Phàm nhân tu tiên - Chương 1957 - 1958

Chương 1957:
Hoa Thụ Tái Hiện

Nhân ảnh cao
to này cả người bị lôi điện quấn quanh, thân hình trong lôi điện sau khi ổn
định, ngẩng đầu lên, rõ ràng là một trung niên đại hán tóc đỏ, trên mặt có râu
quai nón.

Khuôn mặt đại hán vuông vức, cái mũi lớn cong
lại, phảng phất như mũi ưng, sau lưng có một đôi cánh đỏ, mỗi lần vỗ liền có
điện quang hiện lên, phảng phất như hóa thân của lôi thần.

Nguyên bổn thoạt nhìn đại hán uy phong lẫm
liệt, nhưng giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, trên người mặc một kiện ngân
sắc trường bào, không ít nơi bị cháy đen, thậm chí tay áo còn bị xé rách, lộ ra
một cánh tay trần.

Đại hán này đúng là một tu sĩ Hợp Thể Sơ
Kỳ, nhưng thoạt nhìn bộ dáng so với hl còn chật vật hơn vài phần, hơn nữa trong
nháy mắt vừa hiện thân, lập tức quay đầu lại dáo dác nhìn, vẻ mặt rất kinh
hoàng.

“Như thế nào là hắn, sao hắn lại xuất hiện
ở đây!” Chút khoảng cách như thế, Hàn Lập hiển nhiên liếc mắt liền nhìn rõ
khuôn mặt đại hán, trong lòng cả kinh, thất thanh la lên.

Mà đại hán phảng phất cũng nghe được lời Hàn
Lập, bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt bắn ra tinh quang về phía Hàn Lập, kết
quả sau khi thấy rõ khuôn mặt Hàn Lập trên phi xa, vẻ mặt một chút liền trở nên
cực kỳ cổ quái.

Sắc mặt Hàn Lập ngay cả khi không tốt,
nhưng sau khi suy nghĩ gì đó, khóe miệng nhếch lên, có vẻ hưng phấn.

Sau một khắc, hắn đứng lên, thân hình vừa
động liền quỷ mị xuất hiện phía sau thông linh khôi lỗi.

“Bốp.” một tiếng, Hàn Lập nhẹ nhàng vỗ lên
đầu vai bạch bào nữ tử.

Thông linh khôi lỗi này liền hóa thành một
đoàn bạch quang bị hắn thu vào trong tay áo.

Tiếp theo, dưới chân Hàn Lập chợt lóe linh
quang, nhất thời độn tốc phi xa tăng lên mấy lần, chớp động vài cái liền xuất
hiện trên hư không cách đại hán không quá trăm trượng.

“Hàn Lập, là ngươi! Sao ngươi lại xuất hiện
nơi đây, bộ dáng lại còn chật vật như thế?” Đại hán sau khi thả một cổ thần
niệm đảo qua người Hàn Lập, nhướng mày lớn tiếng hỏi.

Thanh âm đại hán này có chút trầm thấp, bất
ngờ lại nhận ra Hàn Lập.

Hàn mỗ cũng định hỏi như thế, đường đường
là thiếu chủ của một tộc, nhưng lại giống như chim sợ cành cong, chẳng lẽ ngươi
cũng bị kẻ nào đó đuổi giết?” Khóe miệng Hàn Lập sau khi nhếch lên, cười khổ
một tiếng hỏi.

“Hừ, đích xác Lôi mỗ gặp chút phiền toái,
bất quá so với tình hình của ngươi thì tốt hơn một chút. Chỉ mấy trăm năm không
gặp, không ngờ ngươi lại tiến giai đến cảnh giới Hợp Thể Trung Kỳ, nhưng pháp
lực trong cơ thể sao lại khô kiệt đến thế? Không phải ngươi cũng bị mấy tồn tại
Đại Thừa Kỳ đuổi giết chứ?” Ánh mắt đại hán hơi chuyển, nhìn khuôn mặt Hàn Lập,
có chút nghi hoặc hỏi.

“Đúng như Lôi huynh đoán, tại hạ thật sự
đang bị tồn tại Đại Thừa Kỳ đuổi giết, cho nên mới chạy lạc tới man hoang. Lôi
huynh, lấy thần thông lôi trận kinh khủng của ngươi, chẳng lẽ cũng bị tồn tại
Đại Thừa Kỳ đuổi theo.” Hàn Lập nhíu mày, thản nhiên thừa nhận, sau đó hỏi
ngược một câu.

