Phàm nhân tu tiên - Chương 0787 - 0788
Chương 787: Thôn
Ma Đạm Quỷ
"Tất cả bạch
sâm sâm khô lâu đầu sau khi gào thét một tiếng, miệng phun bích lân quỷ hỏa về
phía Hàn Lập. Tự nhiên một phương vô số kim ti xuất hiện lao ra cách mấy
trượng, bay rất nhanh.
Nhưng lúc này đây lại xuất hiện tình huống
bất đồng.
Kim ti lược trôi qua, mặt ngoài tất cả khô
lâu đầu mặc dù hiện lên mấy vết rách nhỏ nhưng sau khi lục quang chợt lóe lên
thì lại liền lại như lúc ban đầu, giống như chưa chịu bất cứ tổn hại gì. Chúng
quỷ đầu không gặp trở ngại, vẫn hướng Hàn Lập đánh tới.
Hàn Lập vừa thấy cảnh này, đầu tiên là sửng
sốt nhưng theo sau hiểu được. Đám quỷ đầu này sớm đã không phải là huyết nhục
chi thân, không biết đã bị luyện chế thành loại âm quỷ chi thân quỷ dị nào.
Kiếm ti mặc dù lợi hại nhưng đối với vô hình chi thân, không bị đao kiếm làm
hại thì tự nhiên không chém giết được.
Bất quá, Hàn Lập cũng không chút kinh
hoảng, trong lòng pháp quyết tái thúc dục.
Chúng quỷ đầu đang bay tới phía trước thì
tiếng sét đánh chợt vang lên ầm ầm, điện quang lóe ra cùng kim võng phù hiện
trên không trung, trực tiếp nghênh đầu chụp xuống.
Đối phương nếu là quỷ mị, Hàn Lập tự nhiên
không khách khí kích thích Ích Tà Thần Lôi trong phi kiếm.
Nhưng làm cho Hàn Lập ngoài ý muốn chính là
số quỷ đầu này vừa thấy kim võng xuất hiện, mặc dù thân hình đều ngưng trệ lại,
lộ ra vẻ sợ hãi một chút. Nhưng tên khô lâu đầu cầm đầu kêu to một tiếng há
mồm, quỷ hỏa màu xanh biếc giống như kinh thiên trường hồng nhằm thẳng phía kim
võng đánh tới.
Tiếng sấm đại chấn, kim võng điện hồ chớp
động, mặc dù diệt được không ít quỷ hỏa nhưng chỉ một chốc sau quỷ hỏa lại cuồn
cuộn không ngừng sanh ra, không cách nào diệt hết được.
Hàn Lập nhướng mày lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Nếu là quỷ hỏa bình thường, vừa tiếp xúc
Ích Tà Thần Lôi thì tự nhiên sớm đã hôi phi yên diệt. Nhưng khô lâu đầu quỷ hỏa
này xem ra mặc dù vẫn bị khắc chế nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chống lại điện hồ
chi uy, thật sự làm cho Hàn Lập có chút giật mình. Quỷ la phiên này được xưng
là trấn tông chi bảo của Âm La Tông, thật đúng không phải là chuyện thổi phồng.
Hắc bào thanh niên đứng một bên thấy ma đầu
trong phiên có thể ngăn trở Ích Tà Thần Lôi thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ
tươi cười, thở phào một hơi.
Đừng nhìn vẻ mặt hắn tin tưởng mười phần mà
lầm, kỳ thật trong lòng thất thỏm không yên.
Nếu là tiểu phiên này chưa bị tổn thương,
nguyên khí các ma đầu trong tiểu phiên phiên đều ở trong tình huống bình
thường thì hắn không có lo lắng lắm. Nhưng lá cờ này sau khi trận đại chiến lần
trước vẫn chưa có cơ hội hấp thụ nhiều âm hồn để chữa trị. Hôm nay đối mặt với
Ích Tà Thần Lôi là vật thần diệu, tự nhiên trong lòng có chút bất an.
Bây giờ hết lo lắng, thanh niên nhe răng cười.
