Phàm nhân tu tiên - Chương 0767 - 0768
Chương 767: Cuộc Chiến Biên Giới (4)
Nghe được tiếng khiêu chiến của Hợp Hoan
lão ma, lão giả khô gầy mặt khẽ nhíu nhưng theo sau dường như coi không có việc
ấy nói:
“Ta cùng Thiên Nam tam đại tu sĩ sớm muộn sẽ phải đánh một trận. Bất quá,
ta phải lưu lại đây chủ trì đại chiến nên không thể tiếp chiến. Việc này chắc
phải phiền toái Phòng tông chủ một chuyến. Chúc mỗ đã sớm nghe nói Thiên Sát
Chân Ma Công của tông chủ đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, thậm chí có thể
mượn Thiên Sát chân ma khí phụ thân, nghĩ đến việc đối phó với một người là
chuyện dễ dàng.”
“Nếu đã cùng các ngươi ước định, bổn tông chủ tự nhiên sẽ ra tay. Tại hạ
cũng muốn kiến thức một chút xem Thiên Nam đệ nhất ma tu thần thông như thế
nào!” Hắc bào nam tử lạnh nhạt nói, trong mắt lục quang chợt lóe rồi người
trong hắc khí quang tráo từ từ bay lên không, hướng phía đối diện bay đi.
Nho sinh họ Trọng cùng gã lùn họ Tất không nói gì hóa thành một đạo ngân
hồng cùng một đoàn hồng quang theo sau.
Ba người Chí Dương thượng nhân thấy vậy đồng thời hóa thành ba đạo kinh
hồng hướng lên trời cao bay đi.
Hắc bào nam tử cùng hai vị Mộ Lan thần sư theo sát sau.
Sáu người trong chớp mắt đã biến mất trong mây mù không thấy bóng dáng.
Nhưng phía trên bầu trời không bao lâu sau bắt đầu biến sắc, lúc như hỏa
hồng, lúc lại đen thui. Cùng đó tiếng lôi bàn bạo liệt xé gió thi thoảng nổi
lên, cũng có khi ánh ngân hồng hoặc hà quang chợt lóe.
Trên trời cao sáu đại tu sĩ giao thủ thì trên không trung tầm thấp đại quân
tu sĩ và pháp sĩ cũng đồng dạng bắt đầu đại chiến.
Bất quá nơi này không phải là đơn độc một hoặc mấy tu sĩ đấu pháp mà đại
quân đều tự bay lên không đến gần đối phương dùng bảo vật công kích.
Mà cự ly xa cách như thế, chợt trên cao tiếng chú ngữ thấp trầm vang lên,
phe tu sĩ cùng pháp sĩ trước tiên đồng thời kích phát các loại phòng hộ cấm ch.
Từ đám người cả hai bên, màn hào quang thật lớn chậm rãi dâng lên, đem chủ lực
song phương bao lấy bên trong.
Rõ ràng phía tu sĩ đã hoàn thành trước phòng hộ.
Điều này không phải là do ngũ hành đạo thuật của tu sĩ so với linh thuật
của pháp sĩ làm phép nhanh hơn mà là do Thiên Nam tu sĩ khi bày pháp trận phòng
hộ thì đại bộ phận đều sử dụng khí cụ bày trận tạo thành. Theo đó việc kích
phát tự nhiên là nhanh hơn so với đối phương ba phần.
Long Hàm đang chủ trì đại chiến thấy vậy thì không chút do dự ra lệnh một
tiếng, triển khai công kích trước một bước.
Phát động công kích đầu tiên là mười mấy loại dị bảo viễn trình công quần
công,, trong đó có cả cự đại đồng là thứ mà Hàn Lập lúc trước đã nhìn thấy.
Giờ phút này giá đỡ đồng la chẳng những đã tiến ra phía trước đội tu sĩ mà
còn bay phiêu phù trên không. Sau khi dừng lại cách mặt đất hơn mười trượng,
bên cạnh chỉ còn có bảy tám gã hoàng sam đại hán bảo hộ xung quanh. Đám đại hán
này nguyên bản vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh đồng la không biết khi nào đã đứng
dậy, cầm trong tay một thanh thiết chùy dài cỡ một trượng, yên lặng đứng ở một
bên đồng la.
