Phàm nhân tu tiên - Chương 1973 - 1974

Chương 1973:
Xuất Thủ

Hàn Lập nghiêng đầu liếc nhìn nữ đồng trên đầu vai, khóe miệng lộ ra
một tia cười thản nhiên. Nữ đồng này không phải ai khác chính là Báo Lân thú
tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu. Tiểu thú này ngay khi hắn chạy về đến Nhân tộc
thì rốt cục cũng thức tỉnh, hơn nữa lại khiến cho hắn kinh ngạc ngoài dự đoán.

Con thú này vừa tỉnh lại liền bắt đầu độ
kiếp Hợp Thể kỳ!

Lấy huyết mạch Chân linh Kỳ lân của nó,
thiên kiếp phủ xuống hiển nhiên kinh thiên động địa cực kỳ, cực kỳ lợi hại. Mà
thiên kiếp là thứ mà không phải người ngoài có thể nhúng tay vào, Hàn Lập cho
dù ở gần trong gang tấc thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó thiếu chút nữa tan
thành tro bụi trong thiên kiếp.

Cũng may nó cắn nuốt yêu đan của Ám Thú
vương, cũng bộc lộ ra vài loại thần thông mới thì lúc này mới kiên trì được,
cuối cùng miễn cưỡng độ qua kiếp nạn này, biến ảo thành hình người. Lúc đó Báo
Lân thú hiển nhiên trên người đầy thương tích. Nếu không phải Hàn Lập không
tiếc vô số linh dược, mạnh mẽ xuất thủ cứu giúp thì sợ rằng nó khó giữ được
mạng nhỏ.

Nhưng, khiến Hàn Lập có chút không biết nói
gì đó là sau khi Báo Lân thú độ kiếp lại biến ảo thành một nữ đồng thoạt nhìn
so với Khúc Nhi còn muốn nhỏ tuổi hơn. Nếu đổi lại là người thường, tuổi nhỏ cỡ
này sợ rằng ngay cả nói cũng không nói rõ.

Cũng may nữ đồng do nó biến thành mặc dù
nhìn như nhỏ tuổi, nhưng hiển nhiên sẽ không thật sự chỉ biết nói bi ba bi bô
mà còn có thể trực tiếp dùng thần niệm giao tiếp. Bởi vì tiểu thú ngoài ý muốn
độ kiếp, hành trình trở về Thiên Uyên thành của Hàn Lập hiển nhiên bị chậm trễ
một chút.

Ước chừng mất đến mấy tháng, sau khi đem thương
tích của Báo Lân thú chữa trị xong hoàn toàn hắn liền dẫn nó bay thẳng về phía
Thiên Uyên thành. Hiện tại nơi hắn muốn đi chính là vài chỗ đặt truyền tống
trận bí ẩn dành cho trưởng lão trong Thiên Uyên thành.

Bởi vì đây chỉ là truyền tống trận nhỏ, một
lần truyền tống không quá hai người cho nên Thiên Uyên thành cũng không sợ bị
Ma tộc phát hiện nhân cơ hội trực tiếp xâm nhập vào trong thành. Dù sao nơi
truyền tống một lần hai người cũng đã có cấm chế và trọng binh trông coi, cho
dù Ma tôn Hợp Thể kỳ tiến vào kết quả cũng chỉ có thể bị vây giết mà thôi.

Hàn Lập tính toán cẩn thận, thầm mong nơi
này đừng biến thành chỗ mai phục của Ma tộc dẫn dụ tu sĩ Nhân tộc tự đâm đâu
vào lưới. Đương nhiên cho dù có mai phục, lấy tu vi vừa tăng tiến của hắn mà
nói thì cũng không cần để tâm. Hiện tại ngoại trừ hóa thân Thánh tổ Ma tộc ra,
đám tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ bình thường đã không còn xứng là đối thủ của hắn.

Cho dù lại bị Thánh tổ Ma tộc đuổi giết
chạy trối chết như hai lần trước, hắn cơ hồ xem nhẹ đến mức có thể bỏ qua.

Dù sao hóa thân Thánh tổ phủ xuống giới này
chỉ là để thống lĩnh đại quân Ma tộc, đâu có thể nào ngồi ở một chỗ mai phục ai
đó. Thậm chí ngay cả khi nơi này có xuất hiện Ma tôn thì xác xuất cũng không
cao. Đại quân Ma tộc đang tấn công Thiên Uyên thành vào thời điểm mấu chốt, cao
tầng Ma tộc sẽ không lãng phí lực lượng vào mấy chuyện nhỏ này.

