Phàm nhân tu tiên - Chương 1917 - 1918

Chương 1917:
Ỷ Thiên Chi Chiến (8)

      Những Già
Luân chiến ma này tu vi thấp nhất cũng đã ngoài Hòa Thần kỳ, cộng thêm công
pháp cũng thuộc lại lợi hại đứng đầu, tự nhiên số tu sĩ phổ thông khó có thể
chống lại nổi.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất phụ cận một
phiến tường thành đột nhiên rung động một trận, từ trong lòng đất thoáng cái
bay ra ba mươi đầu kim sắc khôi lỗi to lớn, trong tay cầm đủ loại binh khí, mặt
không biểu tình đem toàn số Già Luân chiến ma ngăn trở lại.

Các loại thần thông, bảo vật bay múa rợp
trời, thanh âm bạo liệt oanh minh không ngừng!

Những đầu kim sắc khôi lỗi này thân thể kiên
cố như pháp bảo, binh khí trong tay vũ động mơ hồ mang theo một tia thiên địa
lực lượng, cộng thêm vị trí đứng trên cao nên không có chút ý sợ hãi nào,
thoáng cái đã lâm vào thế giằng co với Già Luân chiến ma bất phân thắng bại.

Về mặt tổng thể, toàn bộ chiến trường có vẻ
nghiêng về phía Ma tộc mấy phần, nhưng phía Nhân tộc dựa vào các loại cấm chế
cũng miễn cưỡng chống lại đại quân Ma tộc điên cuồng công kích.

Thắng bại bây giờ phải dựa vào tranh đấu
của đám Hợp Thể tồn tại, xem xem phía nào chiếm được thượng phong rồi.

Mà lúc này, chi quân đội Ma tộc trên không
trung kia biến thành huyết vân khổng lồ quay cuồng bất động, tiếng thú rống
vang vọng hư không kèm theo những tiếng nổ liên tiếp, còn có tiếng người rống
to cùng những tiếng “xuy xuy.” xé gió phá không truyền ra.

Trong lúc nhất thời căn bản là không nhìn
tình hình thắng bại ra sao.

Về phía hai người Ngân Quang tiên tử cùng
Lâm Loan tiên tử, dưới sự điên cuồng tấn công của nữ tử nhỏ xinh cùng bạch bào
nam tử lại không khỏi liên tiếp lùi về sau, bộ dáng vô pháp chống đỡ được quá
lâu.

Tồn tại đỉnh giai của Nhân tộc trong lúc
tranh đấu tựa hồ có vẻ không ổn!

...

Hàn Lập một tay vung lên, bảy mươi hai khẩu
thanh sắc phi kiếm liền bay ra hóa thành bay mươi hai đóa thanh liên lăng không
bay lượn, hướng về phía trước chuyển động quay tròn, đem số cự thú song đầu sư
tử chém thành vô số mảnh vụn.

Hàn Lập trên mặt không những không lộ ra vẻ
vui mừng mà trái lại khẽ cau mày.

Từ khi hắn bị thất sắc bảo tháp kia nhiếp
vào không gian kỳ quái này, hào quang bốn phía tự huyễn hóa ra vô số quái thú
khác nhau, không ngừng hướng hắn phát động công kích.

Những loại quái thú này thì căn bản là vô
pháp tạo thành uy hiếp đối với hắn, đều dụng một cái kiếm trận đơn giản liền dễ
dàng diệt sát sạch sẽ.

Nhưng mà những loại thú này, một lớp diệt,
một lớp sinh, tựa hồ cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận!

Hàn Lập không có quá để ý nhưng dù sao thân
rơi vào không gian đặc thù của Tu di chi bảo thì hắn cũng đã trải qua không
phải một lần, đối với cách thoát khỏi loại bảo vật này cũng coi như có chút nắm
chắc.

Hắn lúc này một bên thì khu sử bảy mươi hai
khẩu phi kiếm hộ thân ép cho quần thú không thể tới gần, một mặt bắt đầu kiếm
tìm không gian tiếp điểm, tính dùng bí thuật cưỡng chế ép mở không gian thoát
khốn mà ra.