Xa hơn một chút phía xa có hai người đang đứng bên một cây cờ đen hình tam
giác cao cỡ năm sáu trượng dựng thẳng, nửa trên ô quang lập lòe, phía trên thêu
hình một giao long màu đen, trông rất sống động.
Chín hồng y thiếu nữ trên tay đều bưng một cái mâm to phồng, phía trên phủ
vải cẩm đoạn màu đỏ. Không biết là chứa bảo vật gì nhưng chín cô gái này xếp
thành một cái trận thế cổ quái, bay phiêu phù lơ lửng trên không trung.
Ba gã cẩm y lão giả, mỗi người trên lưng đều có một cái hồ lô, hai mắt tí
hí đồng dạng đi tới trước đội ngũ.
Lệnh công kích trong phút chốc lọt vào tai số tu sĩ phụ trách đợt công kích
thứ nhất.
Đại hán đứng trên giá thanh đồng lập tức hai mắt trợn tròn, cả người toát
ra hoàng quang cỡ một thước, hai tay ôm một vòng thiết chùy nhắm ngay trung tâm
đồng la hung hăng đánh xuống.
Một đoàn kim quang chói mắt phát ra, nhưng quỷ dị chính là chỉ thấy quang
mang chớp động mà lại vô thanh vô tức.
Đoàn kim quang này vừa xuất hiện thì trong nháy mắt bạo liệt hóa thành một
điểm kim tinh hướng đối diện bắn nhanh đi.
Nhưng chỉ bay ra vài chục trượng thì “Phốc phốc.”, một tiếng nhẹ vang lên,
kim tinh hóa thành đám sương mù màu vàng bao quanh.
Đại hán trong tay thiết chùy không ngừng cuồng kích, vô số kim tinh cũng từ
đồng la trung bính bắn ra, kim vụ giống như sóng cuộn, hướng pháp sĩ đại quân
đối diện bắn đi.
Cái cờ đen hình tam giác trong tay hai gã tu sĩ cuồng phất, một con giao
long màu đen hiện ra từ nét mặt như có như không biến hóa ra.
Hai mắt con giao long này vừa mở, một luồng thanh hắc yêu phong từ trong
miệng phun ra.
Tiếng huýt gió nổi lên, một cơn lốc hóa thành một mảnh hắc mang mịt mờ,
trong nháy mắt cát bay đá chạy, làm cho người không thể nhìn kỹ.
Hồng y thiếu nữ ngọc thủ đồng thời nâng hồng bàn trong tay lên, trong miệng
phát ra tiếng chú ngữ thanh thúy dễ nghe. Hồng quang chợt lóe, chín tấm đồng
phiến đột nhiên từ trong mâm bay ra, trên không trung tụ lại, vừa quay tròn vừa
chuyển.
Một tấm cổ kính màu hỏa hồng chừng vài thước xuất hiện, trên mặt kính linh
quang lóe lên, từ trung tâm kính phun ra vô số Hỏa Điểu to cỡ nắm tay người,
mỗi khi ngọn lửa bao lấy cơ thể thì miệng phun hỏa diễm. Sau một tiếng hô như
xé gió, mũi tên trên mâm trực tiếp phóng ra.
Ba gã cẩm y lão giả, sau khi đứng thành hình tam giác, đồng thời tế khởi hồ
lô to lớn sau lưng, một cỗ hàn khí màu trắng băng hàn lạnh thấu xương thổi ra,
tạo thành một vùng vô số mưa tuyết mưa đá hỗn loạn, trong nháy mắt đem khu vực
trước mặt biến thành trời tuyết, cũng lấy tốc độ cực nhanh hướng phía đối diện
thổi tới.
Công kích của các dị bảo này cơ hồ đồng thời phát khởi, pháp sĩ đối diện
khó khăn lắm mới kết được màn hào quang phòng hộ chứ không nói gì đến phản
kích, theo sự chỉ huy của lão giả khô gầy đón đỡ một trận luân phiên công kích
này.
Nhất thời lực công kích mới vừa tiếp xúc với màn phòng hộ thì trong nháy
mắt, kim vụ, hắc phong đồng thời trên màn hào quang của tu sĩ đại quân bạo liệt
ra.
