Phàm nhân tu tiên - Chương 1919 - 1920

Chương 1919:
Ỷ Thiên Chi Chiến (10)

      Thấy vậy, Hàn
Lập thoáng rùng mình một cái, trong lòng khẽ thúc giục pháp quyết.

Hai tòa cực sơn đang bay nhanh ra lên, hào
quang vạn đường, biến lớn thành trăm trượng cao, khẽ đè xuống.

Hai tiếng “rầm rầm” trầm thấp phát ra, mặt
ngoài tầng thất thải quang tráo hào quang vặn vẹo một trận, hai tòa cực sơn
khủng bố kia không những lại bị hất ngược mà còn không chút tổn hao nào!

Về phần mười ba đầu linh trùng biến thành
mười ba đoàn tử quang kia cũng liên tiếp đụng lên trên tầng quang tráo.

Không gian phụ cận tầng quang tráo phải run
rẩy một trận, bộ dáng như muốn hất văng những đầu linh trùng này ra nhưng mười
ba đầu linh trùng này chợt phát ra một tiếng kêu bén nhọn rồi hình thể chợt
cuồng tăng lên vài thước lớn, những cái chân quơ quơ cào loạn lên mà sinh ra
một tầng ngân mang đâm thẳng vào tầng quang tráo.

Không gian gần tầng quang tráo khẽ vặn vẹo
không ngừng nhưng số linh trùng này giống như cắm rễ tại chỗ, căn bản là không
thể lay động mảy may.

Không chỉ như thế, những đầu linh trùng này
còn hé miệng phun ra một đoàn tơ tuyến vàng rực cỡ ngón tay cái, tơ vàng lướt
đi, không thèm để ý tới năng lực phòng ngự đáng sợ của tầng quang tráo mà trực
tiếp xuyên thủng qua.

Nguyên bản tầng quang tráo dày và đậm đặc
dị thường, dưới sự công kích của mười ba đoàn kim ti, từng cỗ quang hà diễm lệ
thông qua mười ba sợi kim ti mà mau chóng bị hấp vào trong người đám linh trùng.

Chỉ chốc lát sau, màn quang tráo nhanh
chóng đã trở nên ảm đạm, thanh âm vù vù phát ra, giống như đang mất đi với tốc
độ cực kỳ mau lẹ.

Hai đầu khôi lỗi lưu ly thấy vậy, thần tình
ngẩn ngơ nhưng lập tức thất thải quang mang từ hai cánh tay lại tiếp tục bạo
phát ra, hóa thành linh lực hướng bốn phía điên cuồng rót vào.

Màn quang tráo theo đó mà chợt lóe lên, hào
quang rực rỡ hẳn lên, lần nữa lại phát ra thanh âm ong ong vang dội.

Nhưng với tốc độ thôn phệ của đám linh
trùng này hiển nhiên cực kỳ kinh người, làm cho hai đầu khôi lỗi cho dù còn
nhiều bản lĩnh thông thiên chưa xuất ra nhưng cũng không dám rời tay lơ là chút
nào.

Hai bên ngoài ý muốn mà giằng co một chỗ!

Hàn Lập thấy vậy đầu tiên thì có chút ngạc
nhiên nhưng sau đó lại mừng rỡ một hồi. Một tay bắt đầu bấm quyết, bảy mươi hai
khẩu phi kiếm từ trên người bắn ra, biến thành mấy trăm đạo kiếm ảnh rồi tất cả
hợp nhất thành một thanh cự kiếm dài mười trượng.

“Trảm!”

Hàn Lập quát khẽ một tiếng, ngón tay hướng
cự kiếm màu xanh điểm liên tục, cự kiếm chợt “ù ù” hóa thành một đạo thanh sắc
quang trụ hung hăng bổ xuống.

Có lẽ Thanh Trúc Phong Vân kiếm về mặt biến
hóa kém hơn ngân thước nhưng xét về mặt sắc bén thì lại mạnh mẽ hơn nhiều. Hơn
nữa bộ phi kiếm này lại là bổn mệnh pháp bảo được hắn thôi dục nhiều năm trong
cơ thể, cũng đã sinh ra một tia linh tính, cũng có một chút kỹ năng phá không.
Hiện tại màn quang tráo bảy màu này cho dù huyền diệu dị thường nhưng hơn nửa
uy năng đã bị đám linh trùng đang thôn phệ kiềm chế, cho nên Hàn Lập đối với
một trảm này tin tưởng bảy tám phần thành công.

