Phàm nhân tu tiên - Chương 1945 - 1946

Chương 1945:
Ma Nữ Hiện Hình

    
Hắc Vũ thượng nhân rơi vào cảnh này tự nhiên cả
kinh một trận, nhưng trên mặt lại không hoảng loạn chút nào, một tay nhanh
chóng bấm quyết rồi lại há miệng phun ra một cái chuông bạc nhỏ.

Sau một tiếng “đương.” thanh thúy vang lên,
cái chuông nhỏ lập tức huyễn hóa thành cái ảo ảnh cự chuông lớn hơn trăm
trượng, đem thân hình lão giả hoàn toàn phủ vào trong.

Đồng thời, từ trên hư ảnh cự chuông tản ra
từng vòng quang lãng hướng bốn phương tám hướng cuốn tới, những thứ đất đá từ
trên hai đỉnh sơn phong đổ xuống lần lượt tiếp xúc với quang lãng liền biến
thành tro bụi trong nháy mắt.

Mà hai tòa sơn phong đột nhiên lóe lên một
trận sáng xám trắng, từ trung tâm hai tòa sơn phong lộ ra vô số hòn đá ngưng tụ
thành hai cái cự thủ, năm ngón tay duỗi ra, độ dài chí ít cũng đạt tới trăm
trượng, phảng phất như ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận ở trong đó.

“Rầm rầm.”, hai tiếng nổ kinh thiên động
địa phát ra!

Giống như động tác đập ruồi, hai cái cự
chưởng hung hăng vỗ lên trên cái hư ảnh cự chuông một nhát.

Bản thân cái chuông nhỏ vốn là một loại bảo
vật khó lường nhưng dưới cỗ cự lực cường đại như vậy cũng chỉ gào thét một trận
rồi bị đánh cho hỏng mất.

Thân ở trong hư ảnh cự chuông, Hắc Vũ
thượng nhân rốt cục hiện ra vẻ mặt kinh hoàng, lúc này liền quát to một tiếng,
tay áo đột nhiên giương lên thả ra một đoàn ngân quang.

Sau một tiếng sấm nổ, vô số lôi điện màu
bạc nhỏ như sợi tơ tạo thành một cái lưới điện màu bạc như ẩn như hiện mở bung
ra.

Chính là bảo vật trên Hỗn Độn Vạn Linh
bảng, Ngân Tiêu lôi võng!

Với thần thông huyền diệu của cái lưới này,
một khi tế ra tự nhiên đủ để ứng phó với cú đột kích trước mắt.

Trong lòng lão giả khẽ thở dài một hơi nhẹ
nhõm, nhưng trên miệng lại lầm rầm niệm chú, hơn nữa một tay còn hư không trảo
một cái. Theo đó, vài đoàn linh quang trong lòng bàn tay di động ra.

Hắn muốn triệu hồi ra những bảo vật khác để
đối phó với địch nhân trước mắt, nhưng ngay đúng lúc này một màn khó tin bỗng
xuất hiện!

Hư không phụ cận chợt dao động, một cái
bạch thủ trắng như ngọc đột nhiên phóng ra, rồi trảo ra một cái nhìn như rất
tùy ý, nhưng một trảo này lại dễ dàng đem một đoàn linh quang trong đó tóm gọn
lại. Sau đó, năm ngón tay khẽ siết chặt lại, lão giả theo đó chỉ cảm thấy một
trận đau đớn như xé tan hồn phách truyền vào trong óc, hét thảm một tiếng, thần
niệm liên lạc với Ngân Tiêu lôi võng cũng theo đó mà bị cắt đứt đi, đồng thời
thân thể cũng lung lay một trận, bộ dáng giống như sắp ngã từ trên không xuống
vậy.

Mà chỉ một khắc trì hoãn này, hai cái thạch
thủ khổng lồ từ hai tòa núi kia liền tập trung hung hăng đánh vào một chỗ.

Cho dù có kinh sợ tới hồn bay phách lạc như
lão giả vẫn kịp thời thôi động pháp lực toàn thân, ngoài thân đột nhiên hiện ra
một tầng chiến giáp xanh mượt.

Nhưng lực lượng của hai cái thạch cự chưởng
thực sự quá khổng lồ!

