Phàm nhân tu tiên - Chương 0367 - 0368

Chương 367: Bảo Nhân Dữ Định Cư

      Vương
Trường Thanh nghe Hàn Lập hỏi như thế, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ: “Tiên sư nói
đùa, túi trữ vật chư vị tiên sư tuy có một ít, nhưng tiên sư đều vô cùng quý
trọng, làm sao có thể dùng để chứa chút tục vật của phàm nhân chúng ta được.
Hơn nữa, mỗi lần giao dịch, các đảo lớn đều dùng rất nhiều thuyền mới chứa nổi
hàng giao dịch, túi trữ vật của các tiên sư tuy vô cùng thần diệu, nhưng cũng
không chứa được bao nhiêu. Các vị tiên sư càng sẽ không làm loại việc có thân
phận như khuân vác này.”

Vương Trường Thanh cẩn thận giải thích cho Hàn Lập.

Nghe xong lời này, Hàn Lập gật gật đầu không nói, mắt
hơi nheo lại, chìm vào trong trầm tư.

Sau nửa ngày, hắn mới thản nhiên nói: “Việc muốn ta ra
tay giúp hắn, tại hạ vô năng vi lực (không có năng lực). Bởi vì tu vi tại hạ
thật sự không cao, nếu đáp ứng cũng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi, hay là mời
Vương tiên sinh hồi bẩm lại với Cố đông chủ, cho hắn thỉnh vị khác cao minh
hơn! Mà xin quý thuyền mang ta đến khu vực Khôi Tinh Đảo, ta sẽ đưa một ít linh
thạch làm thù lao.”

Hàn Lập nói rất chậm, rất rõ ràng, nhưng thanh âm càng
lúc càng lạnh lùng.

Lão giả nghe xong mấy lời cự tuyệt này, sắc mặt trở
nên tái nhợt.

Tiếp theo, liền cầu xin Hàn Lập: “Tiên sư đại nhân,
người hãy giúp gia đình Đông chủ đi! Phải biết rằng Cố đông chủ vì muốn có được
sinh ý này, chỉ riêng chiếc thuyền chở người này cũng đã tiêu phí không ít. Hơn
nữa vì đạt được tư cách khiêu chiến, Cố đông chủ còn phải hao phí một số lượng
linh thạch lớn. Nếu không có được tư cách buôn bán giữa các đại đảo, Cố gia
nhất định sẽ phá sản. Mấy người làm công chúng ta cũng sẽ mất đi việc làm, chỉ
có thể ra đường kiếm sống.”

Lão giả vẻ mặt khẩn cầu nói

“Tu vi tại hạ đích xác yếu kém, hơn nữa cũng không
muốn vừa đến Khôi Tinh Đảo, liền ngay lập tức dính vào chuyện thị phi!” Hàn Lập
không hề biểu tình lắc lắc đầu, rõ ràng cự tuyệt.

Vương Trường Thanh thấy Hàn Lập tâm ý đã quyết, thanh
âm cũng có chút nghiêm lại, liền không dám lại tiếp tục khuyên bảo, chỉ có thể
nâng cao tinh thần cùng Hàn Lập tán gẫu về tập tục một ít địa phương mà Hàn Lập
cần biết.

Nửa canh giờ sau, Hàn Lập thấy tinh thần lão giả có
chút mệt mỏi, liền bảo lão giả về phía trước nghỉ ngơi, ngày mai lại tới dạy
hắn một ít ngôn ngữ địa phương.

Vương Trường Thanh sớm cảm thấy mệt mỏi, thấy Hàn Lập
nghĩ cho mình như thế, cũng không chối từ, lui ra ngoài.

Hàn Lập sau khi nhìn lão giả cung kính đia ra ngoài
sau cánh cửa gỗ, không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Trên người hắn tuy có nhiều thứ linh dược kích thích,
thậm chí có linh dược có tác dụng lớn với thân thể phàm nhân, nhưng không có ý
tứ lấy ra cho lão giả phục dụng.

Tại một địa phương lạ lẫm, tốt nhất là dấu diếm thật
kỹ! Nếu không sẽ có thể mang đến những phiền toái không cần thiết. Thậm chí nếu
có họa sát thân cũng không quá ngạc nhiên.