Nhưng không bao lâu sau hắn lại phát giác
ra có điểm không đúng rồi.

Cái không gian lưu ly của thất sắc bảo tháp
này, vậy mà tựa hồ cùng với khỏa Trấn Ma Tỏa kia có chút tương đồng, đồng dạng
vô biên vô hạn nhưng với thời gian phi độn dài như thế vậy mà không tìm được một
điểm không gian tiếp điểm nào.

Trong lòng hắn tự nhiên cả kinh, tự nhiên
dừng cước bộ lại, bắt đầu tìm kế sách thoát thân khác.

“Xem ra phải tìm cách tìm được không gian
tiếp điểm, mới có khả năng cậy mạnh phá vỡ không gian chướng bích rồi.”

Hàn Lập trầm ngâm giây lát, trong lòng nhất
thời có quyết định.

Nhưng vào lúc này, thất thải quang mang bốn
phía đột nhiên thả ra một đám quần thú khác.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, số phi kiếm
trước người cuồn cuộn phóng tới, vô số thanh sắc liên ảnh hướng bốn phương tám
hướng quét qua một lượt.

Nơi nào liên ảnh đi qua thì những quái thú
kia đều tứ phân ngũ liệt, chịu cùng vệnh mệnh với số quần thú trước đây, đều
một kiếm giết sạch sành sanh.

Nhưng thần sắc của Hàn Lập lại có chút âm
trầm, trong lòng cũng hơi có mấy phần tự nhủ.

Không biết đó có phải là ảo giác hay không,
những tân huyễn thú này tựa hồ so với những lần trước tựa hồ còn mạnh hơn một
ít, bộ dạng tuy vẫn một kiếm toàn diệt như trước nhưng pháp lực tựa hồ so với
những lần trước tiêu hao nhiều hơn một ít.

Tuy rằng sai biệt trong đó thật quá nhỏ
nhưng nếu cứ duy trì tình trạng như vầy mà nói thì thật đúng là có khả năng uy
hiếp tới hắn.

Hàn Lập trong lòng định kế, lúc này không
chút do dự mà một tay hướng giữa trán điểm ra.

Một đoàn hắc mang quay tròn chuyển động
trống rỗng xuất hiện, một cái hắc nhãn đen kịt hiện ra.

Chính là Phá Diệt pháp mục!

Con hắc nhãn này được thôi dục trong cơ thể
hắn trong nhiều năm như vậy, tự nhiên luyện ra được không ít thần thông huyền
diệu, lúc này đây muốn tìm kiếm không gian tiếp điểm trong không này, vừa lúc
có thể dụng tới loại pháp mục thần thông này.

Hàn Lập một tay bấm quyết lầm rầm niệm chú,
con mắt giữa trán chậm rãi mở ra, hắc mang bên trong chớp động liên hồi, ẩn ẩn
còn có phù văn xuất hiện xung quanh tứ phía, có vẻ thần bí vạn phần.

Phù văn bốn phía con ngươi chợt tăng, từ
trong pháp mục liền phun ra một đoàn hắc ti, chợt lóe lên liền tiêu thất trong
không trung.

Hai con mắt bình thường của Hàn Lập nhắm
lại, đệ tam nhãn đột nhiên mở to ra, thân hình chợt lóe lên liền hóa thành một
đạo cầu vồng bắn nhanh đi.

Phương hướng bay đi chính là hướng hắc ti
tiêu thất!

Lúc này, phía trước quầng sáng đột nhiên
hoảng động một trận, lại có tân quái thú ngưng tụ thành hình từ trong xông ra,
cũng vừa lúc chắn đường đi tới của hắn.

Hàn Lập thấy vậy hai mắt không thèm mở ra,
đối với tình hình trước mắt tựu như rõ như lòng bàn tay.

Hai hàng lông mày của hắn thoáng dựng thẳng
lên, trong lòng thúc dục pháp quyết, thoáng cái tất cả số phi kiếm màu xanh ông
minh một trận hướng về phía trước tụ lại, sau một trận mơ hồ liền huyễn hóa ra
một thanh cự kiếm màu xanh, cũng hung hăng trảm tới một cái.

