Em còn nhớ anh? - Chương 14 phần 1

CHƯƠNG 14

Chết tiệt. Đây thực sự là một bữa tiệc háo nhoáng hệ trọng.
Cả tòa nhà tràn ngập ánh sáng và tiếng nhạc thình thịch. Tầng áp mái trông còn
kỳ diệu hơn trước đó, có hoa ở khắp nơi, và những người phục vụ mặc đồng phục
đen đẹp đẽ đứng bê khay sâm banh, cùng những túi quà sẵn sàng cho mọi người
lấy. Ava và Jon, và vài người khác mà tôi không nhận ra, đang đứng tụ tập bên
cửa sổ, và Eric sải bước tới chỗ họ.

"Mọi người," anh nói. "Chúng ta đã xem lại
danh sách khách mời chưa? Sarah, cô có danh sách báo chí đó không? Mọi chuyện
đều trong tầm kiểm soát chứ?"

"Họ đã tới." Một cô gái trẻ mặc váy liền vội vã
bước vào, suýt thì trượt ngã trên đôi giày gót nhọn. "Nhà van Gogen đến
sớm. Và họ mang theo cả bạn bè. Còn có một nhóm nữa ngay đằng sau họ!"

"Chúc may mắn, các bạn." Eric đang đập tay với cả
nhóm. "Hãy bán tòa nhà này."

Ngay sau đó, một cặp mặc áo choàng có vẻ đắt tiền tiến vào,
và Eric chuyển hoàn toàn sang thế chủ động đầy quyến rũ, đưa họ tới gặp Ava,
lấy rượu sâm banh cho họ, và dẫn họ tới cửa sổ ngắm phong cảnh. Những người
khác tiếp tục tới, và chẳng mấy đã có một đám đông chuyện trò lao xao, lật qua
lật lại những cuốn sách giới thiệu, và ngắm thác nước.

Jon đứng cách tôi khoảng chục mét về phía bên trái, mặc một
bộ vest màu sẫm, nhíu mày khi nói chuyện với nhà van Gogen. Tôi vẫn chưa nói
chuyện với anh ta. Tôi không biết anh ta đã nhận thấy sự có mặt của tôi chưa.
Thỉnh thoảng tôi liếc sang phía anh ta, sau đó nhanh chóng nhìn đi nơi khác
trong khi bụng tôi thắt lại vì hồi hộp.

Cứ như thể tôi lại mười ba tuổi một lần nữa còn anh ta là
một kẻ si mê tôi. Tất cả những gì tôi thấy được trong cả căn phòng đầy người
này là anh ta. Anh ta ở đâu, anh ta đang làm gì, anh ta đang nói chuyện với ai.
Tôi liếc nhìn anh ta một lần nữa và lần này anh ta gặp ánh mắt tôi. Gò má đỏ
bừng, tôi quay đi và uống một ngụm rượu. Tuyệt lắm. Lexi. Không hề rõ ràng chút
nào.

Một cách chủ ý, tôi xoay đi để anh ta khuất khỏi tầm mắt của
tôi. Tôi nhìn mọi người đến, gần như trong tình trạng vô hồn, khi Eric tới bên
cạnh tôi.

"Lexi, em yêu." Anh cười cứng đơ, vẻ không tán
thành. "Trông em thật kỳ cục khi đứng đó một mình. Đi với anh nào."

Trước khi tôi kịp ngăn lại, anh đã đưa tôi tới chỗ Jon, khi
đó đang nói chuyện với một cặp trông có vẻ giàu có. Người phụ nữ mặc bộ vest có
hoa văn của Dior, tóc nhuộm đỏ và đường viền môi kẻ quá sẫm. Bà ta cười khoe
hàm răng trắng như sứ với tôi, còn ông chồng tóc hoa râm của bà ta cằn nhằn gì
đó, để tay đầy sở hữu lên vai bà ta.

"Cho phép tôi giới thiệu vợ tôi, Lexi." Eric tươi
cười rạng rỡ với họ. "Một trong những người hâm mộ nhất của" - anh
dừng lại, và tôi căng người lên chờ đợi – "Phong cách sống căn hộ áp
mái!"

Nếu tôi còn nghe cụm từ đó một lần nữa, chắc tôi phải tự bắn
mình mất.

"Chào Lexi." Jon nhìn vào mắt tôi thật nhanh khi
Eric bắt đầu đi ra chỗ khác. "Cô khỏe không?"

