Phàm nhân tu tiên - Chương 1876 - 1877 - 1878

Chương 1876:
Ma Bức

Một tiếng
động thật lớn “Ầm ầm.” vang lên, bên trong chớp lóe luồng sáng đen kịt, hiện ra
một chiến thuyền khổng lồ đang mãnh liệt phóng to ra.

Lúc đầu chiến thuyền này chỉ nhỏ cỡ chừng
mười trượng nhưng trong nháy mắt lập tức hóa to lên tựa như một ngọn núi thật
lớn, ba chiếc cột buồm trông giống như những trụ chống trời cao vạn trượng,
trên đó giắt ngang một cánh buồm màu đen, khắc rõ ràng hình thù mấy con quái
thú đen thui tỏa ra sát khí kinh người, đang giương nanh múa vuốt trông rất
sống động.

Càng khiến cho những ai nhìn qua phải giật
mình. Ngoài kích cỡ quá to lớn của chiếc thuyền này, còn có linh quang chớp
động ẩn hiện pháp trận bên ngoài thân thuyền, có những hình dạng hoa văn khác
nhau xuất hiện ở những bộ phận khác nhau.

Những chi tiết này có khi là hình tròn cũng
có khi tương tự như thế, nhưng bất luận hình dạng nào đi nữa cũng khắc họa chi
tiết những phù văn hết sức phức tạp, vừa mới nhìn qua đã có cảm giác bị cuốn
hút bởi những bộ phận toát lên uy lực mạnh mẽ.

Những chi tiết bộ phận này nhiều vô số kể,
e rằng phải tập trung đến mấy trăm tu sĩ mới có thể điều khiển và phát huy hết
toàn bộ uy lực.

Thế nhưng chi tiết bắt mắt nhất lại là ba
cây trụ ngũ sắc được dựng đứng vững chắc trên khoang thuyền.

Những cây tinh trụ này chẳng những to đùng
như bể cá mà còn dài đến cả trăm trượng, những bộ phận khác cơ bản không thể so
sánh bằng.

Ngay lúc Hàn Lập đang tập trung cẩn thận
xem xét chiến thuyền khổng lồ đó thì Lũng gia lão tổ cũng đã kiểm tra xong và
thu lấy linh nhũ cùng vòng tay trữ vật, sau đó ngó lên chiếc thuyền to lớn đó
mà điềm nhiên nói:

“Chỉ riêng giá trị của nguyên liệu chế tạo
ra một chiếc Kình Thiên Cự Thuyền này đã trên một ức linh thạch rồi, chưa nói
tới hao tốn nhân công và thời gian tâm huyết để chế tạo ra. Nếu đem ra ngoài
bán ắt hẳn vớ được một phen lời to, tuy nhiên lão phu cơ bản chẳng nghĩ tới
chuyện đó.”

“Đương nhiên Hàn mỗ biết lần giao dịch này
đã chiếm chút tiện nghi của đạo hữu, nhưng có điều đạo hữu cũng đã thu được
linh nhũ và đống tài liệu đó, bây giờ mà dùng linh thạch cũng chưa chắc đã mua
được. Được rồi, bất kể nói thế nào thì cuối cùng khoản giao dịch này cũng đã
thành công, Hàn mỗ sẽ không lưu lại đây nữa. Sau này khi nào đạo hữu quyết định
tiến nhập Ma giới, chỉ cần nhắn trước đến Thiên Uyên Thành cho ta là được, tại
hạ nhất định sẽ phó ước đúng hẹn!” Hàn Lập cười khẽ nói, một tay bấm quyết thu
nhỏ lại chiếc thuyền khổng lồ đang lơ lửng trên không trung, nó lập tức hóa
thành một vật nhỏ cỡ vài tấc rồi thu luôn vào tay áo.