Một đạo thanh quang trăm trượng chợt lóe
lên bổ tới, nơi nào thanh quang đi qua thì tất cả quái thú đều đánh cho tán
loạn tiêu thất, từ trong quần thú xuất hiện một cái thông đạo bằng phẳng đi
tới.

Pháp lực trong cơ thể Hàn Lập cuồn cuộn
tuôn ra, thanh sắc cầu vồng chợt lóe lên lao ra khỏi quần thú, sau mấy cái chớp
động liền tiêu thất tại cuối hư không.

Lúc này, số quái thú còn lại đều đã thành
hình mới gầm nhẹ một tiếng, sau đó điên cuồng đuổi theo.

Hai canh giờ sau, phía trước một tòa tháp
bảy tầng cao mấy trăm trượng, hai mắt Hàn Lập lại một lần nữa mở ra nhìn về
phía thứ to lớn trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng cùng vẻ bất khả tư
nghị.

Cự tháp này nhìn như được tạo thành từ một
khối cự thạch duy nhất, toàn thân xám trắng, tại đỉnh tháp còn có một khỏa tinh
cầu hình con ngươi thật lớn, quỷ dị dựng đứng tại nơi đó.

Ngoài ra, tại tầng một của cự tháp còn có
thêm một phiến đại môn cao mười trượng, hai cửa đóng chặt.

Mà ở cách hắn không xa, vô số ngân sắc xích
ảnh dài ngắn to nhỏ khác nhau tự hành đem một đoàn quái thú đánh cho phân thân
toái cốt, lần nữa biến thành điểm điểm linh quang tiêu thất không còn.

“Không gian tiếp điểm nơi này vậy mà lại cố
ý giấu đi. Cái này thật đúng là một cách làm thông minh, xem ra muốn tìm được
không gian tiếp điểm thì không thể không xông vào rồi.”

Hàn Lập thì thào hai tiếng, trở tay xuất
chiêu, xích ảnh xa xa thoáng cái ào ào tiêu thất.

Sau một khắc, trong lòng bàn tay đột nhiên
ngân quang chợt lóe, một thanh ngân sắc đoản xích trống rỗng hiện ra.

Ánh mắt Hàn Lập thu lại, hướng cự tinh cầu
trên đỉnh tháp nhìn lại, đột nhiên trong mắt tinh quang chợt lóe đem ngân xích
trong tay lăng không bổ xuống.

Không gian ba động xuất hiện, một đạo ngân
sắc xích ảnh trống rỗng xuất hiện trên bầu trời cự tháp, cũng hung hăng bổ
xuống.

“Phốc xuy.” một tiếng!

Ngay khi ngân sắc xích ảnh gần va chạm với
tinh cầu, trong nháy mắt cự tháp đột nhiên thả ra một tầng thất sắc phù văn,
xích ảnh vừa va vào tầng phù văn này lập tức chìm vào trong đó.

Hàn Lập biến sắc.

Cái này cũng không phải là thần thông làm
cho công kích của hắn tiêu thất mà là bị tầng phù văn nhiếp đi.

“Quả nhiên là như thế! Cái bảo tháp này
ngoài hóa trong hiện mà thành, vô pháp dùng lực trực tiếp ngoại phá hỏng rồi.”

Hàn Lập thấp giọng tự nói hai câu, bộ dáng
có chút bất đắc dĩ.

Nhưng ngoài thân hắn lập tức độn quang tái
hiện, hướng về phía đại môn từ từ bay đi.

Chưa thực sự tới gần mà Hàn Lập trước đã
giơ một tay hướng cửa đá vỗ một cái.

“Oanh.” một tiếng, một cái đại thủ màu xanh
hiện ra, hùng hổ hướng đại môn đập tới.

Sau một tiếng trầm đục, cửa đá vậy mà lại
dễ dàng từ ngoài đẩy vào trong, lộ ra một cái hành lang tỏa ra nhè nhẹ.

Hàn Lập nao nao, sắc mặt biến ảo vài lần, thân
người không chút dừng lại khẽ khàng bay xuống, ngông nghênh trực tiếp bay vào
đại môn.

