Phàm nhân tu tiên - Chương 0739 - 0740

Chương 739: Phá
Trận Đại Chiến (4)

      Đem thanh sắc
viên châu ném lên trên đỉnh đầu rồi tiện tay đánh một đạo pháp quyết lên trên.

Nhất thời bảo vật này quang mang bắn ra bốn
phía, vô số thanh sắc quang ti phun ra xa, trong nháy mắt đem sương mù trong
phương viên hơn trăm trượng hóa thành một luồng gió xanh.

Sau một hồi quay cuồng sương mù dày đặc bị
thổi tan ra, khu vực phụ cận trở nên rõ ràng quang đãng.

Nữ tử áo xanh khẽ nhíu đôi mi thanh tú, chỉ
thấy cách xa hơn mười trượng có một gã thanh bào thanh niên yên lặng đứng ở nơi
đó không ngừng nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên mặt không lộ chút biểu tình.

Đúng là Hàn Lập đã chờ từ lâu!

Nữ nhân này trên mặt hàn quang chợt lóe,
song mục lưu chuyển cùng thần thức hướng chung quanh đảo qua, theo sau mày mặt
nhăn nhó nhìn lên trời.

Chỉ thấy trên cao hơn mười trượng có một
đoàn xán xán kim vân vô thanh vô tức trôi nổi lơ lửng.

Nữ nhân này ngưng thần nhìn kỹ rõ ràng chân
diện mục đám kim vân thì thần sắc đại biến.

“Phệ Kim Trùng! Tên tu sĩ có được linh
trùng dĩ nhiên cũng là ngươi.” Nữ tử áo xanh nhẹ thở ra một hơi, anh khẩu thì
thào nói. Nhưng sâu trong đôi mắt đẹp vẻ băng hàn càng đậm đặc.

“Tu sĩ Mộ Lan nhân có thể biết được kim
trùng này nhiều như vậy thực làm cho Hàn mỗ có chút ngoài ý muốn. Hẳn là tu sĩ
thoát khỏi tay ta lần trước nói cho các hạ?” Hàn Lập trong lòng ngẩn ra, nhưng
mặt ngoài bất động thanh sắc thản nhiên nói.

“Thiên Phong Bộ Mục Thượng Sư nhục thân bị
hủy ở trong tay ngươi sao?” Nữ tử không có trực tiếp trả lời Hàn Lập mà hỏi
ngược lại.

“Mục Thượng Sư! Có phải là tên pháp sĩ
lần trước sử dụng Ngự Phong Xa truy đuổi ta không? Nếu là người này thì đúng là
nhục thân bị ta hủy diệt. Nếu không phải Nguyên Anh chạy trốn rất nhanh thì ta
nguyên bản còn muốn làm cho hắn hình thần câu diệt nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn
thay hắn báo thù?” Hàn Lập nét mặt không tức giận, trong miệng bình thản trả
lời. Nhưng trong lòng lại lập tức nâng cao phần cảnh giác!

Nữ nhân này nếu biết sự tồn tại của Kiềm
Lam Băng Diễm cùng Phong Lôi Sí thì xem ra không có cách nào dùng phương pháp
kỳ tập, đối phó với nữ nhân này có vẻ có chút khó giải quyết.

Nếu không dựa theo kinh nghiệm đối phó đã
sử dụng với vài tên Nguyên Anh tu sĩ thì hắn có thể xuất kỳ bất ý dùng Phong
Lôi Sí áp sát đối phương, sau đó sử dụng Kiền Lam Băng Diễm đem đối phương nhất
cử đóng băng lại.

“Mục Thượng Sư nhục thân bị hủy là do tu vi
không tinh, việc này có cái gì là oán giận. Bất quá các hạ có thể khu sử Phệ
kim linh trùng hơn nữa thần thông nhiều như thế thì hôm nay nói gì đi nữa cũng
không thể thả ngươi rời đi được.”

Nữ tử áo xanh khuôn mặt tú lệ trầm xuống,
hai tay múa nhanh bắt quyết, trên người bạch quang chớp động, một cái bạch địa
đoạn mang trạng pháp bảo từ trên người hiện lên nghênh phong mà động.

Theo sau nữ nhân này khẽ nhích tay, một cái
đạm hoàng sắc tiểu đỉnh xuất hiện ở trong tay.

