Phàm nhân tu tiên - Chương 0803 - 0804

Chương 803: Truyền Tống Trận 1 Hướng

Toái hồn chân nhân của
Quỷ Linh Môn vẫn chưa tới, ngược lại vị lão giả tới lần này có chút xa lạ, Hàn
Lập tự nhiên có chút ngoài ý muốn.

Bất quá huy động ba gã tu sĩ nguyên anh kỳ, đối với rất nhiều môn phái là
chuyện khó khăn vô cùng. Thế nhưng đối với sự nguy hiểm trong Trụy Ma Cốc thì
vài tên tu sĩ cao cấp như vậy có thể làm được gì? Lẽ nào Quỷ Linh Môn còn chuẩn
bị cái gì ở phía sau sao?

Trong lòng Hàn Lập tự định kế hoạch, còn đám tu sĩ Quỷ Linh Môn kia tại
đang bận rộn cực kỳ, tựa hồ đang thiết kế một cái truyền tống trận thật lớn
vậy.

Tu sĩ ở phụ cận tự nhiên không có ai đi quấy rối bọn họ, mà đều từ một nơi
bí mật gần đó lạnh nhạt bàn mưu tính kế của riêng mình.

Đám pháp sĩ của Mộ Lan tụ tập lại cùng nhau, dẫn đầu là nho sinh họ Trọng
cùng với nữ tử đang vui vẻ thấp giọng bàn mưu kế gì đó với nhau.

Hàn Lập nhìn chằm chằm pháp trận, ánh mắt trong suốt, thần sắc không sợ
hãi.

Nhưng một lát sau, Hàn Lập đột nhiên thần sắc khẽ động, mang theo một tia
kinh nghi hướng phía bầu trời nhìn lại.

Đúng lúc này, quang hoa chớp động phía xa xa, một đạo bạch hồng quang mang
bỗng nhiên xuất hiện, xé gió phóng qua bầu trời mà đến, nơi đi qua vân khai vụ
tán, khí thế cực kỳ kinh người.

Lúc này các tu sĩ khác cũng phát hiện dị thường, đều kinh ngạc nhìn lại.

Bạch hồng quang mang trong nháy mắt tới vùng trời của cốc khẩu, bạch quang
chói mắt chợt thu liễm, hiện ra một gã thanh sam lão giả, mặt không có chút
biểu tình nào.

“Ngụy Vô Nhai!”

“Tại sao hắn cũng tới.”

“Lẽ nào cửu quốc minh đối với bảo vật của Trụy Ma Cốc ở vào tình thế bắt
buộc?”

Vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt lão giả, tu sĩ bốn phía một trận hỗn loạn, đại
bộ phận họ trong lòng đều là thất kinh. Nhưng điều khiến kẻ khác kinh ngạc
chính là sau khi Ngụy Vô Nhai hiện thân, chỉ lạnh nhạt nhìn phía dưới, rồi
không ngờ lại chậm rãi hạ xuống phía trước mọi người của Quỷ Linh Môn.

Tên trung niên nhân sắc mặt Âm Lệ kia thấy tình cảnh như vậy, vẻ lo lắng
trên khuôn mặt chợt hiện ra nụ cười, hai tay ôm quyền nghênh đón.

“Ngụy huynh, ngươi rốt cục tới rồi, ta còn cho rằng đạo hữu có việc quan
trọng gì mà phải đình chỉ. Nếu thật sự như vậy thì thời gian nhập cốc của chúng
ta phải chậm lại một chút thôi....”

“Ngụy mỗ nếu đã đáp ứng lời Vương đạo hữu thì sẽ không dễ dàng thay đổi chủ
ý. Nhưng nếu thật sự Vương đạo hữu nói không sai. Hơn nữa trong cốc mà không có
thứ đó thì đừng trách lúc đó Ngụy mỗ trở mặt.”

Ngụy Vô Nhai biểu tình lạnh lùng, đối với vẻ tươi cưi của trung niên tu sĩ
có vẻ không để ý.

Thật sự cũng khó trách, Cửu quốc minh cùng ma đạo vốn chưa có cái gì gọi là
hòa thuận.

