Phàm nhân tu tiên - Chương 0389 - 0390
Chương 389: Thiên Tinh Thành Dữ Tinh Cung
Hàn Lập
đương nhiên không hề biết, một hồi nguy cơ như thế có thể dể dàng hóa giải.
Nhưng cũng phải cẩn thận vô cùng, hắn ngày đêm không
ngừng nhắm hướng đông bay đi.
Một khi đã bị truy nã, Tây Nam Hải Vực đã không thể ở
lâu, nhưng nếu đến địa phương khác thì phải cần cả bản đồ của Loạn Tinh Hải mới
được.
Hàn Lập bây giờ chỉ có hải đồ của Tây Nam Hải Vực
thôi.
Do vậy, một tháng sau, Hàn Lập tạm thời dừng lại trên
một hòn đảo nhỏ
Tuy đảo này không lớn nhưng do nằm ở vùng biên giới
của Tây Nam Hải Vực và hải vực khác, đảo cũng là một tiểu phường thị phi thường
phát đạt.
Vốn tâm tính cẩn thận, Hàn Lập cùng Khúc Hồn dùng bí
thuật đồng thời che đậy đi tướng mạo của hai người.
Từ đó, trừ phi tu sĩ nào tu vi cao hơn Khúc Hồn, nếu
không muốn dùng thần thức xem tướng mạo thật của hai người nhìn thất một mảnh
hồng quang mơ hồ mà thôi.
Hàn Lập ở lại phường thị trên đảo nửa ngày để bổ sung
các loại nguyên liệu và một số điển tịch ghi chép về Loạn Tinh Hải và các hải
vực xung quanh, vụ này hắn tiêu phí cũng không ít.
Mấy vị điếm chủ ở trong phường thị này gặp được đại
tài chủ Hàn Lập thì không khỏi vui mừng.
Sau khi đã mua đủ mọi thứ, Hàn Lập không kéo dài thêm thời
gian, ngay trong ngày liền rời khỏi tiểu đảo.
Ngồi trên Thần Phong Chu, Hàn Lập lấy ra những ngọc
giản cẩn thận đọc qua.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn thở dài ra một hơi, ngọc
giản cầm trong tay đã bỏ vào trong túi trử vật, bắt đầu trầm tư.
Trải qua một phen tìm hiểu kỹ, hắn cũng đã có một ít
hiểu biết đối tình huống của Loạn TInh Hải.
Loạn Tinh Hải rất lớn, nhưng rốt cuộc lớn bao nhiêu
cũng không ai biết, cũng không ai ngu dại đi đo lường.
Hải đồ của Loạn Tinh Hải bây giờ cũng chỉ là một bộ
phận nhỏ của Loan Tinh Hải mà thôi, đây cũng là cộng đồng tu sĩ Loạn Tinh hải
thừa nhận.
Những hải vực đã kiểm tra rồi bình thường được gọi là
“Nội Tinh Hải.” Bên ngoài những hải vực được kiểm tra là “Ngoại Tình Hải.”
Mà từ trong miệng mọi người, Loạn TInh Hải này kỳ thật
chính là “Nội Tinh Hải.” mà thôi
“Ngoại Tinh Hải.” còn có một cái tên khủng bố chính là
“Yêu Hải.” Bởi vì nơi đây có rất nhiều yêu thú cường đại không thể ngờ đến.
Nghe nói chống chọi lại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không hề rơi xuống hạ phong,
điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ cấp thấp chưa từng đi qua lè lưỡi cả nửa
ngày.
Bên trong điển tịch còn có nói, thời kì thượng cổ, bất
luận là “Nội Tinh Hải.” hay là “Ngoại TInh Hải.” đều là thiên hạ của yêu thú,
các nhóm tu sĩ cũng chỉ có thể cố thủ một vài tòa tiểu đảo nhỏ mà thôi.