Nhưng ngay lúc vừa chém xuống, bỗng nhiên
dị biến ngoài ý muốn xuất hiện.

Ở phía tầng quang tráo xa xa kia, cự kiếm
vừa hạ xuống thì đỉnh đầu Hàn Lập đột nhiên dao động một trận, một ương mù màu
đen bóng hiện ra, lóe một cái liền biến thành một chữ “áp.” to như cái đấu áp
xuống.

Không trung phát ra từng tiếng “ì ầm.”, Hàn
Lập bỗng cảm thấy thân thể như bị một cỗ cự lực đè xuống, giống như bản thân
bị năm ngọn núi lớn đè xuống vậy.

Nếu không phải thân thể của hắn mạnh mẽ phi
thường, thay vào đó là một gã Nhân tộc tu sĩ bình thường thì dưới cỗ cự lực này
có thể miễn cưỡng giữ được tiểu mệnh nhưng thân thể tự nhiên bị thương tổn rất
nhiều.

Cùng lúc đó, một chiếc tiểu đỉnh vô thanh
vô tức xuất hiện dưới chân Hàn Lập, miệng đỉnh tuôn ra một đoàn hắc quang, một
chữ “định.” hiện ra.

Hàn Lập nhất thời cảm thấy thân hình căng
ra, tay chân như bị một tầng cương thiết vây khốn, pháp lực đồng dạng cũng
ngừng vận chuyển.

Không chỉ thế, bên cạnh hắn còn lóe lên một
đám lam quang, một con khôi lỗi trong suốt như pha lê hiện thân ra, cánh tay
khẽ động, một tay cự kiếm trong suốt dài mấy trượng hóa thành kình phong quét
ngang tới.

Bên còn lại, kim quang tản ra, để lộ thân
hình mỹ phụ trong Âm Dương nhị sát, mặt mày dữ tợn duỗi hai cánh tay ra.

Một đoàn hỏa diễm xanh lục rừng rực cùng
một mũi phi kiếm màu huyết hồng đồng thời bắn ra. Lục hỏa quay tròn một vòng
hóa thành một đầu quỷ mặt mũi hung tợn, răng nanh lăm le hướng Hàn Lập táp tới.

Còn khẩu huyết sắc phi kiếm kia thì nhoáng
lên một cái, bộc phát ra một trận tiếng khóc não lòng kèm theo một cỗ huyết
tinh chi khí nồng đậm vô bì chém xuống. Mỹ phụ này định mượn cấm chế huyền diệu
của tiểu đỉnh, ỷ vào chiếc trận bàn trong tay dấu diếm sự tra xét của linh mục
và thần niệm của Hàn Lập, vào lúc hai tòa cự sơn cùng linh trùng của Hàn Lập mà
nàng rất kiêng kị rời khỏi thân công kích mục tiêu trong chốc lát liền âm thầm
liên hợp với một đầu khôi lỗi Hợp Thể kỳ mà phát động đòn ám toán đầy thâm hiểm
này.

Hơn nữa, vừa ra tay liền dụng tới vài loại thủ
đoạn phi thường như vậy, hiển nhiên muốn nhất kích tất sát!

Đối mặt với công kích liên hoàn cùng âm
hiểm như thế, cho dù là Hàn Lập thì con ngươi không khỏi co rụt lại, theo bản
năng mà xuất ra phản ứng.

Ngoài thân kim quang đại phóng, thân hình
bỗng nhiên cuồng trướng mấy lần, kim mao nhanh chóng mọc dài ra phủ kín toàn
thân, cư nhiên vậy mà hắn lại biến thân thành Sơn Nhạc cự viên.

Sau khi biến thân hoàn tất, trong cơ thể
bộc phát ra một cỗ thần lực vô bì, trực tiếp đem áp lực to lớn hay cấm chế
huyền diệu đang đè lên thân thể hắn triệt tiêu vô tung, pháp lực lại khôi phục
như thường.

Rống lên một tiếng giận dữ, nửa thân trên
cự viên hắc khí quay cuồng một trận, Thiên Ngoại ma giáp chợt xuất hiện, vô số
phù văn màu đen từ sau lưng mặt giáp tuôn ra, hình thành một tầng bảo hộ.