“Chỉ cần Nhân tộc chúng ta có thể ngăn cản
được vài lần công kích của Ma tộc thôi, rồi khiến cho đám Ma tộc đó bị vây lại
ở một nơi, thì chắc chắn chuyến đi Ma giới sẽ không bị hủy bỏ đâu, lão phu định
sẽ báo trước cho Hàn đạo hữu. Với tu vi hiện tại của đạo hữu, sẽ là một trợ thủ
đắc lực trong chuyến đi này.” Khuôn mặt trầm tư của Lũng gia lão tổ lộ ra nụ
cười rồi nói.

Hàn Lập nghe qua lời này liền gật đầu nhưng
sau đó ánh mắt chợt lóe lên, ngó vào một chỗ vắng vẻ gần đó mà quỷ dị cười một
tiếng, vừa lúc hai tay chắp lại, liền hóa thành đạo kinh hồng màu xanh phá
không rời đi.

Lũng gia lão tổ thấy tình hình này, sắc mặt
liền thay đổi nhưng vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Cho đến khi đạo thanh sắc kinh hồng
hoàn toàn khuất dạng ở cuối chân trời mới khẽ thở dài một tiếng.

Đúng vào lúc này, ngay chỗ hư không mà ánh
mắt Hàn Lập mới vừa quét qua trước khi rời đi bỗng nhiên dao động, chợt hiện ra
một nhân ảnh mặt mày nhăn nhó, chính là một gã nam tử áo bào màu đen, cũng là
một vị Thái Thượng Trưởng Lão khác của Lũng gia.

Lúc này đây, sắc mặt hắn cũng âm trầm nhìn
về hướng Hàn Lập, rồi trầm giọng mở miệng nói:

“Lũng huynh, xem ra hắn đã sớm phát hiện ra
ta ở đây, ta mới vừa luyện thành môn thần thông ẩn thân này, ngay cả đạo hữu
cũng không dễ dàng phát giác ra nhưng lại không thể tránh được tai mắt của hắn.
Người này nếu không phải do tu luyện qua loại thần thông đặc thù thì cũng có
một món chí bảo chuyên phá thần thông ẩn thân.”

“Đúng vậy, thần niệm người này có thể còn
cường đại hơn cả ta nữa. Tốc độ lại tu luyện nhanh đến như vậy, thì nếu cmột
hai loại thiên phú nghịch thiên bên mình là chuyện hợp lý. Nhưng bất kể thế
nào, chỉ cần hắn đồng ý gia nhập cùng tiến vào Ma giới, thì thực lực Nhân tộc
chúng ta sẽ tăng mạnh thêm một phần nữa, cũng sẽ không quá chênh lệch so với
Thánh giai bên Linh tộc.” Khuôn mặt Lũng gia lão tổ chẳng chút thay đổi trả
lời.

“Nhưng Lũng huynh, chúng ta chưa hiểu rõ
Hàn tiểu tử này, cũng có thể gã sẽ khiến cho lực lượng của bọn ta bị mất cân
đối trong chuyến đi Ma giới lần này đấy.” Hắc bào nam tử hơi nhíu mày nói.

“Hừ! hiểu quá ít thì ảnh hưởng gì. Nếu mời
những tên khác thì chúng ta có thể hiểu rõ được bọn họ thật thà ra sao chăng?
Mục đích chỉ cần có thể trợ giúp được bọn ta thôi là đủ rồi. Lần này Nhân tộc
đối mặt với một đợt đại kiếp nạn từ Ma tộc, đối với Hợp Thể tu sĩ như chúng ta
chính là một cơ hội trời ban. Vì vậy, chuyến đi này chỉ được thành công không
thể thất bại, nếu không cả đời này của chúng ta chỉ chấp nhận dừng lại ở cảnh
giới Hợp Thể kỳ mà không thể tăng tiến thêm được nữa.” Hai tay nằm trong tay áo
Lũng gia lão tổ nắm chặt lại, trên mặt thoáng hiện nét tàn khốc mà nói.

