Phàm nhân tu tiên - Chương 1961 - 1962

Chương 1961:
Thoát Thân

      Nhưng Bảo Hoa
thấy cảnh này chỉ hời hợt bắt một pháp ấn cổ quái.

Một thanh âm muộn hưởng phát ra, hồng sắc
cự hoa bên dưới cự đại thạch nhân xoay tròn một cái rồi từ đó liên tiếp bắn ra
hai đạo quang trụ trong suốt. Mỗi đạo quang trụ này đều sáng long lanh, phảng
phất như thực thể, hơn nữa tốc độc cũng cực nhanh như điện quang hỏa thạch, chỉ
chợt lóe liền đánh tới trước người hai cự nhân.

Hai cự nhân cả kinh, thân hình lập tức vừa
động muốn né tránh nhưng đã trễ.

Hai đạo quang trụ cơ hồ không quan tâm đến
hộ thể linh quang của hai cự nhân, chợt lóe liền nhập vào trong hai thân hình
khổng lồ không thấy bóng dáng. Hai cự nhân kinh sợ gầm nhẹ một tiếng, trên
người bỗng nhiên lóe ra bạch quang, từng đóa hoa thủy tinh từ trên trán phóng
ra, cơ hồ trải rộng toàn thân.

Hai cự nhân trong khoảnh khắc liền bị một
tầng tinh thể thần bí đóng cứng lại, không cách nào nhúc nhích được.

Nhìn hai thạch cự nhân trong cự đại tinh
thể, Bảo Hoa không chút biểu tình phất tay một cái. Nhất thời bạch quang trên
cự đại tinh thể chợt hiện rồi bắt đầu thu nhỏ lại, chỉ một lát liền biến nhỏ
bằng nắm tay, rồi bị nữ tử này dễ dàng thu vào tay áo.

“Chúc mừng đại nhân có thể diệt sát đại
địch!”

Lúc này, Hắc Ngạc ở một bên mới hồi phục
tinh thần lại, vội tiến lên trước hai bước lấy lòng nói.

“Ba người bọn họ bất quá chỉ là ba khối hóa
thân của Huyết Quang, không thể coi là đại địch được. Nhưng thật ra sáu đại hóa
thân của Lục Cực đều là trợ thủ đắc lực của ả, nay bị ta bắn một phát, không
mất hơn trăm năm thì đừng nghĩ đến chuyện khôi phục lại như ban đầu.”

Bảo Hoa thản nhiên nói.

“Vậy sao đại nhân không đuổi theo các nàng
giết tất cả đi. Hiện tại là cơ hội khó có được!”

Hắc Ngạc cẩn thận đề nghị nói.

“Không cần thiết. Lục Cực nếu đã liều mạng
hao tổn nguyên khí để thoát khỏi Huyễn Nhật của ta thì khẳng định sẽ tiếp tực
thi triển thần thông bảo mạng khác mà phi độn xa hơn vạn dặm. Cho dù ta toàn
lực đuổi theo thì khả năng bắt được cũng không quá cao. Hiện tại, chuyện Thiên
Đàm Hoa quan trọng hơn, nếu không vạn nhất khiến tên gia hỏa kia chuồn mất thì
sau này càng mất nhiều công sức hơn. Đi thôi!”

Bảo Hoa suy nghĩ sơ thoáng cái, liền quyết
định nói.

“Vâng, thuộc hạ tất cả đều nghe theo đại
nhân phân phó!”

Đại hán cung kính đáp ứng.

Tiếp theo, cự hoa dưới thân Bảo Hoa rung
lên một cái, lần nữa thả ra phấn hồng hà quang bao phủ hai người lại, thoáng
cái liền biến mất trong hư không. Trong lúc nhất thời, nguyên bổn chỗ này vừa
nãy vô cùng náo nhiệt lại trở nên trống không, không còn bất cứ bóng người nào.

