Phàm nhân tu tiên - Chương 0725 - 0726

Chương 725:
Chi Viện

      Trở lại lầu
các, vị Lữ sư huynh cùng Hỏa Long đồng tử cũng đang ở trong phòng, Mộ Phái Linh
thì ngồi ngay ngắn ở một bên bồi tiếp giống như nữ chủ nhân vậy.

Thấy Hàn Lập tiến vào, nữ tử này lập tức
đứng dậy, ân cần hỏi:

“Công tử, Lữ tiền bối cùng Lam tiền bối chờ
công tử đã lâu. Công tử gặp chuyện gì sao?”

“Không có việc gì! Ngươi hãy lên lầu nghỉ
ngơi đi. Ta cùng hai vị sư huynh đàm đạo một lát.” Hàn Lập hướng Mộ Phái Linh
cười cười, ôn hòa nói.

“Vâng, công tử!” Mộ Phái Linh nhu thuận thi
lễ rồi đi lên lầu.

Hàn Lập nhìn thân hình Mộ Phái Linh, rất
hài lòng đối với một nữ tử thông tuệ như nàng nhưng ngẫm lại chuyện tình Nam
Cung Uyển, bất giác thở dài một tiếng.

“Sao vậy? Hàn sư đệ vướng vào chuyện nữ nhân
tình trường ư?” Lữ Lạc thấy Hàn Lập trở về rất cao hứng, có chút trêu chọc nói.

“Ha ha, sư huynh trêu đệ rồi. Lữ sư huynh
cùng Lam đạo hữu đến đây là vì chuyện nghị điện hôm nay sao?” Hàn Lập mỉm cười,
sau khi ngồi xuống một bên, không nhanh không chậm nói.

“Hàn sư đệ nói không sai, đích thật là vì
chuyện Mộ Lan nhân. Hai người chúng ta đã phân ra truyền tin tức và thông báo
cho các đạo hữu Thiên Đạo Minh khác ở trong thành. Đại bộ phận các đạo hữu đều
hiểu được đạo lý “nước mất nhà tan.” (đạo hữu nào có câu thành ngữ, tục ngữ hay
hơn, xin pm cho tại hạ ở trong mục Luận Đàm, xin chân thành cảm ơn) nên nguyện
ý trước khi viện binh đến sẽ trợ giúp Cửu Quốc Minh ngăn cản tiên phong của
người Mộ Lan. Đương nhiên nếu muốn tu sĩ Nguyên Anh ra tay, khẳng định phải đưa
ra một chút ít linh thạch làm hậu lễ. Điểm này ta nghĩ Cửu Quốc Minh cũng sẽ
không keo kiệt. Dù sao người Mộ Lan tuy là đại địch của tất cả tu sĩ nhưng Cửu
Quốc Minh là kẻ đứng mũi chịu sào.” Lữ Lạc chậm rãi nói.

“Nếu như vậy còn thương lượng gì nữa. Mặc
dù Hàn mỗ tiến cấp không lâu nhưng cũng sẽ xuất lực cự địch.” Hàn Lập gật đầu,
có chút kỳ quái nói.

“Đạo hữu vẫn còn chưa biết cả hai bên chính
ma lưỡng đạo đột nhiên cử người tới tìm hai người chúng ta nói chuyện một phen.
Lam mỗ cảm thấy có chút đạo lý nên cũng không thể không đề phòng.” Hỏa Long
đồng tử ở một bên nói, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

“Họ nói gì? Không phải là sợ Cửu Quốc Minh
lợi dụng cơ hội này làm suy yếu thực lực của tam đại thế lực chúng ta chứ?!”
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, sau khi khẽ cười một tiếng, như cười như
không nói.

“Di! Hàn sư đệ quả nhiên thông tuệ hơn
người, lại có thể đoán được một phần. Bất quá, xác suất chuyện Cửu Quốc Minh
đồng thời đối phó tam đại thế lực có thể không lớn. Nhưng thật ra cũng rất có
thể âm thầm liên hợp một nhà hay hai nhà rồi xuống tay với một thế lực còn lại.
Việc này cũng không phải Thiên Đạo Minh chúng ta muốn thấy. Nếu không sau khi
đánh lui pháp sĩ, tu tiên giới sẽ bất ổn. Thiên Đạo Minh chúng ta quyết không
thể để cho việc này phát sinh được. Không thể để cho các thế lực lớn tại Thiên
Nam xuất hiện sự mất cân bằng.” Lữ Lạc sau một lúc ngẩn ra, cười khổ nói.