Sau khi nghĩ vậy, Hàn Lập khoanh chân ngồi trên
giường, sau đó từ trên người lấy ra một bình “Hoàn Long Đan.”, đem một viên cho
vào miệng, bắt đầu luyện khí.

Hắn nhất định phải sớm khôi phục tu vi mới được. Dù
sao, vô luận địa phương nào của tu tiên giới cũng là lấy thực lực để nói
chuyện!

Hàn Lập đả tọa được một lát, ngoài cửa liền khẽ truyền
đến tiếng bước chân.

Hàn Lập tuy không có mở cửa, nhưng thần thức lại sớm
đi ra ngoài, đem cảnh vật ngoài cửa hết thảy chiếu vào trong đầu. Ngoài kia là
lão giả Vương Trường Thanh đang quay trở lại, phía sau còn đi theo vị Cố đông
chủ kia, mang bộ dáng tâm sự chồng chất.

Hàn Lập bắt đầu nhíu mày.

Xem ra phiền toái đến rồi đây! Hiển nhiên vị Cố đông
chủ này còn chưa từ bỏ ý định, lại đến dây dưa với mình.

Nếu còn là ở Thiên Nam, Hàn Lập đã sớm một câu lạnh
như băng quát bảo đối phương dừng lại, không cho hai người tiến vào trong
phòng.

Nhưng hiện tại mới tới một nơi lạ lẫm này, không cần
có vẻ xa lánh người khác như thế.

Nghĩ vậy, Hàn Lập không đợi hai người tiến lên gõ cửa,
liền bình thản lên tiếng nói: “Mời hai vị vào! Trên cửa không khóa!”

Cố đông chủ và Vương Trường Thanh vừa nghe thanh âm
Hàn Lập vang lên bên tai liền hoảng sợ. Nhưng lập tức ý thức được tiên sư đại
nhân bên trong gọi bọn họ đi vào. Vì thế vội vàng sửa sang lại y phục, cung
thanh đáp ứng một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Hàn Lập lúc này đã rời khỏi giường, đang chắp tay sau
lưng đứng ở trong phòng.

“Tiên sư đại nhân, Cố đông chủ muốn tự mình cùng ngài
bàn chuyện kia, muốn mời tiên sư đại nhân cho đông chủ một cơ hội để ngài giúp
ông ấy được không?” Vương Trường Thanh lúc trước cùng Hàn Lập tiếp xúc qua một
ít, dĩ nhiên biết vị tiên sư này thật sự không phải người ngu ngốc, liền trực
tiếp đem ý định đến đây nói ra.

Nghe xong lời này, Hàn Lập liếc mắt nhìn lão giả,
nhoẻn miệng cười nói: “Đương nhiên có thể! Chẳng qua, ngươi tốt nhất khuyên vị
Cố tiên sinh này không nên quá hy vọng!”

Hàn Lập lộ ra một bộ dáng không sao cả mà nói.

Nghe Hàn Lập nói vậy, Vương Trường Thanh lộ ra vẻ hơi
xấu hổ, nhưng vẫn hướng về phía trung niên nhân giải thích chi tiết một chút.

Trung niên nhân sau khi nghe xong, thần sắc biến đổi
nhưng lập tức trở nên trịnh trọng hướng về lão giả nói mấy câu, làm Vương
Trường Thanh ngây ra một chút, trên mặt lộ vẻ cổ quái.

Mà Hàn Lập ở bên cạnh vẫn nhìn một cách bàng quan,
trên mặt không có gì khác thường.

“Tiên sư đại nhân! Đông chủ của chúng ta nói, chỉ cần
tiên sư ra tay hỗ trợ, bất luận sự thành hay không, Cố gia cũng nguyện ý đem
một số lượng linh thạch lớn làm thù lao. Mà tiên sư nếu có thể giúp cho Cố gia
đoạt được tư cách buôn bán giữa các đảo, Cố đông chủ thậm chí nguyện ý đem tiên
sư từ đảo ngoại nhân, định cư làm đảm bảo nhân của Khôi Tinh Đảo, làm tiên sư
có thể trở thành cư dân chính thức của Khôi Tinh Đảo... Quan trọng nhất là, vô
luận tiên sư về sau có đảm nhiệm chức vụ hay không, Cố gia sau này trong vòng
ba năm nguyện ý đem ba thành lợi nhuận của việc giao dịch phụng hiến cho tiên sư.”