Cách đó không biết bao nhiêu vạn dặm, trong
một cái hạp cốc thần bí, hai tòa lôi trận một lớn một nhỏ chớp động ngần quang
“ầm ầm.” hiện ra. Hai tòa lôi trận này lồng vào nhau, một trong một ngoài, mà
trung tâm pháp trận bất ngờ có hai đạo nhân ảnh đang lơ lửng.

Một người một thânh áo bào xanh tung bay
trong gió, sau lưng là đôi cánh chớp động điện quang liên hồi. Người còn lại
toàn thân đều là lôi điện, hai tay nắm lấy một cái ngân sắc pháp bàn. Đúng là
hai người Hàn Lập và Lôi Vân Tử!

“Hàn đạo hữu, ngươi chuẩn bị tổt chưa! Cái
song trọng Lôi Quang trận này Lôi mỗ đã nghiên cứu thấu triệt không còn vấn đề
gì, nhưng dù sao vẫn chưa từng thử qua, nếu có gì sai làm thì đạo hữu chỉ có
thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi.”

Ngọc bàn trên tay Lôi Vân Tử chớp động bạch
mang chói mắt, toàn thân lượn lờ điện hồ, cười ha ha nói với Hàn Lập, bộ dáng
trông có vẻ cực kỳ hưng phấn.

“Hắc hắc, nếu thật sự là như thế thì Hàn mỗ
cũng đành chịu thôi. Bất quá Lôi huynh dám cùng Hàn mỗ truyền tống thì sợ rằng
cũng có ít nhất tám chín phần nắm chắc. Nếu Lôi huynh cũng tự tin vô sự thì Hàn
mỗ cũng thế. Huống hồ tại hạ mới vừa rồi đã nghiên cứu thêm thoáng cái về song
trọng Lôi Quang trận này, cảm thấy đích xác không có vấn đề gì lớn.”

Hàn Lập ở bên cạnh thản nhiên cười, nói.

“Hừ, tiểu tử ngươi nói thế thì Lôi mỗ cũng
yên tâm, nhưng trên thực tế cũng không phải trăm phần trăm. Được rồi, có lẽ hai
tên kia cũng sắp đuổi tới, chúng ta đi thôi.”

Lôi Vân Tử sau khi trợn mắt lầm bầm một
câu, pháp bàn trong tay bỗng nhiên bắn ra, chớp một cái liền phân biệt nhập vào
trong hai tòa lôi trận.

Tiếp theo, hai tay hắn nhanh chóng bắt
quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Tiếng xé gió ầm ầm nổi lên, hai tòa lôi
trận bị kích thích, vô số điện hồ bạo liệt trong pháp trận, ngân sắc điện quang
trong lúc nhất thời trải rộng khắp nơi trong lôi trận. Trong tiếng nổ, Lôi Vân
Tử bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mấy đạo điện hồ thô to từ trung tâm lôi trận
bắn ra, đồng thời bao phủ hắn và Hàn Lập vào trong.

Hai người thoáng cái liền biến mất trong
lôi trận.

Một khắc sau, hư không gần đó chợt ba động
một trận, một đoàn sắc quang hà thoáng hiện ra, lại thoáng một cái biến thành
một đóa hoa cự đại.

Cánh hoa từ từ mở ra, bên trong tự nhiên là
thân ảnh của hai người Bảo Hoa và Hắc Ngạc.

Mặc dù lôi trận đã sớm tiêu tán nhưng ánh
mắt nữ tử Bảo Hoa này sau khi đảo qua hư không chỗ lôi trận, sắc mặt không khỏi
biến đổi đôi chút.

“Không gian ba động sao lại hoàn toàn khác
xa lúc trước, ngay cả ta cũng không cách nào tìm được vị trí truyền tống!”

Nữ tử thì thào vài câu, đôi mắt đẹp lần đầu
tiên hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

“Không thể nào! Bảo Hoa đại nhân không phải
đã lĩnh ngộ hơn phân nửa pháp tắc chi lực của loại lôi trận kia sao, như thế
nào lại thành như thế này?”