“Ồ, ý của hai vị sư huynh là...” Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, thản nhiên
hỏi.

“Rất đơn giản, tu sĩ tam đại thế lực chúng ta mặc dù có thể tạm thời nghe
Cửu Quốc Minh điều khiển nhưng quyết không thể để cho đối phương lấy cớ làm suy
yếu thế lực. Cụ thể làm như thế nào, chúng ta sẽ cùng Ma Đạo lục tông và chính
đạo bàn sơ qua một chút, chuẩn bị chờ tại nghị sự đại điện ngày mai đồng loạt
đưa ra điều lệ để không phát sinh tình huống đó. Tối thiểu nếu tam đại thế lực
chúng ta xuất động tu sĩ cao cấp, Cửu Quốc Minh cũng không thể che dấu không
chịu phái ra trưởng lão trong minh nghênh địch. Cái này cần Hàn sư đệ liên hợp
với những người khác mở miệng ủng hộ.” Hỏa Long đồng tử bình tĩnh nói.

“Không thành vấn đề! Tại hạ cũng không nghĩ lúc đối kháng pháp sĩ, sau lưng
lại bị người ta tính kế.” Hàn Lập không suy nghĩ liền đáp ứng.

“Việc này coi như xong. Ngoại trừ Hàn sư đệ, chúng ta còn phải liên lạc với
một ít đồng đạo khác, đến lúc đó Bối Diệp Tông cùng Hóa Ý Môn cũng không thể
phản đối được. Hy vọng đại chiến lần này có thể nhanh chấm dứt, nếu không không
biết đồng đạo Thiên Nam chúng ta còn chết thêm bao nhiêu người nữa.” Lữ Lạc thở
dài một tiếng, trong lúc nhất thời có chút cảm khái.

“Hắc hắc! Lấy tu vi của chúng ta, chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn có thể
bảo trì được cái mạng nhỏ của mình. Lần trước khi người Mộ Lan xâm lấn, Lam mỗ
cũng đã giết không ít pháp sĩ, lúc này đây xem ra lại phải đại khai sát giới
lần nữa.” Hỏa Long đồng tử cười lạnh một tiếng, sát khí trên mặt lóe lên, âm
trầm nói.

Hàn Lập nghe vậy, có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía Hỏa Long đồng
tử.

Vị tu sĩ hình dáng có hình dáng trẻ con này chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ
nhưng sát khí trên người hơn xa so với tu sĩ cùng cấp nhiều, xem ra số người
chết trong tay lão cũng không ít.

Hai người Lữ Lạc cùng Hàn Lập trò chuyện
một chút về một ít chi tiết cụ thể chuyện nghị điện ngày mai và nói một chút về
sự xuất hiện đột ngột của cự thú cùng pháp sĩ xa lạ, mới đứng dậy cáo từ.

Ngay lúc Hàn Lập đưa hai người tới trước
cửa lầu các, Lữ Lạc sau khi do dự một chút, liền quay đầu hỏi một câu:

“Hàn sư đệ, hôm nay đi gặp cựu nhân nọ, kết
quả như thế nào?”

Vị Lữ sư huynh vừa nói, ánh mắt đồng thời
nhìn thẳng khuôn mặt Hàn Lập, dường như muốn từ trong đó nhìn thấu điều gì đó.

“Không có chuyện gì, chỉ là ôn lại một chút
chuyện xưa mà thôi.” Mắt Hàn Lập không chớp một cái, thần sắc như thường nói.

“Vậy thì tốt, sư huynh cũng yên tâm.”

Lữ Lạc nghe vậy, lo lắng trong lòng nhất
thời giảm hơn phân nửa, cười hì hì nói hai câu với Hàn Lập rồi mới an tâm cùng
Hỏa Long Đồng tử rời đi.

Hàn Lập đứng trước cửa lầu các, đưa mắt
nhìn hai người tiến lại một lầu các gần đó, có vẻ như bọn họ thật đang liên lạc
với các tu sĩ khác.