Hàn Lập một bên tự định giá, một bên thúc
dục độn quang. Theo đó, đạo thanh hồng cứ thản nhiên chớp động, không lâu sau
liền tiến gần dãy núi phía trước.

Hàn Lập đang muốn thúc dục độn quang trực
tiếp bay vào trong, đột nhiên thần sắc vừa động mà “ồ!” một tiếng, thanh quang
ngoài thân thu lại trực tiếp hiện ra thân hình, hai mắt khẽ nhíu nhìn về chỗ
sâu trong dãy núi. Lam mang trong mắt chớp động, hai mắt sau khi mơ hồ một
chút, tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm đều hiện rõ trước mắt.

Kết quả, chỉ thấy phía chân trời hiện lên
hơn mười đạo độn quang màu sắc khác nhau đang hoảng hốt bối rối bắn về phía
này. Phía sau những độn quang đó là một đám ma vân đen thui đang cuồn cuộn đuổi
sát không tha. Bên trong hắc sắc ma khí mơ hồ có thể thấy một số ma thú dữ tợn
và một số giáp sĩ Ma tộc đang huy động binh khí.

Phía sau cùng mười đạo độn quang, một gã
bạch phát lão giả đang liều mạng thúc dục hai thanh phi kiếm một xanh một vàng
điên cuồng chém về phía ma vân. Mỗi một đạo kiếm quang sau khi chém ra đều hóa
thành cự kiếm hơn mười truợng, mỗi lần đều chém đứt ma vân ra làm hai.

Uy lực hai khẩu phi kiếm quả thực không
nhỏ, dường như đã vượt xa khả năng khống chế của lão giả có tu vi Luyện Hư kỳ
này. Bất quá, mỗi khi bạch phát lão giả chém ra một kiếm sắc mặt liền trở nên
tái nhợt đi vài phần, đôi khi lại chuyển sang trắng bệch không có chút máu,
nhưng hắn vẫn há miệng phun ra hai luồng tinh huyết lên hai thanh phi kiếm.

Theo đó, đạo đạo kiếm quang so với trước
càng thêm chói mắt, nơi kiếm quang đi qua, ngay cả một phần ma thú, giáp sĩ bên
trong ma vân đều không kịp né tránh, nhất kích tất sát. Liên tiếp vài kiếm liền
có mấy trăm giáp sĩ Ma tộc biến thành tro bụi tại trận.

Nhưng hành động như thế hiển nhiên cũng
chọc giận cao giai Ma tộc ẩn sâu trong ma vân.

Một tiếng rống to truyền ra, đột nhiên từ
trong ma vân phóng ra phi xoa ba đầu đen như mực, thoáng một cái liền biến dài
hơn trăm trượng, sau một trận loạn hưởng đinh tai nhức óc liền chợt lóe bắn
thẳng về phía kiếm quang.

Tiếng nổ kinh, thiên động địa truyền đến!

Kiếm quang và hắc mang đan xen vào nhau
phảng phất như sấm vang chớp giận. Kiếm quang thô to sau khi tán đi liền hóa
thành phi kiếm phóng về phía sau, quang mang trở nên cực kỳ ảm đạm mà khẩu phi
xoa nọ sau khi gào thét một tiếng cũng bắn trở về trong ma vân, dường như cũng
bị thương tổn không nhẹ.

“Ngươi dám hủy bảo vật của ta! Lát nữa nếu
để ta bắt được, ta sẽ chậm rãi trừu hồn luyện phách ngươi!”

Cao giai Ma tộc trong ma vân vừa thấy bộ
dáng phi xoa như vậy nhất thời điên cuồng hét lớn không ngừng.

Tiếp theo, ma vân quay cuồng một cái rồi
trực tiếp phóng thẳng về phía lão giả.

Bạch phát lão giả thấy cảnh này sắc mặt đại
biến, bất chấp thương tiếc phi kiếm bị hao tổn đột nhiên thu hai phi kiếm lại,
nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kinh hồng xanh vàng bỏ chạy. Mà lúc này,
bởi vì có lão giả toàn lực ngăn cản cho nên đám đệ tử liền bỏ chạy hơn mấy trăm
dặm. Đám Ma tộc trong ma vân phía sau hiển nhiên không dễ dàng từ bỏ ý đồ như
vậy, lúc này ma phong nổi lên, khí thế hung hãn lần nữa đuổi theo.