Hắc Ngạc cả kinh, giật mình hỏi.

“Không riêng như thế, hơn nữa ta còn cảm
thấy một tia ấn ký liên hệ nọ đã bị chặt đứt. Xuất hiện tình huống này, hoặc là
người nọ đã hồn phi phách tán, hoặc thật sự hắn đã chạy trốn ra hơn ngàn vạn
dặm.”

Nữ tử lắc đầu nói.

Vừa nghe nữ tử nói thế, Hắc Ngạc hiển nhiên
không khỏi mở to mắt, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào mới tốt.

“Xem ra không gian ba động lưu lại nơi này
hơn phân nửa là do có tên đến sau tham gia. Xem ra bổn tọa đã coi thường hai
tên này, chúng thật sự có cách tiến hành truyền tống cự ly xa. Thôi bỏ đi,
Thiên Đàm Hoa ngay cả có chút tác dụng với ta, nhưng cũng không đáng để hao ta
tổn nguyên khí tiến hành bói toán. Chúng ta đến chỗ Nhân tộc thôi, nơi đó có lẽ
có linh dược giúp ta khỏi hẳn. Chỉ có thể đến đó, trong phạm vi gần tiến hành
bói toán mới hy vọng có được tin tức rõ ràng!”

Đôi mắt Bảo Hoa chớp động tinh quang, nhưng
vẫn không lộ ra vẻ tức giận, ngược lại còn thản nhiên nói.

Vừa thấy bộ dáng nữ tử thong thả như thế,
Hắc Ngạc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng hiển nhiên không dám có ý kiến gì
khác, lúc này thành thành thật thật gật đầu nói phải.

Bảo Hoa gật đầu, nhưng đột nhiên trong lòng
cảm thấy có chút khác thường mà ngẩng đầu nhìn về một phía nào đó mà nhíu đôi
mắt lại, nhưng sau khi trầm ngâm một lát lại lắc đầu không để ý tới sự bất an
này, sau đó một chân liền giẫm nhẹ lên cự hoa một cái. Nhất thời hà quang chợt
lóe, cự hoa liền mang hai người bay về phía Nhân tộc.

Cách đó hơn ngàn vạn dặm, trên không trung
một cái hồ rộng mênh mông bất chợt truyền ra một tiếng sét đánh. Theo đó, vô số
ngân sắc điện hồ từ hư không bắn ra, trong nháy mắt hình thành một tòa lôi trận
thật lớn không ngng quay cuông co giãn bất định trên không trung.

“Ầm ầm.”, trong lôi trận phát ra điện quang
chói mắt, thân ảnh Hàn Lập và Lôi Vân Tử chợt lóe hiện ra.

Hai nguời sau khi nhìn xung quanh, trên mặt
lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Không sai, song trọng Lôi Quang trận đích
xác đã đưa chúng ta ra xa ngoài ngàn vạn dặm, cái cảm giác lúc nào cũng bị
người ta giám sát trên người đã biến mất. Bất quá để an toàn, chúng ta nên chia
tay tại đây, ai đi đường nấy.”

Vẻ vui mừng trên mặt Lôi Vân Tử thu lại,
không chút khách khí quay lại nói với Hàn Lập một câu.

“Hàn mỗ cũng đang có ý này! Đáng tiếc song
trọng Lôi Quang trận phải có hai người cùng khu sử lôi trận thì mới thi triển
ra được, nếu không thì đây đúng là một thủ đoạn tuyệt diệu để giữ mạng!”

Hàn Lập gật đầu, có chút đáng tiếc nói.

