Phàm nhân tu tiên - Chương 0405 - 0406
Chương 405: Phụ Thân Đại Pháp
Từ
thanh âm băng hàn của Tử Linh tiên tử, các tu sĩ khác ánh mắt cũng nhìn
về chỗ nào đó trong đám người.
Triệu trưởng lão cùng một vị trung niên nho sinh ánh
mắt vẫn không có gì thay đổi đang đứng tại chỗ, vị nho sinh này là một
vị trưởng lão khác của Diệu Âm Môn thường xuyên đi theo bên người Trác Như
Đình.
Gặp cảnh như vậy, Phạm phu nhân cùng Trác Như Đình
đều nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Trong lúc này thì vẻ mặt của Phạm phu nhân có
khí sắc kém cõi nhất, hình dáng hơi có chút nhớn nhác.
“Ai đang lén lút vụng trộm ở đây?” Trong mây đen bỗng
truyền đến một tiếng hét phẫn nộ của Xích Hỏa lão quái, tiếp theo lôi hỏa liên
tiếp từ trong đám mây bay ra, như linh xà hướng phụ cận gần đó đánh tới.
Chỉ thấy nơi vốn không có một bóng người ánh sáng
bỗng tối sầm lại, một mảng hắc khí to lớn đột nhiên bạo liệt mở ra, đem mấy
cái lôi hỏa này cắn nuốt không còn một mảnh, tiếp theo một nam tử dáng thấp
lùn xuất hiện.
“Ô Sửu!”
Hàn Lập đang ở trong đội ngũ lặng lẽ lùi lại, vừa
thấy nam tử có bộ dáng kia, trong lòng cả kinh thầm kêu lên tên người này.
Lúc này, có không ít tu sĩ khác nhận ra hắn, đồng
dạng cũng kinh hô lên.
Người của Ẩn Sát Môn sắc mặt đại biến, hung hăng
nhìn chòng chọc Ô Sửu.
Nhưng người trung niên cầm đầu lại có vẻ mặt cổ
quái, liếc nhìn Ô Sửu thì trong lòng lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Hắc hắc! Thực không hổ là Xích Hỏa lão quái đại danh
đỉnh đỉnh, có thể nhìn thấu ẩn nặc bí thuật của bổn thiếu chủ.” Ô Sửu không
thèm liếc mắt nhìn mọi người ở đây mà chỉ hướng lên đám mây đen nói.
“Hừ!” Trong mây đen truyền đến một tiếng hừ lạnh, rồi
không còn nghe thêm bất kỳ thanh âm nào nữa, điều này làm cho sắc mặt Ô Sửu
âm hàn.
“Sự tình này, chẳng lẽ là do Cực Âm đảo các ngươi giở
trò quỷ sao?” khi phát hiện sự tình không đúng, Trác Như Đình nãy giờ không
nói chuyện, rút cuộc cũng mở miệng.
“Đúng! Sự tình này đều là do bổn thiếu chủ an bài,
hàng hóa của Diệu Âm Môn các ngươi do người của bổn đảo cướp, nhị vị trưởng
lão cũng do bổn thiếu chủ phân phó giá họa cho Ẩn Sát Môn!”
Ngoài dự kiến, Ô Sửu không có một chút ý che dấu,
cười lạnh một tiếng rồi tất cả. Hơn nữa ánh mắt toát ra vẻ dâm ô, láo liên
không ngừng, nhìn lên người nữ tử áo tím.
Nử tử áo tím trong mắt vẫn thanh lãnh như trước,
lạnh lùng nhìn Ô Sửu, không nói một câu.
Lúc này, Triệu trưởng lão cùng nho sinh và một số tu
sĩ vừa mới xuất thủ, bỗng nhiên bay tới bên cạnh Ô Sửu, hình thành nên chân
kiềng giằng co giữa ba phe.
Gặp cảnh như vậy, mặc dù Tử Linh tiên tử và Trác Như
Đình sớm đã đoán được, nhưng vẻ mặt cũng biến đổi, sắc mặt có chút trầm
trọng.
