Phàm nhân tu tiên - Chương 0715 - 0716
Chương 715: Ngưng
Quang Bảo Kính Dữ Luân Hồi Thần Quang.
Bốn phía đại
sảnh hiện lên tia khói xanh đỏ, bay về phía băng lãnh nữ tử.
Công kích âm ba (sóng âm) của ngân chung
cũng lập tức đánh tới trước mặt nàng ta.
Thần sắc nữ tử không thay đổi, điểm chỉ vào
hai thanh phi kiếm trước người, hắc bạch quang mang chớp động, sau đó phi kiếm
nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, hàn khí cùng sóng nhiệt trong nháy mắt bộc phát
ra, hình thành một cái quang tráo hai tầng trắng đen.
Màu trắng bên ngoài, màu đen bên trong, hỗ
trợ lẫn nhau.
Khi ngân ba công kích đến trên quang tráo,
giống như một đi không trở lại, phảng phất không có một điểm hiệu quả.
Nhưng cấm chế quang hà hai màu đỏ xanh tiếp
theo liền đem cả nữ tử này bao bọc vào bên trong.
Lúc này Nam Cung Uyển cũng ra tay.
Hoàng quang Chu Tước Hoàn trước người chợt
lóe, “Bụp.” một tiếng, hóa thành một đám lửa thật lớn, thanh thế mạnh mẽ đánh
tới giữa đại sảnh. Cùng lúc đó tay kia của nàng bỗng khẽ động.
Một đạo xích hồng ám mang chợt lóe qua,
trong nháy mắt liền biến mất trong tay.
Nếu không phải thần thức Hàn Lập vô cùng
cường đại thì cũng không phát hiện được một kích âm thầm này của Nam Cung Uyển.
Một tiếng kêu của nữ tử từ trong quang hà
truyền ra cơ hồ cùng lúc với ám mang đánh tới.
“Tru Tà Thứ! Ngươi dĩ nhiên dùng vật ấy đả
thương ta. Thủ đoạn của sư muội thật khá. Ta vẫn tưởng rằng sư muội đã dùng hết
vật ấy, không nghĩ tới lại còn lưu lại một quả.” Băng lãnh nữ tử kinh sợ nói,
tựa như trong lúc bất tri bất giác đã phải chịu khổ sở.
Bất quá mặc dù nghe thanh âm của nữ tử này
lộ vẻ đau đớn nhưng nguyên khí vẫn rất sung túc.
Hàn Lập liền biết đối phương chỉ bị thương
nhẹ. Hơn phân nửa là Nam Cung Uyển vì muốn cắt đứt đối phương thúc giục lệnh
bài mới thi triển ra chiêu đó.
Cho nên sau khi thúc giục cấm chế trong đại
sảnh, bàn tay Hàn Lập lật lên. Thiên Trọng Phong liền ẩn ẩn hiện hiện xuất hiện
trong tay.
Tiếp theo hắn ném lên không trung, một đạo
pháp quyết đánh nhanh vào ngọn tiểu sơn.
Mà băng lãnh nữ tử giờ phút này đang bị
quang hà bao trùm, tựa hồ như tạm thời bị cấm chế quang hà vậy khốn. Lại bị Chu
Tước Hoàn hóa thành đám lửa công kích, trong nháy mắt bị bảy tám đạo hỏa xà dữ
tợn từ đám lửa dây dưa cắn xé.
Một biển lửa ngập tràn trong đại sảnh.
Mắt thấy ngọn tiểu sơn đã biến lớn cỡ năm
sáu trượng, khi Hàn Lập đang muốn thúc giục bảo vật này thì một tiếng “phốc.”
xa xa truyền đến, một đạo ngũ sắc quang trụ từ trong biển lửa bắn ra. Những nơi
đi qua vô luận là hà quang hay là ngọn lửa trong sảnh, tất cả đều bị cột sáng
này quét sch, thế như chẻ tre.
Một trận âm thanh “bang bang” từ không
trung truyền ra, chỉ thấy cột sáng vốn cực kỳ linh hoạt đột nhiên liền ngưng
trụ bất động.