Trong tay pháp quyết không ngừng hướng phiên trung đánh đi, bề mặt lá cờ nguyên
bổn to vài thước lại chợt trong ánh lục quang bành trướng rường kính hơn một
trượng.
Thêm nhiều khô lâu đầu từ phiên trung bay
ra, phát ra thanh âm the thé chói tai, quỷ khí bốn phía bốc lên, âm thanh quỷ
khóc sói tru đồng loạt nổi lên.
Phía trước có nhiều khô lâu đầu chế trụ kim
võng, quỷ đầu khác từ phía sau phiên trung bay ra không dừng lại lao ra khỏi
kiếm trận hướng Hàn Lập hung hăng đánh tới.
Trong lúc nhất thời Hàn Lập trước người đầy
quỷ khiếu nhưng Hàn Lập thấy cảnh này lại không kinh hoảng chút nào. Không nói
một tiếng khoát tay hướng Linh thú túi bên hông nhẹ nhàng vỗ một cái.
Một đạo hắc quang từ trong túi bắn ra, sau
khi xoay quanh người một cái thì rơi trên mặt đất. Quang hoa thu liễm liền hiện
ra một con tiểu hầu toàn thân đen thui. Đúng là Đề Hồn Thú.
Con thú này tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, hai
mắt chớp chớp có chút vô thần nhưng mũi mới ngửi một cái thì hai mắt đột nhiên
trợn tròn lên.
Nó liếc mắt nhìn chúng quỷ đầu cách đó
không xa một cái, hưng phấn kêu chi chi loạn lên.
Nguyên bổn khô lâu đầu khí thế hung hung
bay đến trước người Hàn Lập hơn mười trượng nhưng vừa thấy Đề Hồn Thú này thì
lại đột nhiên chấn động, lập tức xoay quanh tại chỗ, không chịu tiến về phía
trước nửa bước. Đồng thời tiếng quỷ khiếu cũng nhỏ hơn phân nửa, lộ ra vẻ nao
núng e ngại.
Hắc bào thanh niên thấy vậy, trong lòng
chợt hoảng, kiếm trận kim ti chợt ẩn hiện cách hắn càng gần. Hắn dưới tình thế
cấp bách không kịp suy nghĩ nhiều khoát tay. Năm ngón tay vương ra, một đạo hôi
mang từ trong miệng phun xuống bàn tay chính mình.
Nhất thời năm ngón tay đứt đoạn rơi xuống,
“Phốc phốc.” vài tiếng truyền đến, bạo liệt hóa thành năm luồng huyết vụ bắn
ra. Một lát sau bay đến trước mặt loan giác khô lâu cầm đầu.
Âm hỏa trong mắt quỷ đầu này chớp động vài
cái rồi lập tức miệng há rộng ra, đem tất cả huyết vụ hút vào trong. Quỷ hỏa
quanh thân nhất thời bành trướng lên vài thước, trong miệng phát ra thanh âm ầm
ù ù giận dữ.
Các khô lâu đầu khác dưới uy bức của nó thì
đồng thời mở miệng, lần nữa phun ra phiến phiến bích lục quỷ hỏa về phía Đề Hồn
Thú.
Đề Hồn Thú thấy vậy giơ tay tự đánh một cái
mãnh liệt vào ngực, thân thể lập tức phát ra hắc quang lượn lờ rồi hình thể
trong nháy mắt cao vọt lên mấy trượng. Nó hừ to một tiếng rồi phun ra một mảnh
hoàng hà bay cuộn ra.
Phô thiên cái địa quỷ hỏa vừa tiếp xúc với
hoàng hà, lập tức bị hút vào trong. Sau đó hà quang không giảm đi mà trực tiếp
nhảy ra phía sau quỷ đầu đàn.
Nơi nào quang hoa đi qua, tất cả khô lâu đầu
vô pháp phản kháng bị hút vào trong đó.
Số quỷ đầu còn lại thấy vậy lập tức chạy
trốn tứ tán.
Cho dù ngưu giác quỷ đầu nổi giận cả ngày
cũng không hề có tác dụng.