“Đạo hữu yên tâm. Tại hạ sao dám có bản lãnh mà lừa dối Ngụy huynh.” Trung
niên tu sĩ đối với vẻ không khách khí của Ngụy Vô Nhai thì không chút để ý,
trong miệng vừa nói, một bên cung nghênh Ngụy Vô Nhai đi tới.

Chỉ với một màn này, nhưng lại khiến tu sĩ quan khán xung quanh phải trừng
mắt, há hốc mồm.

Ngụy Vô Nhai thân là đại trưởng lão của cửu quốc minh không ngờ lại cùng
Quỷ Linh Môn hợp tác cùng nhau. Bên trong nếu như nói không có gì quái dị thì
cũng chẳng ai tin.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy, đồng dạng nhướng mày. Nếu là tại trụy ma
cốc cùng Quỷ Linh Môn nổi lên trùng đột, Ngụy Vô Nhai một khi đã tham gia thì
chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi. Đây chính là bước ngoặt vượt
ra khỏi ý liệu của hắn.

Hàn Lập tập trung đánh giá tình hình phía dưới, sau đó không khỏi hướng nho
sinh họ Trọng bên kia nhìn lại.

Nếu là không có nguyên anh tu sĩ khác nhúng tay vào, thì lần nhập Trụy ma
trong cốc này hai người chính là có tu vi cao nhất.

Chỉ thấy vị Mộ Lan thần sư này hai tay để sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn
Ngụy Vô Nhai, căn bản không thể nhận ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nhưng nữ
tử họ Nhạc ở một bên, trong mắt lại lộ ra một tia ngạc nhiên, đối với sự xuất
hiện lúc này của Ngụy Vô Nhai hơi có chút ngoài ý muốn.

Tuy rằng bởi Ngụy Vô Nhai xuất hiện khiến rung động không ít người. Nhưng
lập tức các tu sĩ lại lẳng lặng nhìn đám người Quỷ Linh Môn. Xem pháp trận từng
chút được hoàn thành.

Mất nửa ngày công phu, một tòa pháp trận có diện tích hơn trăm trượng vuông
dần dần hiện ra trước mặt.

Hàn Lập nhìn thử pháp trận, ngay từ đầu thờ ơ nhưng dần dần mắt lộ ra vẻ
kinh nghi..

Pháp trận tựa hồ giống như cổ truyền tống trận, nhưng lại có sự khác biệt
nho nhỏ, tựa hồ có chút bộ phận được giản đơn hóa, lại có bộ phận trở nên càng
thêm phức tạp. Rõ ràng hình dạng bị cải biến không ít.

Hàn Lập híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm pháp trận, lặng lẽ không nói một
câu.

Tuy rằng về trận pháp hắn có tạo nghệ không thấp, nhưng nhìn đi nhìn lại
hắn cũng không thể nhận ra tên của Pháp trận là gì, chỉ có thể nhướng mày rồi
không thèm suy nghĩ nữa.

Tiếp theo một thời thần, pháp trận rốt cục được hoàn thành. Một ít tu sĩ
Quỷ Linh Môn bắt đầu sắp đặt trung giai linh thạch với đủ các loại thuộc tính
tại bốn phía pháp trận.

Nguyên bản vẫn đứng ở một bên nhìn bố trí pháp trận, thân hình Vương Thiên
Cổ đột nhiên nhoáng lên, đi tới trung tâm của pháp trận, dùng bàn tay đưa vào
trũ vật, tay vừa lộn đã thấy lấy ra một cái hộp ngọc.

Trung niên tu sĩ cùng lão giả một thân sát khí lại đối với việc này thần
sắc không đổi, xem ra đã biết vương thiên cổ định làm gì.

Chỉ thấy hắn cẩn thận mở hộp ngọc ra, trong hộp lộ ra một khối linh thạch
kim hoàng sắc.

Linh thạch trong suốt lóe ra một cỗ linh khí cường đại kinh người.

“Cao giai linh thạch!” Không biết là kẻ nào nhận ra tinh thạch trong hộp,
nhất thời phát sinh một tiếng kêu sợ hãi.

Các tu sĩ khác khi nghe thấy thế cũng đều kinh hãi cực kỳ.

Hàn Lập nghe được như thế, sắc mặt đồng dạng cũng hơi đổi.

