Phàm nhân tu tiên - Chương 0536 - 0537
Chương 536: Kiếm Uy Sơ Hiện
“Ngươi...”
“Chậm đã, tại hạ muốn nghe một chút lời nàng nói, về
phần tin tức là thật hay giả, tại hạ có thể phán đoán.” Phạm phu nhân nhướng
mày còn muốn nói gì nữa, nhưng thần sắc Hàn Lập trầm xuống, đột nhiên ngắt lời mở miệng nói.
“Nếu Văn sư điệt một khi đã biết thì để cho Lệ đạo hữu
hỏi rõ đi.” Hàn quang trong mắt Vân Thiên Khiếu chợt lóe, trầm ngâm một lát,
sau đó lại cười rộ lên nói.
“Tốt lắm!” Phạm phu nhân sau khi kinh ngạc, có chút
miễn cưỡng đáp ứng.
“Đa tạ!” Hàn Lập không chút khách khí, gật gật đầu nói
lời cảm ơn.
Loại thái độ này khiến cho trên mặt của Vân Thiên
Khiếu lóe lên một tia âm lệ nhưng rất nhanh đã được hắn ẩn dấu đi.
Mà lúc này, Hàn Lập nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều
diễm của Văn Tư Nguyệt, bắt đầu hỏi:
“Ngươi nói rõ một chút, như thế nào biết sào huyệt của
yêu thú cấp tám.” Thanh âm Hàn Lập lạnh lùng bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc,
làm cho Văn Tư Nguyệt lộ ra một tia chần chừ. Nhưng sau đó dường như nhớ tới
cái gì đáng sợ, quả quyết nói:
“Khi thiếp vừa đến Ngoại Tinh hải, trong lúc vô ý tìm
được một cái bản đồ, bên trong đánh dấu một chỗ. Lúc đó thiếp tưởng là chỗ giấu
bảo tàng, nhân tiện len lén chạy tới xem một chút. Kết quả tại nơi này phát
hiện một con Liệt Phong Thú còn nhỏ. May mắn nó chỉ mới là yêu thú cấp ba nên
không có phát hiện thiếp. Lúc ấy thiếp sợ đến mức lập tức bỏ chạy. Tiền bối
cũng biết, Liệt Phong Thú phải tiến vào giai đoạn bát cấp, mới có thể bắt đầu
sinh sản. Cũng phải chiếu cố ấu thú đạt đến ngũ cấp mới rời đi, cho nên nơi này
khẳng định cũng có một con bát cấp Liệt Phong Thú ở. Tiền bối nếu đồng ý đáp
ứng điều kiện của thiếp thì thiếp sẽ nguyện ý dẫn đường.” Văn Tư Nguyệt một hơi
nói ra một đoạn thời gian từng trải được chôn sâu trong lòng.
Hàn Lập nghe xong thần sắc không đổi nhưng trong mắt
lộ ra một tia hưng phấn.
Nữ tử này nói không sai, Liệt Phong thú trưởng thành
đúng là yêu thú cấp tám hàng thật giá thật. Nếu nử tử này không nói dối, vậy
bên trong sào huyệt nhất định phải có Bạn Yêu Thảo mới đúng.
“Không biết đạo hữu dùng tin tức tình báo về sào huyệt
yêu thú kia trao đổi điều kiện gì với Lệ mỗ?” Hàn Lập nhìn chằm chằm nữ tử một
hồi lâu, thở phào một hơi, trầm giọng hỏi.
Hàn Lập tin tưởng đối phương sẽ không ngu xuẩn chế ra
tin tức giả để lừa gạt một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ, vì vậy trực tiếp hỏi điều kiện
của Văn Tư Nguyệt.
“Thiếp mong tiền bối có thể mang Tư Nguyệt rời khỏi
noi này, thu lấy Tư Nguyệt làm thiếp.” Khuôn mặt Văn Tư Nguyệt có chút đỏ lên,
sau đó không chút do dự nói.
“Cái gì?!” Hàn Lập sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý
muốn.
