Phàm nhân tu tiên - Chương 1963 - 1964
Chương 1963:
Công Thành
Sau khi Hàn
Lập gật đầu không có ý kiến gì khác thì đột nhiên Xa Kỵ Cung phất tay lên, một
đoàn bạch quang bắn ra, chỉ sau một cái chớp động liền bay về phía Hàn Lập ở
đối diện. Hàn Lập phất tay, vẻ mặt không chút thay đổi hút bạch quang nọ vào
tay, đây rõ ràng là một khối ngọc giản trong suốt trắng noãn.
“Tại hạ đi trước tìm hiểu pháp quyết, có
kết quả thì sẽ trở lại gặp hai vị. Cáo từ!”
Hàn Lập cũng không lập tức dùng thần niệm
xem xét ngọc giản mà trực tiếp ôm quyền nói lời cáo từ.
Tiếp theo, toàn thân hắn chợt lóe thanh
quang, thân hình thoáng một chút liền biến thành từng điểm linh quang tiểu tán
trong không gian.
“Xa huynh, ngươi cảm thấy tiểu tử này có
giữ lời hay không?”
Ngay khi Hàn Lập vừa rời khỏi phiến không
gian này, hắc giáp đại hán liền trầm ngâm một chút hỏi lão giả.
“Bí thuật luyện hóa Hỗn độn nhị khí này
ngoại trừ chúng ta và Huyết Quang ra thì thế gian này không có bao nhiêu người
biết. Hắn nếu muốn luyện hóa được thì hiển nhiên không thể nào hủy ước được.
Ngay cả khi bây giờ lấy ra một chút Hỗn độn nhị khí thì chung quy cũng không
phải là loại linh vật lập tức gia tăng thực lực lên gấp lần. Càng huống chi
hiện tại là lúc Thánh tộc chúng ta triển khai Thánh tế, đối đầu với kè địch
mạnh, hắn càng không thể bỏ qua phương pháp lập tức tăng tiến tu vi này.”
Xa Kỵ Cung vô cùng tự tin nói.
“Hy vọng sẽ như Xa huynh nói. Hắc hắc, chỉ
cần có Hỗn độn nhị khí này, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi đây. Đến lúc đó chúng ta
liên thủ lại bắt tiểu tử này, đem một nửa Hỗn độn nhị khí khác trong người hắn
rút ra. Thời gian ngắn như thế, hắn hiển nhiên không thể nào chân chính luyện
hóa được Hỗn độn nhị khí.”
Hai mắt hắc giáp đại hán sáng ngời, nói.
“Điều này là hiển nhiên! Chỉ là một tên tu
sĩ Nhân tộc mà cũng muốn có được linh vật bực này sao? Tiểu tử nọ ngay cả khi
cơ trí thì cũng không nghĩ đến ta và ngươi đã phá hết tất cả cấm chế trong Trấn
Ma Tỏa. Hiện tại chỉ cần Hỗn độn nhị khí nữa mà thôi, không cần lâu lắm, chỉ
cần cho chúng ta thời gian nửa năm để luyện hóa sơ bộ Hỗn độn nhị khí liền dư
sức rời khỏi Trấn Ma Tỏa. Hừ, đến lúc đó, tên tiểu nhân Huyết Quang nọ...”
Xa Kỵ Cung ngẩng đầu nhìn bầu trời phất
phới hoa tuyết, sau khi hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút điên cuồng, nói.
“Ha ha! Hy vọng ngày đó nhanh đến!”
Phong Tà cũng âm trầm cười.
Cùng lúc đó, bên ngoài Trấn Ma Tỏa, Hàn Lập
sớm đã thu hồi thần niệm hóa thân, Nguyên anh cũng chợt lóe trở về thân thế. Mí
mắt vừa động, Hàn Lập chậm rãi mở hai mắt ra, tay vừa lật, một khối bạch sắc
ngọc giản từ lòng bàn tay hiện lên. Hắn không nói hai lời búng tay ra, ngọc
giản liền hóa thành một đạo bạch quang bay lên rồi áp vào trán.