Chẳng biết lại trải qua bao nhiêu lâu nữa, rất nhiều
tiền bối Loạn Tinh Hải quyết tâm diệt trừ những yêu thú cường đại, mới phát
triển thành Nội Tinh Hải hôm nay.
Ngày nay, cả Loạn Tinh Hải đều do một thế lực lớn gọi
là “Tinh Cung” quản hạt.
Thế lực này đã tồn tại bao lâu, ngay cả trong điển
tịch cũng không thể có được thời gian chính xác.
Nguyên nhân thành lập cũng có rất nhiều truyền ngôn,
có cái nói là do các vị cao nhân lúc trước diệt trừ yêu thú kiến tạo nên, có
người lại nói là trước kia một thế lực rất lớn từ từ thống nhất Loạn Tinh Hải
kiến tạo ra.
Thiên Tinh Cung hôm nay đã biến một hòn đảo lớn trong
Nội Tinh Hải biến thanh một tòa thành thị siêu cấp, “Thiên Tinh Thành.” Trong
đó có hai vị thành chủ được xưng là “Thiên Tinh Song Thánh.” thống trị cả tổ
chức “Tinh Cung.”
Hai gã thành chủ này thần bí dị thường, không có xuất
hiên trong Thiên TInh Thành lại càng không hề có trường hợp lộ diện trước công
chúng, bởi vậy ai cũng không thể gặp qua mặt bọn họ.
Nhưng tu sĩ trong Loạn Tinh Hải đều nói rằng.
Nhị vị thành chủ này đều có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ tu
sĩ, chính là một trong những cảnh giới hóa thần trong truyền thuyết.
Dù sao thanh danh của Thiên Tinh Song Thánh cũng đã
truyền lưu gần ngàn năm, làm sao có thể sống lâu như thế?
Mà ngoại trừ “Thiên TInh Thành của “Tinh Cung” ra, bên
ngoài Nội Tinh Hải còn có tám khu vực cùng bốn khu vực trung bộ, chiếm cứ ba
hòn đảo lớn nhất thiết lập nên những phân đảo trưc thuộc.
Được xưng là Ngoại Thập Nhị Tứ Tinh và Nội Thập Nhị
Tinh Đảo. Đối với “Thiên Tinh Cung” tạo thành thế đối lập
Mà Khôi Tinh Đảo nơi Hàn Lập từng ở chính là một ngoại
đảo do “Tinh Cung” cầm quyền.
Kể từ đó, những tinh đảo này cùng với phần lớn những
tiểu đảo khác đều nói “Tinh Cung” chính là một phương thế lực của Loạn Tinh Hải
nhưng chỉ là một phần.
Càng khiến người ta thấy ngạc nhiên chính là “Tinh
Cung” bổ nhiệm của các chức vụ đứng đầu các tinh đảo chỉ dựa theo hai phương
thức mà tiến hành.
Thập Nhị TInh Đảo là hai vị đảo chủ đại nhân tổ chức
lựa chọn sáu người bổ nhiệm. Bên ngoài Thập Tứ Tinh Đảo mỗi lần một trăm năm
tại “Thiên Tinh Thành.”” công khai tiến hành chọn lựa khiêu chiến, cuối cùng
người thắng trở thành đảo chủ, hưởng thụ đãi ngộ của một phương quyên uy to
lớn.
Vì thế, mỗi trăm năm tại “Thiên Tinh Thánh.” cử hành
đại hội chọn lựa người đứng đầu ngoại đảo.
Đại hội này gọi là “Trích Tinh đại hội.” mỗi lần khai
hội thì toàn bộ các tu sĩ cao giai ở Loạn Tinh Hải lại tụ tập một lần.
Những tu sĩ này, có người vì tham vọng chức vị đảo chủ
mà đến, có người muốn đại khai nhãn giới, hay gặp gỡ các đồng đạo khác. Có
người thì muốn trao đổi tài liệu, thậm chí có cả công pháp nữa. Có thể nói là
Phong Vân Tế Hội, cơ hồ khiến cho Thiên Tinh Thành chật kín cả người.