Cao giai linh thạch ẩn chứa linh lực tương đương với hơn trăm khối trung
giai linh thạch, thế nhưng trên thực tế đừng nói dùng hơn trăm khối trung giai
linh thạch đổi một khối cao giai linh thạch, mà cho dù dùng cả nghìn khối trung
giai linh thạch cũng khó đổi được cao giai linh thạch, bởi vì tại tu tiên giới
gần như không thể thấy được nó.

Sở dĩ gặp phải loại chuyện tình quỷ dị này, hoàn toàn là bởi vì mỏ cao giai
linh thạch có linh khí vô cùng kinh người, cực dễ bị phát hiện, như vậy từ lâu
đã bị khai thác hầu như không còn. Hiện nay cao giai linh thạch cực kỳ ít, chủ
yếu thỉnh thoảng được phát hiện trong số các mỏ hạ, trung giai linh thạch khác,
số lượng cực kỳ thưa thớt.

Nhưng hết lần này tới lần khác, không ít thượng cổ pháp trận được truyền
lại đều phải dùng cao giai linh thạch để thôi động, mà cho dù pháp trận bình
thường dùng cao giai linh thạch thôi động cũng sẽ tăng uy lực thêm ba phần. Đặ
biệt trong khi đấu pháp nếu ai đó sở hữu một khối cao giai linh thạch, cho dù
là nguyên anh tu sĩ cũng có thể bổ sung không ít linh lực. Vì thế cao giai linh
thạch tự nhiên có giá trị cực cao, theo thời gian trôi qua càng ngày càng quý
hiếm, hầu như tuyệt tích tại thiên nam tu tiên giới.

Về phần Đỉnh giai linh thạch nghe đồn, cũng chỉ xuất hiện tại thời kỳ viễn
cổ, sau đó đã vô tung vô tích mà biên mất, hiện tại nó chỉ có thể tồn tại trong
truyền thuyết mà thôi.

Mắt thấy Vương thiên cổ đem viên cao giai linh thạch thận trọng đặt tại
trung tâm pháp trận, Hàn Lập cũng không khỏi giật mình. Hắn đánh chết nhiều tu
sĩ như vậy, nhưng tới bây giờ ngay cả một viên cao giai linh thạch cũng chưa
gặp qua... như vậy đủ nói độ trân quý của cao giai linh thạch như thế nào.

Cho dù hắn lại tận lực tìm kiếm, hay đến một ít phường thị đổi lấy một, hai
khối thì cũng là mò trăng đáy nước, căn bản không thể có thu hoạch.

Dù sao thiên nam hiện giờ nếu có cao giai linh thạch, khẳng định đều bị một
số đại phái đều cất dấu, giữ lại để vạn nhất có khi nào đó phải dùng.

Hôm nay Quỷ Linh Môn không ngờ xuất ra một khối, xem ra bọn chúng đối với
Trụy Ma Cốc thật sự coi trọng vô cùng.

Chỉ là nói về việc Quỷ Linh Môn lần này bán ra Trụy ma lệnh, thu được một
số linh thạch, nhưng nếu so với bỏ ra lần này thì chẳng tính là gì.

Vương thiên cổ đen cao giai linh thạch sắp đặt thỏa đáng, liền đi tới bên
người trung niên tu sĩ, thấp giọng nói hai câu.

Trung niên tu sĩ gật đầu, lúc này ra lệnh một tiếng, đám tu sĩ Quỷ Linh Môn
rời khỏi pháp trận, sau đó bàn tay vừa lộn, người người trong tay đều xuất hiện
một cây trận kỳ đạm hoàng sắc (Vàng nhạt). Những người này chẳng biết đã luyện
tập bao nhiêu lần, tất cả lập tức bay lên không trung, tiếp đó tại bầu trời của
pháp trận cấp tốc bày ra một tổ hợp cổ quái, trận kỳ trong tay tản ra linh
quang nhàn nhạt, mỗi người đều vận sức chờ phát động.

Người này chẳng lẽ là tông chủ của Quỷ Linh Môn, bằng không vương thiên cổ
có tu vi cùng hắn không sai biệt lắm, thế nào lại có vẻ cung kính như thế với
hắn?