Nhất thời một cỗ thần niệm cường đại cuồng
chú vào trong ngọc giản, nơi nào thần niệm đi thì đem tất cả nội dung bên trong
nhìn không sót thứ gì.
Bên trong đích xác có một thiên pháp quyết
không đầy đủ, bộ dáng chừng hơn ngàn chữ, mỗi một chữ đều vô cùng huyền diệu,
dường như ẩn chứa huyền cơ nào đó.
Lúc này, Hàn Lập bắt đầu tìm hiểu pháp
quyết, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Thiên pháp quyết này không dài lắm, nhưng
lại khiến hắn nhập định đến hai ngày hai đêm.
Tới buổi sáng ngày thứ ba, Hàn Lập rốt cục
thở nhẹ một hoi. thu thần niệm trở về, mà nguyên bổn ngọc giản đang áp vào trán
chợt lóe quang mang rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh, hóa thành một đống bột phấn
tiêu tán trong không gian.
Pháp quyết trong ngọc giản hiển nhiên hắn
đã sớm ghi nhớ trong lòng, một chữ cũng không quên.
“Xem bộ dáng thì pháp quyết này hẳn không
giả! Nghĩ rằng hai lão ma kia cũng không động tay chân gì!”
Hàn Lập thì thào hai câu, trên mặt lộ ra vẻ
tự định giá, bắt đầu lâm vào trầm ngâm.
“Không được, sau khi vừa có phương pháp
luyện hóa nhất định phải ném Trấn Ma Tỏa trở về Ma giới mới được. Mà xem ra
cũng không thể đợi lão quái vật Lũng gia cùng tiến vào Ma giới được rồi, trước
hết phải tìm một tiết điểm giao giữa hai giới rồi ném nó vào trong.”
Sắc mặt Hàn Lập sau khi âm tình bất định
một hồi lâu, bởi vì muốn chắc chắn cho nên ý nghĩ ban đầu dường như cũng có
chút thay đổi.
Sau khi quyết định như thế, hắn phất tay lên,
lam sắc ngọc bình đựng Hỗn độn nhị khí lại lần nữa bay ra, đồng thời tay vỗ vào
thiên linh cái của mình.
Ngay khi Hàn Lập đang ẩn thân tại khu vực
man hoang gần Nhân tộc, đang từng chút lấy phương pháp luyện hóa với hai người
Xa Kỵ Cung, thì Thiên Uyên thành ở Nhân tộc đã bị mấy ngàn đại quân Ma tộc vây
bắt, đến giọt nước cũng khó thông.
Lấy bốn hướng tường thành làm chủ, từng cứ
điểm của Ma tộc cao mấy trăm trượng đột ngột từ dưới đất mọc lên. Trong những
cứ điểm này, ma vân quay cuồng, vô số tinh nhuệ Ma tộc mặc ma giáp đứng thẳng,
vô số tòa tháp bay thật lớn cũng di động trên bầu trời đại quân Ma tộc, số ma
tháp này được vây quanh bởi vô số phi xa chiến thuyền lớn gấp trăm lần. Mà
trong các cứ điểm là những lỗ lớn không đồng nhất, nối tiếp liên miên bất tận,
trong đó có vô số thân ảnh ma thú trùng điệp, như ẩn như hiện.
Trong một tòa cứ điểm Ma tộc thật lớn, ở
trên đỉnh là hơn trăm tên cao giai Ma tộc thần sắc khác nhau nhìn về hướng
Thiên Uyên thành. Cầm đầu là một tên huyết bào thiếu niên, lúc này sắc mặt của
hắn trông rất âm trầm, ánh mắt lạnh như băng nhưng nhìn kỹ thì dường như có hai
phân thờ ơ. Mà những cao giai Ma tộc khác thì ở hai bên nhỏ giọng nghị luận gì
đó.