“Tư Nguyệt, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Phạm phu nhân
nghe xong, lập tức đứng lên. Trên gương mặt tú lệ tràn đầy biểu tình kinh sợ.
Các tu sĩ khác cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó đa số
đều lộ ra vẻ mặt sắp có kịch vui để xem. Ngoài ra còn có mấy tu sĩ không nhịn
được mà cười rộ lên.
Vân Thiên Khiếu ngồi một bên nhìn thấy vậy, sắc mặt
bỗng nhiên trầm xuống, khuôn mặt xanh mét.
“Ta không có nghe rõ vừa rồi ngươi nói với Lệ đạo hữu
điều kiện gì. Lặp lại lần nữa đi!” Vân Thiên Khiếu đặt đôi tay trắng bệch lên
bàn, nhìn vào mười ngón tay, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói.
Thân thể mềm mại trong ngực Hàn Lập run lên vài cái,
nghe xong lời này, trên mặt Văn Tư Nguyệt không còn chút máu.
Tuy nhiên khi đôi mắt to tròn của nàng thấy được thần
sắc bình tĩnh của Hàn Lập thì dường như s dũng khí.
“Ta... Ta muốn trở thành thiếp của Lệ tiền bối, từ nay
về sau rời khỏi Diệu Âm Môn!” Văn Tư Nguyệt dùng hết khí lực, miễn cưỡng hướng
Vân Thiên Khiếu nói lại lần nữa, sau đó cúi đầu, không dám nhìn lên.
“Bụp!” Trên hai tay của Vân Thiên Khiếu đột nhiên bùng
cháy lên một ngọn hỏa diễm màu xám quỷ dị, chiếu sáng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo
của hắn, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.
“Bạch Cốt Âm Hỏa.” Một người thấp giọng kêu lên.
Nhất thời, những tu sĩ Kết Đan Kỳ vốn đang cười lập
tức ngừng lại, lộ ra vài phần trịnh trọng.
“Lệ đạo hữu! Xem ra nữ tử này luyện công có chút sai
lầm nên đầu óc không tỉnh tảo, vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ, mong đạo hữu không nên
tin là thật. Người đâu, đem Văn Tư Nguyệt xuống chế trụ pháp lực, diện bích nửa
tháng.” Vân Thiên Khiếu không chút tình cảm lạnh lùng phân phó.
Nhất thời theo mệnh lệnh phát ra, từ ngoài thạch môn
đi vào hai gã tu sĩ áo xanh, đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ, trực tiếp hướng Hàn Lập
đi đến.
Mặt mày Văn Tư Nguyệt lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn
Hàn Lập tràn đầy vẻ cầu khẩn, toát ra sự nhu nhược làm cho người ta đau lòng.
Hàn Lập không khỏi nhíu mày.
“Chậm đã!” Hắn rút cuộc cũng mở miệng.
“Sao vậy? Chẳng lẽ Lệ đạo hữu thật sự coi trọng vị đệ
tử này của bổn môn?” Vân Khiếu Thiên còn chưa nói gì, Phạm phu nhân lại thiếu
kiên nhẫn lạnh giọng nói.
“Có lẽ vậy nhưng tại hạ muốn biết tin tức kia hơn.
Thỉnh phu nhân cùng Vân huynh không nên nóng vội. Trước tiên nghe tại hạ nói
lại điều kiện thêm lần nữa đã!” Hàn Lập mắt không chớp thản nhiên nói.
Vân Thiên Khiếu nghe lời này của Hàn Lập, sắc mặt âm
tình bất định, trầm ngâm một lát, sau đó hai tay vung lên, ngọn lửa liền biến
mất.
“Các ngươi xuống trước đi, ta tạm thời nghe một chút!”
Vân Thiên Khiếu hướng Hàn Lập không lạnh không nhạt nói một câu.
Hắn quyết định cấp cho Hàn Lập chút mặt mũi, hơn nữa
dù sao đối phương cũng là một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ, mà lần này hắn còn có đại sự
muốn làm, muốn mượn lực lượng của tất cả tu sĩ Kết Đan Kỳ ở đây, cho nên không
muốn dễ dàng đắc tội với bất cứ ai.