“Triệu, Mạnh hai vị trưởng lão, bổn môn luôn luôn đối
với các ngươi không tệ, các ngươi sao có thể làm ra việc như thế này.” Phạm
phu nhân khuôn mặt sớm tái nhợt, khi Triệu trưởng lão cùng đám người bay đến
cạnh Ô Sửu, thì rút cuộc nhịn không được lớn tiếng quát hỏi.
Phải biết rằng, trong Diệu Âm Môn nàng cùng với Trác
Như Đình luôn đối kháng nhau, vì Triệu trưởng lão mà tiêu phí không ít tâm
huyết, thậm chí không tiếc hy sinh bản thân để mượn sức đối phương, mà hiện
tại đối phương một tiếng cũng không nói liền phản bội lại nàng, điều này
làm cho nàng quá phẫn nộ.
“Phạm tả sứ, lão phu cũng không muốn làm việc này.
Nhưng mạng của tại hạ cùng Mạnh trưởng lão sớm đã nằm trên tay người khác,
thật sự là thân bất do kỷ!” Triệu trưởng lão nét mặt già nua nói.
Nghe vậy, Phạm phu nhân rùng mình, nhướng mày định
nói cái gì đó thì lại bị Tử Linh tiên tử lạnh lùng ngắt lời.
“Phạm sư tỷ. Hiện tại nói cái gì cũng đều vô dụng,
đối phương một khi đã dám thiết lập mưu kế như vậy, khẳng định còn có thủ
đoạn khác phía sau, chúng ta hôm nay nếu thoát được rồi mới nói đi!”
Phạm phu nhân liền im lặng.
“Hắc hắc! Thực không hổ là Tử Linh tiên tử tài mạo
song tuyệt. Bổn thiếu chủ ngưỡng mộ đã lâu. chẳng biết tiên tử có hứng thú gả
cho bổn thiếu chủ hay không! Phải biết rằng bổn công tử tuy thê thiếp có rất
nhiều, nhưng vị trí chánh thê vẫn chưa định.” Ô Sửu giương mắt nhìn nử tử
áo tím khuôn mặt đang dùng pháp thuật che dấu, có chút say mê nói.
“Được! Có thể!” Tử Linh tiên tử mặt không chút thay
đổi nói.
Lời này làm Hàn Lập cùng các tu sĩ khác ở đó bị sốc.
Ô Sửu cũng ngạc nhiên, mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi lại:
“Uông cô nương, lời ấy thật sao!”
“Ngươi đem toàn bộ tu sĩ ngày đó sát hại mẫu thân ta
xử tử hết. Ta liền làm vợ ngươi!” Tử Linh tiên tử thanh âm lạnh lùng nói.
Lời này làm Ô Sửu mặt mày đang vui mừng liền ngưng
trệ lại, nhướng mày lên.
“Điều kiện này không được! Ngày đó ra tay có rất nhiều
người đều là tâm phúc của gia tổ, tại hạ không có quyền xử tử bọn họ. Không
bằng, Tử Linh cô nương đổi một điều kiện khác được không?”
Tử Linh tiên tử cười lạnh vài tiếng, thấp giọng cùng
Phạm phu nhân nói vài câu gì, không để ý tới lời của Ô Sửu.
Gặp này tình cảnh, trên khuôn mặt xấu xí không chịu
nổi của hắn liền thoáng qua vẻ bạo ngược, nhưng tựa hồ lại nghĩ tới điều gì
đó, đè nén tức giận xuống, chuyển ánh mắt nhìn phía tu sĩ Ẩn Sát Môn.
“Tôn sư thúc, không nghĩ bao nhiêu năm không gặp, các
ngươi đã bồi dưỡng được nhiều đệ tử như vậy, thật sự là rất vui mừng a!” Ô
Sửu lạnh lùng nói.
“Sư thúc?”
Cách xưng hô của Ô Sửu làm những người khác chấn động.
Trong lòng Hàn Lập đánh thịch một cái, bất an càng
lớn. Đem thần thức sớm tra xét bốn phía một lần nhưng không có phát hiện thêm
ai mai phục.
Điều này làm cho hắn nhất thời có chút trù trừ, không
biết nên lập tức bỏ chạy, hay là ở lại nhìn xem tình thế rồi tính tiếp.