Phía sau đại môn là một cái thông đạo được
lát đá xanh, trực tiếp thông tới một phiến đại môn khác cách đó không xa.

Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại, lam mang
trong mắt chợt lóe, tính trực tiếp dùng linh mục từ xa thấu thị cửa đá một cái.

Nhưng mà linh mục vừa mới thâm nhập vào cửa
đá được khoảng mấy thước lại bị một tầng kim mang hất ngược ra sau.

Con ngươi vừa mới tiếp xúc liền cảm thấy
đau đớn vô cùng, đồng thời còn có một cỗ hấp lực mơ hồ quỷ dị đem ánh mắt của
hắn hấp dẫn vào trong đó, vô pháp tự kiềm chế được.

Trong lòng Hàn Lập hoảng hốt một trận!

Dù sao hắn cũng không phải là hạng tu sĩ
phổ thông, cơ hồ ngay tức khắc Đại Diễn Quyết trong cơ thể tự hành điên cuồng vận
chuyển, một cỗ thanh lương khí hướng hai mắt tràn tới, miễn cưỡng đem ánh mắt
thu lại, đồng thời trước người chợt lóe lên một đạo thanh ảnh, một cái thân thể
màu xanh chắn trước người hắn, chừng đó thủ đoạn mới đem tia kim quang kia
triệt để ngăn trở.

Cứ như vậy, Hàn Lập phía sau cũng sinh ra
một thân mồ hôi lạnh!

Cấm chế lợi hại như thế thật đúng là hắn
cũng không có thấy qua mấy lần.

Nhưng đã đụng tới loại cấm chế thần diệu
như thế này thì tia coi thường còn sót lại trong đầu Hàn Lập cũng đã không còn
sót lại chút gì rồi.

Về phần thân thể màu xanh kia chính là Chi
Tiên linh thể hóa thân của hắn.

Sau khi hơi cân nhắc, hắn không chỉ đem bảy
mươi hai khẩu phi kiếm tế ra mà tay áo còn rung lên, mười hai đầu tử văn linh
trùng sau một tiếng ông minh liền từ trong linh thú hoàn bay ra, bay lượn xoay
quanh trên đỉnh đầu hắn.

Hai tay lại lật chuyển, thanh ngân sắc đoản
xích trong tay chợt lóe lên tiêu thất mà thay vào đó lại là hai tòa tiểu sơn
một xanh một đen hiện ra, được hắn nâng ngang trước người.

Chương 1918:
Ỷ Thiên Chi Chiến (9)

      Sau một khắc,
ngoài thân Hàn Lập kim quang chớp động một trận, miệng quát khẽ một tiếng, thân
thể thoáng cái biến lớn lên, từng sợi kim mao từ trong da thịt mọc dài ra,
trong nháy mắt liền biến thành một đầu kim mao cự viên!

Vậy mà hắn lại sử dụng tới Kinh Trập quyết
biến thân thành Sơn Nhạc Cự Viên!

Thân hình cự viên vừa thành không nói hai
lời, hai cánh tay bỗng nhiên vung lên, hai tòa cực sơn từ trong tay tựu phát ra
tiếng phá không, chợt lóe lên liền bắn thẳng tới phiến đại môn, hung hăng đập
mạnh lên trên đó.

Hai tiếng nổ kinh thiên động địa truyền
đến.

Mặt ngoài cửa đá đột nhiên thoáng xuất ra
một tầng kim quang rồi cũng theo hai luồng kim quang chói mắt như vầng thái
dương bạo oanh oanh bạo liệt mà mở ra.

Kim quang cấm chế huyền diệu vạn phần vậy
mà chỉ dưới nhất kích đã bị tán vỡ thành từng mảnh nhỏ!

Bản thể cửa đá dưới uy năng đáng sợ này,
cũng vô thanh vô tức biến thành tro bụi.

Sắc mặt Hàn Lập có chút trắng bệch, nhưng
tinh thần không tệ, hơn nữa sau đó hai tay còn thả ra một mảnh kim quang cuốn
tới, (DG: khúc này có vẻ như thiếu một đoạn ngắn, dịch đi dịch lại mà vẫn không
hiểu tác giả nói cái quái gì nữa khiến ta tiêu tốn khá nhiều thời gian nữa
chứ!)