Cái đỉnh này tựa hồ là do một loại linh mộc
nào đó luyện chế thành, to cỡ ba bốn tấc, cổ sắc cổ hương, mặt ngoài có điêu
khắc một số ký hiệu chú ngữ khó hiểu.

Hàn Lập thần thức sau khi cảm ứng được thì
trên mặt khẽ biến.

"Phệ Kim Trùng tuy là thượng cổ kỳ
trùng, một khi bồi dục thành thục, cơ hồ không cách nào bị diệt có khả năng cắn
nuốt vạn vật nhưng lại có thể bị loại bảo vật mộc ngọc cấm chế vây khốn. Trùng
hợp chính là bản Thượng Sư trước kia có giao hảo với một vị Đột Ngột tu tiên
giả cũng khu sử Phệ Kim Trùng nên đã cố ý tìm được cái Hoàng linh đỉnh này để
chuẩn bị ứng phó với Khu Trùng Thuật. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chánh chủ
lại không có đụng tới mà lại hết lần này tới lần khác đụng với vị Thiên Nam tu
sĩ cũng khu sử Phệ Kim Trùng này. Nếu không, Phệ Kim Trùng của ngươi mặc dù còn
chưa chuyển hóa thành thục, nhưng số lượng đông đúc như thế thì thật đúng là
khó có thể đối phó. Nữ tử áo xanh trong miệng lạnh như băng nói, tay đang khiên
dẫn bảo vật lại không chần chờ chút nào hướng tới cái đỉnh màu vàng lắng tai
nghe.

Mộc nhất thời linh quang đại phóng, một
hoàng quang sắc tráo như ẩn như hiện từ trên đỉnh hiện lên, đem thân hình nữ
nhân này bao ở trong đó.

“Còn có người có Phệ Kim Trùng?” Vừa nghe
nói thế Hàn Lập trong lòng chấn kinh, khóe miệng sau khi mím lại thì thần sắc
bắt đầu ngưng trọng.

“Các hạ không biết ư. Phệ Kim Trùng là tử
địch của Mộ Lan nhân chúng ta đồng thời là thánh trùng của người Đột Ngột, tổ
tiên bọn họ tốn hao bao năm tháng, mới cuối cùng bồi dục ra được hơn mười con
thành thục. Từ trước chỉ có những tu sĩ kiệt xuất nhất của người Đột Ngột mới
có tư cách kế thừa loại trùng này. Từ khi có kim trùng thành thục tới nay,
không biết có bao nhiêu pháp sĩ chúng ta bị thôn phệ nên sớm bị Mộ Lan nhân
chúng ta hận thấu xương.”

“Ngươi cũng có được Phệ Kim Trùng nhưng lại
nhiều thế này, mặc dù còn chưa thành thục nhưng tuyệt không cho phép ngươi đem
chúng phát tán rộng rãi.”

Nữ tử áo xanh mặt không chút thay đổi nói
xong thì hướng tiểu đỉnh cầm trong tay hướng lên đỉnh đầu một cái. Tiểu đỉnh
sau khi quay tròn trên đỉnh đầu một trận thì hoàng quang chợt lóe, đại phiến
hoàng hà mờ mờ từ trong đỉnh điên cuồng phun ra, trực tiếp hướng tới đám trùng
vân đánh tới

Hàn Lập sau khi nghe nữ nhân này nói rằng
trên đời đã có thành thục Phệ Kim Trùng thì có chút trợn mắt há hốc mồm. Nhưng
sau khi nghe được khẩu khí bất thiện thì lập tức bình ổn tâm thần, đem mọi
phiền não vứt bỏ.

Thấy đối phương khu sử đỉnh trung mộc linh
khí sáng mờ trực tiếp công kích Phệ Kim Trùng, hắn trong lòng trầm xuống nhưng
lập tức nét mặt sát khí chợt lóe hướng đám kim trùng trên đầu điểm chỉ.

Chỉ nghe tiếng ông minh nhất hưởng, kim sắc
trùng vân lập tức giải tán hóa thành vô số đóa kim hoa hướng bốn phương tám
hướng bắn nhanh ra. Trong nháy mắt, Phệ Kim Trùng hóa thành vô số tiểu con biến
mất trong hải vụ tứ phía không còn thấy bóng dáng.

Hoàng sắc hà quang tự nhiên đánh vào khoảng
không.