"Hắc hắc, trên đời nào có chuyện hoàn
mỹ muời phần. Lúc này đây chúng ta lại gặp nhau, rồi cùng chạy thoát khỏi đại
địch đã xem như tạo hóa không nhỏ. Tục ngữ có câu: “gặp đại nạn không chết thì
tất có phúc về sau”, sau này nói không chừng còn có chuyện tốt đang chờ ta và
ngươi. "

Dị sắc trên mặt Lôi Vân Tử chợt lóe, cười
to nói.

“Không cần đợi đến sau này, đạo hữu có được
Thiên Đàm Hoa đã là phúc lớn rồi!”

Hàn Lập nhìn Lôi Vân Tử, đột nhiên cười rộ
lên, nói.

“Như thế nào! Hàn huynh đệ cũng hứng thú
với Thiên Đàm Hoa sao?”

Lôi Vân Tử trừng mắt, nửa cười nửa không,
nói.

“Lôi huynh nói sai rồi! Thiên Đàm Hoa mặc
dù tốt, nhưng đáng tiếc lại tương khắc lớn với công pháp ta sở tu, cho nên ta
cũng không quá hứng thú. Được rồi, Hàn mỗ đi trước một bước, hy vọng ngày sau
có thể gặp lại đạo hữu.”

Hàn Lập ngáp một cái phủ nhận, sau đó lập
tức chắp tay cáo từ.

“Vậy Lôi mỗ cũng chúc đạo hữu thuận buồm
xuôi gió.”

Trong lòng Lôi Vân Tử thả lỏng, trên mặt
tươi cười chắp tay nói với Hàn Lập.

Hân Lập không nói thêm gì mà khẽ gật đầu,
toàn thân đại phóng thanh quang rồi trực tiếp hóa thành một đạo thanh hồng phá
không bay đi.

Lôi Vân Tử chờ sau khi độn quang Hàn Lập
biến mất cuối chân trời thì mới hóa thành một đạo ngân quang bay về hướng ngược
lại.

Hàn Lập trên đường không chút dừng lại, một
hơi bay xa khỏi Nhân tộc ba ngày ba đêm tới không trung một dãy núi đá hoang
vu. Khi này hắn cảm thấy không có khả năng bị truy binh phát hiện thì mới dừng
độn quang rồi hạ xuống sườn núi. Vừa bay hạ xuống hắn vừa bắt quyết niệm chú,
theo đó toàn thân hắn được một tầng hoàng quang bao phủ lại, sau đó trực tiếp
tiến nhập vào trong núi đá không thấy bóng dáng.

Chỉ một lát sau, Hàn Lập bỗng xuất hiện
trong một động quật ở phía trong lòng núi, hai tay áo huy động, hơn mười cây
trận kỳ hóa thành từng điểm linh mang bắn ra, chợt lóe lên rồi tất cả đều tiến
nhập vào hư không gần đó không thấy bóng dáng.

Sau một khắc, một tầng bạch quang mờ nhạt
bỗng nhiên xuất hiện bốn phía động quật, đem nơi đây bao phủ nghiêm ngặt lại.
Lúc này Hàn Lập mới thở dài một hơi, sau đó mới ngồi xếp bằng trên một tảng đá
trong động quật.

Tay vừa lật, bảy tám bình ngọc lớn nhỏ khác nhau hiện lên mà lơ
lửng trước người.

Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng từ ngọc bình
lấy ra mười mấy viên đan dược màu sắc khác nhau, sau khi nuốt vào liền nhắm mắt
lại, hai tay bắt quyết vận công rồi tiến vào trạng thái nhập định.

Hiện tại hắn chẳng những muốn khôi phục
pháp lực gần như khô kiệt trong nguời, mà còn muốn luyện hóa tất cả di chứng
của việc nuốt sống linh dược trước kia. Mà một lúc làm hai chuyện nếu không hao
phí hai ba tháng thời gian thì căn bản là chuyện si tâm vọng tưởng.

Chương 1962:
Luyện Hóa Thuật

      Nhập định lần
này lại mất đến hai tháng.

