Phàm nhân tu tiên - Chương 1907 - 1908

Chương 1907:
Trấn Ma Tỏa Cùng Xa Kỵ Cung

“Điều này rất
công bình, đạo hữu cứ việc hỏi.” Trầm ngâm một hồi, khẩu khí Hàn Lập cũng có
chút biến hóa.

Rõ ràng người này thân bị hãm sâu trong
Trấn Ma Tỏa mà không có cách nào rời đi, hắn đương nhiên sẽ đáp ứng.

“Tốt, nhưng ta muốn biết rõ ngươi rốt cuộc
là nhờ người nào mới đến được Trấn Ma Tỏa này?” Lão giả áo xanh nghe vậy mừng
rỡ, không chút do dự hỏi ngay vấn đề đang quan tâm nhất.

“Ta nhờ mấy người Tôn Giả của quý tộc nên
mới được đến đây.” Hàn Lập sớm đã dự liệu được, nên lập tức trả lời.

“Mấy gã tôn giả sao? Chẳng lẽ chính là thủ
hạ của Huyết Quang kia chăng? Nhưng hắn sao lại yên tâm giao vật này vào tay
của người khác?” Ánh mắt lão giả chợt lóe như có điểm đăm chiêu, miệng lẩm bẩm
nói.

“Tại hạ đã trả lời một vấn đề rồi, đạo hữu
cũng nên cho ta biết danh tính chứ!” Hàn Lập bất kể nghi hoặc của lão giả, hỏi
ngược.

“Bản tọa tên là Xa Kỵ Cung! Nhưng ngươi
thân là Nhân Tộc, sao lại gặp phải tôn giả của Thánh Tộc? Lẽ nào bây giờ thân
ngươi đang ở trong thánh giới của chúng ta sao?” Lão giả trả lời rất ngắn gọn,
rồi lại rất nhanh hỏi tiếp hai vấn đề.

“Xa Kỵ Cung? Đúng là ta chưa nghe nói qua
bao giờ. Hiện tại Cổ Ma Giới các người đang xâm nhập Linh giới của chúng ta. Vì
vậy việc tại hạ gặp phải tôn giả của quý tộc cũng đâu có gì kỳ quái.” Hàn Lập
thản nhiên trả lời.

“Cái gì? Bây giờ là là thời điểm thánh tế!
Vậy ta đã bị vây khốn nhiều năm thế sao. Hiện thánh tế đã bắt đầu được bao lâu?
Nếu mới là thời kỳ bắt đầu, chân thân của Huyết Quang không thể hàng lâm tới
Linh Giới? Chẳng lẽ như thế mới để cái Trấn Ma Tỏa ly khai khỏi thân!” Lão giả
cả kinh, theo đó mày chau lại rồi thốt.

“Đây đã là vấn đề kế tiếp!” Hàn Lập nghe
đến hai từ “Thánh tế, sắc mặt khẽ biến nhưng lập tức lại khôi phục như thường.

“Được rồi, ngươi lại tiếp tục hỏi đi.” Lão
giả áo xanh vừa nghe vậy, nét giận dữ trên khuôn mặt một lần nữa lại hiện lên,
chợt như nghĩ đến điều gì mà nén lại.

“Vấn đề kế tiếp ta muốn biết rất đơn giản.
Ta muốn biết tiền bối có phải là một trong những Thánh tổ của Cổ Ma giới hay
không?” Hàn Lập ngưng trọng hỏi.

“Ngươi đã đoán được rồi cần gì lại phải hỏi
nữa. Lão phu không chỉ là Thánh Tổ của Thánh Giới, mà còn là một trong những
Thánh Tổ tồn tại lâu nhất Thánh Giới. Có thể so sánh thọ nguyên cùng lão phu
trong toàn bộ Thánh Giới bất quá chỉ lác đác ba bốn người mà thôi.” Lão giả áo
xanh lạnh giọng đáp.

“Thật là vậy sao? Như vậy vãn bối đã thất
kính rồi.” Hàn Lập ngẩn ra rồi lập tức cười khẽ trả lời.

Qua khẩu khí cùng thần thông kinh người
biểu hiện lúc trước của đối phương. Hàn Lập không quá ngạc nhiên về câu trả lời
này của lão giả.

“Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ thấy lão phu
thân là Thánh Tổ tốn ngày tốn tháng sóng ở nơi đây nên buồn cười phải không?”
Xa Kỵ Cung sắc mặt trầm xuống, trong mắt chợt lóe hung quang.