Trong lúc nhất thời các sắc quang mang đều chớp động, vòng bảo hộ của pháp
sĩ đại quân cũng có chút run rẩy.
Long Hàm chứng kiến màn này, không cần suy nghĩ lại truyền ra một đạo mệnh
lệnh, các tu sĩ nhận được lệnh không chờ đợt công kích thứ nhất chấm dứt, lập
tức triển khai đợt công kích thứ hai.
Lần này, các tông môn cùng liên thủ thi triển bí thuật công kích khổng lồ.
Các sắc màu quang trụ, lửa ma ngập trời từ phía tu sĩ đại quân liên tiếp
phát ra, cùng với dị bảo công kích đợt đầu trong nháy mắt hoàn thành một mạch,
bao trùm cả phe pháp sĩ.
Màn phòng hộ của pháp sĩ hoàn toàn chịu trận dưới hai đợt công kích liên
tiếp.
Lão giả khô gầy sắc mặt có chút âm trầm, hắn tuyệt đối không nghĩ tới là
chỉ vì động tác kích phát linh thuật chậm hơn so với đối phương mà dĩ nhiên lập
tức biến thành cục diện chịu đòn.
Thế công của đối phương hung mãnh như thế, hắn cũng nhất thời không cách
nào lập tức là đánh trả.
Dưới thế công đáng sợ này nếu không có pháp trận cấm chế bảo vệ thì cho dù
Nguyên Anh Kỳ tu sĩ cũng tuyệt không có dũng khí đón đỡ đòn công kích này.
“Lục phu nhân! xem ra phải sử dụng cự thú của các ngươi rồi. Nếu không sẽ
không có cách nào chiếm được tiên cơ.” Lão giả đột nhiên hướng hắc bào nữ tử
một bên nói.
ng chủ nếu muốn sử dụng số cự thú này, đạo hữu cứ điều động mà không cần
nói với thiếp thân.” Hắc bào nữ tử mỉm cười thản nhiên nói.
Lão giả nghe vậy, hài lòng gật đầu rồi lập tức phân phó xuống.
Sau một trận hú rống kinh thiên động địa, mười mấy thân ảnh khổng lồ, ngạnh
kháng với các loại công kích từ trong vòng bảo hộ của pháp sĩ lao ra. Đây là
hoang dã cự thú phi giáp bao bọc cả ngươi.
Đám cự thú này vừa xông ra lập tức hướng phía tu sĩ đại doanh chạy tới như
như điên.
Lần này, công kích của tu sĩ đại quân tự nhiên có một bộ phận điều chỉnh
phương nhắm vào đám cự thú này.
Vì vậy phép thuật công kích vào phe pháp sĩ không khỏi thoáng chậm lại.
Nhân cơ hội này. Mười mấy tên cao giai pháp sĩ vội vàng bay ra, đồng thời
phát ra hơn mười khỏa đạn hoàn màu sắc khác nhau, trong miệng niệm chú ngữ lẩm
bẩm. Sau đó một màn khó tin xuất hiện.
Số đạn hoàn này rơi thẳng xuống mặt đất rồi thấy đâu nữa. Tiếp theo số đạn
hoàn này quay tròn loạn chuyển và bị thanh quang bao vây, ngưng kết xuất ra một
đoàn thanh thủy hoặc tự hành bộc phát ra hỏa quang, bị liệt hỏa bao ở trong đó.
Tiếp theo từ mặt đất, trong ánh thanh quang, từ trong nước lửa trống rỗng
biến hóa ra nhiều loại yêu thú.
Có hoàng sắc thổ mãng dài hơn mười trượng, hỏa lang cao bảy tám trượng.
Hình thể như có như không thanh quái điểu và còn có thủy vụ tráo lam sắc yêu
quy.
Đám yêu thú này sau khi hiện hình đi ra, lập tức chạy theo đám hoang dã cự
thú đồng dạng đánh về phía tu sĩ đại quân đối diện.
Đám cự thú này vì thân mình thiên phú da dày thịt béo, hơn nữa thân mang
chiến giáp và trên người còn mang các loại phòng hộ pháp thuật, nên mặc dù bị
các loại pháp thuật công kích cũng chỉ rống lên không thôi, trong nháy mắt vết
thương khắp cả người lành lại, kỳ tích là không có con nào ngã xuống.