Nhưng cho dù không phải là ngày Trích Tinh Hội thì
Thiên Tinh Thành cũng vô cùng náo nhiệt phồn hoa, long xà hổn tạp.
Vì là một thành tự do thoải mái, tất cả những tu sĩ
mọi cấp có thể tự do ra vào, ngoại trừ ở trong thành không được đánh nhau, còn
muốn ở lại lâu thì phải nộp một số lượng linh thạch. Chỉ cần không gây rối loạn
thì người của “Tinh Cung” cũng không can thiệp vào những sự tình trong thành.
Những đại thương gia đối với tình cảnh tự do này thì
hài lòng cực kỳ, hàng năm đều có vài cửa hàng mới được khai trương, thỉnh
thoảng còn tổ chức đại hội đấu giá.
Cứ như vậy, các nơi trong Loạn Tinh Hải đều mang các
loại vật quý hiếm đến Thiên Tinh Thành, số lượng không thể đếm nổi
Trừ điều này ra, Thiên Tinh Thành còn là địa phương
hấp dẫn rất nhiều tu sĩ. Ở trong thành, Thiên Tinh Cung cũng có kiến tạo truyền
tống trận trực tiếp đi đến Ngoại Tinh Hải.
Chỉ cần có người giao được lượng lớn linh thạch liền
có khả năng sử dụng truyền tống trận, truyền tống trận bên ngoài Ngoại Tinh Hải
đi đến hơn mười “Yêu Thú Đảo.” lớn nhỏ khác nhai, mấy thứ này đều do tiền nhân
chọn những cô đảo có linh khí tạo nên.
Sau khi đến những hòn đảo này, các nhóm tu sĩ có thể ở
vùng biển phụ cận chém giết các loại yêu thú, cướp lấy Yêu Đan trở về Thiên
TInh Thành đổi lấy tinh thạch.
Lấy giá trị của Yêu Đan, cơ hồ một viên Yêu Đan cấp
năm có thể bán gần ngàn linh thạch, mà yêu đan cấp sáu cơ hồ có thể cho các vị
Trúc cơ tu sĩ tu luyện từ nay về sau không lo lắng gì cả.
Bởi vậy, những tu sĩ trong thành mỗi nă hơn phân nửa
hướng đến những cái Truyền tống trận này đi đến.
Dù sao, sử dụng Truyền tống trận mà không cần phải bay
ra hải ngoại, chẳng những rút ngắn được thời gian rất dài, còn tránh được các
nguy hiểm bên ngoài hải ngoại nhiều như ruồi lúc nào cũng thế thể dính phải.
Nhìn thấy như vậy, Hàn Lập cơ hồ không cần suy nghĩ
liền quyết định đi đến “Thiên Tinh Thành.”
Vô luận là hoàn cảnh an toàn nơi đây hay là Truyền
tống trận có thể đi đến nơi để săn yêu thú đều là những thứ đối với hắn có sự
hấp dẫn không nhỏ.
Đương nhiên, Loạn Tinh Hải ngoại trừ siêu cấp thế lực
“Tinh Cung” này ra còn có những thế lực lớn nhỏ khác nhau, tỷ như “Dạ Long Đảo.”,
“Tứ Đại Thương Minh.”, “Mị Ma Tông”, “Tam Tiên Môn.”. Đương nhiên “Cực Âm Đảo.”
“Lục Liên Điện.” có thể coi như là hai thế lực không nhỏ.
Hàn Lập yên lặng sắp sếp lại tin tức trong lòng, liền
từ trên người lấy ra hải vực đồ của Loạn Tinh Hải cẩn thận xem trong chốc lát.
Sau đó dùng Thần Phong Chu thay đổi một phương hướng
mang theo Khúc Hồn biến thành một đạo bạch quang phá không mà đi.
Đến tháng sau, trên hải vực xuất hiện một đạo bạch
quang bay lên không trung, đứng ở trên đúng là Hàn Lập, sau một thời gian dài
bay đi lộ ra vẻ đầy mệt mỏi.