Chỉ sau một tiếng nổ rung trời đất, hộ thể
linh quang cùng chiến giáp dưới cỗ cự lực của hai thạch cự thủ liền vỡ vụn tấc
tấc, thân thể theo đó mà hóa thành một cỗ huyết vụ bạo liệt tản ra.

“Sưu” một tiếng, từ trong đám huyết vụ chợt
bắn ra một đoàn hắc quang, chỉ sau một cái chớp động hắc quang liền biến vào hư
không không thấy bóng dáng.

Bỗng nhiên, một tiếng cười thanh thúy truyền
đến!

Khi đạo hắc quang kia vừa đào tẩu, ngọc thủ
vốn đang đem tấm lôi võng cuốn lại thấy vậy mà duỗi ra một ngón hướng về phía
đạo hắc quang nhẹ nhàng bắn ra một cái.

“Phốc xuy.” mt tiếng, một đoàn ngân quang
kích bắn ra, chợt lóe lên rồi cũng tan biến vào trong hư không.

Sau một khắc, một thanh âm muộn hưởng phát
ra, hư không nơi nào đó tại hơn trăm trượng xa đột nhiên chấn động một trận,
một đoàn hắc quang từ trong hư không loạng choạng ngã vật ra, nhưng chỉ lắc lư
một chút liền giống như tên rời nỏ mà hướng một phương xa xa phá không bay đi.

Ở bên trong hắc quang rõ ràng là một khỏa
Nguyên anh cao vài tấc màu tím, mặt mũi giống hệt với Hắc Vũ thượng nhân nhưng
sắc mặt lại tái nhợt cực kỳ, vẻ mặt lại tràn đầy kinh sợ, khóe miệng còn ẩn ẩn
vương vấn một tia máu lờ mờ.

“Bây giờ còn muốn chạy sao, quá tâm si vọng
tưởng rồi!”

Thanh âm lanh lảnh của nữ tử một lần nữa
truyền đến.

Ngọc thủ lại một lần nữa đung đưa một chút,
lôi võng đang bị tóm trong tay bỗng nhiên không thấy bóng dáng mà thay vào đó
là một cái mặt kính có chút cổ kính, cũng hướng về phía Nguyên anh xa xa nhẹ
nhàng lung lay mấy cái rồi bắn ra một đạo hắc sắc quang trụ, sau một cái chớp
động liền đem khỏa Nguyên anh kia bọc vào trong đó.

Nguyên anh vốn đang phá không bỏ chạy lập
tức cảm thấy không khí bốn phía chợt ngưng trệ lại, theo đó một cỗ hấp lực
khổng lồ không cách gì ngăn nổi thoáng cái nổi lên, sau đó liền bị mạnh mẽ kéo
bắn ngược về sau.

Lần này, Hắc Vũ thượng nhân thật sự đã sợ
tới hồn phi phách tán rồi, dưới tình thế cấp bách, Nguyên anh gầm nhẹ một tiếng
rồi phun ra một cá hình tam giác, rồi lại phun lên trên đó vài đoàn tinh huyết,
tinh huyết vừa ra liền hóa thành một đám huyết vụ nhanh chóng nhập vào bên
trong lệnh bài.

Tam giác lệnh bài nếu được Hắc Vũ thượng
nhân tế ra vào lúc này tự nhiên là một kiện dị bảo khó lường. Sau một tiếng
thanh minh, tam giác lệnh bài chợt hóa thành một quang đoàn màu xanh nhạt rồi
hướng Nguyên anh phủ lại.

Nguyên anh đang bay ngược về sau, dưới sự
bao phủ của tầng thanh quang này, thân hình Nguyên anh đột nhiên ngừng lại,
thậm chí ngoài thân còn sáng lóe lên, Nguyên anh lần nữa lại cấp tốc hướng về
phía trước phá không bay đi.

“Di! Có chút ý tứ, hẳn là Thanh Minh lệnh
của Nhân tộc rồi, có vẻ không xuất thêm mấy phần khí lực thì thật đúng là để
cho tên tiểu tử này chạy mất.”

Thanh âm nữ tử dễ nghe kia đột nhiên vang
lên, chẳng qua lần này lại có chút ý tứ ngoài ý muốn.

Một đạo không gian dao động đột nhiên xuất
hiện, chủ nhân của ngọc thủ, một nữ tử một thân lam sắc cung trang vô thanh vô
tức từ trong hư không hiện ra.