Bạch phát lão giả một bên khống chế kiếm
quang bay đi, một bên từ trong người lấy ra mấy khối đan dược, không cần nhìn
bỏ vào miệng, lại dùng ánh mắt nhìn về phía ma vân đuổi sát phía sau, trong
lòng âm thầm kêu khổ không ngừng.

Lúc trước, hắn dẫn theo hai gã sư đệ tiến
vào trong sơn cốc tìm truyền tống trận, ngay cả khi trước đó đã sớm đề phòng
nhưng vẫn bị lọt vào mai phục của Ma tộc, bị bảy tám gã Ma tộc cùng giai vây công.
Nếu không phải hai vị sư đệ liều mạng tự bạo Nguyên anh làm bị thương mấy tên
cao giai Ma tộc thì sợ rằng ngay cả hắn cũng phải chết tại trận. Nhưng ngay cả
khi như vậy, hắn cũng bị tàn dư Ma tộc truy đuổi, lúc này tình hình càng thêm
vạn phần nguy hiểm.

Đừng nhìn mói vừa rồi hắn uy phong lẫm
liệt, dễ dàng chặn truy binh Ma tộc như vậy nhưng trên thực tế là do thúc dục
chí bảo Thiên Can song kiếm trấn tông chi bảo khiến một thân pháp lực sớm đã
tổn thất đến chín phần.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao mới vừa rồi
hắn không tiếp tục ớ lại ngăn cản ma vân.

Hiện tại, ngay cả khi môn nhân nhìn như có
nửa phần cơ hội trốn thoát, nhưng lấy tu vi của môn hạ đệ tử thì bị ma vật đuổi
theo cũng là chuyện sớm hay muộn. Càng huống chi nơi này là khu vực Ma tộc
chỉếm lĩnh, muốn chính thức chạy thoát trừ phi có kỳ tích phát sinh, nếu không
thì căn bản là chuyện mơ tưởng.

Bạch phát lão giả càng suy nghĩ, trong lòng
càng trầm xuống, biết rõ tình thế đã không thể cứu vãn được nữa nhưng cũng chỉ
có thể kiên trì chống đỡ đến cùng.

Vì vy một bên đuổi, một bên chạy, trong
nháy mắt hai bên đã chạy gần ra khỏi dãy núi.

Lúc này, trong đám tu sĩ Nhân tộc phía
trước, hơn mười tên đệ tử pháp lực chưa phát hiện ra đã bị bỏ lại phía sau một
khoảng xa, mắt thấy đám ma thú cùng Ma tộc giáp sĩ đang gầm rú trong ma vân đã
gần đuổi tới sát người. Đám đệ tử này nhất thời sắc mặt đại biến!

Bạch phát lão giả thấy cảnh này thầm thở
dài một tiếng, dùng thành âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy mà tự nói một
tiếng:

“Thôi kệ, chống đỡ được tới đâu thì tới!”

Theo đó, hắn liền thúc dục đạo kinh hồng
quay đầu lại, lần nữa phóng ra linh mang kinh người bắn thẳng về phía ma vân.

Trong ma vân phát ra tiếng cuồng tiếu, hắc
khí quay cuồng một trận, từ trong ma vân đồng thời bay ra bốn cao giai Ma tộc
Luyện Hư kỳ, dáng người vô cùng cao lớn. Trong đó, một tên hai tay cầm hắc sắc
ma xoa, đúng là cao giai Ma tộc mới vừa đánh lui phi kiếm của lão giả, ba tên
còn lại tu vi cũng không kém chút nào.

Mắt thấy đạo kinh hồng do bạch phát lão giả
biến thành sắp đến bầu trời phía trên ma vân, bốn ma đầu đồng loạt cầm bảo vật
trong tay ném lên trời.

Một hắc sắc cự xoa, hai khẩu âm sâm cốt
kiếm, một lam sắc cự kiếm, một hoàng sắc cự chuyên (chùy) to như ngọn núi đồng
thời chớp động một cái, không biết làm thế nào đã vây đạo kinh hồng vào bên
trong, khiến lão giả không thể không hiện hình.