Sau lưng kim quang chợt lóe lên, pháp tướng
ba đầu sáu tay cũng hiện ra, sáu cánh tay vũ động một chút, sau thanh cự nhận
màu vàng đồng thời xuất hiện, cùng lúc hướng về phía thanh cự kiếm chém tới một
cái.

Cuối cùng, một đạo thân ảnh màu lục cũng từ
trong thân thể hắn bắn ra ngoài, nhoáng lên một cái liền biến thành một gã “Hàn
Lập.” da xanh. Tên “Hàn Lập.” mới xuất hiện này không nói lời nào mà xuất ra
thủ thế, hai tay khẽ động, nhất thời quyền ảnh bay múa rợp trời, chi chít hướng
về phía quỷ đầu cùng huyết sắc phi kiếm nghênh đón.

Còn chân thân cự viên lại hé miệng phun ra
một đoàn ngân diễm. Ngay sau đó, các loại hào quang quanh cự viên phát nổ một
cái, từng cái quang cầu to lớn liên tiếp hiện ra, hào quang chói mắt cực kỳ.
Một vòng khí lãng như cuồng phong bạo vũ hướng bốn phía điên cuồng cuốn tới,
giống như muốn đem tất cả quét ngang vậy.

Đột nhiên, một tiếng hét thảm truyền tới,
một đạo nhân ảnh từ trung tâm tầng khí lãng bắn ra, trên người loang lổ vết
máu, một cánh tay cũng đã bị cắt tới gần bả vai.

Là mỹ phụ hùng hổ đánh lén lúc nãy, thế
nhưng giờ phút này mặt mũi tràn đầy vẻ kinh sợ.

“Hừ!”

Hào quang phái xa xa chợt tắt đi, cự viên
cùng một tên “Hàn Lập.” da xanh sóng vai đứng cùng nhau. Một tay cự viên đang
nắm một đoàn lục diễm, còn tay kia lại cầm một thanh đoản nhận màu tím.

Bên trong lục diễm, một cái đầu quỷ màu
xanh biếc miệng phun hắc khí chớp giật không thôi, bộ dáng giãy dụa như muốn
thoát ra ngoài. Nhưng cự viên do Hàn Lập biến thành sức lực to lớn đến chừng
nào chứ, năm ngón tay vững vàng đem ngọn hỏa diễm này nắm chặt vào trong, làm
cho nó không cách nào thoát ra được.

Còn thanh đoàn nhận bên kia lại tản mát ra
hào quang năm màu, cũng có một chút thiên địa pháp tắc mơ hồ tản mát ra.

Linh khu chi thân hóa thân bên cạnh mặt mày
cũng không chút thay đổi, nhưng một cánh tay thì đã bị mất đi da thịt, chỉ còn
lại phần bạch cốt óng ánh, cánh tay còn lại thì lại cháy khét một mảnh, dường
như bị thứ gì đó đốt qua vậy.

Ở một chỗ khác, một đạo thân ảnh kim quang
rực rỡ đang cùng đầu khôi lỗi Hợp Thể kỳ đang điên cuồng đánh nhau, khó phân
cao thấp!

“Huyền Thiên chi bảo, Kim thân pháp tướng!”

Cổ họng mỹ phụ giống như bị thứ gì đó bóp
nghẹt lại mà phát ra thanh âm khàn khàn khó nghe vô cùng. Dứt lời, một tay mỹ
phụ chợt lật chuyển lại, một chiếc pháp bàn màu bạc bỗng nhiên xuất hiện trong
tay, mỹ phụ mặt mũi tràn đầy sợ hãi vội vàng nhoáng lên một cái, kim quang
ngoài thân đại thịnh, cả người trở nên mơ hồ rồi tiêu thất tại chỗ.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng khẽ than thầm,
nhưng con mắt giữa trán hắn đột nhiên hiện ra, hắc mang lưu chuyển phun ra một
cột hắc sắc quang trụ.

Quang trụ này lưới đi cùng lúc mỹ phụ tiêu
thất tại chỗ, nhưng sau một tiếng nổ trầm đục phát ra, ngoài xa xa mấy chục
trượng, thân ảnh mỹ phụ đột nhiên lóe lên, bộ dáng như bị thứ gì đó cường hoành
đẩy ra vậy. Thân hình mỹ phụ còn chưa ổn định lại thì cự viên ở phía xa bỗng hừ
lạnh một tiếng.

Mỹ phụ vừa nghe thấy tiếng hừ này thân hình
bỗng giật mình một cái, thân hình nhoáng lên, không tự chủ được mà rơi thẳng
xuống.