Cái cấm chế nhìn như huyền diệu vô cùng
kia, dưới thần lực cùng uy năng của hai tòa cực sơn liền bị hủy diệt trong nháy
mắt.

Cự viên thấy vậy, hai chân bất chợt đạp
mạnh xuống đất một cái, cả người liền hóa thành một cỗ cuồng phong nhào về phía
cửa đá phi vào.

“Hô.” một tiếng, một khỏa ngân thủ cực lớn
bỗng nhiên từ trong không trung phía trước thoáng hiện ra, cũng hung hăng đánh
thẳng tới cự viên.

Ngân thủ chưa thực sự tới gần cự viên mà
một cỗ vô hình cự lực mang theo khí thế rào rạt đã đánh tới trước rồi.

Thân hình Hàn Lập vốn còn chưa ổn định lại,
mắt thấy công kích bất ngờ như vậy cũng cả kinh một cái nhưng bộ dạng lại như
không chút sợ hãi nào mà rống to một tiếng, cánh tay liền nhấc lên, đồng dạng
đem nắm tay lông lá bù xù hướng về phía ngân thủ nghênh đón.

Trước mỗi đầu ngón tay của đều có kim mang
ẩn hiện, toàn bộ đại thủ trong nháy phảng phất như được chú tạo từ tinh kim
bình thường.

Ngay khi hai nắm tay một ngân một kim va
chạm liền phát ra một tiếng “răng rắc.”, đồng thời mặt ngoài thoáng cái hiện ra
vô số khe nứt rồi giòn tan một tiếng mà vỡ vụn ra, chỉ với một quyền đơn giản
của cự viên vậy mà dễ dàng đánh tan được!

Nhưng vào lúc này, phía trên đỉnh đầu cự
viên đột nhiên tiếng kình phong nổi lên, hiển nhiên lại bị một cái ngân trảo
đánh xuống.

Cự viên không nói hai lời, một cánh tay
khác liền vũ động, đồng dạng đem bàn tay còn lại vỗ tới.

Ngân trảo cùng lúc phát ra một tiếng nổ bạo
liệt, đồng dạng cũng nổ tung ra.

Cự viên sau khi làm xong hết thảy lại không
có ý định dừng tại lại chút nào, hai mắt lam mang chợt lóe, đột nhiên hé miệng
phun ra một đạo thanh sắc quang trụ thanh quang mênh mông.

Quang trụ vừa ra liền chợt lóe lên mà xuyên
thủng một khoảng không gian cách đó hơn mười trượng mà ra.

Một tiếng nổ vang phát ra, một đạo ngân ảnh
từ không trung loạng choạng rơi xuống mà để lộ nguyên hình.

Đúng là một đầu ngân sắc khôi lỗi hai tay
không trọn vẹn.

Thân cao hai trượng, cả người được phủ một
tầng phù văn hắc sắc!

Chưa dừng tại đó, cự viên tiếp tục một tay
hướng về phía khôi lỗi kia hư không đánh ra một trảo, tiếng xé gió “xuy xuy”
vang lên, mười đạo thanh sắc kiếm quang đan xen trảm mạnh tới.

Dưới kiếm quang sắc bén vô bì, ngân sắc
khôi lỗi trong nháy mắt bị chém thành bốn năm mảnh, tứ phân ngũ liệt!

Mà đúng lúc này, phụ cận hư không chợt nổi
lên ba động, thanh âm “vù vù” liên tiếp xuất hiện không ngừng, thoáng cái lại
dần hiện ra thân hình bảy tám đầu ngân sắc khôi lỗi độc nhất vô nhị khác nữa.

Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập trong lòng
thoáng kinh nhưng số khôi lỗi này vừa hiện thân này lại không chút do dự, thân
hình khẽ động tựu hóa thành bảy tám đoàn ngân quang nháo nhào bổ tới.

...

Nửa canh giờ sau, sau một tiếng huýt dài,
kim mao cự viên đem hai tòa cự sơn huy vũ trong tay đồng thời ném đi.