“Hắc hắc, xem ra chúng ta đúng là một đôi
huynh không ra huynh, đệ không ra đệ. Bất quá, truy đuổi ngươi là thần thánh
phương nào. Dạo này tồn tại Đại Thừa Kỳ vì sao lại trở nên nhiều như vậy!” Đại
hán ngáp một cái, tò mò hỏi.

“Lôi huynh biết rõ mà còn hỏi. Nhân tộc
chúng ta ở gần đây đã gặp phải ma tai đại kiếp. Đuổi giết phía sau ta hiển
nhiên cũng chỉ có cổ ma! Đạo hữu chẳng lẽ không biết việc này?” Hàn Lập nghe
vậy ngẩn ra, có chút kỳ quái nói.

“Ma kiếp? Chẳng lẽ truy giết ngươi chính là
Thánh tổ cổ ma! Mấy tháng trước ta vừa bế quan đi ra, nên không biết việc này!”
Lần này đến phiên đại hán bị hù dọa, hít một ngụm lương khí trả lời.

“Mới vừa bế quan đi ra, cũng khó trách, ma
kiếp đã bắt đầu được một đoạn thời gian rồi. Đuổi giết ta chính là mấy hóa thân
của Thánh tổ ma tộc, mỗi một tên đều có thần thông đáng sợ Hợp Thể Hậu Kỳ, liên
thủ lại thì ta hiển nhiên chỉ có thể chạy trối chết. Phía sau Lôi huynh không
phải cũng là hóa thân Thánh tổ cổ ma chứ?” Vẻ dị sắc trên mặt Hàn Lập biến mất,
nghi hoặc hỏi.

“Có phải là Thánh tổ ma tộc hay không thì
ta không biết.”

“Nhưng đích xác bọn hắn có thể sử dụng ma
khí tinh thuần, một người trong đó có công pháp khắc chế ngũ lôi chi thể của
ta, về phần người khác thì đến bây giờ ta vẫn không nhìn ra tu vi đối phương
sâu cạn thế nào, nói không chừng thật sự là hóa thân của vị Thánh tổ cổ ma nào
đó.” Đại hán hàm hồ nói hai câu.

Hàn Lập nhướng mày, nhưng lập tức liền giãn
ra.

Vị này là Lôi Vân Tử mà hắn gặp tại dị tộc
khi xưa, rõ ràng có thứ gì đó giấu diếm, nhưng lúc này hiển nhiên không phải
lúc hỏi nhiều, ngược lại sau khi hơi trầm ngâm, hắn liền nói với đối phương:

“Có thể gặp đạo hữu thì cũng là vận khí của
Hàn mỗ, không biết Lôi huynh còn nhớ loại lôi trận ngày đó ta từng nói với
huynh không? Nếu ta và huynh liên thủ thì...”

“Ngươi nói đến loại Song Trọng Lôi Trận đó
sao, ta sao lại quên được. Ha ha, như vậy là có cơ hôi thoát thân rồi.” Hai mắt
Lôi Vân Tử sáng ngời, nghe vậy mừng rỡ.

“Đạo hữu, nếu đã đồng thuận thì chúng ta
nên nhanh... Ồ, mùi thơm này từ đâu tới vậy?” Hàn Lập đồng dạng cười ho nhẹ một
tiếng liền nói hai câu, nhưng mũi vừa động, đột nhiên sắc mặt đại biến.

“Không tốt, là hai tên gia hỏa kia đuổi
tới, Hàn đạo hữu mau lại đây, trước tiên ta dẫn đạo hữu rời khỏi nơi này rồi
nói sau.” Sắc mặt Lôi Vân Tử có chút trắng bệch, vội vàng hét lớn một tiếng
nói.

Hàn Lập vừa nghe nói thế cũng hoảng sợ,
không để ý mùi hương kia đến từ đâu, giẫm chân xuống phi xa, nhất thời hóa
thành một đạo thanh hồng bắn đi.

Sau hai lần chớp động, Hàn Lập liền xuất
hiện bên cạnh đại hán, tay phất xuống dưới, phi xa liền hóa thành một đoàn linh
quang nhập vào trong người.