Nhưng đám quái thú phía sau do biến hóa mà thành thì không được như vậy.
Mặc dù chúng nó thoạt nhìn đồng dạng khí thế kinh người. Nhưng sau một
phiên luân phiên công kích trôi qua thì đại bộ phận bị đánh tan thân thể, hóa
thành một điểm linh quang biến mất vô tung vô ảnh.
Mà số đạn hoàn này cũng mất phần lớn linh khí trực tiếp rơi xuống.
Nhưng số cao giai pháp sĩ đối với màn này lại như không thấy. Đồng thời lại
giương tay, một nhóm đạn hoàn mới được tung ra. Sau khi đọc xong chú ngữ thì
đám quái thú lần nữa được sinh ra, không sợ chết vọt lên.
Lần này, không ít tu sĩ sắc mặt khẽ biến. Nhìn đám quái thú do pháp thuật
sinh ra áp lực lại tăng thêm vài phần. Mà phe cánh pháp sĩ lại cảm thấy áp lực
giảm đi.
Thấy tình hình này, Long Hàm sắc mặt hơi trầm xuống, vội vàng muốn phân phó
cái gì nhưng có chút trì hoãn.
Lão giả khô gầy thật vất vả mới nắm được cơ hội, ra lệnh một tiếng. Non nửa
số pháp sĩ thi triển linh thuật công kích, nhất thời các màu linh quang nổi
lên, trong tiếng chú ngữ một hỏa cầu đường kính hơn trượng, một cây băng thương
thô tế nhỏ bắt đầu ở trên khoảng không ngưng tụ thành hình.
“Linh thuật pháp trận.”
Chứng kiến này một màn này, Long Hàm thì thào tự nói một câu. Biết không
cách nào tái áp chế đối phương, môi khẽ nhúc nhích truyền âm một câu.
Nhất thời dị bảo đình chỉ công kích, chủ nhân vội vàng mang theo bảo vật,
hướng về đội ngũ thối lui, một lần nữa trở lại trong vòng bảo vệ.
Cùng lúc đó, trên bầu trời phe tu sĩ bay ra hơn ngàn tu sĩ tu vi không
thấp, mỗi người cầm trong tay một cây trận kỳ dài vài thước, nhanh chóng tạo
thành một cự đại pháp trận khí thế ngút trời, vô cùng sâm nghiêm, sau đó mỗi
người cầm trận kỳ trong tay hướng không trung ném đi.
Mảng lớn ngũ sắc quang mạc hiện lên phía trên đầu phe tu sĩ, giống như một
cái cự thuẫn, cấp tu sĩ đại quân thêm một tầng phòng hộ.
Lúc này, phía đối diện đồng thời bắn ra mấy trăm khối hỏa cầu lớn, theo sau
là hơn ngàn băng thương.
Nhất thời hỏa lãng, băng vụ bao trùm cả bầu trời phía trên tu sĩ đại quân.
Mà đám cự thú cùng với yêu thú do đạn hoàn biến hóa ra, cũng đã vượt qua
một hơn một nửa khoảng cách, vài đợt pháp thuật luân phiên công kích, hoàn toàn
vọt tới một phương trước mặt phe tu sĩ.
Mười mấy đầu cự thú chỉ còn lại có bảy tám đầu cường đại nhất, còn số yêu
thú lần thứ hai biến hóa ra cũng tổn hại hơn phân nửa.
Bất quá đối mặt với đám đông tu sĩ đại quân, đám yêu thú này không sợ hãi
chút nào, vẫn khí thế hung hung xông tới.
Chương 768: Cuộc Chiến Biên Giới (5)
Tu sĩ ngưng kết xuất ngũ sắc thái mạc, rõ
ràng là một loại chuyên môn khắc chế linh thuật cấm chế, nhìn sau khi trận công
kích kinh người đi qua, thải mạc lại vẫn không hề hấn gì.
Long Hàm xem đến nơi đây, trên mặt lộ ra một tia sắc mặt vui mừng.
Nơi này bay ra tới ngàn hơn tu sĩ, toàn bộ đều là Cửu Quốc Minh kinh nghiệm
huấn luyện tinh nhuệ đệ tử, lúc này mới có thể thuần thục bố trí ra này pháp trận
đi ra.