Gần như một lúc, thân hình cự viên bổ tới,
sau một tiếng sấm nổ, thân hình cự viên ở trong lôi điện liền biến thành một
con cự bằng. Sau lưng cự bằng hồ quang màu bạc đan vào nhau, sinh ra một đôi
lôi sí óng ánh, ánh mắt cự bằng lặng như băng, bốn cánh tề động. Sau một tiếng
nổ, cự bằng tiêu thất tại chỗ.

Lại “đùng” một cái! Ngoài mấy chục trượng
mỹ phụ đột nhiên xuất hiện một cái cự trảo màu bạc, chớp mắt liền xuyên thủng
thân thể mỹ phụ.

Trên cự trảo xèo xèo mấy tiếng, một đoàn
ngân diễm xuất hiện, thân hình mỹ phụ lập tức bị phủ kín lại, lập tức không một
tiếng động biến thành tro tàn, ngay cả Nguyên anh cũng không kịp thoát ra.

Lại “đùng” một tiếng, cự bằng thu lại bốn
cánh, hình thể nhanh chóng thu lại rồi lần nữa khôi phục lại nhân hình.

Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Kim
thân pháp tướng đang chém giết với đầu khôi lỗi Hợp Thể trong suốt. Đuôi lông
mày khẽ nhướng lên, mười ngón tay hướng về phía đó mà búng ra một cái, từng đạo
kiếm khí thanh quang mênh mông rậm rạp, chi chít bắn tới, mỗi một đòn công kích
đều chém lên phương vị tránh né của khôi lỗi.

Mà đầu khôi lỗi này rõ ràng được tạo ra
không phải là chuẩn bị cho tình huống này, vốn dĩ nó chỉ dùng cho ẩn nấp cùng
ám toán. Vì vậy, sau đợt cường công này nó buộc phải lùi ra sau. Sau một cái sơ
sẩy, kim sắc cự nhận giống như cuồng phong bạo vũ quét qua thân thể nó rồi bị
chém thành muôn mảnh.

Xa hơn chút nữa, hai đầu khôi lỗi lưu ly
cũng gặp nguy cơ to lớn.

Tầng quang tráo bảy màu lúc đầu bởi vì bị Hàn
Lập đánh lén mà thanh cự kiếm kia chưa kịp chém xuống kia giờ đây dưới sự liên
thủ của mười ba đầu linh trùng điên cuồng hấp thu linh lực, không cách nào duy
trì được mà tự động vỡ tan ra.

Chương 1920:
Thánh Tổ Ma Âm - Ỷ Thiên Chi Chiến. (11)

      Mười ba đầu
giáp trùng kêu lên một tiếng rồi lập tức lao về phía hai khôi lỗi bằng ngọc lưu
ly.

Bốn cánh tay của hai con khôi lỗi đột nhiên
run lên, đồng thời thân hình bắn ngược về sau. Không những vậy, hai con khôi
lỗi giơ bốn cánh tay về phía linh trùng thả ra một mảng ngân hồ và một cỗ hoàng
sắc quang hà cuồn cuộn bay ra từ đó.

Ngân hồ đan xen lẫn nhau, sáng lập lòe,
phát ra những tiếng nổ uy lực kinh người. Mà cổ hoàng sắc quang hà kia lại
không một tiếng động, hệt như mây trôi nước chảy nhìn không chút thu hút.

Tử văn giáp trùng gặp loại công kích này
cũng không có chút ý tránh né, hai cánh cử động một cái, liền phân ra làm hai
hướng bay vào trong điện hồ cùng quang hà. Trong nháy mắt, trong ngân hồ truyền
ra tiếng sét đánh dữ dội, rồi tất cả ngân hồ vỡ vụn từng mảng rồi tiêu thất đi,
cả không gian xung quanh như có chứa một cỗ khí cực nóng.

Còn bên trong hoàng sắc quang hà kia lại
hiện lên có vô số ký hiệu quỉ dị, trong nháy mắt đã bao vây lấy đám linh trùng
ở trong quang hà, ánh sáng tỏa ra cũng trở nên rực rỡ hơn.

Loại ánh sáng này dường như có loại uy năng
thần bí nào đó.

Nhưng mười ba đầu tử văn giáp trùng này
chính là do Hàn Lập cho mấy vạn Phệ Kim trùng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng mới
thu được mười ba đầu hậu tuyển trùng vương này. Cho nên xét về độ cứng của thân
thể hay các thần thông khác đều hơn xa nhiều cá thể bình thường khác.