“Tại hạ đương nhiên không nghĩ như vậy.
Thần thông các hạ tới cỡ nào, vãn bối sao có thể so sánh. Nào có ý giễu cợt.” Hàn
Lập thu liễm nụ cười trên mặt. Bình tĩnh trả lời nhưng trong lòng than một câu.
Lão ma này tính tình thật thất thường, nói hỏi gì phải cẩn thận hơn.

“Ngươi biết lão phu là Thánh Tổ của Thánh
Giới, nhưng bộ dáng lại trấn định như vậy, chẳng lẽ nghĩ rằng lão phu không dám
nuốt hóa thân thần niệm của ngươi chăng!” Xa Kỵ Cung dữ tợn nói.

“Tiền bối muốn thì đã sớm động thủ rồi, sao
lại chờ tới bây giờ.” Hàn Lập vẫn một bộ lãnh đạm.

“Ngươi thông minh lắm. Nếu không phải bị
vây ở nơi đây, lão phu thấy một tu sĩ nhân tộc như ngươi sẽ một trảo đánh chết.
Được rồi, ngươi hãy trả lời cái vấn đề lão phu muốn biết đi. có phải Thánh tế
vừa mới bắt đầu không bao lâu, những thánh tổ kia có đem chân thân hàng lâm?”
cuối Cùng Xa Kỵ Cung cũng tỉnh táo lại, hừ một tiếng rồi nói.

“Đúng là Ma kiếp mới bắt đầu không có bao
lâu, những thánh tổ kia muốn đem chân thân hàng lâm vào lúc này căn bản không
thể.” Hàn Lập không có ý định giấu diếm việc này, thành thành thật thật trả
lời.

“Quả thực là như thế!” Xa Kỵ Cung nghe vậy,
trên mặt chợt lóe lướt qua một tia kích động nhưng lập tức lại lâm vào trầm tư,
tựa hồ đang đau khổ cân nhắc sự tình nào đó.

“Tiền bối có thể nói cho vãn bối một chút
công dụng của Trấn Ma Tỏa này chăng!” Hàn Lập làm như không thấy tình hình của
lão giả, đưa ra vấn đề kế tiếp.

“Nhân Tộc các ngươi căn bản không thể khu
sử Trấn Ma Tỏa này, ngươi hỏi vấn đề này chỉ là uổng phí khí lực mà thôi.” Lão
giả nghe vậy ngẩn ra. Sau khi liếc nhìn Hàn Lập thì lộ vẻ châm chọc rồi đáp.

“Có vô dụng hay không, tại hạ tất sẽ tự
mình phán đoán.”, Hàn Lập vẫn kiên trì hỏi.

“Ngươi đã muốn biết, vậy ta nói cho ngươi
biết cũng không sao. Trấn Ma Tỏa này kỳ thực chính là một kiện Huyền Thiên Chi
Bảo ngầm chứa hai khí âm dương nhưng di biến hỗn độn vẫn chưa hoàn thành. Nó tự
tạo thành không gian, lại có mười ba tầng. Sau này do một vị đại tông sư tinh
thông trận pháp của Thánh Giới đã thiết hạ thượng cổ cấm chế lên trên mười ba
tầng này. Một khi đã vây người ở trong đó, trừ phi người bị vây khốn có thần
thông quảng đại bài trừ” lưỡng khí hỗn độn “, bằng không muốn dùng ngoại lực
phá vỡ hết mười ba tầng cấm chế này chỉ là người si nói mộng. Mà lưỡng khí hỗn
độn này vô cùng lợi hại, nếu theo diễn biến chân chính thành Huyền Thiên Chi
Vật thì cho dù là Chân Tiên bị vây khốn cũng khó mà thoát. Bất quá với tình
hình trước mắt, với bộ dáng nửa thành phẩm này cũng dư dả vây khốn Đại Thừa Kỳ
cùng tồn tại Thánh tổ như bọn ta.” Lão giả lạnh lùng nói.

“Huyền Thiên Chi Bảo chưa thành phẩm!” Hàn
Lập vốn luôn luôn bình tĩnh như nước. Nhưng vừa nghe lời ấy sắc mặt cũng đại
biến.

Huyền Thiên Chi Bảo uy năng to lớn, không
có mấy người có được lý giải nhất định về Huyền Thiên chi vật như bản thân hắn.
Dù cho chỉ là một cái bán thành phẩm cũng đủ để hắn động tâm.