Dù sao hắn còn không biết rõ ràng “Thiên Lôi Trúc.”
rút cuộc là thật hay giả.
Nhưng thấy người trung niên hừ lạnh một tiếng, sắc
mặt âm u, trả lời:
“Ta sống tốt lắm! Nhưng không nghĩ tới vừa mang theo
một ít môn hạ đi ra đã bị người của các ngươi phát hiện. Xem ra lần này thật
đúng là sai lầm rồi.”
“Hắc hắc! Tôn sư thúc khéo nói đùa, dù ai trong Thông
Thiên Vụ Hải đợi hơn mười năm cũng phải hoạt động một chút, huống hồ lần này
Tôn sư thúc đi ra hơn phân nửa là vì sự tình Hư Thiên Điện! Năm đó một vài phần
của Hư Thiên tàn đồ bị sư thúc mang theo, chẳng biết hôm nay có ở trên người
hay không? Tính ra thời gian ba trăm năm Hư Thiên Điện xuất hiện sẽ nhanh
đến. Nếu sư thúc chủ động đem đồ này giao cho sư điệt, tại hạ có thể hướng
gia tổ cầu tình, đến lúc đó lưu lại cho sư thúc một mạng được không?” Ô Sửu
nhìn phía người trung niên, ánh mắt lộ ra một tia tham lam, nói lời dẫn dụ.
Nghe xong, người trung niên im lặng, nhưng một lát
sau liền lạnh lùng trả lời:
“Tác phong của Cực Âm lão ma mấy năm làm đệ tử như
chúng ta còn không biết sao chứ? Chỉ sợ ta bên này đem đồ giao cho ngươi, bên
kia liền bị hắn giết. Hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?” Ô Sửu nhíu mày hỏi.
“Hơn nữa ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm chủ hay
sao? Lão quái vật, ngươi cũng không cần ẩn trốn, nhanh hiện thân đi!” Người
trung niên lạnh lùng nói.
Nghe xong lời này, Hàn Lập và các tu sĩ như bị một
cú sốc, vội vàng nhìn ra chung quanh, chẳng lẻ Cực Âm lão tổ ở nơi này?
nhưng bốn phía vẫn yên tĩnh như thường, không có gì dị
thường xuất hiện.
Các tu sĩ có chút hoài nghi, lại nhìn người trung
niên cùng Ô Sửu.
“Ngươi muốn làm cái quỷ gì? Ta sao không thể...”
Ô Sửu cũng có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ nói được nửa
câu thì thần sắc liền thay đổi, bắt đầu lộ ra vẻ cổ quái.
Hắn dùng loại thần sắc này giương mắt nhìn người
trung niên, một lát sau quỷ dị cười. “Tốt, tốt! Không hổ là một trong những
đệ tử năm đó được ta coi trọng nhất, chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra thân phận
lão phu.”
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt Ô Sửu bắt đầu trở nên
mơ hồ vặn vẹo, méo mó, trong chốc lát mọi người ở đây kinh ngạc thấy hắn biến
thành một lão già xấu xí, nhỏ gầy, hai mắt híp lại.
Thấy vậy, bọn người Hàn Lập cảm thấy lạnh sống
lưng.
“Phụ thân (phụ hồn vào thân thể người khác)! Ta đã
biết ngươi sao có thể đem sự tình trọng yếu giao cho một vãn bối đi làm,
phải tự mình đến đây, bất chấp đây không phải bản thể của ngươi.” Người trung
niên thần sắc khẩn trương hướng lão già nói, thanh âm thấp xuống.
“Đồ đệ ngoan, ngươi dám cùng vi sư độnghay sao?”
Lão già mới xuất hiện trên môi động đậy một chút,
trong bụng phát ra thanh âm cực kỳ bén nhọn, đập vào tai làm mọi người đau
đớn, không kìm được lui lại mấy bước.