Linh trùng này cho dù bị ngân hồ điên cuồng
đánh vào hay bị phù văn trong hoàng sắc quang hà bao vây gắt gao không ngừng,
thì saurận co giãn của hoa văn màu tím trên toàn thân, cũng xem như không có
gì, rồi quỉ dị xuyên thủng điện quang và quang hà, giương nanh hung tợn xông
tới phía trước hai khôi lỗi.

Hai con khôi lỗi bằng ngọc lưu ly này làm
gì có tình cảm nên cũng không hề có chút sợ hãi.

Chỉ thấy trên bề mặt lưu ly ánh sáng lưu
chuyển một hồi rồi trong tay một con khôi lỗi xuất hiện hai thanh nhận trong
suốt, mỏng lạ thường, hẹp dài, trong tay con kia thì có thêm một thanh trường
thương bảy màu. Ba kiện binh khí chỉ vừa hơi huy động thì đã có vô số nhận mang
cùng thương hoa bay lượn đầy trời, cuốn mười ba con linh trùng vào trong.

Âm thanh kim chúc va chạm vang lên, tử văn
linh trùng mặc dù không bị tổn thương mảy may nhưng vẫn chưa thể tiếp cận hai
khôi lỗi.

Đang ở phía xa chăm chú nhìn lại đây, thấy
cảnh này, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống.

Theo đó, hắn biến thân thành cự viên rồi
đột nhiên hét một tiếng dài, Nguyên Từ cực sơn vốn đang lơ lửng trên cao chợt
lóe lên biến mất. Ngay sau đó, phía trên đầu hai con khôi lỗi dao động, tòa hắc
sơn quỉ dị hiện ra, chuyển động xoay tròn, tỏa ra một mảng hôi sắc quang hà
chụp xuống.

Hai con khôi lỗi không hề biết sợ, huy động
không ngừng binh khí trong tay và ngoảnh đầu phun ra hai đạo thất thải quang
mang va chạm cùng hôi sắc quang hà.

Hai loại quang hà này đan xen vào nhau,
giằng co rồi nổ tung ra mà tan biến dần.

Vào lúc này, sau lưng cự viên vang lên một
tiếng nổ, đôi lôi sí trong suốt hiện ra rồi chợt lóe, thân hình khổng lồ liên
hóa thánh một đạo hồ quang biến mất.

Cơ hồ cùng thời gian, phía sau hai con lưu
ly khôi lỗi xuất hiện không gian dao động. Ngay tại chỗ vô số hồ quang đan xen,
cự viên chợt hiện thân, cánh tay cũng mơ hồ chuyển động.

Hai tiếng nổ vang lên.

Thất thải quang mang chợt lóe lên trước
ngực hai con khôi lỗi, hai nắm tay đầy lông tỏa ra ánh vàng khác thường hiện
ra. Cự viên đã dùng tốc độ khó tưởng tượng, dùng hai cánh tay to khoét hai lỗ
trên thân hai con khôi lỗi.

Loại khôi lỗi này dù có thực lực tương
đương với Nhân tộc tu sĩ Hợp Thể sơ kì nhưng không có tu sĩ dùng thần niệm
khống chế, lại chưa mở ra linh trí, đối mặt cùng Hàn Lập đã biến thân, sau khi
bị phá đi vòng sáng bảy màu có vẻ như không chịu nổi một kích.

Nhưng cũng chính vì là khôi lỗi, nên tuy bị
vết thương có thể làm mất phần lớn sức chiến đấu như vậy mà hai lưu ly khôi lỗi
này chỉ hơi run rẩy rồi nhanh chóng lấy ổn định lại thân hình, điều khiển ba
kiện binh khí trong tay lại run lên. Trong nháy mắt, hào quang bay đầy trời,
chụp xuống cự viên đang ở phía sau.

Hàn quang trong mắt cự viên chợt lóe, sau
một tiếng trầm đục, hai ngọn ngân diễm bốc lên từ giữa hai nắm tay bao lấy hai
con lưu ly khôi lỗi, chính là Phệ Linh Thiên Hỏa!

Đồng thời thân hình cự viên khẽ động, bắn
ngược ra sau như mũi tên, dễ dàng tránh khỏi công kích của khôi lỗi.