Một ngày kia, hắn lần nữa mở hai mắt ra, hậu
hoạn trên người chẳng những đã hoàn toàn giải trừ mà pháp lực thần khí cũng
khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Lúc này, Hàn Lập mới thật sự khôi phục lại
sự trầm tĩnh như trước.

Giờ phút này cho dù Thánh tổ Ma tộc như
Nguyên Sát tìm tới cửa thì hắn cũng tự tin có thể đánh một trận.

Sau khi tỉnh lại, Hàn Lập chỉ trầm ngâm một
lát, tay vừa lật, một bạch sắc mộc hạp và một lam sắc ngọc bình cùng hiện ra.
Kim quang trong tay chợt lóe, bạch sắc mộc hạp nhất thời bị một tầng kim quang
bao vây, tự động bay lên lơ lửng giữa không trung.

Hàn Lập nhìn lam sắc ngọc bình còn lại,
trên mặt không khỏi lộ ra một tia hưng phấn.

“Hỗn độn nhị khí danh tiếng sớm đã nghe
qua, không nghĩ được lại có ngày đoạt được linh vật này, nếu có thể luyện hóa
nó thì tiến giai Hợp Thể hậu kỳ hơn phân nửa không thành vấn đề.”

Hàn Lập thì thào nói nhỏ vài câu, tiếp theo
búng một ngón tay về phía bình ngọc.

“Phanh.” một tiếng, nắp bình tự động mở ra.

Trong tiếng xé gió “vù vù”, một đoàn thanh
quang từ đó bay ra, chớp một cái liền bắn nhanh ra, bộ dáng như muốn bỏ chạy.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, một cánh tay mơ
hồ trảo một cái lên hư không, nhất thời một cỗ cự lực vô hình bao phủ cả gian
động quật. Tiếp đó, năm ngón tay chớp động quang mang rồi kéo trở lại. Thanh âm
“xuy xuy.” xé gió truyền ra, thanh quang sau khi run lên liền bị hút vào tay.

Hàn Lập nhẹ thở một hơi, hai mắt híp lại
cẩn thận đánh giá thứ trong lòng bàn tay. Chỉ thấy thanh quang trong tay chớp
động không thôi, trong đó lại có hai quang điểm nhỏ bằng hạt đậu, một đen một
trắng liên tục chớp động.

Lam quang trong mắt Hàn Lập chợt động, pháp
lực toàn thân quán chú vào hai mắt, nguyên bổn hai quang điểm có chút mơ hồ,
nhất thời hiện rõ trong mắt. Nhưng trong nháy mắt khi thấy rõ hai quang điểm,
thân hình hắn khẽ chấn động, vẻ mặt trong nháy mắt hiện ra vẻ mờ mịt, cả người
bất động. Sau thời gian một bữa cơm, vẻ mặt Hàn Lập đột nhiên vặn vẹo vài cái,
đột nhiên cắn răng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình chấn động ngã ngược về
phía sau.

“Thật lợi hại, luân hồi huyễn cảnh thật lợi
hại, quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết! Nếu không phải lúc cuối đột
nhiên tỉnh lại thì sợ rằng tâm trí vĩnh viễn ở lại trong thế giới của Hỗn độn
nhị khí rồi.”

Thân hình Hàn Lập vừa động, lần nữa khoanh
chân ngồi xuống nhưng vẻ mặt có chút khiếp đảm, thất thanh nói.

Mới vừa rồi đúng là hắn đã dùng Minh Thanh
linh mục quan sát hai tiểu quang điểm ở bên trong Hỗn độn nhị khí, cũng chỉ
trong nháy mắt liền bị bổn nguyên chi lực trong đó hút vào, thoáng cái liền rơi
vào vô số thế giới hư ảo lớn nhỏ khác nhau, khiến cho bản thân không thể tự
kiềm chế được.