Mà lúc này hà quang đã bay lên không trung
quỷ đầu rồi chụp xuống.
Ngưu giác quỷ đầu thấy vậy, trong mắt lục
quang chợt lóe rồi trong giây lát trên người toát ra đại lượng lục vụ ngưng tụ
hóa hình.
Một ác quỷ cao hơn hai trượng, đầu mang
sừng cong hiện ra. Ác quỷ này vừa hiện thân lập tức hai tay giương lên, rồi âm
thanh ầm ù ù nổi lên, vô số mà hắc lôi hỏa từ trong tay bay ra, hướng hoàng hà
đánh tới.
Vô thanh vôất cả lôi hỏa vừa bay vào trong
hà quang thì vô ảnh vô tungbiến mất.
Ác quỷ thấy vậy, mặt lộ vẻ hoảng sợ xoay
người muốn chạy trốn, nhưng đã chậm.
Hoàng hà sau khi hạ xuống, ác quỷ trong
nháy mắt bị hút vào trong rồi biến mất.
Hà quang trong nháy mắt bay vụt quay về
trong miệng Đề Hồn Thú, rồi lại mấy lần nữa từ trong mũi phun ra, trong nháy
mắt tất cả khô lâu đầu còn lại trong không trung đều bị quét sạch. Hắc bào
thanh niên trong kiếm trận thấy màn này, vừa sợ vừa giận.
Hắn mặc dù cũng biết Hàn Lập có một yêu dị
cự viên có thể thôn phệ luyện thi thi khí, Âm La Tông đồng giáp thi hơn phân
nửa táng tống trong miệng con yêu viên này. Nhưng hắn lúc đầu nghe thấy cũng
không đế ở trong lòng. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là con linh thú này lại
còn có thể trực tiếp cắn nuốt Âm La phiên nguyên âm ma đầu, thậm chí ngay cả
chủ ma đầu cũng không có chống cự được chút nào bị cự viên này cuốn vào bụng.
Điều này không khỏi làm cho hắn kinh hãi, trong lòng chấn kinh.
Nếu là biết linh thú của đối phương lại có
thần thông cắn nuốt ma đạm quỷ chi, thì hắn tuyệt không tự tin một thân một
mình đến đây. Mà các trưởng lão khác trong tông môn nếu biết linh thú của đối
phương có thần thông này thì chỉ sợ cũng hội đứng ngồi không yên. Linh thú này
đối với Âm La tông có mối uy hiếp không kém Kim Lôi Trúc.
Hắc bào thanh niên thoáng qua suy nghĩ vậy
thì trong lòng không khỏi hối hận.
Lúc này mắt thấy kim ti chỉ cách người có
hai ba trượng, họa diệt thân ngay trước mắt. Hhắn cũng không có cách nào bảo
trì trấn định, vội vàng hai tay chụp lấy túi trữ vật.
Bảy tám kiện bảo vật từ trong túi bắn ra,
hoặc lớn hoặc nhỏ đều hóa thành các sắc quang đoàn, hướng bốn phía bay đi.
Kiếm trận cấm chế vừa hiện ra, vô số đạo
kim ti chợt hiện lên. Tất cả các bảo vật đều bị cắt thành từng mảnh vụn, hóa
thành đồng thiết phế liệu rơi xuống.
Sắc mặt thanh niên tái nhợt không còn máu.
Trong tình huống đại loạn, hắn cũng bất
chấp cái gì trấn tông chi bảo. Đột nhiên tay chỉ Quỷ la phiên trước người hóa
thành một đạo hắc quang thu tới trong tay. Sau đó hắn cắn răng một cái, cầm
tiểu phiên quay tròn thân hình tại chỗ. Người và phiênhợp nhất hóa thành một
đoàn lục vụ âm sâm, đột nhiên hướng khoảng không lên trời phá không bay đi.
Hắn bây giờ chỉ có ký gửi hy vọng vào cái
trấn tông chi bảo này để tạm thời chống đỡ kiếm trận cấm chế, cho hắn cơ hội
thoát vây.