“Hừ! Đồ đệ? Năm đó ngươi đối với chúng ta giết chết
chỉ bằng một ý niệm khi có chút không vâng lời, thậm chí còn muốn trừu thần
luyện hồn, có từng xem chúng ta là đồ đệ đâu. Bất quá chỉ là nô lệ của
ngươi mà thôi! Hơn nữa, ngươi hiện tại thi triển phụ thân thuật, nhiều lắm
cũng chỉ phát huy được ba phần tu vi, ta có gì mà không dám!” người trung
niên lạnh giọng nói, sau đó hai vung tay lên, quỷ đầu trước người khoách đại,
trong chớp mắt càng dữ tợn, đáng sợ hơn.
Tử Linh tiên tử cùng bọn tu sĩ Hàn Lập bị cục diện
quỷ dị này chấn trụ, trong nhất thời thần sắc khác nhau!
Lão giả khi nghe xong lời của người trung niên, không
tức giận, ngược lại nhàn nhạt nói
“Tốt, nếu là trăm năm trước, ngươi nói những lời
này thì rất đúng! Bằng ba phần tu vi của ta, muốn tróc nã bắt sống ngươi
thật có chút khó khăn, nhưng hiện tại...”
Nói tới đây thì hắn lộ ra một tia cười trào phúng.
Chương 406: Thiên Đô Thi Hỏa
Trung
niên nhân nghe lão giả nói xong, thần quang trong mắt liền co rút lại, lộ ra vẻ
khó tin.
“Chẳng lẻ ngươi đã luyện thành ma công nọ?” Giọng nói
của hắn có chút kinh ngạc.
“Ngươi đoán đúng lắm, nếu như bây giờ ngươi thúc thủ
chịu trói, xem ra ta có thể chừa cho ngươi một con đường sống. Nếu không hậu
quả như thế nào, không cần nói ra chắc ngươi cũng biết chứ.” Lão giả vừa nói
xong, vươn tay ra, chỉ nghe “Bụp.” một tiếng, một hỏa cầu hắc vụ màu đen như
mực bay lơ lửng trong lòng tay của hắn.
“Thiên đô thi hỏa! Rút cuộc ngươi cũng luyện thành.” Lúc
này sắc mặt của trung niên nhân chuyển sang trắng bạch, tiếng nói khô khốc, bộ
dạng vô cùng kinh hãi.
Gặp phải tình cảnh này, Cực Âm tổ sư cười lạnh một
tiếng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn nhóm người của Tử Linh tiên tử cười ngạo
nghễ nói:
“Các ngươi nghe kỹ rồi chứ, hôm nay tâm tình của bổn
tổ sư vui vẻ, vì vậy có thể tha cho các ngươi một con đường sống! Chỉ cần từ
nay về sau, các ngươi đồng ý quy thuận Cực Âm đảo thì có thể tiếp tục tiêu diêu
tự tại. Khi bổn tổ sư có lệnh làm việc, các ngươi phải cố gắng hoàn thành, nếu
không hậu quả sẽ bị hồn phi phách tán. Còn bây giờ, mỗi người phải giao ra ba
phần nguyên thần lên Cấm Thần bài này mới được yên ổn rời đi.” Nói xong tay kia
của hắn cho vào trong áo mò mò, lấy ra một cái mộc bài đen kịt, lạnh lùng nhìn
mọi người.
Hàn Lập cùng với những tu sĩ khác nghe xong, tất cả
đều kinh hoảng nhìn nhau.
Với danh tiếng của đối phương như vậy, không ai ngu
ngốc đi lên chủ động tiếp lấy mà cũng không ai to gan lớn mật dám nói không
tiếp, nhất thời tại đương trường hoàn toàn im lặng.
Phía bên Tử Linh tiên tử, tu sĩ Kết Đan kỳ ngoài Hàn
Lập, Khúc Hồn cũng chỉ có tu sĩ họ Mạnh cùng một mũi ưng do Trác Như Đình mời
đến. Còn tất cả mọi người còn lại, bao gồm luôn cả Tử Linh tiên tử, Phạm phu
nhân cùng với sáu, bảy người khác đều là Trúc Cơ trung kỳ hoặc hậu kỳ mà thôi.
Lúc này Xích Hỏa lão quái đang trốn trong mây phía
trên vẫn bất động thanh sắc. Sớm đã đem ba tên tu sĩ của Ẩn Sát môn vây khốn
lúc đầu thả ra, không nói một câu.