“Văn đạo hữu nếu chủ động nói ra nguyện ý làm thiếp
của Lệ mỗ, tại hạ nếu cứ như vậy mặc kệ không hỏi thật không đành lòng, càng
huống chi trên người nàng có tin tức yêu thú, Lệ mỗ cũng là bất đắc dĩ. Không
bằng như vầy, tại hạ dùng đống tài liệu này đổi lại tự do cho nữ tử này, Vân
huynh xem coi thế nào?” Hàn Lập mí mắt không chớp đem một đống tài liệu cực kỳ
trân quý, trực tiếp đẩy đi, sau đó tựa cười mà không cười nhìn đối phương không
nói.
“Ngươi dùng mấy thứ này trao đổi?” Vân Thiên Khiếu
lạnh như băng nói, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia nghi hoặc.
Trước mắt mấy thứ này đều là tài liệu trân quý của
lục, thất cấp yêu thú, giá trị tối thiểu cũng mấy vạn linh thạch. Nhưng đối
phương mặt không đổi sắc dùng để trao đổi một vị nữ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho dù
nàng ta có xinh đẹp động lòng người thì hắn vẫn có chút giật mình.
Chẳng lẽ tin tức yêu thú cấp tám đối với người này
trọng yếu vậy sao? Mượn cơ hội này xuống hay là tiếp tục lấn tới một chút.
Các loại ý niệm trong đầu vị Vân Thiên Khiếu này cực
nhanh chuyển động, rút cuộc cũng có chủ ý, thần sắc hòa hoãn, muốn nói cái gì
đó, thì thân thể mềm mại của Phạm phu nhân ở một bên chợt động, tiến đến bên
tai hắn, nhỏ giọng nói vài câu. Nhất thời làm cho sắc mặt Vân Thiên Khiếu biến
đổi, hiện ra vẻ chần chừ.
“Lệ đạo hữu, cho dù ngươi đem đống tài liệu kia để
trao đổi thì nữ tử này cũng không thể mang đi. Nếu không sẽ thành lệ, chẳng lẽ
sau này ai vừa mắt nữ đệ tử của bổn môn, cũng có thể dễ dàng mang theo sao? Thể
diện của Diệu Âm Môn chúng ta để đi đâu chứ!” Vân Thiên Khiếu trầm mặt trong
chốc lát, sau đó nói thẳng.
Lời này làm cho các tu sĩ khác ở đây đầu tiên là cảm
thấy khó hiểu, sau đó không khỏi có chút đăm chiêu.
Tài liệu trân quý nhiều như thế, theo lý thuyết dư sức
đổi lấy một nữ tu sĩ Trúc cơ kỳ. Nhưng Vân Thiên Khiếu dĩ nhiên cự tuyệt, bên
trong tuyệt đối có vấn đề.
Mà xem bộ dáng Hàn Lập, tựa hồ đối với nữ tử này quyết
không buông tay.
Điều này làm cho người khác không khỏi cười lạnh một
tiếng, nhất thời cảm giác có trò hay để xem.
“Diệu Âm Môn?” Hàn Lập nhếch miệng, trong mắt hiên lên
biểu tình cổ quái.
“Như thế nào? Lệ đạo hữu chẳng lẽ không biết nơi này
là do bổn môn mở sao? Vân mỗ tuy bất tài nhưng đúng là trưởng lão Diệu Âm Môn,
hiệp trợ Phạm chưởng môn chưởng quản bổn môn.” Vân Thiên Khiếu lãnh đạm nói,
trên mặt mơ hồ hiện ra một tầng khí quỷ dị. Ý uy hiếp biểu lộ không thể nghi
ngờ.
Bất quá Vân Thiên Khiếu làm như thế, cũng chỉ muốn
chấn nhiếp đối phương một phần mà thôi.
“Đối phương chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, lại đang ở địa
bàn của mình. Nhất định sau khi hắn đánh giá lợi hại thì cũng chỉ có cách tuân
theo mà thôi. Tiếc là tiếc đống tài liệu kia!” Vân Thiên Khiếu có chút tiếc hận
thầm nghĩ, trong lòng không có chút nào lo lắng.