Lúc này, bốn ma đầu thúc dục năm kiện bảo
vật, khí thế phô thiên cái địa đánh xuống đầu lão giả.

Lão giả thấy cảnh này, cười khổ một tiếng,
chỉ có thể đem phạp lực còn sót lại trong người điều động ra rót hết vào trong
hai khẩu phi kiếm. Nhất thời, hai thanh kiếm một xanh một vàng phát ra tiếng
“vù vù”, lần nữa hóa thành hai đạo kiếm quang thật lớn, một tầng kiếm mạc dày
vô thanh vô tức xuất hiện trên đỉnh đầu lão giả bao phủ toàn thân vào trong.

Ngay cả khi hai khẩu phi kiếm này rất có
lai lịch, nhưng uy lực một kích liên thủ của bốn ma đầu cũng vượt xa tưởng
tượng của thường nhân.

Năm kiện ma bảo chỉ đánh một kích khiến
kiếm mạc liền vỡ vụn thành từng mảnh, tiếp theo vẫn không ngừng lại, khí thế
hung hãn đánh xuống lão giả. Bạch phát lão giả sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể
miễn cưỡng há miệng phun ra một cổ thanh hà lên trời. Tới nước này, hắn cũng
chỉ có thể liều mạng giãy dụa mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, một đạo thanh âm nam tử
bỗng thản nhiên vang lên trong hư không gần đó:

“Hừ! Chỉ là mấy tên ma vật Luyện Hư kỳ mà
cũng dám ra tay giết người trước mặt ta sao? Nếu đã tới thì để lại mạng cho
ta!”

Lời vừa dứt lời, nhất thời một tiếng sét
đánh nổi lên. Một đạo nhân ảnh xuất hiện cách lão giả không đến vài trượng, hơn
nữa còn tùy ý khẽ phất tay lên một cái.

Một màn kinh hãi xuất hiện!

Năm kiện ma bảo đang hạ xuống trong phút
chốc liền chững lại, đồng thời bị một cổ cự lực đánh bật lên trời cao. Bốn gã
cao giai trong nháy mắt liền mất đi khống chế với bảo vật, nhất thời cả đám
thất kinh một trận!

Chương 1974:
Vào Thành

      Lúc này bọn
họ mới nhìn rõ nhân ảnh xuất hiện bên cạnh Bạch phát lão giả là một hai mươi
tuổi. Không phải Hàn Lập thì là ai!

Nhưng không chờ đám cao giai Ma tộc đang
kinh sợ lấy lại quyền khống chế bảo vật, hư không trên đầu chúng liền xuất hiện
ba động, một đạo kim quang từ đó bắn ra, lấy tốc độ khó tin bay xung quanh bọn
chúng một vòng, sau đó một thứ gi đó mơ hồ xuất hiện trên hư không hơn mười
trượng. Độn quang thu lại hiện ra một đầu hoàng sắc dị thú lớn khoảng một
trượng.

Con thú này thon dài, hình thể giống như
con báo nhưng trên đầu có hai sừng nhỏ màu xanh biếc, thoạt nhìn trông có vẻ
vạn phần thần bí. Nó vừa hiện thân, liền quay đầu về phía bốn gã Ma tộc, hai
mắt lộ ra vẻ châm chọc.

Mà quỷ dị chính là, bốn gã Ma tộc vẫn đứng
tại chỗ không nhúc nhích, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng kỳ quái. Nhưng
sau đó một khắc, thân hình bốn gã Ma tộc đột nhiên hiện ra vô số vết máu nhỏ,
trong ánh mắt kinh hoảng của bạch phát lão giả liền biến thành từng đống thịt
nát.

Một cỗ huyết vụ từ không trung rơi xuống,
thoáng cái liền nhập vào ma vân phía duới.

Đám đê giai ma thú trong ma vân sau khi
dính phải đám ma huyết này thoáng cái liền trở nên vô cùng điên cuồng, rồi bắt
đầu cuồng hống cắn xé lẫn nhau. Mà đám giáp sĩ Ma tộc thì trợn mắt há mồm,
nhưng không biết là tên nào đột nhiên quát to một tiếng, hơn trăm tên Ma tộc
đột nhiên quay đầu chạy về phía sau.

Không tên nào còn để ý đến đám ma thú kia.

Hàn Lập thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống.