Sau khi xem qua uy lực của nói, xem ra Ngụy Vô Nhai thật không có ngoa
ngôn.
Khô gầy lão giả thấy đối phương công kích không có hiệu quả, sắc mặt thoạt
nhìn có chút khó khăn. Nhưng trong miệng không chút do dự lần nữa phát ra lệnh
công kích.
Tiếng chú ngữ từ phe pháp sĩ vang lên, lúc này đây không chỉ đơn giản ngưng
tụ ra hỏa cầu cùng băng thương, mà là một hỏa nha cùng một băng mãng trong
suốt, chậm rãi bắt đầu trên không trung thành hình.
Đương nhiên so sánh với đợt công kích thứ nhất, thời gian tự nhiên tốn hao
dài hơn một ít.
Lúc này, bên phe tu sĩ đối diện xuất hiện một trận dao động nhỏ, một đội áo
lục tu sĩ bay ra vòng bảo hộ.
Bọn họ đồng thời đem túi linh thú bên hông tháo xuống, tung lên trên trời.
Miệng túi linh thú hướng xuống, phun ra đủ mọi màu sắc sáng mờ, trong ánh sáng
mờ bay ra hơn mười yêu thú hình thái khác nhau.
Cầm đầu là ba con, vô cùng bất phàm.
Một đầu sinh long giác, thân phi giáp lân, bạch quang lập lòe, là loại long
mã thú hiếm thấy. Một con khác miệng phun tinh phong, một thân lục mao song đầu
yêu sư.
Cuối cùng là một con bọ cạp càng đáng sợ. Toàn thân đỏ đậm, dài hơn năm sáu
trượng thật lớn. Cái nọc màu đen sau lưng làm cho người ta không lạnh mà run!
S yêu thú này chính là do ma đạo Ngự Linh Tông tỉ mỉ nuôi dưỡng một nhóm
linh thú lợi hại. Một khi được thả ra lập tức dưới sự đái lĩnh của tam đại yêu
thú khí thế hung hung nghênh đón đám cự thú cùng hư linh thú do pháp sĩ làm
phép thúc dục hóa thành.
Trong lúc nhất thời yêu phong trận trận. Quần thú chiến bắt đầu.
Mặc dù chỉ có tam đại linh thú cầm đầu là có thể đơn đả độc đấu cuốn lấy
một con hồng hoang cự thú. Nhưng cũng may số linh thú còn lại đông đảo lại
được trải qua huấn luyện. Tất cả cùng hống lên rồi tiến đến đám cự thú mà đi
tới. Thậm chí còn hơi chiếm thượng phong.
Cùng lúc với yêu thú. Mấy ngàn tu sĩ cũng bay lên không, chia làm năm đội
trực tiếp hướng đối diện phóng đi. Trên đường tế khởi pháp khí, hướng phe pháp
sĩ phun ra công kích như mưa.
Khi song phương chỉ còn cách nhau trăm trượng, thậm chí còn mơ hồ thấy rõ
ràng mặt địch nhân, thì “Phốc phốc.”, bảy thanh âm từ trong đám tu sĩ dẫn đầu
truyền ra.
Bảy đạo bạch ngọc phù được bảy lão giả Loan Minh Tông, thần sắc ngưng trọng
tế ra.
Ngọc phù mới vừa rời tay hóa thành bảy đạo bạch hồng bay vụt tới hướng đại
quân pháp sĩ, trên độ cao hơn mười trượng xoay quanh một cái rồi đều hiện ra
nguyên hình.
Sau một trận lúc co lúc trướng rồi phát ra một tiếng sét đánh kinh thiên
động địa từ trong ngọc phù truyền ra.
Tiếp theo bảy miếng ngọc phù toái liệt, bảy đoàn bạch sắc điện cầu chói mắt
hiện ra.
Sau đó kịch liệt biến lớn.
Trong nháy mắt hóa thành mặt trời thật lớn.
Bảy cái mặt trời này đường kính hơn mười trượng, màu trắng sáng rực phiêu
phù phía trên ở tu sĩ đại quân.