“Lời Lũng huynh cũng có lý, bất quá trước
hết bọn ta cần phải ngăn cản được bước tiến công của Ma tộc đã.” Hắc bào nam tử
hớn hở đồng ý, cũng quay đầu nhìn về hướng tòa đại thành rồi nói.

“Cuối cùng lão phu đã thu nạp được lực
lượng của mười ba thế gia mà kiến tạo nên cứ điểm này, phòng thủ và tấn công
đều hỗ trợ lẫn nhau. Ta tự tin không kể lực lượng tu sĩ cao cấp hay là năng lực
phòng ngự đều quyết không thua kém Hoàng Thành. Cho dù lần này Ma kiếp có mãnh
liệt hơn, đáng sợ hơn gấp bội so với truyền thuyết đi nữa, đều cũng có thể bình
yên.” Lũng gia lão tổ tự tin nói ra.

“Điểm này ta cũng hết sức tin tưởng, nếu
không cũng chẳng tìm tới hợp tác với Lũng huynh làm gì. Nếu gã tiểu tử đó đã đi
rồi, thôi chúng ta cũng nên quay về xử lý chuyện chính đi. Hiện tại Ma chướng
càng lúc càng lan rộng, khoảng chừng ba bốn tháng sau thì có lẽ Chân Ma tộc sẽ phá
giới đến nơi, bọn ta hãy tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó mới được.” Hắc
bào nam tử thần sắc nghiêm nghị nói.

“Ừm, đi thôi, lão phu còn một lò đan dược
đang luyện chế nữa.” Lũng gia lão tổ gật đầu, tiếp theo vung tay áo lên, nhất
thời một quầng kim sắc cuồn cuộn bao bọc lại thân ảnh, lập tức hóa thành một
đạo kim quang bay về một tòa đại thành.

Hắc bào nam tử cũng một tay bấm niệm pháp
quyết, rồi hóa thành một trận cuồng phong đen kịt cuồn cuộn bay đi.

Cùng lúc này Hàn Lập đã cách xa mấy ngàn
dặm, cũng bay về nơi xa.

Hơn hai tháng sau, rốt cuộc Hàn Lập đã
thông qua truyền tống pháp trận mà quay về Thiên Uyên Thành.

Lúc này cả thành trì đang được đặt trong
cảnh giới nghiêm, tất cả các cấm chế pháp trận cũng bắt đầu được mở ra.

Nếu Hàn Lập không phải là tu sĩ Hợp Thể kỳ,
e rằng lúc này ngay cả truyền tống pháp trận cũng không có tư cách sử dụng đến.

Đối với sát khí đằng đằng trong thành lúc
này, Hàn Lập tựa như không quan tâm chút nào.

Mà kế đó, hắn trực tiếp trở lại nơi đám đệ
tử Hải Đại Thiếu đang chờ trong tòa tháp cao, rồi đem Kình Thiên Cự Thuyền giao
cho mấy tên đệ tử, để bọn họ tập trung mấy trăm môn nhân mau chóng thích nghi
với kiện bảo vật này trước đã. Kình Thiên Cự Thuyền vốn cần đủ lượng nhân thủ
mới có thể phát huy được chân chính uy lực.

Vậy là Hàn Lập đã dành cho đám môn hạ đệ tử
một con át chủ bài để bảo vệ tính mạng.

Nếu không với tu vi Nguyên Anh kỳ như bọn
họ, trong đợt Ma kiếp này có được toàn thân bình an hay không thật sự rất khó
nói.

Sau khi đem cự thuyền giao cho đám đệ tử, Hàn
Lập trở lại tầng cao nhất trên tòa tháp tiếp tục bế quan tu luyện. Bất quá lần
này hắn dặn đệ tử lưu ý tình hình của ma chướng, đến đúng giờ hằng ngày báo cáo
lại cho hắn biết.

Thời gian trôi qua từng ngày, không khí
trong cả tòa Thiên Uyên Thành tự nhiên cũng khẩn trương dần lên.