Hàn Lập nhìn trung niên tu sĩ Âm Lệ, trong lòng không khỏi nói thầm lên.

Đúng lúc này hắc khí quanh thân trung niên tu sĩ đột nhiên hiện ra, người
chậm rãi bay lên Không trung, ánh mắt băng lãnh hướng mọi nơi đảo qua, mở
miệng.

“Tại hạ Quỷ Linh Môn Vương Thiên Thắng, tông chủ của Quỷ Linh Môn. Bản tông
chủ cũng không muốn nói lời vô ích, hiện tại con đường nhập cốc đã bố trí thỏa
đáng, không gian khe nứt cũng giảm đi rất nhiều, đã đến lúc nhập cốc rồi.”

“Pháp trận lần này là do rất nhiều đại sư về trận pháp của Quỷ Linh Môn
chúng ta nghiên cứu chế tạo ra, một loại truyền tống pháp trận đặc thù. Nó dễ
dàng đưa các vị trực tiếp vào bên trong cốc khẩu, tới chỗ ngoại cốc, tiện lợi
cực kỳ. Chỉ là Pháp trận tương đối đặc thù, phải dùng kim chúc cao giai linh
thạch thôi động, Quỷ Linh Môn chúng ta tổn tâm cơ cực lớn mới có thể đem viên
linh thạch này tới tay. Nó chỉ có thể truyền tống được số người có hạn, thế nên
chỉ có vị đạo hữu nào tự mình có trụy ma lệnh, chúng ta cũng không thân phận,
đều có thể thuận lợi đi vào truyền tống trận. Còn các vị bằng hữu khác thì bản
môn không quản.”

“Bất quá có chuyện quan trọng, đó là vị trí được truyền tống không phải là
vị trí nhất định, bởi vậy nếu truyền tống đến vị trí khe nứt không gian cũng
không chừng. Tuy rằng tỉ lệ rất nhỏ nhưng cũng có khả năng khiến một vài vị đạo
hữu bị hãm trong không gian khe nứt, nếu chuyện này xảy ra cũng chỉ là do vị
đạo hữu này không may, bản môn cũng không quản chuyện này. Dù sao loại truyền
tống này nguyên bản chưa được nghiên cứu thành công, chỉ là vì thời gian cấp
bách khiến chư vị đạo hữu có chút mạo hiểm khi đi vào. Nếu như có đạo hữu nào
không muốn mạo hiểm thì không cần đến truyền tống trận của bản môn.”

Nói xong những lời này, trung niên tu sĩ tại giữa không trung không khách
khí vẫy tay, sau đó lập tức bồi thêm một câu.

“Các vị đạo hữu không có trụy ma lệnh thì đừng hi vọng đục nước béo cò, bản
môn chủ sẽ đi vào truyền tống trận cuối cùng, ngay lập tức pháp trận cũng sẽ
lập tức bị hủy diệt.”

Những lời này không lớn nhưng truyền đến tai mỗi người một cách rõ ràng.
Điều đó khiến cho tu sĩ bốn phía nghị luận một trận. Có một số tu sĩ thẳng thắn
dùng truyền âm thuật thương thảo nhằm kiếm được vài trụy ma lệnh cuối cùng.

“Đi vào cần truyện tống trận nhưng đến lúc đi ra thì phải làm sao? Chẳng lẽ
còn phải đợi quý môn ở bên trong bố trí thêm một cái pháp trận nữa sao?” Thanh
âm của một người trẻ tuổi không nhịn được, từ trong rừng truyền ra, tràn ngập ý
nghi hoặc.

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, không ít người đều âm thầm gật đầu, trong lòng
họ đều có nghi vấn tương tự, nhưng Hàn Lập sau khi nghe xong câu hỏi lại là
cười lạnh một tiếng, tựa hồ đối với việc đó chẳng thèm lưu ý.

“Lo lắng của vị đạo hữu này cũng đúng, chỉ là theo ta được biết bên trong
Trụy ma cốc có không ít thượng cổ cấm chế nhưng đều đối phó với ngoại nhân,
khiến cho việc nhập cốc vô cùng trắc trở, thế nhưng xuất cốc lại không khó chút
nào, Thậm chí trong cốc còn có khá nhiều cổ truyền tống trận chưa bị hao tổn
chút nào, chúng có khả năng trực tiếp đưa người xuất cốc, vì thế xuất cốc là
việc phi thường đơn giản.” Vương Thiên Thắng không hề cảm tình trả lời.