Đại hán lo lắng bắt quyết, nhất thời tiếng
nổ lớn vang lên, vô số ngân sắc điện hồ từ hai cánh và thân hình bắn ra, trong
nháy mắt xung quanh hình thành một cái lôi trận mới.

Lôi trận phát ra tiếng ầm ầm rung trời, đem
đại hán và Hàn Lập bao phủ vào trong, điện quang chớp động, phảng phất như ngân
xà cuồng vũ, đem thân ảnh hai người bao phủ vào trong. Nhưng đúng lúc này, đột
nhiên phía trên lôi trận ba động, một hư ảnh hồng sắc hoa thụ không chút tiếng
động hiện lên.

Hoa thụ này cao khoảng trăm trượng, toàn
thân màu hồng trong suốt, tản mát ra một loại hương thơm khó diễn tả.

Hoa thụ đang chuyển động trên cao, bỗng
nhiên vô số cánh hoa đỏ rơi rụng xuống, chớp một cái liền hóa thành một cổ hồng
sắc hàn quang cuồn cuộn hạ xuống.

Nói cũng kỳ quái, phấn sắc quang hà nhìn
như chậm, nhưng chớp một cái liền đi hơn trăm trượng, tới phía trên lôi trận.

“Không kịp nữa rồi, tránh ra!”

Phấn sắc quang hà nhìn vô cùng diễm lệ,
khiến người ta vừa nhìn không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng sau khi đại
hán nhìn thấy, lại giống như nhìn thấy phấn độc, sắc mặt trắng bệch quát
to một tiếng, thậm chí ngay cả truyền tống lôi trận sắp hình thành cũng phải bỏ
đi, hai cánh sau lưng đột nhiên vỗ một cái, liền từ trong lôi trận bắn ra, chớp
động một lần liền biến mất vào hư không.

Mặc dù Hàn Lập lần đầu nhìn thấy phấn hồng
hoa thụ, nhưng vừa thấy cử động của Lôi Vân Tử, trong lòng rùng mình, không
chút do dự đầu vai thoáng một cái, thân hình mơ hồ, đồng dạng hóa thành một đạo
thanh bạch quang ti từ trong lôi trận bắn ra.

Thanh bạch quang ti như ẩn như hiện, chớp
động một lần liền xuất hiện trong hư không cách đó hơn hai trăm trượng.

Cự đại lôi trận bị phấn hồng quang hà lướt
qua, kim hồ chợt lóe liền tiêu tán, không quá thời gian một lần hô hấp, cả tòa
lôi trận liền tan biến thành tro bụi.

Phấn hồng hà quang dường như có thể khắc
chế lôi điện chi lực.

Thanh bạch độn quang thu lại, Hàn Lập lần
nữa hiện ra thân hình, quay đầu lại nhìn cảnh này, hiển nhiên hít một ngụm
lương khí.

“Lôi huynh, chẳng lẽ là...” Hắn không khỏi
giật mình hỏi Lôi Vân Tử nửa câu.

“Không sai, truy binh của ta đã đuổi tới
rồi. Tốc độ hai tên gia hỏa này càng lúc càng nhanh.” Lôi Vân Tử sắc mặt trầm
như nước, nghe vậy chỉ có thể miễn cưỡng trả lời.

Hàn Lập nghe xong, trong lòng hiển nhiên âm
thầm kêu khổ không ngừng, chỉ có thể mạnh mẽ đề thăng mười hai phần tinh thần,
cẩn thận nhìn khối hư ảnh hoa thụ trên không.

Nhưng ngoại trừ hoa thụ kia thì hư không
gần đó vẫn trống không, vô cùng yên tĩnh, không xuất hiện bất cứ thứ nào.

Vô luận là Lôi Vân Tử hay Hàn Lập đều không
phải tu sĩ bình thường, hiển nhiên sẽ không bị chiêu nhỏ này mê hoặc, không dám
mạo hiểm hành động, cứ đứng tại chỗ bất động.

“Hắc hắc, lúc này đây sao không chạy nữa
đi? Chắc không phải định bó tay chịu trói, giao thứ đó ra chứ?”

Vừa dứt lời, hư không phụ cận hoa thụ bỗng
nhiên hiện ra một tên nam tử xấu xí mặc trường bào, vừa hiện thân liền đảo mắt
xung quanh, nhất thời phát hiện ra Lôi Vân Tử và Hàn Lập.