Một viên hoàn đỏ đậm tại trong cột sáng
chuyển động quay tròn không ngừng, bị cấm chế bên trong cột sáng, không cách
nào thoát thân.
“Ngưng Quang Bảo Kính!”
Ánh mắt Hàn Lập co rút lại, sắc mặt trịnh
trọng thì thào một tiếng.
Trước lúc nữ tử này đến, Nam Cung Uyển hiển
nhiên đã đem công pháp bảo vật của sư tỷ đại khái nói một lần, để cho Hàn Lập
khi đối địch nắm chắc thêm một hai phần.
Mà Ngưng Quang Bảo Kính kia chính là một
kiện cổ bảo mà Nam Cung Uyển nhắc tới nhiều nhất, cũng là một trong những bảo
vật thành danh của sư tỷ nàng, có thần thông rất lớn.
Lại nói tiếp, pháp khí Thanh Ngưng Kính mà
Hàn Lập tìm được tại trong Huyết Sắc Thí Luyện năm đó, chính là một dạng phỏng
chế đơn giản của cổ bảo này, luận uy lực thì không bằng một phần trăm của Ngưng
Quang Bảo Kính. Nhưng cho dù là thế, đại danh của nó vẫn rất lừng lẫy trong đám
tu sĩ cấp thấp, gọi là đỉnh cấp pháp khí cũng có thừa tư cách.
Do đó có thể hiểu được uy lực to lớn của
Ngưng Quang Bảo Kính.
Bây giờ cấm chế quang hà cùng hỏa diễm đều
bị cột sáng nọ phá đi, không thể vây địch. Thân ảnh băng lãnh nữ tử một lần nữa
lại hiện ra.
Nàng ở trong hắc bạch quang tráo, một tay
bắt quyết, thu lại tấm kính.
Ánh mắt Hàn Lập xoay chuyển, rơi trên bảo
kính mà danh tiếng của nó trong tu sĩ nhỏ.
Kính này không lớn, cỡ như Thanh Ngưng
kính, nhưng toàn thân đen bóng, mặt gương đen tối khiến cho người ta cảm thấy
âm u. Nhưng từ đó lại bắn ra một đạo ngũ sắc quang trụ cực kỳ tương phản, làm
cho người ta cảm thấy có chút quái dị.
Mà lệnh bài cấm chế vốn được cầm trong tay
lại không thấy bóng dáng, ngược lại ngọc thủ bắt quyết khi nãy lại có vết máu
loang lỗ, giống như đã bị thương, thật sự có chút khó tin.
Xem ra chính là do Tru Tà Thứ. Hiện tại
thấy bổn mạng pháp bảo của Nam Cung Uyển bị thần thông của kính này vây khốn,
Hàn Lập hiển nhiên sẽ không khoang tay đứng nhìn.
Hắn không nói tiếng nào hướng hắc sơn điểm
chỉ, sau khi bảo vật này rung nhẹ lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, nhưng
sau một khắc liền xuất hiện trên đỉnh đầu của băng lãnh nữ tử, khí thế hung
hăng áp xuống.
Nữ tử xinh đẹp ở phía dười cười lạnh một
tiếng, Ngưng Quang Kính cầm trong tay hướng lên trên, tay kia đồng thời đánh
một đạo pháp quyết lên mặt ngoài gương.
Nhất thời cột sáng khẽ rung lên, bỗng nhiên
phân ra một cột sáng khác nhỏ hơn một chút, cực nhanh bắn về ngọn hắc sơn đang
đè xuống. Tưởng như cũng muốn chế trụ bảo vật này.
Hàn Lập đã có phòng bị, đâu dễ dàng cho
phép nó thành công, hai tay không suy nghĩ liền bắt quyết. Ngọn hắc sơn đang có
xu thế hạ xuống bỗng nhiên ngừng lại, sau đó liền quay tròn, từ phía dưới bắn
ra một mảng khói đen thật lớn. Vừa lúc đón nhận cột sáng đánh tới.
Hắc quang đem cột sáng bao bọc vào trong,
băng lãnh nữ tử bên dưới cũng bị cuốn vào trong đó.
