Cái này thật đúng là chuyện tốt ngoài ý
muốn!
Nhưng lập tức hắn nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên
nhíu mày, đưa ngón tay điểm lên trên một quả rồi nhắm mắt cảm ứng.
Không bao lâu, sắc mặt Hàn Lập cũng trở nên
không tốt, trong chúng đều không có một chút hơi thở sinh mệnh. Hiển
nhiên là mấy quả trứng chết.
Sự tình như vậy đối với yêu thú thật sự rất thường
xuyên.
Dù sao yêu thú cũng không phải là côn trùng hay
dã thú bình thường, đâu có dễ dàng sinh sản thế hệ sau như vậy.
Sắc mặt Hàn Lập âm trầm, đem mấy quả còn lại kiểm
nghiệm qua một lượt. Quả thực tất cả đều là trứng chết, điều này
làm cho hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Hàn Lập thầm tức giận, vốn đem mấy cái trứng
này hỏa thiêu hết, nhưng lại do dự một chút rồi xuất ra hộp ngọc cẩn
thận thu vào.
“Con bọ ngựa này không phải là yêu thú bình
thường, cho dù là trứng chết, nói không chừng cũng còn vài chỗ diệu
dụng!” Hàn Lập có chút không cam lòng thầm nghĩ.
Sau khi cắt xuống đôi cánh màu xám tro, Hàn Lập
liền đem thi thể yêu thú biến thành cát bụi, rồi bay lại phía sơn động.
Tuy hy vọng không lớn nhưng Hàn Lập vẫn muốn nhìn xem
có thu hoạch được cái gì không?
Kết quả khi tiến vào trong động, kiểm tra một
lượt cũng làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Trong một góc của sơn động, Hàn Lập tìm được
một bộ xương trắng mặc áo bào màu tro, bên hông còn nguyên vẹn một cái
tũi trữ vật.
Hàn Lập tay cầm túi trữ vật mà trống ngực đập thình
thịch không ngừng.
Không cần nói hắn cũng biết, bạch cốt này
khẳng định là di hài của vị tu sĩ Ngự Linh Tông kia. Trước đó hắn
vội vã xuất khiếu nguyên thần, túi trữ vật tự nhiên không thể mang theo,
cái này làm Hàn Lập vừa mừng vừa sợ.
Hàn Lập đương nhiên không biết bởi vì tu sĩ Ngự
Linh Tông kia thương thế quá nặng, thân thể lập tức tiêu vong nhưng vẫn
còn cố xử lý hậu sự, nhanh chóng mang theo “Lục Hoàng Kiếm.”, đem non
nửa linh khí ở trong kim đan ngưng tụ thành viên lục đan, liền hốt hoảng
cầm lấy hai vật ấy rồi nguyên thần xuất khiếu.
Nếu muộn thì nguyên thần cùng thân thể sẽ đồng
loạt tiêu .
Đối với túi trữ vật của tu sĩ Kết Đan kỳ,
Hàn Lập tự nhiên tò mò vạn phần.
Hắn miễn cưỡng ngăn chặn kích động trong lòng,
đem thần thức xâm nhập, bắt đầu cẩn thận kiểm tra những thứ trong
đó.
Nhưng sau khi thần thức Hàn Lập xem xét một vòng
thì hắn thiếu chút nữa ngất xỉu.
Một cái túi trữ vật lớn như vậy thế nhưng đều
là mấy thứ bình thường. Trong đó hơn phân nửa đều chứa thức ăn cho côn
trùng hay yêu thú nào đó. Hàn Lập căn bản cũng không dùng đến. Non nửa
còn lại có chút khá hơn gồm các mẫu côn trùng các loại các dạng, trên mặt còn
khắc tên của chúng.
Hàn Lập cảm ứng một chút, hơn phân nửa côn trùng
trong bình đều còn sống, điều này làm cho Hàn Lập cực kỳ kinh ngạc.
Đã nhiều năm không có ai nuôi dưỡng chúng nó,
thế nhưng lại vẫn còn sống, sinh mệnh lực thật sự là ngoan cường a!
Mà mấy thứ Hàn Lập kỳ vọng như là phù lục cấp
cao, pháp khí cùng Phù bảo trong túi trữ vật này một cái cũng không có,
làm cho Hàn Lập nửa ngày cũng không nói được gì.
May mắn là tại tầng dưới cùng của túi trữ vật, Hàn
Lập cũng tìm được một cái lục sắc ngọc giản, mà thứ trong đó làm Hàn
Lập vừa thấy đã động tâm.
Bên trong là một ít tâm đắc bồi dưỡng kỳ trùng
của tu sĩ Ngự Linh Tông, chẳng những giới thiệu hơn ngàn chủng loại
côn trùng kỳ lạ mà Hàn Lập chưa bao giờ nghe thấy, mà còn có một ít bí
pháp bồi dưỡng, điều khiển chúng, khiến cho hắn cảm thấy hứng thú chính
là bài danh cấp độ của mấy con yêu thú dựa theo trình độ lợi hại.
Con bọ ngựa kia tất nhiên cũng ở trong đó, rõ ràng
là màu xám thế nhưng lại bị ghi là “Kim bối yêu lang” làm cho Hàn
Lập trừng mắt ra nhìn, có chút không thể lý giải.
Tuy nhiên con yêu thú bọ ngựa này chỉ mới xếp thứ bảy
mươi ba mà thôi, phía trước còn có bảy mươi hai chủng loại yêu trùng
lợi hại hơn, đã kiến thức qua “Kim bối yêu lang” khiến Hàn Lập cũng
giật mình kinh sợ.
Hàn Lập hứng thú xem hơn nửa ngày mới đem thần
thức rời khỏi ngọc giản, sau khi trầm tư một lát liền bắt đầu dựa
theo nội dụng giới thiệu về kỳ trùng, đối chiếu với mấy cái mẫu có trong
tay.
Kết quả, Hàn Lập càng xem càng cực kỳ bất mãn!
Mấy con côn trùng này rút cuộc có tác dụng gì Hàn
Lập tạm thời không nói tới, chỉ là bài danh của chúng đều rất thấp!
Mà bài danh trước một trăm cũng chỉ có hai chủng loại mà thôi, hơn
nữa còn ở cuối bảng.
Còn lại đại bộ phận đều bài danh thứ hai, ba
trăm.
Hàn Lập không biết nếu mấy lời nén giận vừa nói
bị tu sĩ Ngự Linh Tông kia nghe được, tuyệt đối sẽ chỉ thẳng vào mặt
hắn mắng to! Mấy cái kỳ trùng này nào có dễ gì mà thu thập được?
Không cần nói tới bài danh một trăm, chỉ là bài danh trước ba bốn trăm
cũng đều là chủng loại hi hữu trên thế gian, phải tốn tâm huyết vài trăm
năm ra sức mới đoạt được tới tay.