“Hắc hắc, đáng tiếc chính là Trấn Ma Tỏa
này sinh ra trong thánh giới của ta, trừ phi Cổ Ma tộc có thể khai thông thiên
địa pháp tắc chi lực của Thánh Giới. Tồn tại Thánh Tổ có thể miễn cưỡng khu sử
một chút, ngoại tộc các ngươi có được pháp bảo này cũng không thể khu động mảy
may. Chỉ có thể coi như một vật chết mà thôi! Nếu không phải ngươi có biện pháp
dùng thần niệm thâm nhập vào trong, mà cũng vừa đúng lúc lão phu hao hết sức chín
trâu hai hổ để dùng nguyên thần phá toái đến đây. Sợ rằng tia thần niệm hóa
thân này của ngươi vừa đến nơi sâu trong hộp sẽ bị hai khí hỗn độn kia hóa
thành hư ảo, căn bản không có thu hoạch nào.” Xa Kỵ Cung lãnh đạm nói.

“Thì ra là phải khai thông lực lượng thiên
địa của Cổ Ma giới mới có thể sử dụng pháp bảo này!” Hàn Lập thì thào một
tiếng, bộ dáng trở nên đăm chiêu.

“Ngươi đừng nên vọng tưởng. Dù cho ngươi tu
luyện có tu luyện công pháp của Thánh Tộc, cũng chỉ có thể thôi động một chút
Chân Ma khí. Trừ phi tinh luyện ma công đến cỡ tồn tại thánh tổ, bằng không
không thể khai thông lực lượng thiên địa của Thánh Giới. Mà nếu ngươi thật sự
tu luyện ma công tới cảnh giới này thì không thể nào sống tại Linh Giới, tất sẽ
bị cưỡng bức phá không bay tới Thánh giới chúng ta, rồi trở thanh một thành
viên của Thánh giới.” Xa Kỵ Cung như nhìn ra chút gì đó, nói ra một câu thâm ý
sâu sắc.

Cơ nhục trên mặt Hàn Lập co rụt một cái.
Sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:

“Theo lời tiền bối nói, vật ấy thật không
chút tác dụng với ta.”

“Đích xác như thế, cho nên ta mới nói ngươi
hỏi công dụng của bảo vật này không chút ý nghĩa. Hơn nữa bảo vật này bởi vì
chưa hoàn thành diễn biến mà còn có một hạn chế trí mạng khác. Dù cho Thánh Tổ
bọn ta cũng vô dụng.” Lão giả áo xanh quỷ dị cười nói.

“Hạn chế? gì.” Hàn Lập nhướng mày, vô thức
thốt ra.

“Ha ha, lão phu tất nhiên sẽ không nói điều
này.” Xa Kỵ Cung cười ha ha cự tuyệt.

“Nếu Xa đạo hữu đã không muốn nói, vậy thì
quên đi.” sắc mặt Hàn Lập hơi trầm xuống nhưng không có trực tiếp bất mãn.

Lão giả cười hắc hắc cũng không hề tiếp tục
đề tài này. Sau một hồi trầm ngâm lại muốn hỏi điều gì đó.

“Lão phu còn muốn biết rõ một việc, hy vọng
ngươi trả lời chính xác. Người có biết trong phụ cận địa vực này có Âm Dương
Minh Trì, hoặc là Hoàng Tuyền Địa Hỏa, hai loại thiên địa diễn biến linh địa
hay không?” Xa Kỵ Cung thần sắc nghiêm nghị hỏi.

“Âm Dương Minh Trì, Hoàng Tuyền Địa Hỏa?
Sao các hạ lại hỏi về vấn đề này?” Thần sắc Hàn Lập khẽ động, không trực tiếp
trả lời lão giả mà cẩn thận hỏi ngược một câu.

“Vấn đề của ngươi quả thật quá nhiều, còn
không mau hồi đáp vấn đề của bản tọa!” Thần sắc của lão nhanh chóng trở nên
không tốt, thanh âm băng hàn vang lên.

“Vậy coi như câu hỏi này là vấn đề kế tiếp
của tại hạ đi.” Trên mặt Hàn Lập không lộ dị sắc trả lời.

Lão giả nghe vậy, sắc mặt giận dữ lại lần
nữa hiện lên. Ngân quang trong mắt lưu chuyển một trận.