“Xem ra các ngươi đúng là muốn bị hình thần câu diệt.
Tốt, vậy bổn tổ sư sẽ thành toàn cho các ngươi!” Cực Âm tổ sư thần sắc cực kỳ
âm trầm, độc ác nói.
Khi âm thanh vừa kết thúc, tu sĩ mũi ưng đứng phía sau
Trác Như Đình, đột nhiên hóa thành một đạo hoàng quang, hướng về phía sau phóng
đi. Trong ánh mắt kinh sợ của Trác Như Đình, nhanh chóng bay ra xa hơn mười
trượng, mới mơ hồ truyền đến một tiếng hừ lạnh.
“Hừ! Phong mỗ không muốn cùng với lão tổ ngươi đối
đầu, mà cũng không có hứng thú bị người ta điều khiển. Vậy, ta đi trước một
bước đây.”
Trong thời gian mấy lời ngắn ngủi đó hoàng mang lại
phi bắn ra xa thêm vài chục trượng. Tốc độ thật sự quá nhanh a!
Cực Âm tổ sư thấy việc này, hung quang trong mắt chợt
lóe lên, bàn tay nâng viên hỏa cầu màu đen hướng về phía hoàng mang nhẹ nhàng
ném đi. Hỏa cầu màu đen rời tay lóe lên vài lần, hóa thành một đạo ánh sáng màu
hồng đen mỏng mảnh, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Những người khác đều cảm giác được có điều gì đó không
sao nói rõ được, còn thần sắc của Hàn Lập liền trở nên căng thẳng.
Cùng lúc đó trong đạo hoàng mang xa xa bỗng phát ra
một tiếng hét thảm. Rồi “Đùng” một cái, biến thành một ngọn lửa màu đen quỷ dị,
sau đó ngọn lửa nhanh chóng nhỏ đi và tan mất, trong nháy mắt chỉ hiện ra một
kiện pháp bảo phi đao, ngoài ra không còn thấy cái gì hết.
“Hí!” Hàn Lập hít một luồng hơi lạnh.
Tốc độ phi độn của hắc diễm thật sự là nhanh không thể
tả!
Hắn tự xét dưới tình huống đó nếu hắn ở khoảng cách xa
hơn một chút cộng với tập trung tinh thần đối phó thì còn tránh né được vài
phần, nhưng nếu trong khoảng cách vài ba chục trượng thì thật sự không cách nào
thoát được.
Hơn nữa nhìn hắc diễm đem người kia tiêu diệt đốt
thành tro bụi không còn một chút manh giáp thì uy lực của nó tuyệt đối chỉ có
hơn chứ không kém “Thanh dương ma hỏa.” của Ma đạo lục tông, khẳng định với một
kiện pháp bảo bình thường thì không thể ngăn cản được.
Nghĩ đến việc đối phương tùy thời đều có thể dễ dàng
lấy đi cái mạng nhỏ của mình, miệng Hàn Lập có chút khô khốc, tim đập thình
thịch.
Hắn phải bình tĩnh kiềm chế bản thân lắm mới đè nén
được cái ý nghĩ muốn phi độn trốn thoát ngay lập tức. Vào lúc này nếu như càng
vọng động thì càng mau chết mà thôi.
Nhưng mà đem ba phần nguyên thần giao cho đối phương,
việc này Hàn Lập chắc chắn là không thể làm được, vì như vậy cũng xem như đã
đem tánh mạnh mình giao cho đối phương rồi.
Bởi vì đối phương chỉ cần đem thần thức ở Cấm Thần bài
tiêu diệt thì nguyên thần của tu sĩ bị khiếm khuyết đi một bộ phận, nhẹ thì
biến thành ngu ngốc, từ nay về sau cả đời điên điên tàng tàng, nặng thì tinh
thần hỗn loạn mất mạng tại chỗ.
nữa loại pháp thuật ác độc có thể cấm chế nguyên thần
của người khác cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển được. Tu sĩ
Kết Đan kỳ không có được loại thần thông đó.