Nếu hắn đã ra tay như thế nào lại để đám Ma
tộc này chạy mất được, lúc này truyền âm cho Báo Lân thú:

“Đám ma thú đó giao cho ngươi, còn đám Ma
tộc này thì để ta tự mình lo liệu!”

Hoàng sắc dị thú vừa nghe Hàn Lập phân phó,
cái đầu đầy lông khẽ gật một cái, thân hình thoáng nhoáng lên liền huyễn hóa ra
hơn mười đạo kim sắc hư ảnh mờ nhạt, như chớp giật lao thẳng vào đám ma thú đê
giai bên dưới. Về phần Hàn Lập, chỉ thấy hắn đứng yên tại chỗ phất tay lên một
cái, năm ngón tay nắm chặt lại một cách hết sức bình thường.

“Ầm ầm!”

Một đoàn kim sắc lôi quang kim quang chói
mắt nhất thời hiện ra trong tay. Nhưng sau khi năm ngón tay mở ra, trong nháy
mắt kim quang trong tay cuồng trướng một trận, rồi bắn ra vô số đạo điện hồ to
cỡ ngón tay.

Chỉ thấy kim quang cuồng hiện đầy trời, mỗi
một đạo điện hồ đều chớp một cái liền như thuấn di mà đến sau lưng đám giáp sĩ
Ma tộc xa xa, cũng hung hăng đánh lên. Lấy công hiệu ích tà (khắc ma vật) của
Ích Tà thần lôi, đám Ma tộc đê giai này sao có thể ngăn trở được?

Sau một trận sấm nổ “ầm ầm.” bộc phát ra,
thân hình đám Ma tộc và cả chiến giáp đều biến thành tro bụi trong kim quang.

Chỗ nào lôi quang đi qua nơi ấy ma vân, ma
phong đều bị càn quét không còn một mảnh!

Lúc này, mười hư ảnh do Báo Lân thú biến
thành cũng đã xong việc, đám ma thú đê giai trong khoảnh khắc cũng đều nối gót
đi theo mấy tên cao giai Ma tộc, đồng dạng hóa thành một đống thịt nát. Mà tất
cả từ khi xảy ra cho đến khi chấm dứt bất quá cũng chỉ diễn ra trong thời gian
vài lần hô hấp, thậm chí ngay cả bạch phát lão giả còn chưa kịp phản ứng thì
truy binh đã chết sạch.

“Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp, chẳng lẽ
là trưởng lão Thiên Uyên thành?”

Bạch phát lão giả lúc này mới hồi phục tinh
thần lại, vội vàng chắp tay thi lễ với Hàn Lập, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi
nhưng cũng không ít vẻ mừng rỡ, nói.

“Ừm, cứ xem là thế đi! Các ngươi là tu sĩ
nơi nào, không lo ẩn núp cho tốt mà lại chạy đến noi đây làm gì? Chẳng lẽ không
biết những nơi gần Thiên Uyên thành sớm đã là thiên hạ của Ma tộc?”

Thần sắc Hàn Lập không đổi nhìn lão giả một
cái, lạnh nhạt hỏi.

“Hồi bẩm tiền bối, đám người vãn bối vốn là
tu sĩ của Hỏa Ly tông. Chỗ bổn tông ẩn thân không may bị Ma tộc phát hiện, bất
đắc dĩ phải dời tông đến đây, nhưng không nghĩ rằng truyền tống trận phía trước
lại bị Ma tộc thiết lập mai phục, thiếu chút nữa đã chết tại trận.”

Bạch phát lão giả không dám chậm trễ, vô
cùng cung kính trả lời.

“Truyền tống trận phía trước thật sự đă bị
Ma tộc khống chế sao? Ngoại trừ mấy tên ta vừa giết ra thì còn có cao giai Ma
tộc nào khác bên kia không?”

Hàn Lập nghe vậy đôi lông mày khẽ nhíu lại,
tiếp tục hỏi.

“Truyền tống trận bên kia còn mấy cao giai
Ma tộc khác nhưng chúng đều bị thương, nếu không thì cũng không chỉ có chút ma
nhân ấy đuổi giết đám người vãn bối.”

Bạch phát lão giả không có chút ý giấu
diếm, thành thật trả lời.