Ở mấy chỗ ma chướng gần với Thiên Uyên
Thành, chẳng những lan tỏa ra rộng chừng vạn dặm mà còn phát ra ánh sáng đen
nhánh, thậm chí đứng gần vài nơi có thể thấy rõ ràng ma khí đen kịt quay cuồng
bên trong không ngừng.

Bất quá mấy chỗ ma chướng trong Thiên Uyên
Thành này, nếu so với những địa phương khác trong Nhân tộc cũng không tính là
lớn. Nghe nói đã xuất hiện một vùng ma chướng cực kỳ lớn ở gần địa phận Linh
Hoàng mới nhậm chức, nơi ma chướng đó trải rộng trùng trùng điệp điệp xa tới
trăm vạn dặm, lớn hơn ma chướng xuất hiện ở Thiên Uyên Thành gấp trên trăm lần.

Hàn Lập vừa nghe qua tin đó, ngoại trừ khẽ
thở dài một cái ra thì chỉ có thể tạm bỏ ngoài tai.

Một ngày kia, ở gần một vùng ma chướng mù
mịt cách Thiên Uyên Thành mấy vạn dặm, có hai chiếc thuyền vàng chói cao vài
trượng, đang ẩn núp trong một cánh rừng rậm rạp cách đó hơn mười dặm.

Trên hai chiếc thuyền đó, trong đám hắc
giáp vệ sĩ có hai gã kim giáp Thiên Vệ.

Những người này không biết đã chờ đợi ở đây
được bao lâu rồi mà thần sắc ngưng trọng đang thấp giọng luận đàm gì đó.

“Trần huynh, hai ngày nay ta cảm thấy không
an tâm chút nào, mí mắt giật liên tục, không biết có phải Ma kiếp sẽ bộc phát
ngay tại chỗ này không nữa!” Một gã kim giáp đại hán có hai cánh tay tràn đầy
bắp thịt cuồn cuộn, có chút trầm tư hỏi.

“Kim đạo hữu, đâu phải chỉ có ngươi đâu.
Lão phu kể từ khi được phái tới đây để canh chừng động tĩnh của ma chướng mà
vẫn lo lắng trong lòng đây. Bất quá, cũng may là bọn ta chẳng qua cũng chỉ chịu
trách nhiệm xem xét là chính, chỉ cần ma chướng vừa vỡ ra, lập tức kích phát
ngay truyền tống pháp trận để trực tiếp truyền tống về thành, thật ra cũng
chẳng có nguy hiểm gì lắm đâu” Một lão giả vóc người thấp bé cũng cười khổ một
tiếng rồi trả lời.

“Ừm, ta cũng biết không cần phải lo lắng
đến tính mạng nhưng trông bộ dáng ta vẫn như vầy đây, xem ra vẫn chưa đủ tâm
cảnh rồi. Bất quá, hai người chúng ta rút thăm bị phái tới nơi đây, xem như quá
xui xẻo rồi.” Đại hán mở miệng trả lời có chút không cam tâm.

“Hắc hắc, đương nhiên được ở trong thành
thì quá an tâm rồi. Nhưng chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng kỳ
này cũng hết sức khả quan. Lão phu cho rằng lần nhiệm vụ này chẳng nguy hiểm
chút nào.” Lão giả lắc đầu nói.

“Ừm. Lần này Trưởng Lão Hội ban cho những
loại đan dược kia đúng là cực kỳ trân quý, rất có ích lợi đối với chúng ta...
Không tốt, đấy là cái gì...” Đại hán đang nở nụ cười thì sau một khắc, ánh mắt
ngó lên bầu trời xa xăm mà thân đang đứng trên kim thuyền thì sắc mặt đại biến.

“Cái gì, chẳng lẽ ma chướng có biến hóa
rồi!” Lão nhìn thấy đại hán kia, trong lòng liền rùng mình cũng gấp gáp xoay
người lại cùng nhìn về một hướng.