Vương Trường Thanh nói xong mấy lời này thì vẻ mặt
cũng có chút hoảng hốt, tựa hồ không tin nổi điều Cố đông chủ đã hứa hẹn với
Hàn Lập.

Hàn Lập nao nao, sờ sờ cằm, có điểm kỳ quái hỏi: “Cái
gì vậy? Tại Khôi Tinh Đảo trú chân, còn muốn cái
gì đảm bảo nhân? Lúc trước, hình như ta chưa được nghe tiên sinh nói qua!”

Lời này Hàn Lập tuy nói ra cực kì ôn hòa nhưng làm
Vương Trường Thanh toát một thân mồ hôi lạnh, vội vàng mở miệng giải thích:

“Tiên sư hiểu lầm rồi! Ở trên Khôi Tinh Đảo bình
thường có hai loại tiên sư. Một loại là tiên sư ở tạm thời, bọn họ sẽ không đảm
nhiệm chức vụ gì trên đảo, bình thường chỉ ở lại mấy năm rồi sẽ tùy cảm hứng mà
quyết định ở lại hay rời đi. Một loại khác là người bảo hộ cho các gia đình
giàu có, liền có thể làm thủ tục ở lại đảo vĩnh viễn. Loại tiên sư này hàng năm
chẳng những chỉ phải nộp rất ít tiền và linh thạch, mà cũng chỉ c có tư cách
đảm nhiệm chức vụ trên đảo, có thể tham gia Linh Địa tranh đoạt đại hội mười
năm một lần trên đảo. Ai đoạt được sẽ chiếm được nơi có linh khí đậm đặc nhất
để tu luyện. Mà bởi vì người ngoài đảo muốn tìm được người bảo hộ trên Khôi
Tinh Đảo thực sự không phải chuyện đơn giản. Cho nên lão hủ nhất thời sơ sẩy,
không đề cập việc này với tiên sư.”

Vương Trường Thanh sợ Hàn Lập hiểu lầm điều gì, một
hơi nói ra hết thảy.

Nghe xong lời này, thần sắc Hàn Lập trở nên âm trầm.
“Tất cả các tu tiên giả không định cư tại Khôi Tinh Đảo đều không thể có được
nơi tu luyện sao?”

Hàn Lập có chút không quá tin nói.

“Không chỉ đảo này, tiên sư định cư trên đảo lân cận
cũng có thể tham gia loại tỷ thí này. Chẳng qua, bọn họ cũng chỉ có thể đến xem
tranh đoạt nơi tu luyện của bổn đảo. Mà Khôi Tinh Đảo được lấy làm chính đảo
bởi vì linh mạch trên đảo chính là tốt nhất khu vực biển lân cận, linh khí nồng
đậm nhất. Linh mạch của các đảo khác kém hơn rất nhiều.” Lão giả giải thích cho
Hàn Lập.

Nghe xong hết thảy điều này, sắc mặt Hàn Lập âm trầm
bất định.

Mấy quy đinh này rõ ràng là sách lược đem các tu sĩ tu
vi cao ở lại chủ đảo. Bởi vì đã là tu tiên giả, ai lại không muốn có nơi tu
luyện linh khí sung túc.

Thậm chí nếu hắn muốn nuôi trồng linh thảo và tu
luyện, cũng cần địa phương tu luyện linh khí càng nồng đậm càng tốt!

Hàn Lập cau mày, cúi đầu đi qua đi lại trong phòng vài
bước, rồi khoanh tay nhìn nhìn trung niên nhân họ Cố đang mang vẻ mặt chờ đợi.

Nhìn thấy vẻ mặt vị Cố đông chủ này như vậy, Hàn Lập
thở dài, chậm rãi nói: “Các người cho ta biết phải khiêu chiến tiên sư tu vi
như thế nào, nếu nói thật sự có khả năng đối phó, ta sẽ phá lệ ra tay một lần!”