Nhưng xảy ra chuyện khiến cho Hàn Lập ngẩn
người ra. Dù cho ngân diễm rừng rực thiêu đốt, hai khôi lỗi không hề bị hòa tan
chút nào, thân hình vẫn bóng loáng, trong suốt, chỉ có một ít vế cháy xém bên
ngoài.

Điều này hiển nhiên làm Hàn Lập
rất kinh ngạc trong lòng!

Nhưng dù thế, hắn cũng không cần tung thủ
đoạn gì vì hai con khôi lỗi cho dù vẫn có thể đánh trả nhưng động tác chậm chạp
nhiều hơn so với lúc trước. Lúc này, mười ba tử văn linh trùng kêu lên một
tiếng rồi bay ngay đến trên chúng, bắt đầu thôn phệ hai con khôi lỗi. Tuy hai
con khôi lỗi đã dùng hết các loại thần thông nhưng không gạt bỏ được mười ba
con linh trùng đang bám như cắm rễ bên ngoài thân chúng.

Dù rằng lưu ly khôi lỗi có thể ngăn cản Phệ
Linh Thiên Hỏa nhưng có vẻ như không chịu nổi tử văn Phệ Kim trùng cắn nuốt,
cho nên chỉ lát sau liền kêu lên “chít chít.” rồi ngã xuống, không ngừng lắn
lộn trên mặt đất.

Sau đó một chốc thời gian, hai con khôi lỗi
đã bị gặm mất non nửa thân thể, không thấy phát ra âm thanh gì nữa. Trong khi
hai con khôi lỗi bị cắn nuốt, Hàn Lập bấm quyết niệm chú khôi phục hình người
rồi ở một bên lạnh lùng quan sát.

Khi hai con lưu ly khôi lỗi đã bị cắn nuốt
sạch, Hàn Lập mới huýt sáo một tiếng, tay vung lên điểm về phía đám linh trùng.

Sau khi cắn nuốt hai con khôi lỗi, thân
hình mười ba con Tử văn linh trùng càng trở nên rạng rỡ hơn vài phần, tỏ ra rất
hưng phấn, khi bị pháp quyết thúc giục lại có vẻ chần chờ như không muốn trở
về.

Hàn Lập thấy thế, sắc mặt trầm xuống, phát
ra tiếng huýt sáo ẩn chứa linh lực lớn hơn phát ra trở nên trầm thấp và to hơn.
Khi đó, mười ba con Tử văn linh trùng mới xòe cánh, có chút không cam lòng mà hướng
về phía tay áo Hàn Lập bay vào.

“Xem ra các tiểu gia hỏa này cũng không thể
lấy ra mà đối phó với kẻ địch. Sau khi trở về phải tăng cường dưỡng dục thêm
vài lần mới được.”

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, thấp giọng tự nói
một câu.

Sau đó, quét mắt nhìn về một vật xa xa, đó
là một cái tiểu đỉnh màu tím, đang lơ lửng không nhúc nhích trên không, cả thân
đỉnh có ánh sáng màu đen tỏa ra nhàn nhạt, hình như vì mất đi chủ nhân lúc
trước mà trở nên im lặng.

Khóe miệng Hàn Lập lộ ra một tia vui mừng,
một cánh tay giơ lên hướng về đỉnh này phất lên. Đỉnh này lúc nãy thể hiện thần
thông kinh người. Nếu có được dạng bảo vật này sẽ làm cho thực lực hắn nâng cao
thêm một bước.

“Vù” một tiếng, tiểu đỉnh màu tím biến
thành một đoàn ánh sáng bay nhanh đến, chỉ cần vài nhịp nữa sẽ đến trong tay Hàn
Lập. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng sét vang lên, một đạo lôi điện
màu tím từ trên trời đánh xuống ngay giữa tiểu đỉnh.

“Phanh.” một tiếng trầm đục vang lên, tiểu
đỉnh chợt lóe lên rồi biến mất ở giữa tử sắc lôi điện. Dường như cùng lúc đó,
một giọng nói âm trầm, đầy phẫn nộ vang vọng giữa trời!

“Giỏi, giỏi lắm, không những cướp đi Trấn
Ma Tỏa của ta lại thèm muốn có được Tử Ngôn đỉnh của bổn tọa. Xem ra, hai đứa
phế vật kia cho dù đã cầm bảo vật của bổn tọa cũng không làm gì được ngươi. Tuy
vậy cũng không sao, bổn tọa sẽ đến gặp gỡ ngươi lập tức, sau đó thì ngươi sẽ có
thể nếm mùi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!”