Xem ra hai người này có đảm nhiệm chức vụ
gì đó trong Thiên Đạo Minh, nếu không thì sao bọn họ lại tham gia ở nghị điện
và người chính ma lưỡng đạo đều tìm hai người thảo luận được.

Hàn Lập sờ sờ cằm, âm thầm tự đánh giá, sau
đó xoay người tiến vào lầu các.

Nghị điện ngày thứ hai, tu sĩ Nguyên Anh
tới tham gia tăng hơn phân nửa, trong đó ngoại trừ trưởng lão chánh ma cùng
Thiên Đạo Minh, cũng có không ít lão quái tán tu.

Điều này làm cho hai vị chủ trì hội nghị là
Bối Diệp Tông Côn Bằng cùng Hóa Ý Môn Thích phu nhân có chút ứng phó không kịp.

Kết quả mặc kệ ban đầu Cửu Quốc Minh thật
có hay không có ý định khác, cuối cùng cũng bị bắt buộc phải đáp ứng một số
điều kiện của chúng tu sĩ.

Trong đó chính yếu là vô luận muốn tu sĩ
cao cấp chấp hành nhiêm vụ gì, tứ đại thế lực đều phải chia đều nhân thủ tham
gia, để tránh thế lực khác có âm mưu quỷ kế, âm thầm hãm hại thế lực của mình.

Chuyện sau đó khiến Hàn Lập không nghĩ tới
chính là Nguyên lão hội của Thiên Đạo Minh do tu sĩ Nguyên Anh tổ thành sau khi
nhận được truyền tin của Lữ Lạc cùng Hỏa Long đồng tử, trải qua một phen tranh
luận đã quyết định phái ra một trưởng lão Nguyên Anh Kỳ hoặc là mấy tên tu sĩ
Kết Đan đi tói Điền Thiên Thành trợ giúp. Đương nhiên bởi vì đường xá khá xa,
những người này khẳng định phải mất một khoảng thời gian khá dài mới có thể tới
chi viện nên hiện giờ nhóm tu sĩ Lữ Lạc ở đây phải nghe lệnh điều khiển của Cửu
Quốc Minh với mục đích trì hoãn thế công của người Mộ Lan.

Đương nhiên để cho công bằng, đợi sau khi viện
quân đến, những tu sĩ đã ra sức có thể phản hồi tông môn, không cần tham gia
trường chiến đấu phía sau nữa, đại chiến tiếp theo sẽ do các tu sĩ tới chi viện
thay thế.

Mà bây giờ vô luận là đám người Lữ Lạc hay
Hỏa Long đồng tử, trải qua một phen thương nghị tại nghị điện đều đã nhận nhiệm
vụ, bắt đầu đi tới chiến trường.

Hàn Lập cùng hai tu sĩ Nguyên Anh khác mang
thêm bảy, tám tu sĩ Kết Đan được phái đi biên giới Ngu Quốc trợ giúp một nơi
trấn thủ trọng yếu có cấm chế đại trận.

Nơi đó là chỗ mà pháp sĩ phải chiếm được,
địa phương như vậy dọc đường còn có hơn mười nơi.

Nếu không thanh trừ sạch sẽ, người Mộ Lan
ăn ngủ sẽ không yên, không thể gọi là đã chính thức chiếm giữ được.

Mà Cửu Quốc Minh bây giờ không đủ thực lực
để triển khai quyết chiến cùng người Mộ Lan, chỉ có thể dựa vào địa lợi, tổn
hao vô số tâm huyết bố trí đại trận cấm chế, trì hoãn thế công của đại quân
pháp sĩ một chút mà thôi.

Nếu không lấy tốc độ bay độn của pháp sĩ
cao cấp Mộ Lan, chỉ cần một tháng thời gian là đủ để từ chỗ giao chiến đánh tới
Điền Thiên Thành.

Đại quân pháp sĩ vẫn chưa công kích tới nơi
mà Hàn Lập phải đi tiếp cứu. Tu sĩ cao cấp thủ ở đó chỉ có mỗi một vị tu vi
Nguyên Anh kỳ mà thôi.