Nữ tử này vóc người yểu điệu, mặt như bạch
ngọc, dung nhan cực mỹ, nhưng trong đôi mắt hết lần này tới lần khác lại ẩn ẩn
thanh quang, làm cho người khác cảm thấy một cỗ khí tức uy nghiêm khó có thể
nói ra được.

Nữ tử này vừa hiện thân liền hướng Nguyên
anh xa xa kia nhìn lại một cái, sau đó ngọc nhan hơi trầm xuống rồi đem một cái
ngọc thủ hướng trước người dựng thẳng lên rồi chuyển sang một cái pháp ấn huyền
diệu mà đánh thẳng ra.

Sau một tiếng “phốc.” nhỏ vang lên, một cái
ma ảnh ba đầu sáu tay đột nhiên xuất hiện phía sau lưng nữ tử, ngoài thân ma
ảnh tinh quang lưu chuyển một trận rồi hóa thành một đầu ma vật mặc hắc giáp dữ
tợn. Chiến giáp tinh mỹ dị thường, mặt ngoài ẩn ẩn còn có một tầng trận đồ, mà
ba cái đầu lại đều bị một tầng chiến giáp bao trùm lại, khiến người khác khó có
thể nhìn thấy được hình dáng rõ ràng.

Chỉ trong nháy, ma vật vừa mới xuất hiện ba
cái đầu liền tề hống, phát ra một trận thanh âm như muốn xé rách không gian,
lục nhãn chớp động một cái, mơ hồ có thể thấy được sáu đoàn thanh diễm chớp
động không thôi, sau đó sáu cánh tay đồng loạt hướng Nguyên anh phía xa xa hư
không trảo tới.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Sau cái bàn tay đánh ra một chỗ liền phát
ra một tiếng nổ chói tai, sáu cơn lốc xoáy đồng thời hiện lên, cũng chợt lóe
lên liền nứt toác ra.

“Ầm ầm vang!”

Hư không dường như muốn sụp đổ hoàn toàn,
một cái lốc xoáy lớn hơn hẳn trong nháy mắt hình thành ở trước mặt nữ tử, sau
một chút chuyển động liền tuôn ra vô số hắc sắc phù văn, nhưng tất cả rối rít
hóa thành vô số đạo hắc quang tiến nhập vào trong hư không.

Nguyên anh nguyên bản đang toàn lực phi độn
phía xa xa đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí mao cốt tủng nhiên, thần sắc cả
kinh nhưng thân chưa kịp có phản ứng gì thì trên đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một
cái lốc xoáy màu đen không một tiếng động xuất hiện, một cái hắc sắc ma trảo
được bao phủ bởi một tầng ma diễm từ trong đó nhanh như chớp chui ra.

Nguyên anh chỉ kịp phát ra một tiếng thét
kinh hãi, cho dù ngoài thân còn có một tầng thanh quang hộ thể nhưng chỉ một kích
vậy mà ma trảo liền dễ dàng tóm được nó, rồi cũng nhanh như chớp đem Nguyên anh
rút về trong lốc xoáy.

Trong khoảnh khắc, lốc xoáy vừa mới xuất
hiện ở nơi này liền vô thanh vô tức biến mất, phảng phất như từ đầu đến giờ
chưa từng xuất qua chỗ này vậy.

Mà ở bên kia, cái lốc xoáy trước người lam
sắc cung trang nữ tử lại không có biến mất theo mà vẫn từ từ chuyển động không
ngừng. Khẽ nhoẻn miệng cười, nữ tử này đưa một cái ngọc thủ hướng trung tâm lốc
xoáy hư không trảo một cái.

“Phốc xuy.” một tiếng, một đạo hắc quang từ
trong lốc xoáy bị tóm ra, rõ ràng chính là Nguyên anh của Hắc Vũ thượng nhân
kia!

Chẳng qua, Nguyên anh lúc này hai mắt nhắm
nghiền, mặt mày xanh lét, toàn thân bị một sợi hắc ti trói chặt như cái bánh
tét, quả nhiên là đã bị bắt sống!

Nữ tử thoáng quét mắt nhìn qua Nguyên anh,
vẻ mặt không chút biểu tình đem tay áo hướng xuống phía dưới phất xuống, một cỗ
hắc quang nhất thời quyển xuống, sau một cái chớp động liền đem một vật nhiếp
đến trong tay.