Sau một lát, huyết bào thiếu niên thu ánh
mắt lại, miệng thản nhiên nói một câu:
“Thời gian không sai biệt lắm, bắt đầu công
thành đi. Hy vọng mấy năm sau bổn tọa có thế chính thức ngồi ở trong Thiên Uyên
thành!”
“Chúng ta nhất định cố hết sức phụ tá Thánh
tổ đại nhân!”
Những Ma tộc khác nghe nói thế, sắc mặt
ngưng trọng, đồng thanh nói.
Lúc này nguyên bổn một gã hồng giáp thị vệ
đứng bên cạnh huyết bào thiếu niên đột nhiên cầm một vật trong tay ném lên
trời. Nhất thời, một đoàn ngân quang phóng lên cao, sau khi bay lên cao hơn vạn
trượng liền phát ra tiếng nổ “ầm ầm.”
Một cái ngân sắc cổ văn đường kính trăm
trượng liền hiện ra trên hư không, đồng thời phát ra ngân mang chói mắt. Phảng
phất như hô ứng với cự đại ngân văn này, vô số tiếng hò hét ở bên ngoài Thiên
Uyên thành đồng loạt nổi lên.
Sau một khắc, vô luận phi xa cự tháp trên
không trung Ma tộc, hay là đại quân ma thú trên mặt đất đều ngo ngoe muốn động.
Đầu tiên là từng tòa quang trận thật lớn sáng lên, tiếp theo vô số quang cầu to
như hòn núi hiện lên trên trời, sau đó phát nổ “ầm ầm.” ra, cuồn cuộn bắn về
phía Thiên Uyên thành.
Nơi nào cự đại quang cầu đi qua nơi đó hư
không vặn vẹo chớp lên liên hồi, thanh thế có vẻ cực kỳ kinh người!
Mà ma tháp phi xa ở trong ma khí nhất thời
cũng bộc phát ra từng đợt công kích, từng đạo quang trụ thô to phảng phất như
xé nát bầu trời, khí thế phô thiên cái địa từ trong ma vân bắn ra.
Không chờ cho những công kích này tiếp xúc
với cấm chế phòng hộ của Nhân tộc thì từ trong Thiên Uyên thành liền nổi lên
từng tiếng “ầm ầm.”, vô số quang trận bất ngờ hiện lên trên khoảng không tường
thành. Ngũ sắc quang hà chớp động, theo đó vô số hòa cầu, phong nhn, nhũ
băng,... đủ loại công kích như thủy triều tuôn ra hóa thành từng trận quang
lãng nghênh đón công kích của Ma tộc.
Trong phút chốc, tiếng nổ long trởi lở đất
nổ ra trước quang mạc phòng ngự của Thiên Uyẻn thành, liãnh liệt sinh ra cơ hồ
đem phân nửa bầu trởi đen kịt chiếu sáng rực lên.
Trong quang mang chiếu rọi mơ hồ có thể
thấy bên Ma tộc có từng đội mấy trăm cự mãng lao thẳng về phía Thiên Uyên
Thành. Những ma thú này có con trườn dưới đất, có con từ trên trời lao xuống,
cũng có con ở trên cao không ngừng vỗ cánh. Mà đám phi xa cự thuyền thì cũng
phát ra tiếng “vù vù” rồi dần dần áp sát lại Thiên Uyên thành.
Gần đám cự vật Ma tộc này không biết từ khi
nào xuất hiện vô số giáp sĩ Ma tộc, có tên giẫm lên ma vân, có tên khống chế ma
thú, sắc mặt đều điên cuồng.
Đến lúc này, đại quân Ma tộc thật sự đã
chính thức công kích Thiên Uyên thành.
Sâu trong một khu rừng tối đen như mực, một
nữ tử xinh đẹp da trắng như tuyết mặc một bộ giáp đen khoanh chân ngồi dưới
tàng cây lớn nhắm mắt điều tức. Bên cạnh nàng là một nữ tử thướt tha mặc lam
sắc cung trang, vẻ mặt lo lắng chờ đợi một bên.
Đúng là Nguyên Sát!