Lấy mức độ xâm lấn những năm trước của pháp
sĩ, có một vị tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn cộng thêm pháp trận cấm chế phối hợp
cũng đủ để đánh một trận với một số lượng pháp sĩ nhất định.

Nhưng lấy thế công sắc bén hôm nay của pháp
sĩ, số lượng nhân thủ như vầy rất khó ngăn cản.

Tu sĩ cùng cấp đồng hành với Hàn Lập là một
lão giả họ Mã của Hạo Nhiên Các thuộc Chính Đạo Minh, người gầy quắc thước, bộ
dáng tiên phong đạo cốt. Vị còn lại tên là Cốc Song Bồ - đó chính là lão giả
mặc áo xanh mà Hàn Lập đã gặp trong đại điện.

Mặc dù Hàn Lập chỉ nhìn bề ngoài Túi linh
thú bên hông nhưng hơi thở mơ hồ phát ra trong đó khiến cho Hàn Lập cảm thấy
không quá thoải mái, có vẻ như linh thú bên trong không tầm thường.

Hai người này đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ,
hiển nhiên ba người cũng không phân chia cao thấp.

Bởi vì sợ đại quân pháp sĩ sớm đánh tới nơi
muốn trợ giúp, cho nên ba người sau khi thương lượng sơ qua, lập tức bỏ lại bảy
tám gã tu sĩ Kết Đan Kỳ, khống chế độn quang cực nhanh đi trước một bước, để
mấy vãn bối Kết Đan Kỳ tới sau.

Lão giả họ Mã là người sôi nổi, tại trên
đường cùng hai người Hàn Lập cứ cười mãi, tựa hồ như không phải đi đối mặt với
pháp sĩ mà là giống như đang du sơn ngoạn thủy hơn.

Về phần Ngự Linh Tông Cốc Song Bồ thì sắc
mặt lại âm trầm, không nói một câu nào, chẳng biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Còn Hàn Lập cũng cười cười, thường xuyên
tiếp lão giả họ Mã vài câu, tạo cho hai người cảm giác thư sinh nhu nhược. Hơn
nữa hai người đều biết Hàn Lập vừa mới tiến cấp lên Nguyên Anh Kỳ nên không coi
trọng thực lực của hắn lắm.

Chương 726: Hoàng
Long Sơn.

    
Độ hơn nửa tháng sau, trên đỉnh Hoàng Long
Sơn gần Ngu Quốc, trên quỳnh bàn lầu các, một gã đại hán chừng hơn bốn mươi
tuổi, trên mặt lông mày nhẵn nhụi đang đi qua đi lại không ngừng trong đại
sảnh, trên mặt ẩn lộ một tia lo âu.

Một lát sau, gã đại hán khẽ ngồi xuống
chiếc ghế mây, cầm lấy một chén trà xanh trên bàn uống một ngụm nhỏ, làm cho
tâm tình mới vừa ưu phiền buồn bực trở nên bình tĩnh lại một chút thì đột nhiên
từ bên ngoài bay vụt tiến vào một đạo hồng quang, dừng lại trên đỉnh đại sảnh
xoay quanh.

Đại hán thấy màn này thì thần sắc biến đổi,
tay hướng hồng quang phất một cái, nhất thời hồng quang hướng vào lòng bàn tay
rơi xuống, hóa thành một đoàn liệt diễm hừng hực bốc cháy.

Đại hán tâm thần đắm chìm trong đoàn lửa
cháy một lúc thì sắc mặt trở nên khó coi.

Sau khi im lặng trong chốc lát, đại hán
khuôn mặt có chút tái xanh đột nhiên đưa tay hướng vào trong lòng vuốt một cái,
trong tay chợt xuất hiện một cái chuông nhỏ màu xanh.

Hắn không nói gì, giơ một ngón tay thô ngắn
gõ vào cái chuông một cái.

“Đương” một tiếng chuông du dương dễ nghe
vang vọng trong gian đại sảnh, cùng tiếng hồi âm không dứt lan truyền ra tứ
phía xa xa. Tiếp theo, cả đỉnh Hoàng Long Sơn khắp nơi đều có tiếng chuông vang
lên, trên quỳnh bàn lầu các rực lên các sắc màu quang hoa đua khởi, một đám tu
sĩ phục sức khác nhau vội vã từ bên trong bay túa ra, dường như đã được huấn
luyện nên hướng bốn phương tám hướng tản ra rất có trật tự.