“Ồ, còn có kẻ khác ở đây. Ngươi là ai?”
Trong mắt nam tử xấu xí chợt lóe hung quang, có chút dữ tợn hỏi.

“Chính là người này đuổi giết ngươi chạy
trối chết sao?” Thần sắc Hàn Lập vừa động, hỏi Lôi Vân Tử.

“Đương nhiên không phải, ngoại trừ hắn còn
có...”

“Đương nhiên còn có thiếp thân...”

Một thanh âm lãnh đạm của nữ tử đột nhiên
từ hư không phía trên hoa thụ truyền đến.

Tiếp theo bề mặt hoa thụ cuồng hiện phấn
sắc hà quang, phanh một tiếng liền vỡ vụn thành từng mảnh.

Một trần cuồng phong thổi qua, hư ảnh hóa
thành từng điểm linh quang tiêu tán, nhưng chỗ cũ lại ba động, hiện ra một nữ
tử mặc váy trắng.

Nữ tử này dung mạo vô song, thần sắc vô
cùng bình tĩnh, dưới đôi chân ngọc bất ngờ lơ lửng một đóa cự hoa hồng nhạt.

Trong nháy mắt Hàn Lập nhìn thấy nữ tử này,
chỉ cảm thấy trong lòng ngưng trọng, cảm giác hít thở không thông, sắc mặt trở
nên cực kỳ khó coi.

Cơ hồ trong nháy mắt, Hàn Lập liền khẳng
định cho dù đối phương không phải là tồn tại Đại Thừa Kỳ thì tuyệt đối cũng là
một hóa thân của Đại Thừa Kỳ, nếu không thì không có khả năng khiến hắn cảm
thấy sợ hãi như thế.

Nữ tử sau khi hiện thân, ánh mắt phân biệt
nhìn hai người Hàn Lập và Lôi Vân Tử, miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười thần
bí.

Chương 1958:
Bại Lộ

      “Đạo hữu nên
đối y đi, hà tất vì một đóa linh hoa mà trốn chạỵ cả tháng. Phải biết rằng đóa
Thiên Đàm hoa này đối với ngươi hiện tại cũng vô dụng. Chỉ cần giao nó ra, ta
liền tha cho ngươi một mạng, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bạch y nữ tử nói mấy lời khiến Lôi Vân Tử
xanh cả mặt.

“Hừ, Thiên Đàm hoa là thiên địa linh vật
trân quý, cho dù hiện tại ta không dùng được, nhưng sau này nhất định có tác
dụng. Muốn Lôi mỗ không công giao ra thì thứ cho không thể làm theo!”

Lôi Vân Tử sau khi hừ lạnh một tiếng, không
chút do dự từ chối.

“Xem ra ngươi vẫn có vài phần tin tưởng đối
với lôi độn chi lực của mình.”

Nữ tử không chút tức giận lạnh nhạt nói.

“Hắc hắc, các hạ nếu thật sự có bản lĩnh
bắt được ta thì Lôi mỗ sao có thể trốn chạy cả tháng.”

Lôi Vân Tử cười lạnh, bộ dáng kiêng kỵ nữ
tử lúc trước này chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy, nói.

“To gan! Ngươi dám nói chuyện với Bảo Hoa
đại nhân như vậy sao!”

Hắc bào đại hán xấu xí bỗng nhiênLôi Vân Tử
hét lớn một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

“Đúng là cáo mượn oai hùm! Ngươi có tin
không, nếu một đánh một, ta chỉ cần ba giây là có thể lấy được cái tiểu mạng
của ngươi!”

Sắc mặt Lôi Vân Tử trầm xuống, giọng nói
băng hàn châm chọc lại một câu.

Đại hán xấu xí nghe vậy nhất thời tức giận
sôi máu, miệng gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm lại định đánh qua. Nhưng đúng lúc
này, bạch bào nữ tử lại khoát tay chặn lại, thản nhiên nói:

“Hắc Ngạc dừng tay! Ngươi vừa mới hóa hình
không lâu, đích xác không phải là đối thủ của vị đạo hữu này.”

“Bảo Hoa đại nhân, ta...”

Mặc dù đại hán nghe lời mà thả lỏng nắm
tay, nhưng bộ dáng vẫn có chút không cam lòng.

“Thế nào, ngươi dám ý kiến sao?”

Nữ tử được gọi là “Bảo Hoa.” này mí mắt vừa
động, thản nhiên nói một câu.