Nếu không phải hắn sớm đề phòng để lại
trong cơ thể một đạo chân lực bạo phát tự động có tác dụng trong thời gian nhất
định sẽ mạnh mẽ thức tỉnh bản thân thì sợ rằng sớm đã thân hủ thần diệt mà chờ
đến ngày tạo hóa mà chết đi.

Mặc dù Hàn Lập chấn kinh không nhỏ, nhưng
trong lòng lại không còn bất cứ hoài nghi gì với thứ trong tay. Cũng chỉ có Hỗn
độn nhị khí trong truyền thuyết kia mới có uy lực đáng sợ như vậy, hiển nhiên
không thể nào là giả được. Lúc này, hắn chỉ cần có phương pháp luyện hóa linh
vật này thì việc tiến giai Hợp Thể hậu kỳ sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay.

Hiện tại, Hàn Lập ngay cả khi luôn cực kỳ
bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy lòng lại không khỏi hiện lên vẻ kích động. Bất
quá trước đó, hắn còn cần phải thực hiện giao dịch với hai lão ma trong Trấn Ma
tỏa một phen mới được.

Trong lòng tự định giá như thế, một ngón
tay đột nhiên chỉ về phía thanh sắc quang đoàn. Sau một tiếng sét trầm thấp
vang lên, đầu ngón tay chợt lóe kim quang, một đạo điện hồ nhỏ xíu bắn ra, chợt
lóe liền nhập vào trong thanh sắc quang đoàn khiến quang đoàn bị lôi ngược trở
về.

Quang điểm đen trắng trong thanh sắc quang
đoàn vô cùng tĩnh lặng, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhưng
trên mặt Hàn Lập lại lộ ra vẻ hài lòng, tay phất về phía lam sắc ngọc bình một
cái, nhất thời miệng bình phun ra một cổ bạch hà đem thanh sắc quang đoàn thu
lại.

Tay áo phất lên, bình ngọc nhất thời đóng nắp lại.

Lúc này ánh mắt Hàn Lập mới xoay chuyển
nhìn về phía hộp gỗ trên không, sau đó hắn liền há miệng phun ra vô số viên
châu, tay lại vỗ lên thiên linh cái rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Một lát sau,
trong một khoảng không gian thần bí nào đó, ba động không gian nổi lên, thần
niệm hóa thân của Hàn Lập chợt lóe xuất hiện trên trời cao tại phiến không gian
này. Sau khi hắn đảo mắt khắp nơi, khẽ cau mày.

Khắp nơi trong hư không đều mờ mịt, vô số
bông tuyết tung bay khắp nơi, nơi đây bất ngờ lại biến thành một phiến băng
địa. Bất quá, chưa chờ hắn có cử động gì, hư không phụ cận đã ba động một trận,
hai đạo nhân ảnh đồng thời thoáng hiện ra. Một tên mộ thân hắc giáp, một tên
một thân đạo bào, đúng là hai lão quái Ma tộc Phong Tà và Xa Kỵ Cung.

Hai tên này vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, bộ
dáng vừa mừng vừa sợ, Phong Tà cười ha ha, trực tiếp hỏi: “Hàn đạo hữu, ngươi
như thế nào đến bây giờ mới xuất hiện! Ta và Xa huynh còn tưởng bản thể của
ngươi gặp đại họa, gặp đại kiếp nguy hiểm gì đó!”

“Hàn mỗ đích xác định sớm gặp lại hai vị,
nhưng một năm qua lại gặp vài tên đại địch, bị đuổi giết đến bây giờ mới thoát
ly được hiểm cảnh.”

Hàn Lập cười cười, nửa thật nửa giả đáp.

“Hàn đạo hữu nếu đã xuất hiện nơi đây thì
xem ra hẳn là bình yên vô sự, Xa mỗ xin được chúc mừng! Bất quá, Hỗn độn nhị
khí nọ, không biết Hàn đạo hữu đă lấy được hay chưa?”

Xa lão quái sau khi tùy ý nói hai câu, liền
khẩn trương hỏi.