Một màn này thật sự có chút kinh người, không ít pháp sĩ không tự kiềm chế
được, ngẩng đầu nhìn lại, mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Bất hảo! là thượng cổ phù!”
Lão giả khô gầy nguyên bản đang bình tĩnh vừa thấy tình hình này, cực kỳ
hoảng sợ.
Nhưng chưa chờ hắn hành động cái gì, bảy mặt trời trước sau bạo liệt ra.
Bầu trời phía trên pháp sĩ đại quân, trong nháy mắt trải rộng tràn ngập
rung động bởi bạch sắc điện hồ, hóa thành bảy cái điện võng thật lớn trùm xuống
phía dưới.
Phía tu sĩ tựa hồ được nhắc nhở trước, vô số xanh xanh đỏ đỏ, lập lóe các
màu linh quang phù, phô thiên cái địa được ném ra.
Mà lúc này, tiếng sấm ầm ù ù tại từ trong bạch quang vang lên.
“Xem ra bên ngoài rất náo nhiệt!” Hàn Lập thì thào tự nói một tiếng. Lúc
này hắn vắt hai tay sau lưng nhìn chằm chằm quang tráo bích màu đỏ trước mặt,
trên mặt nhìn không ra vẻ kinh hoảng do bị nhốt.
Từ khi biết ý đồ của pháp sĩ nguyên là muốn vây khốn bọn họ, Hàn Lập trong
lòng không có chút lo lắng gì.
Mộ Lan nhân một khi dùng tới thủ đoạn này, khẳng định là đối với vòng bảo
hộ này tin tưởng mười phần, nhưng Hàn Lập đối với việc phá giải cấm chế này
cũng có một chút tự tin.
Bất quá khi nào đi ra ngoài cùng với việc dùng loại thủ đoạn nào phá quang
tráo, cũng là chuyện phải cẩn thận một chút.
Bây giờ đi ra sớm có thể là không tốt.
Mặc dù Hàn Lập nguyện ý cùng Thiên Nam chống lại Mộ Lan nhân, xuất ra một
phần lực, nhưng cũng không muốn làm pháo hôi, khi bắt đầu giao phong lại hồ đồ
mà chết trong loạn chiến.
Dù sao đây không phải là đơn đả độc đấu. Không phải là chuyện đối phó với
một đối thủ.
Vạn nhất mới vừa ngay từ đầu, đồng thời bị vài tên Nguyên Anh Kỳ tu sĩ chú
ý, hoặc bị hơn ngàn pháp sĩ đồng thời công kích, cho dù hắn thân mang Lôi Độn
Thuật cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ có ngay từ đầu tránh xa hỗn loạn do đại bộ phận cao giai tu sĩ cùng
pháp sĩ cũng giao thủ thì đi ra ngoài mới an ổn một chút. Khả năng bị vây công
mới nhỏ đi không ít.
Đương nhiên nếu không phải là việc bị huyết quang tráo nhốt này xuất hiện,
Hàn Lập cũng có phương pháp khác có thể tránh giao phong ngay khi bắt đầu.
Nhưng bây giờ lại càng danh chánh ngôn thuận tránh thoát được thời điểm
chiến đấu hung hiểm nhất này.
Mà mới vừa rồi tiếng sấm ầm ầm truyền tới thật kinh người. Cho dù Hàn Lập
thân ở nơi đây, vẫn có thể cảm thấy quang tráo bích cũng bị tiếng sấm chấn động
mà run nhè nhẹ. Đây là tín hiệu song phương rốt cục đã trực tiếp giao thủ.
Mặc dù không biết công kích kinh người như thế rốt cuộc là bên nào phóng
xuất ra. Nên cho dù phe kia tiếp được uy lực đại công kích như thế tuyệt đối sẽ
không dễ chịu.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập thở dài một hơi quay đầu lại. Lại đánh giá phương
hướng khác tại quang tráo bích.
Huyết quang tráo này xác thực có chút quỷ dị, lấy thần thức hắn cũng không
có cách dò xét đi vào mảy may, hơn nữa cấm chế này thoạt nhìn rõ ràng là ma đạo
công pháp. Nhưng Ích Tà Thần Lôi kích bên ngoài lại dĩ nhiên không có chút hiệu
quả nào, điều này làm cho Hàn Lập nổi lên một trận hứng thú.