Hàn Lập lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, bộ dáng như là nể
mặt hai người mới ra tay.

Vương Trường Thanh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đem việc
này giải thích cho trung niên nhân, làm đối phương cũng lộ ra vẻ mặt mừng như
điên.

Mà Hàn Lập sau khi nói xong, trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu trong mấy vị tiên sư kia không có tu sĩ Trúc cơ
kỳ, cho dù với tu vi hiện tại của mình, ỷ vào lợi thế khôi lỗi và pháp khí,
chắc không có vấn đề gì! Từ đó có thể bắt đầu tu luyện Tam chuyển trọng nguyên
công kia tại Khôi Tinh Đảo. Đương nhiên, Thân Ngoại Hóa Thân và Đại Diễn Quyết
cũng phải tu luyện mới được. Đây chính là lợi khí bảo mệnh về sau mà.”

Bốn ngày sau, chiếc thuyền rốt cục đã tới Khôi Tinh
Đảo trong tiếng hoan hô của người trên thuyền.

Hàn Lập được Cố đông chủ và Vương Trường Thanh dẫn đi,
hưng phấn trùng trùng giúp cho Hàn Lập làm một ít thủ tục trên đảo.

Dù sao một vị tu tiên giả lạ lẫm đến đảo này, nhất
định phải thông tri cho cảng khẩu một tiếng, như vậy mới không bị hiểu nhầm
thành một tên xâm nhập giả có ác ý.

Chẳng qua, Hàn Lập đi theo phía sau hai người, im lặng
đánh giá cảng khẩu này, hết thảy làm cho hắn có một cảm giác chính là nơi đây
rất lớn!

Vô luận về số lượng các con thuyền, hay là thể tích
thuyền, căn bản không phải tiểu bến tàu của Thiên Nam có thể so sánh được.

Cự thuyềnkỳ của Cố đông chủ lớn như vậy nhưng trên bến
tàu này lại đậu liên tiếp sáu, bảy chiếc như thế. Còn mấy thuyền nhỏ khác thì
nhiều vô kể.

Hàn Lập ước chừng, cả bến tàu cũng có thể có hai ba
trăm chiếc.

Cho nên đám người đi đi lại lại trên thuyền, dưới thuyền
lại càng nhiều hơn.

Làm cho Hàn Lập lần đầu tiên cảm giác được, cái gì là
người đi kẻ lại như nước.

Chương 368: Trang Viên

      Chẳng
qua Hàn Lập cũng đồng thời lưu ý số lượng phàm nhân, loáng thoáng cảm ứng được
hơi thở của nhiều tu tiên giả tại cảng khẩu, xem ra những người này là tu tiên
giả chuyên môn phụ trách trật tự cảng khẩu.

Hàn Lập vừa suy nghĩ vừa mang theo Khúc Hồn, đi theo
hai người Cố đông chủ tới trong một thạch ốc bên cạnh cảng khẩu.

Trong phòng bố trí phi thường đơn giản, trừ một cái bàn
gỗ và một chiếc ghế dựa ra, chỉ có một lão giả sắc mặt khô gầy, vàng vọt đang
ngồi ở nơi đây nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi nghe thấy thanh âm bọn Hàn Lập vào, vị tiên sư
này mới giương đôi mắt ra.

Nhất thời một luồng hàn quang từ trong mắt bắn ra. Hàn
Lập thấy vậy trong lòng rùng mình, người này là một gã Trúc cơ kì tu sĩ, hơn
nữa bộ dáng tựa hồ pháp lực không hề dưới mình lúc trước.

Vị lão giả mặt vàng này sau khi trực tiếp bỏ qua Cố
đông chủ và Vương Trường Thanh mà đem ánh mắt đảo qua trên người Hàn Lập và
Khúc Hồn, phát hiện tu vi của Hàn Lập chỉ là vài tầng Luyện khí kì, liền khôi
phục lại biểu tình dương dương, nhưng Hàn Lập lại chú ý tới việc người này tựa
hồ rất hay liếc mắt xem xét Khúc Hồn.