Nữ tử áo xanh thấy màn này đầu tiên là ngẩn
ra, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì thần thức vội vàng hướng về sương mù bốn phía
quét tới.

Một lát sau, nàng nhíu mày trên mặt như phủ
một lớp sương lạnh.

“Ngươi dĩ nhiên chỉ huy Phệ Kim Trùng công
kích các pháp sĩ khác! ngươi nghĩ rằng ta cho ngươi phân thần làm việc này ư?”

Nữ tử lời còn chưa dứt lời thì đem bạch sắc
đoạn pháp bảo trên người ném tới Hàn Lập.

Bạch mang pháp bảo sau khi xoay quanh một
cái thì chợt hóa thành một con chim lớn vỗ hai cánh lớn chừng mấy trượng, hai
mắt như hỏa hồng, lợi trảo đen thui.

Hai cánh vỗ một cái, sau khi bạch quang
chớp động tuyết điêu trong nháy mắt đã biến mất, nhưng sau một khắc đã xuất
hiện trên đầu Hàn Lập. Sau khi kêu lên một tiếng the thé yêu cầm này bỗng nhiên
hạ xuống, đôi lợi trảo nhằm thẳng thiên linh cái Hàn Lập hung hăng đánh xuống.

Tốc độ cự điêu nhanh như vậy làm cho Hàn
Lập cả kinh không kịp suy nghĩ nhiều nâng tay lên.

Tiếng sấm chợt khởi, hơn mười tinh tế kim
hồ từ lòng bàn tay bắn ra hóa thành kim sắc đại võng hướng lên không trung
nghênh đón, đem bạch điêu bao vây ở trong đó.

Bạch điêu thấy vậy. Trong mắt hung quang
chợt lóe, hai cánhng lên. Tiếng xé gió truyền ra, vô số phong nhận màu trắng từ
trên cánh bắn ra đánh tới kim võng.

“Ầm ầm.” Âm thanh bạo liệt phát ra. Kim
quang cùng bạch mang đan vào nhau.

Phong nhận uy lực dĩ nhiên không phải
chuyện đùa, vừa tiếp xúc với kim võng mặc dù đại bộ phận phong nhận bị phá
thành mảnh nhỏ nhưng vẫn còn hơn mười cái phong nhận phá võng bay ra, hướng Hàn
Lập bắn nhanh đến.

Con ưng khổng lồ cũng theo phong nhận mãnh
liệt đè xuống.

“Ô!” Hàn Lập trong mắt hiện lên vẻ kinh
ngạc, nhưng trên mặt không chút biểu tình.

Mười ngón tay liên tiếp búng, hơn mười đạo
thanh sắc kiếm khí rời tay bắn ra, đem phong nhận đó chặn lại. Theo sau bàn tay
vừa lộn, một mặt lam sắc tiểu thuẫn hiện ra trên tay, sau khi thoáng đong đưa
một cái tiểu thuẫn trong ánh lam quang lập tức lớn gấp mấy lần, hóa thành một
tấm cự thuẫn rộng mấy trượng.

Cự thuẫn này mặt ngoài có lam sắc oánh
quang lưu chuyển không ngừng, như nước chảy, phảng phất như do chất lỏng ngưng
hình mà thành, thoạt nhìn phi thường kỳ lạ.

Sau khi đánh nát phong nhận thì thanh sắc
kiếm khí không khách khí hướng cự điêu chém tới.

Tuyết điêu không chút sợ hãi, hai cánh vỗ
một cái đem thanh sắc kiếm khí đánh cho nhộn nhạo ra. Theo sau mạnh mẽ lao
xuống, lợi trảo hung hăng bắt lấy lam sắc cự thuẫn.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, tay chỉ cự thuẫn
điểm một cái. Quang hoa đại phóng lợi trảo giống như đánh lên mặt nước tạo nên
một làn sóng gợn gợn lan truyền ra xa.

Cự điêu chợt lóe lên thân hình vọt nhanh
đi.

Nhưng chỉ trong phút chốc công phu trì hoãn
này, Hàn Lập trong mắt hàn quang chợt lóe, tay kia giương lên, một đạo đoàn hắc
quang từ miệng bắn ra rồi lập tức hóa thành một đại hắc hồng sắc cự thủ to hơn
một trượng như sét đánh không kịp bưng tai chụp xuống. Bàn tay nọ đem than hình
mạnh mẽ của cự điêu bắt được trong tay.