“Chì còn lại mấy tên? Nếu như vậy thì giải
quyết luôn một lượt đi. Động tác phải nhanh gọn, nếu không sợ rằng khi bọn
chúng biết tin sẽ như chó cùng dứt giậu mà hủy diệt pháp trận.”

Hàn Lập nhướng mày, thì thào tự nói hai
câu. Lão giả nghe vậy thì sắc hơi đổi.

Giờ phút này, đám đệ tử Hỏa Ly tông còn
sống dưới sự dẫn đầu của lão phụ xấu xí, thần sắc khác nhau tán loạn bay về bên
cạnh lão giả, ánh mắt đều nhìn về phía Hàn Lập hiển nhiên cực kỳ kính sợ.

Mà không chờ đám tu sĩ đó nói gì Hàn Lập đã
ngoắc hoàng sắc dị thú một cái, thanh quang ngoài thân chợt lóe liền hóa thành
một đạo thanh hồng bắn nhanh về phía sâu trong hạp cốc.

Báo Lân thú sau khi phát ra quang mang chói
mắt cũng hóa thành một đạo kim quang bám theo sát.

Trong nháy mắt, hai người chớp động vài cái
liền biến mất cuối chân trời.

“Chưởng môn sư huynh, chúng ta nên làm gi
đây?”

Lão phụ nhân kia vội vàng bay đến gần Bạch
phát lão giả, ngưng trọng hỏi.

“Còn sao nữa, hiển nhiên là đi theo vị tiền
bối này. Có vị tiền bối này mở đường, chúng ta tiến vào Thiên Uyên thành hẳn là
không thành vấn đề. Tất cả mọi người đuổi theo, có thể bình yên vào thành hay
không đều phụ thuộc vào lần này.”

Bạch phát lão giả không chút do dự trả lời.

“Được, chúng ta cùng nhau đuổi theo!”

Lão phụ nhân cũng gật đầu nói phải!

Lúc này, bạch phát lão giả bất chấp pháp
lực trong người đã khô kiệt, sau khi vội vàng lấy ra một số đan dược ăn vào,
tay điểm lên người vài cái, trên mặt liền hiện lên một tia đỏ đậm không bình
thường, lần nữa khôi phục chút pháp lực trong đan điền. Tiếp theo, dưới sự dẫn
đầu của hai tu sĩ Luyện Hư kỳ, mười mấy tên đệ tử Hỏa Ly tông đều thôi động độn
quang cùng nhau bay về phía hạp cốc.

Khác với sự bất an lo sợ lúc trước, lúc này
v cả đám đệ tử Hỏa Ly tông cơ hồ đều lộ ra kích động và tràn đầy hy vọng.

Khoảng cách hơn ngàn dặm đối cấp bậc tu sĩ
như chúng mà nói thì hiển nhiên không đáng kể!

Sau một lát, trước mắt những người này liền
hiện ra hạp cốc lúc trước, kết quả chưa chờ bọn hắn tới gần, đột nhiên nghe
được một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Trong hạp cốc phóng lên mấy đạo kiếm khí
màu xanh, chợt lóe liền bỗng nhiên biến mất không thấy.

Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết
truyền ra, một cỗ ma phong bỗng nhiên từ sâu trong hạp cốc phóng ra, bên trong
mơ hồ có một ma ảnh đen thui hai sừng, vẻ mặt kinh hoảng nhắm một hướng bỏ chạy
thục mạng.

Thấy cảnh này, bạch phát lão giả và lão phụ
nhân nhìn nhau một cái, từ trên mặt đối phương có thể nhìn ra vẻ vui mừng.

Xem ra, vị tiền bối nọ dường như vô cùng
thuận lợi diệt sát hết đám Ma tộc ở trong hạp cốc.

Một tiếng xé gió từ trên thân hai người
phát ra!

Hai thanh kiếm xanh, vàng sau lưng lão giá
bay vút ra, lão phụ nhân thì mở miệng phun ra một phi nhận màu bạc. Hai người
hiển nhiên định đánh chó xuống nước, muốn mạnh mẽ ngăn Ma anh kia lại. Nhưng
chưa chờ bọn họ hành động, trong hạp cốc liền truyền ra một tiếng hừ lạnh, một
đạo kiếm quang dài hơn mười trượng chợt lóe, lập tức biến ảo thành một phiến
kiếm khí màu xanh, đem Ma anh trong ma phong bao phủ vào trong.