“Như các hạ đã nói, tại hạ cũng chỉ là một
hóa thân bé nhỏ không đáng kể ở đây mà thôi.” Hàn Lập không chút lưu tâm, nhân
tiện nhắc nhở lão giả.

“Hừ, nếu như bản thể ngươi ở trước mặt ta.
Liệu có tư cách cò kè mặc cả cùng bản tọa?” Xa Kỵ Cung hừ lạnh một tiếng, ngân
quang trong mắt vụt tắt, lần nữa nén cơn giận lại.

Hàn Lập thản nhiên cười, cũng không hề tiếp
lời.

Sau một hồi do dự, lão giả áo xanh mới bất
đắc dĩ miễn cưỡng giải thích:

“Hai địa phương này là nơi duy nhất có thể
tế luyện Trấn Ma Tỏa một lần nữa. Nếu đem pháp bảo để vào bên trong, sau đó lại
dùng một loại bí thuật của Thánh Tộc thi pháp tế luyện thì có thể rút ra một
chút khí hỗn độn. Những thánh tổ tồn tại chúng ta dùng khí hỗn độn này luyện
khí, thân thể sẽ tự thu nạp rồi hóa thành thứ của mình, có chỗ tốt đến không
ngờ. Do Thánh Giới tràn ngập toàn là Chân Ma khí, nên cũng chỉ đến Linh Giới
mới có thể tìm được hai địa phương này. Nếu không phải như thế, Trấn Ma Tỏa này
tuyệt đối sẽ không mảy may rời khỏi thân của Huyết Quang kia. Và cũng sẽ không
vô tình rơi vào tay một tu sĩ Nhân Tộc như ngươi.”

“Đem Trấn Ma Tỏa tới hai hai địa phương
kia, từ đó liền có thể rút ra khí hỗn độn thật sao?” Hàn Lập nghe xong chợt
động.

Trong một số điển tịch thượng cổ cũng có
một chút ghi chép liên quan đến lưỡng khí âm dương hỗn độn này, đích thật là có
những công hiệu không thể ngờ tới, khiến hắn không khỏi trở nên kinh hỉ!

“Lão phu việc gì lại lừa dối ngươi. Nếu
ngươi đã có thể ngưng tụ thần niệm hóa thân, với tu vi của một gã tồn tại Hợp
Thể kỳ hấp thu một tia hỗn độn khí, không chừng về sau cũng có cơ hội tiến giai
cảnh giới Đại thừa! Nếu không được, cũng liền tăng tu vi lên một cảnh giới. Mà
dùng hỗn độn khí tế luyện được bảo vật, tái phục hồi bảo vật thì lập tức có thể
trở thành một kiện dị bảo thông linh có thần thông cường đại!” Xa Kỵ Cung thản
nhiên nói.

Chương 1908:
Hỗn Độn Nhị Khí

“Nghe của tiền
bối, người được gọi là Huyết Quang kia cũng là một tồn tại Thánh Tổ rồi. Nhưng
nếu Hỗn Độn nhị khí này trọng yếu như thế, sao hắn lại dễ dàng giao cho thủ hạ
mà không để hóa thân của mình mang theo, hoặc đợi cho đến lúc chân thân hàng
lâm để lấy Hỗn Độn nhị khí kia.” Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ âm tình bất định, tỏ ra
hoài nghi với lời nói của lão giả.

“Ta bị nhốt ở nơi đây nhiều năm như vậy,
không biết rõ nguyên do cụ thể Có lẽ là một Thánh Tổ khác đã hoài nghi hắn có
được Trấn Ma Tỏa nên phái người giám thị nhất cử nhất động của hắn. Do mang
kiêng kị trong lòng, hắn sẽ không dám tự mình đi làm việc này. Hoặc là chân
thân ở Thánh Giới gặp phiền toái lớn gì đó nên không thể hàng lâm Linh giới.
Hơn nữa cấp bậc Thánh Tổ tuy có thể phái một số hóa thân hàng lâm nhưng chân
chính không sợ lực bài xích thì không có bao nhiêu kẻ làm được. Thánh Tổ cũng
có mạnh có yếu, Huyết Quang ở trong cấp Thánh Tổ bài danh cũng không tính là
cao. Đúng rồi, ngươi đã cướp được Trấn Ma Tỏa lại đánh chết vài tên Tôn Giả.
Thế thì hãy nói qua một phần thần thông của chúng xem lão phu có ấn tượng nào
không!” Sau khi giải thích vài câu, thần sắc Xa Kỵ Cung khẽ động bỗng nhiên
hỏi.