“Phốc xuy.” âm thanh của âm hỏa trong nháy
mắt từ năm ngón tay trên bàn tay khổng lồ đại khởi, hắc sắc hỏa diễm đem cự điêu
bao vào trong.

Cự điêu cất tiếng gáy thê lương ko ngừng,
liều mạng mà chống cự lại, thiết câu cũng mỏ nhọn phảng phất như quắp như mổ
không ngừng.

Hàn Lập thấy màn này trong lòng hơi có chút
buông lỏng, ngẩng đầu nhìn nữ tử đối diện liếc mắt một cái,.

Chỉ thấy nữ tử áo xanh đối với việc cự điêu
bị bắt coi như không nhìn thấy, ngược lại sắc mặt ngưng trọng thấp giọng đọc
một loại thượng cổ chú ngữ nào đó.

Hàn Lập lắng nghe hồi lâu thấy chú ngữ cực
kỳ tối nghĩa khó hiểu thì trong lòng không khỏi ngẩn ra.

Theo sau lại thấy nữ nhân này mười ngón tay
tách ra tạo bình như hoa sen, bên trên có một đoàn bạch quang chớp động không
thôi, mơ hồ nhìn như có nụ của một đóa hoa muốn phóng ra, rõ ràng một đóa Bạch
Liên đang chậm rãi thành hình.

“Đây là cái gì?” Hàn Lập trong lòng cả
kinh. Mặc dù không biết đối phương đang làm cái quỷ gì, bất quá có thể khiến
cho một gã Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ cần thời gian dài như thế để đọc chú ngữ
thúc dục thì khẳng định không phải là chuyện đùa. Nói cái gì đi nữa cũng không
thể để cho đối phương thuận lợi làm phép thành công như thế.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập sắc vung tay áo, hơn
mười thanh sắc phi kiếm từ cổ tay áo như ngư du bay ra, sau đó liên kết cùng
nhau hóa thành một mảnh thanh sắc hà quang kiếm khí, kiếm khi như bao trùm
thiên địa siêu nhiên hướng phía đối diện bay tới.

Thừa dịp này, Hàn Lập lại khoát tay nhìn cự
điêu đang giằng co với bàn tay khổng lồ, nhẹ nhàng đánh ra.

Hắc hồng cự đại bàn tay lúc này năm ngón
tay nắm lại, dùng sức đem con chim khổng lồ túm kéo xuống, trong chớp mắt đem
tới ngay trước mắt Hàn Lập.

Hàn Lập không chút nghĩ ngợi há mồm, một
đoàn lam sắc băng diễm phun ra bắn tới trên người cự điêu đang không ngừng giãy
dụa.

“Phụp.” một tiếng vang lên.

Băng diễm vừa tiếp xúc với cự điêu thì
trong nháy mắt trên người một tầng lam quang hiện lên đem phía ngoài như ngưng
kết thành băng nhưng vẫn duy trì điêu mục trợn tròn, ra sức giãy dụa trông rất
sống động.

Hàn Lập nét mặt vui mừng, ngay lúc đó đang
muốn có cử động khác thì đột nhiên nghe thấy một trận tiên nhạc rõ ràng từ đối
diện truyền đến, tiếp theo một đạo bạch mang cực kỳ chói mắt bộc phát, một màn
bạch sắc quang mạc như thật đem phương viên hơn trăm trượng bao lấy.

Hàn Lập thấy cảnh này, thầm kêu bất hảo vội
vàng xoay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy một màn kỳ dị phía đối diện.

Nữ tử áo xanh trong miệng đã ngừng niệm chú
ngữ nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là bạch sắc quang liên trong tay chẳng
những đã triển khai xong mà còn đang phiêu đãng ở phía trên cách đỉnh đầu nữ
nhân hơn một trượng, phát ra bạch sắc linh quang chói mắt.

Mà Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hắn thả ra
biến thành thanh hà giờ phút này đang dừng lại ở trước người nữ nhân này hơn
mười trượng, liều mạng bay múa xung quanh nhưng phảng phất như bị một cái vô
hình bình chướng chặn lại, căn bản không có cách nào tới gần.

Hàn Lập hai con ngươi không khỏi co rụt
lại.