Nhưng lúc này, chỉ thấy bên mép Hàn Lập lộ ra một tia
cười lạnh, mở miệng nói một tiếng “Được!.”
Tiếp theo thấy đối phương nhấc tay phải lên, một mảnh
bạch quang đột nhiên xuất hiện trước mắt, một đạo tinh mang màu trắng bay ra.
Vân Thiên Khiếu trong lòng kinh hãi, hộ thể công pháp
tự động vận chuyển, trên người vô số ngọn lửa màu xám hiện lên, bảo vệ lấy hắn.
Nhưng lúc này, bạch mang không chút khách khí đánh tới
ngọn lửa màu xám, sau một trận mờ ảo, đột nhiên lộ ra mười hai thanh tiểu kiếm
dài một tấc, đồng thời hung hăng đánh xuống.
Vân Thiên Khiếu sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng há
mồm phun pháp bảo ra.
Nhưng dưới công kích điên cuồng của mười hai thanh phi
kiếm, hỏa diễm hộ thể căn bản không thể ngăn được chút nào, trong nháy mắt ngọn
lửa tiêu tan, trên người bị xuyên thủng mười mấy lỗ, máu chảy ra.
Vân Thiên Khiếu lúc này vừa mới lấy ra pháp bảo tiểu
xoa màu xám, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, người đã ngã xuống đất.
Các tu sĩ còn lại thấy thế liền trợn mắt, há hốc mồm,
nửa ngày sau vẫn không thể khép lại được.
Chương 537: Chấn Nhiếp Quần Tu
Hàn Lập
sắc mặt không chút thay đổi, phất tay một cái, mười hai thanh tiểu kiếm trong
khoảnh khắc tụ lại thành một. Sau đó biến thành một đạo bạch quang, lóe lên
biến mất vô ảnh vô tung.
“Hiện tại có thể chậm rãi nói chuyện được rồi!” Hàn
Lập bỏ tay xuống, sắc mặt lãnh tĩnh nói
Một chiêu vừa rồi của Hàn Lập tuy không đánh chết đối
phương mà chỉ khiến Vân Thiên Khiếu bị thương nặng, mất đi chiến lực.
Cho nên một lát sau Vân Thiên Khiếu mới miễn cưỡng
gượng đứng dậy nhưng lúc này cả người đầy máu tươi, mắt nhìn Hàn Lập đầy vẻ
hoảng sợ
“Tốt, trình độ Vân mỗ không bằng người, đạo hữu cứ
mang Văn Tư Nguyệt đi. Nhưng tại hạ dù sao cũng phải nói lời thật rằng lúc
trước có vị tiền bối sớm nhìn trúng cô nương này dùng để làm lô đỉnh. Các hạ
mang cô ta đi không phải là rước họa vào người sao?” Vân Thiên Khiếu sắc mặt
trắng bệnh nói, sau đó mới lấy ra vài tấm phù lục dán lên người, theo đó lục
quang hiện lên và vết thương biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Lô đỉnh?” Hàn Lập vừa nghe thấy lời này thì hiểu ngay
tại sao Văn Tư Nguyệt lại muốn liều mạng đào tẩu.
Bất quá trong lời nói của đối phương còn có hàm ý uy
hiếp làm sắc mặt hắn trầm xuống.
“Còn có người khác xem trọng cô gái này ư! Không quan
tâm. Ta nhất định phải mang cô gái này đi. Ý tứ uy hiếp đạo hữu tốt nhất là nên
nói ít thôi, nếu Lệ mỗ tâm tình không tốt có thể huyết tẩy nơi này cũng không
chừng.” Hàn Lập thần sắc không đổi nói, sau đó lơ đễnh nhìn xung quanh
Hắn nói lời này cũng không phải hoàn toàn là đe dọa.
Nếu không phải ở đây có quá nhiều tu sĩ Kết Đan Kỳ và
hắn không có mười phần nắm chắc có thể trong một chiêu tiêu diệt toàn bộ, bằng
không thì hắn đã ra tay dọn dẹp sạch sẽ tất cả rồi.