Dường như lời nói này có một loại sức mạnh
thần bí, tuy rằng không lớn nhưng rơi vào tai Hàn Lập lại vang ầm ầm như sấm
nổ. Dù cho Hàn Lập có thần niệm kinh người nhưng trong nháy mắt cũng cảm thấy
đầu óc mê muội đi, thân hình bất giác lung lay hốt hoảng, rồi mới ổn định lại.
Tuy nhiên sắc mặt hắn cũng đã có chút tái nhợt.

“Đây là thần niệm của tu sĩ cấp Đại Thừa.
Chẳng lẽ là do hóa thân kia của Huyết Quang thánh tổ cách không mà truyền đến?
Không đúng, chỉ là một khối hóa thân, cho dù có thần thông nghịch thiên ra sao,
nhiều nhất cũng chỉ có tu vi Hợp thể hậu kì đại thành, thần niệm sao có thể mạnh
mẽ như vậy? Chắc là chính bản thể của vị Huyết Quang Thánh tổ kia! Hắn nói
trong chốc lát sẽ tự mình đến gặp ta là có ý tứ gì đây? Không lẽ, bản thể hắn
đã có thể đi vào giới này? Nếu không, hắn phải biết rõ một khối hóa thân cũng
sẽ không làm gì được ta.”

Hàn Lập hoảng sợ trong lòng, vô cùng lo
lắng về đạo thần niệm xa lạ vừa rồi. Nhưng hắn càng hiểu rõ, nơi này nhất quyết
không thể ở lại lâu được, trước hết phải thoát vây mà ra rồi mới nói đến chuyện
khác sau. Vì thế, hắn gạt bỏ suy nghĩ lung tung, đem hóa thân Linh khu và Phạm
thánh kim thân ở xa thu hồi về rồi lập tức hóa thành một đạo thanh hồng bay lên
trời, sau một vòng lượn liền bay về phía xa xa.

Cách không xa Thiên Uyên thành, trong một
cái thành khổng lồ của Ma tộc, kiêu ngạo ngồi ở vị trí điện chủ là một gã huyết
bào thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, lẻ loi ngồi trên một cái ghế kim sắc, một
tay nâng cằm như đang trầm ngâm gì đó.

Bỗng nhiên, đuôi lông mày hắn khẽ động đậy,
khuôn mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.

“Sao lại thế này? Loại cảm giác này hình
như là...”

Sau vài nhịp thở, thiếu niên biến sắc, giật
mình đứng lên, trên mặt trần đầy biểu tình khó tin.

“Chẳng nhẽ là một hóa thân khác đã hàng lâm
tới nơi này? Nhưng có cảm ứng mãnh liệt như thế thì không giống, tựa như là bản
thể đang đột phá cách giới lực. Nhưng điều này sao có thể xảy ra, không nhẽ hắn
thi triển công pháp kia sao!”.

Huyết bào thanh niên thất thanh.

Hàn Lập đứng yên, hai tay bấm quyết, miệng
niệm chú, giữa chân mày, Phá Diệt pháp mục phun ra một đạo ánh sáng đen, tấn
công cuồn cuộn, không ngừng về phía một khỏa linh thạch lớn như đầu lâu nằm
trên tòa đài cao mấy trượng phía trước. Đồng thời, ở sau lưng hắn, hư ảnh một
pho tượng ba đầu sáu tay màu vàng hiện ra rõ ràng, sáu cánh tay đều huy động,
kim quang vây quanh cũng ào tới điên cuồng tấn công.

Cũng không biết hắn đã công kích bao lâu
nhưng tinh thạch đã trở nên ảm đạm, mặt ngoài có vết rạn hiện ra mờ mờ.

Một tiếng gốm sứ vỡ vụn giòn vang truyền
đến!

Tinh thạch cuối cùng cũng vỡ vụn ra, Phá
Diệt pháp mục chợt lóe lên, lướt qua, đánh vào trung tâm tinh thạch. Ngay sau
đó, một tiếng vù vù truyền đến, một cái động màu trắng rộng chừng một trượng
hiện ra.

Hàn Lập nhìn thấy vậy, hai mắt sáng ngời,
lẳng lặng đem thần thông cùng pháp tướng thu lại, hét lên một tiếng dài rồi lập
tức hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong động biến mất.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3