Chương 740: Phá
Trận Đại Chiến (5)

Bạch Liên nọ
thoạt nhìn cũng không phải do bảo vật nào đó biến thành, mà hoàn toàn do tự
thân pháp lực ngưng luyện hình thành, lại có uy lực như vậy thật sự làm cho Hàn
Lập cảm thấy kinh ngạc.

Bất quá ý niệm kinh ngạc chỉ chợt lóe lên
trong đầu hắn rồi sắc mặt trở nên âm trầm hít một hơi, cánh tay phải bỗng dựng
thẳng lên, phía ngoài bao phủ bởi một tầng đạm đạm hắc khí.

Hắc khí cực kỳ sống động, tiến lui không
ngừng dần dần trở nên dày đặc, khi nó trở nên đen nhánh như mực thì Hàn Lập
trên nét mặt hiện ra vẻ trịnh trọng.

Toàn bộ cánh tay nhanh chóng bành trướng,
trong nháy mắt trở nên lớn gấp hai ba lần, mặt ngoài thậm chí hiện ra một tầng
huyết quang chói mắt đi ra lại được hắc khí bao phủ nên trông có vẻ quỷ dị vô
cùng.

Đúng là công pháp do Hàn Lập tu luyện “Âm
Ma Trảm.”

Lúc này Hàn Lập lạnh lùng liếc nữ tử áo
xanh một cái.

Nói đến cũng khéo, nữ nhân này cũng vừa làm
phép xong, đồng dạng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lưu động nhìn lại đây, ánh mắt
nàng cùng Hàn Lập trực tiếp gặp nhau rồi rơi vào cánh tay yêu dị của Hàn Lập.

Trong mắt hàn quang chợt lóe.

“Đi.” Hàn Lập không chần chờ, trong miệng
quát khẽ một tiếng.

Cánh tay vừa rơi xuống, hướng lên hư không
vung lên.

Một đạo nửa hình tròn hắc hồng quang phiến
từ cánh tay bắn nhanh ra. Sau khi rời tay biến lớn hơn đến mấy trượng.

Âm thanh phá không chợt vang lên, quang
phiến phát ra một đạo trường vĩ mang ngay lập tức đánh tới Bạch Liên linh
quang.

Nữ tử áo xanh đôi mi thanh tú giật mình lập
tức há mồm, một đoàn bạch khí trong suốt phun lên trên Bạch Liên, nhất thời một
tầng hoa sen ảo ảnh trống rỗng từ Bạch Liên biến ảo ra như thực đem nữ nhân này
bao ở trong đó.

Quang mang chợt lóe, quang phiến hắc trảm
thủ bắn đến liên ảnh, ngay từ đầu dễ dàng xâm nhập vào trong nhưng chỉ được mấy
trượng thì độn tốc giảm đi rồi bị nhốt ở trong đó, không cách nào nhúc nhích
mảy may.

Nữ tử trên mặt hiện ra một tia đắc ý nhưng
sau đó trong mắt lại đột nhiên biến đổi.

Bởi vì Hàn Lập đối diện không nói gì mà
tung ra một vật.

Đồ vật này sau khi rời tay thì nghênh phong
cuồng trướng, trong nháy mắt hóa thành một tòa hắc sắc sơn phong cao hơn trăm
trượng, khí thế hung hung nhằm hướng liên ảnh nện xuống.

“Thiên Trọng Phong.” Nữ tử này vừa thấy cự
sơn này hạ xuống thì trong miệng bật kêu lên.

Cái này trong giới pháp sĩ cũng xem như đại
danh đỉnh đỉnh Cổ Bảo, hắn như thế nào lại không biết.

Cho dù nàng có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ
nhưng bây giờ đối phương thi triển phật môn bí thuật thì cũng tuyệt không có
dũng khí đón đỡ.

Nữ tử áo xanh không kịp suy nghĩ nhiều, hai
tay bắt quyết Bạch Liên và hoàng sắc tiểu đỉnh trên đầu trong ánh bạch quang
liên kết cùng nhau rồi trong nháy mắt hóa thành một đoàn thanh phong từ trong
liên ảnh biến mất.

Sau một khắc, ngoài chỗ xa hơn hai mươi
trượng có ánh quang hoa chớp động rồi hiện ra thân hình nữ tử yểu điệu.