Lại nói tiếp, một cuộc hành trình dài và đầy mệt mỏi
như vậy đối với Hàn Lập mà nói thật đúng là một kinh nghiệm khó có được.
Bởi vì không muốn hoang phế một thời gian đi đường Hàn
Lập một bên ngự khí phi hành, một bên dựa vào thần thức cường đại thử tu luyện
Đại Diễn Quyết.
Ngay từ đầu, sử dụng nhất tâm nhị dụng này quả thật là
khó khăn cực kỳ, dù sao cũng không phải là đơn giản như phân thần khống chế các
con rối.
Mà chi thuật nhất tâm nhị dụng “hàng thật giá thật.”
khi mới bắt đầu thì luôn mắc phải sai lầm.
Không phải nói tu luyện là có thể tu luyện liền, Thần
Phong Chu bắt đầu phi hành không ổn định, khi tu luyện Đại Diễn Quyết thì không
thể tập trung bộ phận thần thức kia được, liên tiếp mấy ngày nay không có bất
cứ tiến triển gì.
Có câu “luyện tập nhiều tự nhiên giỏi.”
Trải qua vô số lần thí nghiệm nhất tâm nhị dụng, hiện
tại Hàn Lập có thể miễn cưỡng một bên điều khiển pháp khí phi hành, một bên bất
động thần sắc tu luyện đại diễn quyết.
Nhưng bây giờ Hàn Lập không có tiếp tục tu luyện nhất
tâm nhị dụng mà là đứng ở phía trước Thần Phong Chu nhìn về phía xa.
Nửa tháng trước hắn đã đến hoang đảo, bây giờ sắp tới
phụ cận của Thiên Tinh Thành cho nên trong lòng có chút hưng phấn
Trải qua một tháng phi hành, Hàn Lập thần sắc khẽ
động.
Trước mắt hắn đã xuất hiện một điểm màu đen.
Hàn Lập không có tiếp tục suy tư, thúc dục pháp khí
dưới chân bay nhanh hơn.
Chương 390: Cự Thành
Vài
khắc sau, điểm đen lớn dần lên, cuối cùng biến thành một cái bóng đen to vĩ
đại.
Tuy còn chưa rõ ràng nhưng lại có hình dáng giống như
là một hình trụ hướng lên trời, làm cho Hàn Lập cảm thấy từ đó phát ra một khí
thế kinh nhân.
Ngay khi Hàn Lập thất kinh phi đến vùng phụ cận rốt
cuộc cũng có thể nhìn kĩ được điểm đen này.
Là một tọa thành thị, hơn nữa lại là tòa thành thị
chiếm cứ cả đảo, một siêu cấp thành thị.
Nhưng khiến cho Hàn Lập cảm thấy khiếp sợ chính là chủ
thể của tòa thành thị này cùng với những tòa thành thị trước kia nhìn thấy hoàn
toàn bất đồng, không phải kiến tạo trên một mảnh đất bằng phẳng mà là lấy tòa
cự sơn cao đến mây ở trung tâm đảo làm gốc, tạo thành một hình xoắn ốc.
Nơi chân núi, từng tầng từng tầng kiến trúc kéo dài
đến bên bờ của hải đảo, cơ hồ không hề có một khe hở.
Không thể nghi ngờ, nơi này khẳng định là đệ nhất đại
thành của Loạn Tinh Hải, THiên Tinh Thành.
Nhìn tòa thành cao đến tận trời, dày đặt những phòng
ốc tựa như những con kiến, Hàn Lập giật mình một lúc lâu
Cho đến khi Thần Phong Chu tiếp cận cách hải đảo hơn
mười dặm thì hắn mới hồi phục tinh thần, điều khiển pháp khí chậm lại.