Không biết trải qua bao lâu, hắc giáp nữ tử
nhẹ thở dài một hơi, mở hai mắt ra.
“Lục Cực tỷ tỷ, sao rồi? Thương thế đã khỏi
hẳn chưa?”
Nguyên Sát vui mừng, vội hỏi.
“Khỏi hẳn? Lạc Nhật chân diễm của Bảo Hoa
nếu dễ khu trừ như thế thì năm đó danh tiếng đứng đầu Thánh giới há là trò đùa.
Mặc dù đã dùng một số linh đan, nhưng bất quá cũng chỉ miễn cưỡng ngăn chặn thương
thế mà thôi. Trừ phi trở về lập tức bế quan trăm năm, nếu không thì đừng nghĩ
đến việc hoàn toàn khỏi hẳn. Bất quá, pháp lực của Bảo Hoa cũng chưa khôi phục
lại hoàn toàn, nếu không ta cũng chỉ là một hóa thân, sao có thể chạy thoát
khỏi Lạc Nhật Tiễn.”
Hắc giáp nữ tử thản nhiên nói.
“Đúng là thế, bất quá ngay cả như vậy, dưới
tình huống bản thể không thể phủ xuống, đơn độc đánh nhau thì chúng ta vẫn như
trước không chịu nổi một kích.”
Nguyên Sát nghe vậy, thần sắc có chút phức
tạp, cuối cùng khẽ thở dài một hơi, nói.
“Đó là dưới tình huống một đánh một, hiện
tại Bảo Hoa đã không còn là Thánh tổ Thánh giới, chúng ta có đại quân trong
tay, không cần cùng nàng ta đơn đả độc đấu. Bất quá, sau khi trở về ngươi không
được đi một mình, chỉ có đứng trong đại quân mới an toàn.”
Lục Cực hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh như
băng, nói.
“Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhờ, bất quá dựa theo
tính cách Bảo Hoa thì dường như cũng không có cố ý tìm chúng ta gây phiền toái.
Dù sao cho dù giết mấy hóa thân chúng ta thì đối với tình cảnh của nàng ta cũng
không có lợi gì. Nàng ta biết rõ Thánh tế đã bắt đâu, còn dám xuất hiện nơi đây
thì hơn phân nửa là có mục đích khác.”
Nguyên Sát sau khi ngẫm nghĩ một chút, thận
trọng nói.
“Có mục đích khác! Còn có thể có mục đích
gì chứ? Hiện tại mục đích lớn nhất của nàng ta chính là khôi phục thương thế và
pháp lực.”
Hắc giáp nữ tử cười lạnh nói.
“Vậy thì chắc là khôi phục pháp lực rồi,
bản thân Bảo Hoa cũng là thần toán sư (bói toán sư) có chút danh khí ở Thánh
giới, chẳng lẽ xuất hiện ở đây cũng là vì chuyện này, những thứ khác hẳn là
không đáng để nàng ta mạo hiểm.”
Hắc giáp nữ tử ngẩn ra, lộ ra vẻ như nghĩ
tới điều gì đó.
“Có lẽ thật sự là th. Nhưng, chờ sau này
rồi hãy thảo luận cụ thể, hiện tại ta mang tỷ tỷ trở về Nhân tộc. Chỉ cần cùng
một khối hóa thân khác của tỷ tỷ hội họp thì hiển nhiên không còn lo lắng gì
nữa.” Nguyên Sát gật đầu, đề nghị nói.
Chương 1964:
Lại Xâm Nhập Mộc Tộc
“Lúc này đây ta giấu tai mắt mấy tên gia hỏa
khác lén đi tới giới này không phải vì không dám ra tay, mà vì tranh thủ chỗ
tốt dựa theo hiệp nghị lúc đầu của Thánh tổ, vô luận là ai đánh hạ lãnh địa
Nhân tộc, đến lúc cuối thành lập cứ điểm của bổn tộc tại Linh giới đều chỉếm
được quyền cai quản một nửa diện tích. Chỗ tốt lớn như thế ta hiển nhiên phải
tranh thủ rồi.”