Bóng đạm sắc liên ảnh chỗ cũ mặc dù không
còn được pháp lực của nữ tử duy trì nên ảm đạm đi nhưng vẫn chưa lập tức biến
mất. Sau khi hắc sắc cự sơn đè xuống thì không chống được chút nào, bị phá
thành từng mảnh nhỏ tan ra.

“Phong Độn Thuật?” Hàn Lập trên mặt không
có chút vui mừng nào, ngược lại sau khi thì thào một tiếng thì trong lòng âm
thầm kêu khổ.

Không nghĩ tới nữ nhân này lại có loại quỷ
dị độn thuật không dưới Lôi Độn Thuật.

Trừ phi có thể đem đối phương bao vây trong
tuyệt địa còn thì cơ hồ không có bất cứ biện pháp gì có thể đánh bại đối
phương.

Bất quá cho dù như vậy, Hàn Lập vẫn có ý
định thử một lần.

Hắn không quá tin tưởng đối phương thi
triển Phong Độn Thuật có thể so với hắn thi triển Phong Lôi Sí đã đến mức tùy
tâm sở dục. Chỉ cần hắn có thể áp sát đối phương thì bằng vào Kiềm Lam Băng
Diễm uy lực đáng sợ cho dù Bạch Liên quỷ dị cũng có thể rất dễ dàng đánh trọng
thương đối phương.

Trong lòng suy nghĩ một chút nhưng Hàn Lập
trên tay không chần chờ chút nào, sai khiến Hắc hồng quang phiến cùng hơn mười
đạo Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã được giải vây điểm chỉ, nhất thời mấy thứ này
như ảnh phụ tùy lập tức bắn nhanh đến nữ tử áo xanh.

Đồng thời sau lưng Hàn Lập chợt sấm, một
đôi màu ngân bạch sắc sí chợt hiện ra ở sau người.

Hai tay vung lên, lam quang thuẫn trước
người nhanh chóng thu nhỏ bay vụt vào trong tay áo Hàn Lập đồng thời hắc hồng
sắc cự thủ trên đỉnh đầu vổn đang bắt giữ cự điêu cũng lập tức buông cự điêu đã
bị biến thành băng ra rồi hóa thành một đoàn hắc quang lao thẳng tới hướng nữ
tử.

Hàn Lập ánh mắt chớp động, hai quả quả đấm
vừa nhấc xuất hiện một cái lam hỏa trên bàn tay.

Nhất thời thủ lam này phát sang chói mắt
rất yêu dị.

Ngân sắc điện hồ chợt cuồng thiểm, Hàn Lập
trong tiếng oanh minh chợt biến mất không thấy.

Thấy hành động liên tiếp của Hàn Lập bên
này, nữ tử áo xanh thấy các loại bảo vật không ngừng được xuất ra thì cũng cảm
thấy đau đầu. Nàng nguyên bản cảm giác được một gã Nguyên Anh Sơ Kỳ lợi hại bất
quá là do ỷ vào vài loại thần thông quỷ dị. Mà các loại thần thông này cũng có
hơn nửa là bị nàng khắc chế, hẳn là rất thuận lợi đem đối phương bắt được mới
đúng.

Nhưng không nghĩ tới trong nháy mắt công
phu, đối phương tranh tiên xuất ra bốn năm kiện thần thông bảo vật không nhỏ.
Mà nàng trừ việc vừa mới bắt đầu phóng xuất ra pháp bảo biến thành cự điêu ra
thì vẫn bị đối phương ngăn chặn công kích. Điều này làm cho một Mộ Lan pháp sĩ
vốn được tôn sùng như nàng trở nên giận dữ.

Nhưng nữ nhân này cũng biết đối phương có
nhiều bảo vật hộ thân, nếu chỉ dựa vào công pháp cùng pháp bảo bình thường thì
sợ rằng rất khó đả thương đối phương chứ đừng nói đến diệt sát.

Lúc này nàng thấy Hàn Lập sau lưng mọc ra
hai cánh rồi biến mất trong không trung. Sau khi hừ lạnh, rốt cục quyết định
tổn hao chút nguyên khí để thi triển đòn sát thủ nhất cử đánh gục đối phương.

Bất quá lúc này nàng tự nhiên không thể để
cho Hàn Lập thi triển Lôi Độn Thuật dễ dàng áp sát.