Chương 804: Nhập Cốc

Nghe vị Quỷ Linh Môn
tông chủ nói như vậy, có một số tu sĩ trong lòng đại hỉ, có một số lại bán tín
bán nghi.

Dù sao tình huống liên quan đến Trụy Ma Cốc thật giả cũng không có mấy
người biết.

“Để các chư vị đạo hữu yên tâm một ít, ta sẽ để khuyển tử cùng với Chung
trưởng lão đi trước. Sau đó chư vị tự đi vào là được.” Vương Thiên Thắng nói
xong, Vương Thiền cùng Yến Như Yên đều đi tới.

Vương Thiền mang theo mặt nạ ngân sắc cùng Yến Như Yên không nói một tiếng
đã đi tới trung tâm trận pháp, Nguyên Anh trung kỳ lão giả ở một bên không có
chút biểu tình tiến thẳng vào cùng.

Sau khi được Vương Thiên Thắng phân phó một tiếng, chúng tu sĩ không trung
hai tay cầm trận kỳ điểm xuống dưới một chút, tiếp đó xuất hiện các chum sang
đủ mọi màu sắc, cánh tay phất phất, đánh vào các nơi khác nhau của pháp trận.

Nhất thời toàn bộ pháp trận nổi lên tiếng ông ông, linh thạch ở các nơi
quang mang đại phóng. Tại trong một mảnh ánh sáng, ba người bỗng nhiên tiêu
thất trong pháp trận.

Thấy một màn như vậy, các tu sĩ ở phụ cận cũng xuất hiện một trận nhốn
nháo.

Vương Thiên Thắng không để ý tới người khác, để Vương thiên cổ mang theo
bảy, tám gã kết đan tu sĩ lục tục truyền tống từ từ mà đi.

Lúc này đây, cái tu sĩ khác đều nhìn rõ ràng, pháp trận lớn như vậy nhưng
tựa hồ một lần chỉ có thể truyền ba người. Vì vậy Quỷ Linh Môn tu sĩ cũng chỉ
có thể từng nhóm từ từ mà đi vào.

Chứng kiến người của Quỷ Linh Môn có ý tứ giành đi trước, các tu sĩ khác
đều động tâm bắt đầu tiến lại, chỉ là các tu sĩ đều là loại cáo già, xuất phát
từ tập tính cẩn thận trong lúc nhất thời không dám liều lĩnh tiến tới, đều muốn
để người khác làm vật thử trước. Dù sao Quỷ Linh Môn danh tiếng chẳng tốt đẹp
gì cho lắm, vạn nhất xảy ra sai lầm thì mạng nhỏ có thể mất ngay lập tức.

Hàn Lập đứng dậy, đứng ở trên đồi nhỏ, đồng dạng cũng không có ý tứ đi
xuống.

Vương Thiên Thắng thấy tình hình như vậy, cười lạnh một tiếng, hai tay chắp
sau lưng, ngửa mặt lên trời, Thân hình vẫn không nhúc nhích tại không trung.

Bầu không khí của cốc khẩu dần trở nên vi diệu hơn.

Ngay khi không khí có chút khó thở đó, chợt mộ lan nhân có hành động.

Hơn mười pháp sĩ mộ lan dưới sự lãnh đạo của nho sinh họ Trọng cùng nữ tử
không nói lời nào, hướng phía trận pháp mà đi.

Trên mặt Vương Thiên Thắng một tia hắc khí chợt hiện rồi qua, khôi phục như
lúc đầu.

Từ một bên, Ngụy Vô Nhai vốn nhìn trời không nói, chợt cúi đầu không chút
hoang mang nhìn trằm trằm đám Nho sinh.

Chỉ thấy nho sinh cũng không nói lời nào, không chờ đoàn người tiến vào
pháp trận, chợt vung ống tay áo, hơn mười đạo thanh mang tuôn ra, hướng lên
trời bay đi.