Hắc giáp nữ tử ngưng trọng nói.
“Vậy ý tỷ tỷ là?”
Nguyên Sát nhíu mày hỏi.
“Sau khi trở về ta sẽ dùng Tỏa Long Đan
kích thích tiềm lực của khối hóa thân này, để pháp lực tạm thời khôi phục, chỉ
cần không phải đối mặt với đối thủ cường đại thì có thế tiếp tục âm thầm ra
tay.”
Hắc giáp nữ tử hơi trầm ngâm, nói.
“Tỏa Long Đan, tỷ tỷ chẳng phải vừa nói
phải bế quan trăm năm mới có thể làm thương thế chính thức khỏi hẳn sao?”
Nguyên Sát lấy làm kinh hãi.
“Không sao, muốn đạt được lợi ích lớn thì
để một khối hóa thân bế quan ngàn năm cũng không sao, chỉ cần muội muội ở bên
cạnh thủ hộ là được, phòng ngừa hóa thân này thật sự vẫn lạc.”
Hắc giáp nữ tử chậm rãi nói.
“Tỷ cứ yên tâm, lần này ta hạ giới nguyên
bổn là giúp tỷ tỷ hành động, chỉ là không ngờ lại gặp Bảo Hoa. Nhớ đến tình cũ
giữa mấy người chúng ta năm đó, thật đúng là khiến người ta cảm thán.”
Nguyên Sát cười khổ một tiếng, nói.
“Hừ, nếu Bảo Hoa đã lựa chọn con đường khác
với chúng ta thì còn nói đến giao tình gì nữa. Thắng làm vua thua làm giặc, đó
mới chính là vương đạo của Thánh tộc chúng ta. Ngày đó nếu chúng ta thất bại
thì kết quả tuyệt đối so với Bảo Hoa còn thê thảm hơn nhiều.”
Hắc giáp nữ tử hừ một tiếng, lãnh đạm nói.
“Có lẽ là thế, nhưng dù sao Bảo Hoa cũng là
một trong tam đại Thủy tổ của Thánh tộc chúng ta, nếu muốn hoàn toàn xóa bỏ ảnh
hưởng của nàng thì không thể. Không ít người mặc dù bên ngoài không biểu hiện
ra, nhưng bên trong vẫn âm thầm trung thành và tận tâm với nàng.”
Nguyên Sát thở dài nói.
“Thân là một trong những Thủy tổ, ảnh hường
hiển nhiên không phải Thánh tổ bình thường có thể sánh bằng. Nhưng dù cho ảnh
hưởng có lớn bao nhiêu thì thời gian cũng có thể khiến nó tiêu tan. Ba vạn, bốn
vạn năm có lẽ còn có người nhớ đến nàng, nhưng qua mười vạn năm, trăm vạn năm,
ảnh hưởng hiển nhiên sẽ tiêu tan như mây khói. Bất quá cũng không thể để nàng
quanh quẩn gần đây được, ngay khi bản thể chúng ta phủ xuống, ta sẽ tổ chức một
nhóm nhân thủ chuyên môn đối phó nàng ta. Đến lúc đó, ngay cả khi không thể
hoàn toàn diệt sát nhưng cũng có thể ngăn không cho nàng ta phá hỏng đại sự của
chúng ta.”
Trên mặt hắc giáp nữ tử đầy sát khí nói.
“Ừ tỷ tỷ đã quyết định như thế thì tiểu
muội hiển nhiên không có ý kiến. Hiện tại, nếu tỷ tỷ đã ngăn chặn thương thế
thì chúng ta lập tức xuất phát trở về Nhân tộc, không sai biệt lắm cấm chế của
Thiên Linh thành đã bị công phá, có lẽ sau khi trở về thì thành này đã hoàn
toàn bị chiếm lĩnh.”
Nguyên Sát gật đầu, trên mặt đột nhiên lộ
ra một chút hưng phấn, nói.