Năm ngón tay mở ra, chỉ thấy vật trong tay là
một cái trữ vật thủ trạc tản ra hoàng quang nhè nhẹ.

Nữ tử lúc này vươn một ngón tay hướng trữ
vật thủ trạc nhẹ nhẹ điểm ra một cái, đồng thời hai mắt nhắm lại.

“Hoàng Lương thạch linh! Dĩ nhiên là vật
này. Quả thật có chút ý tứ, xem ra người này vì vật này mà đặc biệt chạy tới
đây. Không trách được Lục Cực mời ta tự mình chạy tới đây một chuyến. Nhân tộc
quả đúng là mưu mô, thật đúng là không thể không đề phòng.”

Một lát sau, nữ tử mở hai mắt ra, đột nhiên
cười một tiếng rồi tự nói mấy câu.

“Xem ra muốn biết tường tận thì phải tra
xét nguyên thần người này một chút đi. Bất quá, những Nhân tộc cao giai tu sĩ
này đều tu luyện một ít bí thuật tự tỏa thần niệm, mặc dù dựa vào ma công cậy
mạnh phá mở ra nhưng cũng chỉ có thể sưu tra được một phần vô cùng nhỏ mà thôi,
cũng không biết có thể hay không tra ra thứ cần nữa.”

Cung trang nữ tử trầm ngâm trong chốc lát,
vừa thở dài vừa lầm bẩm.

Nhưng nữ tử này dường như trong lòng đã có
quyết định, lúc này cũng không chần chờ gì nữa mà một tay hướng xoáy nước hơi
vung lên.

Ma vật ba đầu sáu tay phía sau cùng lốc
xoáy màu đen đồng thời biến mất không thấy, mà Nguyên anh của Hắc Vũ thượng
nhân thì lại vẫn lẳng lặng huyền phù tại chỗ.

Lam sắc cung trang nữ tử một tay lật
chuyển, cái cổ kính màu đen kia một lần nữa xuất hiện trong tay, hướng Nguyên
anh thoáng rung rung một cái. Nhất thời, một đạo hắc sắc quang trụ mờ mờ bắn
ra, đem Nguyên anh cuốn vào trong đó rồi hướng về phía cổ kính bay đi, chợt lóe
lên rồi quỷ dị biến mất.

“Đi thôi, tìm một chỗ yên tĩnh, bổn tọa cần
phải hảo hảo tiến hành sưu hồn tên Nhân tộc tu sĩ này. Lấy pháp lực hiện tại
của phân thân này đoán chừng cần phải mất mấy ngày mới có kết quả.”

Cung trang nữ tử lần nữa đem cổ kính thu
lại, sau đó mạn bất kinh tâm nói một câu, phảng phất như giao phó cho kẻ dưới
vậy.

“Tuân lệnh, Nguyên Sát đại nhân!”

Hai đạo thanh âm ong ong bỗng nhiên từ hai
tòa núi đã sập một nữa kia truyền ra.

Theo đó, hai cái cự chưởng từ hai phong ùng
ùng thu về, tiếp đó từ trên ngọn núi chợt xuất hiện một đám bạch cốt kèm theo
một trận linh quang xám trắng chớp chớp nhuyễn động. Sau thời gian chừng mấy
lần hít thở sau liền xuất hiện hai đầu thạch cự nhân đứng trước mặt nữ tử.

Hai người này một thân toàn là đá núi xám
tro, bốn tay, cao chừng ngàn trượng, thoạt nhìn trông có vẻ đáng sợ cực kỳ!

“Đa tạ nhị vị trưởng lão xuất thủ tương trợ
hủy diệt pháp thể của người này, nếu không bổn tọa muốn bắt giữ được người này
thì cũng phải hao phí một phen tay chân.”

Cung trang nữ tử đối với hai gã thạch cự
nhân này cũng có vẻ khách khách khí khí, trong miệng cảm ơn một hai câu.

“Không dám, vì Nguyên Sát đại nhân mà ra
lực cũng là vinh hạnh của chúng ta!”

Một trong hai gã thạch cự nhân chợt phát ra
tiếng nói, từ khuôn mặt toàn đá là đá kia cũng có thể miễn cưỡng nhận ra được
vẻ tươi cười.