Nghĩ tới đây, nàng tâm niệm vừa động Bạch Liên
trên đỉnh đầu vừa rơi xuống đột nhiên nhập vào thiên linh cái không còn thấy
bóng dáng.

Cùng lúc đó, thân hình Hàn Lập trong âm
thanh oanh oang long long như sét đánh, điện hồ nhất thiểm đã di động đến bên
cạnh nữ tử áo xanh khoảng ba bốn trượng xa xa.

Thân hình sau khi thoáng một cái, người đã
đến bên nữ tử cách khoảng một trượng, lam diễm chớp động rồi một bàn tay chứa
tia chớp lộ ra, không một tiếng động áp vào hoàng sắc hộ tráo trước người nữ
tử.

Tiểu đỉnh phát ra mộc thuộc tính quang
tráo, Hàn Lập có tám phần nắm chắc bằng vào Kiềm Lam Băng Diễm một kích là có
thể phá. Mắt thấy công kích dễ dàng đắc thủ như thế, trong vòng bảo hộ nữ tử áo
xanh vẫn lơ lửng ở trên không trung không nhúc nhích, cũng không có thi triển
Phong Độn Thuật tránh né.

Hàn Lập trong lòng rùng mình cảm thấy không
ổn.

Đang lúc này, từ người nữ tử trong quan
tráo bỗng nhiên toát ra nhu hòa nhũ bạch quang mang. Phiến phiến cánh hoa sen
trắng noãn từ trên trán nàng phóng ra.

Hàn Lập mới vừa kích phá một tầng hoàng sắc
quang tráo thì đã bị một mảnh cánh liên hoa ngăn trở.

Kết quả bạch quang lam diễm mới vừa tiếp
xúc, Hàn Lập chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, trong nháy mắt trước mắt chỉ thấy
bạch quang hoa mịt mờ một mảnhhảng phất như bị cánh hoa sen nọ nhẹ nhàng đảo
qua.

Rõ ràng động tác của nữ tữ rất thong thả
không nhanh, nhưng mà hắn lại vô pháp tránh ra, trơ mắt nhìn phiến liên hoa nọ
đánh tới trên người.

Hàn Lập trong lòng hoảng hốt!

“Bịch.” một tiếng. Trước ngực hắn nổi lên
một trận đau nhức, cả người một chút bị đánh bắn bay ra.

Sau khi bị bắn ra hai ba mươi trượng thì
Hàn Lập mới miễn cưỡng điều chỉnh được thân hình, có chút lay động dừng lại.
Một tay ấn trước ngực, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nữ tử.

Chỉ thấy trên tay áo lục nữ giờ đã nở rộ
một đóa hoa sen to cỡ mấy trượng. Một mảnh phiến bạch sắc liên hoa, bao bọc
phía ngoài thân thể bốn phía chậm rãi chuyển động. Nữ tử áo xanh mặt không lộ
vẻ gì đứng bên trong lạnh lùng nhìn Hàn Lập.

Rồi sau đó các loại bảo vật công kích theo
sau như Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tất cả đều bị cánh hoa này dễ dàng đánh bay,
cũng lúc đó biến thành ảo ảnh hoa sen, tựa hồ rất lợi hại.

Lúc này Hàn Lập chỉ cảm thấy cổ họng ngọt
ngọt, không nhịn được há mồm phun ra một khẩu tiễn huyết.

Hàn Lập trong lòng âm thầm nhếch miệng. Đòn
này thật không nhẹ!

Nghĩ tới đây, hắn thở ra một hơi, tay đặt
tại ngực chỗ bị trúng đòn và cũng cúi đầu nhìn lại.

Trường bào trước ngực đã bị kích nát bấy lộ
ra tam sắc quang trạch bên trong.

Cái này mặc ngoài để cố ý ẩn nặc chiến giáp
bên trong. Chiến giáp này đã thâm lõm vào trong một miếng lớn. Lại còn bị nứt
ra mấy chỗ to cỡ bằng ngón tay cái.

Hàn Lập hít một hơi lương khí, chỗ đau nhức
trước ngực tựa hồ càng lúc càng đau.

Hắn nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn nữ tử áo xanh
liếc mắt một cái.

Kết quả vừa lúc hắn nhìn thấy ánh mắt nữ tử
rơi trên chiến giáp đảo qua, trên mặt lộ ra một tia thất vọng cùng kinh ngạc.