“Đại quân mà khối hóa thân kia thống lĩnh
là lực lượng tinh nhuệ do ta ngàn chọn vạn tuyển, đủ để xếp hạng ba trong số
tất cả đại quân phủ xuống Linh giới lần này. Nếu không thể phá hủy một chủ
thành của Nhân tộc thì ngược lại mới là chuyện kỳ quái.”
Hắc giáp nữ tử thản nhiên nói, bộ dáng
không chút ngạc nhiên, nói.
“Điều này cũng đúng, nếu không khối hóa
thân nọ của tỷ tỷ cũng không dư hơi phái ta đi phá động tác nhỏ của Nhân tộc.”
Nguyên Sát cười rộ lên.
“Đi thôi, hy vọng mọi chuyện thật sự thuận
lợi như ta nghĩ.”
Hắc giáp nữ tử ngẩng đẩu nhìn trời, ánh mắt
chợt lóe nói.
“Đáng tiếc chính là lúc này đây lại tiện
nghi cho Hàn tiểu tử nọ, không công để hắn chạy thoát.”
Nguyên Sát sau khi nhớ tới mục tiêu chủ yếu
của lần truy đuổi này mà có chút buồn bực oán hận hai câu.
Hắc giáp nữ tử mỉm cười không tiếp lời,
nhưng lại há miệng phun ra một đoàn hồng quang. Trong hồng quang rõ ràng là một
hồng sắc phi xa trong suốt sáng long long, lớn cỡ một tấc, vô cùng tinh sảo,
dưới pháp quyết thúc dục, trong khoảnh khắc liền biến to thành mấy trượng.
Nguyên Sát không chút chần chờ, thân hình
vừa động liền xuất hiện trên phi xa, mà hắc giáp nữ tử sau khi đứng lên, đôi
chân thon dài khẽ nhấc, cũng chậm rãi bay lên phi xa.
Sau một khắc, bên ngoài phi xa chợt lóe
quang mang, hóa thành một đạo xích hồng bay vút lên trời, thoáng cái liền phá
không biến mất ở cuối chân trời.
Năm tháng sau, Thiên Linh thành, một trong
ba đại hoàng thành của Nhân tộc rốt cục dưới vô biên vô hạn đại quân Ma tộc bao
phủ mà thất thủ. Trận chiến này chẳng những khiến tất cả tu tiên giả trong
thành chết trận mà ngay cả mấy vị trưởng lão Họp Thể kỳ cũng bị cao giai Ma tộc
mạnh mẽ vây khốn diệt sát.
Bất quá, khi mấy vị tồn tại đỉnh giai của
Nhân tộc sắp chết liền tự bạo phản công kéo theo số lượng ma tôn đồng giai
tương tự và mấy ngàn cao giai Ma tộc cùng chết. Chỉ có vị linh hoàng kia, ngoài
dự đoán của mọi người thi triển thần thông khó tin, đột nhiên đem pháp lực tăng
vọt đến tình trạng bất khả tư nghị, từ trong đại quân Ma tộc mạnh mẽ mở một
đường máu, thân chịu trọng thương chạy thoát.
Nhưng, sau trận chiến rốt cục không có chút
tin tức nào về vị linh hoàng này nữa.
Cao giai Ma tộc thống lĩnh đại quân Ma tộc
trong cơn giận dữ chẳng những diệt sát tu sĩ Nhân tộc trong thành không còn một
mống mà còn chặt đứt kình thiên cự thụ nối thẳng chín tầng trời, biểu tượng của
Thiên Linh thành.
Cả tòa linh thành từ đó bị phá hủy, số kiến
trúc còn sót lại không quá một phần mười. Bất quá đại quân Ma tộc trải qua trận
đánh ở Thiên Linh thành cũng tổn thất không ít nguyên khí, vẫn chưa lập tức càn
quét mấy khu vực khác mà đóng quân trong Thiên Linh thành nghỉ ngơi khôi phục
nguyẻn khí, bên cạnh đó không ngừng bổ sung vô số ma thú Ma tộc từ thông đạo
thông với Ma giới.