“Hai vị nếu ở trong Trấn Ma tỏa thì Hỗn độn
nhị khí có mất chút nào không hẳn là so với Hàn mỗ càng rõ ràng hơn.”

Hàn Lập nhíu mày, thản nhiên nói.

Vừa nghe Hàn Lập nói thế, Xa lão quái và
Phong Tà sau khi nhìn nhau một cái, không giận mà ngược lại lộ ra vẻ vui mừng
lẫn sợ hãi.

“Ha ha, hai người chúng ta đích xác sau khi
chia tay không lâu liền cảm ứng được Trấn Ma Tỏa có chút biến hóa khác lạ,
nhưng chúng ta bị vây trong này, chịu hạn chế của cấm chế, đối với cảm ứng biến
hóa hết sức mơ hồ n còn cần đạo hữu chứng thật. Nghe khẩu khí của Hàn đạo hữu
thì chẳng lẽ đã thật sự chiếm được Hỗn độn nhị khí?”

Phong Tà vẻ mặt mừng rỡ như hoa xuân, tự
nhiên không phát hiện khẩu khí đã trở nên vô cùng khách khí.

“Mặc dù ở Hoàng Tuyền Địa Hòa có chút biến
cổ, nhưng hồn độn nhị khí đích xác đã lấy ra một ít. Hai vị đạo hữu có hay
không cũng nên đem cách luyện hóa nói ra.”

Hàn Lập trầm ngâm một chút, mới chậm rãi
thừa nhận.

Nhưng vẻ vui mừng trên mặt Xa Kỵ Cung cũng
chỉ hiện ra trong chốc lát liền thu liễm lại, có chút cẩn thận hỏi:

“Không cần vội! Hai người chúng ta mặc dù
tin Hàn đạo hữu không nói dối, nhưng đạo hữu có hay không cũng nên lấy Hỗn độn
nhị khí ra làm chứng?”

Phong Tà nghe nói như thế, thần sắc vừa
động, cũng đồng ý gật đầu.

“Muốn vật chứng sao? Cũng dễ thôi!”

Hàn Lập híp mắt, tựa hồ đã sớm đã đoán
trước, lạnh nhạt nói một câu, hai tay đột nhiên phất ra.

“Ầm.” một tiếng!

Một đạo kim sắc điện hồ chợt lóe hiện ra
trong lòng bàn tay, lại bị pháp quyết thúc dục, bỗng nhiên một phân thành hai,
biến thành hai tia điện bắn thẳng về phía Phong Tà và Xa lão quái. Hai lão ma
vừa thấy cảnh này, trong lòng vừa động, cũng không né tránh, hơn nữa một người
còn giơ tay bắt lấy, một người thì há miệng hút vào.

Hai đạo kim hồ cùng “xẹt.” một cái, một đạo
bị Phong Tà trực tiếp dùng tay bắt lấy, một đạo lại bị Xa Kỵ Cung hút vào bụng!

Lập tức, hai người này đều nhắm mắt lại,
đồng thời cũng đem thần niệm quan sát tia lôi điện vừa chiếm được.

Hàn Lập thấy cảnh này chỉ khoanh tay đứng
tại chỗ, ánh mắt không chút thay đổi. Bất quá, sau thời gian vài lần hô hấp,
Phong Tà và Xa Kỵ Cung liền mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

“Không sai, mặc dù khí tức vô cùng yếu,
nhưng đích thật là khí tức Hỗn độn nhị khí. Xem ra Hàn đạo hữu không nói dối,
nếu đã như thế thì chúng ta sẽ thương lượng tiếp theo nên tiến hành hợp tác thế
nào.”

Trong mắt Phong Tà lộ ra một tia hưng phấn,
nói.

“Ban đầu không phải đã nói rồi sao! Hai vị
đạo hữu giao phương pháp luyện hóa lại cho tại hạ, tại hạ sẽ đem một nửa Hỗn
độn nhị khi tặng cho hai vị, chẳng lẽ hai vị đã thay đổi chủ ý?”