"Tôi khóe, cảm ơn Jon." Tôi cố gắng nói giọng bình
tĩnh, như thể anh ta cũng chỉ như bất kỳ ai khác trong bữa tiệc; như thể tôi
không hề dồn toàn bộ sự chú ý vào anh ta kể từ khi tôi tới. Tôi quay sang người
phụ nữ mặc đồ Dior. "Vậy... bà có thích căn hộ áp mái này không?"

Cặp đôi đó trao đổi với nhau ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Chúng tôi có một chút băn khoăn," người đàn ông nói bằng giọng châu
Âu mà tôi không xác định được là nước nào. "Không gian. Liệu chỗ này đã đủ
rộng chưa."

Tôi bối rối. Chỗ này rộng bằng cái kho chứa máy bay khốn kiếp.
Sao nó lại có thể chưa đủ rộng chứ?

"Chúng tôi nghĩ rằng hai nghìn mét vuông là khá rộng
rãi rồi," Jon nói. "Tuy nhiên, ông bà có thể ghép liền hai hoặc ba
căn lại với nhau nếu cần không rộng hơn."

"Một vấn đề khác của chúng tôi là thiết kế," người
đàn ông nói.

"Thiết kế?" Jon lặp lại một cách lịch sự. "Có
gì không ổn với thiết kế sao?"

"Ở nhà chúng tôi, chúng tôi có nhiều chi tiết bằng
vàng," người đàn ông nói. "Những bức tranh vàng, Đèn vàng,
Vàng..." Ông ta dường như xẹp hơi.

"Thảm," người phụ nữ thêm vào, phát âm rất nặng.
"Thảm vàng".

Người đàn ông chỉ vào quyển giới thiệu. "Ở đây tôi thấy
rất nhiều bạc. Crôm."

"Tôi hiểu rồi." Jon gật đầu, mặt ngây ra.
"Phải, chắc chắn căn hộ có thể được điều chỉnh theo sở thích riêng của ông
bà. Ví dụ, chúng tôi có thể làm lò sưởi mạ vàng."

"Lò sưởi mạ vàng?" người phụ nữ ngập ngừng nói.
"Liệu như thế có là... quá nhiều?"

"Có tồn tại một thứ được coi là quá nhiều vàng ư?"
Jon vui vẻ đáp. "Chúng tôi còn có thể lắp thêm chuôi đèn bằng vàng ròng.
Và Lexi có thể giúp ông bà mua thảm vàng. Có được không, Lexi?"

"Tất nhiên." Tôi gật đầu, cầu nguyện một cách
tuyệt vọng để mình đừng bỗng nhiên phá lên cười.

"Được. Vậy chúng tôi sẽ suy nghĩ." Hai vợ chồng
ông ta đi ra xa, nói chuyện bằng một thứ tiếng nước ngoài tôi không nhận ra.
Jon uống một ngụm rượu.

"Không đủ lớn. Chúa ơi. Mười căn hộ của chúng ta ở
Ridgeway cũng đặt vừa chỗ này."

"Ridgeway là gì?"

"Dự án nhà rẻ tiền của chúng ta." Anh ta nhận thấy
cái nhìn ngơ ngác của tôi. "Chúng ta chỉ được cấp phép xây dựng một nơi
thế này nếu xây dựng nhà ở rẻ tiền."

"Ồ, vậy đấy," tôi nói đầy ngạc nhiên. "Eric
chưa bao giờ nhắc đến nhà ở rẻ tiền."

Một thoáng thích thú lướt qua mặt Jon. "Anh chắc rằng
trái tim anh ấy không hướng đến khía cạnh đó của công việc," anh ta nói,
khi Eric bước lên cái bục nhỏ trước lò sưởi. Ánh sáng xung quanh mờ mờ, đèn rọi
hướng về Eric, và tiếng nói chuyện lao xao nhỏ dần.

"Chào mừng các bạn!" anh nói, giọng vang khắp căn
hộ. "Chào mừng tới Blue 42, tòa nhà mới nhất trong loạt dự án Blue để dành
riêng cho..."

Tôi nín thở. Xin đừng nói câu đó, xin đừng nói...

"Phong cách sống căn hộ áp mái!" Anh khoát tay và
toàn bộ nhân viên của anh vỗ tay nhiệt liệt.

Jon liếc nhìn tôi và đứng lùi lại một bước, tránh xa khỏi
đám đông. Sau một giây, tôi cũng lùi lại, mắt tôi gắn chặt về phía trước. Cả cơ
thể tôi căng nứt vì e sợ. Và... háo hức.