Hắc bạch quang tráo trên người nữ tử tại
trong hắc sắc quang hà khẽ dao động, nàng ta bỗng nhiên cảm giác được linh khí
quanh thân rối loạn, thiếu chút nữa làm cho cột sáng được phun ra từ trong kính
tán xạ.
Thân ảnh nữ tử tại trong hắc quang nhất
thời ảm đạm.
Thần sắc nàng khẽ biến, không chút chần chờ
há miệng, một đoàn tinh khí phun lên trên mặt kính, tức thì cột sáng đang ngênh
hướng hắc sơn liền sáng hơn ba phần, cũng lập tức hóa thành một đám khói ngũ
sắc, nhẹ nhàng nâng đám khói đen và ngọn tiểu sơn lên, không cho hạ xuống.
Hai thứ trong lúc đó ma sát vào nhau, tạo
thành những âm thanh bạo liệt. Nhất thời chẳng ai hơn ai.
Nam Cung Uyển thấy vậy, tinh thần phấn
chấn, đột nhiên thúc giục Chu Hoàn Tước đang bị nhốt, nhất thời bảo vật này
liền không ngừng biến hóa, lúc lớn lúc nhỏ, dường như muốn liều mạng thoát khỏi
cấm chế.
Trong khoảng thời gian ngắn, hình thành nên
cục diện hai người liên hợp đối kháng với sư tỷ Nam Cung Uyển.
Thủ đoạn của ba người dĩ nhiên không chỉ có
bao nhiêu đó cho nên khi thấy cục diện này xuất hiện, cơ hồ ba người đều hành
động.
Tay Hàn Lập hướng bên hông vỗ một cái, đem
Túi linh thú ném ra.
Tiếng vù vù nổi lên, vô số phi trùng rực rỡ
ánh vàng bay ra, hình thành một khối trùng vân đáng sợ.
Còn từ trong miệng Nam Cung Uyển truyền ra
một trận chú ngữ trong trẻo, trên khoảng không cách đỉnh đầu vài thước bỗng
nhiên hiện lên vầng sáng đỏ đậm thật lớn, giống như phật quang không ngừng lưu
chuyển, càng lúc càng chói mắt.
“Luân Hồi Thần Quang! Nam Cung sư muội,
ngươi thật muốn liều mạng sao? Dám vận dụng thần thông này?”
Băng lãnh nữ tử thì cầm bảo kính trong tay
hướng đỉnh đầu phóng lên, hay tay chập lại, lấy ra một lá cờ màu xanh lục nhưng
khi thấy vầng sáng trên đầu Nam Cung Uyển xuất hiện sắc mặt không khỏi âm trầm
nói.
Nàng mặc dù đối với trùng vân màu vàng mà
Hàn Lập phóng thích ra rất kinh ngạc nhưng cũng không để ở trong lòng. Hiển
nhiên không nhận ra mấy con Phệ Kim Trùng kia đã gần tới thời kỳ trưởng thành.
“Nếu sư tỷ không muốn liều mạng, vậy thì
giao ra cấm chế lệnh bài Khốn Tâm Thuật rồi để hai người chúng ta rời đi.” Nam
Cung Uyển thần sắc như thường, bình tĩnh nói.
“Hừ! Khẩu khí thật không nhỏ. Luân Hồi Thần
Quang mặc dù lợi hại nhưng tưởng rằng có thể đối phó được ta sao?” Băng lãnh nữ
tử hừ lạnh một tiếng, sát khí trên mặt chợt lóe, đồng thời hé miệng, phun ra
một huyết sắc tiểu kiếm.
Kiếm này chỉ cỡ một tấc nhưng toàn thân màu
đỏ trong suốt, phóng ra huyết quang chói mắt. Mà bên trong kiếm lại mơ hồ có
một tia hắc khí lượn lờ, cực kỳ quỷ dị.
Mà tiểu kiếm sau khi hiện thân lại không
chờ nữ tử thúc giục, liền tự động rung lên, một cổ máu tanh nhất thời tràn ngập
đại sảnh.