Sau đó không lâu, bốn phía Hoàng Long Sơn
tràn ngập nồng đậm lục sắc quái vụ, đem phương viên trong hơn mười dặm hóa
thành quỷ dị bích lục vụ hải.

Lúc này, trọc mi đại hán từ trong đại sảnh
cùng vài tên tu sĩ đi ra, ba nam một nữ, toàn bộ đều là Kết Đan Kỳ tu vi.

Trong đó có hai gã nam tử hơn ba mươi tuổi,
trông giống nhau như đúc, đúng là một đôi song sinh huynh đệ. Ngoài ra còn có một
gã nam tử thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần là một trung niên đạo sĩ.

Nữ tu duy nhất có vóc người nhỏ nhắn xinh
xắn, mặt mũi phi thường tú lệ.

Bốn người bọn họ phân ra đứng hai bên đại
hán, tất cả đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.

“Lục tiền bối, có thật là pháp sĩ đại quân
tới ngay không? Lần trước nhận được tin tức không phải nói đội pháp sĩ hướng
tới nơi này đang bị Bặc tiền bối chặn lại ở một chỗ sao? Chẳng lẽ mới ngắn ngủn
bảy tám ngày, Bặc tiền bối đã thất thủ?” Thiên phong huyền ba trận.” chẳng lẽ
đã bị phá? Liệu có sai lầm gì không"Nữ tu kia có chút chần chờ hỏi, nét
mặt tràn đầy vẻ khó tin.

“Tin sai? Ta cũng muốn kẻ phát Truyền Âm
Phù đưa tin sai. Nhưng Truyền Âm Phù này chỉ Bặc Đà Tử tự mình mới phát tới
được, hơn nữa hắn cũng đang bị thương nặng. Đám tu sĩ bại trận và kể cả truy
binh không lâu sẽ chạy đến Hoàng Long Sơn chúng ta. Không nêu tồn tại tâm lý
cầu may nữa. Chúng ta không đợi được viện binh, chỉ còn có cách tự mình nghênh
địch.” Trọc mi đại hán cười lạnh một tiếng, âm trầm nói.

Bốn gã Kết Đan Tu Sĩ vừa nghe lời ấy cũng
chỉ có thể nhìn nhau liếc mắt một cái, mặt lộ vẻ cười khổ.

Ngay trong lúc đại hán miệng liên tiếp phát
ra mấy đạo mệnh lệnh phân phó bốn người chia nhau làm việc chuẩn bị ứng phó đại
chiến sắp đến thì đột nhiên lại có một đạo hồng quang bay vụt vào. Điều này làm
cho đám người đại hán ngẩn ra, có chút kinh nghi.

Đại hán cũng ngẩn ra, nhưng tay lại không
chần chờ chút nào đem Truyền Âm Phù bắt được trong tay.

Kết quả ngọn lửa trong tay chớp động không
thôi, hắn đem thần thức vào Truyền Âm Phù nghe được cái gì đó, nét mặt lại lộ
ra vẻ cực kỳ cổ quái.

“Lục tiền bối, có chuyện gì sao? Pháp sĩ đã
đánh giết đến nơi đây sao?” Nữ tu kia thấy cảnh này thì rốt cục không nhịn được
hỏi. Ba người còn lại nghe vậy, sắc mặt đồng thời căng thẳng, ánh mắt lộ ra vẻ
ngưng trọng.

“Không phải! là viện quân của chúng ta. Ba
vị Nguyên Anh Kỳ đạo hữu đang đứng ngoài đại trận. Hồng Lăng, bốn người các
ngươi mau ra nghênh đón ba vị tiền bối và mời đến đây.” Đại hán nhoẻn miệng
cười, mạnh mẽ tự kiềm chế nỗi hưng phấn trong lòng, chậm rãi nói.

Bốn gã Kết Đan Tu Sĩ nhất thời đều mừng rỡ
lĩnh mệnh, hướng về đại hán thi lễ rồi ra khỏi đại sảnh nghênh đón ba vị Nguyên
Anh Kỳ đồng đạo.