Chương 1946:
Tân Đại Địch

      Nữ tử thản
nhiên gật đầu rồi tiếp đó không nói thêm gì nữa mà khẽ đem tay áo rung lên, hai
cỗ bạch hà liền cuốn ra, chợt lóe lên phân biệt chìm vào thân thể hai tên cự
nhân.

Cả người cự nhân theo đó mà “lộp bộp ùng
oàng.” loạn hưởng một trận, thân thể liền cấp tốc thu nhỏ lại, chỉ một chớp mắt
sau liền biến thành hai khỏa thạch cầu xám trắng cỡ nắm tay, rồi lại hướng về
phía nữ tử bay tới, cuối cùng cũng chìm vào trong ống tay áo không thấy tung
tích.

Lúc này nữ tử này mới giẫm chân một cái,
dưới thân đột nhiên sinh ra một cỗ hắc vân đem thân hình nữ tử phủ vào trong,
sau đó hướng về một phương nào đó bắn nhanh mà bay đi.

Cùng lúc này, Hàn Lập đang khoanh chân đả
tọa bên một cái hố to, mí mắt khẽ động rồi chậm rãi mở ra, trên mặt ẩn ẩn có chút
biểu tình kỳ quái. Hắn đem Nguyên anh thu lại, rồi cũng đem thần niệm hóa thân
từ bên trong Trấn Ma Tỏa kia một lần nữa thu về.

“Xem bộ dáng của hai lão ma này thì Hỗn độn
nhị khí này rõ ràng đối với bọn hắn cực kỳ trọng yếu, bằng không cũng không đến
mức thiếu chút nữa lấy nguyên thần thể đánh lớn một trận ở bên trong rồi. Hai
lão ma này sẽ không vừa thu được Hỗn độn nhị khí là lập tức có thể thoát khốn
ra chứ? Không có khả năng! Trấn Ma Tỏa này đích xác là Huyền Thiên linh vật
chưa thành hình, Hỗn độn nhị khí cho dù nghịch thiên đến mức nào thì cũng không
thể có cái hiệu quả như vậy. Hai lão quái vật kia chắc hẳn có dự định gì khác,
cho dù đã đều lập tâm ma chi thệ thì cũng khó mà tin được.”

Sắc mặt Hàn Lập âm trầm, dùng một loại
thanh âm trầm thấp khó có thể nghe được mà thì thào tự nói một hai câu.

“Hắc hắc, được rồi! Đến lúc đó vừa đem Hỗn
độn nhị khí phân ra cho hai lão quái vật kia liền tìm cách đem Trấn Ma Tỏa ném
trở lại Ma giới đi. Ngày sau dù sao cũng phải đi Ma giới một chuyến, đến lúc đó
vừa lúc đem vật này xử lý là được rồi. Dù sao cũng chỉ là hai cái nguyên thần
không có nhục thân, đến lúc Ma kiếp vừa kết thúc thì lần Ma kiếp tiếp theo cũng
là sự tình ở không biếtít bao nhiêu vạn năm sau rồi, ai cần quản tới hai ma đầu
kia thoát khốn sẽ giày vò Ma giới đến mức nào chứ.”

Hàn Lập bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, tựa
hồ trong nháy mắt đã có chủ ý.

Trong lòng đã quyết, Hàn Lập cũng không
tiếp tục chần chờ gì thêm nữa mà đem một ngón tay điểm lên trên cái hộp gỗ
trước mắt một cái.

“Đi!”

Quát khẽ một tiếng, hộp gỗ liền bay thẳng
tới giữa hố lớn rồi sau đó khẽ rung lên rồi huyền phù giữa không trung.

Sau đó, Hàn Lập hít sâu một hơi, một tay
liền bấm quyết, trong miệng bắt đầu lầm bầm niệm quyết.

Chỉ chốc lát công phu sau, một cái pháp
tướng ba đầu sáu tay chợt hiện ra ở sau lưng hắn, sáu cánh tay khẽ động, cũng
đồng dạng bắt đầu bắt quyết. Theo đó, từng phiến kim sắc hào quang từ trên thân
pháp tướng cuồn cuộn tản ra, chợt lóe lên rồi dồn dập chìm vào trong cái hộp
gỗ.

Trong nháy mắt công phu, hộp gỗ nguyên bản
một màu trắng sữa liền chuyển sang một màu kim quang rực rỡ, bộ dáng giống như
một khối vàng ròng vậy.