Lúc trước, hắn còn dùng Minh thanh linh nhãn dò xét các nơi trong huyết
quang tráo một phen.
Kết quả trừ một màu huyết hồng thì không hề thu hoạch được gì.
Bất quá Hàn Lập cũng không gấp. Ở bên ngoài vừa mới vừa giao chiến không
lâu, hắn vẫn còn có thời gian nghiên cứu phương pháp phá quang tráo.
Sau khi há mồm, Hàn Lập phun ra một thanh tiểu kiếm.
Kiếm này dưới sự thôi thúc bằng thần thức của hắn, hóa thành một đạo thanh
hồng cỡ một thước, hung hăng chém lên vách quang tráo.
“Bịch.” một tiếng trầm thấp truyền đến. Quang tráo không chút sứt mẻ, ngược
lại phi kiếm bị phản chấn bắn ra hơn trượng.
Hàn Lập không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn, đem phi kiếm thu lại, quả đấm vừa
lộn, nhất kiện gì đó màu đen xuất hiện trên tay, đúng là cổ bảo “Thiên Trọng
Phong.”
Hàn Lập đem vật này ném đi, hai tay bắt quyết.
Hắc quang sau khi hiện lên, một tòa tiểu sơn cao hơn mười trượng không một
tiếng động hiện ra trước mặt Hàn Lập.
Hàn Lập vươn tay chỉ. Nhìn tiểu sơn này nhẹ nhàng điểm một cái.
Nhất thời ngọn núi run lên rồi không nhanh chóng hướng quang tráo bích
(bích là vách tường) xa xa hung hăng nện xuống.
Một tiếng nổ truyền đến, hắc mang cùng huyết quang đan xen vào nhau, ngọn
núi đồng dạng bị phản chấn văng ra. Quang tráo bích chỉ là lơ đãng run rẩy vài
cái.
Hàn Lập trên mặt rốt cục lộ ra một tia kinh ngạc.
Sau khi sờ sờ cằm, hắn đột nhiên nhìn tiểu sơn một lần nữa điểm chỉ.
Lần này bảo vật hóa thành một đạo ô quang bay vụt đến trung tâm huyết quang
tráo.
Sau đó miệng niệm chú ngữ, tiểu sơn trong ánh quang mang kịch liệt phình to
lên. Một lát sau đã cao bảy tám mươi trượng, mắt thấy ngọn núi đã cao bằng
chiều cao của quang tráo.
Hàn Lập lại không có ý tứ dừng lại chút nào, ngược lại tay giương lên, lại
đánh ra vài đạo pháp quyết bắn tới tiểu sơn.
Tiểu sơn đã lớn lại tiếp tục phình ra với tốc độ nhanh hơn ba phần.
Sau khi tiếng ầm ù ù mà vang lên. Ngọn núi cao hơn trăm trượng, trông như
kình thiên đứng thẳng tắp trong huyết quang tráo. Cả thân núi hắc linh quang
lóe ra không ngừng.
Mà huyết tráo tại chỗ tiếp xúc với đỉnh đầu dưới bắt đầu có chút biến hình.
Cả quang tráo bích cũng kịch liệt chớp lên không thôi.
Hàn Lập thấy màn này trong lòng vui vẻ, trong cơ thể linh lực lưu động, các
loại pháp quyết không ngừng kích lên trên tiểu sơn.
Hắc sắc sơn vẫn chậm rãi bành trướng, trên đỉnh huyết tráo bị biến hình
cũng càng rõ ràng hơn.
Nhưng là sau khi quang tráo phình ra đến trình độ nhất định thì mặc cho Hàn
Lập thúc dục như thế nào, huyết quang tráo biến hình lại quỷ dị dừng lại. Hắc
sắc sơn phong đang bành trướng cũng bị dừng lại.
Hàn Lập dừng pháp quyết lại, nhìn huyết quang tráo đỉnh bộ chằm chằm, hai
mắt nheo lại.
Xem ra ý nghĩ muốn dùng Thiên Trọng Phong phá cấm chế này cũng không thể
thực hiện được. Tiếp theo cũng chỉ có cách thử Kiền Lam Băng Diễm cùng Tử la
thiên hỏa một chút, xem có thể kích phá quang tráo này không.