“Mấy người các ngươi có việc gì? Nhanh nói ra đi,
không cần quấy rầy ta nghỉ ngơi.” Vị này hữu khí vô lực nói, trên mặt toát ra
vẻ không kiên nhẫn.

Hàn Lập bởi vì có khả năng nhớ rất tốt, đã theo Vương
Trường Thanh học qua ngôn ngữ bản địa một thời gian, tuy vẫn không thể nói được
nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe hiểu được ý tứ người khác.

Chẳng qua, bởi vì hắn không hề có chút kinh nghiệm
giao tiếp nào với tu sĩ nơi đây nên cũng không mở miệng nói lung tung cái gì,
chỉ mỉm cười nhìn hai người Cố đông chủ cùng vị tu sĩ kia giao thiệp.

Chỉ thấy Cố đông chủ cung kính kêu một tiếng “Dương
tiên sư”, tiếp theo tiến lên trước mặt tu sĩ mặt vàng kia, thấp giọng nói vài
câu gì đó, sau đó quay đầu lại chỉ vào Hàn Lập, tựa hồ giải thích lai lịch của
hắn, tiếp theo lại đặt vào tay vị này vài khối linh thạch.

Sờ sờ linh thạch trên tay, thần sắc vị “Dương tiên sư”
này dịu đi rất nhiều. Tiếp theo sờ trên người một cái, lấy ra một khối ngọc bài
màu xanh biếc, hất hàm hỏi Hàn Lập: “Ngươi tên gì?”

“Hàn Lập!” Hàn Lập thật lưu loát nói ra tên của mình,
còn đối phương giải thích thành cái văn tự gì, hắn không quan tâm.

Trên tay Dương tiên sư lục quang chợt lóe, hoàn toàn
bao bọc ngọc bài lại trong đó. Một lát sau, hào quang tan hết, từ trên ngọc bài
xuất ra hai phù hào (dấu hiệu, hoa văn) cổ quái mà không nhận ra được.

Sau đó, lão giả mặt vàng nhấc tay lên, ném ngọc bài
cho Hàn Lập.

“Thẻ bài này phải bảo quản cho thật tốt. Nếu bị mất
phải đến ngay chỗ ta lĩnh cái khác, nếu không sẽ bị dựa theo luật của Khôi Tinh
Đảo mà trị tội như kẻ xâm nhập. Đương nhiên nếu nói ngươi về sau định cư nơi
đây thì ngọc bài này không cần đến, sẽ bị thu trở về. Đương nhiên luyện thi
(chỉ Khúc Hồn) phía sau ngươi thì không cần.” Sau khi nói xong mấy lời này, vị
tiên sư này liền không hề để ý đến ba người, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cố đông chủ tự nhiên ý thức được lập tức lui ra ngoài.

Nhưng Hàn Lập đối với việc người này nhìn ra thân phận
chân thật của Khúc Hồn có chút để ý, sau khi liếc mắt nhìn một lúc, cũng không
tiếng động rời ra ngoài.

Sau khi Hàn Lập đi ra ngoài không bao lâu, vị Dương
tiên sư này lại mở hai mắt ra, có chút không hiểu thì thào lẩm bẩm:

“Luyện thi này thực có chút cổ quái, rõ ràng là tử thi
hoàn toàn, sao còn có linh khí phát tán ra bên ngoài đây? Chẳng lẽ là một loại
Luyện thi thuật mới?”

Tiếp theo, lão giả mặt vàng lại bắt đầu chìm vào trong
trầm tư...

Mà bên ngoài, Cố đông chủ sau khi xuất cảng liền thuê
một cỗ thú xa (xe thú) do hai con quái thú nửa trâu nửa dê kéo, mang theo Hàn
Lập đi dọc theo một đại lộ trên đảo.

Trên đường, loại xe này nhiều như lông trâu, có vẻ rất
nhộn nhịp.

Nhưng sau khi chiếc xe xuyên qua vài tiểu trấn sạch sẽ
náo nhiệt, loại xe này rõ giảm đi rất nhiều, thậm chí sau khi quành vào vài
đường nhỏ, người và xe gặp được trên đường lưa thưa không có mấy.