Nhưng lời của Hàn Lập cũng khiến cho toàn bộ các tu sĩ
ngồi đây sắc mặt đại biến.
Nếu như nói Hàn Lập mới ra tay đã làm cho mọi người
kinh nghi, thì khẩu khí to lớn như hiện tại lại khiến cho mọi người phỏng đoán
Hàn Lập là một lão quái Nguyên Anh Kỳ. Tất cả đều cảm thấy bất an, ánh mắt lo
sợ, cụp xuống mà không ai dám nhìn thẳng vào Hàn Lập.
Vân Thiên Khiếu tự nhiên cũng nghĩ đến khả năng này.
Nghĩ lại đối phương có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ mà có thể một kích khiến cho mình có
tu vi Kết Đan Trung Kỳ suýt chút nữa lấy mất tiểu mạng, lại còn muốn tìm kiếm
sào huyệt của yêu thú cấp tám. Hắn nhất thời miệng lưỡi đắng ngắt, trong lòng
kêu khổ không thôi
Văn Tư Nguyệt nhìn Hàn Lập, đôi mắt xinh đẹp mở to, bị
một màn trước mặt chấn trụ.
Nàng thà chết cũng không để người khác biến mình thành
lô đỉnh nên mới liều mạng bỏ trốn. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cái vị tu sĩ
này lại có tu vi kinh khủng thế, một người có thể tùy tiện ra tay trấn nhiếp
toàn bộ các tu sĩ ở đây.
Vân Thiên Khiếu - người mà nàng ban đầu cực kỳ sợ hãi
nay đã bị trọng thương, Phạm phu nhân thì trong lòngkinh hãi không dám hó hé
một tiếng.
Điều này hết thảy làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, giống
như nằm mơ vậy.
Hàn Lập chứng kiến mọi người đều có bộ dạng thận trọng
rụt rè thì khẽ cười lạnh, vung tay lên.
Tấm đồng của tu sĩ họ Tôn kia đột nhiên vù một tiếng,
bắn vào lòng bàn tay Hàn Lập.
Hàn Lập không khách khí cúi xuống nhìn kỹ.
Vẻ mặt của hắc tu sĩ đại biến, ấp úng hồi lâu nhưng
cuối cùng cũng không có dũng khí nói lời bất mãn.
Đối phương một khi có thể đem tu sĩ có tu vi tương
đương hắn là Vân Thiên Khiếu một kích trọng thương thì tự nhiên hắn cũng không
phải là đối thủ. Nhưng sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
“Ta muốn đổi cái này. Người cần bao nhiêu linh thạch?”
Hàn Lập thả tấm đồng xuống, hướng về chủ nhân vật ấy nhàn nhạt đề nghị.
“Bảy, không năm nghìn linh thạch, nhưng...” Hắc tu sĩ
có chút ngoài ý muốn, không khỏi vô thức đáp lời.
Hàn Lập xuất ra một viên yêu đan cấp năm chuẩn xác rơi
vào trước người này
“Hay dùng này viên yêu đan để trao đổi. Mặt khác ta
cũng không muốn bị nói ỷ mạnh hiếp yếu, cưỡng đoạt nữ tu của quý môn. Mấy món
tài liệu trên bàn dùng để trao đổi tự do cho Văn cô nương vậy.” Hàn Lập quay
đầu nhìn Phạm phu nhân nói, sau đó vỗ vào vai của Văn Tư Nguyệt ý bảo nàng
buông mình ra, rồi mới đứng dậy, không nhanh không chậm bước ra ngoài.
Văn Tư Nguyệt một lát sau mới tỉnh ngộ, vội vàng đứng
dậy, có chút lật đật bước theo.
“Lệ tiền bối chậm đã!” Phạm phu nhân thần sắc khẽ
động, mở miệng hô.
Điều này làm cho Hàn Lập nhất thời dừng chân, trên mặt
hiện lên một tia khác lạ, xoay người lại.