“Tiền bối nói thế cũng đúng. Tuy ta đánh
chết vài tên Ma Tôn nhưng thật ra có điểm lấy làm quỷ dị, trong đó có một gã
sức mạnh cường đại vô cùng, thân thể lại mạnh mẽ tựa hồ không thua tồn tại
Thánh Tổ. Ngoài ra lại có thể thông qua một món dị bảo mà trực tiếp triệu hồi
Thiên Quỷ từ Minh giới. Người cuối cùng thì lại biết phương pháp luyện chế Tử
Mẫu Chân Ma trong truyền thuyết.”

Sau một phen cân nhắc, cảm thấy không có gì
quan trọng nên Hàn Lập không chút giấu diếm bẩm báo.

“Trong ba kẻ này ta chỉ nghe nói qua một
người, hơn nữa khi ta bị nhốt ở đây danh khí của hắn chưa có gì lớn. Bất quá
lúc ấy đã là thuộc hạ dưới tay Huyết Quang. Xem ra quả thật Trấn Ma Tỏa là do gã
Huyết Quang này giao phó cho bọn chúng rồi.”

“Nói như vậy, thủ lĩnh Ma tộc hàng lâm địa
vực quanh đây tám chín phần sẽ là Huyết Quang Thánh Tổ.” Hàn Lập hít sâu một
hơi, tự nói một câu.

“Trừ phi phán đoán của ta sai lầm, nếu
không chắc chắn là vậy. Nghe khẩu khí của ngươi, phụ cận nơi đây đích xác có
Hoàng Tuyền Địa Hỏa hoặc Âm Dương Minh Trì sao.” Lão giả cũng tỏ ra ngưng trọng
hỏi một câu.

“Chừng hai tháng thời gian trước, ta từng ở
một cái khe sâu, bên trong chính là Hoàng Tuyền Địa Hỏa. Địa hỏa này chỉ có tác
dụng luyện chế một số bảo vật âm hỏa linh tinh, tuy rất khó tìm nhưng tu sĩ
Nhân Tộc bọn ta cũng không mấy coi trọng.” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, từ từ trả
lời.

“Vậy là đúng rồi. Tên Huyết Quang này chắc
hẳn đã phái ba thủ hạ đi đến đấy để lấy ra một ít hỗn độn khí trong Trấn Ma Tỏa
để dùng. Nhưng tuyệt đối không ngờ lại bị ngươi đoạt đi.” Xa Kỵ Cung phát ra
một trận cười điên dại, xem chừng rất vui sướng khi người khác gặp họa.

Thần sắc Hàn Lập biến đổi không ngừng, một
lần nữa lại rơi vào trầm tư.

“Nhìn bộ dáng của ngươi, tựa hồ cũng muốn
thu lấy âm dương nhị khí kia?” Lão giả áo xanh ngừng cười lạnh lùng hỏi.

“Bảo xuất hiện, tại hạ nói không động tâm
thì dối trá. Nhưng liệu có thể tin lời tiền bối là thật hay giả?” Hàn Lập bình
tĩnh dị thường hỏi.

“Hắc hắc, ta lừa ngươi thì có tác dụng gì?
Thật ra, lão phu bị vây ở trong bảo vật này nhiều năm như vậy, đã phá giải chỉ
còn ba tầng cấm chế cuối cùng. Nếu ncó thể đem hỗn độn nhị khí của Trấn Ma Tỏa
rút đi một phần thì lão phu còn có thể thoát vây mà thấy lại ánh mặt trời.
Đương nhiên, lão phu không vô duyên vô cớ cấp cho một nhân tộc tu sĩ một ưu đãi
lớn như thế. Nếu ngươi muốn lão phu tiết lộ phương pháp tế luyện Trấn Ma Tỏa
thì phải đáp ứng vài sự tình mới được!” Xa Kỵ Cung ngáp một cái, từ chối cho ý
kiến.

“Tiền bối muốn giao dịch cùng?” Thần sắc Hàn
Lập khẽ động, ánh mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt của lão giả.

“Không sai, chẳng lẽ đạo hữu không muốn có
được âm dương hỗn độn nhị khí kia sao?” Khóe miệng Xa Kỵ Cung lộ ra một tia
cười lạnh.