Mà ở bên ngoài lục sắc vụ hải đang có ba
người đứng lơ lửng trên trời cao, không ngừng đánh giá cấm chế đại trận trước
mắt.

Ba người này tự nhiên ngày đêm kiêm trình,
suốt đêm chạy tới, chính là Hàn Lập cùng hai gã Nguyên Anh tu sĩ khác.

Bởi vì sẽ phải dựa vào đại trận này để đối
chiến cùng Mộ Lan pháp sĩ, nên ba người này sau khi phát ra Truyền Âm Phù thì
đều không nói gì, tự đánh giá kỹ vụ hải, muốn nhìn ra ảo diệu từ trong đó.

Trướcần nói pháp trận này có thật sự lợi
hại hay không nhưng chỉ dùng mắt nhìn thì cảm giác hải vụ phảng phất như không
có giới hạn, khiến cho mọi người cảm thấy một cỗ khí thế phi phàm. Hàn Lập một
mình hai tay vắt sau lưng, trong mắt lam quang chợt ẩn chợt hiện xem xét suy
nghĩ hải vụ trước mắt. Trên mặt lộ ra vẻ nghĩ tới một người nào đó.

Ba người không phải đợi lâu, lục vụ trước
mặt chợt phát ra một trận bạch quang. Lục vụ sau một trận quay cuồng thì hiện
ra một cái thông đạo rõ ràng.

Nhưng lão giả họ Mã cùng Cốc Song Bồ lại
không tỏ vẻ gì. Một người ngửa đầu nhìn trời không nói gì, tên còn lại thì chăm
chú hướng một bên hải vụ mà nhìn, mắt cũng không chớp một cái, phảng phất như
nhìn thấy cái gì kỳ lạ.

Chỉ có Hàn Lập nét mặt lộ vẻ thản nhiên mỉm
cười, bình thản nhìn phía thông đạo.

Một lát sau, từ trong thông đạo bay vụt ra
bốn đạo kinh hồng, quang hoa thu liễm, hiện ra ba nam một nữ trước mặt đám
người tại Hàn Lập.

“Vãn bối tham kiến ba vị tiền bối, xin hỏi
tôn tính đại danh của ba vị tiền bối.” Trung niên đạo sĩ đường hoàng tiến lên
vài bước tới trước đám người Hàn Lập cung kính thi lễ.

“Hàn mỗ là Lạc Vân Tông trưởng lão. Hai vị
này là Hạo Nhiên Các - Mã đạo hữu cùng Ngự Linh Tông - Cốc đạo hữu. Phía sau
còn có bảy tám vị Kết Đan đồng đạo, ba người chúng ta bởi vì sợ chậm trễ cho
nên đi trước một bước. Bây giờ đại trận cấm chế cũng đã bị mở ra, Mộ Lan nhân
rất nhanh sẽ đến!” Hàn Lập thấy hai người nọ không có ý mở miệng thì sau khi
cười chủ động mở miệng hỏi.

“Nguyên lai là Hàn tiền bối, tại hạ Thanh
Hư Môn - Trùng Vân Tử. Hai vị này là Hoàng Phong Cốc - Mộ Dung huynh đệ cùng
Hóa Đao Ổ - Lý cô nương.” Trung niên đạo sĩ vội vàng chỉ vào song sinh huynh đệ
phía sau cùng nữ tu sĩ trẻ tuổi xinh xắn đang cười, giới thiệu với Hàn Lập.

“Mộ Dung huynh đệ?” Hàn Lập ánh mắt dừng
tại nơi song sinh huynh đệ, ánh mắt lưu chuyển một vòng, khóe miệng nổi lên một
tia như cười như không.

“Niếp đạo hữu có khỏe không.” Hàn Lập khẽ
cười hỏi.

“Tiền bối cũng biết Niếp sư tỷ? Hai người
vãn bối vì vẫn ở trong này trông coi đại trận nên đã mấy năm không có nhìn thấy
sư huynh đệ.” Mộ Dung huynh đệ nghe vậy, mặt hiện lên vui mừng lẫn sợ hãi.

“Đương nhiên tốt lắm, ta mới gặp qua không
lâu trước đây. Hẳn là hai ngươi thật sự không nhận biết ta. Điều này cũng khó
trách, năm đó ta cùng hai ngươi chỉ là vội vã gặp mặt, không có ấn tượng gì với
ta cũng là bình thường” Hàn Lập nhìn đôi song sinh huynh đệ này nhếch miệng,
cười tủm tỉm nói.