Mặt Vương Thiên Thắng không đổi, vươn tay bắt lấy đám thanh quang, lật tay
ra đã thấy hơn mười khối lệnh bài nằm trong tay.

“Không sai, số lượng vừa đủ. Mời đạo tiến vào.” Vương Thiên Thắng dù chưa
tham gia trận chiến tại biên giới, thế nhưng chắc chắn có người báo ra thân
phận của nho sinh họ Trọng, vì vậy thở dài một hơi rồi chậm rãi nói.

Nho sinh họ Trọng gật đầu, cả đám pháp sĩ đều nhoáng thân hình lên, tất cả
đều tiến nhập vào bên trong pháp trận.

Nhất thời tu sĩ Quỷ Linh Môn giữa không trung lại một lần nữa thi pháp, mộ
lan nhân nhanh chóng được truyền tống đi.

“Truyện tống trận truyền tống đến vị trí bất kỳ, nhưng hy vọng tu sĩ quý
môn không đụng đầu với.” Ngay khi nho sinh chuẩn bị được truyền tống đi, Ngụy
Vô Nhai thần sắc lạnh lẽo, hời hợt nói một câu.

“Trên đời nào có thể trùng hợp được như vậy! Nếu thật sự mà như vậy cũng
chỉ có thể là do ý trời mà thôi.” Vị Mộ lan thần sư mặt không đổi, thật sự
chẳng hiện ra chút lo lắng hay sợ hãi nào.

“Ý trời? Hắc hắc. Nếu thật sự như vậy thì cứ cho là như thế đi!” Nho sinh
họ Trọng cười lạnh một tiếng, rồi thân biến mất trong pháp trận.

Nghe xong lời đó Vương Thiên Thắng không khỏi hiện lên một tia băng hàn
trên mặt.

Lúc này, Cái tu sĩ khác thấy mộ lan nhân đã bình yên vô sự được truyền tống
đi, rốt cục có người thiếu kiên nhẫn tiêu sái đi ra. Giao ra trụy ma lệnh rồi
dưới sự hỗ trợ của đám đệ tử Quỷ Linh Môn bắt đầu từ từ được truyền tống đi.

Một lát sau, những người có Trụy ma lệnh hầu hết đã đi ra khỏi vị trí ẩn
thân của mình.

Chỉ ngắn ngủi thời gian nửa khắc, truyền tống pháp trận linh quang lóe lên
không biết bao nhiêu lần, trước sau đã đưa hơn ba trăm người đi, hầu như chiếm
một phần tư số tu sĩ ở đây. Vì thế tại trung tâm pháp trận, khối cao giai linh
thạch quang mang đã ảm đạm hơn ban đầu rất nhiều, chứng tỏ linh lực tiêu hao đã
rất nhiều rồi.

Đứng ở xa xa, Hàn Lập lạnh lùng quan sát được tất cả, đem đáng giá toàn bộ
tu sĩ nhập cốc rồi chọn xem thời cơ nào sẽ thích hợp với mình.

Bỗng nhiên ánh mắt Hàn Lập chợt lạnh lẽo. Thấy sáu gã lục bào tu sĩ hướng
pháp trận đi tới, trong đó có trưởng lão Đông Môn Đồ của Ngự Linh Tông mà Hàn
Lập không có ấn tượng gì gọi là tốt. Tuy rằng vị đại trưởng lão của ngự linh
tông kia vẫn chưa chân chính cùng mình xảy ra xung đột gì, nhưng bởi vì chuyện
của Cốc song bồ nên Hàn Lập vẫn phải cẩn thận với người này.

Bất quá, hôm nay thần thông tiến mạnh, đối với người này hắn cũng không quá
để ý.

Mà lúc này, năm tên Lục bào tu sĩ bên cạnh Đông Môn Đồ thân hình chợt chấn
động, cùng hướng Hàn Lập mà nhìn lại.

Đúng lúc đó, đệ nhị Nguyên Anh vốn được Hàn Lập kiểm soát chặt chẽ, nay đột
nhiên kịch liệt run rẩy, vẻ cực kỳ bất ổn. Nếu không có linh cơ cao, lập tức âm
thầm dung thần thức cường đại ngưng tụ lại rồi mạnh mẽ trấn trụ Nguyên Anh thì
Mộc linh anh biến thành đệ nhị Nguyên Anh đó, sợ rằng sẽ lập tức xuất khiếu ra.