“Huyết Ma Kiếm! Sư tỷ từ lúc nào lại tìm
được ma khí này? Sư tỷ vận dụng vật ấy không sợ ma khí cắn trả sao?” Nam Cung
Uyển vừa thấy huyết sắc tiểu kiếm, ý cười trên mặt liền tiêu tan, nhìn băng
lãnh nữ tử chằm chằm nói.
“Cắn trả? Sư muội yên tâm! Nếu ta vận dụng
bảo vật này căn bản sẽ không tốn nhiều thời gian để đánh bại các ngươi, làm sao
lại để cho ma khí có cơ hội cắn trả. Bây giờ ta hỏi sư muội một lần cuối cùng,
vì hưng thịnh của bổn tông, sư muội có chịu gả cho Ngụy Ly Thần hay không? Nếu
không đồng ý, một lát nữa khi ma kiếm nổi điên lên, ta cũng không có mười phần
nắm chắc có thể khống chế uy lực của nó. Vạn nhất đả thương sư muội, lúc đó
đừng trách ta không có nhắc nhở trước.” Băng lãnh nữ tử không khách khí nói, tựa
hồ đối với Huyết Ma Kiếm mười phần tin tưởng.
“Tỷ không cần hỏi thêm cái gì nữa. Cho dù
Uyển nhi nguyện ý vì Yểm Nguyệt Tông mà hy sinh thì ta cũng quyết sẽ không đồng
ý việc đó. Ngươi hãy bỏ cái suy nghĩ kia đi.” Hàn Lập nhìn huyết sắc ma kiếm
liếc mắt một cái, thản nhiên nói, căn bản tựa hồ không đem kiếm này để trong
lòng.
“Ngươi rút cuộc là ai? Nhìn thần thông tu
vi của ngươi cũng không thấp, hẳn không phải là hạng người vô danh mới đúng.
Trong trí nhớ ta tựa hồ không có một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như ngươi. Chẳng lẽ là
mới tiến cấp lên Nguyên Anh Kỳ? Uyển nhi? Gọi thân mật như thế xem ra sư muội
ta không chịu lập gia đình, hơn phân nửa là bởi vì ngươi.” Tinh quang trong mắt
băng lãnh nữ tử chợt lóe, nhìn Hàn Lập chằm chằm, bỗng nhiên nổi lên sát khí.
Chương 716: Huyết
Ma Kiếm.
“Ta là ai
không quan trọng, quan trọng là đạo hữu cần gì phải cố chấp như thế? Đem lệnh
bài cấm chế Khốn Tâm Thuật giao ra đây, chúng ta lập tức để đạo hữu rời đi
ngay. Về phần Huyết này, mặc dù ta không biết là vật gì nhưng nó còn không đủ
khả năng làm cho ta phải dè chừng. Đạo hữu tốt nhất không nên ỷ trượng vào nó!”
Hàn Lập lời nói không nhanh không chậm tại đại sảnh vang lên.
“Không tạo nên uy hiếp?! Ngươi có biết
Huyết Ma kiếm là vật gì không mà dám khoa trương như thế! Cũng tốt, ta giết
ngươi trước thì Nam Cung sư muội có thể sẽ hồi tâm chuyển ý.” Băng lãnh nữ tử
giương mắt nhìn Hàn Lập, mở miệng độc ác nói.
Tiếp theo nàng đột nhiên cắn vào đầu lưỡi,
phun ra một ngụm tiên huyết lên trên huyết sắc tiểu kiếm, hai tay bắt pháp quyết.
Tiểu kiếm lớn lên vài thước, huyết quang
đại thịnh, dài tới 3 thước cực kỳ yêu dị, mùi máu tanh bốc lên, ai ngửi thấy
chỉ muốn nôn.
Băng lãnh nữ tử lại càng không thèm để ý,
giơ tay cầm lấy chuôi kiếm, sau đó cả người linh quang đại phóng, linh lực toàn
thân rót vào bên trong huyết kiếm.
“Không tốt, chàng mau xuất thủ. Ngàn vạn
lần không thể để tỷ ấy công kích trước!” Nam Cung Uyển sắc mặt tái mét, không
thể bảo trì sự trấn định, lo âu hướng Hàn Lập hét lên.