Nếu không lấy uy lực của kiếm trận này mà
tiếp tục ở tại chỗ chờ đợi thì chỉ có đường chết mà thôi.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, biết đối phương
hơn phân nửa chó cùng cắn giậu. Thần niệm vừa động, há mồm phun ra một đoàn kim
sắc điện cầu.
Kim cầu này vừa ra khỏi miệng lập tức bắn
nhanh lên trời cao rồi bạo liệt ra.
Một cái kim võng thật lớn từ trên trời chụp
xuống, đem phương viên hơn mười trượng bao ở trong đó.
Mà giờ phút này, hắc bào thanh niên vừa
biến thành âm vụ bị vô số kim ti vây trong kiếm trận, chỉ thấy trên trăm đạo
kim ti phía ngoài âm vụ lóe lên không ngừng, mỗi cái chớp động lại đem âm vụ
đánh tan đi một ít, trong nháy mắt sương mù hộ thể đã đánh tan đi hơn phân nửa.
Đoàn âm vụ này tán loạn muốn đào thoát
nhưng đáng tiếc kim ti bốn phía thật sự quá nhiều, căn bản không có đường nào
chạy trốn. Một khi đụng đầu đều lập tức bị mười mấy đạo kim ti đồng thời ngăn
lại, bắn ngược trở về.
Hắc bào thanh niên hoàn toàn trở thành thú
ở trong rọ.
“Ngươi thật muốn chém tận giết tuyệt. Không
muốn phương pháp giải phong hồn chú sao.” Mắt thấy âm vụ chỉ còn lại một tầng
mỏng, trong âm vụ truyền đến tiếng quát kinh sợ của thanh niên.
“Yên tâm. Hàn mỗ sẽ từ trong nguyên thần
của ngươi biết được hết thảy.” Hàn Lập thần sắc bất động thản nhiên nói.
“Muốn dùng sưu hồn thuật? Ngươi đừng mơ
tưởng.” Thanh niên nọ sợ hãi, vừa nói được hai câu thì hộ thân âm vụ rốt cục bị
kim ti đánh tan một tầng cuối cùng. Sau khi bi thảm kêu lên một tiếng thì thân
hình đã bị vô số kim ti trong nháy mắt băm thành vạn đoạn, chỉ có một đoàn lục
quang bao vây lấy nguyên anh nhân cơ hội này nổ bắn ra xa.
Nhưng bên ngoài đã sớm có Ích Tà Thần Lôi
biến thành kim võng, Hàn Lập mở miệng phun một câu “Thu.”, sau khi nhìn kim
võng điểm chỉ, nhất thời cực đại kim võng thu nhỏ lại.
Nguyên anh của thanh niên trong kim võng tả
xung hữu đột, mỗi khi đụng chạm với kim võng thì lập tức điện hồ chớp động, bị
kích kêu thảm thiết không thôi, căn bản không đường nào đào vong.
“Ngươi muốn sử dụng sưu hồn thuật mà nói,
ta tự bạo nguyên anh thì ngươi cũng không thể nào thực hiện được.” Trong Nguyên
anh đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, cực kỳ oán độc hô.
“Tự bạo nguyên anh!” Hàn Lập nhướng mày, kim
võng trong phút chốc dừng hạ xuống, đình chỉ thu nhỏ lại.
Nguyên anh này thấy vậy thì trong lòng mừng
rỡ, vội vàng nói:.
“Chỉ cần cho ta rời đi, ta sẽ đem phương
pháp giải trừ nói cho ngươi để giải cứu song tu bạn lữ. Nếu không cho dù là
chết ta cũng tuyệt không cho ngươi biết phương pháp giải cứu.”
Hàn Lập không có nói gì nhưng ánh mắt lấp
lóe không ngừng, tựa hồ đang đánh giá lợi hại trong đó. Nhưng đang lúc này,
phía trên nguyên anh quang hoa vừa hiện, tử võng bỗng nhiên trong nháy mắt rung
lên đem nguyên anh bên trong co rút lại.
Mà cùng lúc đó, phía sau Nguyên Anh bạch
quang chớp động, thân ảnh Ngân Nguyệt không một tiếng động hiện lên.