“Đương nhiên là muốn, bất quá vãn bối vẫn
phải cân nhắc kỹ lưỡng mới có thể quyết định có giao dịch cùng tiền bối hay
không!” Trong mắt Hàn Lập đột nhiên hiện lên một tia kỳ quái. Sau một tiếng
“Phốc.”, thân hình hóa thành nhiều điểm kim quang rồi bạo liệt biến mất không
để lại chút bóng dáng.

Xa Kỵ Cung thấy vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ
khó coi. Sau một hồi lâu lão mới thì thào tự nói vài câu: “Tiểu tử này đem thần
niệm rời khỏi nơi đây. Chẳng lẽ hắn thực sự không động tâm hay sao? Muốn gặp
được người có thể giúp ta phá vây như hắn không biết còn ngày tháng năm nào
đây.”

Ánh mắt Lão giả áo xanh chớp động, sắc mặt
lại trở nên âm tình bất định!

Cùng thời gian đó, trong tầng cao nhất của
Ỷ Thiên Thành có một Nguyên Anh màu vàng kim đứng trên đầu Hàn Lập, hai tay nhỏ
bé đang vũ lộng không ngừng. Cùng lúc đó, những điểm kim quang không ngừng bay
ra từ trong hộp gỗ. Sau khi chớp động vài cái liền ào ào tiến nhập vào trong
thân hình hắn.

“Bang bang.” Âm thanh liên tiếp vang lên.

Nhãn châu ngũ sắc bay múa xung quanh đó
nhanh chóng bạo liệt, hóa thành từng làn khói bụi phiêu tán.

Đơn thủ Nguyên Anh màu vàng kia bấm quyết.
Thân hình nhoáng lên, hóa thành một đạo kim quang nhập vào trong nhục thân.

Một tiếng thở dài truyền ra!

Hàn Lập chậm rãi mở mắt, sau đó liền tập
trung nhìn hộp gỗ. Trên mặt tỏ vẻ cực kỳ cẩn thận!

“Trấn Ma Tỏa, hỗn độn nhị khí! Không ngờ
chiến lợi phẩm tiện tay có được lại là một vật phẩm khó lường. Nhưng thế gian
làm gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Hỗn độn khí kia tuy có tác dụng
lớn nhưng phải suy nghĩ cẩn thận!”

Hàn Lập thấp giọng tự nói hai câu. Tay vung lên đem hộp gỗ trên không thu về trên tay.

Sau đó hắn vừa vuốt ve vừa rơi vào trầm tư.

“Không ổn, thứ này trọng yếu như vậy, Huyết
Quang Thánh Tổ kia hẳn sẽ động thủ lên trên. Huống hồ đối phương tuyệt không
cam tâm để mất trọng bảo này. Đúng là có chút phiền toái đây.”

Hàn Lập bỗng nhiên nghĩ tới gì đó thì sắc
mặt hơi đổi, theo đó đứng dậy đi qua đi lại không ngừng.

Có điều, trên mặt hắn có điểm lo lắng nhưng
không hề có vẻ kinh hoàng.

Đương nhiên là do Huyết Quang Thánh Tổ ở
Linh Giới chẳng qua là một khối hóa thân mà thôi. Nếu bản thể hắn xuất hiện ở
Linh giới này, chỉ sợ Hàn Lập đã lập tức bỏ trốn mất dạng. Chạy xa được bao
nhiêu hay bấy nhiêu.

Tuy hắn có điểm tự phụ đối với thần thông
của bản thân nhưng tuyệt đối không cho rằng có năng lực đối kháng với Thánh Tổ
của Ma Giới, tồn tại đáng sợ ngang cấp bậc Đại Thừa.

Đương nhiên, nếu tu vi hắn tiến thêm một
bước đến cảnh Hợp Thể hậu kỳ. Bằng vào Huyền Thiên chi bảo cùng nhiều thần
thông khác trong người hẳn cũng đủ để tự bảo vệ trước mặt Thánh Tổ Ma tộc.

Hàn Lập đi qua đi lạichừng một chén trà
nhỏ. Rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.

Không nói hai lời, hắn ném hộp gỗ trong tay
lên không trung. Tay áo rung lên, hơn mười tấm
phù lục kim ngân sắc liền bắn ra dán lên trên hộp gỗ.