Mấy tên hắc giáp vệ sĩ khác cũng ngó lên
bầu trời xa xăm, sắc mặt nhất thời cũng tái nhợt cắt không còn giọt máu.

Chỉ thấy tại khoảng hư không phía dưới một
vùng ma chướng, bất chợt xuất hiện một trận rung chuyển kịch liệt, phảng phất
cả bầu trời như lật chuyển.

Vào ngay lúc này, một tiếng ầm đùng kinh
thiên động địa vang lên, bên trong ma khí cuồn cuộn của ma chướng bỗng nhiên
xuất hiện vô số con Ma Dơi dài hơn trượng.

Con nào con nấy lông cũng đỏ tươi như máu,
trên đầu nhô ra một sừng đen nhánh, há mồm gào lên một cỗ sóng âm khiến cho hư
không dao động xoay chuyển.

Chương 1877:
Thiếu Niên Cùng Cự Hán

Tầng tầng
sóng âm từ trên hư không tỏa ra giống như biển thét sóng gầm dữ dội. Không
trung đang vặn vẹo trong nháy mắt lại phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Nhất thời trên tầng Ma chướng, phập phù
hiện ra mấy dải sáng như những dòng sông bạc thật dài. Tiếp theo ở âm ba không
ngừng cuồn cuộn lan tỏa, lại một trận thanh âm thanh thúy như tiếng pha lê vỡ
vang lên.

Những dải sáng bạc kia lại nhanh chóng bạo
mở, tạo thành những tia chiếu ra khắp bốn phương tám hướng, tiếp theo cả không
trung như hoàn toàn vỡ tan.

Ma khí đen thùi giống như nước bị vỡ đê
tràn ra, thoáng chốc rồi tuôn xuống, nháy mắt hình thành một vùng Ma hải tối
đen. Cũng bằng tốc độ không thể tưởng tượng nổi cuồng bạo lan khắp bốn phương
tám hướng.

Chi chít những con Ma dơi hỗn loạn vỗ cánh
bay ra từ trong đó, chúng điên cuồng phát ra những tiếng thét chói tai.

Ngoài thân đám này không ngừng lưu chuyển
huyết quang. Từ xa nhìn lại, từ trong Ma Hải giống như có vô số đoàn huyết diễm
tỏa ra, nhắm ra bốn phía kích bắn mà đi.

Càng kinh người chính là, lúc này chỗ sâu
trong ma chướng đã hóa thành một cái hắc động thật lớn, mơ hồ truyền ra thanh
âm gầm nhẹ nhưng khiến người sợ hãi. Dường như có thêm những đám ma thú muốn
chen chúc tiến vào Linh Giới.

“Không ổn, Ma tộc đã xâm nhập Linh Giới.
Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức truyền tống trở về!” Ở xa xa, rốt cục
kim giáp đại hán theo đã tỉnh táo lại sau khi ma chướng bạo mở, thanh âm kinh
hoàng chưa phát hoàn toàn đã bị nén thấp tới cực điểm, hướng sang lão giả nói.

“Lập tức truyền tống, lập tức trở về!” Lão
giả thấp bé cũng hoảng sợ trong lòng, vội phân phó một tiếng, tiếp theo hai tay
lập tức kháp quyết, đánh ra từng đạo pháp quyết vào một pháp trận nhỏ dưới
chân.

Vài tên hắc giáp vệ sĩ đứng phía sau cũng
cuống quít, thân hình chớp lên tới bên cạnh lão giả, đồng thời thi pháp phụ
trợ.

Nhất thời chiếc Phi Chu kim sắc lập tức cúi
mũi thuyền, truyền ra những thanh âm vù vù. Đồng thời hàng trăm phù văn hiện ra
lưu chuyển phía dưới, bắt đầu hình thành một cái quang trận màu nhũ bạc.

Phi Chu
chớp động ở trong quang trận, bắt đầu phát ra các tia kim quang chói mắt, giống
như có thể lập tức truyền tống mà đi.