Hàn Lập lập tức dụng thần thức cẩn thận đảo qua năm tên Lục bào tu sĩ, kết
quả kinh hãi, không ngờ cả năm người đều là Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ.

“Ngũ hành linh anh!” Kết hợp với dị tượng xuất hiện ở đệ nhị Nguyên Anh,
Hàn Lập không chút nghĩ ngợi đã có thể đoán được lai lịch của năm tên tu sĩ
này, Con ngươi hắn không khỏi co rụt lại.

Dị tượng của năm tên lục bào tu sĩ tự nhiên được Đông Môn Đồ phía trước
nhận ra. Hắn vội vàng chuyển ánh mắt nhìn thoáng qua, vừa lúc cùng ánh mắt Hàn
Lập gặp nhau.

Trên mặt Đông Môn Đồ sự lạnh lùng chợt lóe, nhưng rồi coi như không có gì,
tiếp tục tiến vào truyền tống trận.

Vương thiên cổ vốn sắc mặt vẫn thong dong, vừa thấy Đông Môn Đồ lại dẫn
theo năm tên tu sĩ Nguyên Anh đi tới, sắc mặt rốt cục đại biến.

Ngụy Vô Nhai quan sát mấy tên lục bào tu sĩ, trên mặt lộ xuất vẻ đăm chiêu.

“Đông Môn Đồ huynh, Mấy vị đạo hữu này... Liệu đạo hữu có thể giới thiệu
cho Vương Mỗ một chút không?” Vương Thiên Thắng nhìn chằm chằm mấy người, Trầm
giọng hỏi.

“Việc này đâu có gì, đợi hành trình vào Trụy Ma Cốc lần này kết thúc, tại
hạ tự mình sẽ dẫn chúng đến ra mắt đạo hữu.” Đông Môn Đồ cáo giànói bừa vài câu
ứng phó cho qua chuyện.

Trong lòng Vương Thiên Thắng tự nhiên là mắng to một chữ “Lão quỷ.” Nhưng
dù biết đối phương không có khả năng làm vậy, chỉ là hắn cũng không tiếp tục
dây dưa nữa.

Từ từ phân phó đệ tử một tiếng, đưa sáu người bọn họ chia thành hai lần
truyền tống mà đi. Ngay lúc Đông Môn Đồ được truyền tống đi, ánh mắt hắn tràn
ngập vẻ bất thiện nhìn Hàn Lập.

Cử động đó mặc dug rất bí mật, nhưng lại bị Hàn Lập dùng thần thức cường
đại nhìn rõ nhất thanh nhị sở.

Xem ra Đông Môn Đồ tựa hồ đã nhận ra linh anh có trên người mình. Có ngũ
hành nguyên anh lien hệ với nhau, chỉ sợ dù đồng hóa thế nào cũng khó xóa sạch
dấu vết. Xem ra nhập cốc lần này cần phải cẩn thận hơn rồi.

Từ lúc bọn Đông Môn Đồ truyền tống đi, lại có ba gã tu sĩ tiến tới, vừa
thấy một người trong số đó, Hàn Lập chợt ngẩn người, diện lộ xuất hiện vẻ cười
khổ. Người đó là một lão già tóc bạc, chính là vị trình sư huynh của mình. Còn
hai lão già khác mặt cũng đầy nếp nhăn, tựa hồ thọ nguyên sắp tới người.

Hàn Lập thở dài một hơi, mắt thấy ba người tiến nhập pháp trận rồi bị
truyền tống đi. Ánh mắt hắn xoay chuyển, rơi xuống linh thạch phía trung tâm
pháp trận. Viên cao giai linh thạch đó lại càng them ảm đạm hơn trước.

Ánh mắt Hàn Lập chuyển động một chút, không hề do dự, lúc này thân hình bay
lên trời, tại một đoàn thanh quang bao vây hướng pháp trận bay đi.

Một lát sau, người đã hạ xuống trước pháp trận, tay cầm khối trụy ma lệnh
ném tới Vương Thiên Thắng giữa không trung.