Đúng lúc này, trên mặt bản thể Hàn Lập chợt
nổi lên một tầng thanh hà, miệng khẽ quát một tiếng rồi lại đưa một ngón tay
lần nữa hướng hộp gỗ trước người điểm ra một cái. Một đám ngân sắc hỏa diễm từ
đầu ngón tay bắn ra trùm lên cái hộp gỗ, đem nó bao vào bên trong.

Mà đúng lúc này, kim sắc pháp tướng sau
lưng Hàn Lập sáu mắt chợt mở ra, thân hình nhoáng lên nhưng lại tự động bước
tới một bước lớn, sau mấy cái chớp động liền tiến tới sát cái hộp gỗ vốn cách
xa vài chục trượng, tiếp đó hai cái đại thủ liền chui ra, đem cái hộp gỗ nắm
chặt lại.

Kim quang chớp động, pháp tướng mang theo
cái hộp gỗ từ từ rơi xuống cái hố lớn. Tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng cũng
chỉ mất mấy lần hô hấp kim sắc pháp tướng đã chìm vào bên trong vụ khí không
thấy tung tích.

Thanh âm niệm chú của Hàn Lập vẫn không
ngừng phát ra, pháp quyết trong tay vẫn cứ tiếp tục bấm động, nhưng chỉ chốc
lát công phu sau thân thể hắn chợt run lên một cái, một cỗ âm hàn khí khó có
thể miêu tả được chợt từ trên thân thể hắn tỏa ra.

Hoàng quang chợt lóe, mặt đất phụ cận hắn
theo đó được phủ kín bởi một tầng băng lạnh hoàng sắc nhàn nhạt.

Lại qua một lát công phu sau, thanh hà trên
mặt Hàn Lập dần dần tiêu tán đi, toàn thân đều bị một tầng hoàng sắc hào quang
bao phủ lại.

Búi tóc, thậm chí là cả tứ chi đồng dạng
đều bị một tầng hoàng vụ bao trùm toàn bộ.

Dưới cái hố sâu, vụ khí hoàng sắc từ lâu đã
kịch liệt quay cuồng theo từ từng tiếng “oanh long long.” từ dưới sâu không
ngừng phát ra, phảng phất như có thứ gì đó đang ở dưới sâu đang bạo liệt không
ngừng, khiến người nghe nghe xong cảm thấy nghi hoặc không thôi.

Biểu tình trên mặt Hàn Lập tựa hồ đối với
những thanh âm bạo liệt cùng âm hàn khí dường như không thấy, chỉ là vô thanh
thôi động một loại bí thuật nào đó, bộ dáng một khắc cũng không ngừng.

Thời gian cứ vậy mà chầm chậm trôi qua, bảy
ngày đêm sau.

Hàn Lập vẫn cứ một mực ngồi xếp bằng bên
cạnh cái hố lớn không mảy may ly khai, cái này cũng là do pháp lực tự thân hắn
thực sự thâm sâu khôn lường, mà nhục thân lại viễn siêu đồng giai, bằng không
thì hắn cũng sớm vô pháp chống đỡ nổi. Nhưng cho dù như vậy thì pháp lực của
hắn cũng đã tiêu tiêu hao không ít rồi, thân thể cũng bắt đầu cảm thấy có chút
uể oải.

Bất quá lúc này, ở dưới sâu trong cái hố
lớn, thanh âm bạo liệt đã tiêu thất từ lâu, hoàng sắc vụ khí quay cuồng cũng đã
an phận ít nhiều, rõ ràng bí thuật đã thi triển tới mức tận cùng rồi, công việc
xem ra cũng đã gần như kết thúc.

Đột nhiên, một tiếng nổ như sấm rền từ dưới
đáy hố sâu bạo phát ra, vạn đạo kim quang từ phía dưới sâu phun lên, trực tiếp
xuyên thủng tầng vụ khí, trong lúc nhất thời đem toàn bộ hố sâu chiếu sáng dị
thường, rực rỡ vô cùng.

“Thành rồi!”

Hàn Lập thấy cảnh này tinh thần khẽ rung
lên, không khỏi hưng phấn thất thanh nói ra.