"Vậy, em đã nhớ ra điều gì chưa?" anh ta thì thầm
thân mật.

"Chưa."

Sau lưng Eric, một màn hình khổng lồ sáng lên với hình ảnh
của căn hộ từ mọi góc độ. Tiếng nhạc âm vang khắp không gian và căn phòng còn
trở nên tối hơn. Tôi phải khen ngợi Eric - đây là một màn trình diễn tuyệt vời.

"Em biết không, chúng ta gặp nhau lần đầu ở một lề khai
trương căn hộ như thế này." Giọng Jon nhỏ đến nỗi tôi hầu như không nghe
nỗi trong tiếng nhạc. "Ngay giây phút nghe em nói, anh đã biết."

"Biết gì cơ?"

"Biết rằng anh thích em."

Tôi yên lặng trong vài giây, sự tò mò cắn rứt tôi.

"Tôi đã nói gì?" cuối cùng tôi thì thầm.

"Em nói, ‘Nếu tôi nghe cụm từ Phong cách sống căn hộ áp
mái một lần nữa, chắc tôi phải tự bắn mình mất.’ "

"Không." Tôi nhìn anh ta chằm chằm, sau đó cười
phì. Một người đàn ông đứng đằng trước quay lại và nhăn mặt, và gần như đồng
thời, Jon và tôi lùi thêm vài bước nữa, cho tới khi chúng tôi đứng khuất hẳn
vào bóng tối.

"Anh không nên lẩn trốn," tôi nói. "Đây là
khoảnh khắc của anh. Căn hộ của anh."

"Đúng," anh ta nói khô khan. "Anh sẽ để Eric
nhận lấy sự vinh quang. Anh thích điều đó."

Trong vài phút, chúng tôi nhìn Eric trên màn hình, đội một
chiếc mũ bảo hộ, sải bước trên công trường.

"Anh nói nghe chẳng hợp lý chút nào," tôi nói nhỏ.
"Nếu anh nghĩ nhà áp mái là cho bọn ngốc giàu có, tại sao anh lại thiết kế
những căn hộ đó?"

"Đó là một câu hói hay." Jon nhấp miệng vào ly
rượu. "Sự thật là, anh nên phát triển hơn. Nhưng anh lại thích Eric, Anh
ấy tin anh, anh ấy đã cho anh cơ hội đầu tiên, và anh ấy điều hành một công tỵ
tuyệt vời..."

"Anh thích Eric?" Tôi lắc đầu ngờ vực. "Tất
nhiên rồi. Vì thế anh cứ liên tục bảo tôi rời bỏ anh ấy."

"Thật mà. Anh ấy là người tuyệt vời. Anh ấy chân thực,
trung thành..." Trong một lúc, Jon yên lặng bên cạnh tôi, mắt anh lung
linh trong ánh sáng mờ mờ. "Anh không muốn phá hỏng cuộc đời Eric,"
cuối cùng anh ta nói. "Điều đó không có trong kế hoạch."

"Vậy tại sao..."

"Anh ấy không hiểu em." Jon nhìn thẳng vào tôi.
"Anh ấy không biết em là ai."

"Còn anh thì biết chắc?" Tôi vặn lại, đúng lúc đèn
bật lên và tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng. Một cách bản năng, tôi bước xa Jon
một chút, và cả hai chúng tôi cùng nhìn khi Eric lại đứng lên bục, toát lên
hương vị thành công, tiền bạc, và ị trí trên đỉnh thế giới.

"Vậy, em đã được thấy Mont Blanc chưa?" Jon nói,
vỗ tay nhiệt tình, tâm trạng đã vui vẻ hơn.

"Mont Blanc là cái gì?" Tôi nhìn anh ta đầy nghi
ngờ.

"Rồi em sẽ thấy."

"Cho tôi biết đi."

"Không, không." Anh ta lắc đầu, mím chặt môi lại
như thể cố gắng không cười. "Anh không nên phá hỏng sự ngạc nhiên."

"Cho tôi biết đi!"

"Jon! Anh đây rồi. Khẩn cấp!" Cả hai chúng tôi
cùng giật nẩy mình vì ngạc nhiên khi Ava xuất hiện từ đằng sau chúng tôi. Bà
mặc bộ vest màu đen, xách một cái túi vải bố, và có vẻ bối rối. "Đá trang
trí cho bể cá của phòng ngủ chính vừa mới chuyển từ Ý sang. Nhưng tôi phải đi
xem xét bày biện lại dao dĩa trong bếp - thằng ngốc nào đó đã nghịch ngợm lộn
xộn - anh có thể giúp tôi chứ?" Bà nhét cái túi vào tay Jon. "Cứ xếp
đá vào trong bể. Sẽ còn thời gian trước khi buổi trình diễn kết thúc."