Đôi môi đỏ mọng hé ra, một đoàn hồng sắc
hương vụ từ trong miệng phun ra, đồng thời mười ngón ngay liên tục búng, hơn
mười đạo ngân quang bắn nhanh ra.
Chương 788: Trên
Đường Gặp Mặt
Nguyên anh của hắc bào thanh niên bị hương
vụ bao lấy, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thần thức vô lực, lại bị ngân quang
kia sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy nguyên anh, lập tức cả người tinh
nguyên nhất ngưng, thần thông mất hết, cho dù muốn tự bạo cũng không có cách
nào làm được.
Mặt Nguyên anh trong phút chốc không còn
chút máu. Ánh mắt không thể tin được nhìn bạch y thiếu phụ bên người Hàn Lập.
“Tốt! ngươi ra tay ngày càng lợi hại.” Mặc
dù chính mình truyền âm ra lệnh cho Ngân Nguyệt âm thầm ra tay nhưng Hàn Lập
trên mặt lộ ý cười khen ngợi nữ nhân này một câu.
“Đây đều là do chủ nhân kêu tiểu tỳ ra tay
đúng thời cơ. Người này đang muốn chạy trối chết cho nên không có chú ý tới, ta
ở tại chỗ này chỉ bất quá là một đạo ảo ảnh mà thôi. Chân thân đã sớm tránh
sang một bên.” Ngân Nguyệt khẽ cắn môi, cười nói. Sau đó nhìn một vị Ngân
Nguyệt khác bên Hàn Lập vung tay áo lên, ‘Ngân Nguyệt’ kia nhất thời hóa thành
một đoàn bạch quang tản đi.
Hàn Lập mỉm cười, không nói gì nữa. Kim
võng thật lớn phụ cận trong tiếng sét đánh một lần nữa hóa thành một đoàn kim
cầu bay vụt vào trong tay áo.
Về phần Đại Canh Kiếm Trận, Hàn Lập thần
niệm vừa động lập tức trở lại thành ba mươi sáu khẩu phi kiếm như cũ, sau khi
thu nhỏ lại thì tự động bay vào trong cổ tay áo.
Hàn Lập lúc này mới bình tĩnh nhìn Nguyên
anh nọ một cái.
Hắc bào thanh niên Nguyên anh hoảng sợ,
muốn mở miệng mắng to nhưng cả người vô lực, ngay cả miệng đều không thể mở ra
một chút.
“Ngân Nguyệt, mang hắn đến vào rừng cây bên
kia, bắt đầu thi triển sưu hồn thuật tìm phương pháp giải trừ phong hồn chú.”
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống lạnh lùng nói, theo sau thân hình bay lên trời hướng
một khu rừng khác một mình bay đi.
“Vâng, chủ nhân.” Ngân Nguyệt cung kính đáp
lời, tay nhấc nguyên anh khinh khinh phiêu phiêu bay đi.
Sau đó không lâu, trong khu rừng nọ bốc lên
đại phiến phấn hồng sắc vụ, đem khắp rừng cây bao ở trong đó.
Cách hoàn đảo nơi Hàn Lập cùng Hắc bào
thanh niên mấy trăm dặm có linh quang chớp động. Sáu đạo kinh thiên trường hồng
màu sắc khác nhau đang hướng về tiểu đảo phá không bay tới.
Cầm đầu là một người thần sắc ngưng trọng.
Đúng là ngân phát lão giả của Lạc Vân Tông.
“Trình đạo hữu. Ngươi cảm ứng không có sai
không? Cái Truyền Tống Trận kia thoạt nhìn đơn sơ dị thường mà có thể đem người
truyền đi xa như thế đi. Thật có chút khó tin.” Theo sát phía sau ngân phát lão
giả là một lão giả mập mạp đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Tuyệt đối không sai. Ta bây giờ cảm ứng rõ
ràng vô cùng. Hàn sư đệ hẳn đang ở ngay phía trước cách đây không xa. Chư vị
đạo hu cẩn thận một chút. Người nọ ít nhất cũng là Nguyên Anh Trung Kỳ ma tu.