Huyết Ma kiếm quả thật đáng sợ. Nam Cung Uyển
hiểu rất rõ nên không tin không đủ uy hiếp như lời Hàn Lập nói.
Bởi vậy nàng cũng chẳng chú ý gì đến Luân
Hồi Thần Quang vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành mà đột nhiên điểm chỉ lên vầng
sáng lớn ở trên đầu.
Vầng hào quang trên đầu run lên, tiếp theo
bắt đầu nhanh chóng chuyển động, một lát sau một đạo hào quang yêu dị từ giữa
vầng sáng bắn ra như cầu vồng giữa trời xanh, diễm lệ dị thường, khoảnh khắc đã
tới trước người băng lãnh nữ tử.
Băng lãnh nữ tử thấy vậy, không thèm nhìn
lấy một chút, cánh tay nhấc lên, ném ra một cây cờ nhỏ hình tam giác.
Lá cờ nhỏ này từ bàn tay xinh xắn bay ra,
hóa thành một mảng sương mù màu xanh, hướng về phía trước nghênh tiếp.
Quang hoa hiện lên, đạo hào quang tiến vào
bên trong lục vụ, tiếp đó âm thanh trầm đục vang lên.
Đạo hào quang nọ giống như giao long xuất
thủy. Khi vừa tiếp xúc lập tức chiếm thượng phong, vùng vẫy giữa sương mù trùng
trùng và muốn lao ra. Nhưng lục vụ phảng phất như âm hồn bất tán Dưới sự điều
khiển bởi thần thức của nữ tử, tầng tầng lớp lớp dây dưa không dứt nên đào hào
quang nhất thời không cách nào phá tan được lục vụ.
Thấy cảnh này Nam Cung Uyển thần sắc đại
biến còn trên mặt băng lãnh nữ tử hiện lên một tia vui mừng.
Ngay sau đó, huyết sắc trường kiếm trong
tay nữ tử hoành ngang, chém xuống đỉnh đầu Hàn Lập với thế mạnh tựa ngàn cân.
Không gian kịch liệt dao động bỗng nhiên
xuất hiện tạiđỉnh đầu Hàn Lập, không biết từ đâu xuất hiện một đạo kiếm khí
thật lớn.
Kiếm khí này tinh quang như máu, tà khí tận
trời, không chút khách khí chém xuống dưới.
Bên kia băng lãnh nử tử sau khi chém ra một
kiếm thì người giống như bị lấy đi một nửa tinh khí vậy, sắc mặt trong nháy mắt
trở nên đỏ bừng. Hơn nữa quang mang chợt lóe, huyết kiếm khôi phục lại hình
dạng ban đầu rơi vào trong tay.
Kiếm khí chỉ đi được nửa đường mà thiên địa
linh khí xung quanh như trăm sông cuồn cuộn chảy ra biển, bị kiếm khí màu đỏ
hấp thu toàn bộ. Còn Hàn Lập chỉ cảm thấy to thân căng thẳng, thân hình nhất
thời bị giam cầm bên trong, không thể bắt quyết làm phép, tựa như một khúc cây
không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí không chút dao
động chậm rãi chém xuống.
Huyết tinh chi khí trực diện đánh tới.
Chứng kiến một màn này, sắc mặt Nam Cung
Uyển tái nhợt mà trên mặt băng lãnh nữ tử lại hiện lên vẻ châm chọc.
Ngay lúc hai người tưởng rằng lần này Hàn
Lập gặp phải đại nạn thì Hàn Lập lại hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm
chằm vào kiếm khí huyết sắc.
Âm thanh như tiếng sấm vang lên, kim quang
cuồng thiểm. Một tầng điện hồ màu vàng nhạt di động bao bọc bên ngoài toàn thân
Hàn Lập.
Hàn băng nữ tử hơi sửng sốt, rồi nhanh
chóng phản ứng, huyết sắc kiếm khí điên cuồng chém vào trong điện võng.
“Oanh ầm ầm.” Một loạt tiếng nổ vang, điện
quang và huyết khí liền đan xen vào nhau.