Bởi vì vùng không trung phụ cận không chỉ một mình Hàn
Lập ngự khí phi hành, những địa phương hoặc gần hoặc xa thỉnh thoảng xuất hiện
vài đạo hào quang, xem phương hướng là đều đến Thiên Tinh Thành.
Hàn Lập thầm than trong lòng, không hổ là Thiên Tinh
Thành, ở tại địa phương xa như thế cũng có thể nhìn thấy người tu tiên khác.
Tiến về phía trước hơn mười lý, các sắc hào quang trên
bầu trời ngày càng nhiều, thậm chí bên dưới cũng xuất hiên một ít hải thuyền
thật lớn, đang nương gió vượt sóng.
Khiến cho Hàn Lập không biết nói gì chính là không chỉ
có các tu sĩ ngự khí phi hành trên không trung mà còn có một ít tu sĩ ngồi
thuyền nhỏ hoặc là cưỡi các loại yêu thú cấp thấp phi hành trên mặt biển.
Hàn Lập lắc lắc đầu, tròng lòng cảm khái một chút,
liền biến thành một đạo hào quang, đề thăng tốc độ cao hơn.
Trong chốc lát công phu, Hàn Lập đã đến bên cạnh THiên
TInh Thành
Lúc này mới có thể nhìn thấy tòa thanh thị trước mắt.
Thế nhưng lại bị một bức tường cao hơn mười trượng chạy doc theo bờ biển che
trước mặt.
Mà dưới chân tòa thạch tường không nhìn thấy cuối kia,
Hàn Lập liền có thẻ nhìn thấy mười mấy tòa nhà lớn nhỏ kia.
Có các hải thuyền của phàm nhân trên bến tàu, cũng có
các loạn yêu thú trong biển. Đương nhiên nhiều nhất chính là các tu sĩ từ một
cửa thành nhỏ tiến vào trong, Hàn Lập cũng hóa thành một đạo thanh quang bay về
một cái cửa thành nhỏ.
Nói là nhỏ nhưng khi Hàn Lập hạ xuống thì không khỏi
nhếch miệng tự diễu mình.
Phía trước Hàn Lập là vài vị nữ tử tướng mạo đoan
trang, tu vi tựa hồ như là Trúc Cơ Trung Kỳ.
Cùng hắn ở trước cửa thành có hai vị tu sĩ nho nhã mặc
áo trắng đang với vài câu gì đấy, liền xuất ra vài khối linh thạch, từ trong
tay đối phương tiếp nhận một chiếc nhẫn tùy ý đeo lên tay.
Sau đó liền nhẹ nhàng đi vào bên trong.
Hàn Lập lúc này mới mang theo Khúc Hồn không nhanh
không chậm đi đến.
“Hai vị dừng lại một chút. ở lại lâu trong thành hay
không, nếu là...”
“Ồ, thì ra là tiền bối! Hoan nghênh đến Thiên Tinh
Thành. Dựa theo quy định của bổn thành, tu sĩ Kết Đan Kỳ không cần nạp phí tổn
khi ở trong thành, đây chính là thân phận hoàn, mời tiền bối nhận lấy.”
Một vị tu sĩ áo trắng cơ hồ không hề nháy mắt, đang
định nói lại mấy câu nói không biết bao lần nhưng ngay khi nói được một nữa đã
bị một tu sĩ bên cạnh phát hiện ra thân phận của Khúc Hồn, vội vàng kéo ống tay
áo của vị này. Rồi liếc mắt dò xét Khúc Hồn, vội vàng lộ ra thần sắc cung kính
nói. Từ trong tay áo xuất ra một hồng sắc giới chỉ đưa đến.
“Ta là lần đầu tiên đến Thiên Tinh Thành. Giới chỉ này
để làm gì?” Khúc Hồn có chút khàn khàn nói.