Nếu hắn có được thứ Hỗn độn nhị khí này thì
trong khoảng thời gian ngắn hẳn là có thể tiến giai tới Hợp Thể hậu kỳ tuyệt
đối không có bất luận vấn đề gì. Mà nếu tu vi lại tăng tiến thêm một bước, vô
luận là pháp lực hay thần thông uy lực tự nhiên đại tăng, đủ để cho hắn trong
Ma kiếp cùng chuyến đi tới Ma giới sau này cũng xem như là đủ sức bảo vệ mình
rồi.

Trong lòng nghĩ như thế nhưng động tác trên
tay hắn lại không chậm lại chút nào, ngoài thân chợt “phốc xuy.” một tiếng, một
tầng ngũ sắc quang diễm cuồn cuộn từ trên thân thể hắn chợt bốc lên. Nơi nào
quang diễm đi qua thì tầng sương lạnh trên người hắn mau chóng tan đi, chỉ
trong nháy mắt thân thể hắn liền khôi phục lại như lúc ban đầu.

Lúc này hắn mới đem một cánh tay nhấc lên
hướng cái hố sâu chụp một cái.

Vụ khí một lần nữa kịch liệt sôi trào, kim
quang chớp động, kim sắc pháp tướng ba đầu sáu tay từ bên trong đó từ từ bay
lên cao, trong tay vẫn cứ ôm cái hộp gỗ kia nhưng mà trong thân thể mơ hồ có
lại có thêm một đoàn vụ khí thanh quang.

Đám vụ khí này kích thường cỡ quả trứng gà,
bộ dáng không chút thu hút nào nhưng bên trong đoàn thanh khí lại mơ hồ có hắc
bạch lưỡng khỏa quang điểm cỡ hạt đậu huyền phù bất động.

Hàn Lập vừa thấy vật này khóe miệng khẽ nổi
lên dáng tươi cười.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc gương mặt hắn
chợt ngưng tụ lại mà ngẩng đầu lên, thần sắc lại trở nên kinh sợ cực kỳ.

Cơ hồ đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên
động địa bỗng nhiên từ trên cao bạo phát ra. Theo đó, một cỗ cự lực vô cùng
chợt kích lên trên tầng cấm chế trên cao.

Bạch khí vốn do cấm chế hình thành dưới cỗ
cự lực này lại giống như yếu ớt không chịu nổi, sau một tiếng nổ trầm đục liền
tấc tấc vỡ vụn ra, tầng vụ khí trên cao lập tức như bị cuồng phong quét tới
cuốn đi không còn một mảnh. Mà dưới cỗ cự lực này, một đạo thân ảnh yểu điệu vô
thanh vô tức hiện ra tại tầng trời cao, cũng từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Hàn
Lập ở phía dưới.

Ánh mắt băng hàn thấu xương rơi vào trên
khuôn mặt của Hàn Lập, vậy mà lại mơ hồ cảm giác được như bị kim đâm vậy.

“Hảo hảo! Tình báo sưu hồn từ tên Nhân tộc
tu sĩ kia quả nhiên không sai, quả nhiên là ngươi...”

Hàn quang trong mắt nữ tử khẽ động, trong
lời nói dường như có ý tứ tới Hàn Lập ở phía dưới.

Hàn Lập tuy rằng không biết địa vị của đối
phương ra sao nhưng nghe khẩu khí lại rõ ràng là một gã cao gia Ma tộc, hơn nữa
tựa hồ còn nhận thức được bộ dáng của hắn.

Tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc
cùng kinh sợ nhưng trước mắt tự nhiên không phải lúc suy nghĩ nguyên nhân trong
đó. Trong tích tắc, năm ngón tay hướng về phía xa xa chụp một cái.

Kim thân pháp tướng ba đầu sáu tay quang
mang chợt lóe, trực tiếp biến thành một đoàn kim quang đồng thời cũng đem cái
hộp gõ cùng đoàn thanh khí nho nhỏ kia nhắm Hàn Lập bắn nhanh đi.

Nữ tử trên không trung thấy cảnh này đầu
tiên là ngẩn ra nhưng ánh mắt khẽ động, mắt vừa thấy cái hộp gỗ cùng đoàn thanh
khí sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, thất thanh nói:

“Trấn Ma Tỏa, Hỗn độn khí! Nguyên lai là
ngươi mượn âm hỏa nơi này rút ra Hỗn độn nhị khí!”