Nhìn kiếm khí cực lớn khí thế kinh người
nhưng do kim sắc điện hồ quấn quanh, quang mang cuồng hiện, tả xung hữu đột
nhưng lại vô pháp chặt đứt điện võng.
Ngược lại dần dần bị bao lại từng tầng từng
tầng, chỉ giống như một con cá lớn chui vào lưới đang mạng giãy giụa.
Cấm cố trên người Hàn Lập ngay lúc Ích Tà
Thần Lôi xuất ra điện võng thôn phệ, cũng hoàn toàn biến mất.
Hắn nhìn kim hồ, kiếm khí trên không trung,
trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nếu hắn cảm ứng không sai, Ích Tà Thần Lôi
tạo thành kim võng mặc dù đem huyết sắc kiếm khí vây khốn nhưng Ích Tà thần Lôi
tự thân cũng bị kiếm khí tiêu hao. Nếu không phải hắn xuất ra một lượng lớn
thần lôi thì có thể vây khốn được kiếm khí quỷ dị này hay không cũng rất khó
nói.
Lại còn có tà khí ma đạo mà Ích Tà Thần Lôi
không có cách nào khắc chế, đây đúng là lần thứ nhất hắn được chứng kiến.
Tuy nhiên nếu cứ tiếp tục thì hơn phân nửa
huyết sắc kiếm khí và thần lôi sẽ lưỡng bại câu thương, đồng dạng cùng tiêu
tán.
Hắn tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn kết quả
này phát sinh.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập sắc mặt trầm xuống,
hai tay hướng lên trời, lưỡng đạo kim hồ trong tay điên cuồng phun ra, vừa lúc
xuyên thấu qua kim võng kích vào huyết sắc kiếm khí.
Điệu hồ màu vàng cuồng kích một hồi, kiếm
khí ngân lên một tiếng rút cuộc cũng tan ra, hóa thành một đoàn huyết vụ nhỏ,
lơ lửng bất động giữa không trung.
Hàn Lập không chút nghĩ ngợi, hướng về phía
kim võng trên đầu điểm chỉ, nhất thời kim võng thu lại, hoàn toàn bao vây lấy
đoàn huyết khí nọ rồi sau đó hóa thành một quả cầu màu vàng lớn bằng nắm tay,
rơi vào trong tay Hàn Lập.
Sau đó thần sắc Hàn Lập không thay đổi,
liếc nhìn về phía nữ tử đối diện.
Mục kích một màn vừa rồi, băng lãnh nữ tử
cả kinh, miệng mồm há hốc, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Ngay cả Nam Cung Uyển cũng ngẩn ra.
Một kích toàn lực của Huyết Ma kiếm lại
không có công hiệu, điều này làm cho hai nàng thất thần.
Kiếm này từ khi xuất hiện một cách quỷ dị
tại Thiên Nam cho đến nay cũng không ai biết là Cổ bảo hay Pháp Bảo.
Bởi vì kiếm này có thể giống như pháp bảo
thu vào trong cơ thể nhưng lại không cách nào luyện hóa nhận chủ như pháp bảo,
cơ hồó được kiếm này, cũng có thể phát ra uy lực kinh người.
Đối mặt với thế công của nó, ngoại trừ sớm
bỏ chạy, cơ hồ không gì có thể kháng cự. Dùng công pháp, pháp bảo đón đỡ, tám
chín phần mười đều bị chém làm hai đoạn.
Đương nhiên ngoài việc tổn hao một lượng
lớn máu huyết nguyên khí, còn phải đề phòng ma khí trên thân kiếm cắn trả.
Bởi vì sau khi vận dụng Huyết Ma kiếm, căn
cứ thời gian dài ngắn, chân nguyên trong cơ thể đều bị nhiễm một tia ma tính,
nếu tích lũy quá nhiều sẽ xuất hiện hiện tượng ma khí cắn trả mà mất đi lý trí,
cuối cùng ma hóa cuồng điên mà chết.