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, thanh âm bỗng
lạnh lùng vài phần, nói.

“Hàn đạo hữu hiểu lầm rồi, hiệp nghị ban
đầu hiển nhiên không thay đổi. Bất quá phương pháp thực hiện hiệp nghị cụ thể
thì cần cẩn nhắc cẩn thận thêm một chút. Nếu không, không bằng đạo hữu giao Hỗn
độn nhị khí ra trước rồi chúng ta sẽ giao phương pháp luyện hóa sau, thế nào?”

Xa Kỵ Cung cười hắc hắc, nói.

“Thi ra là thế! Mặc dù chúng ta có ước
định, nhưng sự việc quan trọng như thế, đích xác có chút phiền phức.”

Thần sắc Hàn Lập hòa hoãn xuống, trầm ngâm
một chút, nói.

“Cho nên, ta và Phong đạo hữu đã thương
lượng với nhau, đã nghĩ ra một cách vẹn toàn cho hai bên, nhưng không biết Hàn
đạo hữu có đồng ý hay không.”

Xa Kỵ Cung chậm rãi nói từng chữ một.

“Đạo hữu không ngại thì trước tiên nói ta
nghe thử một chút.”

Thần sắc Hàn Lập vừa động, thản nhiên nói
thật rất đơn giản! Ta sẽ đem quá trình luyện hóa chia làm vài phân đoạn. Trước
tiên ta đem phần khẩu quyết thứ nhất truyền thụ cho đạo hữu để đạo hữu phân
biệt thật giả trong đó. Nếu sau khi phát hiện là thật thì giao một phần Hỗn độn
nhị khí cho hai người chúng ta. Cứ làm như thế vài lần cho đến khi hoàn thành.
Chắc rằng đến cuối cùng, các hạ sẽ không vì một chút Hỗn độn nhị khí mà động
đến tâm ma, mà hai người chúng ta lại càng không vì một chút khẩu quyết còn sót
lại mà từ bỏ Hỗn độn nhị khí.”

Thần sắc Phong Tà nghiêm nghị, ngưng trọng
giải thích một phen.

Hàn Lập vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích,
nhưng trong măt không ngừng chớp động tinh quang, bộ dáng như đang suy nghĩ cẩn
thận về đề nghị của đối phương. Còn hai lão ma vốn tin rằng Hàn Lập sẽ lập tức
đáp ứng nhưng thấy ánh mắt hắn như vậy thì trong lòng vẫn có vài phần khẩn
trương. Chỉ là, hai người đều là kẻ có kiến thức rộng rãi, vẻ mặt hiển nhiên
vẫn duy trì thong thả, chỉ chờ phản ứng của Hàn Lập.

“Đích thật là cách tốt! Được, cứ dựa theo
cách của hai vị mà tiến hành trao đổi.”

Hàn Lập sau khi thở dài một hơi, thần sắc
bình tĩnh, mở miệng nói.

“Ha ha, Hàn đạo hữu quyết định cực kỳ sáng
suốt! Hiện tại chúng ta nê bắt đầu tiến hành giao dịch thôi. Đây là một phần
pháp quyết thứ nhất, đạo hữu hãy nghiên cứu cẩn thận, chỉ cần cảm thấỵ không có
vấn đề gì thì trong vòng ba ngày nhất định phải mang một phần Hỗn độn nhị khí
cho chúng ta. Nếu lỡ hẹn không tới thì hai người chúng ta sẽ xem như đạo hữu
không muốn giao dịch. Hắc hắc, đến lúc đó các hạ chẳng những phải chịu tâm ma
cắn trả mà sau này muốn luyện hóa Hỗn độn nhị khí cũng là chuyện si tâm vọng
tưởng.” Phong Tà mừng rỡ nhưng lại vội nhắc nhở, nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3