Hai người này biến hóa thật lớn nhưng hắn
vẫn từ trên hai người đối phương nhìn ra.

Vừa nghe Hàn Lập nói Mộ Dung huynh đệ cả
kinh,.

Nghe vị tiền bối trước mắt này nói hình như
là hắn có biết hai người mình. Nhưng hai người như thế nào mà không hề có một
tia ấn tượng nào về vị tiền bối này.

Nhưng mặt khác bây giờ một lần nữa đánh giá
lại Hàn Lập, Mộ Dung huynh đệ thật sự có một loại cảm giác giống như đã từng
quen biết. Điều này làm cho hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái thì
nghi hoặc không thôi.

“Ha ha! đạo hữu nhất thời không nhớ rõ thì
để chuyện này sau hãy nói. Bây giờ có thể đi vào chưa?” Hàn Lập nghiêng đầu
nhìn lão giả họ Mã cùng Cốc Song Bồ mà nói.

“Đương nhiên có thể. Ba vị tiền bối xin mời
đi theo ta. Lộ tiền bối đang ở trong đại sảnh đợi tiếp đón.” Trùng Vân Tử mới
vừa rồi bị chuyện Hàn Lập cùng Mộ Dung huynh đệ biết nhau làm cho có chút hồ
đồ. Bây giờ nghe Hàn Lập nói như thế vội vàng tinh thần hồi phục lại đáp.

Sau đó bốn người ở phía trước dẫn đường, ba
người Hàn Lập thong dong phi độn tiến vào trong hải vụ. Thông đạo sau khi đám
người Hàn Lập bay vào không lâu thì lục vụ lại phun ra, một lần nữa bao kín
lại.

Một thời gian sau, đám người Hàn Lập vào
đến đại sảnh nhìn thấy trọc mi đại hán.

“Hoan nghênh ba vị đến trợ giúp. Hai vị này
không phải là Mã huynh cùng Cốc đạo hữu sao? Vị đạo hữu tuổi trẻ này không biết
là ai, có thể giới thiệu cho Lục mỗ một chút không.” Trọc mi một đại hán vừa
thấy ba người, trên khuôn mặt hung ác tràn đầy vẻ tươi cười, một chốc một lát
gọi ra ngay tục danh của lão giả họ Mã và Cốc Song Bồ, dường như nhận ra hai
người này. Đối với Hàn Lập chưa quen biết, đại hán tò mò ngầm xem xét trên
người Hàn Lập rồi kinh ngạc hỏi.

“Ha hả! Lục huynh không nhận ra cũng không
phải kỳ quái. Hàn đạo hữu mới ngưng kết Nguyên Anh thành công mấy năm gần đây,
sau này tiền đồ vô lượng!” Lão giả họ Mã nhìn trọc mi đại hán cũng không có lộ
ra vẻ ngoài ý muốn ngược lại cười hắc hắc nói.

“Ồ, nguyên lai là đồng đạo mới tiến vào
Nguyên Anh kỳ. Trách không được trước kia ta chưa bao giờ gặp qua, xin ra mắt
đạo hữu! Bất quá mặc kệ nói như thế nào, tại hạ đều phải cảm tạ ba vị xuất lực
tương trợ. Nếu không có trợ giúp, tại hạ thật sự không tự tin có thể chống đỡ
được mấy ngày.” Đại hán họ Lục vừa nghe thấy bảo Hàn Lập mới vừa tiến giai lên
Nguyên Anh kỳ, nét mặt hiện lên một tia thất vọng, nhưng tiếp theo hồi phục như
thường liên tục cảm tạ.

Điểm khác lạ của trọc mi đại hán tự nhiên
không thể qua được mắt Hàn Lập, nhưng hắn chỉ mỉm cười không nói gì, trên mặt
cũng không có lộ vẻ gì.

Trọc mi đại hán cùng Cốc
Song Bồ hàn huyên vài câu chuyện cũ sau đó nghiêm sắc mặt phân tích tình thế
nguy hiểm trước mắt.

Báo cáo nội dung xấu