Trong miệng Hàn Lập lẩm bẩm, mắt nhìn hộp
gỗ đồng thời mười ngón tay liên tục bắn ra không ngừng.

Các đạo pháp quyết từ trong tay không ngừng
tuôn ra hóa thành từng quầng sáng bao phủ những phù lục kia.

Những bùa chú này chợt lóe linh quang hút
quầng sáng vào trong. Tuy khá mơ hồ nhưng cũng hóa thành một đám phù văn ngân
kim sắc lớn nhỏ không ngớt, theo tiếng chú ngữ ào ào hãm sâu vào vỏ ngoài của
hộp gỗ.

Hàn Lập thấy vậy, tiếng chú ngữ trong miệng
liền dừng lại nhưng động tác không chút chậm trễ, ngược lại biến đổi pháp
quyết.

Chợt những tiếng sấm trầm thấp liên tiếp
phát ra.

Chỉ thấy điện hồ kim sắc chợt lóe ở đầu
mười ngón tay,. Từng tia điện giao nhau bắn ra, cũng lập tức hóa thành một tấm
lưới điện kim sắc chụp xuống hộp gỗ.

Sau khi Hàn Lập thi pháp, điện hồ chợt lóe
liền khóa chặt lại.

Hộp gỗ lập tức sáng rực lên, tầng tầng lớp
lớp điện hồ bao vây xen lẫn, trong nháy mắt hóa thành một cái hộp vàng hình chữ
nhật.

Hàn Lập thấy vậy mới buông lỏng một chút,
tay áo bào vung lên.

Một đạo thanh quang mờ mờ cuốn ra, Hộp vàng
chợt lóe rồi biến mất trong vòng tay trữ vật của hắn.

Sau khi xử lý cẩn thận đồ vật không biết là
họa hay phúc, Hàn Lập lại khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận cân nhắc các sự tình
có liên quan.

Bán thành phẩm Huyền Thiên chi vật! Không
biết lục dịch thần bí kia có hiệu dụng đối với Trấn Ma Tỏa này hay không. Đáng
tiếc, hiện tại bên trong đó còn có một thánh tổ Ma tộc nên hắn không dám thí
nghiệm lung tung.

Nếu không, vạn nhất không có kỳ tích gì mà
lại phá hư bên trong cấm chế để Thánh tổ kia xuất ra thì không ổn!

Hàn Lập đương nhiên sẽ không mạo hiểm. Đành
áp chế ý tưởng này lại.

Hàn Lập cũng tự đánh giá về việc Huyết
Quang Thánh Tổ có phái người tới tìm hay không. Chỉ cần không để bốn năm ma tôn
Hợp Thể hậu kỳ đồng thời vây công, hắn tin rằng có thể tự bảo vệ mình. Về phần
hóa thân của Huyết Quang Thánh Tổ, tuy rằng thần thông vượt hơn xa Ma tôn Hợp
Thể hậu kỳ bình thường nhưng đang ở trong đại quân thông linh của ma tộc, cũng
không thể khinh địch xuất động.

Hơn nữa, dù hóa thân Huyết Quang Thánh Tổ
thật sự tìm tới cửa thì với Huyền Thiên chi bảo trong tay hắn, hươu chết về tay
ai còn chưa biết.

Yên lặng cân nhắc, Hàn Lập tự thấy không có
nguy hiểm gì quá lớn. Dù hơn mấy chục năm sau, nếu chân thân Huyết Quang thượng
nhân hàng lâm. Với thần thông của nhân yêu hai tộc trên Thánh đảo, tất sẽ có kế
sách tương ứng đối phó. Chỉ cần trong thời gian này hắn rời khỏi địa phận Thiên
Uyên Thành, tin rằng đối phương cũng không làm gì được.

Trong lòng đã có đối sách, lúc này Hàn Lập
mới hoàn toàn yên tâm. bắt đầu nhắm hai mắt tiến vào nhập định!

Hơn một tháng sau, ở sơn cốc phụ cận nơi
đại quân của Ma tộc đóng quân xuất hiện một chiếc phi xa được một con cầm điểu
to lớn màu đen có hai đầu kéo đi, phát ra từng tiếng nổ vang trên không của sơn
cốc.

Ở trong phi xa có một nam một nữ cao giai
ma tộc đang đứng, trên thân ma khí quay cuồng, đối mặt thỉnh thoảng chuyện trò
vài câu, thần sắc ngưng trọng dị thường.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3