Nữ tử này còn có can đảm gọi mình lại, điều này làm
cho Hàn Lập có chút cảm thấy hứng thú nhưng Văn Tư Nguyệt lại có chút khẩn
trương, không tự chủ được mà bước đến nép sát bên người Hàn Lập.
“Chuyện gì?” Hàn Lập nhíu mày, bình tĩnh hỏi.
“Tiền bối có muốn quay về Nội Tinh Hải không? Diệu Âm
Môn chúng ta có biện pháp giúp cho chư vị đạo hữu có thể trở lại Nội Tinh Hải.”
Phạm phu nhân yêu kiều vừa cười vừa nói, khẩu khí rõ ràng cung kính hơn rất
nhiều. Đối mặt với nhân vật có đến tám chín phần là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, nàng
cũng không dám có chút chậm trễ.
“Lời này là có ý tứ gì?” Hàn Lập nhướng mày hỏi, hắn
đối với kiểu nói không đầu không đuôi này thực sự không muốn nghe.
Phạm phu nhân nhìn ra Hàn Lập có vẻ không kiên nhẫn,
cũng không dám vòng vo nữa, vội vàng nói:
“Diệu Âm Môn chúng ta đang chuẩn bị đưa một số quay về
Nội Tinh Hải thông qua Truyện Tống Trận. Hôm nay lại thiếu một ít tài liệu mấu
chốt, không có cách nào hoàn thành. Cho nên trong lần trao đổi này, thiếp thân
kỳ thật muốn nhờ chư vị đạo hữu tìm kiếm giúp những thứ đó. Sau khi bổn môn
hoàn thành Truyện Tống Trận, Diệu Âm Môn sẽ truyền tống miễn phí, giúp mọi
người quay về Nội Tinh Hải.”
Phạm phu nhân vừa nói ra lời này, làm cho các tu sĩ
Kết Đan Kỳ một trận dao động. Đại bộ phận mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng ngoài
ý muốn.
Hiện nay Ngoại Tinh Hải đã trở thành thiên hạ của yêu
thú, cho dù bọn hắn cũng cảm giác không thể ở lại lâu d. Tự nhiên sớm có ý nghĩ
muốn trở về.
Chỉ là không có Truyền Tống Trận, nếu chỉ dựa vào
chính mình phi hành mà nói, sợ rằng ít nhất phải mất năm đến sau năm mới có thể
bay trở về Nội Tinh Hải, càng không nói trên đường đi có thể đối đầu với nhiều
việc nguy hiểm, cho nên bọn họ mới lưu lại nơi đây đến nay.
“Có Truyền Tống Trận nhưng không có Truyền tống phù
cũng không được. Đừng nói với chúng ta là Diệu Âm Môn các ngươi cũng nắm giữ
phương pháp luyện chế truyền tống phù nhé.” Lão phụ nhân tóc bạc sau khi nghe
xong, lạnh giọng hỏi.
“Thanh tiền bối không cần lo lắng về vấn đề này. Mặc
dù Diệu Âm Môn chúng ta sẽ không luyện chế Truyền tống phù. Nhưng trước khi cơn
thú triều xảy ra, bổn môn sớm từ con đường khác, vụng trộm mua được một ít
Truyền tống phù. Số lượng dư sức truyền tống các đạo hữu đang ngồi đây quay về
Nội Tinh Hải. Chỉ là tài liệu trọng yếu nhất của pháp trận này là Huyễn Mộng
Thạch, thật sự rất thưa thớt. Chúng ta trải qua mấy năm nay dò xét sản sinh
loại đá đó nhưng lại có một đám yêu thú cấp cao sinh sống ở phụ cận. Nơi đó yêu
thú cấp bậc chủ yếu là cấp năm, sáu, số lượng cũng không ít. Căn bản không phải
số ít tu sĩ là có thể tiêu diệt sạch sẽ! Hơn nữa vạn nhất hành động sơ sót
khiến một số con đào tẩu, dẫn đến sự kinh động của yêu thú cấp cao thì chuyện
này hỏng bét. Cho nên bổn môn mới muốn chư vị trợ lực!” Phạm phu nhân vẻ mặt
nghiêm túc nói.