“Không dám, thuộc hạ vừa rồi có chút lỡ
lời.”

Hắc Ngạc cả kinh, có chút kinh hoảng vội
vàng giải thích.

Ánh mắt Bảo Hoa nhìn vẻ mặt đại hán vài
lần, sau đó mới hời hợt nói một câu:

“Không có lần sau, rõ chưa!”

Hắc Ngạc trong lòng thả lòng, hiển nhiên
cuông quýt vâng dạ.

Hàn Lập ở một bên chậm rãi quan sát tất cả,
nét mặt ngưng trọng, hai mắt nhìn hắc bào đại hán hiện lên một tia kinh nghi.
Hắc bào đại hán này rõ ràng hắn lần đầu tiên gặp qua, nhưng khí tức hung ác của
đối phương khiến hắn cảm giác như đã từng cảm nhận được ở nơi nào đó rất xa.

Trong lòng hắn hiển nhiên có chút nghi
hoặc.

Bất quá, trước mắt không phải lúc lo lắng
việc này, quan trọng nhất chính là làm cách nào cùng Lôi Vân Tử thoát thân.

Về việc này, hắn biết rõ chỗ huyền diệu của
Lôi Quang trận cho nên cũng không thật sự quá mức lo lắng. Lấy thần thông của
Lôi Vân Tử, chỉ cần có chuẩn bị trước, muốn mang hắn truyền tống bất quá cũng
chỉ là một ý nghĩ mà thôi. Cho dù ngay cả nữ tử trước mắt thật sự là tu sĩ Đại
Thừa Kỳ thì cũng không thể cản được. Nếu không, Lôi Vân Tử cũng không thoải mái
trước mặt đại địch sâu không lường được này.

Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng chuyển động,
mà nữ tử trên cự hoa phía đối diện lại lần nữa mở miệng nói với Lôi Vân Tử:

“Loại lôi trận chi thuật này do đạo hữu tự
mình sáng tạo đích xác rất huyền diệu, nhưng cũng chỉ có người có ngũ lôi chi
thể như ngươi mới có thể phát huy nhuần nhuyễn. Đạo hữu mới vừa rồi từ chối đề
nghị của ta, chắc cũng chỉ dựa vào điểm này.”

“Không sai, vậy thì sao?”

Lôi Vân Tử âm trầm trả lời, trong lòng có
chút kỳ quái đối với dụng ý của đối phương.

“Kỳ thật, lôi trận truyền tống chi thuật
này của ngươi là đem không gian chi lực và lôi điện chi lực kết hợp xảo diệu
lại với nhau thì mới có thể truyền tống ra ngoài mấy vạn dặm. Nhưng đem hai
loại lực lượng này dung nhập một thể thì không phải chuyện dễ dàng, ngươi cũng
phải tham khảo một loại bí thuật nào đó mới có thể may mắn nghiên cứu ra.”

Bảo Hoa thản nhiên nói.

Thần sắc Lôi Vân Tử vừa động, nhưng ngoại
trừ lạnh lùng nhìn nữ từ thì vẫn chưa nói gì mà bạch bào nữ tử sau khi khẽ
cười, liền bổ sung:

“Vừa hay, thần thông ta tu luyệnẩn chứa lôi
điện chi lực và không gian chi lực, đối với hai loại lực lượng pháp tắc này
cũng có chút nghiên cứu.”

“Ngươi nói vậy là có ý gi!”

Sắc mặt Lôi Vân Tử khẽ biến, rốt cục không
nhịn được hỏi một câu.

“Chắc đạo hữu cũng đã nhận ra, khoảng thời
gian hai ta truy đuổi càng lúc càng ngắn. Nói không chừng, không quá mấy lần
nữa ta có thể tham ngộ ra loại lôi trận pháp tắc chi lực này, thần thông này
của đạo hữu liền mất đi hiệu dụng trước mặt ta. Mà trên người ngươi cũng bị ta
hạ một loại ấn ký, trừ khi có thể một lần truyền tống ra ngàn vạn dặm, nếu
không thì sớm hay muộn cũng bị ta bắt được. Mới vừa rồi ta nói nhiều như vậy
cũng chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi, cũng coi như cho đạo hữu cơ
hội cuối cùng. Nếu không thì trong tay ta có một loại bảo vật, vừa lúc thiếu
mấy tinh hồn Hợp Thể Kỳ làm chủ hồn, một khi ngươi từ chối cơ hội lần này, từ
nay về sau một khi bị ta bắt được, hiển nhiên ngươi sẽ trở thành một trong
những chủ hồn của bảo vật này.”