Càng khiến cho những thế lực còn sót lại
trong phạm vi Thiên Linh cảnh kinh hãi chính là những Ma tộc này bắt đầu chặt
cây, xây dựng rất nhiều pháp đài quan trọng, bên cạnh đó còn trồng trọt ở xung
quanh một số cổ quái ma thụ đen thui phun ra ma khí, bộ dáng như thật sự sẽ
định cư lâu dài ở Nhân tộc.
Những thế lực Nhân tộc này kinh hãi, liều
mạng đem mấy tin tức này chuyển đến những cứ điểm Nhân tộc khác ở gần đó. Không
bao lâu sau, kể cả Thiên Uyên thành và mấy cứ điểm lớn đều biết tin này, bề
ngoài mặc dù không phản ứng quá lớn, nhưng bên trong hiển nhiên ba đào mãnh
liệt.
Trong Man hoang thế giới, sâu trong một phiến
rừng rậm nguyên thủy bên cạnh lãnh địa Mộc tộc, tại mười mấy ngọn tháp cao và
một bức tường thành màu trắng hợp thành một cứ điểm đường kính vài dặm. Bên
trong cứ điểm là ma khí quay cuồng, mơ hồ có thể thấy được từng đội phi giáp Ma
tộc đang tuần tra trên tường thành, mà trên bầu trời cứ điểm, một đại động đen
thui rộng cỡ một mẫu như ẩn như hiện trong ma khí, đúng là một trong những tiết
điểm giao giữa Ma giới và Linh giới.
Bất quá, tiết điểm này so với mấy tiết điểm
bên Nhân tộc thì đúng là nhỏ hẹp vô cùng, căn bản không đáng nhắc tới. Mà đám
Ma tộc tuần tra cũng bình thường, tu vi thấp, dường như không phải tinh nhuệ Ma
tộc chính thức.
Điều này cũng rất bình thường, tiết điểm
nhỏ như thế hiển nhiên không thể nào đóng nhiều quân để bảo vệ. Đây cũng là do
số lượng tiết điểm bên khu vực Mộc tộc vượt xa khu vực Nhân Yêu lưỡng tộc, nếu
không cũng không gặp phải cứ điểm Ma tộc ở chỗ này.
Bất quá, dựa theo vô số cây cối cháy đen
thui bốn phía cùng với vô số hố to trên mặt đất thì có thể nhìn ra nơi đây
đã trải qua tranh đấu không ít, nhưng thất bại hiển nhiên không phải thuộc về
bên Ma tộc.
Đương nhiên đây cũng là do những thế lực
lớn của Mộc tộc căn bản không coi trọng tiết điểm nhỏ như thế mà chính thức đem
lực lượng hướng về những tiết điểm to lớn khác, nơi có thể chính thức uy hiếp
sinh tồn của Mộc tộc.
Nhưng đối với một số thế lực nhỏ bản địa
Mộc tộc thì tiết điểm này lại giống như cái gai trong mắt, như giằm trong thịt,
tự nhiên không nhổ không cam tâm, cho nên cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ
liền tổ chức một đám nhân thủ tấn công một lần.
Đáng tiếc, lần nào cũng thất bại trong gang
tấc.
Mà cứ điểm Ma tộc tại tiết điểm này lại
không ngừng bổ sung lực lượng, ngược lại bày ra xu thế càng đánh càng mạnh.
Điều này khiến một số thế lực Mộc tộc gần đó lâm vào khủng hoảng, số lần tấn
công càng lúc càng thường xuyên.
Một ngày kia, sâu trong rừng cách cứ điểm
này hơn mười dặm, từng đội nhân ảnh Mộc tộc mặc mộc giáp hai màu vàng xanh quỷ
dị xuất hiện, dùng mộc độn thuật chậm rãi tiến về phía cứ điểm Ma tộc.
Đám người Mộc tộc này mặc dù tu vi không
đều, nhưng đều hành động trong im lặng, bộ dáng đã được huấn luyện kỹ càng.