Chúng ta mặc dù nhiều người nhưng đều là sơ kỳ tu vi. Chống lại vị ma tu này
nên cẩn thận.” Ngân phát lão giả đầu tiên là khẳng định trả lời tiếp theo lại
lo lắng dặn dò.
“Yên tâm. Lần này Vưu huynh đem theo tông
môn chí bảo Mê Tiên Chung. Cho dù không địch lại người nọ chúng ta thoát thân
cũng tuyệt không thành vấn đề.” Một người khác dung mạo như đồng tử, chính là
Hỏa Long Đồng Tử khẽ cười một tiếng mà nói.
“Điều này cũng đúng. Lúc này nếu không phải
Vưu huynh đồng ý mang chí bảo này rời núi tương trợ thì ta thật không dám mang
mấy vị đạo hữu bốc đồng đi gặp phong hiểm. Dù sao nếu ma tu nọ là Âm La Tông
tông chủ mà nói thì mấy người chúng ta có thể gặp nguy hiểm.” Nghe nói thế,
ngân phát lão giả nhìn một vị Hôi bào lão giả khác cảm kích mà nói.
“Không có gì. Năm đó Trình huynh đối với
Vưu mỗ có đại ân. Tại hạ tự nhiên phải tận lực. Hơn nữa Âm La Tông ma tu nọ có
dũng khí Khê Quốc chúng ta đả thương người. Thật sự là không đem chúng ta để
vào mắt. Tự nhiên cấp cho đối phương một chút giáo huấn nếu không hắn lại nghĩ
Khê Quốc tu tiên giới chúng ta không người nào ư.” Hôi bào lão giả nọ vi nhiên
cười, khách khí nói.
“Bất quá, ta đối với Hàn đạo hữu của Quý
tông có chút tò mò. Nghe nói vị sư đệ này của Trình huynh khi cùng Mộ Lan nhân
đại chiến đã tỏa sáng, cơ hồ xoay chuyển Càn Khôn. Tại hạ rất ngưỡng mộ, rất
muốn kết giao một phen.” Một vị đại hán khác tướng mạo đường đường, khí thế uy
nghiêm sau khi ha ha cười thì cũng xen miệng nói.
“Trần mỗ gần đây cũng nghe tên Hàn đạo hữu
như sấm bên tai. Đồng dạng định gặp gỡ một chút.” Lão giả mập mạp nọ cũng hì hì
cười nói.
“Việc này dễ dàng thôi. Chờ giúp Hàn sư đệ
giải quyết việc này xong Trình mỗ tự sẽ giới thiệu mọi người. Bất quá ta có
chút lo lắng không biết Hàn sư đệ bây giờ an nguy thế nào. Vị ma tu kia thật
xảo trá, còn bày ra phương pháp Truyền Tống Trận tạm thời, thoát khỏi chúng ta.
Thời gian dài như vậy mà sư đệ vẫn một mình đối địch không biết có xảy ra
chuyện gì không?” Lão già tóc bạc lộ ra vẻ lo lắng.
“Yên tâm. Người nọ nếu cân nhắc chuẩn bị kỹ
muốn thoát khỏi bẫy của chúng ta thì khẳng định tự thân tu vi cũng không phải
là rất cao. Nếu không cần gì phải cẩn thận như thế. Lấy tu vi của Hàn đạo hữu
tu vi sẽ không gặp chuyện gì.” Đại hán nọ trực tính sảng khoái mà nói.
“Hy vọng cát ngôn của Tá đạo hữu.” Ngân
phát lão giả cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể nói như thế.
Hắn trong lòng rất rõ ràng. Lấy thần thông
của ma tu ngày đó xông vào Lạc Vân Tông xem ra thì cho dù không phải Nguyên Anh
Hậu Kỳ đại tu sĩ thì cũng là Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh bậc tồn tại. Làm gì dễ
đối phó được. Hắn cũng không hy vọng Lạc Vân Tông mới vừa có một vị trưởng lão
mạnh mẽ lại lập tức xảy ra chuyện tình gì.