Sau khi vội vã đi như vậy nửa ngày, chiếc xe rốt cuộc
cũng đến một nông trang rộng mười mấy mẫu. Trước nông trang có rất nhiều chủng
loại nông tác vật (cây trồng nhà nông) kỳ quái mà Hàn Lập chưa bao giờ thấy
qua.

Có loại thực vật ngũ cốc, trông giống như cây lúa
nhưng lá cây vừa thô lại vừa dẹt, có màu hồng tím, còn tản ra mùi thơm nhàn
nhạt. Có loại thực vật rau xanh, ngoại hình cực kì giống bắp cải nhưng bắp cải
của Thiên Nam làm gì có cái nào lớn bằng nửa người hơn nữa ở giữa còn có một
vài đóa hoa nhỏ màu lam như vậy đâu.

Ở nơi trồng mấy cây rau này có mười mấy người bộ dáng
nông phu loay hoay trồng trọt.

Một khung cảnh nông viên thật an tường!

Hàn Lập đang có cảm giác mới mẻ khi nhìn thấy cảnh này
thì thú xa đã ngừng lại trước một tòa nhà.

Hàn Lập mang theo Khúc Hồn nhảy xuống trước, nhìn về
bốn phía nơi đây.

Phụ cận tòa nhà có đủ loại thúy tùng màu xanh, hơn nữa
bên cạnh còn có một tòa đồi núi không nhỏ, xung quanh cũng rất trang nhã và yên
tĩnh, khá độc đáo.

Cả tòa nhà bị một bức tường đất cao hai trượng bao
phủ, mà sau bức tường là một tòa trạch viện, trông mới tinh dị thường, phảng
phất như mới xây không bao lâu.

“Đây là Cố gia!” Hàn Lập trong lòng thầm khen một
tiếng nhưng sau khi ánh mắt cẩn thận dò xét trên cây tùng vài lần, thần sắc lơ
đãng đã có biến đổi.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện ra, tại các cây tùng
khắp bốn phía của tòa nhà lộ ra vài tia khí tượng của trận pháp, hiển nhiên các
cây này đã bị hạ cấm chế.

Hàn Lập xem ra, mấy cái này tuy không được gọi là cái
trận pháp cao minh gì, nhưng cũng đủ để vây khốn người tu tiên cấp thấp.

Hàn Lập đang chìm vào trong hồ nghi thì Cố đông chủ đã
xuống xe, cười bồi nói: “Hàn tiên sư, trước hết hãy đến nhà ta nghỉ ngơi một
lát đi! Ta sẽ kêu hạ nhân chuẩn bị rượu ngon đặc sản trên đảo cho ngài!”

Hàn Lập nghe xong, có chút thất thần nhìn bốn phía
xung quanh, rồi cười cười trả lời: “Đến đây rồi, ta cũng không quấy rầy gia
đình Cố đông chủ nữa, ở địa phương kia tạm trú một chút là được rôi. Đợi khi
xong việc rồi sẽ lại tìm một chỗ ở lâu dài.”

Nói xong lời này, Hàn Lập lấy tay chỉ chỉ phương hướng
nào đó một bên.

Cố đông chủ và Vương Trường Thanh nhìn theo hướng ngón
tay Hàn Lập chỉ, thấy được chỗ đồi núi cô linh kia, không khỏi hoàn toàn ngây
dại.

Nhưng sau khi nhiệt tình mời vài lần nữa không có kết
quả, đành phải tùy ý để vị tiên sư có chút quái dị này chầm chậm đi lên núi.

Hai người bọn họ bất đắc dĩ sau khi liếc mắt nhìn theo
đành đi vào tòa nhà.

Hàn Lập mang theo Khúc Hồn dọc theo một con đường khá
lớn bên sườn núi lên đến một mô đất trên đỉnh núi, sau đó từ trên nhìn xuống Cố
gia trang dưới chân núi.

Chỉ thấy, Cố đông chủ đang được một đám nam nam nữ nữ
xúm xít xung quanh đi vào một gian cự trạch trung tâm trang tử. Sau đó đám
người liền tự động tản ra, chỉ còn có vài người có chút thân phận, ăn mặc hoa
lệ đi theo tiến vào trạch viện.