Nghe xong những lời này, mọi người khác đều trầm ngâm
suy nghĩ. Muốn thanh trừ lũ yêu thú cấp cao kia thực không phải đơn giản. Dĩ
nhiên bọn họ phải suy nghĩ kỹ lưỡng một chút.
“Chúng ta ở đây chủ yếu là tu sĩ Kết Đan Kỳ, vì sao
các ngươi không đi mời một vị Nguyên Anh Kỳ tiền bối xuất thủ thì khả năng
thành công lớn hơn một chút.” Hắc tu sĩ trầm ngâm trong chốc lát sau đó chậm
rãi hỏi.
“Mấy vị đạo hữu tưởng rằng thiếp thân không có đi tìm
sao? Nhưng các lão tiền bối đó từ sau thú triều, đại bộ phận đều ở nơi nào
không rõ. Thiếp thân cũng chỉ liên lạc được một vị là Diệu Hạc tiền bối mà
thôi. Nếu có vị tiền bối này tham gia, ta mới có thể ứng phó được yêu thú cấp
bảy trong đám kia. Mà Tư Nguyệt cô nương này chính là người mà vị tiền bối đó
chỉ rõ là muốn dùng làm lô đỉnh.” Phạm phu nhân cười khổ nói, sau đó bất đắc dĩ
nhìn Hàn Lập bên này liếc mắt một cái.
Những người khác nghe đến đó, đều quay mặt nhìn nhau.
Hàn Lập nghe đến đó thì sờ sờ cằm, trên mặt hiện lên
vẻ trầm ngâm. Nhưng lập tức, hắn ngắn gọn nói:
“Lệ mỗ không có hứng thú tham dự việc này, chư vị đạo
hữu tự mình hành động đi!” Sau khi nói xong, hắn liền thản nhiên đi ra đại môn.
Văn Tư Nguyệt không dám rời xa, từng bước theo sát đi
ra ngoài.
Không ai dám cản trở Hàn Lập, trong đại sảnh lưu lại
một đám tu sĩ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Phạm phu nhân không che dấu vẻ thất vọng nhưng Vân
Thiên Khiếu vẫn đang trầm mặc kia lại mở miệng nói.
“Nếu Lệ đạo hữu không muốn tương trợ, bổn môn cũng
không muốn cưỡng cầu. Các vị đạo hữu, trước tiên ta muốn giới thiệu chút ít
tình huống về yêu thú phụ cận Huyễn Mộng Thạch chư vị đạo hữu tự mình phán đoán
kỹ càng hơn. Nơi đó...” Việc Hàn Lập trước đây đánh hắn bị thương nặng phảng
phất như chưa bao giờ phát sinh, Vân Thiên Khiếu bình tĩnh thao thao bất tuyệt
đứng lên nói.
“Nội Tinh Hải?” Văn Tư Nguyệt phía sau Hàn Lập thì
thầm nói.
“Sao? Ngươi cũng muốn trở về?” Hàn Lập cũng không quay
đầu lại hờ hững hỏi.
“Cũng không phải, chỉ là...” Văn Tư Nguyệt thanh âm
nhỏ xuống, mấy lời cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Lúc này Hàn Lập đã mang theo nàng ra khỏi vách núi đá
nhìn như bình thường kia, không nói không rằng bay thẳng lên.
Nếu mục đích chuyến đi này đã đạt được, hắn tự nhiên
cũng không có hứng thú ở lại nơi này.
Hàn Lập mang theo Văn Tư Nguyệt, trước ánh mắt kinh
ngạc của lão nhân trông cửa, biến thành một đạo hào quang, phá không mà đi.
Trên đường đi Văn Tư Nguyệt trầm mặc không nói gì,
cũng chẳng hỏi Hàn Lập đi đâu, tựa hồ đem hết thảy mọi việc giao phó cho Hàn
Lập.
Mà Hàn Lập cũng không ý tứ phân bua, giải thích, đồng
dạng không nói một lời, nhanh chóng phi hành.
Kết quả hai ngày sau, Hàn Lập rút cuộc tìm được một
hoang đảo linh khí thưa thớt, sau đó hạ xuống.