Sau khi hừ lạnh một tiếng, Hàn Lập giơ tay
xé đột nhiên đem thanh bào trên người xé rách lộ ra đầy đủ trùng giáp uy vũ bất
phàm.

Theo sau thanh quang chợt lóe tay hướng tới
chỗ tổn hại trên chiến giáp, năm ngón tay nhẹ nhàng đảo qua.

Một màn khó tin xuất hiện, chiến giáp
nguyên bổn có mấy chỗ lõm cũng nứt dưới ánh thanh quang chiếu qua, lấy mắt
thường có thể thấy được tốc độ sửa chữa đột khởi.

Trong nháy mắt lại khôi phục nguyên trạng,
giống như mới tinh.

Nữ tử áo xanh sắc mặt khẽ biến một chút,
ánh mắt lộ ra vẻ giật mình. Nhưng lập tức lại khôi phục vẻ lạnh như băng, trong
lòng sát ý đối với Hàn Lập tăng lên mấy phần

Nàng không hề suy nghĩ nhiều, tố thủ hướng
trước ngực, năm ngón tay xòe ra rồi trong miệng phát ra tiếng chú ngữ tối nghĩa
và một đoàn thanh quang từ cổ tay áo bay ra, sau khi xoay quanh người một cái
thì bay lên lòng bàn tay.

Quang hoa thu liễm hiện lên một cái Thanh
Đồng đăng (đèn bằng đồng xanh) trông vô cùng cổ xưa, thậm chí quá cổ xưa đến
mức mơ hồ biến thành màu đen.

Nữ tử áo xanh nhìn ngọn đèn này liếc mắt
một cái, trên mặt mơ hồ hiện ra một tia không cam lòng nhưng rồi lập tức hung
hăng nhìn Hàn Lập một cái, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Chứng kiến vẻ mặt này, Hàn Lập mơ hồ cảm
thấy không ổn.

Mặc dù không biết Cổ Bảo Thanh đồng đăng
này ra sao. Nhưng loại bảo vật là ngọn đèn thì là lần đầu tiên hắn nhìn thấy,
cũng là lần đầu tiên nghe được.

Trong lòng sau khi các loại ý niệm chuyển
động không ngừng, Hàn Lập trên người thanh quang chợt lóe, hóa thành một đạo
thanh hồng mãn thiên phi vũ đem tất cả bảo vật thu về sau đó sau lưng hai cánh
rung lên, bóng người biến mất trong tiếng sấm.

Sau một khắc lại xuất hiện trước cự điêu
đang bị hóa thành băng.

Hàn Lập không chút khách khí vươn tay, cả
người đang trong tiếng oanh minh phi hành nhằm phương hướng sương mù dày đặc
bên cạnh, không chút do dự tiến vào.

Nữ tử áo xanh cái miệng nhỏ nhắn mở to, mặt
đầy vẻ ngạc nhiên.

Nàng từ khi tu vi đại thành đến nay, không
biết đã cùng bao nhiêu đối thủ lợi hại đấu pháp qua nhưng chưa từng thấy cao
giai tu sĩ nào chưa bại đã không chút do dự xoay người mà chạy, nàng thật đúng
là lần đầu tiên nhìn thấy.

Bất quá nữ nhân này nhìn thấy Hàn Lập đem
cự điêu chạy đi thì lập tức kinh sợ, tỉnh táo lại sau khi trong miệng quát lớn
thì cước dẫm Bạch Liên, tay cầm cổ đăng, người hóa thành một cỗ khinh phong
đuổi sát theo sau.

Đồng dạng cũng tiến vào sương mù đặc không
thấy bóng dáng.

Nhất thời ở trong vụ hải, ngân hồ thanh
quang trước sau chớp động không ngừng. Mà tiếng sấm cùng tiếng kình phong cũng
không dừng hỗ trợ nhau.

Trong nháy mắt, bị Hàn Lập dẫn dụ nữ tử áo
xanh đã được dẫn tới một địa phương xa lạ.

Ở một nơi khác, Hàn Lập trên người ngân
quang chợt lóe, thân hình dừng lại.

Sau khi cúi đầu xem lam sắc băng điêu trong
tay một lát, hắn cười lạnh một tiếng trong bàn tay đột nhiên kim hồ chợt lóe,
băng điêu bị phá vỡ ra.

Báo cáo nội dung xấu