Trong đám người, một lão giả Luyện Hư kỳ và một cặp trung niên nam nữ Hóa Thần
hậu kỳ là có tu vi cao nhất, rõ ràng là người dẫn đầu.
Ba người chẳng những dùng độn thuật đi
trước đoàn người mà thỉnh thoảng còn truyền âm cẩn thận nói chuyện với nhau.
“Trúc lão, lúc này đây cảm ơn ngươi ra tay,
chỉ cần có thể giúp chúng ta phá hủy cứ điểm Ma tộc này thì mấy nhà chúng ta
sau khi trở về nhất định sẽ cảm tạ xứng đáng.”
Trung niên nam tử khuôn mặt thanh tú kia
rất cảm kích nói với lão giả.
“Không có gì, lão hủ bản thân là một thành
viên trong Mộc tộc, bỏ ra chút khí lực đối phó với Ma tộc cũng không tính là
gì. Bất quá, lần này ta mạo hiểm lặn lội đường xa tới đây, ở nhà không có ai
tọa trấn nên cực kỳ nguy hiểm, trận này phải tốc chỉến tốc thắng.”
Lão giả lắc đầu, dường như có chút lo lắng.
“Trúc lão yên tâm, lần này mấy nhà chúng ta
cơ hồ đều xuất toàn lực, quyết định đánh một trận cuối cùng. Lần trước chúng ta
chỉ đánh thử để dò xét, tu vi cao nhất trong cứ điểm Ma tộc bất quá chỉ là bốn
tên cao giai Ma tộc Hóa Thần kỳ. Có Trúc lão ra tay giải quyết bọn chúng khẳng
định không thành vấn đề.”
Nữ tử Mộc tộc bên cạnh, da thịt tái nhợt,
trên mặt không có một chút huyết sắc cũng thấp giọng truyền âm nói.
“Ừ, nếu thật sự chỉ có mấy tên cao giai Ma
tộc đó thì toàn bộ giao cho lão phu là được, đám người các ngươi trước tiên ra
tay hủy diệt tiết điểm kia, đám Ma tộc còn sót lại cho dù chạy thoát cũng không
gây ra phiền phức gì.”
Lão giả gật đầu nhưng lại lo lắng ra lệnh.
“Được, cứ dựa theo lời Trúc lão nói, chờ
sau khi chúng ta hủy diệt được tiết điểm nọ liền quay trở lại giúp Trúc lão tận
lực đánh chết mấy tên cao giai Ma tộc kia.”
Đôi nam nữ Mộc tộc sau khi nhìn nhau một
cái. liền đáp ứng nói.
Lão giả nghe vậy, vẻ mặt lúc này mới hòa
hoãn.
Tiếp theo ba người lại cúi đầu thương
thượng vài câu, sau đó yên lặng chuyên tâm dẫn đoàn người tiến về phía trước,
nhưng vô luận là ba gã cao giai Mộc tộc hay mấy ngàn Mộc tộc nhân bình thường
phía sau đều không ngờ trong một đám mây mù trên trời, một đôi linh mục chớp
động thanh mang đang thản nhiên nhìn bọn họ.
Chủ nhân linh mục là một thanh niên mặc
thanh sam, tuổi chỉ vừa hơn hai mươi, đúng là Hân Lập đã không xuất hiện mấy tháng
nay.
Giờ phút này hắn một bên đánh giá đội ngũ
Mộc tộc bên dưới, một bên nhìn về phía cứ điểm Ma tộc ở xa, trên mặt lộ ra vẻ
như nghĩ tới điều gì đó.
Đột nhiên Hàn Lập mỉm cười, thân hình
thoáng một cái liền trở nên mơ hồ, cuối cùng hóa thành một đạo thanh ảnh mờ
nhạt như không khí, thoáng cái liền bay ra khỏi đám mây, chậm rãi theo sát đám
người Mộc tộc bay về phía cứ điểm Ma tộc.