Nữ tử này hiển nhiên cũng là một người
quyết đoán dị thường, cơ hồ ngay khi vừa dứt lời đem tay áo hướng phía dưới lập
tức rung lên.

Một đạo bạch quang từ trong ống tay áo bắn
nhanh ra, sau một cái chớp động trực tiếp kéo dài qua đoàn kim quang cách đó cự
ly mấy trăm trượng, thoáng dừng lại rồi như chớp giật cuốn xuống dưới.

Đó đúng là một dải khăn lụa bạch sắc tầm
một trượng lớn, nhưng mặt ngoài ngân quang lòe lòe, trải rộng phù văn, rõ ràng
là một kiện dị bảo!

Bảo vật này dưới sự thúc dục của nữ tử ý đồ
muốn đem Trấn Ma Tỏa cùng Hỗn độn nhị khí kia cường ngạnh chặn lại. Mà cơ hồ
cùng lúc đó, Hàn Lập vốn xếp bằng bên cạnh hố lớn cũng đột nhiên truyền đến hai
tiếng nổ trời rung đất chuyển, vô số đá vụn cùng nhau bắn ra, hai cái cánh tay
xám trắng cực lớn từ trong lòng đất chợt xông ra, cũng từ hai bên hung hăng
hướng Hàn Lập vỗ tới.

Thạch chưởng chưa thực sự bắn trúng Hàn Lập
nhưng một cỗ vô hình cự lực cũng đã khiến thân hình Hàn Lập trì trệ lại, phảng
phất như thân thể bỗng nhiên phải gánh tới mấy vạn cân cự lực vậy.

Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập tự nhiên kinh sợ
thế nào nghĩ cũng biết, nhưng trong lòng hắn lại không có thực sự thất kinh!

Hừ lạnh một tiếng, một tay liền bấm quyết,
bỗng nhiên miệng phun ra một câu:

“Bạo vũ!”

Kim quang nguyên bản đang vây lấy hộp gỗ
cùng Hỗn độn nhị khí chợt cuồng thiểm một cái, hóa thành một quầng sáng kim sắc
bạo liệt ra.

Nơi nào kim quang đi qua hư không nơi ấy
theo đó mà mơ hồ vặn vẹo đi, tấm khăn lụa bạch sắc kia ngay cả huyền diệu vô
cùng nhưng không khỏi ngưng trệ lại một chút.

Mà nhân cơ hội này, một cái đại thủ màu
xanh đột nhiên từ hư không phụ cận chợt lóe lên, lấy thế sét đánh không kịp
bưng tai tóm lấy cái hộp gỗ cùng thanh khí.

Tiếp đó, đại thủ chợt nhoáng lên liền biến
thành một đạo nhân ảnh nhàn nhạt, chính là Linh khu biến thành “Hàn Lập da xanh.”

Linh khu vừa mới hiện thân liền nhanh chóng
bấm quyết, trực tiếp hóa thành một đoàn thanh quang tiêu thất tại chỗ.

Cùng lúc, Hàn Lập nguyên bản đang ngồi xếp
bằng trên mặt đất ngoài thân kim quang chớp động, thân thể thoáng cái mọc ra
một tầng kim mao, thân thể cũng bắt đầu cuồng trướng lên, chỉ sau một lần hô
hấp thời gian liền hóa thành một con kim mao cự viên cao hơn mười trượng. Cỗ cự
lực nguyên bản đang tác động lên thân thể hắn trong khoảnh khắc không còn sót
lại chút gì. Không chỉ như thế, sau khi hoàn thành biến thân xong cự viên liền
rống to một tiếng, hai nắm tay “vù vù” hai tiếng hung hăng phân biệt đánh về
phía hai cái thạch chưởng cực lớn đang vỗ tới kia.

Sau hai tiếng nổ kinh thiên động địa, cự
viên rên lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước, mà hai cái thạch cự chưởng thì lại
tán loạn đá vụ, non nửa bộ phận đã hư không tiêu thất không thấy rồi.

Lúc này, sau lưng cự viên chợt hiện ra một
đạo giao động, một đạo thân ảnh thanh quang nhàn nhạt nâng một cái hộp gỗ cùng
một đoàn thanh quang hiện lên rồi nhanh chóng hướng về phía trước bổ nhào tới,
trực tiếp chìm vào bên trong thân thể cự viên không thấy bóng dáng.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3