Cũng may nếu vẫn có thể cảm ứng được dấu
hiệu truy tung tồn tại thì chứng tỏ Hàn Lập giờ này tánh mạng không lo. Hắn lúc
này mới có thể an tâm một ít.
Sáu gã Nguyên Anh tu sĩ trong lúc nói
chuyện đã phi độn ra hơn trăm dặm chậm rãi tiến đến gần tiểu đảo. Vẻ mặt mọi
người cũng bắt đầu lộ ra vẻ trịnh trọng.
“Di!” Lão già tóc bạc nhẹ kêu một tiếng,
độn quang bỗng nhiên dừng lại.
“Trình huynh, có chuyện gì?” Có người kỳ
quái hỏi.
“Hàn sư đệ hình như đang hướng bên này di
động lại, không biết là đã giải quyết xong chuyện, hay là bị...” Lão già tóc
bạc cũng không nói tiếp nhưng những người khác tự nhiên cũng rõ ràng ý tứ gì.
Nếu như không bị người bắt giữ mà nói thì tự nhiên dấu hiệu đồng dạng là có thể
đang hướng nơi này bay tới.
“Chúng ta chuẩn bị đi. Vạn nhất Hàn đạo hữu thực sự gặp chuyện không may,
chúng ta tự nhiên đem người cứu lại.” Vưu họ lão giả trấn định nói, theo sau
tay hướng Túi Trữ Vật vỗ, một cái hoàng tiểu chung xuất hiện ở trong tay, nhẹ
nhàng nâng lên hướng về phía trước.
Những người còn lại sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái cũng đều ngưng trọng
đem bảo vật lấy ra chuẩn bị chiến đấu.
Lão già tóc bạc sắc mặt âm trầm, trong mắt ẩn hiện vẻ lo âu.
Qua một lát sau, mọi người đều chứng kiến xa xa có thanh quang chớp động,
một đạo thanh hồng phá không bay tới.
“Là Hàn sư đệ độn quang. Hắn không có gặp chuyện gì không may.” Vừa thấy
độn quang này, lão già tóc bạc không cần dùng thần thức nhìn quét, lập tức thở
ra một hơi, vui vẻ ra mặt.
Các tu sĩ còn lại thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hàn Lập nếu không có việc gì, chẳng lẽ hắn một mình giải quyết vị ma tu
kia?
Ngay lúc chúng tu sĩ đang nghi hoặc thì thấy thanh quang tốc độ cực nhanh,
trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt mấy người. Quang hoa thu liễm hiện ra một
vị thanh bào thanh niên, đúng là Hàn Lập.
“Trình sư huynh, Hỏa Long đạo hữu, các ngươi cũng đã tới rồi. Mấy vị này
chắc là đến tương trợ ta. Hàn mỗ đã làm phiền mấy vị đạo hữu xuất thủ, thật sự
cảm kích vô cùng.” Hàn Lập cau mày, tựa hồ có chút tâm sự, nhưng vừa thấy lão
già tóc bạc mấy người thì vẫn miễn cưỡng cười, hai tay ôm quyền nói lời cảm tạ.
“Hàn đạo hữu nói giỡn rồi. Bọn ta đến chậm căn bản là chưa từng giúp được
gì cả, thật sự xấu hổ!” Lão giả họ Vưu cẩn thận đánh giá Hàn Lập một chút, lập
tức không dám làm cao, khiêm tốn nói.
Các tu sĩ còn lại tựa hồ lấy Hôi bào lão giả cầm đầu, đều mỉm cười không
nói nhìn Hàn Lập.
Mà lão già tóc bạc thì hướng phía sau Hàn Lập nhìn lại, không thấy có truy
binh thì không khỏi mở miệng hỏi.
“Hàn sư đệ, vị ma tu kia đâu! Chẳng lẽ bị ngươi đánh cho chạy trốn rồi à?”
“Người này đã bị ta tiêu diệt. Nguyên anh cũng bị ta hóa điệu. Chỉ là người
này cũng không phải Âm La Tông tông chủ mà là một vị trưởng lão trong tông môn
của hắn.” Hàn Lập thản nhiên nói.