Trong mắt nữ tử lưu chuyển mâu quang, khinh
phiêu phiêu.

Mà Lôi Vân Tử sau khi nghe xong, sắc mặt
không khỏi trắng bệch, thần sắc âm tình bất định.

Bạch y nữ tử cũng không có ý thúc giục,
ngược lại ánh mắt vừa động, rốt cục nhìn về phía Hàn Lập. Ánh mắt nữ tử này
trong suốt như nước, nhưng Hàn Lập chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, có cảm
giác toàn thân đều bị đối phương nhìn thấu.

Điều này chứng tỏ thần niệm đối phương
cường đại vượt xa mình.

Hàn Lập trong lòng cả kinh, không kịp suy
nghĩ nhiều, Đại Diễn Quyết và Luyện Thần Thuật đồng thời vận chuyện trong cơ
thể, thần niệm chi lực thoáng cái liền trải rộng khắp nơi trên cơ thể, cảm giác
quỷ dị khi bị nhìn thấu theo đó mà miễn cưỡng ngăn trở lại.

Nhưng chỉ một lát này cũng khiến Hàn Lập
cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ kinh sợ.

Hắn tự phụ thần niệm cường đại không kém
quá nhiều so với tu sĩ Đại Thừa Kỳ, nhưng ánh mắt nữ tử này lại khiến hắn cảm
thấy đáng sợ hơn như thế, điều này chẳng phải nói lên nữ tử này cho dù ở trong
số Đại Thừa Kỳ tuyệt đối là tồn tại đứng đầu.

Sau một khắc, chuyện khiến Hàn Lập càng
thêm hoảng sợ lại xảy ra.

Ánh mắt nữ tử sau khi đảo qua người hắn một
vòng, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ cổ quái, thản nhiên nói:

“Hóa ra ngươi là kẻ tại Ma Kim sơn mạch
giết đi thủ hạ của ta, cũng đoạt lấy một khối Huyền Thiên Như Ý Nhận. Đạo hữu
lấy bảo vật của ta dùng nhiêu năm như vậy, có phải nên trả lại cho thiếp thân
hay không.”

“Tiền bối nói vậy là có ý gì, tại hạ không
rõ. Dường như đây là lần đầu tiên ta gặp tiền bối.”

Hàn Lập trong lòng kinh hãi, mơ hô đoán
được gì đó. nhưng gượng cười nói một câu.

“Xem ra đạo hữu không định chủ động trả
lại. Cũng được, để ta tự mình lấy vậy.”

Vẻ mặt nữ tử không chút cảm tình, sau khi
nói một câu tay liền phất về phía Hàn Lập.

Nhất thời, từ trong tay áo Hàn Lập đột
nhiên vang lên tiếng xé gió “vù vù”, một đạo kim quang theo đó bắn nhanh ra,
đúng là khẩu Huyền Thiên tàn nhận nọ!

Bảo vật này nguyên bổn vẫn ởên trên người Hàn
Lập, nhưng sau khi bị nữ tử tùy ý phất tay lại lập tức chặt đứt liên lạc thân
niệm với Hàn Lập. bay về phía bạch bào nữ tử. Sắc mặt Hàn Lập lập tức đại biến,
cơ hồ theo bản năng phất tay ra, một bàn tay hóa thành thanh sắc đại thủ đánh
ra.

Nhưng khẩu kim sắc tàn nhận này chỉ chợt
lóe một cái, lập tức hóa thành một đạo tinh mang biến mất trong hư không. Vì
thế thanh săc đại thủ liền chụp hụt vào khoảng không.

Lúc này, bạch y nữ tử khẽ vươn hai ngón tay
ngọc ra, giữa hai ngón tay chợt lóe kim mang, một khẩu kim sắc đoạn nhận dài
không quá một tấc quỷ dị hiện lên, vừa lúc nhẹ nhàng bị kẹp vào giữa ngón tay.

Sắc mặt Hàn Lập một chút liền trở nên cực
kỳ khó coi.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới lai lịch của
đại hán xấu xí kia.