Hàn Lập khẽ nhếch mép rồi xoay người lại làm việc của
mình.

Hắn trước tiên tìm một vùng đất bằng phẳng ở lưng
chừng núi. Tiếp theo nhanh chóng chọn ra vài cây tùng to, xuất pháp khí nhanh
chóng chia nhỏ mấy cây đó, sau đó Khúc Hồn làm việc.

Nửa canh giờ sau, một tòa tiểu mộc ốc đơn giản xuất
hiện trên đồi núi. Hơn nữa trong phòng đầy đủ bàn gỗ, ghế gỗ, thậm chí cả
giường gỗ.

Một tháng tiếp theo, Hàn Lập ở trong phòng mỗi ngày
đều phục đan, dụng dược, luyện khí đả tọa, cố gắng để sớm có ngày có thể khôi
phục tu vi.

Mà Cố đông chủ và Vương Trường Thanh kia, trong thời
gian này cũng đến đây vài lần, cùng Hàn Lập thương lượng một ít về việc xuất
thủ khiêu chiến, sau đó không dám chậm trễ Hàn Lập tu luyện lại vội vàng rời
đi.

Nhưng Cố đông chủ coi như là có lòng thành, cách một
đoạn thời gian đều phái người lên núi đem một ít thực phẩm tinh mỹ lên cho Hàn
Lập hưởng dụng.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không khách khí vui lòng nhận lấy.

Trong đó có vài loại hoa quả phi thường ngon ngọt làm
Hàn Lập ăn đến căng bụng, hiển nhiên là loại đặc sản hắn chưa bao giờ nhìn thấy
qua.

Vào vài ngày cuối cùng của một tháng đó, tu vi Hàn Lập
khôi phục đến trình độ tầng thứ năm Luyện khí kì.

Điều này tuy làm cho hắn có chút ngoài ý muốn nhưng
trong lòng càng thêm vài phần chắc chắn.

Bởi vì theo như lời vị Cố đông chủ kia, tiên sư được
mười hộ kia thỉnh mời cũng không phải là có những nhân vật có tu vi kinh người
gì.

Trừ một vài người, còn lại đa số đều là tu vi Luyện
khí kì sáu, bảy tầng, mà việc chọn đối thủ cần phải bắt thăm quyết định. Chỉ
cần vận khí Hàn Lập không phải rất tệ, việc hạ tuyệt đối không thành vấn đề.

Hơn nữa vị Cố đông chủ này vì muốn gia tăng phần thắng
cho Hàn Lập, còn sưu tầm xung quanh được hai, ba pháp khí lợi hại, muốn tăng
cường thực lực cho Hàn Lập.

Khi Hàn Lập thấy vài món chỉ miễn cưỡng được tính là
thượng giai pháp khí này, mặc dù trong lòng xem thường nhưng cũng phải thu lấy,
làm như vậy Cố đông chủ mới có thể an tâm!

Hai ngày sau khi Hàn Lập khôi phục tu vi tầng thứ năm,
Cố đông chủ và Vương Trường Thanh rốt cục vẻ mặt khẩn trương tìm đến Hàn Lập.

Hàn Lập không nói nhiều, trực tiếp lên xe do loại quái
thú kia kéo thẳng đến một nơi nào đó trên đảo.

Thú xa sau khi chạy liên tiếp hai canh giờ liền đem
bọn họ vào một thành thị được kiến tạo hoàn toàn bằng đá trắng.

Trước thành, ở cửa thành còn có không ít vệ binh phàm
nhân trấn thủ.

Nếu có người đi ra ngoài, bọn họ sẽ không truy hỏi,
nhưng người muốn vào thành phải xuất ra một khối lệnh bài giống như khối của
Hàn Lập đem cho họ kiểm tra mới được.

Chẳng qua, khi Hàn Lập vào thành thì vệ binh lấy ra một
cái vòng tròn bằng đồng, khua khua trên người Hàn Lập vài cái, sau khi thấy
trên vòng tròn có lục quang phóng ra thì lập tức cung kính hành lễ với Hàn Lập,
rồi kiểm tra lệnh bài Cố đông chủ và Vương Trường Thanh.

Báo cáo nội dung xấu