Sau hai tiếng “oanh long long.”, hai đầu
ngân sắc khôi lỗi trong đám đang bao vây quanh hắn lúc này thoáng cái bạo liệt
ra.

Mà hai tòa cực sơn sau khi bị ném ra xa
liền tiêu thất tại chỗ, tiếp đó chợt lóe lên liền quỷ dị xuất hiện trên tay cự
viên, rồi được cự viên lật tay lại mà tiêu thất.

Bên kia, hơn mười con tử văn giáp trùng
đang bay quanh vây đánh vài con đầu ngân sắc khôi lỗi khác, đám ngân sắc khôi
lỗi này đồng dạng cũng sau một tiếng phá không mà dồn dập rơi xuống, trong nháy
mắt cũng không còn lại thừa lại con nào.

Cự viên thấy vậy, một tay bấm quyết, ngoài
thân kim quang chợt tắt, thể hình cấp tốc nhỏ đi, lần nữa khôi phục nhân hình.

Tầng đá xanh trên mặt đất lúc đầu giờ đây
trải rộng những mảnh vụn của đám ngân sắc khôi lỗi, trên đó có đến hơn hai mươi
đầu khôi lỗi.

Ánh mắt Hàn Lập hướng xuống dưới lướt qua
một lượt, trán khẽ nhíu lại lộ ra vẻ chánghét rồi lại chuyển về phía không
trung xa xa nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.

Những đầu ngân sắc khôi lỗi này tuy rằng tu
vi từng cái chỉ đạt tới Hóa Thần kỳ nhưng tuy rằng hắn đang ở tầng một nhưng mà
mà số lượng quả thật không ít ít nào.

Mà tầng một của tòa cự tháp bề ngoài có vẻ
không lớn lắm nhưng hắn đã phi hành khá lâu rồi mà mới chỉ xông tới được nơi
này.

Mà một đường thẳng tới đây, hắn đã đánh tan
hơn trăm đầu ngân sắc khôi lỗi khác nữa.

Nếu không phải hắn biến thân thành Sơn Nhạc
Cự Viên cùng dụng tới mười ba đầu linh trùng thì muốn giải quyết đám khôi lỗi
này quả thực không biết tiêu hao bao nhiêu thời gian nữa, nhưng cứ như vậy
trong lòng hắn cũng không còn có cái ý nghĩ kinh thường nào nữa.

Dù sao đây mới chỉ là tầng một mà thôi!

Trong lòng cân nhắc như vậy, ánh mắt Hàn
Lập lại hướng lên cao nhìn lướt qua.

Trên bầu trời cách mặt đất không quá sáu
bảy mươi trượng là một tầng hôi khí mênh mông, đem tất cả bầu trời che kín lại.

Lúc trước, hắn cũng đã từng nghĩ tới việc
đi tắt lên tầng cao hơn, trực tiếp đánh tan chướng bách phân cách hai tầng
nhưng bởi vì lo lắng vì đó mà ảnh hướng tới không gian tiếp điểm nên cũng đã
đem ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu.

Chỉ sợ vạn nhất điểm không gian tiếp điểm
này đã hòa làm một với tòa bảo tháp này, nếu hành động lỗ mãng như vậy thì đúng
là lợi bất cập hại.

Hàn Lập tái cân nhắc trong lòng, thân hình
không có chần chừ mà tiếp tục hướng về phía trước thang lầu bắn nhanh đi.

Mười ba con tử sắc giáp trùng cũng ông minh
một tiếng mà bay theo sau.

Sau mấy cái chớp động, tựu hóa thành một
đạo cầu vồng biến mất vô tung vô ảnh.

Không lâu sau đó, không gian nơi đây đã
không còn bóng người, đột nhiên một đạo kim quang chợt lóe lên, một cái thân
ảnh thướt tha vô thanh vô tức hiện ra.

Người này một thân cung trang màu hồng
nhạt, hai mắt như thu thủy, chính là vị trung niên mỹ phụ trong Âm Dương nhị
sát lúc trước.