Chỉ thấy trong hàn quang chớp động, Ma anh
ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, lập tức hư không biến mất. Mà thanh
sắc kiếm quang kinh người nọ sau khi thu lại liền biến thành một phi kiếm màu
xanh bắn ngược về chỗ sâu trong hạp cốc.

“Đám người các ngươi nếu muốn tiến vào
Thiên Uyên thành thì nhanh lên. Viện binh Ma tộc nói không chừng sẽ lập tức
chạy đến.”

Thanh âm lo lắng của Hàn Lập thản nhiên
truyền ra từ hạp cốc, tiếp đó liền không nghe thấy bất cứ lời nào nữa.

“Nhanh, nhanh bay qua!”

Bạch phát lão giả nghe vậy thần sắc mừng
như điên, lập tức quát một tiếng chói tai về phía môn hạ đệ tử.

Nhất thời những tu sĩ liên quan đều lấy hết
khí lực hóa thành hơn mười đạo kinh hồng bắn thẳng vào trong hạp cốc.

Thiên Uyên thành, trong đại điện truyền
tống bị cấm chế nào đó vây quanh, hai gã vệ sĩ Nguyên Anh kỳ đang đứng ở cửa
tán gẫu chuyện gì đó. Đột nhiên, một tòa trong số mười mấy truyền tống trận đột
nhiên bộc phát bạch quang chói mắt, đồng thời từng trận “ầm ầm.” bỗng nhiên từ
đó phát ra.

“Không tốt, có người muốn truyền tống vào,
lập tức mở tất cả cấm chế ra, đồng thời mau đi bẩm báo Trường đại nhân!”

Một gã vệ sĩ Nguyên Anh kỳ nhất thời vô
cùng hoảng sợ, kinh hô một câu.

Một gã thủ vệ khác không nói hai lời, tay
thoáng nhoáng lên, linh quang chớp động, một trận bàn màu lam nhất thời hiện
lên, tay kia hung hăng vỗ một chưởng.

Một tiếng trầm muộn phát ra!

Trận bàn thoáng cái liền phát ra ngũ sắc
quang hà, cả tòa điện phủ lập tức hiện lên các loại ba động, đồng thời từng
tầng quang mạc đủ màu và vô số kim ngân phù văn thoáng cái tuôn ra bốn phía,
đem cả đại điện phong tỏa ngay cả mưa gió cũng khó lọt.

Trong một lầu các gần đại điện đang có tên
vệ sĩ đang ngồi đả tọa, bỗng nhiên cả đám không chút dấu hiệu giật mình đứng
lên rồi hóa thành từng đạo kinh hồng bay về phía lầu các.

Từ truyền tống trận đột nhiên phá ra tiếng
“vù vù”, không gian ba động, trong bạch quang chớp động, một đạo nhân ảnh màu
xanh vô thanh vô tức hiện ra.

Hàn Lập mở hai mắt, trước mắt ập vào là
cảnh hơn mười vệ sĩ ở cửa như lâm đại địch, lúc này khóe miệng vừa động, cười
khẽ, nói:

“Như thế nào, Hàn mỗ mới đi hai ba năm chưa
về các ngươi đã không nhận ra ta nữa sao?”

“A! Là Hàn tiền bối, đúng là lão nhân gia
người đã trở về. Thật là tốt quá, vãn bối sẽ đi bẩm báo mấy vị trưởng lão ngay.
Mấy vị trưởng lão cũng nhắn cho thuộc hạ rằng khi có tin tức về lão nhân gia
người phải lập tức phải đi bẩm báo ngay.”

Một gã Kim vệ cầm đầu liếc mắt một cái liền
nhận ra Hàn Lập, nhất thời mừng rỡ tiến lên thi lễ, cung kính nói.

“Xem ra mấy vị đạo hữu cũng có chút quan
tâm tới ta. Được rồi, có gì thì chút nữa ta sẽ nói với mấy vị trưởng lão, nhưng
thật ra lát nữa trong truyền tống trận sẽ có người đến, các ngươi cũng nên
chuẩn bị đi.”

Hàn Lập gật đầu, hời hợt nói.

“Còn có người khác? Vâng, tuân lệnh Hàn
tiền bối!”

Tên Kim vệ này nghe vậy, ngay cả khi không
hiểu gì nhưng dưới ánh mắt Hàn Lập đảo qua, lập tức rùng mình, khom người đáp.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3