“Cái gì? Thực sự đã bị sư đệ diệt sát. Người nọ mặc dù không phải Nguyên
Anh Hậu Kỳ tu sĩ, nhưng cũng có thể là Nguyên Anh Trung Kỳ ma tu mới đúng. Sư
đệ ngươi cũng có thể tiêu diệt đối phương?” Ngân phát lão giả nghe vậy có chút
khó có thể tin.
Lão giả họ Vưu cùng Hỏa Long Đồng Tử đám người nghe được lời ấy, mặt cũng
lộ vẻ hoảng sợ.
Đừng xem bộ dáng bọn hắn trên đường đi không thèm để ý tới ma tu nọ. Nhưng
biết đối phương có thể ở trong Lạc Vân Tông một kích đả thương một Nguyên Anh
Sơ Kỳ tu sĩ rồi dễ dàng rời đi, thì tự nhiên biết ma tu này không phải tầm
thường. Nếu không tu sĩ họ Vưu mang Mê tiên chung đến thì mấy người bọn họ thật
đúng là không nhất định dám nhúng tay vào việc này.
Nhưng hôm nay nghe Hàn Lập một mình kích sát ma tu, ngay cả Nguyên anh cũng
bị tiêu diệt khiến bọn họ tự nhiên phi thường khiếp sợ.
“Chỉ là may mắn mà thôi, công pháp của hắn vừa lúc bị ta khắc chế.” Hàn Lập
hàm hồ nói, theo sau hơi trầm ngâm rồi giương tay, hướng ngân phát lão giả ném
lại nhất kiện hắc hồ hồ gì đó.
Lão giả theo phản xạ tiếp nhận vật ấy, vật này cực kỳ âm hàn. Nhìn kỹ thì
là một tấm lệnh bài đen thui, trên mặt rất nhiều phù chú văn mật, ở giữa còn có
một cái cổ văn “La.”
“Đây là vật gì?” Lão già tóc bạc mơ hồ đoán được vài phần, nhưng không nhịn
được hỏi.
“Đây là vật do ma tu kia lưu lại, là Âm La Tông trưởng lão lệnh bài. Cũng
là nhất kiện Cổ Bảoơi có chút uy lực. Có vật ấy đủ để chứng minh thân phận
hắn.” Hàn Lập khóe miệng có chút vểnh lên, bình tĩnh nói.
Vừa nghe nói thế, ánh mắt mọi người đều hướng về tấm lệnh bài này nhìn lại,
tự nhiên nhìn ra lệnh bài này bất phàm, trong lòng không có cái gì hoài nghi.
Tiếp theo những người khác đều không khỏi hỏi kỹ tình hình đại chiến, Hàn
Lập chỉ hời hợt trả lời một câu. Những người khác thấy hắn không muốn nhiều lời
thì cũng thức thời không nói thêm gì nữa.
Bất quá bọn họ lại đều có ý tứ kết giao với Hàn Lập.
Dù sao với một nhân vật như Hàn Lập, ngay cả Nguyên Anh Trung Kỳ ma tu cũng
có thể trảm giết được thì thần thông lớn có thể tưởng tượng được. Giao hảo với
hắn, vô luận đối với tông tông môn hay là bản thân cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Những người này nếu là tới trợ giúp mình, Hàn Lập tự nhiên khách khí dị
thường, đoàn người trò chuyện với nhau thật vui rồi trở về.
Trên nửa đường, Hàn Lập cùng lão già tóc bạc cùng vài tên tu sĩ nọ cáo từ
chia tay, hai người trở lại Vân Mông Sơn Lạc Vân Tông.
Trong nghị sự đại điện ở LạcVân Tông, lão giả rốt cục hỏi nghi vấn trong
lòng: “Hàn sư đệ, có tìm được phương pháp giải trừ phong hồn chú không. Ta nhìn
ngươi trên đường có tâm sự, bộ dáng có chút miễn cưỡng, chẳng lẽ chuyến đi này
không đạt được mục đích?”