“Đây là linh hoàn chứng minh thân phận, màu lam là tu
sĩ tạm thời ở lại bổn thành, chỉ cần nộp ba khối linh thạch là có thể được. Mà
đỏ là có thể ở lại vĩnh viễn trong thành, tu sĩ bình thường phải nộp tám trăm
linh thạch mới có thể ở lâu tại bổn thành. Chiếc nhẫn lam quang cũng chỉ có thể
phát sáng trong bảy ngày, sau bảy ngày linh quang hoàn toàn biến mất, chủ nhân
chiếc nhẫn liền phải ly khai khỏi Thiên TInh Thành hoặc là tại cửa thành đổi
một chiếc nhẫn khác, Linh quang của chiếc nhẫn màu đỏ này là vĩnh viễn, chẳng
qua linh quang của nó chỉ có thể trích huyết nhận chủ mới phát sáng, không cần
phải sợ người khác cướp được.” Tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ áo trắng không nhanh không
chậm giải thích cho Khúc Hồn, đồng dạng cũng giương lên đôi tay của chính mình,
quả nhiên trên tay có một chiếc nhẫn lấp lóe hồng quang.
Khúc Hồn yên lặng gật đầu, lúc này mới tiếp nhận lấy
chiếc nhẫn này. Sau chút do dự liền nhỏ tinh huyết lên trên, sau đó đeo trên
tay.
“Phiền toái đạo hữu cấp cho tại hạ một giới chỉ màu đỏ
đi, tại hạ muốn ở lâu trong thành.” Hàn Lập ngâm ngâm cười từ từ trong túi trử
vật lấy linh thạch ra đưa cho một gã tu sĩ.
Hai gã áo trắng tuy có điểm ngoài ý muốn nhìn Hàn Lập
nhưng cũng không có nói gì, lập tức tiếp nhận linh thạch, sau đó đưa cho Hàn
Lập một chỉ hoàn màu đỏ.
Hàn Lập cũng nhỏ một giọt máu lên chỉ hoàn, sau đó mỉn
cười cùng Khúc Hồn đi vào bên trong.
Ngã tư phía sau cửa thành không nhỏ những cũng không
tính là lớn, cơ bản có thể chứa được bốn người hoặc hai chiếc xe thú đi song
song vẫn có chút rộng rãi.
Dọc theo ngã tư là các tòa nhà làm bằng đá, đây là cửa
hàng của phàm nhân mua bán các vật phẩm bình thường, cũng chẳng có gì đáng để
xem.
Trên ngã tư đường cơ hồ không hề có tu sĩ nào cả, chỉ
có một ít phàm nhân mua một ít thứ hoặc đang nói chuyện với nhau. Không có vẻ
gì tò mò đối với hai vị tu sĩ là Hàn Lập và Khúc Hồn đây.
Hàn Lập thoáng dò xét một chút liền lơ đãng nhìn lên
bầu trời, phát hiện trên bầu trời có không ít các đạo hào quang bay đi bay lại,
có các tu sĩ đang ngự khí phi hành.
Đệ nhất đại thành ở Loạn Tinh Hải này cũng không hề có
cấm chế gì, điều này khiến cho Hàn Lập có chút ngoái ý muốn.
Chẳng qua điều này lại càng thuận tiện cho hắn và Khúc
Hồn vì thế khoát tay xuất ra Thần Phong Chu, muốn cùng Khúc Hồn ngự khí bay đi.
“Nhị vị tiên sư chậm đã.”
Bổng nhiên có một âm thanh của một nam tử truyền đến
trên ngã tư đường, tiếp theo liền xuất hiệnhán tử gầy gò có hai chòm râu từ
trong một gian khách điếm đi đến. Vẻ mặt cung kính hướng đến hai người Hàn Lập
thi lễ.
Hai mắt người này chớp động không thôi, vừa thấy liền
biết chính là một người đầy tâm tư nhưng trên người cũng không có pháp lực dao
động gì cả, rõ ràng đây chính là một phàm nhân.
Hàn Lập lộ ra một tia kinh ngạc, lại nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì? Ta có biết ngươi?”
“Ha ha! Tại hạ là Lỗ Nhị, cũng là lần đầu nhìn thấy
hai vị tiên sư” Vị hán tử gầy này cười cười nói.