Hàn Lập miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, hướng về những
người khác xem họ có đối sách gì hay ho không.
Cách đó không xa là tu sĩ Kết Đan kỳ họ Mạnh, vẻ mặt
cười hì hì lúc đầu sớm đã biến mất vô ảnh vô tung, cảm ứng được Hàn Lập nhìn
tới, liền cười khổ quay đầu lại đáp trả một chút, rồi ánh mắt âm trầm tiếp tục
hướng Cực Âm tổ sư dò xét.
Mà Tử Linh tiên tử đứng ở trước, ánh mắt trong trẻo
nhưng lạnh lùng, mười ngón tay trắng như ngọc chắp ở sau lưng đang đan kết lại
với nhau, vặn vặn vẹo vẹo, làm cho Hàn Lập thấy cũng không biết nói gì.
Còn Phạm phu nhân cùng Trác Như Đình và tu sĩ Diệu Âm
Môn thấy uy lực cực mạnh hắc ma diễm, mặt mũi không còn chút máu, mặc dù giờ
thần sắc coi như trấn định nhưng trong mắt nỗi sợ hãi vẫn không thể nào che dấu
được.
Hàn Lập liếm liếm môi, đem ánh mắt hướng tới tên gia
hỏa của Ẩn Sát Môn.
Lúc này trung niên nhân sau khi thấy uy lực hắc sắc ma
hỏa của Cực Âm lão tổ liền biến sắc một chút, nhíu hai mắt lại.
Khi Hàn Lập nhìn qua đúng lúc hắn mở miệng trầm giọng
nói:
“Không nên để cho lão ma đó hù dọa, nếu là phụ thân
vào người khác thì nhiều lắm chỉ có thể sử dụng loại thần thông mới luyện được
vài lần mà thôi. Nếu không người bị phụ thân sẽ tự bạo mà chết. Hôm nay, chúng
ta hãy liên thủ đối phó lão ma này.”
Trung niên nhân nói xong, làm như vô tình nhìn về Xích
Hỏa lão quái đang ẩn mình trong đám mây đen.
Ở trong lòng hắn, cũng chỉ có liên thủ với tu sĩ Kết
Đan hậu kỳ như Xích hỏa lão quái mới có thể cùng đối phương đánh một trận.
Nhưng trung niên nhân nói xong, trong đám mây đen vẫn
không có phản ứng gì.
Loại tình huống quỷ dị này đã làm cho Hàn Lập và những
người khác đều trở nên khẩn trương lên.
Lúc này Tử Linh tiên tử càng lạnh lùng nhìn về phía
đám mây đen, không nói lời nào.
Cực Âm lão tổ lại cười lạnh vài tiếng.
Hai tay hợp lại rồi phân hai đoàn hỏa cầu màu đen hiện
lên trong tay hắn. Cảnh đó khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi, đồng thời nhìn
thẳng tới hai quả hỏa cầu mà không có bất cứ hành động nào cả.
Nhưng đột nhiên đám mây đen lại chuyển động, lờ mờ
truyền đến giọng nói của Xích hỏa lão quái:
“Cực Âm tổ sư, chẳng lẻ ngươi cũng muốn ta khuất phục
sao?”
“Đương nhiên, nếu bổn tổ sư tự mình phụ thân tới đây
thì mọi người đều phải chết nếu không nhận ta làm chủ. Không có ai là ngoại lệ
ở đây cả.” Cực Âm tổ sư thản nhiên nhìn đám mây đen kia nhàn nhạt đáp lời.
“Tốt! Tốt! Chỉ là một cái phụ thân mà ngươi cũng dám
xem thường bổn đảo chủ. Xem ra lần này chỉ có thể lãnh giáo uy lực ma hỏa của
ngươi mà thôi!” Xích Hỏa lão quái tựa hồ thẹn quá hóa giận, mây đen cuộn trào
lên, âm thanh của lôi hỏa đồng thời phát ra càng lúc càng lớn.
Thấy Xích Hỏa và Cực Âm tổ sư rút cuộc muốn cùng nhau
động thủ. Tu sĩ Diệu Âm môn và Ẩn Sát môn trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Nếu có lão quái nra tay, thì trận đánh này cũng không
đơn giản.