Mỹ phụ này nhìn về phía cửa thang lầu, nơi Hàn
Lập tiêu thất mà trên mặt lại lộ ra vẻ kiêng kỵ.

“Người này quả nhiên có chút thủ đoạn, lại
có thể biến thân thành Chân linh cùng khu sử linh trùng lợi hại như vậy. May mà
một đường theo sau, bằng không lấy thần thông của người này ta quả thật vô pháp
ngăn cản hắn thoát khốn.”

Mỹ phụ thì thào hai tiếng, một tay giương
lên đem một bộ ngân sắc trận bàn thả ra, cũng xoay tròn trong lòng bàn tay, đem
một mảnh ngân quang cuốn xuống phủ kín thân thể mỹ phụ vào trong.

Ngân quang chớp động, thân thể mỹ phụ cũng
theo đó mà mơ hồ đi, giống như bị một làn gió nhẹ thổi qua mà tan vào trong
không trung.

Tại tầng thứ hai, thanh sắc kiếm quang tung
hoành!

Tầng hai so với tầng một thì số ngân sắc
khôi lỗi kích thước lại lớn hơn một chút, nhưng tất cả đều dưới kiếm quang cuồn
cuộn mà hóa thành từng đống sắt vụn rơi rớt khắp bầu trời.

Những đầu khôi lỗi này ngoại hình giống hệt
số ở tầng một nhưng thực lực so với số Nhân tộc tu sĩ Hóa Thần trung kỳ không
kém là bao.

Hàn Lập lại lặng yên cân nhắc trong lòng,
mang theo mười ba đầu linh trùng mặt không chút biểu tình bay đi, để lại mặt
đất vương vãi đầy mảnh vụn khôi lỗi.

...

Tại tầng thứ ba, chỗ cửa thang lầu, khoảng
mười đầu khôi lỗi tu vi Hóa Thần hậu kỳ đại thành đem Hàn Lập vây kín lại, từng
cái mặt không biểu tình hung hăng lao tới.

Tại tầng thứ tư...

Tầng thứ sáu, Hàn Lập phiêu phiêu bước về
phía trước, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia kỳ quái.

Tại tầng thứ tư, khôi lỗi xuất hiện cản
đường hắn đã là kim sắc khôi lỗi mà không phải là ngân sắc khôi lỗi như những
tầng dưới, mà tu vi từng cái đều đã đạt tới Luyện Hư sơ kỳ nhưng số lượng quả
thật không nhiều.

Tại tầng thứ năm, thứ sáu, số kim sắc khôi
lỗi tu vi lần lượt gia tăng từ Luyện Hư trung kỳ tới hậu kỳ đại thành.

Tại tầng thứ sáu, số kim sắc khôi lỗi so
với lúc trước lại khó chơi hơn nhiều lắm, cho dù là hắn thì cũng phải tốn không
ít thủ đoạn, cũng vận dùng tới vài loại đại thần thông, mới có thể một hơi đánh
tới tầng này.

Nếu là dựa theo quy luật lúc trước, số khôi
lỗi thủ vệ ở tầng này rất có thể đã đạt tới Hợp Thể kỳ.

Điều này khiến cho hắn hoàn toàn chú tâm,
mười phần chuẩn bị hảo hảo ứng đối một cái.

Kết quả là, vừa mới tiến nhập tầng này, vậy
mà dọc đường đi tới lại không hề thấy chút động tĩnh nào, vẫn chưa xuất hiện
lực lượng ngăn cản nào cả.

Cái này làm cho hắn có chút kỳ quái, trong
lòng lại càng cẩn thận hơn.

Nhưng cũng may là hắn có được Phá Diệt pháp
mục bí thuật chỉ dẫn, khẳng định là không gian tiếp điểm kia tại trong tầng thứ
bảy này, hẳn là ở phía trước không xa rồi.

Điều này làm cho trong lòng Hàn Lập có thêm
mấy phần vui vẻ.

Đột nhiên, mười ba đầu linh trùng theo sau
hắn phát ra một tiếng tiêm minh, đem thân hình hắn vây kín vào trong.

Trong lòng hắn thoáng rùng mình một chập,
thân hình dừng lại phiêu nhiên tại chỗ.