"Được thôi." Jon nhấc cái túi lên, sau đó nhìn
tôi, mắt anh mơ hồ và có vẻ khó hiểu. "Lexi, cô có muốn đi cùng và giúp
tôi không?"

Cổ họng tôi nghẹn đặc lại, tôi không thở nổi. Đây là một lời
mời. Một thách thức.

Không. Tôi phải từ chối.

"Ừm... được". Tôi đồng ý. "Tất nhiên."

Tôi gần như choáng váng khi đi theo Jon qua đám đông, trèo
lên mấy bậc thang dẫn tới tầng lửng, và vào trong phòng ngủ. Thậm chí không ai
để ý chúng tôi. Mọi sự chú ý đã đổ dồn vào buổi thuyết trình.

Chúng tôi đi vào phòng ngủ chính và Jon đóng cửa lại.

"Vậy," anh ta nói.

"Nghe này." Giọng tôi the thé vì căng thẳng.
"Tôi không thể tiếp tục thế này! Tất cả những trò thì thầm, rón rén, cố
gắng... phá hoại cuộc hôn nhân của tôi. Tôi hạnh phúc với Eric!"

"Không." Anh ta lắc đầu. "Em sẽ không ở cùng
anh ta sau một năm nữa." Anh ta nói với vẻ rất chắc chắn, và tôi thấy tức
giận.

"Có đấy," tôi đáp trả. "Tôi định sẽ sống cùng
anh ấy năm mươi năm!"

"Em sẽ cố gắng hết sức, em sẽ cố gắng ép mình vào
khuôn... nhưng tâm hồn em quá tự do đối với anh ấy. Cuối cùng em sẽ không thể
chịu đựng nổi nữa." Anh ta thốt lên, xòe tay ra. "Anh đã chứng kiến
điều đó xảy ra một lần. Anh không muốn thấy điều đó một lần nữa."

"Cảm ơn vì lời cảnh báo." tôi ngắt lời. "Vậy
khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ gọi cho anh, được chứ? Chúng ta nên xếp đá
đi." Tôi hất đầu về phía cái túi, nhưng Jon lờ tôi đi.

Anh ta đặt nó xuống sàn và đi về phía tôi, đôi mắt nhức nhối
và dò hỏi. "Em thực sự, thực sự không nhớ gì sao?"

"Không." tôi nói gần như kiệt sức. "Lần thứ
một triệu, tôi chẳng nhớ gì hết."

Bây giờ anh ta chỉ còn cách tôi vài phân, quan sát mặt tôi,
tìm kiếm điều gì đó. "Toàn bộ thời gian chúng ta ở bên nhau, tất cả những
điều chúng ta đã nói... Phải có điều gì đó để kích thích em nhớ lại chứ."
Anh đưa tay xoa lên trán, cau mày. "Hoa hướng dương có ý nghĩa gì với em
không?"

Không thể cưỡng lại chính mình, tôi cố gắng lục lọi trong
đầu. Hoa hướng dương. Hoa hướng dương. Chẳng phải tôi đã một lần...

Không, nó đã qua rồi.

"Chẳng có gì." cuối cùng tôi nói. "Ý tôi là,
tôi thích hoa hướng dương, nhưng..."

"e.e.cummings? Mù tạt với khoai tây chiên?"

"Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì," tôi
tuyệt vọng nói. "Tất cả những điều đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi."

Anh đứng gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng
trên da tôi. Đôi mắt anh không hề rời mắt tôi.

"Chẳng lẽ điều này không có ý nghĩa gì với em
sao?" Anh đưa tay lên mặt tôi, vuốt ve má tôi, miết vào da tôi bằng ngón
tay cái.

"Không." Tôi nuốt khan.

"Còn điều này?" Anh cúi xuống và lướt một nụ hôn
lên cổ tôi.

"Dừng lại đi," tôi nói yếu ớt, nhưng tôi gần như
không thốt ra nổi. Ngoài ra, tôi không muốn thế. Hơi thở của tôi dồn dập hơn.
Tôi đã quên mọi điều khác. Tôi muốn hôn anh. Tôi muốn hôn anh ta theo cách tôi
không muốn hôn Eric.