Dù sao công pháp mà Xích hỏa lão quái tu luyện chính
là “Quỳ thủy ma công”, ở Loạn Tinh hải thanh danh hiển hách, nói không chừng có
thể khắc chế được ma hỏa của đối phương!
“Cực Âm tiền bối, ngươi thật là lớn gan, dám sử dụng
cả Cấm Thần thuật, ngươi không sợ người Tinh Cung phát hiện ra sao? Theo ta
được biết, Thiên Tinh song thánh đã nghiêm cấm các tu sĩ Nguyên Anh kỳ như
ngươi sử dụng.” Tử Linh tiên tử giờ phút này mới đột nhiên hỏi một câu.
Cho dù Cực Âm lão tổ chính là một lão ma Nguyên Anh
kỳ, nhưng vừa nghe Tinh Cung và Thiên Tinh song thánh thì thần sắc của hắn cũng
có chút thay đổi.
Nhưng lập tức trở lại như thường, cười lạnh nói:
“Nha đầu nhà ngươi biết cũng không ít chuyện! Đích
thật Tinh Cung đối với chúng ta có cấm lệnh như vậy. Nhưng việc này đã là
chuyện trước kia. Ngươi cho là hôm nay vì việc này Thiên Tinh song thánh sẽ ra
tay sao? Chỉ cần Thiên Tinh song thánh không ra tay thì những người khác trong
Tinh Cung cũng không làm khó được ta!”
Những lời này giống như sấm nổ, làm cho đám người Hàn
Lập đều ngẩn ra, ngoại trừ trung niên nhân cùng những người của Ẩn Sát môn
dường như là đã biết việc này.
Trong lòng của Tử Linh tiên tử liền chùng xuống nhưng
vẫn cao giọng hướng về trung niên nhân nói:
“Lão ma này sẽ giao cho ngươi cùng Xích Hỏa tiền bối,
còn những người khác liên thủ đối phó với bọn phản đồ. Sau đó chúng ta hợp sức
tấn công hắn!”
Lời nói làm cho trung niên nhân nao nao nhưng lập tức
tỉnh ngộ, liền phất tay ra hiệu cho thủ hạ tiến lên.
“Tạm thời cứ theo lời của tiên tử mà làm. Nếu không
liên thủ đánh lui lão ma này thì hôm nay không ai trong chúng ta còn sống nữa.”
Liền sau đó mặt hắn lạnh như tiền nhìn về phía đối
diện, cùng lúc Xích Hỏa lão quái cũng nhoáng một cái, phóng tới phía trên đỉnh
đầu hắn tạo thành thế liên hợp, chuẩn bị tấn công lão ma.
Mấy vị Kết Đan kỳ của Ẩn Sát Môn nhìn nhau vài lần,
không nói lời nào liền bay tới cạnh đám người Hàn Lập, ánh mắt sắc lạnh nhìn về
phía nhóm tu sĩ phản bội do Triệu trưởng lão cầm đầu.
Khi thấy không cần đối phó với ma hỏa khủng bố của Cực
Âm lão tổ, tu sĩ họ Mạnh cùng với người của Diệu Âm môn sắc mặt đã trở nên tốt
hơn rất nhiều. Đồng thời cùng nhau tung ra pháp khí cùng pháp bảo chuẩn bị chém
giết một trận.
Nhưng Hàn Lập đứng tại phía cuối nhíu nhíu hai hàng
lông mày lại.
Chẳng biết sao tình thế trước mắt vẫn làm cho hắn cảm
thấy có cái gì đó không ổn. Dường như sẽ có sự tình không hay xảy ra.
Bản thân hắn cũng hiểu được có chỗ không đúng. Cực Âm
lão tổ không mang theo bất kỳ trợ thủ nào cả, mà dám dựa vào phụ thân của mình
đánh nhau với cả đám người ở đây sao chứ?
Hắn liếm đôi môi khô khốc, lặng lẽ phân phó cho Khúc
Hồn vài câu rồi sau đó mới phóng xuất ra Lục Hoàng kiếm.