“Hàn đạo hữu quả nhiên cũng tới, Hàn đạo hữu tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng
cần gì phải mạo hiểm vào đây?” Thân hình Ngụy Vô Nhai nhoáng lên, người từ
ngoài mười trượng đã thấy xuất hiện trước mặt Hàn Lập, khuyên nhủ Hàn lập quay
lại.

“Đa tạ hảo ý của Ngụy huynh, thế nhưng Trụy Ma Cốc Hàn mỗ nhất định phải
vào mới được.” Hàn Lập thần sắc như thường. Bình tĩnh trả lời.

Ngụy Vô Nhai nhíu nhíu lông mày, nhìn chằm chằm mặt Hàn Lập một hồi lâu,
Thần sắc dần dần âm trầm hơn hẳn.

“Nếu hàn đạo hữu tâm ý đã định, Ngụy mỗ sẽ không nói thêm cái gì, mong rằng
cũng không cùng mục đích như ta.” Ngụy Vô Nhai nói xong như thế, thân hình chợt
động, người lần thứ hai về tới vị trí cũ.

Vương Thiên Thắng thấy Ngụy Vô Nhai đối đãi đặc biệt như vậy với thanh niên
trước mặt, nhìn chằm chằm chỉ muốn biết rõ đối phương là ai, chỉ là dù thế nào
hắn cũng không nhận ra khuôn mặt này là ai.

Trên mặt hắn thần sắc không sợ hãi, chỉ là quan sát Hàn Lập thật cẩn thận.

Tên Hàn Lập này thật sự hắn đã nghe vào vài chục năm trước, ngày đó tu vi
hắn quá thấp, bị Vương Thiền đánh cho chạy te tua, tí chết tại trận nhưng do
may mắn nên thoát thân được.

Thế mà lần thứ hai hiện thân ở thiên nam thì không ngờ đã là Nguyên Anh tu
sĩ. Mà Quỷ Linh Môn trước sau đều có thâm cừu với hắn, Vương thiên cổ cùng hai
tên hậu bối vây công vậy mà hắn lại dễ dàng chuồn mất.

Mấy năm sau, đối phương đã nổi danh cực kỳ, biểu hiện thần thông đó quả
thật kinh người, thậm chí được đánh giá chỉ dưới tam đại.

Từ khi vị tông chủ Quỷ Linh Môn này nghe thấy vậy thật không thể cao hứng
được, vì thế cái tên Hàn Lập được hắn ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

Hôm nay thấy Hàn Lập, cho nên muố n nhìn kỹ để xem có thể nhận ra chút đặc
thù gì từ hắn không.

Đáng tiếc Hàn Lập khi tới trung tâm trận pháp thì đứng nguyên, hai mắt khép
hờ, thần sắc không nóng không lạnh dường như không muốn để ý hết thảy mọi người
xung quanh.

Thấy vậy, trong lòng Vương Thiên Thắng rùng mình một hồi, trái lại đối với
Hàn Lập càng trở nên kiêng kỵ hơn.

Chỉ tùy ý vung tay, chúng đệ tử tại không trung bắt đầu thôi động pháp
trận.

Sau âm thanh ông minh, Hàn Lập chìm vào một mảnh ánh sang, sau đó biến mất
tại chỗ.

Một tiếng nổ mạnh xảy ra, khi Hàn Lập mở mắt đã thấy khôi phục lại như
thường, hắn bắt đầu quan sát vị trí mình mới xuất hiện này một lúc.

Đây là một nơi khá lộn xộn, đất đá vụn khắp nơi, chung quanh cỏ hoang cao
hơn nửa người thường. Mà phía trước không xa là một mảnh đồi núi thấp bé, đến
cả một bóng người cũng không thấy.

Bất quá dù thấy vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, Trụy Ma Cốc có hơn
trăm vạn lý, nếu không phải là cùng nhóm truyền tống thì khả năng bắt gặp người
khác là điều gần như không thể.

Chỉ khi Hàn Lập nhìn kỹ xung quanh, trên mặt không khỏi lộ ra thần tình
ngạc nhiên.

“Oa, lão này cũng xin nguyệt
phiếu như mấy tên kia hả? Bó chiếu thật.”

Báo cáo nội dung xấu