Đối phương rõ ràng mang khí tc cường đại
của một loại ma thú nào đó mà hắn cảm ứng được khi ở còn Ma Kim sơn mạch, chỉ
là lúc đó hắn đang đánh nhau với kẻ địch, chỉ dùng thần niệm vội đảo qua mà
không để ý nhiều lắm, cho nên ấn tượng mới mơ hồ như thế. Nếu vậy thì lời nữ tử
này nói hơn phân nửa là không sai, dù sao khẩu tàn nhận này đúng là đoạt được
từ con ma viên Hợp Thể Kỳ ở Ma Kim sơn mạch.

Mà nữ tử này hẳn là Thánh tổ Ma tộc ẩn tàng
trong Ma Kim sơn mạch rồi.

Mặc dù Hàn Lập đau xót vì mất đi bảo vật,
nhưng sau khi nhanh chóng tự định giá đã đem lai lịch nữ tử và thủ hạ này đoán
được bảy tám phân.

Hắn âm thầm kêu khổ không ngừng, chỉ có thể
lập tức đề cao sự cảnh giác lên một trăm hai mươi phần trăm.

“Quả nhiên đúng là Như Ý Nhận. Bảo vật này
theo ta thời gian dài như thế, ngay cả ta cũng không nhớ rõ có nó từ bao giờ.
Cho dù ngươi che giấu khí tức thì sao có thể giấu diếm được bổn tọa. Hắc Ngạc,
đúng lúc ngươi không có bảo vật vừa tay, khẩu Như Ý Nhận tàn phiến này ta ban
cho ngươi.”

Thân sắc nữ tử có chút khác thường, sau khi
vuốt ve tàn nhận vài cái liền ngoài dự đoán của mọi người vứt bảo vật này cho
đại hán xấu xí đang đứng một bên.

“Đa tạ Bảo Hoa đại nhân ban thưởng!”

Hắc Ngạc đầu tiên là ngẩn ngơ nhận lấy bảo
vật, tiếp theo mới hiểu ra, nhất thời vừa vui vừa sợ vội vàng thi lễ với nữ tử.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này trong lòng hiển
nhiên buồn bực không thôi, nhưng nghĩ đến thần thông kinh người của nữ tử này
thì cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn thôi.

Tiếp theo, lại có chút ngoài dự đoán, nữ tử
không hỏi gì tới Hàn Lập nữa mà ngược lại chuyển ánh mắt lần nữa lạnh nhạt hỏi
Lôi Vân Tử một câu:

“Ngươi nghĩ kỹ chua? Có chắc vì một gốc linh
dược hiện tại vô dụng mà định cả đời không vươn lên được!”

Lôi Vân Tử nghe nói thế thân hình có chút
động, vẻ trầm ngâm trên mặt dần thối lui, thở dài một tiếng, nói:

“Lời tiền bối vừa rồi không sai, nhưng nếu
như lời này sớm nói từ hơn nửa ngày trước thì Lôi mỗ không chừng thật sự đã bị
thuyết phục, nhưng hiện tại thì...”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hai cánh sau
lưng Lôi Vân Tử vỗ mạnh một cái, đồng thời hai tay bắt quyết.

Tiếng “ầm ầm.” nổ ra!

Vô số ngân hồ từ trên người bắn ra, thân
hình hắn một cái liền biến mất trong điện quang. Sau một khắc, bên cạnh Hàn Lập
chợt lóe điện quang, một lôi trận thật lớn “ầm ầm.” hiện lên, bên trong có một
đạo nhân ảnh như ẩn như hiện.

Đúng là Lôi Vân Tử.

“Chạy mau!”

Hắn quát khẽ một tiếng.

Mà cơ hồ ngay khi lôi trận vừa xuất hiện, Hàn
Lập liền không chút do dự phóng vào.

Đại hán xấu xí ở phía xa thấy cảnh này nhất
thời giận dữ hét lớn một tiếng, tay hư không trảo một cái, một cái búa lớn màu
đen xuất hiện trong tay, hai tay cầm chặt bổ thẳng vào trung tâm lôi trận.

“Phốc.” một tiếng!

Một đạo phủ mang thô to liền hóa thành một
đạo hắc mang điên cuồng chém đi, nơi nào hắc mang đi qua nơi ấy hư không loạn
động một trận, phảng phất như hư không dưới một kích này mà bị bổ nứt ra vậy.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3