Loại bảo vật giống như vậy ở Thiên Nam còn
có vài kiện khác, cho nên tu sĩ Thiên Nam gọi chúng là “Ma Khí.”, đối với chúng
vừa yêu vừa hận.
Nhưng Hàn Lập cũng không chờ đợi hai nàng
khôi phục, ngược lại trong miệng phát ra một tiếng bén nhọn, đám trùng màu vàng
đang bay ở một bên giữa không trung liền ào ào công kích tới nữ tử băng lãnh
nọ.
Một kích này của Hàn Lập làm cho băng lãnh
nữ tử bừng tỉnh. Nàng cực kỳ kinh sợ há hốc mồm, lại phun ra một tiểu kiếm màu
bạc, hai tay nhanh chóng bắt quyết.
Quang mang trên ngân kiếm xuất hiện.
“Phốc!” âm thanh vang lên, tiểu kiếm sau
khi run rẩy liền hóa thành hàng ngàn đạo hào quang nhỏ như tơ, bén nhọn phá không
bay tới, nghênh đón đám kim sắc trùng vân.
“Hóa kiếm vi ti!” Hàn Lập nhướng mày lẩm
bẩm.
Vị sư tỷ của Nam Cung Uyển thì ra là một vị
kiếm tu, chả trách mà trên người pháp bảo đa số đều là phi kiếm.
Lúc này ngân ti cùng kim vân va chạm với
nhau.
“Phách phách ba ba.” Thanh âm vang lên, vô
số đóa kim hoa từ không trung rơi thẳng xuống, kim vân thưa thớt đi nhiều.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong lòng trầm
xuống.
Phệ Kim Trùng hiện nay vẫn không có cách
nào đánh lại tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao? Điều này quả thật làm hắn hao phí quá
nhiều tâm huyết mà.
Ngân kiếm trong nháy mắt xuyên qua kim vân
rồi quay đầu lại tấn công thêm một lần nữa.
Tự nhiên lại có rất nhiều phệ kim trùng từ
trên không rơi xuống.
Băng lãnh nữ tử thấy cảnh này, trong lòng
mới có chút buông lỏng.
Trải qua mấy lần liên tiếp như thế, tất cả
quái trùng đều bị tiêu diệt, xem ra mấy quái trúng này không đủ khả năng tạo ra
uy hiếp.
Hàn Lập tự nhiên cực kỳ thất vọng nhưng đột
nhiên ánh mắt hắn nhìn xuống những con Phệ Kim Trung đang nằm trên mặt đất liền
lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ thấy đám Phệ Kim Trùng đáng lẽ ra đã
chết, tự nhiên đồng thời chuyển động, phát ra âm thanh bén nhọn, lần nữa giương
cánh bay lên, hóa thành từng đóa kim hoa rồi tụ tập lại, công kích tới vị sư tỷ
của Nam Cung Uyển.
Mà ngay lúc này từ trong lục vụ truyền ra
một âm thanh phượng minh, tiếp theo quang mang vạn trượng, lục vụ đột nhiên tan
đi, hiện ra một vầng hào quang màu đỏ.
Chỉ thấy vầng hào quang chợt lóe, chụp
xuống băng lãnh nữ tử.
Nàng ta thấy vậy, sắc mặt liền đại biến.
Thân hình nàng bỗng nhiên quay tròn trong
màn hào quang, hóa thành một đạo cầu vồng hai màu hắc bạch muốn xuyên qua nóc
đại sảnh mà đào tẩu.
Nữ tử này trải qua một phen giao thủ, rút
cuộc cũng hiểu được chỉ bằng thực lực của nàng không đối phó được sự liên thủ của
Nam Cung Uyển và Hàn Lập.
Do đó nàng tự nhiên muốn trốn ra khỏi động
phủ, triệu tập những người khác lại để liên thủ chế trụ hai người.
Cho dù Hàn Lập cùng Nam Cung Uyển lợi hại
đến mấy cũng tuyệt không phải là đối thủ của ngàn vạn đệ tử Yểm Nguyệt Tông.
Huống hồ nếu nàng thoát ra bên ngoài thì
còn có thể phát động đại trận trấn phái, vây hai người vào trong được.