Một cái Kim Chu khác thì sớm đã khởi động.
Đứng ở trên kim chu, kim giáp đại hán thấy thế thì thở dài một hơi, vẻ mặt trở
nên buông lỏng.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm
hùng hậu, từ trên không rừng rậm mà bọn họ đang ẩn nấp truyền xuống:

“Không tồi, vừa tiến vào Linh Giới đã phát
hiện hai tu sĩ Luyện Hư kỳ. Vừa lúc để cho bản tôn giả hoạt động tay chân!”

Đại hán cùng lão giả nghe mà cả kinh, đồng
thời nhìn lại chỗ truyền ra thanh âm. Chỉ thấy trên trời cao cách hai chiếc Kim
Chu hơn ba mươi trượng, không biết từ khi nào đã có một thiếu niên đen đúa xấu
xí thấp bé đang lơ lửng.

Kẻ này khuôn mặt dữ tợn, hai mắt xanh biếc,
sau lưng có một đôi cánh dơi còn lớn hơn thân hình tới ba phần, thoạt nhìn có
bảy tám phân tương cùng đám Ma dơi nhưng trên thân lại phát ra khí tức cường
đại hơn tới cả trăm ngàn lần.

“Không ổn, là Ma tộc cao cấp!”

Đại hán cùng lão giả thoáng đã nhận ra thân
phận thiếu niên xấu xí, trở nên kinh hãi thất sắc.

Vừa rồi hai người vẫn chú ý đến biến hóa
kinh người của ma chướng, đối phương tới gần như vậy mà bọn họ không cảm ứng
được chút hành tung.

Bất quá dù sao cũng là tồn tại Luyện Hư kỳ.
Cơ hồ khi giật mình, cả hai lại không chút do dự đồng thời ra tay.

Một người vỗ vào sau ót. Nhất thời hơn mười
thanh tiểu kiếm ngân sắc kích bắn ra, thì liền hóa thành mười mấy đạo ngân hồng
điên cuồng trảm tới.

Người kia thì giơ đơn chưởng lên. Một chiếc
vòng ngũ sắc bắn ra, chớp động một cái liền biến thành vô số ảnh hoàn ngũ sắc,
đồng thời đem hai chiếc kim chu bao phủ vào trong.

Hai người vừa ra tay một công một thủ nhịp
nhàng, hiển nhiên từng liên thủ đối địch không chỉ một lần.

Đối với bọn hắn, không cần đánh bại Ma tộc
cao cấp trước mắt, chỉ cần ngăn cản công kích của đối phương một thoáng là đủ.

Nhưng thiếu niên có cánh trên trời cao lại
âm trầm nhếch miệng, lộ ra đám răng nanh nhỏ sắc nhọn, không thèm tránh né mười
mấy đạo ngân hồng linh quang kinh người mà chỉ khẽ há mồm.

Từ miệng hắn phun ra những luồng âm ba kim
sắc, tản ra một chút đã đem mười mấy đạo kiếm quang quấn vào trong.

Dị biến xuất hiện!

Mười mấy đạo kiếm quang gào thét một tiếng
rồi ngân quang ngoài thân chợt tắt, nhanh chóng trở thành những tiểu kiếm như
cũ. Tiếp theo lắc lư trong âm ba, từ trên không rơi xuống.

Kim giáp đại hán thấy thế thì sắc mặt không
còn chút máu.

Liên hệ với hơn mười kiện bổn mạng pháp bảo
khổ tu mấy ngàn năm đã mất, hắn chưa còn kịp thi pháp tao túng phi kiếm trở về
thì ở phía trên không, cánh dơi sau lưng thiếu niên đột nhiên vỗ một cái.

Tiếng sấm nổ mạnh nổi lên!

Chương 1878: Thiếu niên cùng cự hán (Tiếp)

Thiếu niên thân hình thoáng mơ hồ rồi quỷ
dị biến mất tại chỗ, chớp lên rồi hiện ra cách hai chiếc kim chu gần trong gang
tấc, không chút do dự tung song quyền đánh tới hoàn ảnh đầy trời.