Nghe xong lời này, thần sắc Hàn Lập trầm xuống, lộ ra
một vẻ không hài lòng, nhưng cũng chờ xem hắn muốn nói điều gì.
“Nhị vị tiên sư có phải lần đầu đi đến Thiên Tinh
Thành? Khẳng định đối với các con đường cùng với tình huống ở đây rất lạ lẫm.
Tại hạ từ nhỏ đã lớn lên ở nơi đây, đối với tòa thành này đều rõ như trong lòng
bàn tay. Nếu nhị vị tiên sư muốn đi đến địa phương nào hoặc là có sự tình gì
cần đến tại hạ hỗ trợ dẫn đường, khẳng định sẽ giảm đi không ít phiền toái. Chỉ
cần tiên sư cấp cho tại hạ hai viên linh thạch thôi.”
Nói xong những lời này, Lỗ Nhị kia lộ ra thần sắc đầy
chờ đợi nhìn Hàn Lập.
Hắn đã nhìn ra rằng vị thanh niên trước mắt này mới
chính là người làm chủ trong hai người.
Hàn Lập khẻ cười.
“Lỗ Nhị phải không? Nếu làm ta vừa lòng ta có thể cho
ngươi năm viên linh thạch. Nhưng nếu không hài lòng thì một viên linh thạch
cũng không hề có.”
Hàn Lập tựa cười như không cười nói. Liền không hề
nhìn đến đối phương tiếp tục đi lên Thần Phong Chu.
Đứng trên pháp khí, Hàn Lập nhìn về Lỗ Nhị đang đứng ở
một bên kia.
Lúc này, khuôn mặt vị phàm nhân này hiện ra vẻ chần
chừ, vừa thấy Hàn Lập nhìn đến hắn, liền cắn răng một cái nói:
“Được. Như những lời tiên sư đại nhân nói! Tại hạ nhất
định sẽ làm cho hai vị vừa lòng.”
Hàn Lập nhẹ gật đầu, không tỏ vẻ kinh ngạc, Thần Phong
Chu dưới chân dừng lại vài giây dường như đợi người kia
Lỗ Nhị thấy vậy, rất thông minh vội vàng đi đến, cẩn
thận đứng lên trên.
Sau đó, Thần Phong Chu chậm rãi bay lên không, hướng
đến tòa cự sơn ở trung tâm thành thị chậm rãi bay đến.
Bay lên không trung hơn mười trượng thì Hàn Lập quay
đầu nhìn về Lỗ Nhị, người này trên mặt có vài phần hoảng sợ nhưng chưa đến mức
chịu không nổi. Không khỏi thầm gật đầu liền tùy ý hỏi:
“Xem bộ dáng của ngươi, tựa hồ không phải là lần đầu ở
trên pháp khí ngự không phi hành! Có phải trước kia thường hay giúp các tu sĩ
dẫn đường sao?”
“Đích xác trước kia đã giúp qua năm sáu vị tiên sư đại
nhân, nhưng ở trên không trung như vậy cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi.” Lỗ Nhị
miễn cưỡng cười nói, trên không trung cao hơn mười trượng đối với phàm nhân mà
nói tựa hồ gió lớn lắm.
Nhìn khuôn mặt có chút phát xanh của Lỗ Nhị, Hàn Lập
thản nhiên cười, bổng nhiên lam quang trên tay chợt lóe lên. Tiếp theo xuất
hiện một tầng bảo hộ màu lam xuất hiện bốn phía xung quanh Thần Phong Chu, đem
ba người bao phủ ở bên trong.
Nhất thời sắc mặt của Lỗ Nhị tốt hơn rất nhiều.
Cũng không chờ đợi Lỗ Nhịcảm tạ, Hàn Lập liền mở miệng
hỏi:
“Trước tiên nói cho ta tại địa phương nào tu sĩ có thể
tu luyện mà không có quấy rầy đi.”