Đồng thời lam mang trong mắt cuồng thiểm,
hướng về một phương bất định nhìn lại.

Hào quang phía không gian xa xa bên kia đột
nhiên quay cuồng một trận, hai đạo thất thải linh quang thân ảnh cao to thoáng
cái hiện ra, cả người tản ra linh quang chói mắt, đúng là hai đầu khôi lỗi
trong suốt, phảng phất như toàn thân được chú tạo từ ngọc lưu ly trong suốt
vậy.

Hai cái lưu khôi lỗi này kích thước thân
thể so với thường nhân khôi sai biệt lắm, nhưng diện mục lại là một mảnh mơ hồ,
ngoài thân óng ánh bóng loáng dị thường, vừa xuất hiện trong nháy mắt liền cấp
cho Hàn Lập cảm giác được một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ.

“Quả nhiên có chút ý tứ, hai đầu khôi lỗi
Hợp Thể sơ kỳ, vậy mà một điểm linh tính cũng không có, tưởng bằng chúng mà
ngăn cản ta sao, cũng quá tâm si vọng tưởng rồi!”

Hàn Lập trong nháy mắt đã đem hai đầu khôi
lỗi mới xuất hiện tỉ mỉ quan sát trên dưới một lần, trong mắt tinh quang vụt
tắt, cười nhạt một tiếng, nói.

Lúc này hắn đem tay áo vung lên, hai tòa
cực sơn lập tức gào thét bắn đi, rồi mười ba đầu linh trùng đang bay quanh phụ
cận cũng giương cánh lên, cũng hướng về phía hai đầu khôi lỗi ào ào bắn tới.

Tiếp theo, một tay lật chuyển, một thanh
ngân xích hiện lên, cổ tay rung lên cũng đem nó bắn nhanh ra, chợt lóe lên
giống như một đoàn thủy lưu hùng hổ bắn tới.

Hàn Lập tuy rằng ngoài miệng xem thường
nhưng mà vừa ra tay lại hung mãnh vạn phần, căn bản là không muốn cùng hai đầu
khôi lỗi này tiêu hao thêm chút thời gian nào nữa.

Hai đầu khôi lỗi này này, mắt thấy loại
công kích như chớp giật này, thất thải linh quang trong bốn mắt lưu chuyển một
trận, thân hình đột nhiên chợt lóe lên liền tiến tiến lại gần nhau, đồng thời
mơ hồ đem bốn bàn tay quỷ dị tháo rời ra lơ lửng tại chỗ.

“Phốc.” một tiếng!

Hai luồng thất sắc quang mang lập tức giữa
bốn bàn tay bạo phát ra, chợt ào ào vặn vẹo một cái, quỷ dị biến thành một khỏa
thất sắc quang cầu, cũng thoáng cái cuồng trướng lên.

Quang cầu lúc đầu kích thước chỉ bằng
khoảng đầu người nhưng sau khi cuồng thiểm vài lần bỗng biến thành một tầng
thất sắc quang tráo thoáng cái đã đem thân hình hai đầu khôi lỗi tất cả bao vào
trong, hào quang diễm lệ phi thường, cũng bộc phát ra trận trận ông minh trầm
thấp.

Quang tráo vừa thành liền rung động bằng
một tần suất khó có thể dùng mắt phân biệt được, đồng thời mặt ngoài tuôn ra vô
số phù văn, tản mát ra kỳ quang rực rỡ vô cùng.

“Phanh.” một tiếng, đoàn ngân sắc thủy lưu
lấy một tốc độ viễn siêu tưởng tượng, lại ra sau nhưng mà đến trước tầng quang
tráo, cũng hung hăng chém xuống một cái.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Đoàn ngân sắc thủy lưu cơ hồ còn cách tầng
quang tráo nửa thước thì hư không phụ cận đột nhiên mơ hồ một trận, theo đó
ngân sắc thủy lưu vô pháp tiến thêm được nửa thước nào nữa.

Trong khoảnh khắc, dòng thủy lưu gào thét
một cái rồi hiện nguyên hình, cũng bắn lên cao trở ngược ra lại!

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3