Và rồi chuyện đó đã xảy ra - môi anh chạm vào môi tôi và cả
cơ thể tôi nói rằng đây chính là thứ tôi muốn làm. Anh có mùi thơm thật tuyệt.
Anh có vị thật tuyệt. Anh đem lại cảm giác thật tuyệt. Tôi có thể cảm nhận được
đôi tay anh ấy vòng thật chặt quanh người tôi; sự lởm chởm của bộ ria lún phún.
Mắt tôi nhắm nghiền, tôi chìm đắm trong cảm xúc, chuyện này thật tuyệt...

"Jon?" Tiếng Ava vọng qua cửa và như có ai đó dí
điện vào người tôi. Tôi lao ra khỏi Jon, loạng choạng trên đôi chân run rẩy,
thì thầm nguyền rủa, "Khốn thật!"

"Suỵt!" trông anh cũng có vẻ giật mình. "Cứ
bình tĩnh. Ava à. Có chuyện gì vậy?"

Đá. Đúng thế. Đó là điều chúng tôi phải làm. Tôi tóm lấy cái
túi và bắt đầu lôi những viên đá ra, ném xuống bể cá nhanh hết mức và nước bắn
tóe lên. Những con cá khốn khổ bơi vòng quanh như phát điên, nhưng tôi chẳng có
lựa chọn nào.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Ava thò đầu qua cửa.
"Tôi sắp sửa dẫn một nhóm khách lên đây tham quan..."

"Không vấn đề gì," Jon làm bà yên lòng. "Gần
xo rồi."

Ngay khi Ava đi khuất, anh đá cửa đóng lại và trở lại chỗ
tôi.

"Lexi." Anh ôm ghì lấy mặt tôi như thể muốn ngấu
nghiến tôi, hoặc ôm tôi, hoặc cả hai. "Giá mà em biết, chuyện này đau đớn
đến thế nào..."

"Thôi đi!" Tôi rút ra, đầu tôi quay cuồng như kính
vạn hoa. "Tôi đã có gia đình! Chúng ta không thể... Anh không thể
cứ..." Tôi há hốc miệng và bịt vội tay lên mồm. "Ôi khỉ thật! Khỉ
thật!"

Tôi không còn nhìn Jon nữa. Tôi đang nhìn vào bể cá.

"Sao vậy?" Jon nhìn chằm chằm không hiểu, sau đó
đưa mắt theo cái nhìn của tôi. "Ồ, ái chà."

Bể cá đã yên lặng trở lại. Toàn bộ lũ cá nhiệt đới đang bơi
hiền hòa quanh những hòn đá cẩm thạch. Ngoại trừ một con kẻ sọc xanh, đang nổi
lềnh bềnh ở trên cùng.

"Tôi đã giết chết một con cá!" tôi khẽ cười hoảng
hốt. "Tôi đã giết chết nó bằng một viên đá."

"Đúng đấy." Jon nói, lại gần để nhìn cái bể.
"Nhắm khá đấy."

"Nhưng nó giá tới ba trăm bảng! Tôi phải làm gì đây?
Khách mời sẽ vào đây bất cứ lúc nào!"

"Phong thủy như vậy là không tốt lắm." Jon cười
ngoác miệng. "Được rồi, anh sẽ đi trì hoàn Ava. Em dội nước cho nó trồi đi
nhé." Anh với lấy tay tôi, cầm một lúc. "Chúng ta còn chưa xong
đâu." Anh hôn đầu ngón tay tôi - sau đó ra khỏi phòng, để lại tôi một mình
cùng với bể cá. Nhăn mặt, tôi nhón tay vào nước ấm và nhặt con cá lên bằng cách
cầm vào sát mép vây.

"Tao rất xin lỗi," tôi nói nhỏ, cố gắng hứng tay
kia vào chỗ nước rỏ xuống, tôi vội vã đi vào phòng tắm công nghệ cao. Tôi thả
con cá vào trong cái bồn cầu trắng bóng và tìm chỗ giật nước. Không hề có. Đây
chắc hẳn là một chiếc bồn cầu thông minh.

"Giật nước đi." tôi nói to, vẩy tay để khởi động
cảm bn. "Giật nước đi!"

Chẳng có gì xảy ra.

"Giật nước đi!" Tôi nói, tuyệt vọng hơn.
"Nào, giật nước đi!" Nhưng cái bồn hoàn toàn không hoạt động. Con cá
nổi lềnh bềnh, trông còn xanh nhợt hơn trên nền sứ trắng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3