“Oanh.” Qanh.”hai tiếng. Chỉ một kích mà
hai quyền đầu được bao phủ bởi huyết quang nhàn nhạt lại đánh cho đám ảnh hoàn
dày đặc kia tán loạn.

Thiếu niên lại vỗ cánh một cái, thân hình
liền như tia chớp xuất hiện sau lưng đại hán, một tay thoáng mơ hồ, liền quỷ dị
xuyên thủng qua lưng đối phương.

Kim sắc chiến giáp vốn cứng cỏi dị thường
mà không thể chống được mảy may.

“A.”

Mấy tên hắc giáp vệ sĩ trên cùng Kim chu
thấy cảnh này thì hồn phi phách tán, bộ dáng cả đám như muốn độn quang chạy trốn.

Thiếu niên xấu xí cũng không quay đầu. Một
cánh dơi vỗ lên, một đạo quang nhận hắc sắc lớn tới cả trên trăm trượng xuất
hiện. Tốc độ cực nhanh, chợt lóe qua một vòng.

Các hắc sắc giáp sĩ hét thảm một tiếng,
nhanh chóng bị hóa thành từng đoàn huyết vũ rơi xuống, ngay cả Nguyên Anh cũng
bị trảm diệt.

Tiếp theo thân hình thiếu niên lại nhoáng
lên, liền hóa thành một đoàn huyết quang hướng bay tới chiếc Kim chu còn lại.

Hắn chưa tới mà một cỗ huyết tinh khí đã
xông vào mũi.

Lão giả thấp bé căn bản không kịp phản ứng,
sắc mặt nháy mắt không trở nên tái nhợt.

Nhưng vừa kịp lúc này, truyền tống pháp
trận đột nhiên chợt lóe bạch quang. Chiếc Kim chu trong sát na đã được truyền
tống đi.

Huyết quang do thiếu niên biến thành bắn
vào khoảng không, hào quang chợt tắt liền lần nữa khôi phục chân diện.

Hắn nhìn truyền tống quang trận trên còn
sót lại không trung, trên mặt không khỏi hiện một tia ảo não. Một cánh dơi run
lên, nhất thời một đạo cự phong đem tàn dư của quang trận quét sạch không còn.

“Ha ha, Bức Liệt, chỉ là hai gã Luyện Hư kỳ
Nhân tộc mà ngươi cũng không thể lưu lại. Khiến ta ở một bên còn phải cố gắng
xem một hồi hí kịch a!” Bỗng nhiên một tiếng cười to thô kệch từ sau một gốc
đại thụ truyền ra, ngữ khí tràn ngập vẻ châm chọc.

“Mông Man, là ngươi! Ngươi tới lúc nào.
Không phải Lôi Ngưu nhất tộc thuộc nhóm thứ hai mới được vào Linh Giới sao? Hừ,
nếu những người đó nếu không có Pháp khí truyền tống, sao có thể chạy trốn
trong tay bổn tôn giả.” Thiếu niên xấu xí nghe vậy thì giận dữ, đưa ánh mắt
quét qua cự thụ kia.

Chỉ thấy cây đại thụ nhìn bình thường đột
nhiên vặn vẹo một chút, lại quỷ dị biến thành một cự hán thân cao năm sáu
trượng, cả người da thịt xanh biếc.

Cự hán này trên đầu có một đôi sừng sắc
nhọn, trên mặt được bao phủ bởi một lớp lông vàng, một tấm bì giáp hắc sắc thật
lớn bao bọc lấy thân hình hắn, sau lưng có một một đôi đoản phủ kim sắc, đang
dùng trào phúng ánh mắt nhìn thiếu niên.

Thấy thiếu niên hung tợn trừng lại nhưng
hắn vẫn cười dữ tợn, không chút hoang mang trả lời:

“Vừa mới không lâu, Lôi Ngưu tộc chúng ta
đã nhận được lệnh của thánh tổ đại nhân, cùng Ma Bức Tộc các ngươi sẽ là nhóm
đầu tiên tiến vào Linh Giới. Hiện tại của ta tộc nhân cũng đã phá giới mà vào.”

Nói xong lời này, ngưu đầu ma nhân thản
nhiên hướng một tay về xa xa trên trời cao điểm một cái.

“Có chuyện này!” Thiếu niên được gọi lại
Bức Liệt cả kinh, vội vàng lướt trở lại.

Chỉ thấy cái động lớn đen ngòm kia đã vỡ
tan, tỏa ra ma khí cuồn cuộn. Ngoài những đóa huyết sắc quang diễm bên ngoài
thì có còn một con trâu rất lớn màu xanh dài tới mười trượng.

Cự ngưu này ngoài hình thể kinh người thì
trên thân còn phủ đầy những ngân sắc hoa văn quái dị, gây cho người ta một cảm
giác cực kỳ thần bí.

“Hừ, nếu là mệnh lệnh của thánh tổ đại nhân
thì không nói. Bất quá bản tôn sẽ không hành động cùng đám Man Ngưu chậm chạp
các ngươi. Với tốc độ của Huyết Bức nhất tộc chúng ta, chỉ cần mấy ngày là có
thể quét sạch mọi tu sĩ nhân tộc chung quanh. Khi đó thánh tổ đại nhân có thể
trực tiếp kiến tu Ma thành.” Thiếu niên hừ một tiếng phẫn nộ.

“Ồ, điều của Bức tôn giả nóicũng là ý của
ta. Bằng thực lực huyết bức nhất tộc các ngươi, có thể diệt sạch đám tồn tại
nhân tộc cấp thấp. Bất quá đụng tới cứ điểm Nhân tộc khó chơi một chút thì các
ngươi chỉ là vật hi sinh mà thôi, há lại có thể so sánh với Lôi Ngưu nhất tộc
chúng ta.” Cự hán cười lạnh một tiếng nói.

“Vậy sao, chờ xem ba ngày sau, tộc nào
chúng ta sẽ tiêu diệt tu sĩ Nhân tộc nhiều hơn!” Thiếu niên giận dữ nói.

“Hảo, Mông mỗ đáp ứng, nếu tộc nào thua thì
thu hoạch nơi tam thành Linh Giới sẽ giao cho tộc còn lại.” Trong mắt Ngưu đầu
cự hán chợt lóe hàn quang nói.

“Kích chưởng vi thệ!” Hai hàng lông mày
thiếu niên dựng thẳng lành lạnh nói, cánh dơi sau lưng vỗ một cái, thân hình
liền xuất hiện gần cự hán. Chìa một chưởng chớp động huyết quang vỗ tới.

Cự hán cười âm trầm, một bàn tay như cái
quạt bồ lớn đưa tới vỗ một cái.

“Phanh phanh phanh.”

Ba tiếng trầm đục!

Hai thủ chưởng một lớn một nhỏ tiếp xúc,
nháy mắt bộc phát ra k quang hai màu xanh hồng, thân hình hai người đều tự chớp
lên vài cái, liền như gặp phải độc xà bắn ra.

“Ngũ Bức đâu!” Thiếu niên vừa ổn định thân
hình trên hư không, liền quát một tiếng chói tai đầy sát khí!

“Tham kiến Đại thống lĩnh!”

Vừa dứt lời, trong hư không phụ cận truyền
ra dao động nhộn nhạo, năm con Huyết Ma Dơi hình thể to lớn dị thường giống như
một trận cuồng phong hiện ra.

Những con Cự Bức này mở hai cánh dài hơn
mười trượng, hình thể lớn đến mức đáng sợ cực kỳ.

“Đi, trước tiên bắt lấy vài phàm nhân nhân
tộc!” Thiếu niên phân phó một tiếng.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3